Ánh Trăng Soi Sáng Lòng Anh

Chương 18: “cậu gọi anh đi, được không?”



Trần Chiêu đưa Minh Nguyệt về nhà, cậu lái xe vòng về đường cũ.

Đi qua ngã tư, Trần Chiêu không thể đè nén cảm xúc ngổn ngang trong lòng mình được nữa, cậu dừng xe ở ven đường, sờ túi tìm thuốc lá, mấy giây sau cậu mới nhớ ra tối nay mình thay áo.

Cậu bực bội vò đầu bứt tóc.

Suốt quãng đường về nhà, trong đầu cậu toàn là bóng dáng Minh Nguyệt.

Cậu nhớ tới dáng vẻ lạnh cóng tái nhợt của cô, lúc đôi mắt cô đỏ bừng, nước mắt lã chã, cô nói không phải cô không muốn gặp lại cậu nữa, mọi thứ như bộ phim tua chậm không ngừng phát lại trong đầu Trần Chiêu.

Còn cả lúc cô mắng cậu là đồ lưu manh nữa.

Trần Chiêu cảm thấy đầu mình là một mớ hỗn độn.

Mùa đông năm nay rất lạnh, tiết trời dưới 10 độ, là nhiệt độ thấp nhất trong vài năm qua, càng ngày càng lạnh, hôm nay nhiệt độ còn xuống độ âm.

Thời tiết lạnh như thế mà cô còn nhảy xuống bể bơi, cả người lạnh cóng run run, tới tối muộn về nhà cậu còn làm cô khóc.

Nhưng Minh Nguyệt rất dễ dỗ, không cho cậu có cơ hội lau nước mắt cho cô, cô vụng về lau nước mắt, sau đó lại an ủi cậu, bảo cậu đừng buồn, cô và các bạn sẽ mãi bên cạnh cậu.

Minh Nguyệt rộng lượng tới nỗi tựa người làm cô khóc không phải là cậu.

Yết hầu Trần Chiêu ngứa ngứa, cậu lẩm bẩm: “Đm.”

Tới gần 9 giờ, Minh Nguyệt về tới nhà, Minh Hướng Ngu đang xem TV trong phòng khách, nghe thấy động tĩnh, bà nhìn ra cửa: “Con đi mua sách gì mà mãi mới về thế?”

“… Con học ở hiệu sách ạ.”

Minh Nguyệt vô thức nắm chặt quai cặp.

Minh Hướng Ngu thấy dáng vẻ thấp thỏm của cô, bà cau mày: “Sách tham khảo à?”

Minh Nguyệt chưa kịp trả lời thì bà lại nói tiếp: “Nguyệt Nguyệt, con sắp lên lớp 12 rồi, làm gì cũng phải cẩn thận vào, đừng tưởng được giải nhất cấp tỉnh thì sẽ đỗ đại học top đầu, bây giờ là thời điểm mấu chốt, con phải tập trung vào, nghe chưa?”

Minh Nguyệt im lặng một lát rồi mới nói: “Con biết, con biết ạ.”

Đột nhiên cô muốn hỏi Minh Hướng Ngu, có phải bà không thấy mình cố gắng hay không không, có phải bà không thấy cô sống tốt hơn xưa hay không?

Có phải tới trước khi cô đỗ đại học, trong mắt mẹ, cô mãi mãi là cô con gái không tốt đẹp hay không?

Minh Hướng Ngu nói: “À, tối nay cô Từ tới, mang cho nhà mình nhiều sủi cảo lắm, biết con thích ăn nhân thập cẩm nên cô ấy cho nhiều, con có đói không, mẹ luộc cho con nhé?”

“Không cần đâu ạ, con ăn tối ở ngoài rồi, con về phòng học tiếp đây.”

Dứt lời, cô đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại.

Minh Hướng Ngu nghĩ cô vẫn giận Từ Bỉnh Huệ, định đi theo cô. Nhưng nghĩ một lát bà lại thôi, bây giờ chỉ cần cô học tập thật giỏi là được.

Tới khi cô trưởng thành rồi sẽ hiểu, người ta nói thế đều vì muốn tốt cho cô.

Bà thở dài, tiếp tục xem TV.

Sáng sớm hôm sau, Minh Nguyệt nhìn đĩa sủi cảo trên bàn, cô mím môi, hắng giọng nói với Minh Hướng Ngu: “Con đi học đây ạ.”. Dứt lời, cô đi tới trường.

Buổi sáng, Tứ Trung có điểm thi, tới giữa trưa thì có bảng xếp hạng toàn trường.

Tiết cuối cùng buổi chiều cho tiết sinh hoạt, lão Dương cầm phiếu điểm lớp 11-17, gương mặt tươi như hoa, nói: “Tuy đề thi cuối kì lần này khó hơn nhưng lần này điểm thi của lớp ta khá tốt.”

Có bạn nam bảo: “Thầy Dương, thế thì năm nay tiền thưởng của thầy sẽ nhiều lắm nhỉ, kì sau thầy mời lớp mình ăn liên hoan nhé?”

Lão Dương nhìn cậu ta, cười bảo: “Ok, tới lúc điểm thi của em đạt chuẩn thì thầy sẽ mời em một bữa.”

Cậu ta cúi đầu, không dám nói nữa.

Lão Dương đặt phiếu điểm sang một bên, nói: “Các em nhận được bài thi rồi, cũng biết điểm của mình thế nào, lát nữa tan học lớp trưởng dán bảng xếp hạng ở cuối lớp nhé, sáng nay thầy vẫn chưa chữa đề xong, tiết này còn câu nào thì chữa nốt.”

Tới lúc lão Dương quay lưng về phía lớp, Phùng Thư Nhã thì thầm với Minh Nguyệt: “Ánh trăng, cậu đừng lo, điểm của cậu cao lắm, nhất định sẽ đứng hạng 1 cho xem.”

Minh Nguyệt bật cười: “Tớ không lo thật mà.”

Với cô, thứ hạng thế nào cũng không quan trọng, nhưng lần này cô cảm thấy mình làm khá tốt, môn Văn tiến bộ hơn nhiều, tổng điểm cũng cao hơn, được thế này cô đã hài lòng lắm rồi.

Tới lúc tan học, lớp trưởng còn chưa dán bảng xếp hạng lên, Phùng Thư Nhã bỏ Minh Nguyệt và Lâm Thính lại, chạy ra xem mình đứng hạng mấy.

Cô nàng chạy về chỗ, kích động bảo: “Ánh trăng, chúc mừng cậu nha, cậu xếp hạng 1 thật này.”

Minh Nguyệt mỉm cười: “Tối nay tớ mời cậu và Lâm Thính ăn cơm nhé?”

Lâm Thính lại gần cô: “Trần Chiêu nói rồi, cậu ấy sẽ mời bọn mình ăn cơm.”

Bọn họ hẹn ở cổng trường, 3 người đi tới, nhìn qua thì thấy có Trần Chiêu và Tôn Hạo Vũ.

Hai người họ rất cao, gương mặt tuấn tú, vẻ mặt lười nhác, cực kì nổi bật, ai đi ngang qua cũng nhìn thêm vài lần.

Lâm Thính không thấy Hà Chu, nói: “Hà Chu đâu? Cậu ấy tới trước gọi đồ rồi à?”

Tôn Hạo Vũ lắc đầu, “Không, cậu ta đi học thêm rồi, không ăn với bọn mình.”

Lâm Thính cau mày, “Lâu rồi không thấy cậu ấy đi với hai cậu, sao bỗng nhiên lại chăm chỉ thế?”

Tôn Hạo Vũ: “Không biết, hai tháng nay, trừ hôm Tết Dương với sinh nhật cậu ra, cậu ta có ăn với chúng tôi đâu, còn chẳng đi chơi nữa, hôm nào cũng đi học thêm, ầy, tôi nghĩ chắc là cậu ta thích bạn nào ở lớp học thêm đấy.?”

Lúc cậu ta nói chuyện, Minh Nguyệt nhìn Trần Chiêu.

Cậu không mặc đồng phục mà mặc một cây đen, làn da trắng nõn, gương mặt khôi ngô.

Quan trọng là, trông cậu rất vui.

Mắt Minh Nguyệt cong cong, cô khẽ cười.

Đột nhiên Trần Chiêu nói: “Điểm cao lắm hả?”

Minh Nguyệt còn tưởng cậu hỏi người khác, giây sau thấy mọi người đều nhìn mình, cô gật đầu, “Tốt hơn lần trước.”

Trần Chiêu cong môi, đôi mắt tràn ngập ý cười, không nói gì nữa.

Một tuần sau đó, Minh Nguyệt đều ăn tối với Trần Chiêu, tuy rằng có cả những bạn khác, hai người không nói chuyện nhiều nhưng Minh Nguyệt thấy rất vui.

Buổi học cuối cùng của kì, theo thông lệ của trường, học xong 2 tiết tự học, thầy cô giao bài xong thì tan học.

Minh Nguyệt thu dọn sách vở, cô ngồi trên xe buýt, hôm nay là ngày 23 âm lịch, ngõ nhỏ cô sống rất náo nhiệt, người người đi sắm đồ Tết.

Cô chật vật đi trong dòng người, bỗng dưng Minh Nguyệt dừng bước.

Giọng của Từ Bỉnh Huệ vang vọng từ đằng xa.

“Diên Diên nhà tôi vẫn đứng hạng 1, nhưng mà đề khó, điểm thấp hơn đợt trước, lần trước được 685 điểm, lần này được 678. Hôm qua trường nó họp phụ huynh, tôi hỏi chủ nhiệm lớp nó, cô giáo bảo không có nhiều bạn được điểm cao, nếu không có gì thay đổi thì có khi con tôi đỗ Thanh Đại đấy.”

Bà ta đắc ý kể chuyện, mấy cô xung quanh đều hâm mộ không thôi.

Minh Nguyệt định đi tiếp thì có người lại hỏi: “Hướng Ngu, Minh Nguyệt nhà cô thì sao? Thi thố thế nào?”

Lúc ấy cô mới biết mẹ cũng ở đó, cô khiễng chân, xuyên qua khe hở giữa đám người, lắng nghe âm thanh phía đó.

Minh Hướng Ngu thản nhiên đáp: “Vẫn ổn.”

“Vẫn ổn là sao? Có phải thi không tốt không? Ôi dào con gái mà, điểm thấp cũng không sao, thi vào trường sư phạm ấy, không phải đóng học phí, cũng tốt mà.”

“Ừ đấy, Hướng Ngu, cô đừng buồn, bây giờ không giống lúc xưa đâu, người ta tuyển sinh nhiều lắm, chắc Minh Nguyệt nhà cô sẽ đỗ thôi, mỗi tội trường hơi xa.”

Minh Nguyệt định đi về thì có một cô thấy cô, “Ôi trời.” Bà ta hỏi: “Nguyệt Nguyệt về rồi đấy à, cháu thi thế nào, điểm cao hay thấp?”

Minh Nguyệt nhìn Minh Hướng Ngu, cô bình tĩnh đáp, “Cháu thi không tốt lắm, chỉ được 689 điểm thôi ạ.”

“Tứ Trung không bằng Nhất Trung, được thế cũng là giỏi rồi, sáu trăm tám mấy nhỉ…”

Minh Nguyệt không đáp, cô nói với mẹ: “Con về trước đây ạ.”

Nghỉ đông không dài, phần lớn các trường đều đi học vào mùng 7.

Thời gian Minh Nguyệt ở nhà cũng giống như khi còn đi học, trời chưa sáng hẳn cô đã dậy học bài, tới tối 12 rưỡi mới đi ngủ.

Lúc sáng cô ăn cơm với Minh Hướng Ngu, mấy lần bà định nói chuyện rồi lại thôi, Minh Nguyệt coi như không thấy gì, ăn xong cô lại về phòng học bài.

Minh Nguyệt vẽ mặt cười lên ngày đi học trên lịch, tới tối cô lại mở lịch ra xem.

Tới đêm 30 Tết, hai mẹ con ăn tất niên xong, Minh Hướng Ngu dọn dẹp phòng bếp, gõ cửa phòng Minh Nguyệt, “Nguyệt Nguyệt, sắp 8 giờ rồi, con ra đây xem Xuân Vãn đi.”

Minh Nguyệt đang làm đề thi, cô khựng tay lại.

Vài giây sau cô mới đáp: “Con còn 2 tờ đề nữa chưa làm xong.” 

Minh Hướng Ngu định bảo cô đừng vất vả quá, lời đến miệng rồi lại nuốt xuống, bà dịu dàng nói: “Vậy mẹ cũng không xem nữa, hôm nay bận thật, mẹ đi ngủ trước đây. Năm mới vui vẻ nhé Nguyệt Nguyệt.”

“Chúc mẹ năm mới vui vẻ ạ.” Cô nói.

Minh Nguyệt làm bài xong, cô check lại đáp án, sửa lại những câu làm sai thì cũng gần 12 giờ, cả người cô mệt lử, nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

Cô nghĩ không biết bây giờ Trần Chiêu đang làm gì, chắc chắn cậu không đón Tết với người nhà, có khi nào cậu đang ở cùng Tôn Hạo Vũ và Hà Chu không?

Minh Nguyệt suy nghĩ miên man, ngoài cửa sổ có tiếng pháo hoa, tới giao thừa rồi.

Cô đứng dậy, mặc áo khoác, bước ra ngoài.

Minh Nguyệt mở cửa phòng ra, thấy phòng Minh Hướng Ngu đóng chặt, cô thở phào một hơi, đi qua phòng khách, rón rén ra ngoài.

Người Vân Thành có thói quen đón giao thừa, bên ngoài rất náo nhiệt, tiếng pháo hoa hòa vào tiếng trẻ con nô đùa.

Minh Nguyệt nhớ gần trạm xe buýt có bốt điện thoại, cô nắm thẻ điện thoại trong tay, chạy tới đó.

Cô ấn số Trần Chiêu, vài tiếng chuông vang lên, cô đang định tắt đi thì có người nhấc máy, “Minh Nguyệt?”

Giọng cậu khàn khàn, chắc là mới tỉnh ngủ.

“Ừ, tôi đây.”

Cô nuốt nước bọt, “Cậu… cậu đang ngủ à?”

Trần Chiêu phủ nhận, “Không phải.”

Minh Nguyệt mím môi, “Tôi không biết cậu đang ngủ, nếu không…”

Trần Chiêu bất lực: “Cậu đánh thức tôi chỉ để xin lỗi thôi à?”

Minh Nguyệt lắc đầu, nhưng nhớ tới cậu không nhìn thấy, cô khẽ đáp: “Không phải, chỉ là tôi chỉ muốn chúc cậu năm mới vui vẻ thôi.”

Trần Chiêu im lặng vài giây, giọng điệu ngả ngớn: “Cậu cứ nói đi.”

Minh Nguyệt chớp mắt: “… Tôi nói rồi mà.”

Trần Chiêu khẽ cười: “Này cô bạn nhỏ, cậu chẳng có chút thành ý nào cả.”

Cậu dừng một chút, trầm giọng bảo: “Cậu gọi anh đi, được không?”

“…”

Minh Nguyệt biết cậu đang nghĩ cái gì, cô ho một tiếng, đáp: “Bạn học Trần Chiêu, chúc cậu năm mới vui vẻ nha.”

Minh Nguyệt không chờ cậu đưa ra yêu cầu quá đáng nào khác, cô khựng người lại, nói tiếp: “Tôi buồn ngủ quá, phải về ngủ đây, gặp cậu sau Tết nhé.”

Cô vội vàng cúp máy, rút thẻ điện thoại ra, vỗ gương mặt nóng bừng, phe phẩy tay cho bớt nóng.

Một lát sau, Minh Nguyệt bước ra ngoài, pháo hoa vẫn nổ bùm bùm, cô ngắm một lát, đủng đỉnh bước về nhà, đi được nửa đường thì lại chạy lại.

Minh Nguyệt đứng trước bốt điện thoại, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn bước vào.

Lần này đối phương bắt máy rất nhanh.

Giọng Trần Chiêu rất êm tai, ngữ điệu quyến rũ: “Cậu không mệt à?”

“… Tôi không ngủ được.” Cô đáp.

Thật ra cô muốn gặp cậu, rất muốn, cực kì muốn.

Một tuần nữa là tới ngày đi học lại, Minh Nguyệt nghĩ cô không thể chờ thêm 7 ngày nữa, cô muốn gặp cậu ngay bây giờ.

Pháo hoa tựa như màn mưa, rực rỡ khắp đất trời, nổi bật trong màn đêm.

Hình như Trần Chiêu cũng đang ngắm pháo hoa, đầu dây bên kia rất ồn, Minh Nguyệt nghe thấy tiếng cười của cậu, cậu nói: “Cậu không ngoảnh lại ngắm pháo hoa à?”

Minh Nguyệt cầm ống nghe, cô xoay người lại, hỏi: “Sao cậu biết…”

Đột nhiên cô không nói nữa.

Qua cửa kính trong suốt, cô nhìn pháo hoa trên trời, còn có cả một người bước lại gần mình.

Đèn đường dịu dàng chiếu lên gương mặt cậu, Trần Chiêu nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt hẹp dài sáng ngời, tựa như thần linh phiêu bạt nhân gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.