Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 134: NT4. Đảo San Hô (hạ)



Không khí náo nhiệt chuyển từ đại sảnh ra đến sân, hai ông chủ ngồi sát nhau, những người khác ngồi thành một vòng tròn quanh họ, ông chủ Lâm ôm ghi-ta đàn hát, có người ngâm nga theo, có người đánh nhịp. Từng bài nối nhau, đều là giai điệu chậm rãi, cũng đều là những bài tôi chưa từng nghe.

Trước Đại học tôi là người rất thích nghe nhạc, đó là thời kỳ vàng của giới m nhạc Hoa Ngữ, xuất hiện rất nhiều rất nhiều ca sĩ giỏi, bài hát cũng cực kỳ hay.

Sau này tôi trưởng thành, giới m nhạc cũng bắt đầu sa sút, nhiều năm rồi tôi còn không nghe nhạc. Có lẽ tôi đã già, những bài hát thịnh hành bây giờ tôi nghe chẳng hiểu.

Song bài hát của ông chủ Lâm tôi rất thích, tình yêu, sự tiếc nuối trong ca từ đều khiến cho tôi đồng cảm sâu sắc.

"Chị Vương, sao chị lại ngồi mình mình ở đây, đi, ra ngoài ăn dưa hấu, chậm trễ sẽ bị bọn họ giành hết đó!" Tiểu Yểu đột nhiên đi tới.

"Không cần đâu, tôi ngồi ở đây là được."

Nhưng Tiểu Yểu không đi, cô tinh nghịch chớp mắt với tôi, nói nhỏ: "Thật ra là ông chủ tụi em bảo em lại, anh ấy đã giấu cho chị một ly rượu mận, rượu mận ông chủ tụi em ủ ngon lắm, bà chủ uống trộm hoài."

Tôi hơi khó tưởng tượng dáng vẻ ông chủ Tần uống trộm rượu. Anh ta tiên quá, không giống người sẽ làm việc này.

2.

Cuối cùng tôi vẫn bị Tiểu Yểu kéo ra đại sảnh, trở thành một thành viên trong vòng tròn lớn bao vây hai ông chủ. Tôi được chia cho một ly rượu mận.

Thật sự rất ngon, chua chua ngọt ngọt, mang theo chút vị chát như có như không, có vị ngọt thanh đặc trưng của rượu trái cây.

Nói thật thì tôi hơi chưa đã. Nhưng vò rượu đã cạn sạch từ lâu, không còn cơ hội cho tôi uống ly thứ hai.

Tôi lại nghĩ đến lúc chạng vạng ông chủ Tần ngồi dưới gốc đa ủ rượu, động tác chậm rãi, nét mặt lạnh nhạt, cho người ta một cảm giác năm tháng tĩnh lặng sau khi trải qua nhiều bể thăng trầm.

Người như thế, tôi vẫn cảm thấy anh ta hợp hợp với thong dong ủ rượu hơn, chứ không phải... uống trộm rượu.

Ông chủ Lâm bị chúng tôi bao vây đã bắt đầu hát bài tiếp theo, nhìn người đàn ông bên cạnh với ánh mắt chứa chan tình cảm. Tiếng hô hào ngày một dữ, tôi cũng vỗ tay, kêu gào theo.

Đã lâu lắm rồi tôi không vui như thế. Tại giờ phút này tôi như quên đi tuổi tác, quên đi mình đang thất nghiệp, chỉ có giai điệu chậm rãi, chỉ có bầu trời đêm, chỉ có làn gió mặn ẩm gió đưa từ biển tới.

Đến tám giờ rưỡi, ông chủ Lâm dừng, nói gì cũng không chịu hát nữa.

"Thật sự không hát nữa, đến giờ rồi, anh tôi phải đi ngủ."

Dường như mọi người cũng biết quy tắc này của cậu, nháo một hồi liền thôi. Ông chủ Lâm thì một tay ôm ghi-ta, một tay khác kéo ông chủ Tần dậy, "Đi thôi anh, kệ họ."

Vốn tôi cũng muốn đi, nhưng một lát sau, ông chủ Tần lại đi ra, tay bưng một cái chén nhỏ, đi thẳng về phía tôi.

Tôi lấy làm bất ngờ.

"Trái cây dại dầm đường, có hơi chua, cô nếm thử xem, nhưng đừng nói với em ấy, em ấy sẽ quậy."

Anh ta không nói rõ em ấy là ai, nhưng trong lòng tôi rất rõ ràng.

Sau khi đưa chén cho tôi anh ta rời đi, nhưng tôi vẫn đang trong ngạc nhiên, không hoàn hồn được.

"Anh!" Người đi rồi trở lại còn có ông chủ Lâm, cậu ấy đứng ở cửa đại sảnh, hô với ông chủ Tần, "Sao anh lại chạy ra ngoài rồi, làm thế nào em vừa lơ là là anh liền biến mất vậy..."

Ông chủ Tần bước nhanh hơn: "Đến ngay."

"Đi chậm thôi."

"Đừng gấp."

"Anh chậm thôi."

"Biết rồi mà."

"Vậy anh đi chậm lại đi."

"Lâm Khinh Chu, em thấy phiền không hả."

"Em phiền đấy, anh còn không cho em phiền à?"

...

Hai con người trẻ con.

Hai con người hạnh phúc.

3.



Thời tiết trên đảo thất thường, thường là một giây trước ánh dương cao vời, một giây sau đột nhiên đổ mưa, thỉnh thoảng cũng sẽ mưa to như trút.

Ngày thứ năm tôi đến đảo San Hô là như thế. Mưa bắt đầu rơi từ đêm hôm trước, đến ngày hôm sau thức dậy vẫn chưa ngừng.

Ngày mưa đi đâu cũng không tiện, tôi bèn nằm trên giường, gần trưa mới dậy.

Hai ông chủ đều ở đại sảnh, ông chủ Tần vẫn ngồi trước chiếc bàn gần giá sách, ông chủ Lâm chạy tới chạy lui quanh anh, chốc thì đấm chân, chốc lại chườm túi chườm nóng.

Giữa mùa hè, cho dù trời mưa thì nhiệt độ cũng cao hơn ba mươi độ, nhưng trên chân ông chủ Tần lại đắp một chiếc thảm nhung san hô, họa tiết mây trắng nền xanh, trông rất mềm, cũng rất ấm.

Ông chủ Lâm bao giờ cũng cười hì hì lúc này không mấy vui vẻ, hai mày sắp nhíu thành gút. Song ông chủ Tần lại rất bất đắc dĩ: "Anh không đau thật, em đừng lo."

"Anh chỉ biết gạt em, tối qua là ai đau không ngủ được hả." Mắt của ông chủ Lâm nhanh chóng đỏ lên, nhìn như muốn khóc.

Ông chủ Tần thở dài, kéo tay cậu, ông chủ Lâm giận dỗi không nhìn anh. Ông chủ Tần lại kéo cậu, như dịu giọng: "Thầy Lâm, nhìn anh đi, anh đau."

Ông chủ Lâm lập xoay người, gấp gáp nhìn chân anh. Ông chủ Tần thuận thế ôm người vào lòng mình, hôn trán cậu, "Không sao thật mà."

"Vậy em bóp thêm cho anh." Ông chủ Lâm ngồi xổm bên chân anh, "Hai ngày trước chủ nhiệm Vương nói với em có thuốc mới, hình như hiệu quả rất được, đến lúc đó đi thử..."

Ngày hôm sau tôi mới biết chân ông chủ Tần từng bị thương rất nghiêm trọng, ngồi xe lăn mười năm, hai năm trước mới chữa khỏi, cuối cùng cũng có thể đứng lên được. Nhưng suy cho cùng bị thương quá nặng, khi trời âm u đổ mưa vẫn sẽ đau.

"Lần nào bà chủ tụi em cũng rất lo lắng, hễ đến thời tiết kiểu này là ông chủ không ngủ được, bà chủ cũng mất ngủ theo."

"Chờ chút, cô nói ông chủ và bà chủ..." Đại não của tôi nhanh chóng hoạt động, "Cho nên ông chủ Lâm mới là bà chủ?"

"Vâng ạ, anh Lâm là bà chủ, sao vậy chị?"

"..."

Tôi cứ tưởng ông chủ Tần mới bà chủ.

Được rồi, thật ra cái này không quan trọng.

Chắc hẳn Tiểu Yểu cũng hiểu được từ sự im lặng của tôi, bật cười: "Phong hiệu bà chủ này cũng do anh Lâm tự yêu cầu, em không gọi như vậy thì ảnh không vui, lúc đầu em gọi không quen lắm, bây giờ cuối cùng cũng suôn miệng. Bọn họ ấy, trước đây đã chịu khổ quá nhiều..."

Mưa vẫn tiếp tục rơi, gió cũng lớn dần, hai ông chủ đã quay về phòng, trong đại sảnh chỉ còn lại tôi và Tiểu Yểu. Cô ấy lấy dưa hấu trong tủ lạnh ra, còn trộm một chén trái cây dại dầm đường, thủng thẳng ngồi ăn với tôi.

Cô ấy hỏi tôi muốn nghe chuyện của ông chủ và bà chủ cô không, tôi nói muốn, cô ấy liền chậm rãi kể tôi nghe.

Một thiếu niên mười sáu tuổi trốn thoát khỏi viện phúc lợi, chạy đến hòn đảo này, bởi vì quá đói đã giật một chén oden của cậu nhỏ người địa phương, bị cậu nhỏ ghét.

Thiếu niên không nơi để đi, được bà cụ tốt bụng nhặt về, từ đây, cậu nhỏ có anh trai, mà thiếu niên đã có nhà.

Nhưng câu chuyện chẳng hề mỹ mãn mãi mãi, một tai nạn xe khiến hai người một mất trí nhớ, một gãy chân, cứ thế bỏ lỡ mười năm.

May thay cuối cùng ông chủ Lâm vẫn trở về nơi đây, tìm thấy mảnh ghép còn thiếu trong sinh mạng cậu. Cậu trở nên toàn vẹn, ông chủ Tần cũng trở nên toàn vẹn.

Lời ra tiếng vào và thành kiến của thế tục từng tổn thương họ một lần, nhưng không còn tổn thương được họ lần thứ hai.

Lúc câu chuyện kết thúc trời đã nhá nhem, cầu thang gỗ kêu kẽo kẹt, trên đỉnh đầu cất lên giọng nói quen thuộc, "Giỏi lắm Tiểu Yểu, cô lại ăn vụng trái cây dại của tôi! Tối qua tôi phát hiện ít đi một chút, cũng là cô đúng không?!"

"Oan uổng quá, em chỉ ăn một chút này! Tối qua em không có ăn! Hơn nữa một hũ to như vậy, sao mà anh càng ngày càng nhỏ nhen thế..."

"Nhỏ nhen đấy, đó là đồ anh tôi làm cho tôi ăn! Tiền thưởng tháng này của cô bay rồi!"

"Không phải em thật mà, em thề tối qua em không hề đụng vô!"

"Không phải cô chẳng lẽ lại là anh tôi?"

"..." Hình như tôi biết chén nhỏ bị thiếu đã vào bụng ai.

Tôi quyết định im lặng.

4.

Trên đảo có một Cô Bà Đường, mấy năm gần đây không còn ai ở, nhưng tôi vẫn tới xem. Căn nhà đã cũ kỹ, trong sân lại trồng rất nhiều hoa, thậm chí còn chia một khoảng đất trống trồng ít rau củ.

Bởi vì trong nhà không có người, tôi ngại tùy tiện đi vào, đành ở cửa nhìn xem. Khi xuống núi đi tới sườn bắt gặp một người phụ nữ mặc váy hoa nhí, búi tóc, trang điểm nhạt.

Một chú chó đen to theo cô xa xa gần gần, thỉnh thoảng chạy xa, cô kêu một tiếng, chú chó đó lại chạy về.

Đường núi chỉ thông đến Cô Bà Đường, tôi nghĩ chắc hẳn cô là "chị Minh Minh" đến nay vẫn còn sống trong Cô Bà Đường. Tối qua lúc tôi nói muốn đến đây xem thử Tiểu Yểu có nhắc đến cô ấy với tôi.

Tôi rất kính phục cô ấy có thể không sợ hãi trước lời đồn đại, lựa chọn cuộc sống của chính mình.



Hôm qua mưa cả ngày, hôm nay nắng lại rất chói, tôi ra ngoài muộn, trở về đã hơn sáu giờ, song mặt trời vẫn chưa xuống núi.

Tiểu Yểu bưng cho tôi một ly nước chanh dây.

Chưa chờ tôi ngồi yên, một đám người đã ầm ĩ tiến tới, gọi to: "Chị Tiểu Yểu, cô của em đâu, cô có nhà không, em muốn gặp cô em!"

"Em cũng muốn gặp cô, một năm không gặp em nhớ cô quá, nàng thơ linh cảm của em!"

Tiểu Yểu: "Bị thầy các cậu cuỗm đi dạo rồi, nhưng giờ này chắc cũng sắp về, các cậu ăn nói tốt nhất là để ý một chút, kẻo bị anh ấy nghe thấy nữa, đến lúc đó lại nổi nóng với các cậu."

"Đang nói xấu gì tôi mà sợ bị tôi nghe thấy đấy?"

"..."

Nhắc ai người đó tới, Tiểu Yểu vừa dứt câu, hai ông chủ đã đứng ở cửa. Đám nhỏ này ầm ĩ, bánh xe của va li lại quá ồn, không ai phát hiện phía sau có hai người đi theo.

"Cô!"

"Cô!"

Bảy tám người đồng thanh gọi, ríu rít như một đám chim khách đang trẩy hội.

Tôi phát hiện chỉ cần có liên quan tới hai người này, bất kể là người hay việc đều rất thú vị.

"Dừng! Một con người to đùng như tôi đứng ở đây, mấy cậu không thấy sao?" Ông chủ Lâm nói.

"Nhìn thấy nhìn thấy, nhưng thầy chờ nhập học là tụi em thấy mỗi ngày, cô thì một năm cũng chỉ gặp được mấy lần, nhớ cô lắm." Một nam sinh nói.

Ông chủ Lâm lập tức trợn mắt: "Biến, cô mấy cậu là người của tôi, bớt nhung nhớ."

"Thầy Lâm thật nhỏ mọn, người đẹp là của toàn thế giới."

Ông chủ Lâm nhìn nam sinh kia: "Vậy sao, vừa hay hai ngày nay tôi đang chấm điểm, tôi nhớ học kỳ này cậu trốn tiết hai lần đúng không, điểm ngày thường —"

Nam sinh kia lập tức gào lên: "Em sai rồi em sai rồi! Cô là của thầy Lâm! Tuyệt đối là của một mình thầy Lâm!"

Thầy Lâm hừ: "Vậy còn tạm được."

Nam sinh kia quay mặt đi, lén làm mặt xấu.

"Tự nhiên mấy cậu đến nhiều vậy, không có phòng cho mấy cậu ở."

"Không sợ, tụi em tự đem trang bị, một người một lều, đến lúc đó ngủ ở đại sảnh là được, không được nữa thì trong sân cũng có thể ngủ, nhất định không ảnh hưởng thầy cô kiếm tiền."

"Đừng đùa, tới lúc đó khách vừa ra ngoài, nhìn thấy một đống lều trong đại sảnh, quỷ cũng phải sợ bay biến."

Người đàn ông ba mươi hơn, cãi lộn với học sinh của mình như con nít, bức tranh này thật sự rất thú vị.

"Được rồi, có đủ phòng, ngủ trên lầu đi." Cuối cùng, là ông chủ Tần quyết định.

"Vẫn là cô thương tụi em!", "Cảm ơn cô!", "Cô tốt nhất!"

"Anh!" Ông chủ Lâm lại túm cánh tay của ông chủ Tần, lắc với vẻ không vui, "Một phòng 300 tệ đó, tiền 5 cân anh đào, mấy đứa phá của này..."

Ông chủ Tần bật cười: "Đâu khoa trương tới vậy."

Ông chủ Lâm hết cách, rầm rì không nói nữa, cả người lại vắt trên người ông chủ Tần.

Ánh trăng đêm nay rất đẹp, tôi ngồi nghe bọn họ trò chuyện, nói về trường học, homestay, nói về hòn đảo này, đều là những chuyện nhỏ vặt vãnh và không đáng kể, lọt vào tai lại thú vị vô cùng.

5.

Tôi ở trên đảo nửa tháng, trước ngày đi tới ngôi miếu trên núi, xin một tấm thẻ cầu nguyện cho bản thân, cũng xin một tấm cho hai ông chủ của [Phù Bạch].

Tôi không biết sau lần này liệu có thể dũng cảm nhưng bọn họ hay không, có lẽ không. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên nơi này, càng sẽ không quên hai ông chủ.

Giống như ngày đầu tiên lên đảo, như ông chủ Lâm nói với tôi, tôi đã một hồi ức vui vẻ tại đây.

Tôi hi vọng quãng đời còn lại của họ đều may mắn, mãi mãi bình an, suôn sẻ.

Phải hạnh phúc, phải khỏe mạnh, phải luôn ở bên nhau.

Đến một ngày nào đó khi tôi trở lại đây, hy vọng vẫn có thể nhìn thấy bức "tranh thiếu nhi" trẻ con trên tường, nhìn thấy hai người nắm tay đi dạo, nhìn thấy ông chủ mỹ nhân ủ rượu mơ, nhìn thấy bà chủ đàn ghi-ta hát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.