Đầu lưỡi của Thẩm Niên chống vào sau răng hàm, Đường Trì ở bên cạnh nhận ra cô có chút khó chịu, nhanh chóng đổ thêm dầu vào lửa: “Em xem chú hai thật quá đáng, vậy mà lại coi em như là một con chó.”
Cô xoa xoa lông chú chó, nghe thấy lời này cũng không phản ứng nhiều, ngược lại ý cười trong mắt mang theo chút hứng thú.
Đường Trí có chút bối rối, tiếp tục quạt gió thổi lửa: “Chẳng lẽ mỗi lần chú hai về nhà nhìn thấy con chó này đều sẽ gọi tên em sao, em tưởng tượng hình ảnh đó….”
Gọi tên cô... Vậy chẳng phải là càng thêm... chứng minh anh thật sự hận cô đến tận xương.
Cô chưa bao giờ sợ Đường Thừa Tuyên hận cô, chỉ sợ anh sẽ hoàn toàn quên mất mình.
Dì Tôn nhanh chóng giải thích thay Đường Thừa Tuyên: “Ông chủ chưa từng làm như vậy, ngài ấy sẽ không coi cô như một con chó.”
Thẩm Niên đứng lên, cười ngọt ngào: “Vậy dì cảm thấy anh ấy coi cháu là cái gì?”
Dì Tôn bị nụ cười tươi của cô làm cho rung động, vậy mà lại ngơ ngẩn trong chốc láy.
Năm Thẩm Niên rời đi, Đường Thừa Tuyên lại trở về bộ dáng lạnh lùng trước kia, anh dặn dò Tiểu Ni vứt bỏ hết tất cả mọi thứ liên quan đến Thẩm Niên trong biệt thự, cuối cùng bị dì Tôn ngăn lại: “Cô thật sự cho rằng ông chủ muốn làm như vậy sao?”
Những người khác chỉ cho rằng Đường Thừa Tuyên chưa bao giờ là người tình cảm, chỉ có dì Tôn nhìn ra được, sau khi Thẩm Niên rời đi, sự tức giận trong ánh mắt ngài ấy từ từ tan biến sạch sẽ.
Nếu thật sự bỏ đi, chỉ sợ ông chủ sẽ hối hận.
Dường như Thẩm Niên cũng không muốn biết câu trả lời của bà ấy, xoay người nhìn về phía Đường Trí: “Đi thôi.”
Đường Trí cho rằng mình đã chia rẽ thành công, vô cùng vui vẻ mà dẫn đường: “Thẩm Niên, nhà anh cũng có chó, rất đáng yêu, nhất định em sẽ thích. Còn có phòng của anh đã thay đổi phong cách...”
Thẩm Niên lạnh nhạt, giống như vừa mới ngủ dậy vậy, mặc dù là như thế này nhưng trên người cũng mang theo một khí chất lười biếng.
Đường Trí nhất thời nhìn đến ngây người, từ trước đến nay cậu ta không nghĩ tới Thẩm Niên lại đẹp đến như vậy.
Đẹp đến lộng lẫy, sóng to gió lớn.
Thẩm Niên đi vào, nhìn thấy bố mẹ của Đường Trí là Đường Thừa Phàm và Thẩm Hiểu Thanh đi ra đón, cô không mặn không nhạt gật gật đầu, sau đó theo thói quen trước giờ mà ngồi ở trên ghế sô pha.
Ba năm, khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, nhưng bố mẹ Đường Trí không thể nào nghĩ ra tạo sao cô gái yếu đuối trước kia lại có thể trở thành bộ dáng này, giống như một đóa hoa hồng dại có gai, nếu bạn dám vươn tay ra thì nhất định sẽ bị đâm chảy máu.
Vẻ mặt của Thẩm Hiểu Thanh bất ngờ: “Nhìn thấy bọn ta cũng không biết gọi một tiếng chú dì sao?”
“Chú dì không cần phải vậy, cháu vốn dĩ là đứa con gái lỗ mãng.” Thẩm Niên nghịch móng tay, giọng nói lạnh lùng: “Hơn nữa, ai biết sau này chúng ta là cùng thế hệ hay là bậc cha chú và con cháu?”
Thẩm Hiểu Thanh nhất thời sửng sốt, nét mặt có chút hoảng loạn: “Lời này của cô là có ý gì, cô và Tiểu Trí có hôn ước rồi.”
Hôn ước của Thẩm Niên và Đường Trí đã được định ra từ khi hai người còn chưa trưởng thành, lúc ấy thân phận thiên kim giả của Thẩm Niên bị bóc trần, một nguyên nhân mà Đường Thừa Tuyên tiếp nhận cô chính là có thể Thẩm Niên sẽ trở thành cháu dâu của anh.
Nhưng mà bố mẹ Đường Trí cũng không muốn chấp nhận hôn sự này, chỉ vì ngại Đường Thừa Tuyên nên không dám nói gì thêm, bởi vì Thẩm Niên bị bọn họ ghét bỏ cho nên vẫn luôn ở nhà Đường Thừa Tuyên.
Bây giờ hai người thật sự khác thường, cố ý mời cô đến để bàn chuyện hôn ước. Thẩm Niên nhớ lại một chút, ánh mắt tràn đầy sự giễu cợt.
Đường Trí cũng hoang mang nhìn Thẩm Niên, sợ cô nói ra đáp án mà mình không muốn nghe nhất.
“Ồ, hôn ước.” Thẩm Niên cầm lấy tách trà nhấp một ngụm, mí mắt khẽ rũ xuống, giống như vừa mới nhớ tới một chuyện: “Muốn thực hiện hôn ước cũng được thôi nhưng cháu nói trước. Cháu sẽ không sinh con cho Đường Trí, cũng sẽ không hiếu thuận với bố mẹ chồng.”
Cô đứng lên: “Cháu ấy mà, cháu cũng sẽ không đi làm, bình thường cũng không có sở thích gì, chỉ thích mua mua mua. Nếu ly hôn, Đường Trí sẽ ra khỏi nhà.”
“Cô... Cô...”
Bà Đường vốn cho rằng Thẩm Niên cực kỳ nhu nhược, để sau khi kết hôn với con trai thì có thể tùy ý để bọn họ sắp xếp, ai biết cô không những không nhu nhược, ngược lại còn rất mạnh mẽ.
Bà ta duỗi ngón tay ra, chỉ trỏ nửa ngày mới run rẩy nói: “Đấy là loại lý lẽ gì chứ?”
“Còn có điều quan trọng nhất mà cháu suýt quên không nói.” Thẩm Niên giơ bàn tay mảnh khảnh lên vén mái tóc xoăn ra sau tai: “Cháu đã qua lại với người đàn ông khác, còn có một đứa con với anh ấy. Nếu Đường Trí đồng ý thì cháu cũng không ngại.”
Bà Đường bị yêu tinh nhỏ này làm cho phát điên lên: “Cô cút ra ngoài cho tôi...”
Thẩm Niên xoay người chuẩn bị đi, Đường Trí kéo ống tay áo của cô lại, giọng nói đầy tủi thân: “Thẩm Niên.”
Cậu ta suy nghĩ, nếu đối tượng kết hôn biến thành Đường Thừa Tuyên, liệu cô có đưa ra nhiều yêu cầu như vậy hay không.
Nỗi buồn trong mắt của chàng trai cao lớn sắp tràn ra, cậu ta gần như cầu xin mà nói: “Thẩm Niên, anh có thể chấp nhận mọi thứ, chỉ cần em có thể ở bên anh.”
Bà Đường chỉ vào cậu ta: “Đường Trí, con điên rồi à?”
Thẩm Niên quay lại nhìn cậu ta, thậm chí còn giơ bàn tay nóng bỏng lên ngả ngớn nhéo nhéo cằm của cậu ta, nhưng giọng nói lại lạnh lùng, tàn khốc: “Cậu thật đúng là ngây thơ hồn nhiên.”
Không màng tất cả mà ở bên người mình thích, đấy là chuyện mà người mười mấy tuổi mới làm.
Cô nhếch đôi môi đỏ mọng lên, nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra rồi bước trên giày cao gót ra ngoài, làn da phần lưng trắng nõn phát sáng đến chói mắt.
Trong phòng, bà Đường tức đến hộc máu: “Rốt cuộc cô ta đã từng sinh con cho ai?”
Con trai bà ta vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Niên, không có khả năng không biết chuyện này.
Đường Trí bị đả kích đến không dám ngẩng đầu lên, chóp mũi cậu ra vẫn còn vương vấn mùi nước hoa trên người Thẩm Niên, nghĩ đến mọi chuyện trong quá khứ, cậu ta giận dỗi bỏ lại một câu: “Con không biết, mẹ đi mà hỏi chú hai.”
...
Sau khi thoát khỏi mấy người kia, Thẩm Niên về căn hộ thuê, Khám Hoan đang nấu cơm: “Cậu trở về đúng lúc lắm.”
Thẩm Niên cởi giày cao gót, nằm lên ghế sô pha, vừa mở di động ra xử lý mail vừa hỏi cô ấy: “Sao cậu lại nói cho Đường Trí là tớ ở Club Hoa Hồng?”
“Chẳng phải cậu ta đã thích cậu rất nhiều năm rồi sao?” Khám Hoan mặc tạp dề, bận bịu trong bếp: “Nhìn thấy bộ dạng đó của cậu ta, tớ cũng không nhẫn tâm.”
“Đâu phải cậu không hiểu tớ.” Thẩm Niên nghiện thuốc lá, cô lại lấy một điếu thuốc, ngậm trong miệng nhưng không châm lửa: “Tớ thích đàn ông nam tính.”
“Đường Trí còn chưa đủ nam tính sao?” Khám Hoan nhớ cậu ta chơi bóng rổ rất giỏi, dáng người cũng đẹp.
Khám Hoan sặc một cái, cô ấy sống với Thẩm Niên lâu như vậy rồi mà vẫn không quen được cách nói chuyện thẳng thắn của cô.
Mùi thức ăn càng ngày càng thơm, một đứa bé mở cửa phòng ra, bước chân nhỏ ngắn của Khám Nhiên men theo mùi hương đi tới.
Thẩm Niên đặt điếu thuốc xuống, đi qua ôm cậu bé: “Nhiên Nhiên, đói rồi sao?”
Khám Nhiên gật gật đầu, cằm núng nính, đôi mắt đen láy như viên đá quý tỏa sáng.
Thẩm Niên càng nhìn tâm trạng càng tốt, Khám Hoan trêu ghẹo: “Lúc trước cậu muốn sống cùng tớ là vì để ý con trai của tớ hả?”
“Bị cậu đoán trúng rồi.” Khám Hoan chưa kết hôn đã có con nhưng Thẩm Niên chưa bao giờ hỏi bố của đứa bé là ai. Cô ôm lấy đứa bé: “Ngày mai dì dẫn con đi chơi công viên được không?”
Vừa hay hôm sau là ngày nghỉ, Thẩm Niên không muốn nhìn thấy công việc phức tạp của công ty.
“Cảm ơn chị.”
“Sao miệng lại ngọt thế chứ.” Thẩm Niên cong môi, quay đầu lại: “Khám Nhiên, gọi dì!”
“Tránh ra.”
Đầu mùa hè được nước mưa rửa qua một lần rồi dần trở nên oi bức, cuối cùng bắt đầu lộ ra dáng vẻ thật sự. Thẩm Niên ôm Khám Nhiên, Khám Hoan đưa ô cho cô: “Tớ đi xếp hàng mua hai cây kem.”
“Ừm.”
Thẩm Niên mặc áo hai dây hở bụng, phần dưới là quần short đen, vòng eo thon trắng nõn và đôi chân dài tác động vào người khác không nhỏ.
Một cô gái đẹp có vóc dáng nóng bỏng như vậy, trên tay còn bế một em bé dễ thương, sao có thể không khiến người qua đường chú ý đến.
“Đó không phải là minh tinh nào đấy chứ? Tôi cảm thấy vẻ ngoài của cô ấy quá đẹp đi.”
“Có lẽ là hotgirl mạng nào chăng?”
Cách đó không xa, một chiếc xe Maybach màu đen dừng lại, Thẩm Niên tháo kính râm xuống, đây chẳng phải là Đường tiên sinh xem mình như một con chó sao?
Quai hàm cô giật giật, dường như có chút tức giận. Vốn dĩ cũng không muốn trêu chọc anh, ai ngờ người đàn ông lại bước tới.
Người đàn ông cao 1m87, dáng người cao lớn, đôi chân dài thẳng tắp được bọc trong chiếc quần âu, nhìn lên trên, trong bộ vest màu đen loáng thoáng có thể nhìn thấy đường nét cơ bắp của anh.
Càng che giấu càng khiến người khác cởi hết quần áo của anh ra.
Đường Thừa Tuyên bình tĩnh đứng trước mặt cô, trên mặt mơ hồ mang theo vẻ tức giận: “Đứa bé này là của ai?”
Chỉ vài giờ trước, Đường Thừa Phàm gọi điện thoại hỏi anh rằng Thẩm Niên đã có con với ai, đôi lông mày của anh giãn ra rồilại nhíu lại, dưới ánh mắt bình tĩnh ẩn giấu cơn sóng to gió lớn.
Con?
Thẩm Niên sinh con cho ai?
Thẩm Niên ngẩn ra một chút, sau đó dường như biết Đường Thừa Tuyên hiểu lầm chuyện gì, cô nở nụ cười, thậm chí bả vai cũng run lên theo.
Người phụ nữ cười đủ thì ngước mắt lên nhìn anh, dưới hàng lông mi dài có ánh nước lấp lánh, đôi môi anh đào xinh đẹp mềm mại ướt át.
Ánh mắt của Đường Thừa Tuyên chợt lóe lên, còn chưa đợi câu trả lời của Thẩm Niên, đứa bé trong lòng cô lại kêu một tiếng giòn tan trước: “Bố ơi!”
Sắc mặt của Đường Thừa Tuyên tái nhợt, Thẩm Niên thật sự sinh con cho anh sao?
Anh nhìn đứa bé trong lòng người phụ nữ, trắng trẻo mềm mại, bộ dáng trông khá ổn nhưng rất mất vệ sinh, vậy mà lại ngậm ngón tay trong miệng.
Đường Thừa Tuyên không thích trẻ con, anh không thích tất cả những thứ gì yếu ớt. Nhưng vừa nghĩ đến đây là đứa bé mà Thẩm Niên sinh cho anh, trong lòng có một khối đột nhiên sụp đổ không hể báo trước.
Thẩm Niên lại bị chọc cười, sao tật xấu cứ nhìn thấy anh chàng đẹp trai là gọi bố của Khám Nhiên vẫn không sửa được chứ, giọng nói của cô mềm mỏng đi vài phần: “Nhiên Nhiên, không được tùy tiện gọi bố đâu.”
Người đàn ông vừa nghe thấy thì híp mắt lại, giọng nói mang theo sự tức giận: “Em còn muốn để cậu bé gọi ai là bố?”
Vừa dứt lời, Khám Hoan đi tới giơ hai que kem ra, Khám Nhiên vươn bàn tay nhỏ mập mạp muốn cô ấy bế: “Mẹ ơi!”
Đường Thừa Tuyên: “...”
Thẩm Niên cố nén cười, cô nhận lấy que kem từ tay của Khám Hoan, sau đó đặt Khám Nhiên vào trong lòng cô ấy.
Cô vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm kem muối biển, sau đó ngước mắt lên nhìn anh, đuôi mắt quyến rũ câu người: “Đường Thừa Tuyên, thật ra chúng ta vốn dĩ cũng có thể có một đứa con.”
Gương mặt anh ngẩn ra, đút tay phải vào trong túi quần nhìn cô.
Không biết vì sao, lúc Đường Thừa Tuyên biết được mình có con với cô lại rất bối rối. Nhưng khi anh phát hiện điều đó không phải sự thật lại không cảm thấy như trút được gánh nặng, mà là sự thất vọng nhàn nhạt.
Bây giờ cô nói, vốn dĩ...
Anh cảm thấy cổ họng của mình như bị một bàn tay to bóp lại nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như trước, ngay cả giọng nói cũng bình tĩnh giống như nước đọng: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn nha.” Thẩm Niên cười với anh một cách tinh nghịch, nhìn dáng vẻ đó hoàn toàn không giống như ngoài ý muốn.
Các đốt ngón tay của người đàn ông uốn cong lại dưới ống tay áo: “Xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?”
Thẩm Niên ra hiệu cho Khám Hoan đừng đi theo, sau đó mở ô đi về phía trước: “Tôi đưa anh đến một chỗ.”
Vỉa hè bị nhiệt độ hun hơi nóng lên, Đường Thừa Tuyên đi đôi giày da bóng loáng, đi theo cô khoảng năm phút đồng hồ.
Sau đó Thẩm Niên đưa anh vào một hiệu thuốc, cô mua một hộp thuốc tránh thai đưa cho anh.