2 – Chuyện không dám nhớ lại là năm ấy tôi đã theo đuổi Cố Từ Viễn.
Quân Lương vừa đắp mặt nạ vừa thản nhiên nói:
- Vì thế hai người hôn nhau, đúng không?
Tôi không thể phân biệt rõ mình đang nhai Xylitol vị dâu tây, vị cam hay vị dưa hấu hay vị bạc hà nữa. Suốt buổi tối tôi không làm gì, chỉ nhai hộp kẹo ấy.
Trước câu hỏi thản nhiên của Quân Lương, phản ứng của tôi giống như núi lửa phun trào:
- Không phải! Là cưỡng hôn! Mình bị tên cầm thú đội lốt người ấy cưỡng hôn!
Tôi vốn tưởng rằng là bạn thân nhất của tôi, Quân Lương sẽ cùng tôi chửi rủa Cố Từ Viễn, nhưng khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của cô ấy thản nhiên không một chút biểu cảm:
- Đâu phải là lần đầu tiên bị cậu ấy hôn, lẽ nào đây không phải là điều cậu tha thiết mong chờ sao?
Tha thiết mong chờ?
Tôi không còn gì để nói, Quân Lương thừa thắng xông lên:
- Mình không nghĩ cậu ấy sai, ngược lại, mình thấy cậu ta rất là MEN! Lẽ nào cậu hy vọng cậu ấy rụt đầu rụt cổ đứng một chỗ, để mặc cho tên khốn kia chụp ảnh cậu mà không nói một lời sao?
Lần này thì tôi bị nghẹn đến nỗi không nói được lời nào.
Đêm khuya, tất cả mọi người trong ký túc đều ngủ say, trong căn phòng chỉ có tiếng thở khe khẽ nhưng tôi lại giống chiếc bánh rán lật đi lật lại trên giường, không sao ngủ được.
Chỉ cần nhắm mắt lại là tôi không thể kìm nén được nhớ lại cảnh tượng khó xử lúc chiều.
Trên người cậu ấy có một mùi hương thoang thoảng, không gắt cũng không nồng, giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay tới. Trong nháy mắt, tôi bị chìm trong một không gian kỳ diệu.
Lúc buông tôi ra, cậu ấy không dám nhìn tôi. Tôi cũng cúi đầu. Mặc dù trong lòng có tiếng gào thét: “Tát cậu ta, Tống Sơ Vi, tát chết cậu ta”, nhưng tôi không thể nào vung tay được.
Một lúc sau, tôi nghe thấy mình hỏi một câu ngu ngốc không thể tưởng tượng được:
- Cậu dùng loại nước hoa gì vậy?
Hỏi xong, tôi rất muốn cho mình một cái bạt tai, tôi bị làm sao thế này?
Cố Từ Viễn sững người, vội nói:
- Burberry weekend for men.
Tôi không nhìn cậu ta, cúi đầu ậm ừ một tiếng, sau đó không biết phải làm thế nào nữa.
Sau khi tình hình bớt căng thẳng, Cố Từ Viễn đã giải thích với tôi vì sao lúc nãy cậu ta lại ra tay đánh người trên xe bus:
- Mình nhìn thấy tên khốn kia lấy điện thoại chụp ngực cậu, mặc dù chẳng có gì nhưng mình vẫn thấy hắn đáng chết…
Tôi khó chịu lườm cậu ta. Tên ngốc Cố Từ Viễn kia, cậu có biết cậu đang nói gì không?
Đáng tiếc là ánh mắt của tôi không có chút khả năng uy hiếp nào, cậu ta không cảm nhận được sự phẫn nộ của tôi, lại còn nói với giọng điệu căm phẫn trào dâng:
- Tống Sơ Vi, mình nói cho cậu biết, cho dù hôm nay không phải là cậu mà là một cô gái xấu hơn cậu bị chụp lén, mình cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Cái loại đê tiện ấy không thể để yên được!
Cuối cùng ngọn lửa hừng hực đã thiêu đốt lý trí của tôi, tôi lao đến chân đá tay đấm:
- Cậu là đồ khốn! Ai cần cậu quan tâm! Mình thích bị người ta chụp trộm đấy!
Cậu ta bật cười:
- Thật nực cười!
Mùa hè, chiều muộn mà ánh mặt trời vẫn rất chói mắt, Cố Từ Viễn đứng bên nắng chiếu vào che nắng cho tôi. Toàn thân cậu ấy cũng được bao phủ một vòng sáng vàng rực. Vòng sáng ấy rất dịu dàng, khiến người ta rất muốn chạm vào.
Tôi không biết biểu cảm trên khuôn mặt của mình như thế nào nhưng khoảnh khắc ấy khuôn mặt của Cố Từ Viễn trở nên rất dịu dàng, giống như một con người khác. Trong ký ức của tôi, cậu ta chưa bao giờ nói với tôi một câu tử tế, chưa bao giờ nhìn tôi say đắm.
Thời gian trôi đi rất chậm, cậu ấy nói:
- Tống Sơ Vi, mình hôn cậu hai lần rồi, nếu không chịu trách nhiệm với cậu thì mình sẽ thấy dằn vặt lương tâm. Nhưng chịu trách nhiệm với cậu thì thú thực là mình ăn không ngon ngủ không yên. So sánh lợi hại thiệt hơn nên chọn cái nào nhẹ hơn, mình không thể có lỗi với lương tâm của mình được.
Cái đầu của tôi vẫn đang “tiêu hóa” hàm ý ẩn chứa trong câu nói của cậu ta, vẫn chưa rút ra kết luận, cậu ta đã khoác vai tôi:
- Cứ thế nhé, mình nói là được.
Suốt cả buổi tối tôi cứ nghĩ ngợi vẩn vơ, không biết đã mơ hồ ngủ thiếp đi từ lúc nào, cảm giác mình vừa mới nhắm mắt đã nghe thấy Quân Lương lẩm nhẩm toàn những thứ cổ quái.
Trời ơi, tôi lớn bằng ngần này rồi vẫn chưa nghe thấy ai nói như thế.
Haizzz, tôi biết đây là bài luyện thanh của sinh viên khoa Phát thanh, nếu ai không biết còn tưởng trẻ bị thiểu năng đang chơi trò chơi.
Tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục như thế này thì sớm hay muộn tôi cũng phát điên, sau đó được đưa về bệnh viện tâm thần nổi tiếng ở thành phố Z, cách viện dưỡng lão bà nội tôi sống vài trăm mét. Mẹ tôi đến thăm tôi xong lại đi thăm bà, rất tiện đường.
Nhớ đến bà nội, tôi thấy sống mũi cay cay.
Sở dĩ tôi chọn khoa Ngữ văn là vì thành tích môn văn xuất sắc của tôi. Trước tình hình môn toán và Anh văn rất không ổn định, tôi vẫn có thể duy trì được thành tích ngữ văn xuất sắc là nhờ sự nghiêm khắc của bà nội hồi tôi còn nhỏ.
Tôi còn nhớ bài thơ đầu tiên mà tôi thuộc không phải “Nga, nga, nga”, cũng không phải “Nhất vọng nhị tam lý, yên thôn tứ ngũ gia” mà là “Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong, họa lâu tây bạn quế đường đông, thân vô thái phượng phong phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông”1.
(1). Dịch nghĩa: “Đêm qua sao đầy trời, đêm qua gió nổi; Bên tây lầu họa, phía đông nhà quế; Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao; Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông”. (Các chú thích trong cuốn sách này là của người dịch.)
Hồi còn nhỏ người tôi hận nhất không phải là bố mẹ mà là nhà thơ của triều Đường, Lý Thương Ẩn!
Đúng, chính là nhà thơ Lý Thương Ẩn viết mấy chục bài Vô đề. Ông ta chính là nỗi ám ảnh lớn nhất của tuổi thơ tôi.
Mỗi lần bà nội bắt tôi học thuộc thơ, tôi lại muốn khóc. Mặc dù học thuộc rồi sẽ được thưởng một túi kẹo to nhưng nếu không thuộc sẽ bị bà dùng thước may vụt vào tay. Hồi ấy đối với tôi mà nói, đó là hình phạt tàn khốc nhất trên thế giới.
Về sau, tôi xa bà, sống cùng với bố mẹ. Họ mua cho tôi rất nhiều, rất nhiều kẹo. Một biểu chiều, một mình tôi ăn hết một túi kẹo to nhưng vẫn cảm thấy rất vô vị.
Từ đó tôi không thích ăn kẹo nữa.
Quân Lương “đọc diễn cảm” xong, Đường Nguyên Nguyên “họa bì” xong, tôi hồi tưởng lại những năm tháng tuổi thơ xong, một bạn gái khác cùng ký túc đã đến giảng đường chiếm chỗ.
Tôi hẹn Quân Lương sau khi tan học gặp nhau dưới đại sảnh cùng đi ăn, không ngờ cô ấy nói với tôi:
- Ngày nào cũng ăn cơm với con gái thật vô vị, hôm nay mình hẹn con trai.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên! Không phải chứ! Hồi học cấp ba, trong một buổi tự học, có anh chàng trèo tường mua sữa chua cho cô ấy, sau đó bị cô giáo bắt được mắng cho một trận té tát, vậy mà vẫn không thể khiến cô ấy cảm động cùng đi xem một bộ phim. Bây giờ mới vào học được mấy ngày, không biết nhân vật nào đã khiến Tô Quân Lương nhìn người bằng nửa con mắt này phải thay đổi cách nhìn?
Rõ ràng biết là tôi đang nghi ngờ nhưng Quân Lương vẫn không cho tôi câu trả lời.
Cô ấy chớp mắt nhìn tôi:
- Đừng có lưu luyến mình, đi tìm Cố Từ Viễn của cậu đi.
Nhờ có sự nhắc nhở của cô ấy, tôi lập tức nhớ đến buổi tối hôm trước. Lúc đưa tôi về Cố Từ Viễn nói:
- Ngày mai cùng đi ăn, buổi trưa gặp nhau ở đại sảnh, không gặp không về.
Tôi đang nghĩ cách làm thế nào để hóa giải tình thế khó xử thì Quân Lương đáng chết lại ghé sát vào tai tôi thì thầm:
- Lần đầu tiên cậu ta hôn vào má cậu, lần thứ hai là hôn vào môi, lần này nấu cháo lưỡi đi.
Không phải tôi vờ ra vẻ hiền thục nhưng khoảnh khắc ấy máu toàn thân dồn hết lên đỉnh đầu. Tôi thề là tôi đã nghĩ đến chuyện giết cô ấy.
Suốt giờ học buổi sáng tôi chỉ nằm bò ra bàn, đờ ra như một khúc gỗ. Mặc dù trông giống như đang chăm chỉ đọc sách nhưng thật ra tâm trí tôi đã bay đến phương trời xa tít.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, cũng không muốn nhắc đến nhưng Cố Từ Viễn hôn tôi hai lần, đây là chuyện được viết vào hồ sơ sống của tôi, có rất nhiều nhân chứng khiến tôi không thể chối cãi.
Lúc Cố Từ Viễn xuất hiện trong cuộc đời tôi, bánh xe vận mệnh vừa bắt đầu chuyển động, kim chỉ về năm 2005.
Gạt lớp lá rụng đầy trên mặt hồ ký ức, dấu vết khắc sâu trong sinh mệnh hiện lên trước mắt như mới ngày nào. Người mẫu Lâm Chí Linh ba mươi tuổi bỗng nổi tiếng, lúc chụp quảng cáo không may bị ngã ngựa, tất cả giới truyền thông bắt đầu chú ý đến ngực của cô ấy. Những Lý Vũ Xuân, Trương Lương Dĩnh, Chu Bút Sướng giành giải trong cuộc thi tiếng hát toàn quốc Super Girl. Đến tận rất nhiều năm sau, họ vẫn là ba “Super Girl” đứng đầu được mọi người công nhận, không ai có thể vượt qua được.
Năm ấy tôi đã làm gì?
Chuyện không dám nhớ lại là năm ấy tôi đã theo đuổi Cố Từ Viễn.
Thực ra tôi luôn không chịu thừa nhận, tôi sẽ nhớ mãi lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cố Từ Viễn. Dáng vẻ của cậu ấy giống như viên ngọc.
Cố Từ Viễn lúc ấy có thể nói là công tử độc nhất vô nhị.
Tôi phải thừa nhận mình là người đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, rất dễ bị mỹ sắc mê hoặc, đầu óc nông cạn, suy nghĩ không chín chắn. Lúc cậu ta ở văn phòng của mẹ tôi chờ làm thủ tục chuyển trường. Đúng lúc ấy tôi đi ngang qua cửa, nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta, bỗng chốc cảm thấy sững sờ, quay sang nói với Quân Lương:
- Trường mình có một nam sinh rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai!
Từ trước đến nay Quân Lương là người rất kén chọn, hiếm khi khen bạn nam nào, nhưng sau khi tôi sống chết kéo cô ấy đi xem, cô ấy cũng ngạc nhiên thốt lên:
- Trời ơi, quả không sai, xem ra cái trường “ổ gà” của chúng ta sắp có một chú phượng hoàng.
Tôi thật không hiểu sao cô ấy lại có thể suy nghĩ ra cách so sánh củ chuối như vậy nhưng cho dù thế nào thì cô ấy đã đồng tình với tôi, tôi vẫn cảm thấy rất vui mừng.
Lúc ấy tôi đã quyết định: Cậu ta là của tôi!
Quân Lương tròn mắt nhìn tôi:
- Cậu ta chuyển đến lớp của mẹ cậu, cậu có biết không?
Dĩ nhiên là tôi biết, nếu cậu ta không chuyển đến lớp của mẹ tôi thì chưa chắc tôi đã chú ý đến cậu ta. Tôi muốn để mẹ tôi biết tôi muốn làm bà mất mặt, thế thì sao!
Buổi tối liên hoan tốt nghiệp, tôi thẳng thắn nói với Cố Từ Viễn ý định theo đuổi cậu ta, đồng thời hỏi cậu ta:
- Hồi ấy cậu có ấn tượng gì với mình không? Hôm ấy mình mặc áo khoác màu đỏ!
Đôi mắt của cậu ta bị che phủ bởi một làn sương mờ ảo khiến cậu ra trông giống người bị bệnh đục thủy tinh thể, còn câu trả lời của cậu ta giống như người mắc bệnh viêm não:
- Mình chẳng chú ý đến cái gì cả.
Lúc tiếng chuông tan học vang lên, điện thoại của tôi nhận được hai tin nhắn cùng một lúc, một tin nhắn của Quân Lương: “Chúc cậu có một bữa trưa vui vẻ, chiều nay mình không có tiết học nên đi chơi, tối gặp nhé!”.
Tôi không muốn nhắn lại, đúng là khác người, vô nhân tính!
Một tin nhắn khác là của Cố Từ Viễn, người tự cho là bạn trai của tôi: “Mau xuống đây, đại ca đói rồi!”.
Mặc dù rất không muốn nhưng tôi vẫn phải đi cạnh Cố Từ Viễn. Trên đường đi có rất nhiều bạn nhận ra cậu ta chính là người đại diện cho các tân sinh viên phát biểu trong buổi lễ chào đón tân sinh viên. Một số bạn nữ nhìn cậu ta rồi lại nhìn tôi, nhìn tôi rồi lại nhìn cậu ta, ánh mắt ẩn chứa vẻ tiếc nuối như “tàn phá môi sinh”.
Tôi thật sự rất muốn đánh chết bọn họ, đúng là có mắt như mù. Cố Từ Viễn kia ngoài giàu có hơn tôi thì có cái gì giỏi hơn tôi cơ chứ? Lẽ nào tôi không xinh đẹp sao? Rất nhiều năm trước, khi bị bà mẹ nhẫn tâm gửi đến nhà bà ngoại ở ngoại thành học tiểu học, vì quá xinh đẹp nên bị tất cả các bạn nữ trong lớp cô lập!
Hồi ấy tôi là học sinh chuyển trường, hơn nữa lại rất xinh, học giỏi, vì thế thường xuyên bị những chị lớp lớn bắt nạt.
Nhưng hồi ấy không phải tôi không có bạn. Cô bạn mũm mĩm lúc nào cũng mặc quần áo tối màu rất thích chơi với tôi. Cô ấy nói với tôi cô ấy béo như vậy là do di truyền, các bạn trong lớp đều gọi cô ấy là “béo mập”. Cô ấy không chơi với bất kỳ ai, trừ tôi.
Tôi hỏi cô ấy vì sao, ánh mắt của cô ấy ẩn chứa vẻ cô đơn không giống như một đứa trẻ. Cô ấy nói:
- Bởi vì chúng mình đều là những kẻ lạc loài.
Một năm sau tôi rời khỏi thành phố H, vốn dĩ muốn trao đổi địa chỉ với cô ấy để viết thư cho nhau nhưng cô ấy đã từ chối. Cô ấy lại dùng ánh mắt già hơn tuổi nhìn tôi chăm chú và nói:
- Cậu sẽ quên tớ.
Cô ấy nói vừa đúng, vừa không đúng.
Sau khi về thành phố Z, sống trong môi trường thân thuộc, quả thực tôi đã nhanh chóng quên đi người bạn không thân thiết ấy. Nhưng mỗi khi có cảm giác cô đơn, đôi mắt không giống trẻ con của cô ấy lại hiện lên trong đầu tôi.
Dĩ nhiên, mỗi lần tôi nói với người khác tôi đã từng bị cô lập vì quá xinh đẹp thì không một ai tin, bao gồm cả Cố Từ Viễn.
Để trút nỗi giận này, tôi cố tình nói thật to khi có một đám người đi ngang qua chúng tôi:
- Chẳng phải anh thích con trai sao? Điều đó có gì sai đâu?
Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, trạng thái kinh ngạc của Cố Từ Viễn chỉ duy trì hai ba giây, sau đó cậu ta nhanh chóng tấn công lại:
- Chẳng phải em được người ta bao sao? Thế thì có sao chứ, anh không chê em!
Cậu ta vừa dứt lời, tôi lập tức hóa đá.
Thực ra tôi bị Cố Từ Viễn ức hiếp như thế này không chỉ một, hai lần.
Lần đầu tiên tỏ tình với cậu ta, lúc ấy cậu ta chuẩn bị đi đánh bóng rổ, tôi đứng giữa cầu thang chặn cậu ta lại. Tôi nói:
- Mình thích cậu.
Xung quanh có bao nhiêu con mắt nhìn chúng tôi. Cậu ta đã trả lời:
- Nhưng tôi không thích cậu.
Lần ấy tôi thật sự rất xấu hổ. Cả trường đều biết Tống Sơ Vi huyênh hoang bị người ta từ chối trước mặt mọi người. Đáng sợ hơn là chuyện này truyền đến tai mẹ tôi. Tối hôm ấy, bà không nấu cơm, một mình trốn trong phòng, đèn cũng không bật, không biết làm gì trong đó.
Ngày hôm sau, tôi đang đi trên hành lang thì nghe thấy một học sinh ở lớp mẹ tôi nói:
- Cô La khóc đến sưng cả mắt.
Tôi bước đi, khuôn mặt không chút biểu cảm, cố tình giẫm thật mạnh lên chân bạn nữ ấy. Khi cô ta hét toáng lên vì đau, tôi mới vờ ra vẻ ngạc nhiên và nói:
- Giẫm lên chân cậu à? Xin lỗi nhé, mình còn tưởng là giẫm vào đống phân.
Cô ấy tròn mắt ngạc nhiên, chỉ vào người tôi nói:
- Tống Sơ Vi, cậu nói thế là có ý gì?
Tôi thản nhiên nói:
- Chẳng có ý gì cả, chỉ là bảo cậu đừng có bàn luận về chuyện của người khác mà thôi.
Tình hình bỗng trở nên căng thằng, một giáo viên đi ngang qua hành lang, nhìn thấy chúng tôi như nước với lửa, buột miệng nói:
- Sao thế, muốn đánh nhau à?
Hai cô gái thường ngày cũng được coi là học sinh ngoan bỗng chốc “tắt lửa”. Cô ta lườm tôi bằng ánh mắt đầy khinh miệt rồi quay người bỏ đi. Tôi khoác tay Quân Lương, hét lên với mọi người xung quanh:
- Đừng nhìn nữa, về lớp học đi.
Rồi quay người đi về lớp.
Từ đầu đến cuối buổi học tôi biết Quân Lương luôn quan sát nét mặt tôi, còn tôi thì luôn cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì.
Thực ra có một khoảnh khắc tôi muốn từ bỏ.
Từ bỏ chuyện đối đầu với mẹ, từ bỏ chuyện đấu tranh với mẹ, từ bỏ những oán hận và phẫn nộ đè nặng trong lòng khiến tôi cũng không dám nhìn thẳng, giống như phần lớn những cô nữ sinh trên thế giới này, làm một đứa con ngoan ngoãn, hiếu thuận, có nụ cười ấm áp, hiền lành, quan tâm động viên mẹ lúc mẹ mệt mỏi và bất lực chứ không phải đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng tôi không làm được. Mỗi khi mở ngăn kéo trong nhà, nhìn thấy quyển sổ hộ khẩu, nhìn thấy cái tên rõ ràng tồn tại trong đó nhưng lại không tồn tại trong cuộc sống của tôi, nỗi nhớ nhung vốn tưởng đã tắt bỗng chốc lại bùng cháy dữ dội.
Bố đã biến mất.
Sau khi rời khỏi thành phố H về thành phố Z, tôi đã biến thành đứa trẻ hư hỏng. Những tin đồn nhảm nghe được từ miệng của những người hàng xóm thích buôn chuyện, tôi chưa bao giờ tìm mẹ để xác nhận lại. Lòng tự tôn kỳ lạ đã khiến tôi chọn cách cực đoan quá trớn để đối đầu bà.
Tôi thường xuyên cãi nhau với bạn học, có lúc còn đánh nhau với con trai. Tôi có móng tay sắc nhọn, thường xuyên cào chảy máu người khác.
Có một lần, mẹ của một bạn nam đến tìm cô giáo kể tội. Tôi đứng trong văn phòng, thản nhiên như không. Bà ta nói trước mặt tôi:
- Con nhà chỉ có một mẹ một cha không được quản thúc, chả trách thiếu giáo dục như thế.
Câu nói ấy đã đả kích tôi, tôi chạy về lớp lấy cặp sách của bạn nam kia, chạy một mạch đến bên cạnh hồ nước trong trường, sau đó tôi làm một việc khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Tôi kéo khóa cặp rồi lật ngược, sách vở trong đó rơi hết ra ngoài, đổ ào xuống hồ, cảnh tượng thật hoành tráng.
Hôm ấy tôi bị phạt dọn vệ sinh một mình. Lúc mẹ đến đón tôi, mẹ đã nói với cô giáo:
- Con gái tôi đến đây để học chứ không phải đến làm công nhân vệ sinh.
Mặc dù vậy tôi vẫn không cảm kích. Sau khi về nhà tôi đóng rầm cửa lại, một mình ôm chăn khóc rất lặng lẽ nhưng cũng rất thảm thương.
Rất lâu rất lâu sau đó, sau khi tận mắt trải qua quá nhiều buồn vui ly hợp, tôi mới hiểu, có lẽ hồi ấy tôi không thật oán hận bà mà là giận cá chém thớt.
Tình yêu và hận thù giống nhau, đều cần tìm một chỗ để bộc lộ cảm xúc.
Vì thế, cho dù Cố Từ Viễn có đáng ghét như thế nào, đáng hận như thế nào thì tôi vẫn bám lấy cậu ta.
Bởi vì cậu ta đẹp trai, bởi vì cậu ta giàu có, bởi vì cậu ta là học sinh cưng của mẹ tôi, vì thế cậu ta chính là ứng cử viên số một để tôi chọc giận mẹ.
Lúc chúng tôi đến nhà ăn, hàng người xếp hàng chen chúc nhau. Tôi nhìn thấy Lương Tranh đang bưng hai khay, ra sức chen ra khỏi đám đông, đi về phía Đường Nguyên Nguyên đang ngồi một bên sơn móng tay, hỏi như lấy lòng:
- Hết sườn rồi, mình gọi chân gà cho cậu được không?
Tôi không thể không cảm thán, Lương Tranh đúng là một lớp trưởng tốt, đối xử với bạn bè dịu dàng, ấm áp như mùa xuân. Nhưng sao cậu ta không đối xử với tôi tốt như thế? Lẽ nào tôi không xinh bằng Đường Nguyên Nguyên?
Cố Từ Viễn hầm hừ một tiếng:
- Chắc chắn mình tốt hơn cậu ta, mình sẽ không để bạn gái ăn thức ăn chán như thế, đi, đưa cậu lên tầng hai.
Tôi lườm cậu ta:
- Chẳng phải là cậu có tiền sao? Biết câu này không, tìm vật báu vô giá thì dễ nhưng khó mà kiếm được người chung thủy.
Cố Từ Viễn rất dứt khoát:
- OK, vậy thì cậu theo cậu ta đi.
Từ sau khi quen Lương Tranh, cứ nghe thấy “OK” và “OVER” là tôi muốn chết, thế nên tôi vội cầu xin:
- Được rồi, được rồi, coi như mình chưa nói, đi ăn thôi.
Chúng tôi ngồi gần cửa sổ, Cố Từ Viễn không cho tôi cơ hội chọn món. Cậu ta nhìn menu rồi nói:
- Món này, món này, món này và món này…
Tôi muốn hỏi cậu ta, lẽ nào tôi không phải là người sao? Vì sao không cho tôi cơ hội phát ngôn?
Nhưng sau khi nhân viên phục vụ đi, cậu ta nở nụ cười ngây thơ, đáng yêu như hoa mặt trời:
- Những món ăn mình gọi đều là những món ngon nhất.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ ấy của Cố Từ Viễn, giống như những em bé lớp mầm non chờ cô giáo phát phiếu bé ngoan. Mùa hè nóng bức, tôi không kìm được cơn rùng mình.
Cậu ta không lừa tôi, những món cậu ta gọi thật sự rất ngon. Dù sao thì trước mặt cậu ta tôi chưa bao giờ hiền thục, dịu dàng, thế nên kiên quyết ăn như hổ đói.
Cậu ta thở dài:
- Cậu từ tốn chút đi, đâu phải ăn xong bữa cơm này là chia tay, sau này còn có nhiều cơ hội.
Tôi suýt sặc:
- Cậu đừng có hủy hoại sự trong sạch của mình được không? Mình đâu phải bạn gái của cậu.
Không phải tôi vờ ra vẻ không tự nhiên, cũng không phải tôi thù dai mà là bởi vì tôi thật sự nghĩ rằng có thể bản thân Cố Từ Viễn vẫn chưa hiểu rõ rốt cậu ta hiểu tôi hay thấy có lỗi với tôi.
Hồi học lớp mười hai, tôi muốn mua một chiếc ô màu hồng, đứng trong cửa hàng lưu niệm gần cổng trường mặc cả rất lâu, cuối cùng mua được chiếc ô đó với giá hai mươi tệ.
Chiếc ô ấy rất đẹp. Sau khi mua nó, ngày nào tôi cũng mong trời mưa, như thế tôi có thể che ô, nổi bật giữa đám người u ám!
Mong ngóng gần một tuần, cuối cùng trời cũng mưa. Quả thực hôm ấy tôi rất kích động.
Người như tôi chỉ cần kích động là rất dễ làm chuyện ngu ngốc. Tôi không kìm nén được niềm vui sướng trong lòng, cầm bút lông viết lên đó mấy chữ: “Tôi yêu Cố Từ Viễn”, sau đó vội vàng che ô lao ra ngoài trời mưa.
Ngay cả người bạn thân nhất của tôi là Tô Quân Lương cũng thấy tôi ngốc đến mức không thể chấp nhận được và không muốn đi chung ô với tôi, huống hồ là đương sự Cố Từ Viễn!
Một người luôn tỏ ra rất có giáo dục trước mặt mọi người như cậu ta đã thô bạo giằng lấy chiếc ô của tôi trong chiều mưa ấy và vứt vào thùng rác!
Chuyện này khiến tôi canh cánh trong lòng, vừa thấy xấu hổ vừa xót xa trong lòng.
Hai mươi tệ, một khoản tiền không nhỏ!
Điều tôi không muốn thừa nhận là ngoài việc cảm thấy tiếc hai mươi tệ, còn vô cùng ấm ức.
Cho dù cậu tạ thật sự thật sự không thích tôi, cho dù cậu ta thực sự thấy tôi chướng mắt nhưng dù thế nào tôi cũng là con gái. Tôi cũng có lòng tự trọng! Cậu ta nhường tôi một chút không được sao?
Tôi có hơi liều lĩnh nhưng tôi đâu có giết người phóng hỏa, cậu ta có cần phải sỉ nhục tôi như thế không?
Nhà cậu ta giàu có, có thể cậu ta không coi hai mươi tệ ra gì, nhưng nhà tôi không có tiền! Hai mươi tệ là tiền ăn sáng mấy ngày của tôi.
Tôi càng nghĩ càng thấy buồn, nước mắt bỗng trào ra.
Đó là lần đầu tiên Cố Từ Viễn nhìn thấy tôi khóc. Tôi không cãi nhau cũng không làm ầm lên, chỉ im lặng nhìn cậu ta, không nói một lời. Một người vốn đang giận đến dựng tóc gáy như cậu ta bắt đầu lúng túng. Cậu ta ấp úng nói:
Tôi vẫn không nói gì, một lúc sau tôi cầm chiếc chổi mà không biết ai đó đã dọn vệ sinh xong nhưng chưa kịp cất đi ném vào người Cố Từ Viễn. Cậu ta vẫn chưa kịp phản ứng thì tôi đã chạy vụt đi.
Về sau Cố Từ Viễn nói, lúc đó cậu ta nhìn thấy vẻ hốt hoảng của tôi, cảm thấy mình giống như tên khốn tội ác tày trời.
Trong ngăn kéo là một chiếc ô đen trắng in hình hoa, có viền ren, trông rất đẹp. Bên dưới chiếc ô là một mẩu giấy, trên đó là năm chữ ngay ngắn: “Xin lỗi, Cố Từ Viễn”.
Đọc mẩu giấy ấy xong, cảm giác khó chịu trong người đã dịu đi. Về sau, tôi cùng Quân Lương đi dạo phố, đi qua showroom Lapargay, bất ngờ nhìn thấy giá của chiếc ô ấy là ba trăm chín mươi chín tệ, tôi đã hoàn toàn quên đi chiếc ô nhỏ màu hồng của tôi.
Quân Lương rất coi thường hành vi của tôi, cô ấy nói chỉ cần nhìn tôi là có thể thấy rõ cái thói có mới nới cũ đã ăn sâu vào bản tính con người.
Hứ, nói thì dễ lắm, nếu tôi là con gái của quan to thì tôi cũng không vì năm đấu gạo mà khom lưng, tối thiểu cũng phải đòi bảy tám đấu!
Tôi không biết có phải chuyện này khiến Cố Từ Viễn cảm thấy có lỗi với tôi hay không nhưng nghĩ lại, hình như bắt đầu từ lúc ấy, thái độ của cậu ta đối với tôi không còn cay nghiệt như trước nữa. Dĩ nhiên, tôi cũng không nóng bỏng như trước nữa.
Tôi, Tống Sơ Vi, là một cô gái có lòng tự tôn! Tôi không phải là người mà cậu ta dùng chiếc ô chưa đến bốn trăm tệ có thể mua được!
Quân Lương liếc nhìn tôi:
- Đúng, tối thiểu cũng phải đòi một chiếc túi Hermes!
Đó là hồi học lớp mười hai, gần đến kỳ thi đại học. Để dốc toàn lực cho kỳ thi, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của mẹ, tôi cũng kìm nén cảm xúc của mình, chuyên tâm ôn tập.
Chỉ là thỉnh thoảng chúng tôi vẫn gặp đối phương trong trường. Cậu ta cũng không tránh mặt tôi như trước đây, ngược lại còn mỉm cười với tôi trước hoặc chủ động chào tôi.
Nhưng lòng tự tôn của tôi thực sự đã bị tổn thương, vì thế mỗi lần cậu ta cười với tôi, tôi đều coi như không nhìn thấy.
Ăn cơm xong, tôi bướng bỉnh không cho Cố Từ Viễn đưa về, đòi một mình về ký túc. Đang giằng co thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Cố Từ Viễn:
- Đỗ Tầm, sao cậu lại đến đây?
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Đỗ Tầm.
Từ trước tới nay, tôi chưa từng thấy một chàng trai nào như thế, một từ “đẹp” không đủ để diễn tả dáng vẻ ấy. Cằm của cậu ta có một vệt màu xanh rất nhạt, môi rất mỏng.
Lờ mờ nhớ lại, hình như trong bộ Ma y tướng thuật có nói người có đôi môi như thế này là người bạc tình.
Nhưng ai có thể phủ nhận người ấy rất có sức hút, giống như tia sáng duy nhất trong đêm tối.
Cố Từ Viễn vỗ vai cậu ta giới thiệu với tôi:
- Đây là người anh em thân thiết của mình, nhân tài của khoa kiến trúc trường đại học A – Đỗ Tầm.
Tôi nghiêng đầu ngắm nghía cậu ta. Cậu ta cũng hứng thú ngắm nghía tôi, có điều sau này tôi mới biết thực ra sự quan sát ấy không giống nhau!
Lần đầu chúng tôi gặp nhau, nụ cười của cậu ta đã đầy ẩn ý: