“Sắp trung niên rồi, ai mà chả bị táo bón.” Phương Mãn ngó quanh quất, “Khổng Khuyết đâu?”
“Đi – rồi.” Kiền Thiên Ý mở cửa, “Tôi – cũng – về – đây.”
3 giờ sáng, Kiền Thiên Ý tính chạy trốn xuyên đêm. Lý Bí sợ cậu ta chết đói trên đường nên đặc biệt treo cho cậu ta nửa cái bánh mì Dalieba cỡ đại trên cổ làm lương thực dự trữ.
3 giờ 30 phút sáng, Phương Mãn nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, nghe muỗi vo ve bên tai.
Kiền Thiên Ý lên rút thăm theo số thứ tự của mình, chứng tỏ đối tượng cầu hôn của Khổng Khuyết vốn là gã.
Mẹ kiếp, điên cmnr.
Phương Mãn bực bội trở mình, nghĩ Khổng Khuyết yêu điên cuồng cái tên Ánh Trăng Sáng mặt cái bơm kia, còn công khai nuôi dưỡng hơn trăm thế thân, thế mà giờ lại muốn kết hôn với gã.
Hẹn hò thì chưa, cũng đã yêu chó gì đâu!
Khéo có mà thèm khát cơ thể của gã ý, đợi chén sạch sành sanh gã xong, ngày nào đó Khổng Khuyết không muốn sống nữa sẽ bắt gã chôn cùng mình cho mà xem.
Thay vì bảo Khổng Khuyết thích gã, thì phải nói là một dạng ỷ lại dị dạng và chiếm hữu biến thái mới đúng. Đũa, gối, se.x toy… Gã là vật dẫn để phát tiết dục vọng của Khổng Khuyết, chứ không phải người yêu.
Phương Mãn muốn nói chuyện rõ ràng với Khổng Khuyết, vừa nãy ở tiệc gã đã hẹn Khổng Khuyết khi nào tiệc tàn sẽ “tuốt súng” cho hắn, nhưng giờ vẫn chưa thấy Khổng Khuyết bò lên giường gã là thế nào.
Chả lẽ giận rồi?
Phương Mãn trằn trọc lật người, mơ màng ngủ thiếp đi. Gã nằm mơ, mơ thấy mình không thể kéo được Khổng Khuyết đang chơi vơi bên vách đá, gã bước hụt một phát, bị Khổng Khuyết kéo xuống vực sâu vạn trượng, rơi vào bóng tối vô hạn. Khoảnh khắc thân thể mất trọng lượng, Phương Mãn giật nảy mình tỉnh lại.
Phương Mãn ngồi dậy xoa mặt, hãy còn bàng hoàng.
Phải làm gì giờ, hay là đào hôn? Nếu không cứ thế khéo phải tuẫn tình với Khổng Khuyết thật đấy.
Phương Mãn: Mị sợ chết lắm.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Tiếng đập cửa gấp gáp vang lên, Phương Mãn nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Lý Bí: “Ngài có trong đó không, ngài Khổng?”
Phương Mãn xưa giờ chưa từng nghe thấy giọng Lý Bí hốt hoảng như thế. Gã vội lao xuống giường, chạy chân trần ra mở cửa, bắt gặp khuôn mặt tái mét của Lý Bí.
“Khổng Khuyết không có đây, sao thế?”
Lý Bí lau mồ hôi lạnh, bàn tay cầm khăn run lẩy bẩy: “Tôi vừa nhận được điện thoại của luật sư. Anh ta bảo ngài Khổng đã đổi người thừa kế di sản thành ngài…”
Đồng tử Phương Mãn co rút lại, “Cái gì?”
“Nhưng điều kiện duy nhất để được thừa kế là ngài phải thủ tiết vì ngài Khổng, không được kết hôn với người khác.”
“Không phải, di sản gì cơ?! Nó còn trẻ thế cơ mà!”
“Khổng… Ngài Khổng nói năm nay sẽ kết thúc với cha mình, khả năng sẽ chết. Nên ngài ấy đã lập sẵn di chúc rồi. Vốn là quyên tặng toàn bộ tài sản, nhưng trước khi tổ chức tiệc, ngài ấy đã đổi người thụ hưởng di sản.” Mồ hôi Lý Bí vã như mưa, “Khả năng là hôm nay.”
“Vl, thế mà không nói sớm!” Yết hầu Phương Mãn giần giật, dạ dày vì căng thẳng mà quặn lại: “Gọi mọi người dậy tìm cùng mau lên.”
“Không được!!!” Lý Bí lắc đầu quầy quậy, “Một khi ngài Khổng mất kiểm soát, bất cứ ai đến gần ngài ấy đều sẽ chết!”
Phương Mãn: “…”
Lý Bí đỏ bừng mắt: “Cuộc đời ngài Khổng quá đau khổ, anh bảo… chúng ta phải đi tìm sao? Đây là lựa chọn của ngài ấy. Chúng ta có nên tôn trọng…”
“Tìm! Có chết cũng phải tìm! Nó còn chưa cưới tôi, chết cái gì mà chết???” Phương Mãn xoay tại chỗ một vòng, “Dùng máy móc, máy bay không người lái và máy quét hồng ngoại quét toàn bộ trang viên! Tôi sẽ đi tìm vì tôi ngửi được mùi nó. Chúng ta giữ liên lạc, có gì phải báo ngay!”
Phương Mãn lao ra, sau đó lại xộc về cuống cuồng xỏ dép lào, tìm khẩu súng và cái kính của Khổng Khuyết mà gã giật được từ cuộc chiến trong thang máy đợt nọ. Chựng lại một giây, nghĩ thế nào lại với thêm viên kẹo.
———-
3 giờ sáng, tháp đồng hồ xa xa vọng đến tiếng chuông xa xăm, như tiếng thở dài vang bên tai Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết đứng dưới bức tượng khổng lồ, nhìn gã đàn ông đang ngồi trong vòng tay của Nam Thần Ánh Trăng.
Đó là cha hắn, mẹ hắn gọi gã là Y Sinh, những người khác gọi gã là Docter.
Gió đêm thổi tung vạt áo bluose trắng muốt trên người, gã đang đung đưa chân một cách thích thú.
Gã có khuôn mặt rất giống Khổng Khuyết, với đôi mắt đen láy, làn da trắng như tuyết và khuôn miệng hay cười. Chỉ khác là gã đeo một cặp kính gọng vàng và trên mặt đã lằn vài nếp nhăn, giống Khổng Khuyết sau hai mươi năm nữa.
Y Sinh nhảy khỏi pho tượng cao hơn mười mét rồi đáp xuống đất nhẹ tựa lông hồng. Gã cười hiền từ, dịu dàng nói: “Khổng Tước à, ta chỉ muốn đến thăm con thôi, sao con cũng ra đón ta thế này?”
“Ha…” Y Sinh đút hai tay vào túi áo, thoải mái dựa vào tượng đá, “Khổng Tước thân yêu của cha, con sợ à?”
“Tôi không sợ.”
Y Sinh bật cười, dịu dàng nói: “Khổng Tước à, vết cắn trên môi con rõ quá ha. Con muốn cho ta biết cái gì, cuối cùng cũng có người dám yêu con?”
Khổng Khuyết: “…”
“Đương nhiên là ta không ngại khi có người yêu con, nhưng con yêu Phương Mãn không?”
Khổng Khuyết siết chặt đầu ba-toong, chiếc mỏ nhọn của chim công chọc vào lòng bàn tay hắn khiến nó rỉ máu.
“Không.” Khổng Khuyết nói.
“Không, con yêu nó.” Y Sinh ngửa đầu ngắm trăng, “Nếu không sao con lại sốt sắng đến giết ta thế này? Con sợ, Khổng Tước à. Con sợ mình sẽ hại chết nó, như đã hại chết Nam thần Ánh Trăng của con, hại chết Ngô Hoàng.”
Y Sinh dang tay, nói khẽ: “Con đã giết ta rất nhiều lần rồi, thêm lần nữa cũng chẳng sao. Nào, đến đây.”
Những tiếng súng nối tiếp nhau vang lên, Y Sinh xuất nhiên phía sau Khổng Khuyết như một bóng ma, nở một nụ cười khẽ, giơ đôi bàn tay lạnh giá nắm lấy chiếc cổ trắng ngần của Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết giơ súng lên và nhắm vào cằm mình.
“Tôi biết cách để giết được ông rồi.”
Y Sinh, kẻ dường như có thể chơi đùa mọi thứ trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
———–
Khoảng 2 giờ sáng, Triệu Nặc Hoằng đánh thức Lý Vĩnh Ba vẫn đang hôn mê.
“Anh Lý, mình phải chạy thôi! Em không muốn đi Siberia làm ruộng đâu.”
Lý Vĩnh Ba và Triệu Nặc Hoằng bị trói vào ghế, tốn mất gần nửa tiếng mới cởi được dây thừng.
Quá trình chạy trốn tiếp theo, Triệu Nặc Hoằng tự nhận phải nói là một cuộc chạy trốn đầy ly kỳ và hấp dẫn. Những gì cậu ta và Lý Vĩnh Ba trải qua trong cuộc chiến sinh tồn này nếu ở truyện khác khéo phải được viết cỡ mấy nghìn chữ, tiếc là sống lỗi quá, chắc bạn đọc cũng chả muốn xem cậu ta tự cứu mình thành công như nào đâu, nên xin được cắt nhanh cho nó vuông.
Túm cái quần là hai người họ đã phải bò lên trong ống thông gió hết sức phức tạp. Khoảnh khắc nhìn thấy ánh trăng, mắt cả hai đã đỏ hoe.
Triệu Nặc Hoằng: “Mình thoát rồi anh Lý ơi!”
Lý Vĩnh Ba: “Nói nhỏ thôi, muốn bị bắt lại hả?”
Trang viên của Khổng Khuyết quá rộng, Triệu Nặc Hoằng ngẩng đầu nhìn trời, không biết phải đi đường nào.
Lý Vĩnh Ba chỉ vào bức tượng Nam Thần Ánh Trăng ở đằng xa, “Qua đó đi, anh nhớ pho tượng kia ở ngay cổng.”
Triệu Nặc Hoằng và Lý Vĩnh Ba gắng gượng bình tĩnh đi về phía bức tượng Ánh Trăng Sáng, lúc sắp đến nơi, tự nhiên Triệu Nặc Hoằng tái mét cả mặt, suýt thì hét lên, vội vàng lủi người trốn sau gốc cây to.
Lý Vĩnh Ba chậm mất nửa nhịp mới nhìn thấy có người đang đứng dưới bức tượng Ánh Trăng Sáng, sợ hãi trốn sau lưng Triệu Nặc Hoằng.
“Ai đấy?”
Triệu Nặc Hoằng kinh hãi nhìn chằm chằm vào bóng dáng đó, đáp bằng giọng nhỏ nhất có thể: “Khổng Khuyết.”
Dưới ánh trăng, Khổng Khuyết mặc bộ âu phục màu xanh than, chống ba-toong đầu chim công, ngửa đầu ngắm bức tượng Ánh Trăng Sáng.
Sao Khổng Khuyết lại ở đây giờ này?
Tháp chuông đằng xa vang lên ba tiếng, khuếch tán như gợn sóng trên không trung. Sau khi tiếng chuông kết thúc, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Bấy giờ Triệu Nặc Hoằng mới nhận ra rằng tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu mà cậu ta nghe được vừa rồi hình như đã biến mất. Tất cả những gì cậu ta có thể nghe được chỉ là tiếng thở của chính mình và Lý Vĩnh Ba.
Triệu Nặc Hoằng bụm miệng và giữ cho mình thở ra nhẹ nhất. Đúng lúc này, cậu ta nghe thấy giọng của Khổng Khuyết vang lên.
“Vì hôm nay tôi sẽ giết ông.”
“Tôi không sợ.”
“Không.”
“Câm mồm!!!”
Khổng Khuyết đang nói chuyện với ai? Triệu Nặc Hoằng ló đầu nhìn pho tượng, nhưng không hề thấy bóng ai trên đấy, nhất thời rùng mình.
Pho tượng thành tinh?
Hay là Khổng Khuyết thần kinh?
Triệu Nặc Hoằng sởn gai ốc, chợt nhìn thấy Khổng Khuyết giơ súng bắn vào khoảng không, mỗi lần nã một phát súng lại đổi hướng, như thể có một kẻ vô hình đang không ngừng né đạn.
Tiếng súng ngừng lại, Triệu Nặc Hoằng trông thấy Khổng Khuyết quỳ phịch xuống đất, giơ súng lên, nhắm họng súng vào cằm mình.
Triệu Nặc Hoằng dần không đứng nổi nữa, đột nhiên cảm thấy rất mệt, rất mệt, đầu đau như búa bổ, như thể có một tảng đá to đè lên ngực khiến cậu ta không tài nào thở được, đầu óc quay cuồng, tất cả những ký ức không muốn nhớ tới bất ngờ lây lan nhanh chóng như virus và chiếm lấy tâm trí cậu ta.
Cậu ta đập đầu vào thân cây, càng đau dữ dội. Khoảnh khắc mơ màng, cậu ta đã nghe thấy một thanh âm mà cả đời mình sẽ khônh thể quên được.
“Khổng Khuyết!!!”
———
3 giờ 40 phút sáng, Phương Mãn tìm thấy Khổng Khuyết.
Mùi máu như hóa thành thực thể, nó lấy Khổng Khuyết làm trung tâm và liên tục khuếch tán. Khác với mùi khi hắn tức giận, thứ này vừa lạnh lẽo vừa tuyệt vọng, tràn ngập mùi hôi thối, như thể có hàng chục bàn tay duỗi ra từ vũng máu và kéo mọi người xuống địa ngục.
Khổng Khuyết ngẩng đầu, nhắm mắt.
Ánh trăng thật ấm áp.
Thậm chí cả khi Y Sinh đứng sau lưng mình, hắn cũng chẳng còn thấy lạnh nữa.
“Bao nhiêu năm qua, ông tưởng mình đang khám phá một hướng tiến hóa mới của loài người ư, tiếc rằng ông chỉ tạo ra một đống phế phẩm,” Khổng Khuyết lẩm bẩm, “Tôi là người cuối cùng.”
“Dừng lại!” Y Sinh bóp cổ tay Khổng Khuyết, kéo ra, “Con là tác phẩm hoàn hảo nhất của ta! Không cho phép con tự tiện phá hủy nó!”
Y Sinh cho rằng, một khi không thèm ăn, con người sẽ không lạm sát vô tội; Không có dục vọng, sẽ không hiếp dâm cướp bóc; Không có tham lam, sẽ không có đồi trụy; Không có yêu hận sân si thì sẽ không có chiến tranh. Tóm lại, nếu con người không có dục vọng, thế giới sẽ hoàn toàn hòa bình.
Khổng Khuyết là tác phẩm hoàn hảo nhất của gã, nhưng một kẻ không có bất kỳ dục vọng nào, ắt sẽ không có khát vọng tồn tại.
Khổng Khuyết vẫn luôn sống bằng sự hận thù, và sự hận thù này sẽ kết thúc vào ngày hôm nay.
Khổng Khuyết cảm thấy như vậy là đủ rồi. Hắn đã ăn rất nhiều kẹo và được nếm bánh ú, cũng đã hiểu ham muốn tình dục là gì.
Tiếc là Y Sinh đến sớm quá, hắn chưa kịp cưới Phương Mãn.
Chết với dấu hôn trên môi cũng tốt rồi, nó sẽ thối rữa cùng cơ thể này, không bao giờ biến mất.
“Ọe…” Phương Mãn sùy sụp xuống đất nôn ra mấy ngụm nước chua. Vầng trăng sáng trên bầu trời đã xuất hiện bóng chồng trong mắt gã. Gã nhớ lại những trận bạo lực mạng mà mình phải chịu từ khi ra mắt công chúng năm mười tám tuổi, nỗi đau đớn vì bao tâm huyết của mình bị chà đạp phá hủy; nhớ tới cái xác cháy xém của Quan Minh, đôi mắt đẫm lệ của ông nội trước khi mất, 30 tuổi rồi mà vẫn vô dụng, chẳng có gì trong tay… Những cảm xúc tiêu cực thường ngày bị giấu dưới đáy lòng giờ đây đã sôi sục trong đầu như chực trào ra. Phương Mãn chỉ muốn lao đầu xuống nước, chừng như vậy sẽ có được sự yên bình vĩnh viễn.
Không, không phải thế.
Phương Mãn thở gấp, gã thấy mí mắt mình nặng trĩu, cơ thể mỏi mệt đến cùng cực, đầu óc ong ong không ngừng. Mới đầu gã còn đi được, về sau đứng còn chẳng vững, chỉ có thể gian nan bò đến chỗ Khổng Khuyết.
Tất cả chỉ là ảo giác, gã không phải thằng vô dụng. Tất cả những gì gã làm đều có giá trị, gã đến với thế giới này thì phải sống cho thật đã rồi mới được về.
Vững vàng lên nào, Mãn, mày sẽ thắng!
Trong hỗn loạn sáng tối, Phương Mãn tháo chiếc dép lào mình đang đi rồi quăng vào đầu Khổng Khuyết.
“Khổng Khuyết, nếu mày dám tự sát, anh sẽ đập nát Nam Thần Ánh Trăng của mày!!!”
Phương Mãn thấy Khổng Khuyết ngoảnh lại nhìn mình, hắn không đeo kính, mất đi sự ngăn cản của thấu kính, ánh mắt hắn có vẻ càng thêm tối tăm mù mịt.
“Anh mày không những đập nát nó mà còn nghiền nó thành bột xi măng!” Phương Mãn gian nan lết về trước như hải cẩu. Đến lúc còn cách Khổng Khuyết chừng năm – sáu mét, gã dồn hết sức lực hét lên: “Còn đống tranh Nam thần của mày nữa, anh sẽ đăng lên vòng bạn bè giao bán, bán một tệ còn mua một tặng một! Mày nghĩ đi, liệu mày có an tâm mà đi nữa không???”
Khổng Khuyết không thể xác định được thứ đang bò đến chỗ mình là gì, chỉ thấy nó ồn ào quá thể, bèn giơ súng về phía Phương Mãn.
Lúc này, Kiền Thiên Ý, người đã chạy trốn từ 3 giờ sáng, sau khi lết bộ 40 phút, còn vừa đi vừa ăn bánh mì bổ sung sức lực, cuối cùng cũng đến được cổng lâu đài.
Cơ mà từ xa đã nghe thấy tiếng Phương Mãn dọa đập nát Nam Thần Ánh Trăng thành bột.
Nguy hiểm – Nguy hiểm – Nguy hiểm – Nguy hiểm
Phương – Mãn
Nguy hiểm – Nguy hiểm – Nguy hiểm – Nguy hiểm.
Hành vi tìm chết cực hạn. Hồi chuông báo động trong lòng Kiền Thiên Ý reo inh ỏi, cậu ta lập tức lấy x2 tốc độ lao ra cổng, trông thấy Khổng Khuyết đang chĩa súng vào Phương Mãn. Kiền Thiên Ý tức khắc tháo miếng bánh mì tròn Dalieba trên cổ xuống, quăng vào cổ tay Khổng Khuyết.
Miếng bánh mì tròn chả khác gì viên gạch, giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nó nện trúng nòng súng làm viên đạn chệch hướng và rơi xuống bãi cỏ bên cạnh.
Phương Mãn tức khắc xồ đến vồ vào người Khổng Khuyết, “Khuyết er, đưa súng cho anh!”
Nòng súng dí vào bụng bia của Phương Mãn, Khổng Khuyết bóp cò.
Răng rắc.
Không có đạn, song Phương Mãn vẫn bị dọa sợ đến run rẩy, giơ tay tát rơi gọng kính đang gác trên sống mũi Khổng Khuyết, “Vãi đệt, mày giết anh thật hả?!!!”
Khổng Khuyết đẩy kính theo phản xạ, nheo mắt nhìn vật thể trên người mình, cảm giác nó khá mềm, hơi giống Phương Mãn.
Nhưng đúng lúc này, hắn lại nghe thấy Y Sinh nói: “Khổng Tước à, con không nên có tình cảm. Cha giúp con giết nó nhé?”
“Chạy.” Khổng Khuyết đẩy mạnh Phương Mãn: “Chạy mau!”
“Chạy cái đít!” Phương Mãn ôm ghì Khổng Khuyết lăn trên bãi cỏ, gào lên: “Kiền Thiên Ý, mau đến đánh ngất nó!!!”
Tuy nhiên, động tác của Triệu Nặc Hoằng đã nhanh hơn Kiền Thiên Ý. Cậu ta túm lấy cây ba-toong rơi dưới đất, nhắm vào đầu Khổng Khuyết rồi nện mạnh xuống.
Chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi! Chỉ cần nó chết, mình sẽ an toàn!!!!
Thế giới như ngừng lại.
Phương Mãn nhìn thấy máu tươi chảy đầm đìa từ đầu xuống gò má trắng nõn của Khổng Khuyết, từng giọt từng giọt nhỏ xuống người gã.
Lẽ ra gã phải ngửi thấy mùi máu tanh ngợp ngụa, nhưng khoảnh khắc ấy, thứ thay thế mùi máu trên người Khổng Khuyết lại là mùi vang đỏ.
Cái bóng chết chóc bao trùm xung quanh như virus giờ đây đã biến mất.
Triệu Nặc Hoằng đánh xong, há miệng cười sảng khoái, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, bèn giơ gậy lên cao chuẩn bị đánh tiếp.
“Bố đ*t cả họ nhà mày!!!” Phương Mãn ôm Khổng Khuyết lật người, giơ chân đạp thằng vào bụng Triệu Nặc Hoằng, sau đó cưỡi lên người cậu ta điên cuồng đấm.
“Nó là thằng điên!!!” Triệu Nặc Hoằng che mặt quát to, “Phương Mãn, nó sẽ giết anh đấy!!!”
“Cần mày chõ mõm vào à?! Đ*t mẹ, ông đấm chết mày!!!”
3 giờ 43 phút sáng, sắc trời lờ mờ, rốt cục Lý Bí cũng dẫn người đến nơi, đưa Khổng Khuyết đi cấp cứu.
——–
Hai ngày sau.
Phương Mãn ngồi xổm bên cạnh giường của Khổng Khuyết, chau mày bực bội đập đầu vào thành gường.
“Sao còn chưa tỉnh vậy…” Phương Mãn bóp tay Khổng Khuyết, “Vô lý thật đấy, dù có chấn động não cũng phải tỉnh rồi chứ.”
Lý Bí an ủi: “Ngài đừng lo quá, khéo nửa đêm có tỉnh nhưng ngài không biết ấy.”
Phương Mãn lại bóp cánh tay Khổng Khuyết, phát hiện ra mới hai ngày thôi mà móng tay Khổng Khuyết đã dài thêm nửa cm, và vết cắn trên môi ngày hôm đó cũng đã không còn gì.
“Anh xem, người Khổng Khuyết trao đổi chất nhanh thế này cơ mà, lần trước bị bắn vào vai dưỡng mười ngày là khỏe re rồi.” Phương Mãn lấy cái kìm nhỏ cắt móng tay cho Khổng Khuyết, “Vết thương trên đầu cũng đã đóng vảy mà chẳng có dấu hiệu tỉnh gì. Tôi thấy quá bất thường.”
Lý Bí nói: “Do ngài lo quá thôi, ngài Phương. Hoặc là do ngài Khổng bị mệt quá ấy.”
Phương Mãn trầm mặc một hồi, “Y Sinh chết rồi phải không?”
Lý Bí: “Tôi cũng không dám chắc. Nhưng căn cứ theo lời khai của Triệu Nặc Hoằng thì đêm đó ngài Khổng đã nói chuyện một mình thật.”
“Xuất hiện ảo giác nghiêm trọng cỡ này.” Phương Mãn đỏ mắt mắng câu, “Khổng Khuyết đúng là thằng điên!”
Lý Bí: “…”
“Nhưng tâm thần thì cũng phải có dấu hiệu gì chứ? Sao đột nhiên trở nặng như thế, không hề có dấu hiệu báo trước gì.”
Lý Bí lắc đầu, tỏ ý không biết.
E chỉ có Khổng Khuyết mới biết được câu trả lời.
Phương Mãn cắt móng tay xong, vén chăn lên nhìn chân Khổng Khuyết.
Bàn chân Khổng Khuyết cũng rất xinh xẻo, trên mu bàn chân nhợt nhạt có thể thấy rõ mạch máu. Không ngoài dự đoán, quả nhiên móng chân cũng mọc rất nhanh, ngón nào ngón nấy đều uốn cong, giống móng vuốt của chim.
Phương Mãn lấy khăn ướt lau chân cho Khổng Khuyết rồi bắt đầu bấm móng.
Đến lúc bấm móng chân trái, ngón chân Khổng Khuyết khẽ cử động, Phương Mãn chưa kịp phản ứng, bàn chân gã đang nắm đã đột ngột rút về.
Phương Mãn kinh ngạc ngẩng lên, “Khuyết er?!”
Khổng Khuyết nhìn chằm chặp Phương Mãn bằng đôi mắt đen nhánh, lặp lại: “Khuyết er?!”
Lý Bí kích động siết chặt chiếc khăn tay nhỏ, “Buổi sáng tốt lành, ngài Khổng.”
Khổng Khuyết: “Buổi sáng tốt lành, ngài Khổng.”
Phương Mãn: “…”
Lý Bí: “…”
Phương Mãn ngửi những mùi trong không khí hiện giờ, đang có mùi trà của gã, mùi khắc khổ cu li của Lý Bí, mùi vang đỏ của Khổng Khuyết và một mùi thơm khá kì quặc, hơi có vẻ quen quen, nhưng Phương Mãn không thể nhớ ra đó là mùi gì. Mùi thơm ấy đã ngấm vào mùi vang đỏ của Khổng Khuyết, phải ngửi kỹ mới có thể phát hiện ra.
Phương Mãn nhìn chằm chặp khuôn mặt ngơ ngác của Khổng Khuyết, cố gắng bình tĩnh nói: “Anh Bí ơi, mùi này lạ lắm.”
Khổng Khuyết lặp lại: “Anh Bí ơi, mùi này lạ lắm.”
Lý Bí từ vui mừng chuyển sang sầu não, nhưng vẫn không dám chấp nhận hiện thực: ” Ngài Không đừng đùa mà, không vui đâu…”
Khổng Khuyết: “Ngài Không đừng đùa mà, không vui đâu…” Giọng điệu được bắt chước y sì đúc, kết hợp với vẻ mặt ngơ ngáo của Khổng Khuyết trông lại càng kỳ dị hơn.
Phương Mãn: “Gọi bác sĩ đi. Toang rồi, máu chó quá, nó bị đánh ngáo rồi…”
Khổng Khuyết: “Gọi bác sĩ đi. Toang rồi, máu chó quá, nó bị đánh ngáo rồi…”