Tôi không gọi được điện, cầu nguyện Kiều Dịch Thần có thể mở máy trước khi rời đi, có lẽ... anh sẽ nhìn thấy.
Nhưng sự việc không như mong muốn, cuối cùng tôi vẫn để anh mang theo sự thất vọng rời đi.
Kiều Dịch Thần tốt như vậy, vậy mà vì tôi, anh đã chọn rời xa quê hương.
Lúc này, tôi hận bản thân mình vô cùng!
Tôi ôm chặt đầu gối, cuối cùng không kìm được bật khóc.
Những hành khách đi ngang qua lại, chỉ nghĩ tôi là một trong số những người không chịu được cảnh chia ly nên không dừng lại.
Nhưng bỗng có tiếng bước chân dừng lại sau lưng tôi, không bước tiếp nữa.
"Thẩm Tri Ý, em khóc thật khó nghe."
Giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên, tôi cứng đờ cả người, gần như tưởng mình bị ảo giác, không nhúc nhích.
Người sau lưng nhắc tôi: "Quay lại."
Tôi máy móc quay đầu lại, thấy người đàn ông đáng lẽ phải đang trên chuyến bay đến châu Âu, lúc này lại đang cười tủm tỉm đứng sau lưng tôi.
Hơi thở tôi như nghẹn lại.
Tôi vội lau sạch nước mắt, sợ rằng mình đang ảo giác.
Anh nhướng mày, mỉm cười: "Em khóc vẫn như vậy, giống như một con mèo lem nhem."
Tôi không kìm nổi lòng mình, nhào đến ôm anh.
"Kiều Dịch Thần, Kiều Dịch Thần!"
Tôi gọi to tên anh, tiếng khóc nấc lên từng hồi, như thể giây tiếp theo sẽ ngạt thở mà chết.
Nhưng tôi không dám dừng lại, dường như chỉ có như vậy, tôi mới có thể xác định, anh vẫn còn ở đây.
Ánh mắt Kiều Dịch Thần thoáng qua vẻ bất lực, anh lắc đầu, giơ tay ấn đầu tôi vào lòng anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ và rõ ràng của anh.
"Thẩm Tri Ý, như vậy đã có thể xác định anh là thật không?"
Hóa ra, anh vẫn luôn nhớ tất cả những thói quen nhỏ của tôi.
Tôi không thể kìm nén được tình cảm trong lòng nữa, đưa tay ra, ôm chặt lấy anh.
Cơ thể Kiều Dịch Thần cứng đờ trong chốc lát, giây tiếp theo, như thể muốn hòa tôi vào xương cốt, anh siết chặt vòng tay lại.
Chúng tôi bị ghì đến khó chịu nhưng không nỡ buông tay.
Xung quanh người đến người đi, nhưng chúng tôi như ở trong thế giới riêng, chỉ có hai người chúng tôi, mọi thứ xung quanh như bị ấn nút tạm dừng.
"Thẩm Tri Ý, anh rất vui, lần này em đã đến."
Giọng Kiều Dịch Thần cũng nghẹn ngào.
Tôi nói lắp bắp: "Xin lỗi... Là lỗi của em, để anh thất vọng bao nhiêu lần như thế..."
Anh ngắt lời tôi: "Anh không muốn nghe lời xin lỗi của em."
Lúc này, tôi bừng tỉnh, hiểu rõ anh muốn nghe điều gì.
Hốc mắt đỏ hoe, mặt cũng đỏ hoe.
Tôi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, giây tiếp theo, tôi kiễng chân, làm một việc mà tôi vẫn luôn muốn làm!
Khi đôi môi nhẹ nhàng chạm vào môi anh, tôi nói: "Kiều Dịch Thần, em yêu anh."
Vừa định lùi ra, bàn tay người đàn ông đã đột ngột giữ lấy mặt tôi, nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống.
"Ưm..."
Không biết qua bao lâu, khi tôi cảm thấy mình sắp ngạt thở, Kiều Dịch Thần mới từ bi buông môi tôi ra.
Dục vọng vẫn chưa tan, khóe mắt anh ửng đỏ, yêu nghiệt vô cùng.
Kiều Dịch Thần kê trán lên trán tôi, hỏi tôi: "Lần này, vẫn là nói đùa sao?"
Tôi bị anh hôn đến choáng váng, nhưng vẫn nghe được sự đe dọa trong lời anh, lập tức bĩu môi lắc đầu: "Không phải, chưa bao giờ là nói đùa!"
Chuyện em yêu anh, từ đầu đến cuối, đều là nghiêm túc.
Cũng rất cảm ơn anh, Kiều Dịch Thần, vì vẫn luôn nguyện ý chờ em ở đây.
(Hết)
Ngoại truyện nhỏ
Khi tôi nắm tay Kiều Dịch Thần xuất hiện trước mặt mẹ tôi, bà vô cùng kinh ngạc.
"Các con..."
"Dì, con là bạn trai của Tri Ý, Kiều Dịch Thần." Như để định nghĩa lại thân phận, Kiều Dịch Thần một lần nữa tự giới thiệu với mẹ tôi, cười ôn hòa khiêm tốn.
Lần trước là giả, còn lần này là thật.
Tôi nhìn vào mắt anh, cũng không nhịn được mà mỉm cười hạnh phúc.
Ánh mắt mẹ tôi vẫn luôn dõi theo chúng tôi, như thể vẫn hơi ngơ ngác.
Mặc dù bà vẫn luôn mong tôi có thể sớm tìm được một gia đình tốt để gả chồng, Kiều Dịch Thần trước đây cũng là ứng cử viên con rể mà bà ưng ý nhất nhưng sau chuyện lần trước bà làm loạn ở công ty, tôi đã khóc rất nhiều, bà vẫn luôn sợ hãi trong lòng.
Bà nhíu mày kéo tôi vào góc khuất: "Tri Ý, con đã nghĩ kỹ chưa? Lần trước con bị nó tổn thương sâu sắc như vậy, còn dám tiếp tục sao?"