Bảy ngày sau, ta mang bản đồ giao cho Lưu Nguyên Huy.
Lưu Nguyên Huy kinh hỷ xem xét, sau đó ôm lấy ta, hưng phấn mà nói: “trẫm thật cao hứng, không ngờ rằng có ngày mình tìm được bảo tàng, Nguyệt, nói đi, ngươi muốn ta ban thưởng gì nào?”Hắn sủng nịch hôn lên tóc mai ta.
“Không cần gì cả, chỉ cần hoàng thượng đừng quên thay sơn trang khôi phục danh dự.” ta nhìn đôi mắt vì mừng rỡ mà tỏa sáng lấp lánh của hắn – chậm rãi trả lời.
“Chuyện đó là đương nhiên, đợi thu được bảo tàng vào quốc khố, trẫm cũng có đủ lý do để thuyết phục triều thần rồi.”
“Hoàng thượng, quân vô hí ngôn” (làm vua ko đc nói dóc – trẻ nó cười vào mẹt)
Hắn sững sờ, dường như cảm nhận được sự gấp gáp của ta, sau đó cười cười trấn an: “Đúng, quân vô hí ngôn.”
Ta biết, ta chỉ có thể vì gia tộc của rmình mà làm được đến chừng này thôi…
Năm Thiên Hưng thứ mười hai, là một năm khiến lòng người khó quên.
Ta ngồi trong phòng, tỉ mỉ vuốt ve thanh nhuyễn kiếm bên hông
Ta rất yêu thích thứ vũ khí mềm dẻo sắc bén này, nó là thứ duy nhất khiến ta cảm thấy sự ôn nhu trong đấy.
Ta đứng dậy, đi qua hành lang treo đầy lụa đỏ, hoàng cung hôm nay khắp nơi đều đỏ rực, bởi vì lúc này, tại chính điện, đang tiến hành hôn lễ của Lưu Nguyên Huy.
Ta lại chạm vào thanh kiếm bên hông, xúc cảm buốt lạnh theo đầu ngón tay truyền vào tim, thân kiếm mỏng như cánh ve giống hệt những tấm lụa
Đây là vật mà Lưu Nguyên Huy tặng ta, khi hắn mở hòm châu báu trong bảo tàng, hắn biết ta chỉ có thẻ dùng kiếm nên đưa cho ta vật này, hắn bảo thanh nhuyễn kiếm này vô cùng xứng đôi với ta.
Ta bước vào đại điện, Lưu Nguyên Huy và tân nương của hắn đang làm lễ bái tổ tiên.
Đây là phần lễ quan trọng nhất trong buổi đại hôn của hoàng thất, lễ bái đã xong, nữ nhi vận hỉ phục đỏ thẫm bên cạnh chính thức trở thành thê tử của hắn – vị hoàng hậu thứ mười hai của Thiên Hưng hoàng triều.
Ta âm thầm hấp khí, đương lúc thị vệ hai bên đang lơ là, ta ra sức phi thân về phía trước.
A, trên đại điện lập tức trở nên lao xao, trước khi thị vệ kịp đến bao vây ta, kiếm của ta đã chỉ thẳng vào Lưu Nguyên Huy.
Lưu Nguyên Huy hơi nhíu mày, vẫn như trước bình thản hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Có lẽ hắn nghĩ rằng ta sẽ không làm gì hắn, bởi vì ta yêu hắn.
“Vì sao không trả lại sự trong sạch cho Mê Nguyệt sơn trang.”
A, ánh mắt Lưu nguyên Huy lóe lên: “Ta đã hạ thánh chỉ rồi, đợi thời cơ thích hợp sẽ triệu cáo thiên hạ.”
“Vậy sao?” chuôi kiếm khẽ động, nhưng ta vẫn không rút nó về, ngược lại càng đẩy nó lên phía trước: “năm ngày trước, cái ngươi đưa cho Lễ bộ không phải ghi như thế.”
Năm ngày trước, ngay tại ngự thư phòng, ta nhìn thấy cuốn sổ ghi chép công đức của đế vương, trên đó viết rất rõ ràng: Vĩnh Dật đế tiêu diệt phản thần Mê Nguyệt sơn trang, vào năm Thiên Hưng thứ mười một còn thu được bảo tàng Mê Nguyệt sơn trang, lưu vào sử sách, tôn vinh công trạng. Phía dưới Lưu Nguyên Huy còn viết hai chữ rồng bay phượng múa – Chuẩn tấu.
Vĩnh Dật là niên hiệu của Lưu Nguyên Huy, lúc hắn đăng cơ muốn triều đại của mình có thể vĩnh viễn anh nhàn – sung túc.
Ánh mắt Lưu Nguyên Huy lay động, lẳng lặng nói: “Vì sao ngươi thấy được”
Ta cười khẽ, lắc đầu: “Muốn dùng danh tiếng dẹp loạn phản thần Mê Nguyệt sơn trang ghi vào sử sách, Lưu Nguyên Huy, ngươi sẽ không vì gia tộc ta mà rửa oan đúng không?”
“Nguyệt nhi, ngươi buông kiếm xuống trước đi, rồi chúng ta hảo hảo nói chuyện”
Ta cười khổ nhìn sang hắn: “Khi ta buông kiếm xuống, ngươi sẽ bắt ta, sau đó lấy cớ là thích khách mang ta đi chém đầu?”
Vẻ mặt hắn bây giờ hêt như đang dỗ tiểu hài tử, dụ dỗ chỉ vào lưỡi kiếm đang đặt trên cổ. Có lẽ ngay từ lúc mới băt sđầu, hắn đã xem ta như tiểu hài tử mà ra sức dỗ dành.
Ta cười cười: “Huy, ngươi nói cho ta biết, lúc trước ngươi khởi xướng tiêu diệt gia tộc ta là bởi vì muốn lập công để leo lên ngôi vị Hoàng đế nên đem Mê nguyệt sơn trang ra khai đao, còn sau đó vì muốn chiếm được bảo tàng mới giữ lại mạng ta, đúng không?”
Nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa kia đã dần dần trở nên khẩn trương, tim ta thắt lại.
“Ngươi nghe ai nói đấy?” Lưu Nguyên Huy chấn chỉnh ngay thanh âm, tiếp tục: “Ngươi không nên tin lời ly gián của kẻ khác.”
Thanh âm hắn lại trở nên nhu hòa: “Nguyệt nhi, ta yêu ngươi”
Ta cười to, cười đến cay mũi, mắt đỏ hoen: “Lưu Nguyên Huy, ngươi lại đang dỗ ta sao?”
Ta dùng sức nhấn mạnh lưỡi kiếm đang đặt trên cổ hắn, nhìn thấy sắc mặt người ta yêu vặn vẹo, ta tiếp tục cười cười: “Thế nhưng, ta cũng yêu ngươi.”
Thần sắc Lưu Nguyên Huy dần dần thả lỏng, nhấc tay chạm vào mũi kiếm: “Nguyệt nhi, bỏ kiếm xuống đi, sau đó chúng ta trở về tẩm cung hảo hảo nói chuyện.”
Ta lẳng lặng nhìn hắn, gật gật đầu:”Được.”
Thần sắc Lưu Nguyên Huy trở nên vui vẻ, đang muốn ra lệnh cho đám thị vệ bên cạnh, nhưng ngay lúc này đây, ta lặng lẽ nhích mũi kiếm đâm thẳng vào con người trước mắt.
Ta đã dùng hết toàn lực, dùng hết tu vi võ công mười mấy năm của mình mà đâm một kích đó, đâm sâu vào cổ ….người ta yêu
Lưu Nguyên Huy kinh ngạc nhìn thanh nhuyễn kiếm, thanh kiếm vỗn dĩ sẽ rời khỏi cổ hắn thế mà lại bất ngờ đâm thủng da thịt hắn.
Ha ha, ta cười to, Lưu Nguyên Huy, ta cũng lừa ngươi một lần nhé, chúng ta huề nhau.
Sau đó, tất cả thị vệ đồng loạt tiến lên, …….trên người ta cắm đầy binh khí…
Đau đớn chỉ trong chớp mắt, sau đó mọi cảm giác đều đình trệ.
Ta nhìn thấy dòng huyết dịch đỏ thẫm từ người ta chảy xuống, chảy qua thảm đỏ trên đại điện, đi thẳng ra ngoài, tạo thành một dòng sông máu nho nhỏ.
Ta chợt nhớ đến trung thu năm trước, Lưu Nguyên Huy ở bên tai ta thì thầm câu nói [Ánh trăng như nước] đúng vậy a, ánh trăng phản chiếu trong hồ rồi cũng sẽ như nước mà bồng bềnh tan rã, trôi đi, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào…
Cuối cùng, ta mệt mỏi nhắm mắt lại, ngã trên mặt đất. Từ đầu đến cuối, kiếm trên tay ta không hề rời khỏi cổ Lưu Nguyên Huy.
Sử ký Thiên Hưng hoàng triều có ghi lại, năm Thiên Hưng thứ mười hai, trong ngày đại hôn Vĩnh Dật đế Lưu Nguyên Huy gặp chuyện, thân vong. Thích khách bị giết ngay tại chỗ.
Ám sát quân vương là thiên tội, thích khách lại là hậu nhân của phản thần, tội càng chồng chất, trước tiên bị đánh 100 roi, sau đó bầm thây vạn đoạn
Vị hành hình quan vừa mới nhậm chức đã phải thi hành tiên hình, vì thế khiến cho cánh tay đau nhức hơn một tháng.