*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thẩm Niên rất thiếu đòn mà nói một câu: “Anh có thể dùng nó với em.”
Đường Thừa Tuyên ôm cô, giọng nói trầm thấp lọt vào tai Thẩm Niên: “Em có mua quà cho người nào khác không?”
“Không có.”
“Thật sao?”
Thẩm Niên bật cười: “Mua cho Khám Trầm mà anh cũng ghen hả?”
Cô thấy người đàn ông không đáp lại, hai tay bị anh vòng ra sau trói chặt: “Vậy lần sau em không cần mua cho người khác nữa, nhé?”
Thẩm Niên vùng vẫy một lát, nhưng lại bị vòng tay mạnh mẽ của người đàn ông gắt gao ôm lấy, Thẩm Niên nuốt một ngụm nước bọt, kiễng mũi chân lên để ghé vào tai anh nói lời lưu manh.
Sự kiềm chế của người đàn ông biết mất hoàn toàn: “Để anh trai giúp em.”
Thẩm Niên thở hổn hển sau nụ hôn mãnh liệt, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Anh ơi, anh có thích trẻ con không?”
Người đàn ông này có thể sốt ruột một chút được không vậy?
“Thích.”
Thẩm Niên nghiêm túc nghĩ đến việc sinh cho anh một đứa nhỏ nhưng vẫn cảm thấy chuyện này còn quá xa vời, cô khịt mũi một cái trước khi nghĩ ra kết quả, Đường Thừa Tuyên nói: “Không phải em chính là trẻ con hay sao?”
Ngày hôm sau lúc Đường Thừa Tuyên đi làm thì lại mặc chiếc áo sơ mi cô mua, Thẩm Niên nhanh chân chạy tới ngăn cản: “Áo này còn chưa giặt mà, anh mặc cái gì chứ?”
Đường Thừa Tuyên không nghe lời cô, cứ khăng khăng đòi mặc, Thẩm Niên giành lại. May mà dì Tôn đã chuẩn bị quần áo cho hôm nay từ tối qua, Thẩm Niên cầm lấy áo sơ mi mặc vào cho anh, còn không quên chiếm tiện nghi một lát khi cài nút áo.
Cô thắt cà vạt cho anh, động tác rất không thuần thục: “Đường tổng, em cảm thấy mình không đủ tiêu chuẩn làm thư ký cho anh rồi. Em cần phải luyện cách thắt cà vạt nhiều hơn nữa.”
Đáy mắt Đường Thừa Tuyên nhiễm ý cười, anh còn tưởng tượng cảnh mỗi buổi sáng cô sẽ tự tay thắt cà vạt cho anh.
Thẩm Niên kéo mạnh cà vạt: “Sau này chỉ có em mới được thắt cà vạt cho anh, biết không?”
Anh xoa xoa mái tóc của cô: “Được.”
Thẩm Niên cúi đầu thấy vạt áo sơ mi của anh còn chưa được sơ vin, liền vươn bàn tay lạnh lẽo giúp anh, sau đó thắt dây lưng, tai cô không hiểu sao lại đỏ lên.
Sao giúp anh mặc quần áo còn khó hơn là giúp anh cởi………..
Khi Thẩm Niên xuống lầu dùng cơm, Đường Thừa Tuyên gấp cẩn thận hai chiếc áo sơ mi cô tặng anh rồi bỏ vào tủ quần áo.
Sau bữa sáng, Thẩm Niên ngồi ở bên cạnh anh trang điểm rồi xịt nước hoa, Đường Thừa Tuyên nhíu mày: “Em đang làm cái gì vậy?”
Bây giờ anh mới phát hiện ra Thẩm Niên đã thay một bộ váy ngắn gợi cảm, nhìn trước nhìn sau chẳng thấy sót thứ gì, Đường Thừa Tuyên không dám tưởng tượng cảnh những người đàn ông trong công ty sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy cô mặc như vậy.
Anh thậm chí còn ngửi được mùi nước hoa Thẩm Niên dùng là “Sau buổi sáng”
Lông mi Đường Thừa Tuyên run run, yết hầu trượt lên xuống: “Em muốn câu dẫn ai?”
Thẩm Niên quay mặt qua, dường như hơi kinh ngạc khi nghe anh nói như vậy: “Làm sao anh biết được là em đang câu dẫn anh?”
Cơn ghen của anh lập tức bị dập tắt, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua: “Đừng nghịch, nếu hôm nay em mặc như thế này thì đừng nghĩ tới việc ra khỏi nhà.”
“Tại sao?”
Đường Thừa Tuyên lạnh nhạt nhìn cô, cô còn không biết xấu hổ mà hỏi tại sao.
Thẩm Niên không thèm nghe anh: “Anh có bản lĩnh thì cởi quần áo của em để em khỏa thân đi làm đi.”
Anh xoa xoa mi tâm, cảm thấy thời kì nổi loạn của đứa trẻ nhà mình tới muộn, một chút cũng quản không được. Anh vỗ vỗ mông cô: “Đi thay quần áo.”
“Anh đánh lại đi.”
Đường Thừa Tuyên: “………..”
Anh thật sự không có biện pháp, đành phải dung túng cô.
Thẩm Niên đến công ty, lúc cô bước vào văn phòng, mọi người xung quanh đều ồn ào: “Mọi người mau nhìn, cô ta thế mà lại ăn mặc như vậy tới đây.”
“Hừ, đợi lát nữa chủ tịch thấy cô ta thì không biết phản ứng thế nào?”
“Đoán chừng sẽ trực tiếp đuổi cô ta ra khỏi văn phòng.”
“Cô ta thật sự không biết tự lượng sức mình mà đi câu dẫn chủ tịch, mọi người nói xem chủ tịch có để ý tới cô ta hay không?”
Thẩm Niên mắt điếc tai ngơ, cô thích nhìn người khác làm cô khó chịu nhưng lại không được như ý muốn, cô mới vừa đi vào thì chủ tịch cũng tới, thấy hai người vào văn phòng, mọi người đều chờ coi trò cười của cô.
Thẩm Niên nhìn tài liệu trên tay: “Hướng phát triển của Duyệt Hòa hoàn toàn trái ngược với Hạ Phong, theo phân tích toàn diện thì không thích hợp với Duyệt Hòa, nhưng lại có thể gây cản trở sự phát triển của Duyệt Hòa. Lúc trước, hai hạng mục của Duyệt Hòa đều thất bại, cuối cùng lỗ vốn.”
“Ừ.”
“Mặc dù Hạ Phong phát triển trong ngành bất động sản, nhưng không thể phủ nhận rằng Hạ Phong không phát triển ngành sản xuất công nghiệp bằng Duyệt Hòa. Trước đây Hạ Phong chúng ta đã thuyên chuyển những nhân viên kinh nghiệm mất quyền lực của Duyệt Hòa, nếu mà họ ngạo mạn thì cũng không làm được thành tích gì. Nếu như Hạ Phong muốn thu mua Duyệt Hòa, vậy nên Duyệt Hòa chính là một phần của Hạ Phong, Hạ Phong không nên đem nó trở thành đứa con bị bỏ rơi.”
Đường Thừa Tuyên nhịn không được nói: “Em vừa mới nói Hạ Phong của chúng ta.”
“Đúng vậy.” Thẩm Niên hai mắt sáng ngời, khi cô ngẩng đầu thì nhìn như con rắn độc, Đường Thừa Tuyên cảm nhận được nguy hiểm nhưng không tránh đi. Cô khẽ nói: “Anh đều là của em, làm sao vậy?”
Anh hạ mí mắt, ngón tay thon dài gõ trên bàn: “TIếp tục.”
Thẩm Niên chăm chú phân tích tình hình, lúc cô nói chuyện rất tự tin, thậm chí còn cực kì giống khí chất trên người Đường Thừa Tuyên, không giận mà uy, nhưng cả hai lại không giống nhau.
Đường Thừa Tuyên chăm chú lắng nghe.
“3 giờ chiều còn có một hội nghị.” Thẩm Niên không cần nhìn lịch trình cũng nhớ được hành trình của Đường Thừa Tuyên trong vòng 3 ngày tiếp. “Em đã sắp xếp lại tư liệu rồi. Buổi tối luôn có việc nên em đã giúp anh đổi thành giữa trưa ngày mốt.”
Cô sửa sang lại quần áo, ở góc độ của Đường Thừa Tuyên có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, hơn nữa Thẩm Niên lại không phòng bị anh……… Đường Thừa Tuyên có chút không vui: “Tốt.”
Cửa vừa mở, Bộ Đồng Đồng gõ cửa bước vào, cô ấy đặt tài liệu trên bàn, liếc nhìn vẻ mặt của chủ tịch một cái liền rời đi.
Sắc mặt anh lạnh lùng, tầm mắt còn dừng trên trang phục của Thẩm Niên, nhìn như ghét bỏ muốn lột bộ quần áo này ra.
Vì thế mọi người lại vui sướng sau lưng khi có người gặp họa.
Thẩm Niên nói xong thì về phòng làm việc của mình, cô lấy ra một tài liệu cần phải photo, một nam đồng nghiệp cuối cùng cố lấy dũng khí đi lại nói: “Tôi giúp cô đóng dấu, về sau những việc này chỉ cần giao cho tôi là được.”
Người kia rót cho cô một ly nước: “Thư ký Thẩm có khát nước không?”
Một trận bàn tán qua đi, ánh mắt của những người trong văn phòng nhìn cô đều thay đổi, Bộ Đồng Đồng nhịn không được mà trào phúng: “Chẳng phải cũng chỉ là trang điểm thôi sao? Không biết mặt mộc là bộ dáng quỷ gì đâu.”
Thẩm Niên không vội phản kích, ngược lại thoải mái thừa nhận, “Đúng vậy, tôi trang điểm liền có thể thay đổi thành bộ dạng khác, nếu cô có hứng thì tôi sẽ chỉ cho cô.”
Nhiều cô gái bỗng xao động, dù sao nhìn Thẩm Niên trang điểm rất tinh tế, ngang ngửa các beauty blogger, ai mà không muốn được xinh đẹp như cô ấy.
Sử Vĩnh Tình ho khan một tiếng, “Thật ra tôi cũng không thích trang điểm lắm, chỉ là tôi cảm thấy hứng thú với kĩ năng trang điểm thần kỳ của cô.”
Vài người khác cũng chạy tới: “Tôi cũng cảm thấy hứng thú.”
Thẩm Niên đứng tại chỗ, đắc ý nhìn Bộ Đồng Đồng: “Các cô thêm Wechat của tôi đi.”
Mấy đồng nghiệp nam đục nước béo cò cũng thêm Wechat của cô.
Lúc sắp tới giờ tan tầm, Thẩm Niên đi tới các phòng ban khác để thúc giục tiến độ, vào giờ nghỉ trưa liền thấy Đường Thừa Tuyên đứng ở cửa: “Đi vào đây.”
“Này, thư ký Thẩm lại phạm sai lầm gì rồi?”
“Tôi đoán chủ tịch muốn cảnh cáo cách cô ta ăn mặc, còn lớp trang điểm kia nữa, một người phụ nữ như tôi nhìn còn không chịu nổi.”
Người này đoán đúng, Đường Thừa Tuyên thật sự có ý này.
Thẩm Niên vừa vào, anh liền đóng cửa lại: “ Em cảm thấy như vậy là tốt hả?”
“Sao vậy?”
“Em không phát hiện......” Anh – một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, theo lý mà nói không nên ghen tuông ngây thơ như vậy, nhưng Đường Thừa Tuyên vẫn nhịn không được, “Em mà còn mặc như vậy lần nữa thì anh sẽ giúp em thay bộ khác tại văn phòng này.”
“Được.”
Đường Thừa Tuyên: “......”
Thẩm Niên vươn tay ôm cổ anh, ngả ngớn hỏi: “Anh giúp em thay như thế nào?”
Người đàn ông không nói lời nào, Thẩm Niên lại cọ cọ: “Mùi hương trên người em có thơm không?”
Đâu chỉ có thơm, còn vô cùng mềm mại.
Bên ngoài có người gõ cửa, Đường Thừa Tuyên kéo tay cô ra: “Đừng quậy, bị người khác thấy bây giờ.”
“Thấy thì thấy thôi.”
“Đến lúc đó người khác sẽ nghĩ do quan hệ với anh mà em có thể đảm nhận vị trí này...... Còn nữa......”
Thẩm Niên nói tiếp lời anh muốn nói: “Còn nữa da mặt anh mỏng, thích giả bộ đứng đắn trước mặt người khác……..”
Cô kiễng mũi chân chuồn chuồn lướt nước hôn môi anh, sau đó quay đầu nói: “Vào đi.”
Tiểu Ngôn mở cửa vào để đưa tài liệu, chỉ thấy Thẩm Niên đang giúp chủ tịch chỉnh chỉnh lại cà vạt.
Chỉnh thì chỉnh đi, tại sao lại cảm thấy giữa hai người này có gì mờ ám?
Tay Thẩm Niên dùng lực, Đường Thừa Tuyên bị nghẹn, anh ho khan đứng lên, chỉ thấy Thẩm Niên chớp chớp mắt: “Tôi xin lỗi.”
Nhìn như thể cô không có ý định giải thích gì.
Thẩm Niên đi ra ngoài trước, Tiểu Ngô ở đi theo phía sau: “Lá gan cô cũng lớn thật.”
“Sao?”
“Chủ tịch không thích tiếp xúc gần với người khác.” Tiểu Ngô thấp giọng nói, “Lúc nãy sắc mặt ngài ấy bỗng thay đổi, cô không thấy sao? Hơn nữa cô còn siết ngài ấy.”
Đáy mắt Thẩm Niên tràn đầy ý cười: “Không thích tiếp xúc với người khác à?”
“Đam mê sạch sẽ rất nghiêm trọng.” Tiểu Ngô còn không biết một việc, Đường Thừa Tuyên dù còn trẻ nhưng rất ghét những người dùng thủ đoạn.
“Đúng vậy, ngài ấy thích sạch sẽ đặc biệt nghiêm trọng.”
“Chính xác là vậy.”
Thẩm Niên pha tách cà phê. Còn không phải rất nghiêm trọng sao? Mỗi lần sau khi làm xong chuyện đó đều ôm cô đi tắm rửa sạch sẽ, ga giường và thảm trong phòng đều hận không thể thay mỗi ngày, trước khi ăn cơm còn rửa kĩ lại bát đũa, chưa bao giờ dùng đũa của mình gắp thức ăn cho người khác, cũng không thích ăn cơm với người khác......
Đôi môi đỏ mọng để lại dấu vết trên cái ly trắng tinh, cô nhếch môi, cho dù có sạch sẽ như thế nào cũng bị cô làm vấy bẩn.
Tiểu Ngô nhịn không được nói: ”Cô mới vào làm nên có thể không biết, trước kia có rất nhiều người phụ nữ muốn câu dẫn ngài ấy.”
“Sao?” Thẩm Niên nheo mắt.
“Có người cố ý mặc hở hang để tiếp xúc với chủ tịch, còn cố ý ngã sấp trước mặt, có người đợi lâu ở tầng dưới, thậm chí còn có người trực tiếp trèo lên giường ngài ấy.”
Thẩm Niên còn chưa kịp tức giận, Tiểu Ngô đã nói: “Nhưng tất cả đều thất bại, chủ tịch không thương tiếc phụ nữ, cho nên sau này không ai dám làm vậy nữa.”
Ai nói vậy, Đường tổng của các cô rất thương tiếc tôi nha.
Tiểu Ngô nhịn không được khuyên bảo: “Vì vậy cô nên thu liễm lại đi nhé.”
Thẩm Niên không để tâm cũng không để ý đến chuyện này nữa. Nhưng vào buổi chiều cô lại nhận được điện thoại của cô hoa đào muốn gọi cho Đường Thừa Tuyên, nhịn không được tức giận nói, “Cô nếu muốn gặp thì gọi vào điện thoại cá nhân của anh ấy.”
“Cô có thái độ gì vậy? Nếu tôi có thể gọi được cho anh ấy thì gọi cho cô làm gì?”
Thẩm Niên cười cười, lười nhác nói, “Thái độ của tôi làm sao, đây là thái độ của bạn gái chính thức của Đường Thừa Tuyên. Nếu cô không thoải mái thì cáo trạng với anh ấy đi.”
Cô cúp điện thoại, cầm tài liệu đi ra ngoài, vừa lúc trông thấy Đường Thừa Tuyên bước ra từ phòng làm việc. Lúc Thẩm Niên đi qua thì giày cao gót vô tình giẫm phải cây bút bị rơi trên sàn nên trượt chân.
Thẩm Niên cũng không nghĩ nhiều, thấy trước mặt có người liền theo bản năng níu lấy.
Văn phòng chợt im lặng một giây, trong nháy mắt bọn họ nghĩ Thẩm Niên cố ý ngã ở trước mặt chủ tịch, bọn họ còn nhớ rõ lần trước cũng có một người làm như vậy, thậm chí là địa điểm cũng giống nhau, lúc ấy chủ tịch làm gì?
Đúng rồi, lúc ấy Đường Thừa Tuyên đã nghiêng người sang một bên, sợ bị đụng chạm, cô gái cố ý ngã thiếu chút nữa là lăn đùng ra sàn.
Bệnh sạch sẽ không phải chỉ nói suông.
Cho nên lần này bọn họ chờ trò cười của Thẩm Niên, ai biết Đường Thừa Tuyên lại vững vàng vươn tay tới đỡ lấy cô: “Không sao chứ?”
Thẩm Niên trừng anh, có sao, rất có sao.
“Sao đi đứng không cẩn thận gì hết?”
Còn mắng cô, mắng cô! Quá đáng!
Thẩm Niên đứng lên: “Tôi biết rồi.”
Cô vừa quay đầu lại, đám fan não tàn mơ ước Đường Thừa Tuyên nhiều năm như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Dù sao đóa hoa cao lãnh mà bọn họ sùng bái nhiều năm thế mà lại bị yêu tinh nhỏ này nhúng chàm.
Cả nhóm bắt đầu mắng Thẩm Niên——
“Tức chết tôi, tức chết tôi, tức chết tôi, tức chết tôi rồi.”
“Đừng tức giận, chủ tịch vừa mới mắng cô ta.”
“Tôi cảm thấy chủ tịch muốn nói rằng sao cô có thể ngu ngốc như vậy?”
Chỉ có Tào Uyển tỉnh táo, mọi người tưởng chủ tịch muốn mắng cô ta hả? Tại sao chỉ có mình cô ta cảm thấy trong giọng nói của chủ tịch tràn đầy cưng chiều.
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thẩm Niên: Tôi mới hai mươi ba.
Thẩm Niên: Anh có thích trẻ con không?
Cô tự tát vào mặt chính mình.