Lúc Minh Dã quay lại cũng là lúc Dung Kiến vừa làm xong ba môn có thể nói là dễ nhất đối với cậu, ngữ văn, toán và tiếng anh.
Còn ba môn khác là lý, hóa, sinh, xin thưa muốn gãi đến trọc đầu cũng không viết nổi. Đề dễ thì làm không xong, đề khó thì thôi giấy rách khỏi giữ lấy lề, sạch bách không một nét chữ.
Minh Dã liếc sơ qua, đối diện với ánh mắt khát cầu được tự do của Dung Kiến vẫn hờ hững như thường: “Làm tiếp đi, làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Thật là một chàng trai lạnh lùng không nhân tính.
Dung Kiến bật khóc.
Minh Dã mở cặp, lấy ra một xấp bài thi đã làm xong gần hết, chỉ còn lại một vài phần nhỏ. Hắn cầm bút, lưu loát viết từng chữ, gần như không có khoảng nghỉ.
Dung Kiến vẫn không nhịn được tật mò key, cậu lén lút liếc Minh Dã vài lần, hắn thực sự chỉ cần đọc sơ qua tiêu đề thôi đã nhẩm ra đáp án rồi, nháp nhiếc gì đó chỉ là dư thừa.
Đây mới là học thần hàng xịn nè.
Dung Kiến đau khổ quằn quại mất một tiếng, điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, là của cậu. Trong lòng cậu mừng như trẩy hội, ngoài mặt lại cẩn thận hỏi: “Để tôi xem xem có phải chuyện quan trọng không.”
Minh Dã trả điện thoại cho cậu.
Dung Kiến mở khóa, là tin nhắn cầu cứu của Trần Nghiên Nghiên.
“Cuối tuần này tôi phải qua thăm bà ngoại, chắc là không rảnh làm bài tập đâu. Xin hỏi cục cưng Kiến Kiến có thể cho tôi xin đáp án tuần này ngay bây giờ không!”
Minh Dã không ngẩng đầu, lên tiếng, “Sao vậy?”
Dung Kiến lúng túng cười, mặt dày xin Minh Dã cho chép bài vẫn là chuyện đáng xấu hổ, nhưng nghĩ tới mẹ của Trần Nghiên Nghiên đã qua đời, cuối tuần này còn qua thăm bà ngoại nên vẫn kiên trì mở miệng: “Là bạn cùng bàn của tôi, cuối tuần này cô ấy bận, hiện giờ muốn hỏi đáp án bài tập một chút…”
Giọng của cậu đã nhỏ, tới cuối lại càng nhỏ hơn. Cậu cúi đầu rũ mắt, những chữ cuối gần như lúng búng trong cổ họng.
Minh Dã dừng bút, đồng ý.
Lại chêm thêm một câu, “Tôi gửi cho cậu ấy, cậu làm tiếp đi.”
Dung Kiến tủi thân nói: “Như vậy không ổn đâu…”
“Chín giờ.”
“Ò.”
Định lợi dụng để nghịch điện thoại chứ gì? Không có cửa.
Một phút sau, Trần Nghiên Nghiên nhận được thông báo thêm bạn bè từ Minh Dã.
Cô đồng ý ngay lập tức rồi gửi một tin “?”.
Minh Dã bày bài thi ra, hắn không có nhiều kiên nhẫn với Trần Nghiên Nghiên, không đánh số cũng không gửi link, chỉ trực tiếp chia thành từng môn rồi gửi thẳng qua.
Trần Nghiên Nghiên chưa kịp hiểu mô tê gì sất, một lúc sau mới dè dặt hỏi: “Ờm, Kiến Kiến đâu rồi?”
Minh Dã gửi ảnh xong, nói: ”Còn một đoạn nữa chưa làm xong, lát nữa gửi cho cậu. Cô ấy đang làm bài, không rảnh gửi.”(Raw là “cô ấy”)
Trần Nghiên Nghiên ngay lập tức nhảy số ra cảnh tượng hai con người này mượn lý do học tập để lén lút hẹn hò.
Minh Dã lại nhắn thêm, “Cậu ấy là Dung Kiến.”
Trần Nghiên Nghiên hỏi chấm đầy đầu, mãi sau mới hiểu ra, đậu má, ghen.
Hai người bọn cô là chị chị em em không được gọi nhau bằng nickname à! Mà bạn học sinh giỏi gì ơi, đánh nhầm chữ “cậu ấy” rồi!
Nhưng trước mắt mình vẫn phải ôm cái đùi bự này dài dài, Trần Nghiên Nghiên quyết định nhịn nhục, giả vờ giả vịt trả lời: “Rồi rồi rồi, tôi không làm phiền hai người hẹn hò nữa, bye bye.”
Trần Nghiên Nghiên đóng khung chat của Minh Dã lại, giây sau mở khung chat của Dung Kiến ra, lục lại đoạn trò chuyện từ tuần trước.
Hê hê hê, mình đúng là tiên tri.
Dung Kiến hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, cậu vẫn rưng rưng đau khổ ngồi làm đề. Quằn quại mãi tới mười giờ, Minh Dã lại gần cậu nói, “Được rồi.”
Dung Kiến cuối cùng cũng được hạ bút, cậu trút một hơi thở như trăm năm.
Minh Dã đứng bên bàn cà phê, nhận lấy cây bút Dung Kiến vừa dùng, cán bút vẫn còn vương hơi ấm thay vì dùng cây bút của mình đang đặt trên bài thi chỉ cần hơi rướn tay là với được.
Hắn xem xong ba môn Dung Kiến tập trung làm, khá ổn, có thể nói tuy Dung Kiến có lúc mò key nhưng vẫn nỗ lực học hành mấy tuần nay, chỉ là lúc lên đại học đã hoàn toàn chia tay lý hóa sinh, giờ thì quên sạch không còn một chữ.
Cho nên khi Minh Dã mở phần bài tập vật lý ra, thảm trạng bên trong thực sự không nỡ nhìn.
Minh Dã không hiểu nổi tại sao lại bết bát tới mức đó, hắn cúi đầu nhìn Dung Kiến bên cạnh.
Có lẽ quá mệt mỏi, Dung Kiến đặt tay dưới cằm, mái tóc dài ngổn ngang trên bàn che đi non nửa gò má của cậu, đôi môi tô son hơi mờ đi do vừa uống nước ép, cả người toát lên vẻ lười biếng.
Minh Dã im hơi lặng tiếng dời tầm mắt khỏi khóe môi cậu.
Dung Kiến xắn tay áo, cánh tay gầy nhỏ lộ ra một phần, trên cổ tay là một chiếc vòng phỉ thúy lấp lóe ánh sáng xanh, lại càng làm da dẻ của cậu trắng nhợt yếu ớt hơn.
Minh Dã cảm thấy chất ngọc của chuỗi phỉ thúy này quá tệ, viên ngọc thạch Đế Vương Lục hắn nhìn thấy trong một hội đấu giá trước đây mới đủ sắc.
Ngày ấy hắn không chụp ảnh viên đá lại.
Dung Kiến nghiêng đầu, thầm nghĩ mình làm nát quá làm Minh Dã giật mình, dè dặt hỏi: “Sao thế?”
Minh Dã lắc đầu, tiếp tục im lặng chữa bài, đoạn cúi đầu nhìn cậu, đưa ra một kết luận về khả năng của cậu: “Tuần sau thi rồi, vô vọng.”
Dung Kiến cũng lường trước được tình huống này, tảng đá lớn trong lòng cậu chậm rãi rớt xuống, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi đau lòng, “Thôi, cùng lắm thì tôi giả vờ ốm.”
Minh Dã ngắt lời cậu: “Có một cách khác, cậu giả bệnh sẽ thành công.”
Minh Dã nghiêm túc đáp: “Tôi có thể đoán đề thi đợt này.”
Có căn cứ để nói vậy, đề thi tháng sẽ tập trung vào phần ôn tập trọng điểm của tháng này. Tuy hắn đoán được đề nhưng kỹ năng này vô dụng với hắn, bởi vì hắn biết mọi thứ.
Nếu muốn an toàn vượt qua kỳ thi tháng thì chỉ có thể nhồi vịt kiến thức vào tuần cuối cùng này, lại để Dung Kiến giả bộ bệnh trong phòng thi, như vậy sẽ có cớ để giải thích tại sao lại thi kém hơn trước.
Minh Dã quyết định tối nay sẽ viết nội dung trọng tâm cho Dung Kiến, lại thuận miệng nói: “Phải rồi, cậu đừng làm bài tập.”
Lời của hắn như chém đinh chặt sắt, “Đưa bài thi cho tôi, để tôi làm.”
Dung Kiến ngơ ngác, chưa kịp từ chối đã bị Minh Dã tước quyền, hắn mỉm cười, “Giờ cậu làm những thứ này chỉ phí thời gian. Cũng đã gọi một tiếng thầy rồi, tôi sẽ giúp cậu giỏi lên.”
Cậu không còn đường từ chối, chỉ đành lắp bắp một chữ “ồ”, lại nặn thêm một câu, “Tôi sẽ học hành cẩn thận.”
Về tới nhà mà người muốn gục ngã, Dung Kiến vội vàng tháo trang sức tẩy trang, yếu nhớt uể oải nằm trên giường, chọt chọt ứng dụng bị ẩn trong điện thoại.
Muốn mở “Find him”.
Sau một hồi xoắn quẩy, Dung Kiến cảm thấy nếu mình không tự tiến bước đầu tiên thì cả đời này chỉ có thể câm miệng thôi.
Vì vậy cậu truy cập vào “Find him”, rón rén ấn hai chữ “Ghép cặp”, sau đó nhắm tịt mắt.
Không bao lâu sau điện thoại tinh tinh một tiếng, ghép cặp thành công.
Đậu má.
Dung Kiến mở mắt, trước mặt cậu là một cửa sổ trò chuyện.
Người kia nhắn hai chữ “Xin chào”.
Dung Kiến vẫn sợ bị lộ thân phận nên đã chuẩn bị trước một danh tính ảo.
Vì vậy cậu thoải mái gửi một câu “Xin chào! Tui là học sinh cấp hai, tui mười lăm tuổi! Bạn thì sao!”
“Tôi ba mươi tuổi, đã đi làm.”
Dung Kiến giải phóng bản thân hết nấc, “Woa! Tuổi của ngài gấp ba tuổi tui! Tui vẫn là em gái nhỏ! Ngài là chú hay dì dzậy!”(Ở đây tác giả dùng teencode)
Minh Dã: “…”
Hắn cẩn thận nhìn lại kết nối phần mềm, người bên kia thực sự là Dung Kiến.
Có lẽ hắn nghĩ sai rồi, Dung Kiến không hẳn là ghét cuộc sống giả gái, có khi còn rất thích nữa, nếu không sao ở trên mạng cũng dùng danh tính ảo là một cô nữ sinh thế này?