Lại một buổi sáng tỉnh dậy mà người cô không có chỗ nào không ê ẩm, Kiều Hi thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Cố Vị Nguyên mở cửa, anh đưa cho cô điện thoại, vừa mở ra đã cuộc gọi của Mao Ninh.
“Thế nào rồi bạn ơi? Tôi nói mà, không có việc gì mà lăn giường không giải quyết được. Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa không sai được, có biết không? Hì hì, bạn không cần cảm ơn mình đâu.”
“ Mao Ninh, bà đây chân thành cảm ơn cậu, cậu cút đi.”
Kiều Hi thẹn quá hóa giận, cô cúp máy, ngước lên lại bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Cố Vị Nguyên cô đỏ măt, vội vàng trùm chăn kín người.
“Tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra đúng không anh?”
Kiều Hi nói xong hận không thể tát mình một cái, rõ ràng cơ thể dù sạch sẽ nhưng cảm giác ê ẩm quen thuộc kia thì không thể nào có không có chuyện xảy ra được. Từ cuộc điện thoại của Mao Ninh kí ức ngày hôm qua của cô lần lượt ùa về, từ việc cô vẽ khỏa thân, rồi Cố Vị Nguyên mở của bước vào phòng, sau đó hai người bọn họ,…
Cho dù là vô tình nhưng bây giờ cô thấy rối quá.
Thấy cô xấu hổ, Cố Vị Nguyên cười cưng chiều, anh vén chăn rồi nằm xuống vươn tay ôm cô vào lòng. Anh cầm ví đưa cho cô:
“Kiều Hi, mở ví ra đi em.”
Thấy cô bất động, anh đành tự mở ví đưa cho cô xem. Là một bức ảnh chụp tập thể, Cố Vị Nguyên đứng bên cạnh một cô gái, nhưng mà nhìn kĩ lại cô gái này vậy mà chính là cô.
“ Ơ, em và anh, sao có thể chứ? Đây là ảnh chụp từ khi nào? Sao em không biết.”
“ Lúc đó em nổi tiếng như vậy, sao có thể biết anh mà nhớ chứ?”
“Ý anh là sao?”
“ Kiều Hi, em phải nhớ rằng điều quan trọng nhất giữa hai vợ chồng là phải thẳng thắn và tin tưởng lẫn nhau, em muốn biết gì có thể trực tiếp hỏi anh, không hài lòng gì thì nói với anh, có biết không?”
“ Thật sự cái gì cũng có thể hỏi ư?”
Thấy anh gật đầu cô hỏi một tràng
“ Mối quan hệ của anh với Trần Hi là gì? Chẳng nhẽ chỉ là đồng nghiệp ư?Vậy tại sao cô ta biết bức ảnh này?”
“ Bức ảnh này chỉ có 2 người đồng nghiệp nam trong văn phòng biết, có thể cô ấy nghe họ kể. Còn quan hệ giữa anh và cô ấy chỉ là đồng nghiệp bình thường không thể bình thường hơn.”
“Vậy còn buổi xem mắt? Tại sao anh không liên lạc với em luôn mà lại đợt mấy hôm sau?”
“ Chẳng phải là cho em suy nghĩ cẩn thận sao? Sợ em bốc đồng sau lại hối hận.”
“ Làm gì có chuyện đó. Vậy còn sau khi kết hôn, sao anh không muốn động phòng?”
“ Anh muốn em tự nguyên, tự mình giao bản thân cho anh. Cô ngốc ạ.”
“ Vậy anh thích em từ khi nào?”
“ Từ lúc cất bức ảnh đó vào ví là anh thích em rồi.”
Cô xoay người đè anh xuống giọng đe dọa:
“ Vậy thì chồng à, anh còn giấu em gì không? Thẳng thắn được khoan hồng còn lừa dối bị nghiêm trị.”
Anh lật người, đảo khách thành chủ, ghé sát tai cô thì thầm:
“ Còn một chuyện anh giấu em, đó chính là mẹ ngày nào cũng gọi điện giục chúng ta mau mau sinh cháu cho bà. Nên giờ chúng ta cố gắng nhé.”