Thẩm Niên nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Thẩm Tuế.
Khi đó Thẩm Niên mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, cho dù là khí chất hay là vẻ bề ngoài đều khiến người ta phải ghen tị không thôi. Cô nhàn nhạt đứng ở chỗ đó, cả người giống như được bao phủ một tầng hào quang.
Mà ngay lúc đó Thẩm Tuế bước vào, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cùng với một chiếc quần jean màu lam, cắt tóc ngắn, toàn thân tràn ngập khí thế côn đồ và bụi bặm hoàn toàn không thích hợp với chỗ này.
Hai người các cô, ngay từ lúc vừa mới bắt đầu dường như đã không giống người ở cùng một thế giới.
Mà bây giờ, hai người đứng nhìn nhau, cách hành lang thật dài, một người mặc váy đỏ dài, xinh đẹp lộng lẫy đến lóa mắt, một người mặc âu phục màu đen, khí phách đến bắt mắt.
Thẩm Niên đi lên trước, xung quanh yên tĩnh chỉ còn lại có âm thanh của giày cao gót giẫm lên trên sàn nhà.
“Tôi có một phần tài liệu muốn cho cô xem.”
Mái tóc ngắn màu đen của Thẩm Tuế được buộc lên, khuôn mặt sắc bén, vẻ ngoài trưởng thành và chững chạc hơn, không nên có ở độ tuổi này.
Thẩm Niên miễn cưỡng chớp mắt nhìn, sau khi nhận lấy thì liếc nhìn qua, trên mặt cũng không có vẻ kinh ngạc và bất ngờ như trong dự đoán của Thẩm Tuế.
Thẩm Tuế nhíu mày, suy đoán: “Cô đã biết từ lâu rồi?”
Cô đóng bản văn kiện xét nghiệm ADN với bố lại, nét mặt bình thản đại diện cho không cần nói gì cũng biết.
Người phụ nữ trước mặt hơi sửng sốt: “Cho nên ngay từ đầu cô đã biết mình là cô con gái ngoài giá thú của nhà họ Thẩm, nhưng cô cũng không nói ra, đúng không?”
Thẩm Niên vẫn không nói gì.
Từ lâu cô đã biết mẹ ruột của mình là người thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác, nhiều năm như vậy cô cũng chưa bao giờ từng đi gặp người phụ nữ đó.
Cái gọi là thiên kim thật thiên kim giả, chẳng qua chỉ là sự giả dối mà người phụ nữ đó thêu dệt địa vị vì mình mà thôi.
“Cô biết nếu tiếp tục ở lại nhà họ Thẩm ngược lại sẽ không có lợi đối với cô, cho nên cô mới đi đến nhà họ Đường để che giấu? Cô có biết người thừa kế nhà họ Thẩm sẽ bị gây khó dễ, cho nên cô cố ý đẩy tôi ra để là vật che chắn. Chờ những lão già của tập đoàn gây khó dễ cho tôi, rồi cô đột nhiên xuất hiện để làm ngư ông đắc lợi?”
Sau khi Thẩm Tuế nói xong, ánh mắt hung ác nham hiểm, thấy nét mặt lạnh nhạt của cô càng thêm chắc chắn vào ý nghĩ của mình: “Không ngờ rằng tất cả đều là ván cờ mà do cô bày ra, ngay từ đầu thì cô đã lấy lùi làm tiến…….”
Điều khiến cô ta sợ hãi nhất chính là khi đó Thẩm Niên mới 18 tuổi.
“Cô nói đủ chưa?” Hàng lông mi dài và dày của Thẩm Niên chớp chớp, lười nhác nhìn cô ta: “Sức tưởng tượng của cô có phải quá phong phú rồi không?”
Cô giơ tay lên thưởng thức bộ móng tay màu đỏ của mình: “Nếu tôi lợi hại giống như lời cô nói như vậy, cô cảm thấy cô còn có thể đứng ở trước mặt tôi sao?”
Thẩm Tuế nhìn cô, một cảm giác khủng hoảng tràn ngập trên khuôn mặt. Năm ấy, cô gái đơn thuần đó nếu thật sự có vẻ bề ngoài nhìn qua vô hại như vậy sẽ không đến nhà họ Đường. Cô rõ ràng có thể trở lại với mẹ ruột của mình, nhưng cô đã không.
“Nhưng thật ra cô nói đúng một số điều, năm đó thật sự là tôi lấy lùi làm tiến.” Thẩm Niên cong đôi môi đỏ mọng lên nhìn cô ta.
Một người lười biếng, một người nghiêm túc, nhìn thấy cảnh tượng giương cung bạt kiếm này, trợ lý bên cạnh sợ toát cả mồ hôi lạnh. Hóa ra đây gọi là ân oán của người có tiền sao, là chị em trở mặt thành thù sao?
Cho nên rốt cuộc cô Thẩm có âm mưu gì?
Trong ánh mắt mong đợi của trợ lý cô nói: “Tôi chính là vì chơi đùa đàn ông.”
Trợ lý: “...”
Thẩm Tuế: “...”
Hoá ra là cô ta nghĩ vớ vẩn, cô em gái này thật ra chỉ muốn tìm tình yêu.
Bầu không khí vốn đang hết sức căng thẳng thì bỗng chốc biến mất, khuôn mặt của Thẩm Tuế dịu dàng đi: “Cô thích Đường Trí? Nhưng vốn dĩ không phải cô có hôn ước với cậu ta sao? Thời gian trước bố mẹ cậu ta còn qua đây bàn đến chuyện hôn sự của hai với người ông nội.”
“Bọn họ đã biết một chút tin tức từ lâu rồi, cho nên mới đặc biệt niềm nở.” Thẩm Niên khinh thường, không muốn nhắc đến chuyện này: “Gần đây ông nội thế nào rồi?”
“Tinh thần càng ngày càng kém, ăn uống càng ngày càng ít, bác sĩ nói nhịp tim của ông yếu đi, có thể...”
“Tôi đi gặp ông nội.”
Thẩm Tuế nghe xong thì theo sau cô cùng nhau đi vào trong.
Ông nội Thẩm cũng không ốm yếu như cô tưởng tượng, thậm chí tinh thần phấn chấn. Tâm trạng Thẩm Niên trầm xuống, lo lắng đây có thể là hồi quang phản chiếu. Cho dù cô không có nhiều tình cảm nhưng lúc này nhìn thấy ông nội cũng không nhịn được mà có chút đau lòng.
Nhưng điều đó không hiện lên trên khuôn mặt cô, vẫn cười chào hỏi như trước: “Ông nội.”
Thẩm Chí Sinh cả đời lẫm liệt, vẫn không thoát được sinh lão bệnh tử. Ông đã sắp xuống mồ, làm gì có gì qua được mắt ông.
“Cháu và Thẩm Tuế đều là người thông minh, ông nội cũng không có vướng bận điều gì cả.” Thẩm Chí Sinh nghĩ đến hai cô cháu gái thì lông mày giãn ra: “Chỉ là các cháu phải chịu nhiều vất vả, là nhà họ Thẩm bạc đãi các cháu.”
Cái gọi là thiên kim thật, thiên kim giả từ đầu đến cuối đều là một âm mưu. Chẳng qua mẹ đẻ của Thẩm Niên chỉ muốn đưa đứa con ruột của mình vào nhà họ Thẩm, để bà Thẩm không hiểu rõ tình huống đã coi Thẩm Niên như con ruột. Đây là sự trả thù của bà ta đối với nhà họ Thẩm.
Cho dù ngoài mặt Thẩm Niên không quan tâm, Thẩm Chí Sinh cũng biết cô không thể chấp nhận được cách mà mẹ đẻ đã làm, cô không muốn quay về nhà họ Thẩm, chính là vì trả lại vị trí của mình cho Thẩm Tuế.
Thẩm Niên nhướng mày, giọng nói thoải mái: “Ông nội, ông còn sống lâu mà, sau này bồi thường cho cháu là được.”
Cô nở nụ cười rạng rỡ, tâm trạng của Thẩm Chí Sinh cũng bị ảnh hưởng theo: “Cháu đó.”
Khóe miệng Thẩm Tuế cũng cong lên, cô cũng từng hận mẹ nuôi, nhưng không thể chán ghét Thẩm Niên, có lẽ là vì có chung huyết thống.
“Haiz, không mong đợi gì được ở cháu.” Thẩm Chí Sinh nhìn về phía cô, ho khan mấy tiếng mới ổn định lại: “Không phải cháu đã từng nói với ông, cháu thích Đường Thừa Tuyên sao?”
Thẩm Tuế nhất thời ngơ ngác, giống như phát hiện được bí mật to lớn nào đó: “Cô... Cô thích Đường Thừa Tuyên?”
Cô ta không thể tưởng tượng được em gái mình và Đường Thừa Tuyên lại có mối quan hệ đó.
Thẩm Niên ngồi lại gần nắm lấy tay của ông nội, chạm vào bàn tay lạnh lẽo, cô cười nói: “Ông nội không cần lo lắng, cháu không còn thích anh ấy nữa rồi.”
Cô không dám nói là mình chỉ chơi đùa mà thôi.
Vừa dứt lời nói, vệ sĩ của nhà họ Thẩm mở cửa ra, Đường Thừa Tuyên xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Không thích? Không thích ai?
Đường Thừa Tuyên bước vào, ánh mắt lạnh đi vài phần: “Chú Thẩm.”
“Các cháu đi ra ngoài hết đi.” Ông cụ không nể tình ra lệnh đuổi khách: “Đường Thừa Tuyên ở lại đây.”
Một tầng này chỉ có một người bệnh là Thẩm Chí Sinh, trong phòng có đủ mọi thứ. Thẩm Niên đi ra ngoài ngồi ở trên ghế sô pha, Đường Trí đi tới an ủi cô: “Đừng buồn, ông nội Thẩm nhất định có thể qua khỏi.”
Cô ngẩng khuôn mặt trắng như sứ, sợi tóc xõa xuống bên môi đỏ, thản nhiên cười: “Tôi biết rồi.”
Đường Trí vẫn thích dáng vẻ nghe theo trước kia của Thẩm Niên, cô như bây giờ khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ của cô, cậu ta suy nghĩ một chút: “Anh đi mua kẹo cho em nhé? Kẹo vị vải thiều?”
Thẩm Niên dựa vào gối ôm, đầu ngón tay cứng đờ.
Có đôi khi rất kỳ lạ, rõ ràng là một chuyện rất nhỏ bé nhưng nhắc tới lại khiến người ta nhớ đến quá khứ.
Cô nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó Đường Thừa Tuyên đến đón cô, gió đầu xuân hơi lạnh, cô ăn kẹo mà bạn tốt Mộc Linh đưa cho cô, rồi lên xe ngồi.
Đường Thừa Tuyên ngửi được vị vải thiều, nghiêng đầu qua nhìn cô một cái.
Thẩm Niên cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, cô chớp chớp mắt, lấy một cái kẹo từ túi áo đưa cho Đường Thừa Tuyên: “Vị này... ăn rất ngon.”
Anh nhìn cô với đôi mắt sáng ngời, khiến người ta không đành lòng từ chối.
Đường Thừa Tuyên duỗi tay ra, cầm lấy viên kẹo từ trong lòng bàn tay của cô, được đóng gói đầy màu sắc sặc sỡ, Đường Thừa Tuyên không biết bao năm rồi mình không nhìn thấy đồ vật trẻ con như vậy.
Sau khi Thẩm Niên trở về biệt thự Chiết Nguyệt thì đi vào thư phòng để làm đề như thường lệ, cuối cùng lại không cẩn thận ngủ quên trên bàn.
Lúc cô tỉnh dậy thì phát hiện trên người mình có một chiếc chăn mềm mại, nhìn thì phát hiện đây là căn phòng quen thuộc của mình.
Thẩm Niên không nhớ được bản thân về phòng bằng cách nào. Cô nhìn bộ quần áo trên người, vẫn chưa thay, vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua.
Cô đoán là Đường Thừa Tuyên đã bế cô về phòng, sau khi ý thức được điều này thì gương mặt cô đột nhiên đỏ lên, chỉ cần tưởng tượng mình được anh ôm, tim của cô lại đập mạnh.
Một lúc lâu sau, cô xuống giường, đi mở cửa phòng ngủ, trên tay nắm cửa treo một túi kẹo.
Kẹo vị vải thiều.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Niên lại cười miễn cưỡng, quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu dỗ dành tôi là như đứa trẻ ba tuổi à?”
Đôi mắt của cô rất sáng, cho dù loáng thoáng mang theo vài phần tức giận cũng khiến người ta đắm chìm vào, không thể tự kiềm chế được.
Đường Trí nhìn Thẩm Niên, đài các kiêu sa, lại nhìn Thẩm Tuế, kiêu ngạo lạnh lùng khí phách. Cậu ta không thể nói được lời nào, đành tủi thân sụt sùi ngồi ở trên ghế, trở thành một người tàng hình.
Không lâu sau, Đường Thừa Tuyên mở cửa, anh nhìn Thẩm Niên: “Vào đây.”
Thẩm Niên ngẩng đầu lên nhìn anh, ngồi một lúc rồi đi đến bên cạnh anh, vốn dĩ muốn giễu cợt vài câu, không ngờ anh lại nắm tay cô.
Cô ngẩn ra, tay của Đường Thừa Tuyên rất cân đối, tay anh rất mát.
Nói cũng lạ, chỉ là nắm tay thôi nhưng cũng có thể khiến người ta rung động như vậy, giống như có một luồng điện nhỏ chạy dọc từ lòng bàn tay của anh truyền tới trái tim của Thẩm Niên.
Thẩm Niên nghiêng đầu nhìn anh, xương quai hàm hoàn mỹ của người đàn ông hiện ra trước mặt cô, đường nét cứng rắn.
Cô muốn rút tay về, nhưng đối phương lại càng nắm chặt hơn.
“Đường Thừa Tuyên, anh đang giở trò gì vậy?”
Người đàn ông giơ bàn tay kia lên vỗ nhẹ vào gáy của cô: “Ngoan.”
Giọng nói của anh rất trầm thấp, mặc dù vẫn có chút lạnh nhạt, lại làm cho người ta không tự giác mà bình tĩnh trở lại. Đợi đến lúc phản ứng lại, lỗ tai đã tê dại.
Thẩm Niên bị anh dẫn vào trong phòng bệnh, cô thấy ông nội đột nhiên hiểu ra cái gì đó, đáy mắt mang theo vài phần thích thú.
Cánh cửa phía sau chậm rãi đóng lại.
Đường Thừa Tuyên mở miệng sửa cách gọi: “Ông nội.”
Đây là không biết xấu hổ.
Thẩm Chí Sinh ho khan vài tiếng, rất không vui: “Thẩm Niên thích cháu, nhưng cháu... Ông bảo cháu chăm sóc cháu gái của ông, còn cháu thì chăm sóc con bé đến trên giường luôn. Nếu không phải ông sắp chết, ông phải dùng mọi cách đánh chết cháu.”
Hiển nhiên Thẩm Niên không ngờ anh sẽ nói ra chuyện trong quá khứ, càng không ngờ tới anh lại tự mình gánh vác tất cả trách nhiệm, định chuẩn bị phản bác, Thẩm Chí Sinh lại thở dài một hơi: “Nhưng ông hiểu rõ cháu, cháu thận trọng hơn so với những người khác, ông giao phó Thẩm Niên cho cháu, ông cũng không phải bận lòng nữa.”
Cô cúi đầu nhìn bàn tay của Đường Thừa Tuyên đang nắm chặt lấy bàn tay mình, cô vô tình nhìn thấy anh đeo chiếc đồng hồ mà cô tặng trước đó.
Thẩm Niên sững sờ.
Anh nói: “Cháu sẽ chăm sóc cô ấy.”
Thẩm Chí Sinh qua đời vào đêm hôm ấy, Thẩm Niên bình tĩnh tạm biệt ông, sau đó lại bình tĩnh xử lý mọi chuyện với Thẩm Tuế.
Cho đến rạng sáng, cô vẫn bình tĩnh giống như trước kia, dựa người vào tường, Đường Trí căn bản không dám đi đến gần nói chuyện với cô, chỉ đứng ở từ xa. Cậu ta hiểu rõ Thẩm Niên, vẻ ngoài cô càng bình đạm thì nội tâm càng sóng gió mãnh liệt.
“Bữa sáng ở trên bàn.”
Thẩm Niên lạnh lùng nhìn Đường Thừa Tuyên, ngón tay cô cầm một điếu thuốc nhưng không châm lửa, nghĩ rằng đây là bệnh viện nên do dự một chút. Ngón tay mảnh dài của Đường Thừa Tuyên duỗi qua giật lấy điếu thuốc, sau đó lại đặt một viên kẹo vị vải thiều vào tay cô.
Đầu tròn tròn, màu đỏ.
Thẩm Niên sụp đổ, mắt cô đỏ hoe: “Đủ rồi Đường Thừa Tuyên, ông nội đã không còn nữa.”
Anh nhướng mày: “Tôi đã đồng ý với ông nội sẽ chăm sóc em.”
Nếu không có ông nội, anh cũng không dịu dàng như vậy. Cũng giống nhiều năm về trước, anh căn bản không có ý định giúp đỡ cô trở về nhà họ Đường.
Thẩm Niên nghiến răng nhìn anh, đôi mắt đỏ rực giống như một ngọn nham thạch nóng chảy, cô túm lấy cà vạt của Đường Thừa Tuyên cắn môi anh, đến khi nếm được vị máu cũng không ngừng lại.
“Anh dựa vào cái gì mà chăm sóc tôi? Tôi có quan hệ gì với anh? Anh vẫn cảm thấy quan hệ của chúng ta giống lúc trước sao?”
Anh đã không cần cô một lần.
Đường Thừa Tuyên ôm cô vào trong lòng: “Em đùa giỡn với anh, đủ chưa?”