Ánh Trăng - Nho Không Chua

Chương 7



11

Kiều Dịch Thần cúp điện thoại, ra hiệu cho tôi đang ngơ ngác cầm lại.

Đầu tôi choáng váng, vội đến mức sắp khóc: "Anh... anh nói những lời đó với mẹ tôi làm gì?"

"Hay em muốn bị ép gả cho người đàn ông vừa nãy?"

Kiều Dịch Thần nhướng mày nhìn tôi.

Tôi lập tức bị nắm thóp, rất thành thật lắc đầu.

Không biết có phải mái tóc dày của tôi giống động vật hay không mà anh lại rất tự nhiên giơ tay xoa xoa hai cái.

Tôi giật mình, vội vàng lùi lại, trái tim đập loạn xạ.

Tôi trừng mắt nhìn Kiều Dịch Thần để che giấu nhịp tim đang loạn nhịp này.

Anh nhìn tay mình, tỏ vẻ vô tội: "Xin lỗi, vừa nãy nhìn cái đầu của em, tôi nhớ đến bé cún hay nói dối nhà tôi."

Tôi: "...?"

Chó nhà anh còn biết nói tiếng người à?

Thôi, anh đẹp trai, lại là nam thần trong mộng của tôi, anh nói gì cũng đúng.

Có lẽ vẻ mặt như heo chết bị dội nước sôi của tôi đã làm Kiều Dịch Thần vui vẻ, tôi thấy anh đột nhiên vui vẻ cười với tôi.

"Bây giờ mẹ em đã tin tôi là bạn trai em rồi, tạm thời sẽ không ép em gả cho người đàn ông đó nữa.”

"Vậy nên, cô Thẩm, chúng ta có thể tiếp tục bàn về hợp đồng vừa nãy không?"

Sáu năm sau, không ngờ Kiều Dịch Thần trong sáng bướng bỉnh trước đây lại học được thủ đoạn uy hiếp tiên lễ hậu binh.

Vừa nãy anh còn nói với mẹ tôi rằng anh là bạn trai của tôi, giờ nếu tôi không đồng ý với hợp đồng này, tôi sẽ giải thích với mẹ tôi thế nào?

Cuối cùng, tôi đành thỏa hiệp, khẽ gật đầu một cái.

Trong mắt người đàn ông dường như lóe lên một tia đắc ý, tôi cúi đầu, không nhìn thấy.

12 

Dưới sự yêu cầu hết lần này đến lần khác của mẹ, tôi đành ngượng ngùng dẫn Kiều Dịch Thần về nhà.

Mẹ tôi còn đặc biệt ăn diện, chống gậy, đứng chờ ở cửa.

Khi thấy tôi bước xuống từ trên xe BMW của Kiều Dịch Thần, lại thấy anh xách theo rất nhiều quà gặp mặt, miệng mẹ tôi cười ngoác đến tận mang tai.

Miệng gọi con rể, gọi rất thân thiết.

Tôi lại ngượng vô cùng, sợ Kiều Dịch Thần chán ghét mẹ tôi nịnh nọt như vậy.

Tôi âm thầm nhắc nhở bà kiềm chế: "Mẹ, bạn trai, chỉ là bạn trai thôi!"

Nhưng ai ngờ, mẹ tôi hất tôi ra: "Cút sang một bên!"

Sau đó lại quay sang ân cần chào đón Kiều Dịch Thần: "Con rể, đến chơi thì đến chơi, sao còn mua nhiều đồ thế này, tốn kém quá!"

Phải nói rằng, Kiều Dịch Thần được dạy dỗ rất tốt, từ nhỏ đến lớn đều vô cùng hoàn hảo.

Anh như không nhìn thấy vẻ tính toán như sói như hổ trong mắt mẹ tôi, vẫn cười ôn hòa lễ phép: "Nên thế mà dì, cháu vốn định đến thăm dì từ lâu rồi nhưng Tri Ý cứ nói chưa đến lúc nên mới chậm trễ đến tận bây giờ."

Tôi: "...?"

Ồ, hóa ra Kiều Dịch Thần sáu năm sau, nói dối cũng không chớp mắt.

Mẹ tôi nấu một bàn đồ ăn ngon, tâm trạng rất tốt, vui vẻ chào đón Kiều Dịch Thần.

Còn Kiều Dịch Thần cũng luôn tỏ ra tốt bụng, hai người nói chuyện, dường như đều quên mất tôi, người đang lặng lẽ ăn cơm.

"Tiểu Kiều à, bác chỉ có một đứa con gái là Tri Ý, bình thường đúng là hơi nghiêm khắc với nó nhưng chỉ là bác lo lắng cho quãng đời sau này của nó mà thôi!”

Nói rồi, mẹ tôi đột nhiên đỏ hoe mắt, nắm lấy tay Kiều Dịch Thần, khẽ lau nước mắt: "Dì thấy con thực sự rất tốt, hy vọng con có thể chăm sóc tốt cho Tri Ý nhà dì.”

"Đứa trẻ này khổ lắm, là dì và bố nó có lỗi với nó, năm nó thi đại học..."

"Mẹ!"

Ngay lúc mẹ tôi sắp nói ra chuyện kia, tôi đột nhiên cao giọng, cắt ngang lời bà.

Tôi gượng cười: "Canh sắp nguội rồi, ăn canh đi."

Kiều Dịch Thần liếc tôi một cái.

Tôi cúi đầu, im lặng ăn cơm, mắt đỏ hoe.

13 

Sau bữa tối, mẹ tôi bảo tôi tiễn Kiều Dịch Thần về.

Trời đã khuya, đèn đường màu vàng ấm áp sáng lên, tôi cúi đầu, đi theo sau anh.

Không biết anh dừng bước từ lúc nào, tôi không để ý nên vô tình đập đầu vào tấm lưng cứng ngắc của anh, đau đến mức nhăn nhó.

Tôi thường thấy trên mạng mô tả cơ thể của đàn ông, nào là tường đồng vách sắt, tôi thấy hơi quá lời, nhưng lúc vô tình đập đầu vào, đúng là... cứng thật!

Một tiếng thở dài vang lên, Kiều Dịch Thần nhìn tôi ôm đầu xoa trán, gần như không nói nên lời: "Xem ra, tôi cần tặng em một thứ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.