Hai người vùng dậy rửa mặt chải đầu khỏi cần dùng nước, phóng thẳng vào con Lamborghini trúng thưởng của Phương Mãn. Tiếc là không có bằng lái xe Anh, nên tài xế vẫn cứ là Khổng Khuyết, lái hai tiếng chở Phương Mãn đến phố Baker.
Khổng Khuyết không ngờ rằng, dù Phương Mãn chẳng giải được đề nào trong Escape room nhưng gã thực sự là một fan trung thành của Sherlock Holmes. Đợt quay《Chú chó trinh thám》, ước nguyện lớn nhất hồi đầu của Phương Mãn là được nhắc đến một vài câu nói của Sherlock Holmes để làm cái tri ân thần tượng.
Trời lất phất mưa, Phương Mãn và Khổng Khuyết mỗi người cầm một chiếc ô và xếp hàng ở lối vào của bảo tàng. Khổng Khuyết vận bộ âu phục đen kẻ sọc, phong độ quý phái đứng dưới chiếc ô đen, như một quý ông quý tộc thực thụ. Phương Mãn thì có phần giống vệ sĩ, đeo kính râm và khẩu trang đen đứng lừng lững bên cạnh Khổng Khuyết. Chỉ có mái đầu uốn xoăn vểnh hai bên và cái mũ sherlock cho thấy gã là một khách du lịch.
Phương Mãn thầm thì bảo: “Mọi người đều đang nhìn cậu kìa.”
Khổng Khuyết ậm ừ, hiển nhiên đã quen với chuyện này. Phía trước còn mấy chục người, hắn đẩy kính, cúi đầu nhắn tin.
Phương Mãn chìa tay che màn hình: “Ê Khuyết er, đi chơi thì đừng có rớ vào điện thoại, nói chuyện với anh đi.”
Khổng Khuyết cười bảo: “Đợi chút, tôi gọi người bao trọn bảo tàng này hôm nay.”
Phương Mãn vội can ngăn: “Đừng. Hôm nay đâu có đông. Xếp hàng hai tiếng vui ba phút mới gọi là đi du lịch chớ. Cậu có việc gấp hử?”
Khổng Khuyết đẩy kính, “Tôi chỉ không thích phải chờ đợi.”
Phương Mãn bật cười, “Cậu xếp hàng bao giờ chưa?”
Khổng Khuyết: “… Chưa.”
Phương Mãn bèn vịn lấy vai Khổng Khuyết, nói: “Thế để thầy Phương mách bé một mẹo nhỏ khi xếp hàng, bé dựa vào thầy mới không mỏi.”
Khổng Khuyết: “…”
Khổng Khuyết không cảm thấy mệt, mà Phương Mãn đứng lâu quá bị tê chân, liền chui xuống ô rồi đổ người dựa vào lưng hắn, vẫy tay với cô bé đang liếc trộm Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết không thích nhập nhằng công khai với ai, đành giơ cao ô lên, mỉm cười hỏi: “Anh bao cân rồi, Phương Mãn?”
Phương Mãn: “Anh mà gầy nữa là hết sạch mỡ đó. Rồi tối cưng định vùi mặt vào đâu ngủ?”
“Anh có thể tập cơ ngực.”
Phương Mãn: “… Ò, để lần sau.”
Khổng Khuyết: “Không có lần sau.”
May mà trước khi Khổng Khuyết lên kế hoạch tập thể hình cho gã, hai người đã đến lượt vào cửa.
Từng nhóm 15 người lần lượt tiến vào, vừa bước vào đã thấy một cái cầu thang khá hẹp. Phương Mãn đi đằng trước, kéo tay hắn dắt từng bước lên 17 bậc thang như đi hành hương. Khổng Khuyết thực tình không hiểu sao gã lại kích động như thế.
Trên tầng hai, các nhân viên mặc trang phục hầu gái thời Victoria đang giới thiệu về cuộc đời của Sherlock. Lúc kể đến việc Sherlock thường chơi violin để sắp xếp lại mạch suy nghĩ về vụ án, Phương Mãn liền sát lại gần Khổng Khuyết, nói: “Nhờ ngài Sherlock truyền cảm hứng mà anh cũng đi học violin. Học nửa năm học được chơi violon như kéo cưa, vẹo cả cổ, thế là từ bỏ.”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn móc trong túi ra cây tẩu thuốc Sherlock Holmes, vỗ vai Khổng Khuyết, “Khuyết er, chụp anh cái ảnh với.”
Phương Mãn đứng nghiêng người, tay cầm tẩu Sherlock Holmes, đầu đội mũ sherlock, đứng cạnh giá sách Sherlock Holmes tạo dáng chống cằm suy tư.
Khổng Khuyết nghiêm túc chụp ảnh cho gã, cố gắng nắm bắt mọi chi tiết.
Phương Mãn ngó sang, trông thấy Khổng Khuyết chụp cho gã một bức ảnh cận cảnh mặt nghiêng siêu thực.
Phương Mãn: “… Sao chụp người ta xấu thế?”
Khổng Khuyết nhìn hình, rồi nhìn Phương Mãn, nghi hoặc hỏi: “Mặt anh như thế còn gì?”
Phương Mãn: “… Thì ra trong mắt đằng đấy, người ta xấu như thế?”
Khổng Khuyết nín thinh, Phương Mãn xoay tại chỗ một vòng, quên luôn tấm ảnh xấu mù mắt của Khổng Khuyết, theo đoàn tham quan lên tầng trên.
Tầng bốn là trưng bày tượng sáp. Phương Mãn chụp ảnh Moriarty, chỉ vào vầng trán hói bóng của giáo sư, bảo Khổng Khuyết: “Nhìn này Khuyết er, người thông minh là dễ hói lắm đấy. Cưng cứ liệu thần hồn.”
Khổng Khuyết mỉm cười, nói: “Tóc tôi rất dày.”
Phương Mãn: “Đấy là do cưng còn trẻ, mới 22 hay 23? Anh 30 tóc vẫn dựng đứng, còn cưng chắc 30 là rụng sạch.”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn tự tưởng tượng dáng vẻ “hói đầu đúng hạn” của Khổng Khuyết rồi phì cười thành tiếng, đi lên gác xép tham quan nhà vệ sinh của Sherlock, sau cùng mãn nguyện đi xuống.
Hành trình tiếp theo, nếu thuật lại dưới góc nhìn của Phương Mãn thì có thể còn khá nhiều điều thú vị để kể.
Song, đối với Khổng Khuyết thì hầu hết mọi thứ trên đời đều là quy trình, và hắn không thể kiếm được niềm vui từ những điều này. Hắn nhìn mọi thứ xung quanh mình như xem TV, xem Phương Mãn mua quà lưu niệm và đến rạp xem vở kịch Những người khốn khổ. Nhoáng cái đã đến chập choạng tối, cả hai quay lại xe để đến nhà hàng.
Phương Mãn hỏi: “Cậu muốn ăn gì? Trên xe mình hôn nhau cái thì tí nữa anh ăn gì là cậu nếm được vị đó.”
Khổng Khuyết đáp: “Tôi muốn xe chấn.”
Phương Mãn sửng sốt: “Cái gì, cái gì chấn cơ? Cậu đùa anh à?”
Khổng Khuyết đánh vô lăng quẹo vào một khu dân cư hẻo lánh: “Tôi bảo, tôi muốn xe chấn.”
Phương Mãn nắm chắc cạp quần, yết hầu giật giật, “Cả ngày nay hồn vía trên mây là vì nghĩ cái này hả?”
Khổng Khuyết gật đầu, đậu xe vào ven đường, nói thẳng: “Tôi muốn, hôm nay anh vào được không?”
Phương Mãn sực nhớ đến nhận xét Khổng Khuyết là mỹ nhân công ngàn năm có một của Ngụy Lai, thân hình mập mạp run bật, vội hỏi: “Khuyết er, cậu là 1 hay 0?”
Khổng Khuyết: “0.”
Phương Mãn: “… Hay cậu làm 1 đi, anh không muốn động.”
Khổng Khuyết mỉm cười: “Xin lỗi nhé, chắc do khiếm khuyết gen nên tôi không 卜 được.”
“Cũng phải… Lần trước cậu nói anh còn tưởng trêu cơ.” Phương Mãn vội rúm ró dí sát người vào điều hòa xe, “Anh từ chối. Ở đây anh mày không phát huy được.”
“Tôi tính rồi, làm được.” Khổng Khuyết lấy điện thoại, giơ ra một tấm hình không-thể-mô-tả, nói: “Tôi muốn ăn cái này.”
Vâng, hình đó nó là như vầy: 卜or2
(Trê chú thích: buscu đó các ông:)))))))
Phương Mãn: “…” Nếu không “vào”, mà chỉ dùng miệng thôi thì nghe nó cứ điêu điêu.
Khổng Khuyết cởi áo vest, bò qua, cọ cằm vào đùi Phương Mãn, ngước lên nhìn Phương Mãn, khàn giọng nói: “Tôi đói.”
Phương Mãn nhéo cái gáy trắng như ngọc như tuyết của Khổng Khuyết, cụp mắt hỏi: “Khổng Khuyết, sao lại là tôi? Cậu biết nó có ý nghĩa gì không?”
Khổng Khuyết suy nghĩa chốc lát, đáp: “Tôi thấy ý nghĩa của nó là sướng, với cả anh sẽ không bị đau.”
Phương Mãn nói: “Nhưng đây là chuyện chỉ có thể làm với người mình thích. Dù có sướng cũng không được làm bừa với người khác.”
“Anh thích tôi không?”
Khổng Khuyết đẩy kính, qua tròng kính sáng trong, Phương Mãn nhìn thấy đôi mắt ẩn chứa dục vọng thuần khiết như dã thú của hắn.
Phương Mãn hỏi vặn lại: “Còn cậu thì sao? Thích tôi không?”
Khổng Khuyết không biết thích là gì, đành tính giải quyết vấn đề bằng cách thông thường nhất của mình: “Tôi có thể cho anh tiền.”
Tiền tiền tiền, nếu chỉ vì tiền, gã đã chạy từ lâu rồi!
“Yo!” Lửa giận cháy bừng bừng trong lòng Phương Mãn, gã nắm gáy Khổng Khuyết rồi nhấc hắn lên, hỏi: “Vung tiền khắp nơi để hút sữa chua? Khuyết er à cậu định cho tôi bao nhiêu tiền, hửm? Còn định hút bao nhiêu thằng nữa?”
Khổng Khuyết: “Anh muốn bao nhiêu?”
Phương Mãn phát cáu: “Một xu ông cũng đếch cần! Khổng Khuyết, thứ tôi muốn là sự tôn trọng và tình yêu cơ bản nhất mà cậu dành cho tôi!”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn gào xong, thình lình nghe thấy tiếng động lớn từ nóc xe, như có thứ gì đó rơi xuống. Phương Mãn giật nảy mình, trợn mắt nhìn trân trân bóng đen trên kính chắn gió đang không ngừng túa máu, “Mèo… phải mèo không? Mèo rơi từ trên nhà xuống?”
Khổng Khuyết trơ mắt nhìn Phương Mãn vốn đã chẳng cửng được bao nhiêu giờ đã bị dọa cho héo rũ.
“Ha.”
Khổng Khuyết giận đến bật cười, mùi máu tăng vọt. Hắn kéo cửa xe đi ra, thấy một bóng đen xẹt qua ban công lầu ba của khu chung cư.
Phương Mãn kéo chắc khóa quần rồi lao xuống xe, trông thấy Khổng Khuyết đang vịn đường ống nước thẳng đứng bò lên, chỉ trong vài giây đã leo đến độ cao của tầng bốn, mượn lực rồi bật nhảy xuống ban công tầng ba, kế tiếp là một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Phương Mãn bị mèo và Khổng Khuyết làm cho hai phát sốc đứng người, vội ôm ngực, nhìn con mèo trên đầu xe.
Đó là một con mèo mun, hẵng đang kêu, vừa kêu vừa hộc máu.
Phương Mãn cố dằn cơn buồn nôn khi thấy máu, ngửa đầu hét to: “Khổng Khuyết?!”
Khổng Khuyết nhoài người ra từ ban công tầng ba: “Lên đi.”