Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 20



Phương Mãn đứng trước cửa xe của Sơ Ân, lần này cửa vẫn để hơi hé nhưng Phương Mãn không dám tự tiện mở nữa, mà thức thời gõ cửa.

Vừa mới gõ xong, thân xe đã thình lình rung chuyển, như thể ông giời con Sơ Ân đang gầm thét làm rung chấn cả xe.

Phương Mãn sợ hãi rụt phắt tay về, định ném thẳng quần qua khe cửa, thì đột nhiên ngửi thấy một mùi ẩm mốc nồng nặc bốc ra từ bên trong.

Phương Mãn ngần ngừ một chốc, sau cùng vẫn kéo cửa ngó vào. Trong xe gà bay chó sủa, Sơ Ân đang đánh nhau kịch liệt với một nam thanh niên.

Phương Mãn: “Hai người đang làm gì vậy?!”

Tình huống xấu hổ xảy ra lần thứ hai chỉ trong một ngày, Sơ Ân và nam thanh niên đổ dồn ánh mắt về phía gã.

Phương Mãn: “…”

Sơ Ân rú lên: “Sao lại là anh nữa?!”

Phương Mãn: “Bình tĩnh, có gì từ từ nói, cậu lại đánh ai đấy?!”

Nam thanh niên bị Sơ Ân đánh tới tấp hơi ngẩng mặt lên, hai bên má lằn vết tát hồng hồng. Hắn đứng dậy gật đầu với Phương Mãn: “Đạo diễn Phương.”

Phương Mãn: “Cậu là?”

“Quản lý của Sơ Ân, Trần Mai Hàm.”

Trần Mai Hàm có mùi ẩm mốc. Phương Mãn sượng sạo cười bảo: “Tôi đến đưa quần thôi, các cậu cứ tiếp tục đi.”

Sắc mặt Trần Mai Hàm rất tệ, hắn nói: “Có gì hay mà tiếp tục, nhờ đạo diễn khuyên anh ấy đi bệnh viện giúp tôi.” Dứt lời, Trần Mai Hàm vác khuôn mặt còn hằn hai vết tát hậm hực giật cửa xe bỏ đi.

Phương Mãn và Sơ Ân tròn mắt nhìn nhau, bầu không khí ngột ngạt bủa vây buồng xe.

Sơ Ân: “Anh đi đi.”

Phương Mãn: “Ngụy Lai nhờ tôi đưa quần cho cậu, với xem chân cậu có bị trật khớp không.”

“Hừ! Sao anh ta không tự mình đến!” Sơ Ân nói xong thì sắc mặt đã khá hơn một tẹo, “Biết rồi, cảm ơn.”

Phương Mãn: “Chân thì sao? Để tôi xem có nặng lắm không?”

Sơ Ân liếc Phương Mãn bằng ánh mắt quái dị, “Sao anh quan tâm tôi thế?”

Kể từ khi lịch sử đen tối quy tắc ngầm với nam diễn viên của Phương Mãn bị phanh phui thì dàn diễn viên của đoàn phim đều nhìn gã với ánh mắt rất sai, Phương Mãn sớm quen rồi, đành đặt hộp thuốc, quần và thắt lưng xuống nói: “Tôi… không có ý gì với cậu đâu. Là Ngụy Lai nhờ tôi ngó qua cậu. Chân cẳng ra sao chắc cậu rõ nhất, thôi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, tôi sẽ lùi cảnh quay của cậu.”

Sơ Ân khịt mũi, chảnh mèo hất mặt sang bên, “… Cảm ơn.”

Phương Mãn nghĩ bụng, mấy anh mấy chị đừng gây chuyện nữa là lời cảm ơn lớn nhất với tôi rồi.

Phương Mãn tự an ủi mình, mới khai máy mọi người còn chưa quen nên xảy ra mâu thuẫn là bình thường, đợi vào guồng rồi sẽ ổn, gã chỉnh được Diêu Triêu Vụ và Sơ Ân thì quay chụp sẽ suôn sẻ hơn nhiều.

Chỉ là đè xuống hồ lô nổi lên gáo, Phương Mãn thực chẳng ngờ Trịnh Doanh Doanh mới là con sâu lớn nhất cả đoàn.

Trịnh Doanh Doanh nhận nhiều phim và chạy show liên tục nên các cảnh của cô nàng phải quay xong trong bốn ngày. Phương Mãn thức trắng cả đêm để vẽ bảng phân cảnh và dàn dựng bối cảnh, hôm sau diễn viên quần chúng camera chiếu sáng tất cả đã vào vị trí sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi Trịnh Doanh Doanh.

Phương Mãn lại lần nữa phải kéo khẩu trang xuống hít sâu một hơi: “Cô ta đâu? Hẹn chín giờ quay, giờ sắp chín rưỡi rồi.”

Trợ lý đạo diễn nói: “Nghe bảo có phỏng vấn đột xuất nên chưa đến được. Quản lý cô ta bảo nếu mình vội quá thì dùng tạm diễn viên đóng thế rồi hậu kỳ photoshop mặt Trịnh Doanh Doanh lên là được, họ không để ý đâu.”

Phương Mãn trầm giọng nói: “Tôi để ý.”

Trợ lý đạo diễn bất lực, nói với vẻ mặt đau khổ: “Hay cứ dùng đóng thế trước đi đạo diễn Phương. Dù gì cũng là mặt cô ta, có bị chửi cũng là cô ta hứng mà.”

Dưới góc độ của trợ lý đạo diễn, e là Phương Mãn cũng chẳng khác gì con sâu. Phương Mãn thông cảm vỗ vai anh ta, bảo: “Cậu gọi cho quản lý của Trịnh Doanh Doanh để tôi nói chuyện với cô ấy.”

“Anh đừng nặng lời quá nha, Trịnh Doanh Doanh còn trẻ người non dạ lại có bạn trai không phải dạng vừa nên nhẹ nhàng nhắc nhở là được anh ạ.” Trợ lý đạo diễn bấm gọi rồi đưa máy cho Phương Mãn.

“Alo?”

Phương Mãn ngồi xuống ghế, lên tiếng: “Xin chào, tôi là đạo diễn của phim 《 Cất Ma tôn vào chiếc lọ nhỏ 》, Phương Mãn. Nhờ cô dặn lại với Trịnh Doanh Doanh là trong vòng một tiếng nữa không có mặt ở đây thì sau này đừng đến nữa.”

“Hả… ê, anh???”

Không đợi bên kia nói xong, Phương Mãn đã thẳng tay cúp máy, quay sang bảo trợ lý đạo diễn: “Gọi lại cũng đừng nghe.”

Trợ lý đạo diễn cũng đến nhức óc mất thôi: “Nếu không đến thật thì sao giờ?”

Phương Mãn uống ngụm trà, nói: “Sẽ đến, nhưng chắc sẽ lườm nguýt tôi.”

Đúng như Phương Mãn dự đoán, chưa đầy nửa tiếng sau Trịnh Doanh Doanh đã vác khuôn mặt lạnh lùng đến, không thèm chào hỏi Phương Mãn mà đi thẳng vào hóa trang và vào trạng thái diễn xuất.

【 Cảnh trong nhà, hành lang tiên môn, ban ngày 】

Trận chiến rừng trúc kết thúc, Tô Hàn Chi thất bại và bị Bạch Gia nhét vào bình Giới Tử đem về tiên môn.

Song cũng không thể giấu mãi được, Bạch Gia bèn thả Tô Hàn Chi ra rồi phong ấn kinh mạch của Tô Hàn Chi để hạn chế sức mạnh của hắn, bảo với mọi người Tô Hàn Chi là đệ tử mới thu nhận của mình.

Giang Thủy Đường phụ trách môn quy trong tiên môn, nhanh chóng an bài phòng ở cho Tô Hàn Chi.

Giang Thủy Đường moi trong túi áo ra một quyển sách dày như cục gạch: “Sư đệ, đây là môn quy của tiên môn chúng ta. Đệ phải học thuộc trong ba ngày, sau đó ta sẽ đến kiểm tra đệ.”

Tô Hàn Chi cầm lấy sách, cổ tay thoáng cong, đau khổ bảo: “Sư tỷ à, sao mà nhiều thế.”

Giang Thủy Đường: “Nhiều nhặn gì, về sau còn có cái nhiều hơn.”

Tô Hàn Chi đè ngón tay lên gáy sách rồi xoa, trêu chọc: “Sư tỷ học nặng vậy mà sao vẫn xinh xắn đáng yêu thế được nhỉ?”

Theo kịch bản gốc thì khi được khen, mặt Giang Thủy Đường sẽ xấu hổ mà ửng hồng lên, song vẫn tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Sư đệ quá khen, điều thứ 14 trong môn quy: ‘Quân tử muốn ‘quả’, tất phải tự ‘cung’. Muốn tự mạnh đứng đầu một cõi phải không ngừng phấn đấu’. Con đường học tập thênh thang, sư đệ phải giữ vững bản tâm.”

Nhưng thực tế là Trịnh Doanh Doanh lại bĩu môi đọc một cách vô cảm: “Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương. Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. Trái Thanh Long phải Bạch Hổ, ở giữa là lạc đâu thằng óc chó.”

Phương Mãn đỡ trán hô lên: “Cắt! Đọc cái gì đấy?”

Trịnh Doanh Doanh nũng nịu nói: “Tại đạo diễn gọi em gấp nên em đã kịp học thoại đâu! Với lại câu kia khó chết đi được ý.”

Phương Mãn hít sâu một hơi, gồng mình kiềm chế: “Đây không phải cảnh quay đột xuất nhé. Hôm qua tôi đã thông báo sẽ quay cảnh gì cho cô rồi. Chưa nói đến cách diễn, cô cũng nên đọc thoại trước mấy lần, ít nhất cũng phải giống được cái khẩu hình miệng chứ.”

Trịnh Doanh Doanh lườm Phương Mãn, gắt gỏng: “Này có gì mà căng, kiểu gì mà chả lồng tiếng! Lúc đạo diễn Vương còn quay ổng có quan trọng cái này đâu. Với lại kỹ thuật diễn của em không có vấn đề gì nhé, toàn quay một lần là qua!”

Phương Mãn cười tiếng, nói: “Đạo diễn Vương là đạo diễn Vương, còn tôi là tôi. Trịnh Doanh Doanh, cô cầm cát-xê tám triệu mà đến mấy trăm chữ lời thoại cũng không thuộc nổi à?”

Trịnh Doanh Doanh nức nở nói: “Anh cố tình ghim em vì hôm đó em bảo anh là thời gian như con dao mổ heo, nên anh ghét em chứ gì…”

Cuộc tranh cãi càng lúc càng thái quá, Phương Mãn sáng suốt ngậm miệng, quay sang nói với Diêu Triêu Vụ: “Cậu lại đây xem vẻ mặt vừa rồi nói chuyện với Giang Thủy Đường nó không ổn tí nào, quá lố. Bản chất của Tô Hàn Chi là ma tôn hơn trăm tuổi, cách trêu Giang Thủy Đường sẽ nghiêng về trêu trẻ con hơn.”

Trịnh Doanh Doanh thấy Phương Mãn ngó lơ mình thì giậm chân bình bịch đi sang bên gọi điện thoại, vừa mách vừa khóc thút thít. Không biết đối phương an ủi gì mà sau khi khóc xong, Trịnh Doanh Doanh mới chịu học lời thoại đàng hoàng.

Tuy nổi tiếng là ông hoàng phim dở, nhưng là dở ở kịch bản não tàn thôi, chứ Phương Mãn đòi hỏi rất khắt khe về diễn xuất trong phim của mình.

Mấy ngày sau đó tóc của Phương Mãn rụng như lá mùa thu, toàn thân xù lông như một con Alaska cáu bẳn sắp sửa nhảy lên phá banh cái đoàn làm phim. Con người mà, chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu. Thấy Phương Mãn như vậy, cả Diêu Triêu Vụ và Sơ Ân đều nghiêm chỉnh không dám vớ vẩn nữa. Trịnh Doanh Doanh hết khóc rồi nhiễu sự cũng chả đả động được gì đến Phương Mãn, đành phải ngoan ngoãn đi làm đúng giờ, quay phim nghiêm chỉnh, cuối cùng cũng xong xuôi trước nửa ngày so với kế hoạch.

Ngày quay xong cũng đúng vào sinh nhật của Trịnh Doanh Doanh.

Đương nhiên Phương Mãn sẽ không để bụng gì một cô bé cả. Gã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật chính thức cho cô nàng như cô nàng mong muốn.

Ba ngày qua đúng là một thử thách với tất cả mọi người, giờ có cơ hội lắng xuống ngồi với nhau khiến ai nấy đều vui mừng. Phương Mãn ôm bó hoa Bách Hợp tặng Trịnh Doanh Doanh, cười làm hòa: “Chúc mừng đóng máy. Tôi không ghim gì em đâu Trịnh Doanh Doanh. Mấy nay em tiến bộ rất nhiều, chúc em ngày càng phát triển.”

Trịnh Doanh Doanh nhận bó hoa, bĩu môi ngại ngùng nói: “Dạ, em cảm ơn đạo diễn.” Đang nói, cô nàng bỗng nhìn ra sau lưng Phương Mãn, bất ngờ nhoẻn cười vẫy tay.

Phương Mãn ngoảnh lại trông thấy một thằng nhóc choai choai mặc quần áo bó sát, đi đúng kiểu chữ 八 tiêu chuẩn, hùng hổ bước tới. Thằng cu này thấp hơn Phương Mãn một cái đầu, nó vênh mặt trừng trộ: “Mày là đạo diễn Phương à?”

Phương Mãn gật đầu: “Phải, cậu là?”

Vừa dứt lời, Phương Mãn đã bị thằng cu đấm cho một phát.

Cú đấm này nện vào cằm khiến Phương Mãn loạng choạng phải lùi mấy bước, gã chưa kêu tiếng nào mà sếp Triệu bên cạnh đã hét toáng lên, vội vã đỡ Phương Mãn, đau đớn hô lên: “Ôi! Đạo diễn Phương, chú không sao chứ? Mặt mũi không bị đấm vẹo đấy chứ?!”

Phương Mãn càng thêm nghi ngờ sếp Triệu có ý với mình. Gã gạt tay sếp Triệu, xuýt xoa một tiếng, ngoài thấy đau ra còn thấy khó hiểu.

Thằng này là thằng nào?

Trịnh Doanh Doanh vội kéo thằng nhóc kia, hét lên: “Trời ơi tình yêu đừng đánh mà. Nọ em giận quá nên mới nói thế thôi, thật đấy, mọi chuyện qua rồi, mình đi thôi tình yêu!”

Phương Mãn đã hiểu, ra đây là bạn trai con ông cháu cha của Trịnh Doanh Doanh.

Thằng nhóc choai choai nghĩ ánh sáng của chính nghĩa đang chiếu rọi vào mình, bèn giơ ngón tay thối vào mặt Phương Mãn, đồng thời cố ý khoe cái đồng hồ nạm kim cương ở cổ tay: “Về sau đừng để tao thấy mày, thấy lần nào tao đấm thụt mõm lần đấy, chó má! Thằng ml!”

Khóe mắt Phương Mãn giần giật, gã nặn ra một nụ cười, gật đầu cúi người nói với thằng nhóc: “Cậu dạy phải.”

Trong khi nói chuyện, Phương Mãn đã tiến rất gần đến thằng nhóc choai choai. Và rồi bất thình lình, Phương Mãn đứng thẳng người tung thẳng một cú vào khuôn mặt vênh váo của thằng nhóc khiến nó ngã ngửa.

Thằng nhóc choai không ngờ Phương Mãn dám tẩn nó, bất ngờ bị đánh úp khiến nó ngã chổng vó lên trời, nổ đom đóm mắt. Nó cay cú ngắc ngứ: “Mày… mày dám…”

Phương Mãn đứng trên cao ngạo nghễ liếc nó, cười khẩy: “Ê cu, đây mới gọi là ml này.”

“Mày đợi đấy… tao về mách bố tao… phim mày đừng mong được duyệt… Tao sẽ giết cả họ nhà mày!”

Phương Mãn nhướn mày, vỗ tay: “Thế thì lại khá quá.”

Phương Mãn vỗ tay khiến đám đông vây xem cũng vỗ tay theo, nhất thời hiện trường tràn ngập tiếng bốp bốp vang dội làm thằng cu kia tức đến trợn trắng mắt. Phương Mãn nhấc bình giữ nhiệt, xoa cằm rồi bỏ đi.

Gã phải soi gương xem mặt mũi có sứt vẹo gì không.

Thằng nhóc choai căm tợn nhìn chòng chọc bóng lưng Phương Mãn. Nó đã nghĩ xong cách trả thù Phương Mãn rồi, nó sẽ không cho phim của gã được duyệt, bắt gã phải quỳ xuống mà dập đầu xin lỗi nó, thế thì nó sẽ tha cho cả họ nhà gã. Còn Phương Mãn không phải là thằng gay chết tiệt à, nó sẽ đại phát từ bi cho đàn ông chơi chết gã.

Sếp Triệu mướt mồ hôi hột cho giải tán đám đông, “Giải tán, giải tán, ai về nhà nấy ngủ nghỉ dưỡng sức, chiều còn cảnh quay nữa đấy!”

Xử lý hiện trường xong, sếp Triệu thấp thỏm báo cáo tình hình cho Lý Bí, gõ lách cách vài chữ rồi lại xóa, xóa hết lại gõ, mãi chưa gửi được đi. Hic, dù nói thế nào cũng khó mà ném cái nồi này đi được!

Tình nhân của sếp Khổng bị người ta uýnh ngay trước mặt mình, còn bị uýnh vô mặt nữa!

Cơ hội thăng chức tăng lương của tui có còn hy vọng nữa không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.