Phương Mãn bị đánh thức bởi cơn khát khô khé họng, mơ màng mở mắt, ngơ ngáo hồi lâu, bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu mới dần tập trung từ chất lượng hình ảnh lậu 480p sang 1080p nét như sony chỉ dành cho người dùng trả phí.
Phương Mãn nhúc nhích thân mình, bầu trời đầy sao trước mặt lập tức bị khuôn mặt to tổ chảng của Lý Bí chiếm cứ.
“Ngài Phương.” Lý Bí lén lút bắn nước miếng: “Ngài tỉnh rồi à?”
“Ừa.” Phương Mãn ngồi dậy lau mặt, giương mắt trông thấy tượng Nam Thần Ánh Trăng nằm chình ình trên bãi cỏ và Khổng Khuyết đang nằm bên trên, tim đập thình thịch, hô toáng lên: “Vãi đạn, chuyện gì thế này?! Công trình bã đậu hả?!”
Lý Bí vội lấy khăn tay nhỏ bịt mồm Phương Mãn, hạ giọng cực thấp: “Ngài không nhớ gì à? Ngài với Chu Hướng Vãn lái xe tăng bắn nổ tung Nam Thần Ánh Trăng đấy!”
Phương Mãn:!!!!!
Phương Mãn vắt óc nhớ lại, hình như có chuyện đó thật, tức khắc sụp người xuống, xẹp cả gan, nói bằng giọng còn thấp hơn cả Lý Bí: “Chu Hướng Vãn đâu? Còn lành lặn chứ?”
Lý Bí: “… Cậu ta chuồn về châu Phi rồi.”
Nghe tin Chu Hướng Vãn vẫn chưa đăng xuất khỏi trái đất, Phương Mãn thở phào một hơi, lại quay sang lo lắng cho an nguy của bản thân, “Khổng Khuyết phản ứng thế nào?”
Lý Bí: “Ngài ấy bắn một phát súng lên trời, xong nằm đó từ đấy đến nay.”
“Bắn một phát lên trời?” Phương Mãn ngửi mùi của Lý Bí: “Anh vừa căng thẳng đấy, nói dối tôi à?”
Lý Bí nhất thời nhớ tới nỗi sợ khi bị thuật đọc tâm của Khổng Khuyết hành hạ, mặt như đưa đám, nói: “Anh với ngài Khổng đúng là trời sinh một cặp. Ngài ấy bắn về hướng hai ta, cơ mà không trúng, chắc để dọa tôi.”
Phương Mãn vỗ vai Lý Bí ra chiều an ủi, trả lại áo khoác cho anh rồi đứng dậy muốn sang chỗ Khổng Khuyết, ai dè bị Lý Bí kéo lại: “Đừng dại mà động vào ngài ấy bây giờ. Ngài Phương, đợi ngài Khổng nhớ lại rồi hẵng nói. Mạng quan trọng hơn.”
Phương Mãn lắc đầu quầy quậy: “Cứ để tôi ra hỏi, không sao đâu.”
Phương Mãn trèo lên ngồi cạnh Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết nằm thẳng đơ trên ngực pho tượng, trợn đôi mắt đen nhánh nhìn ánh trăng, trông giống kiểu chết không nhắm mắt.
Phương Mãn đẩy vai Khổng Khuyết, chân thành xin lỗi: “Anh xin lỗi.”
Khổng Khuyết gợi môi lên thành nụ cười, nói khẽ: “Anh cố ý.”
Phương Mãn cẩn thận ngẫm lại, mới đầu gã và Chu Hướng Vãn lái xe tăng đến cổng, vừa trông thấy Nam Thần Ánh Trăng to đùng đứng đấy, không biết gã ấn nút gì, khi tỉnh lại thì Nam Thần Ánh Trăng đã sụp đổ.
Phương Mãn sờ mũi, điềm nhiên nói: “Hình như anh cố ý thật. Tuy mồm bảo rộng lượng nhưng thật ra vẫn ghen lắm. Khuyết er, xin lỗi em nhé.”
Khổng Khuyết không lên tiếng, chỉ nhắm mắt lại.
“Nè,” Phương Mãn đẩy Khổng Khuyết, “Nghe bảo em bắn không khí à? Bắn ai thế?”
“Cha.”
Phương Mãn thoáng chau mày: “Em biết nó chỉ là ảo giác chưa?”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn kéo tay Khổng Khuyết: “Đừng nằm đây nữa, vừa lạnh vừa cứng, về ngủ thôi.”
Khổng Khuyết hất tay Phương Mãn ra, trở mình quay lưng với Phương Mãn.
Phương Mãn ngồi xổm xuống, tét phát vào mông Khổng Khuyết: “Anh biết sai rồi mà, nói đi em, làm gì mới khiến em nguôi giận đây?”
Khổng Khuyết: “… Anh đi ngủ đi.”
Tình huống lúc này chả khác gì cô bạn gái đập vỡ mô hình của anh bạn trai otaku, bạn trai điên tiết ném son môi bạn gái. Về mặt lý trí, Phương Mãn biết Khổng Khuyết hoàn toàn có lý do để tức giận vì gã đã làm sai thật. Song về mặt tình cảm thì gã không cam lòng chút nào.
Giống kiểu bạn trai hoặc bạn gái đu idol, vì đếch bao giờ có cửa đu được nên chả cần so đo lắm. Cơ mà đằng này là kiểu khẳng định Nam thần quan trọng hơn mình, tối ôm rịt lấy Nam thần đi ngủ, thì Phương Mãn có chịu được bằng mắt.
Khổng Khuyết mà thiếu đi sự ám ảnh đấy là sẽ có vấn đề!
Phương Mãn: “Khuyết er, đã bao giờ em nghĩ Nam thần chỉ là nỗi ám ảnh của mình chưa? Anh biết ngày xưa em rất khổ, nó là chỗ dựa tinh thần của em. Nhưng nó không còn nữa rồi. Em ở đây ôm một đống vật chết, một nhóm thế thân thì được cái tích sự gì?”
Khổng Khuyết: “Câm miệng.”
Lửa giận của Phương Mãn rốt cục cũng bùng phát, gã điên tiết lay người Khổng Khuyết: “Ngủ với anh hay với nam thần của em?!”
Khổng Khuyết ôm rịt lấy cơ ngực Nam thần: “Em không ngủ với anh!”
Phương Mãn: “Ha, nghĩ kỹ đi, cho em thêm một cơ hội đổi ý nữa!”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn đợi mấy giây, cuối cùng tăng xông nhảy khỏi bức tượng, chui vào lều vải.
“Khi nào nghĩ kỹ càng xong thì qua tìm anh!”
Phương Mãn ngủ một đêm, sáng hôm sau bị tiếng khoan cưa ầm ĩ đánh thức.
Khổng Khuyết cùng với một số công nhân đang tất bật tu sửa bức tượng nam thần của mình.
Phương Mãn kéo Lý Bí qua hỏi: “Này sửa mất bao lâu?”
Lý Bí: “Chưa biết được, chắc tầm ba – bốn ngày.”
Theo kế hoạch của Phương Mãn, hôm nay gã dự định về quê đón Lươn Văn Chó, và sẽ về cùng Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết mặc một chiếc áo sơ mi đen rộng thùng thình, đang treo lơ lửng trên không trung, tay cầm một cây cọ vẽ, không biết đang quét chất lỏng gì lên tượng.
Phương Mãn đứng dưới hét vọng lên: “Khổng Khuyết, có về nhà với anh không?”
Khổng Khuyết chỉnh sợi dây, từ trên không trượt xuống, đáp trước mặt Phương Mãn, cười nói: “Em sẽ dặn người chuẩn bị máy bay cho anh.”
Phương Mãn nhíu mày: “Về với anh đi, anh sẽ chờ đến khi sửa xong Nam thần của em rồi mình về.”
Khổng Khuyết mỉm cười: “Kia là mẹ của anh cả chó của anh, mình anh về là đủ rồi.”
“Không được cười,” Phương Mãn chìa tay kéo khóe miệng Khổng Khuyết xuống: “Mình chốt hẹn rồi, em sẽ đi đón Lươn Văn Chó với anh.”
Khổng Khuyết ngừng cười, ngoảnh sang bên không nhìn Phương Mãn nữa: “… Mẹ anh không thích em.”
“Chả liên quan đến mẹ anh, em có sống với mẹ anh đâu.” Phương Mãn hít mạnh một hơi: “Em quyết định không đi phải không?”
“Ừ.”
“Được. Không đi thì thôi!” Phương Mãn tức xù lông, hùng hổ huỳnh huỵch lao đi thu dọn hành lý.
Tám giờ sau, Phương Mãn kéo vali đứng trước cửa nhà mình.
Từ tận đằng xa Lươn Văn Chó đã ngửi thấy mùi của Phương Mãn, lập tức lao ra cửa. Phương Mãn cũng ngửi thấy mùi chó của Lươn Văn Chó, bèn trốn sau cánh cửa.
Lươn Văn Chó vọt ra nhưng không thấy Phương Mãn đâu, gấp đến độ xoay mòng mòng tại chỗ. Phương Mãn thình lình nhảy ra từ sau cánh cửa, vồ vào người Lươn Văn Chó.
“Lươn Văn Chó!!!”
“Hít hà hít hà… hú!!!”
Lươn Văn Chó kêu hú ầm ĩ, điên cuồng vẫy đuôi, chạy quanh một vòng rồi đứng thẳng túm lấy quần áo Phương Mãn, hận không thể hòa làm một với Phương Mãn.
Phương Mãn ôm đầu Lươn Văn Chó lắc điên đảo, Lươn Văn Chó thè lưỡi dài liếm tới tấp mặt gã.
Phương Mãn quay đầu đi, cười nói: “Sao gầy thế này hả Lươn Văn Chó?”
“Con cũng gầy rồi đấy.” Chu Văn Nhã vận một chiếc váy dài trơn màu trắng, phe phẩy quạt bước ra khỏi cửa, dịu dàng nói: “Trông ở ngoài mặt nhỏ hơn video nhiều.”
Phương Mãn thả Lươn Văn Chó xuống, phóng tới trước mặt Chu Văn Nhã: “Mẹ ơi, không những mặt nhỏ mà còn có cơ ngực nữa đấy!”
Phương Mãn vén áo, ưỡn người khoe cơ ngực mới tập được: “Mẹ xem nè!”
Chu Văn Nhã đau hết cả đầu: “Vâng vâng biết rồi. Lớn tướng rồi chú ý vào ông tướng.”
“Cha bố nhà anh.” Chu Văn Nhã giơ tay xoa đầu Phương Mãn: “Vào rửa tay rồi ăn cơm.”
Phương Mãn tí tởn hô lên: “Mẹ yêu nấu gì thế! Con muốn ăn thịt!”
Trên bàn cơm: Quả óc chó trộn dưa chuột, chuối chiên chấm bơ, canh đậu phụ rong biển.
Đôi mắt sáng quắc của Phương Mãn dần mất đi thần sắc: Hình như là mẹ gã tự tay nấu.
Thành tựu của Chu Văn Nhã trong việc chế biến các món ăn hắc ám đã đạt đến trình độ thượng thừa, luôn có thể nấu được ra những món ăn ít calo mà người khác không tài nào nuốt được, còn mình vẫn ăn ngon lành.
Nhân sinh không còn gì nuối tiếc, Phương Mãn chán chường xới bát cơm: “Giờ con hiểu sao Lươn Văn Chó lại gầy thế rồi. Mẹ cũng thực hiện chế độ ăn kiêng của nữ giới cho nó phải không?”
Chu Văn Nhã: “Đây là đồ ăn của mẹ. Định là đưa con với Tiểu Khuyết ra ngoài ăn. Tiểu Khuyết đâu rồi?”
Bát cơm nhạt thếch trong tay Phương Mãn lại càng thêm vô vị: “… Con với em ấy cãi nhau.”
“Chiến tranh lạnh không phải là biện pháp, phải nói chuyện rõ ràng với nhau.”
Phương Mãn vùi đầu lùa cơm, lúng búng nói: “Giống bố con mặt dày dỗ mẹ chứ gì?”
Nhắc đến Phương Duyên, bố Phương Mãn, Chu Văn Nhã không khỏi nở nụ cười, “Mẹ cũng dỗ bố con suốt mà.”
Phương Mãn đặt đũa xuống, ngồi phịch xuống ghế bập bênh, “Dù sao lần này cũng phải bắt nó đến dỗ con. Hứ, cô vợ nhỏ một tạ chứ ít gì.”
Chu Văn Nhã nhắc nhở: “Nhớ chuẩn bị cơ bụng đấy cô vợ nhỏ nhắn xinh xắn à.”
Phương Mãn: “…”
Đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, Phương Mãn đành phải đứng dậy đánh bài chuồn: “Con dắt Lươn Văn Chó đi chơi đây!”