Ánh Trăng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 11



51.
Đai hoàng tử cải trang thành thị vệ, theo ta đến Hàm Nguyệt cung.
Tới trước cửa cung rồi, ta nói với hắn: “Đại hoàng tử, nam tử vào tẩm cung của Hoàng quý phi có chút bất tiện, chàng đứng ở đây trước đi!”
Đại hoàng tử đồng ý.
Ta đi vào, trong cung không có ai, kể cả nương ta, nhưng ta lại không cảm thấy kỳ quái chút nào.
Hoàng thượng nằm trên giường ngủ ngon lành.
Ta đi lên trước, nhẹ nhàng lay tỉnh hắn.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, ngài có biết ta là ai không?”
Hắn buồn ngủ mơ mơ màng màng, đương nhiên, hắn cũng bị nương ta hạ Tình Ti dắt.
“Ngươi là Cửu An?”
Ta cười.
Một bên cười, một bên dùng tay xoa mặt hắn.
“Không sai, thiếp là Cửu An, Hoàng thượng người có thích Cửu An không?”
dưới sự vuốt ve của ta, hơi thở hắn ngày càng dồn dập, sắc mặt cũng ngày càng hồng.
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, khó kìm nén mà ôm lấy ta.
“Tiểu mỹ nhân, trẫm muốn ngươi đã lâu rồi!”
Ta thấy hắn đã mắc câu, thái độ tức khắc biến đổi, ở trong lòng ngực hắn kịch liệt giãy giụa.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Người buông tha ta đi! Cầu xin người buông tha ta đi!”
Ta kêu la đặc biệt lớn tiếng, bảo đảm ngoài cửa có thể nghe thấy.
Quả nhiên trong chốc lát, Đại hoàng tử mặc đồ thị vệ, cầm đao xông vào,
“Dừng tay!” Hắn rống giận nói.
Hoàng thượng bối rối.
“Triệu Diễm! sao ngươi lại ở đây!”
Sau đó hắn nhìn thấy thanh đao.
“Ngươi cầm đao làm cái gì?”
Bỗng dưng, hắn phản ứng lại đây.
“Ngươi muốn gi.ết trẫm!”
52.
Hoàng thượng bỗng nhiên liền luống cuống.
Chân chưa kịp mang giày, đã chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu: “Cứu mạng! Cứu mạng a! Có thích khách! Triệu Diễm mưu phản!”
Ta nôn nóng nói: “Đại hoàng tử, ngàn vạn không thể để Hoàng thượng chạy đi a, ngài hiện tại nhận định là chàng mưu nghịch, bất luận như thế nào tánh mạng chàng đều khó giữ được, chỉ có giết hắn mới có thể làm hoàng đế, chàng mới có thể giữ được tánh mạng cho mình!”
“Chính là…… người dù sao cũng là Phụ hoàng ta.” Đại hoàng tử còn do dự.
Ta nhanh chóng nói: “Chàng coi ngài là Phụ hoàng, nhưng ngài coi chàng là nhi tử sao? Nếu coi chàng là nhi tử, vì sao chàng bị cầm tù? Mẫu hậu chàng lại vì sao bị sỉ nhục? Ngài không thiếu nhi tử. Chàng giết ngài, chính mình lại có thể làm hoàng đế, ta lại có thể gả cho chàng, như vậy không tốt sao? Chàng không có lựa chọn a!”
Ta mê hoặc nói.
Triệu Diễm hô hấp theo lời ta kể ra càng ngày càng dồn dập, chờ ta nói xong, hắn vọt qua đi.
Đúng vậy.
Từ khi hắn lựa chọn theo ta trốn khỏi nơi giam cầm, hắn liền không còn lựa chọn nào khác.
Chờ đợi hắn chỉ có đường chết.
Lúc này Hoàng thượng đã chạy tới bên ngoài Hàm Nguyệt cung, Triệu Diễm đuổi theo hắn từ phía sau.
“Triệu Diễm! Ngươi thật sự muốn hành thích Vua sao?!” Hoàng thượng rống to.
Triệu Diễm không có chút nào do dự, một đao đâm xuống.
Nhìn thấy Hoàng thượng tắt thở dưới thanh đao của mình. Hắn run rẩy ném thanh đao đi, điên cuồng cười to.
“Ta là Hoàng Thượng! Ha ha! Ta rốt cuộc là Hoàng Thượng!”
Mà lúc này, Tể tướng cùng Ngọc tướng quân lại mang theo văn võ bá quan đi tới, nhìn đến cảnh này, chấn động luôn.
Sau đó, khi mọi người chưa kịp phản ứng, nương ta từ đâu bước ra nói:
“Đại hoàng tử Triệu Diễm, tự ý trốn thoát, giết cha sát vua, đại nghịch bất đạo! Lính đâu! lập tức bắt lấy, giết ngay tại chỗ!”
“Tuân lệnh!”
Mấy cung nhân và thị vệ vừa rồi biến mất bỗng nhiên xuất hiện ấn Đại hoàng tử xuống đất.
Đao khởi đao lạc.
Đại hoàng tử đã chết.
Ta cùng a nương đạo diễn một trò khôi hài này, rốt cuộc cũng kết thúc.
53.
Nửa tháng sau, đại điển tân hoàng đăng cơ.
Ta sửa sang lại trâm cài trên đầu nương ta, tân đế mới một trăm ngày tuổi đang bất mãn phun nước miếng.
Tân hoàng là Triệu Chương, vốn là Tứ hoàng tử.
Hoàng thượng đã chết, ba tên ca ca cũng đã chết, ngôi vị hoàng đế tự nhiên liền cho hắn.
Chỉ là hắn còn tuổi nhỏ, không thể một mình xử lý triều chính, yêu cầu một người phụ tá.
Ví dụ như Thái Hậu.
Thái Hậu buông rèm chấp chính, thuận lý thành chương.
Mà a nương ta chính là Thái Hậu.
“Đi thôi, An An.”
Nương ta nắm tay ta, từng bước một tiến lên đại điện, mặt hướng quần thần.
Chúng thần hành lễ.
Ta lại suy nghĩ về hai năm trước.
Hai năm trước khi ta tiến cung, nương ta cũng nắm lấy tay ta như thế này.
Ta lần đầu tiên nhìn thấy Kim Loan điện tráng lệ huy hoàng, và các cung khác vây xung quanh nó, như chúng tinh củng nguyệt.
Bà hỏi ta: “An An, con sợ sao?”
Sợ hãi sao?
Lúc ấy ta không trả lời bà.
Kỳ thực thời điểm khi ta vừa mới bước vào cửa cung, ta đã bị ánh trăng tráng lệ huy hoàng kia hấp dẫn.
Rồi có một ngày, ta sẽ bước từng bước chân tiến về phía trước, cho đến khi nắm được ánh trăng trong lòng bàn tay.
Chẳng sợ phía sau ta, sẽ có thi cốt thành sơn.
- -------------- The End---------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.