Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Chương 16: Nỗi nhục trọn đời



Húc Họa nói về phép thủy suốt cả ngày, không chuẩn bị trước mà lời vẫn tuôn ra như suối chảy. Ban đầu tộc Ma khôi không có được bao nhiêu khả năng chiến đấu, chính nhờ nàng ra ngoài học hỏi bốn phương, học đông học tây mỗi nơi một chút, về sau mới có thể trang bị cho Họa Thành một đội quân thực lực.

Cho nên mấy phép thuật cơ bản này, nàng chẳng nhớ nổi mình đã giảng bao nhiêu lần, có thể nói là đến mức điêu luyện luôn rồi.

Chín vị quản sự đều biết vị trước mặt họ là một cao nhân, nhưng vẫn không nói gì… Đương nhiên rồi, phải chờ học thêm được chút đỉnh hẵng báo cáo chứ! Bây giờ Trai Tâm Nham là giảng đường cho đệ tử ngoại môn, chỉ dạy mấy bài thường thức mà thôi. Báo cáo rồi, thế nào phía trên cũng sẽ lập tức triệu vị này về nội môn, đời này bọn họ còn có cơ hội học tập mấy diệu pháp bí thuật này sao?

Cả chín quản sự đều đã lớn tuổi, nhưng luận về pháp thuật thì không được coi là cao siêu gì. Mấy bài giảng mà bọn họ truyền thụ đều là ít tri thức cơ bản, đủ để đệ tử ngoại môn đối phó với dị sự ở thế gian. À không, ngay cả đối phó cũng không cần thiết lắm, bởi vì nếu gặp nguy hiểm thì có thể trực tiếp xin nội môn giúp đỡ luôn. Huống chi Tiên tông Cửu Uyên còn phát pháp khí chuyên dụng cho đệ tử ngoại môn, đủ để xử lý phần lớn yêu vật trà trộn ở thế gian.

Vì vậy, đảm nhiệm chức vụ này tương đương với sống trong chuỗi ngày sóng yên biển lặng, nhàn nhã vô cùng.

Nhưng hôm nay lại khác, Húc Họa tựa như là cơ duyên từ trên trời rơi xuống. Thứ nàng dạy chính là pháp thuật nội môn, hơn nữa còn ở cấp tinh diệu mà cả đời này bọn họ cũng không có cơ hội tiếp xúc. Thế là chín vị quản sự vốn đã quen ngồi ăn rồi chờ chết bỗng nhiên bùng cháy tinh thần, hăm hở học tập trở lại.

Thiên Cù Tử theo dõi người trong mộng say sưa giảng bài, ban đầu còn nhờ Thần Ma Chi Tức truyền hình ảnh, về sau thẳng thừng sử dụng Liên Hành quan sát luôn, thu toàn bộ hình ảnh ở Trai Tâm Nham vào đáy mắt.

Gần đây Húc Họa gầy đi rất nhanh, mơ hồ đã hiện ra đường nét của một mỹ nhân hại nước hại dân. Có điều với phong vận và khí chất của nàng, thật sự không thể dùng mấy từ trần tục như xinh đẹp hay mỹ miều để  hình dung. Chỉ mỗi hành động lên bục giảng ngồi xuống ghế, ở nàng đã toát ra vẻ phóng khoáng hào sảng khó tô vẽ lại. Sự tự tin và ung dung thống lĩnh một phương như đã khắc sâu tận xương tủy; từng câu từng chữ, mỗi một ánh nhìn của nàng, tất cả đều có khả năng tác động đến thần thức của người khác, khiến họ bất giác dõi mắt theo nàng mà không cách nào kháng cự lại được.

Bài giảng kết thúc, thấy thời gian còn sớm, các quản sự bèn sắp xếp cho mọi người ra ngoài đấu luyện.

Đệ tử ngoại môn vốn không có cửa mới nhập học đã được chỉ đạo đấu luyện… bình thường nhập môn ba năm đều chỉ dạy lý thuyết suông, đấu luyện cái gì bây giờ? Nhưng hôm nay các quản sự lại chờ hết nổi… bọn họ ở Trai Tâm Nham đã giảng bài suông một hai trăm năm rồi đấy, huống chi những gì Húc Họa giảng đều là pháp thuật dùng trong thực tiễn, bọn họ thật sự muốn biết liệu nàng có ba hoa bốc phét hay không…

Trên sân đấu luyện của đệ tử ngoại môn, Húc Họa cầm một ly Linh Ẩm trong tay, thong thả đi tới.

Chín vị quản sự liếc nhìn nhau, đại quản sự Tịnh Vô Nê mở lời: “Kỷ…” Do trở ngại thân phận, bởi dẫu gì cũng không thể gọi đối phương là ‘tiên sinh’, ông ta đành nhắm mắt nói: “Kỷ Họa, chọn một người giao đấu đi, luyện tập bài học hôm nay.”

Húc Họa nhấp một ngụm Linh Ẩm, “Sân đấu luyện này lý tưởng hóa quá mức. Đệ tử được đào tạo từ đây ra ngoài chỉ biết rập khuôn theo lý thuyết, tu vi nhìn như cao thâm nhưng năng lực thật kém vô cùng. Ví dụ như Hề Vân Thanh, chỉ có thể luận võ chứ không thể thực chiến, càng khỏi nói tới có khả năng sáng tạo chiêu mới hay không…”

Hề Vân Thanh… nhị sư tỷ của Âm Dương viện…

Tịnh Vô Nê co rút khóe miệng, vội vàng ngắt lời Húc Họa: “Vậy ngươi có ý kiến gì?”

Húc Họa giẫm chân lên bậc thang bằng cẩm thạch rời khỏi sân đấu luyện, Cửu Uyên ở trên cao, ở đâu cũng có thể dễ dàng thấy được nước suối núi Dung Thiên. Nơi này cũng có, các kẽ bậc thang liên tục có nước suối trào ra róc rách.

Húc Họa giơ tay phải bấm pháp quyết, con suối như sôi bùng lên, nháy mắt sau lại rút vào trong đất, không chảy ra nữa. Cùng lúc đó, chính giữa đài bát quái cách chỗ bọn họ đứng khoảng ba trượng (~14 mét), một ngọn suối bỗng phun lên, nước bắn tung tóe như thiên nữ rải hoa.

Đám người đần mặt nhìn, Húc Họa thu tay lại, “Thực hành của bài học hôm nay: dời suối nhập đàn.”

… Tùy ý đến mức này à? Muốn dời là dời sao?

Chín vị quản sự đều bị chấn động không nhẹ, Tịnh Vô Nê rất muốn tự mình bước ra làm thử, nhưng vẫn còn ngại thể diện của Trai Tâm Nham, cho nên hỏi: “Ai bắt đầu trước?”

Đường Khác lập tức xung phong: “Để ta!” Hắn bước lên, nhanh chóng thi triển pháp quyết Húc Họa truyền thụ hôm nay, nhưng linh lực của hắn quả thật quá thấp, cho nên chưa được bao lâu trán đã rịn ướt mồ hôi.

Nếu là ở trong sân đấu luyện, hắn sẽ không cực khổ như vậy, nhưng đúng như Húc Họa nói, điều kiện của sân đấu luyện khác hoàn toàn với trong thực chiến.

Người Đường Khác ướt đẫm mồ hôi, thế rồi bỗng có một người tiến lên đẩy hắn sang một bên. Hắn quay lại nhìn, là Doãn Như Bình. Nàng ta cười khẩy, lạnh lùng nói: “Chỉ chút tài mọn mà cũng dám trưng ra cho xấu mặt?”

Dứt lời Doãn Như Bình niệm khẩu quyết, chớp mắt sau lực phun trào của mạch nước trên đài trở nên lúc mạnh lúc yếu, nàng ta khẽ hô một tiếng, dường như xuất ra toàn lực, ngọn nước phun trên đài bỗng tắt ngúm, trở về với con suối ban đầu.

Trán hơi rịn mồ hôi, Doãn Như Bình rút khăn ra lau tay rồi nhìn Húc Họa chằm chằm, miệng *hừ* khẽ một tiếng, tựa như đang chờ nàng trầm trồ thán phục.

Ai ngờ Húc Họa chỉ hơi gật đầu, đưa ly Linh Ẩm lên uống thêm một hớp, “Ngươi có thể tan học sớm.”

Doãn Như Bình sững sờ, Húc Họa không buồn để ý tới nàng ta, chỉ ngoáy nhẹ đầu ngón tay một cái, con suối lại bị dời sang giữa đài bát quát kia. Lần này không cần nàng và quản sự lên tiếng, Hướng Mang đã hăm hở tiến lên thử.

Doãn Như Bình cảm thấy như vừa đánh vào gối bông, giận mà không phát tác được, chỉ có thể tức tối nói: “Ngươi chỉ là một đệ tử vừa gia nhập tông môn, lại không phải hàng chính quy, dựa vào cái gì mà dạy chúng ta hả?”

Húc Họa nhấp một hớp Linh Ẩm, nghe vậy bèn chỉ vào chín vị quản sự đứng một bên, “Nghe thấy chưa, nơi này rốt cuộc cũng có một người hiểu chuyện. Các ngươi bắt ta dạy thay mà một chút quyền lợi cũng chẳng cho à?”

Nghe nàng hỏi vậy, chín vị quản sự dường như còn thầm thở phào một hơi, đại quản sự Tịnh Vô Nê hỏi: “Ngươi có điều kiện gì, nói ra thử xem.”

Húc Họa lập tức nói mà không cần suy nghĩ, “Chi phí ăn uống bao trọn?” Điều kiện này đơn giản thôi, mặt chín vị quản sự đều lộ vẻ vui mừng, Húc Họa lại thêm vào một câu: “Linh Ẩm ta uống mỗi ngày cũng miễn phí luôn.”

Quá dễ!!

Các quản sự gật đầu như gà mổ thóc, Doãn Như Bình lại tức muốn điên, giận dữ quát: “Các ngươi quản lý Trai Tâm Nham kiểu này đó à?! Hề chưởng viện luôn lấy môn quy làm đầu, hóa ra môn quy của Tiên tông Cửu Uyên chính là tùy tiện tìm một ả béo từ trên trời rơi xuống tới dạy dỗ đệ tử ngoại môn? Các ngươi không sợ bị tẩu hỏa nhập ma sao?!”

Nàng ta quả thật hơi nặng lời rồi. Trai Tâm Nham tuy là giảng đường của đệ tử ngoại môn, nhưng bối phận của quản sự nơi này cũng không phải là thấp. Tiên tông Cửu Uyên có lịch sử lâu đời, đương nhiên có không ít cao nhân và tiền bối. Đại quản sự Tịnh Vô Nê là đệ tử cùng thời với nhóm Tái Sương Quy và Phó Thuần Phong. Tuy thiên tư tu vi khác biệt như trời với đất, thân phận địa vị cũng cách xa vời vợi, nhưng tính theo bối phận, chưởng viện của chín nhánh đều phải gọi ông ta là ‘sư thúc’.

Tịnh Vô Nê nhíu mày, không khỏi sầm mặt ngay, “Ngươi đã biết chúng ta là quản sự Trai Tâm Nham thì hẳn nên biết nơi này do chúng ta quản lý. Lợi hay hại chúng ta tự biết cân nhắc, ngươi chỉ là một đệ tử nội môn đến dự thính mà dám ở đây ồn ào lớn tiếng, còn ra thể thống nữa gì hả?!”

Doãn Như Bình đỏ bừng mặt, cảm thấy nhục nhã dữ dội… Luận thực lực, tuy Tảo Tuyết Trai không cách nào so sánh được với Tiên tông Cửu Uyên, nhưng tốt xấu gì vẫn là một trong những thế lực có tầm cỡ của Huyền môn. Ấy vậy mà bây giờ ngay cả quản sự ngoại môn cũng có thể lên mặt giáo huấn nàng ta.

Doãn Như Bình cười khẩy, “Ngươi lợi hại lắm đúng không?” Nàng ta nhìn về phía Húc Họa, tiểu công chúa không cách nào xuống đài phẫn nộ thật sự rồi… “Ta muốn quyến đấu với ngươi!”

Toàn trường lập tức im phăng phắc, Huyền môn quả thật có cho phép quyết đấu giữa người trong Huyền môn, nhưng chỉ là trong trường hợp giữa hai người có huyết hải thâm cừu không cách nào hóa giải, có cha mẹ hay sư trưởng hai bên ra mặt làm chứng, tông môn của họ còn phái nhân vật cấp trưởng lão trở lên làm chứng phụ, bày tỏ đây là ân oán cá nhân, không liên quan gì đến tông môn. Trong quyết đấu, sống chết của hai bên đều theo mệnh trời, về sau không được lấy bất kỳ lý do nào trả thù, tông môn của đương sự cũng không thể vì chuyện này mà kết thù kết oán.

Húc Họa lại nhấp một hớp Linh Ẩm, hiển nhiên không hiểu cớ sao lại biến thành thế này, “…… Tịnh Vô Nê giáo huấn ngươi, ngươi quyết đấu với ta làm gì?” Nàng ta có bị bệnh không?!

Hốc mắt Doãn Như Bình đã đỏ ửng, “Bớt nói nhảm đi!! Ta muốn quyết đấu với ngươi đấy!”

Tịnh Vô Nê trầm giọng quát: “Không được càn quấy!!” Không phải người Tiên môn nào cũng lấy khoan dung làm đầu đâu nhé, tiểu công chúa này quả thật phiền chết đi được, ông ta nhanh chóng thông báo cho Yến Hồi Lương biết.

Dẫu gì cũng là con gái của trai chủ Tảo Tuyết Trai, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không hay thì mệt lắm.

Thế nhưng Yến Hồi Lương và Yến Trần Âm còn chưa tới, tiểu công chúa đã hết nhịn nổi, tay nàng ta lóe lên ánh sáng trắng, không khí xung quanh chợt dao động. Không có kết giới của sân đấu luyện ngăn cách, nơi này lập tức có người ngã quỵ hay nôn mửa. Húc Họa nheo mắt, tựa như có chút hứng thú, “Trấn Hồn Linh.”

*Trấn Hồn Linh = chuông Trấn Hồn

Nàng mới dứt lời, Doãn Như Bình đã tiến tới gần, “Coi như ngươi cũng có chút kiến thức, tiếc là đã muộn.”

Chữ ‘muộn’ rời khỏi môi Doãn Như Bình cũng là lúc chuông bạc trong tay nàng tay *ong ong* vang lên, lần này cả Tịnh Vô Nê cũng phải lùi ra sau ba bước, vội vàng dùng Liên Hành xin cứu trợ, thế nhưng Húc Họa vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.

Doãn Như Bình dốc toàn lực thúc giục Trấn Hồn Linh, “Chết đi!”

Đã có người ngất xỉu, Tịnh Vô Nê cuống quýt xua mọi người tránh xa hiện trường, Liên Hành cũng lập tức phát hiện nơi này xảy ra xao động dị thường do phép thuật gây ra, nháy mắt sau đã tách Húc Họa và Doãn Như Bình ra. Tịnh Vô Nê nghiêm nghị nói: “Liên Hành, giữ chặt Doãn Như Bình, đừng để nàng ta đến gần Kỷ Họa!”

Đáng tiếc tu vi và quyền hạn của ông ta đều không đủ để sai khiến Liên Hành, đại trận hộ sơn sẽ thuận theo phán đoán của mình mà làm… dựa vào sức mạnh tỏa ra từ trên người Húc Họa, bên gặp nguy hiểm rõ ràng là Doãn Như Bình chứ không phải là nàng.

Doãn Như Bình xông đến trước mặt Húc Họa, Trấn Hồn Linh rung lắc càng lúc càng nhanh, tiếng chuông từ trong trẻo chuyển thành lộn xộn hối hả, chỉ chớp mắt sau liền trở nên sắc bén tựa lưỡi đao, ào ào bắn về phía đối thủ.

Một trong chí bảo của tu sĩ Diệu Âm tông – Trấn Hồn Linh. Tiểu công chúa này quả nhiên không hổ là con gái cưng của trai chủ Tảo Tuyết Trai, pháp bảo như thế cũng không tiếc đưa cho nàng ta.

Đang lo lắng, Tịnh Vô Nê bỗng thấy Húc Họa ở giữa vòng vây của Liên Hành trở nên trong suốt, thế công như đoạt mạng của Trấn Hồn Linh cứ thế xuyên thẳng qua người nàng. Thân thể nàng như được ngưng tụ từ nước, bị đao âm thanh xuyên qua nhưng tích tắc sau liền phục hồi như cũ.

Doãn Như Bình kinh ngạc đến ngây người, song điều khiến nàng ta sợ hãi chưa dừng lại đó. Sau khi hóa thân thể thành nước, Húc Họa còn dùng con suối nàng tạo ra ban nãy ngăn chặn tiếng chuông và đóng băng Trấn Hồn Linh.

Pháp bảo bổn mạng bị khống chế, Doãn Như Bình lập tức rơi vào cảnh thúc thủ vô sách, nàng ta liều mạng vận công lực phá băng, nhưng sức lực giữa hai bên quá chênh lệch, chỉ nháy mắt sau nàng ta đã hộc máu.

Húc Họa cười khẽ, “Quỳ xuống dập đầu với ta thì ta sẽ tha mạng cho, thế nào?”

Doãn Như Bình cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị hàn khí xâm lấn, như có vô vàn mũi kim đâm chích liên tục. Ngay cả mở miệng nói chuyện cũng khó khăn, song nàng ta vẫn nghiến răng quát: “Nằm mơ đi!”

Bên ngoài bỗng có người lên tiếng: “Buông nàng ấy ra!”

Húc Họa quay người lại, người vừa lên tiếng là Yến Trần Âm, đã từng gặp một lần ở điện Thái Sơ. Nàng chậc lưỡi, “Chà, đánh nhỏ dẫn lớn tìm tới rồi.”

Doãn Như Bình không lên tiếng, trở thành đệ tử của Yến Trần Âm vốn chẳng phải mong muốn của nàng ta, trong lòng nàng ta không quá thừa nhận người sư phụ này, đương nhiên cũng chả buồn mở miệng cầu cứu.

Tuổi trẻ luôn coi nhẹ sinh tử, chết thì chết thôi, mặc dù phẫn hận ngất trời vẫn không muốn cầu xin tha thứ.

Ý cười in rõ trên mặt Húc Họa, “Yến Trần Âm, tại sao ta phải buông nàng ta ra? Đây chính là quyết đấu.”

Quyết đấu? Yến Trần Âm sững sờ, nghiêm trọng đến vậy? Y nói: “Nhưng ngươi đã thắng rồi, bất kể thế nào, buông nàng ấy ra đã rồi hẵng nói sau.” Tuy y là đại đệ tử của tam trưởng lão Yến Hồi Lương, nhưng trước giờ hiếm khi qua lại với đệ tử ngoại môn, y thật sự không hiểu lắm về tranh chấp giữa bọn họ.

Húc Họa không thèm để ý đến Yến Trần Âm, uống mấy ly Linh Ẩm vào bụng, khó khăn lắm mới tích trữ được ít linh lực, may mà đối phó với một tiểu nha đầu dạng này chỉ cần chút kỹ xảo là đủ thắng. Nàng thử vận dụng linh lực, Doãn Như Bình liền tê liệt ngã nhào ra trên mặt đất, “Ta nhớ ở Huyền môn, quyết đấu là đánh đến ta sống ngươi chết mà.”

Lòng Yến Trần Âm chùng xuống, Doãn Như Bình không muốn bái y làm thầy, y biết, nhưng đây vẫn là đệ tử đầu tiên của bản thân, bất kể thế nào y cũng không thể trơ mắt nhìn Doãn Như Bình chết trước mặt mình.

Y lặp lại câu nói ban đầu: “Buông nàng ấy ra.”

Húc Họa đặt ly Linh Ẩm xuống đất, hỏi ngược lại: “Chỉ dựa vào một câu nói của ngươi?”

Yến Trần Âm từ tốn rút kiếm ra, “Buông nàng ấy ra.”

Húc Họa cười khẽ, bây giờ nàng không có sẵn binh khí trong tay, thế là không chút khách khí ngoáy ngón trỏ một cái, Doãn Như Bình lập tức cảm thấy một sức lực vô hình giật Trấn Hồn Linh khỏi tay mình.

Húc Họa đón lấy Trấn Hồn Linh, cười nói với nàng ta: “Mượn dùng một lát.”

Doãn Như Bình nghiến răng mắng: “Tiện nhân!”

Húc Họa nghiêm mặt nói: “Doãn Như Bình, niệm tình ngươi nhỏ tuổi, ta không so đo nhiều. Nhưng ngươi hãy mở to mắt mà nhìn, hôm nay Yến Trần Âm đánh với ta một trận, nếu thắng, y sẽ không được lợi gì ngoài cứu thoát ngươi. Còn nếu thua, y chính là bại dưới tay đệ tử ngoại môn, thân là đệ tử chân truyền của tam trưởng lão, sau hôm nay chắc chắn sẽ nhận đủ mọi chê cười, thanh danh bị hủy hoại toàn bộ.”

Doãn Như Bình sững sờ, từ nhỏ đến lớn luôn được che chở, nàng ta đã quen được người khác đứng ra bảo vệ, vì nàng ta cống hiến sức lực. Cho dù gây ra họa lớn, nàng ta chỉ cần ở trước mặt phụ thân nhỏ vài giọt nước mắt, trai chủ Tảo Tuyết Trai đương nhiên sẽ ra mặt thay nàng ta dẹp yên mọi chuyện.

Hôm nay, lúc Yến Trần Âm lên tiếng buộc Húc Họa thả mình ra, nàng cũng không mảy may xúc động, nhưng hậu quả mà Húc Họa nói thật sự tàn khốc vô cùng.

Nàng ta bất giác dời ánh mắt về phía Yến Trần Âm, Húc Họa cũng đã quay lại đối mặt với Yến Trần Âm, “Làm sư phụ cũng không dễ như thế đâu, tới đi.”

Yến Trần Âm rút kiếm vào trận, Liên Hành hiển nhiên không dám ngăn cản. Húc Họa đương nhiên không dám bất cẩn, dẫu gì bây giờ nàng cũng đang trong phàm thể, không có pháp bảo thuận tay, linh lực lại ít ỏi.

Trấn Hồn Linh đã không còn bị đóng băng, Doãn Như Bình muốn triệu hồi giành nó lại, nhưng quan hệ giữa nàng ta và pháp bảo tựa như đã bị cắt đứt, pháp bảo hoàn toàn không cảm ứng được mệnh lệnh.

Húc Họa cầm chuông bạc trong tay, pháp bảo nhu thuận cực kỳ, phát ra âm thanh trong trẻo như đáp lại, nàng cười nói: “Nhân tiện chuẩn bị cho bài học ngày mai luôn… dùng phép thủy hỗ trợ Diệu Âm.”

Kiếm khí của Yến Trần Âm rền vang, nhưng khi lao đến trước người nàng thì lại như chém vào một bức tường nước. Yến Trần Âm hơi khựng người, đối phương thiết lập kết giới này khi nào thế? Mà nháy mắt sau khi bị kiếm khí chém phải, bức tường nước bỗng vỡ vụn, biến thành vô vàn băng châm tỏa sáng rực rỡ, bắn ngược về phía Yến Trần Âm. Yến Trần Âm đành phải vội vàng dùng kiếm tụ khí, ngăn chặn băng châm sắc bén lại.

Thế nhưng gặp phải kiếm khí, băng châm lại hóa thành tường nước, giam Yến Trần Âm vào giữa. Yến Trần Âm chau mày, muốn vung kiếm phá tường, song kiếm chưa vung ra thì tiếng chuông réo rắt miên man của Trấn Hồn Linh đã lao tới bám vào bức tường nước. Gợn nước có khả năng truyền âm, uy lực của Trấn Hồn Linh liền được gia tăng lên gấp mười lần. Yến Trần Âm nỗ lực vung kiếm chém, tường nước lại vỡ vụn, nhưng bên ngoài vẫn còn sóng âm của Trần Hồn Linh vây chặt.

Sóng âm trùng điệp càng lúc thu hẹp phạm vi di chuyển của Yến Trần Âm. Băng châm lại lao đến, y muốn tránh cũng không thể tránh. Y giật nảy mình, pháp bảo hộ thân ‘Kiếm Gan Cầm Tâm’ do Khí tông đặc chế trên người lập tức kích hoạt mới đỡ cho y được một chiêu này.

Băng châm gặp cản trở, lập tức lùi về phía sau kết thành tường nước, sóng âm lại thay phiên tấn công lần nữa.

Húc Họa không hề động tay động chân, chỉ ở ngoài xếp đặt một linh trận tấn công rồi khoanh tay đứng nhìn. Chỉ cần linh trận vẫn còn linh lực, mọi nỗ lực của Yến Trần Âm đều xem như bỏ đi.

Yến Trần Âm biết rõ là như vậy, nhưng ở đâu ra kiểu phối hợp quái dị thế này vậy, Trận tu và Diệu Âm tu? Y nhỏ giọng nói: “Ta thua rồi.” Thua do bị bất ngờ trở tay không kịp, nhưng thua là thua, biện giải nữa cũng chẳng ích gì, ngoài đời người ta chết cũng đa phần do bị bất ngờ trở tay không kịp, còn có thể kêu oan sao?

Húc Họa cầm ly Linh Ẩm trên mặt đất lên, lại uống một hớp rồi nói: “Tuy ta rất ít khi đánh thua, nhưng cũng biết kẻ thua hẳn nên có dáng vẻ của kẻ thua.”

Yến Trần Âm sững sờ, Doãn Như Bình cũng ý thức được Húc Họa muốn gì, nàng ta gầm lên: “Ngươi đã phất cao tận mây rồi, còn muốn gì nữa hả?!”

Yến Trần Âm chậm rãi buông kiếm, khuỵu hai gối quỳ xuống, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Tài nghệ không bằng người, không còn lời nào để nói.”

“Sư phụ!!” Bây giờ Doãn Như Bình mới thật sự hiểu lời Húc Họa nói ban nãy. Yến Trần Âm là đại đệ tử của Yến Hồi Lương, người ta chỉ biết y thua dưới tay một đệ tử ngoại môn, sẽ chẳng ai bận tâm đệ tử ngoại môn này là ai. Bọn họ sẽ không nghĩ rằng y sốt ruột cứu đồ đệ mà sơ suất, bọn họ chỉ biết lan truyền kết quả Yến Trần Âm đại đệ tử của Yến Hồi Lương quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Đây chính là nỗi nhục y phải đeo trọn đời, y sẽ trở thành viên minh châu bị vấy bẩn, không còn trong sáng nữa.

Doãn Như Bình nhìn nam tử quỳ gối trong trận pháp, bất giác rơi lệ đầy mặt.

“Sư phụ…” Nàng ta nghẹn ngào gọi. Từ nhỏ đến lớn, tiểu công chúa chưa từng nghĩ tới, nếu có một ngày mình gây ra họa đến phụ thân cũng không giải quyết được thì phải làm thế nào?

Nhưng hôm nay nàng ta bỗng nhiên ý thức được, người đến giải vây cho mình rốt cuộc đã phải đánh đổi cái gì. Nàng ta bò qua nhặt kiếm của Yến Trần Âm lên, Yến Trần Âm chỉ vỗ vỗ đầu nàng ta, nói: “Tiểu đồ nóng tính, nhưng hôm nay hẳn đã được một bài học rồi. Xin Kỷ…” Theo bối phận, vị đệ tử ngoại môn Kỷ Họa này còn nhỏ hơn y một đời, y đành sửa lại: “Kỷ tiên hữu tha cho tiểu đồ một lần.”

Húc Họa gật đầu, “Thái độ của ngươi không tệ, thôi đi đi.” Nàng đảo mắt nhìn quanh rồi cao giọng nói: “Bài học dùng phép thủy làm công lẫn thủ đến đây là hết, tan học.”

Khi quá đắc ý quả nhiên thường dễ lơ là, nàng vừa quay người lại, chóp mũi liền kề sát mũi một người khác, hô hấp giao thoa, đôi môi gần như kề nhau.

Thiên Cù Tử đứng đó, tay áo như nhuộm ánh sáng, tóc đen tựa tơ, sắc môi hồng nhuận nhưng chạm vào lại lạnh buốt. Húc Họa giật mình, nhanh chóng lùi lại một bước, còn chàng vẫn bất động, thân thể tựa như đúc từ băng ngọc.

Chỉ trong nháy mắt mà trong lòng Khôi thủ Ma khôi đã tụng ‘Tam Tự Kinh’ hết một trăm lần! Mẹ nó, bất cẩn quá đi, lại để đụng môi với lão thất phu này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.