Ngồi trên chuyến bay đến Côn Minh, Dụ Thần lại nhớ ra thêm vài chuyện nhỏ, nhưng tất thảy vẫn cực kỳ rời rạc, khó mà ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Hắn day day trán. Biết mình đang tiếp cận sự thật rồi, nhưng càng đến gần Côn Minh, nỗi bất an trong lòng hắn lại càng bành trướng.
Hạ Hứa sẽ nói gì?
Hắn có thể tìm được ký ức đã mất ở chỗ Hạ Hứa không?
Có phải anh là người mà hắn đã quên mất?
Miếng ngọc cầm tinh hắn… có phải đang nằm trong tay anh không?
Trước khi đến, hắn đã hỏi thăm được nơi đội trợ giúp đóng quân. Đến Côn Minh rồi, hắn mượn một chiếc Jeep quân dụng của quân khu rồi phi thẳng đến biên giới phía Tây Nam – thị trấn Z.
Thị trấn Z là vùng trọng điểm trong chiến dịch truy quét ma túy ở Vân Nam, nên ven đường có rất nhiều trạm kiểm soát. Dụ Thần phi như điên trên đường núi gập ghềnh hơn 10 tiếng, lúc đến được thị trấn Z thì đã là hừng đông. Sau khi đưa giấy thông hành và thư giới thiệu cho đội võ trang xem xét, hắn được đưa đến một phòng họp nhỏ. Người dẫn hắn đi nói bằng giọng địa phương rất nặng: “Anh chờ ở đây một lúc, tôi đi hỏi xem người anh tìm nằm ở chi đội nào.”
Dụ Thần thong thả đi vòng quanh phòng, nghĩ xem chút nữa gặp Hạ Hứa thì nên nói gì. Không bao lâu sau, người nọ trở về, hắn nhìn ra sau lưng cậu ta thì thấy — không có ai cả.
Cậu nói: “Ở chỗ chúng tôi không có đồng chí nào tên là Hạ Hứa cả.”
“Hả?” Hắn nhíu mày: “Sao lại thế? Cảnh sát được điều tới từ thành phố An đều ở thị trấn Z này cả mà.”
“Thật mà, tôi lừa anh làm gì?” Khuôn mặt trẻ con của cậu ta dài ra, cứng đầu cãi, trông chỉ khoảng 18 tuổi.
Dụ Thần không muốn làm khó cậu, nhưng vẫn hơi vội vã: “Vậy những cảnh sát khác đến từ thành phố An thì sao?”
“Anh nói tên đi, để tôi đi hỏi!”
“Vương Việt.”
“Ha!” Cậu bật cười: “Người này thì tôi biết. Anh chờ chút, tôi đi gọi anh ấy ngay!”
Chẳng mấy chốc, trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, rồi cửa bị đẩy ra. Vương Việt khiếp sợ đứng ở cửa: “Sao mày lại đến đây?”
Sau hai tháng ở đây, rõ ràng là Vương Việt đã đen hơn nhiều so với hồi ở thành phố. Y nghi ngờ nhìn hắn từ trên xuống dưới, mấy giây sau mới nói: “Mày tìm cậu ta có việc gì?”
Không hiểu sao hắn lại hơi bực: “Việc cá nhân.”
Y bật cười: “Hay mấy người kia lại muốn trù cậu ấy? Bọn mày phải hiểu là, đây không phải là thành phố An, cái đám quy tắc ngầm đó không có tác dụng ở đây đâu.”
“Là chuyện riêng giữa tao và cậu ấy, không liên quan gì đến Thường gia cả.” Dụ Thần nhìn thẳng vào mắt Vương Việt, cảm thấy hơi thở bất cần của binh lính trên người đối phương đã nặng hơn nhiều. May là hắn đã lớn lên ở khu nhà của bộ đội từ bé, nên đã thấy quen từ lâu, không hề chùn bước chút nào.
Hai người mắt đối mắt nửa phút, rồi Vương Việt đá một cái ghế ra, ngồi xuống: “Giờ mày không tìm được Hạ Hứa đâu. Cậu ấy đã không còn ở đây từ lâu rồi.”
Dụ Thần căng thẳng: “Ý mày là sao?”
“Mày lo cái gì? Tao có nói là cậu ấy gặp bất trắc đâu.” Vương Việt nhe răng cười: “Hạ Hứa ấy à, đã đi lên vị trí cao hơn rồi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, cậu ấy cũng không về thành phố An đâu. Sau này, dù là mày hay Thường gia thì cũng không thể tùy ý chèn ép cậu ấy nữa!”
Hắn đứng im tại chỗ, ngón tay khẽ run rẩy: “Hạ Hứa… được bộ đội đặc chủng chọn rồi?”
“Chứ còn sao, cậu ta ưu tú thế cơ mà.” Vương Việt cười lớn, cực kỳ tự hào về đồng nghiệp của mình: “Lúc bọn tao vừa đến thị trấn Z, cấp trên cho bộ đội và cảnh sát huấn luyện cùng nhau một đợt, nói là để làm quen với nhau. Sau này bọn tao mới biết, hóa ra nửa đường có Đội trưởng của Đội bộ đội đặc chủng đến đây “tham quan”.
Hạ Hứa vốn là quân nhân giải ngũ, vốn đã có nền tảng rồi, luyện tập lên cao rất dễ. Huấn luyện xong thì có một bài khảo hạch, cậu ta xếp thứ mười. Tám trong mười người đứng đầu đều được Đội đặc chủng chọn đi. Nói là mượn tạm thời thôi, coi như người hỗ trợ, nhưng nhất định sau này sẽ trở thành đặc chủng chính thức.”
Lòng bàn tay hắn rịn mồ hôi, càng lúc tim đập càng mạnh. Thực trạng buôn ma túy ở Tây Nam rất phức tạp và tồi tệ; nếu Hạ Hứa lấy thân phận cảnh sát để trợ giúp thì có khi anh còn được giao những nhiệm vụ chỉ hơi hơi nguy hiểm; nhưng nếu sang chỗ bộ đội đặc chủng… thì sẽ hoàn toàn khác. Lính đặc chủng luôn vào sinh ra tử, quân trang trên người lúc nào cũng có thể trở thành vải liệm đẫm máu nóng và mồ hôi.
Vương Việt đứng lên, thở dài. Y thấy đúng là hắn lo cho Hạ Hứa thật, liền vỗ vai hắn nói: “Thần à, số mày cũng may đấy. Tuy Hạ Hứa bị bộ đội đặc chủng điều đi nhưng không đóng quân ở Đại doanh của đội đặc chủng, mà tạm thời đang ở quân khu cách đây hơn 300 km thôi. Nếu cậu ta ở Đại doanh thì chắc chắn là mày không thể gặp được.
Nơi cậu ta đang ở khá là đặc thù. Hôm nay muộn quá, để sáng mai tao dẫn mày đi gặp sếp tao. Vừa khéo chiều mai sẽ có một đội xe chở vật dụng hàng ngày qua đó, mày đi nhờ xe người ta, sáng hôm sau trở về là được.”
Đêm đó, Dụ Thần mất ngủ, trời vừa sáng hắn đã dậy. Đội trưởng biết gia thế của hắn – vốn là con cháu nhà giàu cũng không thể “đi đường tắt” gì được ở chốn này, nhưng hắn lại có thư giới thiệu của quân khu tỉnh; nên thôi thì ông đành mắt nhắm mắt mở vậy.
Chiều, Dụ Thần ngồi trên xe của quân khu, nửa mệt mỏi nửa kích động.
Xe vật tư đến quân doanh tạm thời của Đội đặc chủng rồi, Dụ Thần bị kiểm tra rất nghiêm ngặt trước khi được đưa vào một căn phòng. Lát sau, một thiếu tá đẩy cửa bước vào, nghiêm nghị nhìn hắn: “Anh đến tìm Hạ Hứa?”
Một cảm giác buốt lạnh tận xương chợt thấm vào người hắn. Hắn gật đầu: “Phải, xin hỏi…”
“Anh là gì của cậu ta?” Thiếu tá hỏi.
“Tôi…” Hắn há miệng. Ánh mắt của thiếu tá làm hắn cực kỳ bất an.
“Là bạn à?” Gã nói.
Hắn hít sâu một hơi: “Phải.”
Gã quan sát hắn một chốc, đoạn xoay người rời đi: “Chờ tôi một lúc.”
Dụ Thần ngồi im trên ghế. Mười phút ngắn ngủi trôi qua, nhưng hắn cảm giác đã như một năm.
Mười phút sau, thiếu tá nọ trở về, trên tay cầm một túi nhựa trong suốt – loại chuyên dùng để đựng vật chứng.
Trong túi — là một miếng ngọc trắng đã vỡ tan.
Khoảnh khắc đó, cánh cửa chắn ngang tâm trí hắn suốt mười năm nay chợt bị đánh tan. Vô số mảnh vụn lập tức hợp lại thành một bức họa thật dài, rực rỡ ánh sáng.
Hắn nhớ ra tình yêu sét đánh của mình rồi!
Hạ Hứa năm 17 tuổi đứng giữa ánh sáng, hắt cằm gọi hắn: “Dụ Thần!”
Rốt cục, hắn cũng hiểu vì sao mình lại vô thức thích người cảnh sát kia, thích đến mức không thể khống chế.
Vì anh vốn là người trong lòng hắn, vốn là chấp niệm khắc cốt ghi tâm của hắn.
Ngón tay hắn run rẩy, nhận lấy cái túi. Giữa những khe vỡ của ngọc là vết bẩn tối màu.
Hơi thở hắn nghẹn lại, tiếng tim tập bên tai lớn đến mức át hết tất thảy thanh âm xung quanh.
Nhưng hắn vẫn nghe rõ lời thiếu tá nói.
Thiếu tá trang trọng nói, trong mắt là sự sâu xa sau khi đã quen nhìn sinh tử: