Ánh Trăng Rơi Vào Bể Tình

Chương 19



Lúc này Đường Trí đã tức điên rồi, cậu ta nhích sang phía bên cạnh hai bước, chỉ thấy Đường Thừa Tuyên nâng mắt lên nhìn cậu ta, giống như có ý đang chờ cậu ta rời đi.

Vì thế Đường Trí lại xoay người lại, cậu ta không đi!

Thẩm Niên dịu dàng nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt chậm rãi chuyển qua nút khuy măng sét màu xanh lam của anh, nếu không phải Đường Trí đang ở bên cạnh, cô còn muốn nắm lấy cổ tay của anh làm chút chuyện xấu.

Đường Trí đứng ở bên cạnh một lúc mới thành công bắt cóc Đường Thừa Tuyên đi.

Thẩm Niên quay lại mở máy tính sửa tài liệu, sau đó click mở hộp thư để trả lời từng cái một.

Trong văn phòng không có Thẩm Niên nhất thời im lặng hơn rất nhiều, những ngày bình thường đám thực tập sinh ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái mà bây giờ lại bước đi đều thẳng lưng.

Nhóm người hôm nay lại rất sôi động: “Sao hôm nay không thấy Thẩm yêu nữ vậy?”

“Các cô không biết sao?” Thư ký của Ngôn Chi Thành ở sau màn hình máy tính đang đánh chữ: “Ngày hôm qua cô ấy xin ông chủ nghỉ rồi, nói hôm nay công ty sẽ xảy ra một chuyện kinh khủng đẫm máu.”

“Sau đó ông chủ đồng ý?”

“Ừm.”

“Chuyện đó mà cũng nói được sao? Thẩm yêu nữ không hổ là yêu nữ, lấy cớ kỳ lạ như vậy vẫn có thể không cần đi làm.”

“Nhưng nhưng, công ty có thể xảy ra chuyện kinh khủng đẫm máu gì chứ, làm sao yêu nữ Thẩm có thể bậy bạ như vậy?”

Mọi người trò chuyện đến hăng say, đột nhiên có người gửi tin nhắn vào nhóm: “Tôi tôi tôi! Vừa rồi ông chủ đi xuống lầu bị một người đàn ông đánh!”

Sau khi im lặng một lúc lâu mới có người hỏi: “Chẳng lẽ đây gọi là chuyện kinh khủng đẫm máu sao?”

Thẩm Niên cuối cùng cũng trả lời email xong, vốn dĩ muốn nghỉ ngơi một chút, ai biết Kỷ Hồng Nhất gửi cho cô một tin nhắn: “Chị Thẩm Niên, ông chủ bị đánh, còn bị thương rất nặng. Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là, vậy mà ông chủ không gọi bảo vệ, còn tùy ý để cho người kia đánh.” 

Cậu ta vốn cho rằng đầu bên kia sẽ rất sợ hãi, nhưng ai ngờ Thẩm Niên còn bình tĩnh mà trả lời lại: “Biết rồi.”

Thẩm Niên xùy một tiếng, xứng đáng.

Cô thay một chiếc áo hoodie màu hồng nhạt và một chiếc váy dài màu trắng, đi xe đến dưới lầu công ty, từ xa đã nhìn thấy Khám Trầm đang nói chuyện với Ngôn Chi Thành bị đánh đến bầm dập mặt mũi.

Thẩm Niên đợi một lúc lâu, lại nâng mắt lên, người đàn ông cao lớn đi về phía cô. Anh ta cắt đầu đinh, so với trước kia thì đen hơn một chút, nhưng nhìn qua vẫn có một loại khí chất lạnh lùng.

“Nhóc con, em ở đây xem náo nhiệt?”

Thẩm Niên nâng cằm lên: “Nếu không thì sao? Em mà đến giúp đỡ, không thể bảo đảm rằng hôm nay anh ta có thể sống sót rời khỏi chỗ này.”

Khám Trầm cười, ôm lấy bả vai cô: “Lâu như vậy không gặp em, hình như em vẫn giống trước kia, không có gì khác biệt.”

Thẩm Niên gạt tay anh ta ra, nhíu mày: “Anh đừng coi em giống như đàn ông được không?”

Khám Trầm cười nhạo, vốn dĩ muốn chế giễu cô ngực phẳng, liếc mắt, ý vị thâm trường(*) mà nói: “Rất giống phụ nữ.”

(*) Ý vị thâm trường: Mang ý nghĩa sâu xa.

“…….” Trước kia cô có chỗ nào không giống phụ nữ chứ?

Thẩm Niên tùy ý dẫn anh ta đến một nhà hàng, ở ngay gần công ty, cô nghịch điện thoại: “Anh nói với anh ta như thế nào?”

“Cái gì cũng chưa nói, sau này để cậu ta tự giải quyết cho tốt.”

Thẩm Niên hiểu rõ anh ta: “Anh không nói cho anh ta biết anh ta còn có đứa con sao?”

Khám Trầm lạnh mặt: “Dựa vào cái gì mà cậu ta lại được làm bố?”

Thẩm Niên lấy gương từ trong túi xách ra, tay phải lấy son ra chậm rãi thoa lên môi, đột nhiên nghe thấy giọng nữ lạnh lùng hào phóng phía sau “Vincent.”

Đầu ngón tay cô dừng lại, đó là tên tiếng Anh của Đường Thừa Tuyên. Qua một lúc lâu cô mới quay đầu, vừa đúng lúc thấy Đường Thừa Tuyên và Mộc Băng Yến đi vào bên trong.

Thẩm Niên đã suy nghĩ rất nhiều lần cảnh tượng mình gặp mặt Mộc Băng Yến, cho dù là ở chỗ nào, mặc quần áo gì, nhưng từ trước đến nay cô cảm thấy mình có thể trầm tĩnh khéo léo hơn, sẽ không thua kém người phụ nữ đó.

Nhưng mà bây giờ, chỉ nghe thấy cô ấy gọi tên tiếng Anh của Đường Thừa Tuyên, Thẩm Niên cảm thấy mình đã thua.

Dường như cô ý thức được, hóa ra mình giống như một tên hề mạnh mẽ xông vào thế giới của anh.

Cô gửi tin nhắn cho Đường Thừa Tuyên: “Đang làm gì vậy?”

“Gặp khách hàng.”

Hô hấp cô cứng lại, ngực giống như bị một con mãng xà lạnh lẽo gắt gao quấn quanh, không thở nổi.

“Làm sao vậy? Nhìn sắc mặt của em không được tốt lắm.” Khám Trầm rót một ly nước ấm đặt trước mặt cô.

Ánh mắt Thẩm Niên tối lại, sau đó cong môi lên ngả ngớn mà cười: “Không có chuyện gì.” 

Khám Trầm không nhìn thấy Đường Thừa Tuyên, tùy ý hỏi một câu: “Em vẫn sống cùng Đường Thừa Tuyên à?”

Sau đó cô nhích lại gần: “Ai nói với anh? Khám Hoan?”

Khám Trầm không trả lời câu hỏi của cô, xem như ngầm thừa nhận.

“Nhóc con, ngàn vạn lần đừng rơi vào đó.” Qua một lúc lâu sau anh ta mới chậm rãi mở miệng: “Anh ta cáo già như vậy, em có thể chơi được sao? Là người mà hai mươi mấy tuổi có thể ngồi vững được ở vị trí đó, sao có thể không nhìn thấu những mánh khóe nhỏ đó của em?”

Thẩm Niên nghiêng mặt, sợi tóc màu đen in trên gò má trắng nõn, cô cười nhạo thành tiếng.

“Anh ta chỉ thương hại em, đùa giỡn em.” Khám Trầm thử đánh thức cô, thật sự anh ta không muốn nhìn Thẩm Niên bị treo trên cây như thế này lần nữa.

Vốn dĩ anh ta nghĩ Thẩm Niên sẽ tỉnh táo lại, hoặc là tranh cãi với anh ta đến đỏ mắt, lại không ngờ Thẩm Niên bật cười thành tiếng, thản nhiên nói: “Em biết rồi.”

Khám Trầm nghĩ, cô điên rồi.

“Em thiếu đàn ông? Thật sự không được, anh làm người đàn ông của em cũng được.”

Thẩm Niên bật cười một tiếng, ngước mắt lên đánh giá anh ta, cố ý nói: “Được.”

Khám Trầm chỉ nói đùa một chút, thấy cô đồng ý, trừng lớn đôi mắt, hoảng sợ nói: “Thẩm Niên, có phải em yêu thầm anh nhiều năm hay không, chờ anh nói những lời này?”

Thẩm Niên biết anh ta lại bắt đầu phát bệnh, “Ừm.”

“F.uck, anh coi em như là anh em, vậy mà em thèm muốn thân thể của anh.” Khám Trầm nhanh chóng cài cúc áo trên cùng lại, nhướng mày: “Còn có thể vui vẻ làm bạn bè được không? Đừng tưởng rằng bây giờ ngực em lớn hơn một chút, mông vểnh hơn một chút thì anh có thể để mắt đến em.”

Thẩm Niên: “……”

Sau khi bữa trưa kết thúc, Mộc Băng Yến và Đường Thừa Tuyên đi tới cửa, Mộc Băng Yến cười nói: “Cô ấy sẽ không tưởng thật chứ?”

Đáy mắt Đường Thừa Tuyên nhiễm ý cười, ngầm thừa nhận. Sau đó anh vừa ngẩng đầu lên liền thấy Thẩm Niên cùng một người đàn ông đi ngang qua.

Thẩm Niên ăn mặc rất trẻ trung, giống như trở về mấy năm trước. Nhìn cô đẹp như vậy, thành thục lại mang theo vài phần ngây ngô, nhưng cô mặc như thế này chỉ vì để người đàn ông đi theo phía sau cô nhìn.

Anh nghĩ đến tin nhắn vừa rồi gửi cho cô, muốn giải thích một chút, còn chưa vươn tay ra thì thấy Thẩm Niên bám lấy cánh tay Khám Trầm: “Anh ơi, chúng ta đi thôi.”

Giọng nói của cô gái dịu dàng lại ngọt ngào, so với ngày thường đối chọi gay gắt với anh thì khác nhau hoàn toàn, thậm chí cô còn không ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái.

Cô gọi người kia là anh ơi, cô không chỉ gọi mỗi mình anh là anh.

Ánh mắt Đường Thừa Tuyên như nhúng qua nước đá, ngón tay dưới ống tay áo gập lại, anh nghĩ đến ngày đó lúc Thẩm Niên tỉnh lại thì nói tưởng anh là Khám Trầm.

Đến tột cùng là cô cố ý chọc giận anh, hay vốn dĩ đây chính là lời nói thật lòng.

Mộc Băng Yến chỉ thấy Thẩm Niên đi ngang qua với người đàn ông xa lạ, cũng không có để ý, cô quay đầu cười nhạo một tiếng: “Anh gấp gáp muốn giải trừ hôn ước với tôi như vậy, là bởi vì cô gái nhỏ kia đã trở lại à.”

Đường Thừa Tuyên ngầm thừa nhận, trước mắt chỉ còn lại bóng lưng của cô.

‘Vậy anh cũng không nên nói dối cô ấy là mình đi ra ngoài gặp khách hàng, nếu để cô ấy phát hiện ra manh mối gì, đến lúc đó anh có cả trăm cái miệng cũng không giải thích được.” Mộc Băng Yến vỗ vỗ vai anh: “Phụ nữ ghen tuông rất đáng sợ.” 

Đường Thừa Tuyên: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.