Đường Thừa Tuyên nới lỏng cà vạt, cảm thấy mình cần phải dạy dỗ Thẩm Niên, chưa đến gần mà cô bỗng hét lên: “Chờ một lát.”
“Sao vậy?”
Cô khó xử nhìn Đường Thừa Tuyên: “Hu hu quên tắt đèn.”
Đường Thừa Tuyên nhìn cái bàn bên cạnh, quản nhiên thấy hoa hồng và vài ngọn nến lãng mạn, anh cười, đây là chuẩn bị cho anh thổi nến rồi ước nguyện?
“Sao nhiều ý đồ xấu vậy?”
“Anh không hiểu sao?” Tiếng Thẩm Niên rất nhỏ nhưng biểu cảm lại rất đắc ý: “Người trẻ tuổi bọn em đều có ý đồ như vậy đó.”
Đường Thừa Tuyên cởi cúc áo: “Phải không?”
Anh cởi ruy băng đang quấn ở tay cô, sau đó lại thắt thành hình cái nơ: “Như vậy mới giống quà.”
“Này, bỏ em ra.” Thẩm Niên giãy giụa: “Ai cho anh trói em lại?”
Bởi vì bị đụng chạm đến tuổi tác, người đàn ông già ung dung nói: “Không vội, lát nữa sẽ tháo ra.”
….
Thẩm Niên say rượu nên nghe lời hơn bình thường, lúc thoải mái thì ôm eo Đường Thừa Tuyên nói vài câu dễ nghe khiến Đường Thừa Tuyên suýt không kiềm chế được.
Hôm sau, Đường Thừa Tuyên vẫn dậy đúng giờ đi chạy bộ, xem tin tức, ăn sáng, sau đó lên tầng mặc quần áo cho Thẩm Niên, dỗ cô dậy.
Dì Tôn không nhịn được cười, cảm giác ở đây đã có không khí gia đình hơn.
Thẩm Niên nhìn bánh kem trên bàn, tủi thân: “Cái bánh đó là tự tay em làm.”
Đường Thừa Tuyên sửng sốt, lại nghe thấy cô nói tiếp: “Buổi trưa em đã làm thử cho Đường Trí ăn, cuối cùng lại quên mất không cho anh ăn.”
Vậy nên… Người đầu tiên được nếm thử do chính cô làm là Đường Trí?
Mặt anh không dễ nhìn lắm nhưng lại cảm thấy hành vi ghen tuông này rất ngây thơ: “Lần sau không cần làm phiền người khác, cứ làm thử cho anh ăn.”
“Không được, muốn cho anh thứ tốt nhất mà.”
Yêu một người rất là kỳ lạ, sẽ thấy mất mác vì hành động của cô, nhưng lại bị dỗ bởi một câu nói thuận miệng của cô.
Đường Thừa Tuyên ho khan, tai đỏ lên: “Cứ vậy đi.”
Thẩm Niên không nhìn thấy được, cô xuống giường tìm dây cột tóc, mất mác nói: “Em rất ngốc, hôm qua quên không cho anh ước, bây giờ đã qua sinh nhật rồi.”
Đường Thừa Tuyên không quá tin mấy thứ này, anh nghĩ đã muốn gì thì phải cố gắng đoạt lấy, chứ không phải dựa vào việc nhắm mắt nói vài câu. Thế nhưng nhìn bộ dạng tiếc nuối của cô lại thấy hơi buồn cười: “Không sao, em có thể thực hiện được nguyện vọng của anh.”
“Nguyện vọng gì?”
“Em cai thuốc.” Đường Thừa Tuyên nói xong, vứt hộp thuốc lá vào thùng rác, nhân tiện lấy điện thoại của cô, đặt ảnh phổi của một người hút thuốc làm ảnh màn hình khóa.
Thẩm Niên trừng mắt nhìn, thấy hình ảnh ghê tởm kia, suýt chút nữa muốn ói: “Anh…”
Cô muốn kháng nghị nhưng thấy bộ dáng nghiêm túc của Đường Thừa Tuyên, túm áo sơ mi của anh: “Anh cho em thêm thời gian đi.”
“Không phải cái gì anh cũng chiều theo em được.” Đường Thừa Tuyên nghiêm túc: “Đừng làm nũng.”
Thẩm Niên hừ một tiếng, nếu là trước kia căn bản Đường Thừa Tuyên không quản được cô, nhưng bởi vì yêu anh nên cô mới nghe lời anh nói.
“Được rồi.”
Người đàn ông thối vừa rồi còn hung dữ với cô, bây giờ lại bắt đầu dịu dàng, anh cũng đổi màn hình khóa điện thoại thành ảnh giống cô, thể hiện sự giúp đỡ về mặt tinh thần.
Thẩm Niên: “…”
Cô không quan tâm đến bức ảnh màn hình khóa kia, nhưng khi đến công ty Tiểu Mẫn nhìn thấy thì bị dọa sợ: “Chị Thẩm Niên cai thuốc sao? Nhìn rất dọa người.”
Thẩm Niên nổi lên hứng thú trêu chọc, cố ý phóng to cho cô ấy xem: “Không, tôi chỉ đơn thuần thích bức ảnh này thôi, cô không thấy rất thú vị sao?”
Tiểu Mẫn thành công bị dọa phải đi ra ngoài.
Sau khi mọi người biết quan hệ của họ, không ai nói lung tung gì nữa, nhưng điều khiến Thẩm Niên hài lòng nhất là mấy lão già đã biết phối hợp làm việc hơn.
Cô nhắn tin với Đường Thừa Tuyên: “Em có cảm giác bây giờ bọn họ coi em là tiểu thái giám của Hoàng thượng vậy.”
“Hả?”
“Mấy người lãnh đạo cấp cao đó, dường như bọn họ đều sợ em thổi gió bên gối.”
Đường Thừa Tuyên: “Tối thổi nhiều vào nhé.”
Thẩm Niên không hiểu, nhắn lại hai dấu chấm hỏi, nhưng Đường Thừa Tuyên không trả lời lại, anh đã tiếp tục làm việc.
Nhưng Thẩm Niên lại cố phân tích câu nói của Đường Thừa Tuyên. Anh bảo cô thổi gió bên gối, cô nghĩ ra vô số chuyện không hợp với trẻ con, sau đó nhắn lại hai chữ: “Bi3n thái.”
Đường Thừa Tuyên làm việc xong thì nhìn thấy tin nhắn, nghĩ thầm có lẽ Thẩm Niên coi ba chữ Đường Thừa Tuyên gắn liền với hai chữ bi3n thái rồi.
Thẩm Niên cầm văn kiện chuẩn bị vào phòng chủ tịch, Sử Vĩnh Tình ngăn cô lại: “Làm sao bây giờ, dự án tôi phụ trách còn chưa quảng bá nhưng cảnh quay đã bị rò rỉ, bây giờ khán giả biết cả cái kết luôn rồi.”
Cô ta luống cuống túm Thẩm Niên: “Nếu có sơ suất, một mình tôi không gánh nổi trách nhiệm.”
“Nếu cô đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, vậy còn sợ cái gì?”
Sử Vĩnh Tình ngẩn ngơ, hoàn toàn không ngờ cô lại nói vậy.
Thẩm Niên kéo tay cô ta ra: “Chuyện bao lâu rồi?”
“Một tiếng trước, bây giờ đã lên hotsearch.”
“Nếu trong vòng 24 giờ không nghĩ ra giải pháp, việc trước mắt là xóa hotsearch, xóa bỏ hình ảnh trên mạng, chắc chắn nó không được lan truyền, sau đó cô tìm cách tạo chủ đề hấp dẫn hơn để lôi kéo cư dân mạng.” Thẩm Niên nhíu mày: “Hiện tại không cần quan tâm đến phần truy cứu trách nhiệm, chuyện đó tính sau.”
“Cô có nghĩ là đối thủ của diễn viên chính làm không?”
“Chuyện này không liên quan đến anh ta, anh ta cũng là người bị hại.”
Sử Vĩnh Tình gật đầu, vội đi giải quyết.
Thẩm Niên nhíu mày, cầm cốc đi vào khu pha nước. Cô ngồi xuống xem tin tức, không nhịn được lấy một điếu thuốc ra, vừa rút ra thì nhận được tin nhắn của ông chủ trong nhóm nhân viên: “Công ty cấm hút thuốc, người tố giác sẽ được thưởng một ngàn/một lần.”
Fu ck!
Đường Thừa Tuyên rất kiên quyết, Thẩm Niên cũng không dám hút thuốc, cô nghe được tiếng bước chân bên ngoài nên vội giấu đi, cảm thấy may mắn vì mình chưa làm trái quy định.
“Thư ký Thẩm, cô sao vậy?”
Có thể vì bộ dáng chột dạ của cô nên nhân viên vừa vào thuận miệng hỏi một câu.
“Không sao.”
Cô thầm nguyền rủa Đường Thừa Tuyên, khi ra ngoài có cảm giác mọi người đang nhìn chằm chằm cô. Thẩm Niên buồn bực nghĩ, nên phi tang thuốc lá trong túi như thế nào bây giờ? Cô chuẩn bị tìm một chỗ để vứt thì Tiểu Mẫn thấy cô, thuận miệng hỏi: “Rất kỳ lạ, trước kia công ty cũng cấm hút thuốc, nhưng chủ tịch chưa đích thân nhắc đến. Nhưng hôm nay còn sai người tìm tàn thuốc ở các nơi.”
Cô run lên, từ bỏ ý định vừa rồi.
Đường Thừa Tuyên là ma quỷ sao?
Thẩm Niên thở dài, đi đến cửa văn phòng thì gặp Hứa Ý, đối phương nhìn cô: “À, chuyện hợp tác với Khâu tổng, Đường tổng bảo tôi phụ trách thay cô.”
“Khâu Đàm? Nhưng tôi đã hẹn trước rồi.”
Trong kinh doanh, ân oán cá nhân sẽ bị dẹp sang một bên, bình thường đối chọi gay gắt nhưng vì lợi ích sẽ lại nịnh nọt. Cho nên Khâu Đàm không thích Đường Thừa Tuyên nhưng để tối đa hóa lợi ích, hai công ty vẫn chọn hợp tác với nhau.
Thẩm Niên có liên lạc với Khâu Đàm, đã hẹn đối phương, kết quả Hứa Ý đến nói Đường Thừa Tuyên không cho cô đi?
“Không sao, cứ giao cho tôi.”
Thẩm Niên đứng tại chỗ, cô có hơi tức giận, không phải vì chuyện Đường Thừa Tuyên giao dự án cho người khác, mà là vì anh không tin cô.
Hứa Ý vốn cho rằng cô sẽ đi vào lý lẽ một trận với Đường Thừa Tuyên, nhưng không ngờ cô lại rất bình tĩnh: “Vậy anh phụ trách đi.”
“Vâng, tôi đi trước.”
Thẩm Niên trở lại chỗ ngồi, càng nghĩ càng tức giận. Một dự án thôi mà, đâu đến nỗi như vậy? Bọn họ là người yêu, không phải nên thiên vị cô sao?
Cô mở Wechat, không thấy Đường Thừa Tuyên nhắn tin cho cô, vì vậy Thẩm Niên trực tiếp block anh.
Một lúc sau cô lại hối hận, có phải bản thân hơi trẻ con không?
Tiểu Mẫn đi vào hỏi: “Chị Thẩm Niên, em sơ ý làm mất bản cứng của văn kiện này, chị có thể tìm lại file cho em không?”
Thẩm Niên cau mày nhìn Wechat, nhớ rằng mình từng gửi file cho Đường Thừa Tuyên, nhưng sau đó lại nhận ra mình vừa mới block anh.
Cô rối rắm đến mức suýt ném điện thoại.
“Sao vậy?”
“Không sao, tí nữa tôi sẽ tìm lại.”
Kim đồng hồ đã chỉ mười một rưỡi, Đường Thừa Tuyên gõ cửa phòng làm việc của Thẩm Niên nhưng không ai đáp lại, nhân viên đi ngang qua nói: “Thư ký Thẩm và Tiểu Mẫn đã ra ngoài ăn, cô ấy không nói với ngài sao?”
Đường Thừa Tuyên sững sờ, tay đút vào túi quần.
Anh gửi tin nhắn cho Thẩm Niên, kết quả lại hiện một dấu chấm than màu đỏ.
Chưa có ai dám block anh, Đường Thừa Tuyên vừa tức giận vừa buồn cười.
Cô nhóc này dỗi chuyện gì? Chẳng lẽ là chuyện cai thuốc?
Thẩm Niên đã không nhận ba cuộc điện thoại của Đường Thừa Tuyên, Tiểu Mẫn nhìn thấy tên ghi chú: “Ai vậy?”
Trên đó ghi người đàn ông bảy giây?
Fu ck, chẳng lẽ là chủ tịch…
Thẩm Niên cong môi: “Không phải cô thấy tên ghi chú rồi sao?”
Xem ra là hai người giận nhau.
Phòng vệ sinh là nơi hóng drama tốt nhất, mâu thuẫn của hai người họ đã bị thêm mắm dặm muối.
“Chủ tịch đã chán Thẩm Niên rồi, chỉ coi cô ta như bình hoa thôi.”
“Quả nhiên cô ta đến đây chỉ vì quyến rũ đàn ông.”
“Hóa ra ai giàu cũng đều vô tình.”
Thẩm Niên lạnh mặt, cầm một quyển sổ nhỏ: “Nói tiếp đi, tôi nghĩ các cô có thể viết tiểu thuyết được rồi đó.”
“…”
“Ngày nào cũng nói nhảm có mệt không?” Thẩm Niên: “Tôi và anh trai là thanh mai trúc mã.”
Ba người đối diện khiếp sợ nhìn cô, khi cô tám tuổi học tiểu học, anh trai nhà cô đã mười tám tuổi đi học đại học, đây mà là thanh mai trúc mã?
Cô nói tiếp: “Tình cảm rất tốt, không phiền mấy người lo đâu.”
Một giọng nói lạnh lùng, gợi cảm vang lên từ phía sau: “Vậy block anh là đang làm nũng sao?”