Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Chương 4: Không có quyền buồn vui



Sau khi cân nhắc tới lui chuyện bắt Ma khôi sinh con cho mình, cuối cùng mười hai tộc trưởng của Ma tộc đồng ý dấy binh với Họa Thành.

Nhưng Ma khôi và Ma tộc vốn cùng nguồn gốc, Ma tộc lại không có ý định giết chóc hàng loạt, vì thế Ma tôn Doanh Trì quyết định đích thân ra mặt.

Vừa mới trở lại Họa Thành, Húc Họa liền nhận được chiến thư Ma tộc gửi tới. Thư do chính Doanh Trì tự mình viết, lời lẽ khá khẩn thiết, liên tục nói chinh phạt không phải là mục đích của bọn họ, hy vọng có thể ‘dùng trà thế đao kiếm, hai bên ngồi xuống thương lượng’.

Đáp trả của Húc Họa chính là lập tức bài binh bố trận, phục kích năm nghìn quân tiên phong của Doanh Trì ngay tại sườn núi dẫn đến Họa Thành. Ma khôi gan to bằng trời, rúng động toàn bộ Ma tộc.

Tiên tông Cửu Uyên.

Mỗi tông môn đều có vài món pháp bảo chuyên dùng vào thời khắc khẩn cấp. Lúc này đệ tử Khí tông đang khiêng Huyền Quang Kính tới đặt giữa đại sảnh lầu Thận Khởi.

Hình ảnh ở thánh vực Thiên Ma hiện lên trên mặt kính cực lớn, chín vị chưởng viện nghiêm nghị theo dõi diễn biến.

Dưới Họa Thành, Ma tôn Doanh Trì mím chặt môi, con ngươi màu tím dày đặc ma khí. Trưởng thị vệ Trường Hàm Ninh đứng sau lưng hắn khẽ nói: “Ma tôn, trận chiến này buộc phải đánh, mấy lão già kia đã bắt đầu sốt ruột rồi.”

Doanh Trì biết rất rõ, giờ đại quân chỉ bao vây đe dọa, nhưng một khi đổ máu thì hai bên sẽ không thể tránh khỏi thảm chiến. Hắn nhất định phải thắng, bằng không đám lão già của mười hai tộc há sẽ buông tha cho việc hắn vừa hành quân đã tổn thất mất năm nghìn quân tiên phong?

Hắn vuốt ve chiếc nhẫn bằng bảo thạch đỏ thẫm trên tay, thật lâu sau mới phát lệnh: “Toàn lực công thành, đến khi nào Ma khôi đồng ý đầu hàng mới thôi.”

Hàm Ninh nói: “Bọn họ sẽ không ra hàng đâu.” Ánh mắt Doanh Trì như hàn băng, nhưng Hàm Ninh dường như không e ngại hắn như người khác, “Ngài hẳn phải biết từ khoảnh khắc ngài sử dụng Nước Mắt Thần Nữ và máu dâm xà, nàng ta sẽ không bao giờ đầu hàng. Trận chiến này sẽ chỉ kết thúc khi một bên chết.”

Doanh Trì đấm một quyền vào mặt Hàm Ninh, mặt Hàm Ninh lập tức be bét máu, song hắn cũng chỉ tiện tay vuốt sơ, không hề lùi lại.

Ma binh công thành, Họa Thành chìm trong ánh lửa.

Tứ quân của Ma khôi là Tham, Niệm, Nộ và Si chia ra thống lĩnh binh sĩ, hiện giờ là Tham quân dẫn binh nghênh địch. Doanh Trì chăm chú theo dõi chiến trường, song ánh mắt hắn lại đảo khắp bốn phía tìm kiếm. Ma khôi luôn lánh mình ở Họa Thành, xưa nay vẫn im hơi lặng tiếng, hành tung thần bí, chưa hề tham dự bất kỳ cuộc chiến nào, cho nên thực lực của bọn họ luôn là một dấu hỏi lớn.

Song nhìn tình hình bây giờ thì xem ra thể chất của Ma khôi cũng không mạnh mẽ gì cho cam, cho nên số Đao tu, Kiếm tu tham gia ứng chiến cực kỳ ít ỏi, đa phần dựa vào Trận tu chống đỡ. Doanh Trì không khỏi nhẹ nhõm hơn chút, trận chiến này hai phe địch ta có mất mát gì cũng đều là tổn thất của hắn. Lại nói, tại sao người kia vẫn chưa xuất hiện?

Tại Tiên tông Cửu Uyên, trước Huyền Quang Kính, ma tức tím đen bao trùm, Thiên Cù Tử nhìn mà rầu rĩ. Tuy chẳng ai biết rõ về thực lực của Ma khôi, nhưng chỉ nhìn trận pháp phòng ngự của Họa Thành, chàng dĩ nhiên đánh giá được họ mạnh yếu thế nào.

Họa Thành không có linh mạch.

Bất kể là Tiên tông hay Ma tộc, vận dụng pháp thuật đều tiêu hao linh lực. Đệ tử muốn nhập môn, điều kiện đầu tiên là trên người phải có linh khí, đủ thấy linh khí quan trọng đến thế nào. Nơi nào có linh mạch, linh khí nơi đó sẽ tinh thuần, sông núi lung linh, cỏ cây nhật nguyệt và linh khí hỗ trợ lẫn nhau, tạo thành một vòng tái sinh tuần hoàn. Nếu như giữ gìn thỏa đáng, linh mạch chẳng những không bị tiêu hao mà ngược lại sẽ càng ngày càng mạnh.

Đương nhiên, vật trân quý như thế tất quý hiếm, Họa Thành không có cũng chẳng có gì kỳ quái.

Núi Dung Thiên nhờ có chín nguồn linh mạch mới cho ra đời tông môn hàng đầu là Tiên tông Cửu Uyên, chèo chống cả Huyền môn. Thần điện Ma tộc chỉ có bốn linh mạch mà trận pháp Cửu Sát Thiên Võng nơi đó đã khiến người ngoài dè chừng không dám khiêu khích.

Trận chiến này, Ma khôi gần như chẳng có chút phần thắng nào.

Tiên tông Cửu Uyên đương nhiên không thể ngồi xem Ma tộc độc chiếm Ma khôi, nhưng vấn đề là nhúng tay kiểu gì, và khi nào.

Và nàng… dự định thế nào?

Nếu Họa Thành rơi vào nguy cơ khó giữ mình, liệu nàng có cân nhắc lại điều kiện của Tiên tông Cửu Uyên?

Đang xuất thần thì bên tai chợt vang lên tiếng kêu, Thiên Cù Tử ngẩng đầu lên, trong Huyền Quang Kính xuất hiện hình ảnh của Húc Họa, tóc buộc cao bằng dây lụa, y phục đính trân châu, toàn thân tuyền một màu trắng, Liên Đăng lơ lửng trên bàn tay, tư thái không hề giống như trên chiến trường mà như đang tắm ánh trăng dạo bước tìm hái hoa đêm.

Doanh Trì nhìn nàng chằm chằm, Liên Đăng trong tay Húc Họa bỗng tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng chiếu đến ai thì kẻ đó bốc cháy, ma binh kêu rên liên hồi. Ninh Hàm sau lưng Doanh Trì lẩm bẩm: “Xá Thế Liên Đăng.”

Xá thế miễn tội, sống chết luân hồi.

Húc Họa giơ cao Liên Đăng, tay còn lại kết ấn, đi một bước kết một trận, tức thì biển máu cuồn cuộn, ma quân xung phong liều chết mà không làm nên chuyện gì. Trận tu tuyệt đỉnh, kết trận cực nhanh lại cực chuẩn, toàn bộ núi đá, đất cát và ánh sáng nơi này đều là nền tảng lập trận của nàng.

Ma binh choáng váng, thế trận hoàn toàn rối loạn trước sự công phá của Xá Thế Liên Đăng, chỉ một thoáng mà đã tử thương vô số.

Nhìn hình ảnh trong Huyền Quang Kính, cả chín vị chưởng viện đều lộ vẻ kinh ngạc. Ngọc Lam Tảo lắp bắp: “Đây là… Trận tu?”

Chưởng viện Trận tông Điển Xuân Y mải nhìn chằm chằm Huyền Quang Kính, chẳng hề nghe thấy lời y nói. Đại trưởng lão Đao tông Phó Thuần Phong chậc lưỡi: “Doanh Trì đánh giá thấp tộc Ma khôi, phái đám rác rưởi này đi chịu chết.”

Dưới Họa thành, thương vong phe Ma tộc nhanh chóng vượt xa bên Ma khôi.

Không còn đường lui nữa, Doanh Trì cởi áo choàng ra, rút bảo kiếm Hư Tà cầm trên tay.

Húc Họa đạp trên ma tức, tay áo bồng bềnh, Xá Thế Liên Đăng tỏa sáng chói lòa, kéo theo gió cuộn mây quần. Doanh Trì vung kiếm chém ngang, kiếm khí phá vỡ mấy tầng trận pháp ào ào bắn đến. Liên Đăng trong tay Húc Họa như có sự sống, lập tức bay đến trước người nàng, đỡ được đòn hiểm kia.

Bức tường ánh sáng bị kiếm Hư Tà chém vỡ, bắt đầu rạn nứt rơi lả tả xuống trên mặt đất, tựa như sao trời đồng loạt đổ bộ, trông huyền ảo đẹp đẽ đến lạ thường. Húc Họa đứng tại trung tâm thế trận, vạt áo trắng bay múa trong không trung, Liên Đăng trong tay lóe ánh sáng đỏ tựa đang nhỏ máu, trông nàng vừa như ma quân yêu diễm giáng thế, lại như thần nữ phi thiên.

Nàng hơi cúi người, ánh sáng đỏ càng mạnh mẽ hơn, từ một đốm lửa nhỏ trong nháy mắt đã lan ra khắp đồng cỏ.

Bốn phía vang vọng tiếng kêu rên của bên Ma tộc, tựa như vừa nhận được hiệu lệnh, Ma khôi bắt đầu phản kích mạnh mẽ.

Doanh Trì không quan tâm, liên tục vung kiếm tấn công vào Liên Đăng.

So cận chiến thì Đao tu và Kiếm tu mạnh hơn hẳn Trận tu, bởi vì kết trận cần thời gian, cần vật liệu làm nền cho trận, cho nên khả năng phản đòn của Trận tu trên chiến trường thường rất kém. Kiếm tu hơn ở tốc độ linh hoạt, Đao tu mạnh nhờ thế công bá đạo, có thể nói bọn họ chính là thiên địch của Trận tu.

Các ngón tay đã siết đến trắng bệch, Húc Họa cố gắng nắm chặt đế Liên Đăng.

Doanh Trì vận sức vào chiêu kiếm, song giọng nói lại run run không nỡ, “Đi theo ta có gì không tốt chứ?”

Húc Họa chậm rãi giơ cao tay, “So sánh thì ta càng muốn giết ngươi hơn.”

Nhẫn trân châu trên tay nàng nổ tung, tầng thứ nhất của trận pháp hộ thân vỡ vụn.

Khóe mắt Doanh Trì đỏ vằn tia máu, “Dẫu sẽ hi sinh vô số tộc dân?”

Húc Họa nói: “Hèn mọn tìm đường sống, chẳng bằng khảng khái chịu chết.”

Doanh Trì lại rót lực vào kiếm, Liên Đăng khẽ phát ra tiếng vang, Húc Họa bỗng nắm chặt mũi kiếm của hắn, cả năm ngón tay dùng sức dời mũi kiếm sang chỗ khác. Đến phiên vòng phỉ thúy trên cổ tay vỡ vụn, máu tươi nhỏ xuống từ bàn tay nàng từng giọt như châu rơi. Doanh Trì lắc đầu, “Ngừng lại đi, Húc Họa, đừng như vậy.”

Húc Họa bỗng nhiên xoay người, tay áo bay lên, trước mắt Doanh Trì lại bỗng sáng lòa, hương hoa quế ùa ra, hòa tan mùi máu tanh đầy đất. Trong nháy mắt giữa nàng và hắn lại tăng thêm ba tầng trận pháp.

Thêm một đợt đồ sát nữa ập xuống, Trận tu tuyệt đỉnh không còn bị quấy nhiễu, tiếp tục tung hoành chiến trường.

Ma quân đã thương vong hết hai phần mười, bấc đèn của Liên Đăng run bần bật, cẩn thận lắng nghe thì sẽ thấy đều là tiếng thần thức giãy giụa trong thống khổ.

Đã chấp nhận đánh đổi như thế, hắn tuyệt đối không thể tay không mà về.

Nhưng đúng như Hàm Ninh nói, nàng sẽ không quy hàng. Núi thây biển máu không khiến Họa Thành sợ hãi khuất phục, trái lại còn kích thích ý chí chiến đấu của Ma khôi. Một mình nàng vào trận liền có thể trấn định tinh thần của Họa Thành, đứng trước gió tanh mưa máu cũng không chùn bước.

Trong khi đó hắn lại không thể tùy ý tử chiến đến cùng với Ma khôi.

Doanh Trì vẫn nhìn nàng chằm chằm, khàn giọng cất tiếng: “Hàm Ninh, liên lạc với đại tế ti Thái Sử Trường Lệnh của Họa Thành…” Hắn hơi dừng lại, từng câu từng chữ kế tiếp như xé da xé thịt hắn để thoát ra, đầm đìa máu tươi, “Ma tộc nguyện dùng một nguồn linh mạch chiêu hàng Họa Thành. Sau khi chuyện kết thúc, tộc Ma khôi sẽ do Tế Ti thần điện tự trị.”

Toàn bộ người ở Tiên tông Cửu Uyên đều biến sắc.

Họa Thành tôn sùng Khôi thủ, Tế Ti thần điện tuy quản lý sự vụ thường ngày nhưng lại không có quyền quyết định. Một nguồn linh mạch sở hữu linh khí nhiều hơn cả trụ sở của một tông phái cấp trung, đủ cho bọn họ tự lập, huống chi còn được quyền tự trị?

Hiện giờ đại quân của Ma tôn đã gần công phá được trận pháp, cho dù tiếp tục đánh nữa bọn họ sẽ được cái gì?

Trước Huyền Quang Kính, Thiên Cù Tử bỗng nhiên đứng dậy, Tái Sương Quy vội hỏi: “Làm gì vậy?”

Thiên Cù Tử mím môi, “Ta muốn đến Họa Thành.”

Lần này đến tám vị chưởng viện luôn thích rất thích vung nồi cỗ vũ cũng không ủng hộ, Ngọc Lam Tảo kêu lên: “Ngươi điên rồi, bây giờ ma binh của Doanh Trì đã tử thương hơn ba phần bên dưới Họa Thành, đã trót làm thì phải làm đến cùng, không đạt được mục đích Ma tộc sẽ không dừng tay, ngươi đến đó làm được gì chứ?”

Đúng, còn có thể làm được gì nữa?

Thiên Cù Tử nói: “Tụ tập đệ tử tinh nhuệ trong tông môn, nếu Họa Thành đồng ý quy hàng Cửu Uyên, chúng ta sẽ lập tức ra tay chi viện.”

Bất Động Bồ Đề hỏi: “Ngươi muốn thương lượng với Khôi thủ Ma khôi?”

Thiên Cù Tử *ừ* khẽ một tiếng, Điển Xuân Y nghe vậy liền nói ngay: “Ủng hộ. Ta đi triệu tập đệ tử đây, sẽ ở bên ngoài thánh vực Thiên Ma chờ lệnh.”

Ngọc Lam Tảo lộ vẻ ngạc nhiên, “Sao tự nhiên Điển chưởng viện lại trở nên tích cực như vậy?”

Điển Xuân Y vuốt ve sợi chuỗi chứa tám loại trận pháp trong tay, “Ta thấy Ma khôi thuận mắt.”

Mộc Cuồng Dương vốn hiếu chiến, cho nên cũng đứng dậy hoạt động gân cốt, khớp xương toàn thân kêu răng rắc, hào hứng hưởng ứng: “Chờ tin tức từ ngươi đấy.”

Thiên Cù Tử quét mắt một vòng qua những người còn lại, không ai phản đối. Nếu Ma khôi quả thật có thể kéo dài huyết mạch cho Tiên môn, dẫu phải hy sinh mất mát thì cũng đáng giá.

Thiên Cù Tử lập tức xuống núi, không có ma tức che giấu, chàng vừa tiến vào thánh vực Thiên Ma liền bị phát hiện ngay.

Doanh Trì nhận được tin song lại không có thời gian lo lắng. Ma tộc bọn họ hao binh tổn tướng dưới chân Họa Thành, Tiên tông liền chạy tới muốn kiếm chác một phần. Hắn nhắm mắt lại, một lát sau mới mở mắt ra, tay phải bấm quyết thật nhanh.

Thiên Cù Tử không kịp ngự kiếm, chàng rõ hơn ai hết, Doanh Trì bị dồn đến tình cảnh này, nhất định sẽ tung ra trận pháp hộ thân Linh Hoàng Yêu Phong để nhanh chóng giành được thắng lợi. Bằng không ôm thương vong nặng nề trở về mà tay trắng, hắn sẽ giải thích kiểu gì với mười hai tộc trưởng của Ma tộc?!

Bầu trời của thánh vực Thiên Ma cuồn cuộn mây đen, Thiên Cù Tử lợi dụng kẽ nứt âm dương, trong nháy mắt xuyên qua nghìn dặm.

Trên không trung Họa Thành nổi sấm sét vang dội, vòm trời như bị xé toạc, gió gào mây tuôn. Thiên Cù Tử xuất hiện giữa vết nứt, tay áo tung bay, sau lưng là chớp giật lóe sáng liên hồi.

Doanh Trì ngẩng đầu lên nhìn chàng, căm hận dâng trào trong lòng. Biết rõ hắn và năm vạn ma quân ở đây mà người này lại dám đơn thương độc mã đến, còn phô trương thanh thế tới mức đó.

Tiên tông Cửu Uyên quả thật quá cuồng vọng.

Phía sau hắn, Hàm Ninh hỏi: “Ma tôn, vây giết?”

Ánh mắt tóe lửa của Doanh Trì nhìn Thiên Cù Tử chằm chằm cả buổi, song rốt cuộc hắn lại lắc đầu, “Không.”

Hàm Ninh ngạc nhiên, nhượng bộ vốn không phải là tác phong của Doanh Trì.

Doanh Trì không cần quay đầu lại cũng biết Hàm Ninh nghĩ gì, cho nên nói: “Thiên Cù Tử trời sinh vốn thận trọng, y dám một mình đến đây, tât nhiên đã tính toán làm sao có thể toàn thân trở ra. Bây giờ toàn lực vây giết y chỉ tổ phân tán binh số, để Ma khôi thừa cơ hội trở mình thôi.”

Hàm Ninh sửng sốt, “Y đơn độc đến đây là vì muốn phân tán binh lực của chúng ta?”

Doanh Trì cười lạnh, “Không thì còn thế nào? Y tay không mà đến, tất nhiên chỉ có thể tay không mà về.”

Thiên Cù Tử không buồn để ý tới ma binh xung quanh, thậm chí không nhìn cả Doanh Trì cách đó không xa, chàng bay nhanh về phía Húc Họa. Húc Họa trông thấy chàng tới lại khẽ nhíu mày, hiển nhiên không vui vẻ gì với sự xuất hiện của chàng.

Thiên Cù Tử đạp sương mù mà đi, thản nhiên vượt qua từng tầng trận pháp trùng điệp. Húc Họa rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi: “Hề chưởng viện muốn gì?”

Khẩu khí không mang bao nhiêu hảo cảm, chẳng có tí cung kính hay tôn trọng dành cho bậc tiền bối trưởng giả nào, nhưng giọng nàng lọt vào tai lại luôn vô cùng êm dịu dễ nghe. Thiên Cù Tử cách nàng nàng rất gần, đầu thắt lưng lụa của nàng bị gió thổi bay phần phật, phất nhẹ lên mu bàn tay chàng. Y phục nàng loang lổ vết máu, nhưng hương hoa quế trên người vẫn thơm ngọt như cũ. Thiên Cù Tử dời ánh mắt sang nơi khác, không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, tận lực khiến khẩu khí mình nghe sao cho thật bình tĩnh, “Ta đại diện Tiên tông Cửu Uyên mà đến, nguyện ký minh ước với Khôi thủ, cùng chống lại Ma tộc.”

Lời lẽ đầy thiện ý, song giọng điệu lại lãnh đạm, ánh mắt nhìn chếch một bên, rõ ràng trông không hề tình nguyện.

Húc Họa cười khẽ, chiến hỏa đã đốt đến đỉnh đầu, nhưng lời lẽ của nàng lại ẩn đầy gai nhọn: “Ồ? Tiên tông Cửu Uyên dự dịnh ra mặt vì chính nghĩa mà không đưa ra bất kỳ điều kiện nào?”

Tim Thiên Cù Tử khẽ nhói vì gai sắc trong lời nàng, nhưng tình hình khẩn cấp, chàng đành đáp vội: “Chỉ cần Ma khôi đồng ý rời khỏi thánh vực Thiên Ma, thay tên đổi họ, quy thuận Tiên tông Cửu Uyên; Cửu Uyên tất sẽ toàn lực tương trợ.”

Hoàn toàn là khẩu khí vì đại cuộc.

Húc Họa hỏi: “Nghe rất hợp tình hợp lý. Nhưng sau khi quy thuận thì sao?” Giọng nàng thản nhiên như đang ngồi trước bàn đàm phán, trong tay lại bấm quyết kết trận không ngừng, những nơi trận pháp quét qua, máu ma quân chảy thành sông.

Thiên Cù Tử sững người, Liên Đăng trong tay Húc Họa tỏa sáng đỏ rực, chàng vội vàng theo sát phía sau. Húc Họa chú tâm vào trận chiến, song vẫn lưu ý đến con người sâu hiểm khó dò sau lưng mình. Y nhìn như đang chiêu hàng, nhưng đi lại trong trận pháp của nàng vô cùng thong dong, từng bước chuẩn xác, không có bất kỳ sơ hở nào.

Thiên Cù Tử đi tới sau lưng nàng, biết nàng không vui nên giữ khoảng cách một tầng trận pháp, nói: “Yêu cầu của Cửu Uyên là gì, tin rằng Khôi thủ rất rõ ràng.”

Húc Họa kết thêm một trận pháp, tránh thoát sự truy đuổi của một toán ma quân rồi hỏi: “Cửu Uyên và Ma tộc khác biệt chỗ nào?” Lòng Thiên Cù Tử lạnh đi, quả nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt chàng, hỏi tiếp: “Ngươi và Doanh Trì có khác gì nhau sao?”

Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của nàng càng thêm thanh lãnh, Hề chưởng viện bị làn gió thơm tập kích, trong nháy mắt liền rơi vào thế hạ phong, đành nghiêng mặt sang một bên, nhìn qua lại như không khác gì đang ngầm thừa nhận: không có gì khác cả.

Ý thức được điểm này, chàng lập tức quay đầu lại, “Ta đương nhiên khác Doanh Trì! Cửu Uyên sẽ không giam cầm Ma khôi, chúng ta chỉ hy vọng…”

Húc Họa nói thay chàng nửa câu còn lại: “Chỉ hy vọng Ma khôi lưu lại trên núi Dung Thiên, sinh con đẻ cháu cho đệ tử Cửu Uyên.”

Thiên Cù Tử im bặt.

Đúng là không khác gì nhau.

Nhưng Cửu Uyên tụ tập đệ tử, không tiếc sức đột phá Cửu Sát Thiên Võng, nghìn dặm xa xôi đến đây tương trợ, làm sao có thể hoàn toàn vì chính nghĩa thôi?

Chàng trầm mặc, Húc Họa nói tiếp: “Vì sao Tiên tông lại ra điều kiện đó, ta hiểu rất rõ, thế nhưng… Ta không chấp nhận.” Dưới chân chính là địa ngục Tu La, nàng nâng đèn lướt qua, nở nụ cười như gió mát, “Nhã ý của Tiên tông, Họa Thành cảm kích, nhưng phụ thuộc vào người khác không phải là kế lâu dài. Mời Hề chưởng viện về đi.”

Thiên Cù Tử hiển nhiên không thể cứ vậy mà về, chàng làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng chịu chết chứ, cho nên vẫn cố khuyên nhủ: “Nên tìm đường sống trước, như vậy mới có thể tính toán tiếp.”

Có lẽ lòng nàng đã quyết, mà cũng có lẽ vì đã nhận định đối phương vốn chán ghét Ma khôi, Húc Họa đương nhiên coi lời chàng như gió thoảng qua tai, chỉ hời hợt nói một câu đáp trả: “Vứt bỏ liêm sỉ cầu sinh, thà chết còn hơn.”

Bên kia Doanh Trì bật ngón tay, trận pháp Linh Hoàng Yêu Phong từ trên trời giáng xuống. Thiên Cù Tử nắm chặt lấy cánh tay cầm Liên Đăng của Húc Họa, “Mau rời khỏi đây!”

Da thịt vừa tiếp xúc, trong mắt Húc Họa lộ ra mâu thuẫn không thể che giấu, Nước Mắt Thần Nữ và máu dâm xà khiến nàng luôn khao khát gần gũi nam tử, mà nàng lại cực kỳ chán ghét cảm giác này. Vì thế nàng không thích bị người xa lạ đột nhiên tiếp cận, huống chỉ còn là Thiên Cù Tử nàng vốn chẳng hề có hảo cảm.

Nàng lập tức hất mạnh tay chàng ra.

Lần đầu tiên Thiên Cù Tử bị ghẻ lạnh đến như vậy, nếu như là người khác, hẳn chàng cũng chẳng buồn để bụng, thế nhưng lại chính là người trong mộng, lòng tự tôn của Hề chưởng viện không khỏi bị đả kích. Khó khăn lắm mới chui ra khỏi được vỏ sên của mình, giờ bị lửa đốt lại chui tọt vào, chàng lùi lại một bước, trầm mặc không nói gì nữa.

Linh Hoàng Yêu Phong như bức tường nước, ngăn cách hai người.

Doanh Trì lặng lẽ quan sát, hắn đã dự liệu được Húc Họa sẽ từ chối. Kỳ thực nàng nói không sai, Cửu Uyên cũng vậy mà Ma tộc cũng thế, chẳng ai làm ơn mà không có mục đích cả. Nếu chấp nhận phụ thuộc, chẳng phải Ma tộc cùng tông cùng gốc là lựa chọn tốt hơn sao?

Mặc dù Thiên Cù Tử dường như rất lạnh đạm hờ hững với chuyện cứu giúp Ma khôi, nhưng có thể nhìn người này tay không trở về cũng là một chuyện vui.

Doanh Trì mặc kệ Thiên Cù Tử, hạ lệnh toàn quân công giết chiến sĩ Ma khôi bị vây trong trận Linh Hoàng Yêu Phong.

Áp lực đột ngột tăng cao, Húc Họa không còn rảnh liếc nhìn Thiên Cù Tử nữa.

Thiên Cù Tử đứng ngoài trận, nhìn bóng dáng nàng chập chờn sau bức tường nước. Thật sự… không thể nhượng bộ trước ư? Cho dù vờ thỏa hiệp cũng không thể sao?

Với tình hình chiến trận hiện giờ, Tiên tông Cửu Uyên không phải không có khả năng can dự. Dưới trướng Âm Dương viện của chàng thôi đã có ít nhất mấy trăm đệ tử tinh nhuệ có thể trực tiếp xâm nhập thánh vực Thiên Ma. Nếu cả chín chưởng viện đồng tâm hiệp lực, tập trung tất cả tinh nhuệ tông môn, tiêu diệt số Ma tộc vây dưới Họa Thành là chuyện nằm trong tầm tay.

Nhưng toàn bộ tinh nhuệ của Tiên tông Cửu Uyên xông vào trận địa của ma vực, sẽ hy sinh ít nhất bốn phần trở lên. Đánh đổi nặng như thế, đương nhiên nên có hồi báo tương ứng. Trưởng tộc Họa Thành ngay cả vờ thuận theo cũng không muốn.

Mà phần tình cảm giấu trong lòng của chàng, có thể bù đắp được tính mạng tu vi của đệ tử dưới trướng chàng sao?

Thiên Cù Tử đã đoán đúng, một Họa Thành không có linh mạch sẽ hoàn toàn chẳng có phần thắng trước Linh Hoàng Yêu Phong.

Linh Hoàng Yêu Phong là trận pháp hộ thân của Ma tôn Doanh Trì, trận linh* nối liền với Cửu Sát Thiên Võng, tất cả linh lực nó tiêu hao đều đến từ Cửu Sát Thiên Võng.

*Trận linh: linh lực của trận pháp

Khuyết điểm duy nhất chính là khi phát động Linh Hoàng Yêu Phong, linh lực của Cửu Sát Thiên Võng sẽ phải chia sẻ cho nó, đồng thời sử dụng hai trận, uy lực chắc chắn phải suy giảm.

Đây chính là vũ khí độc quyền tượng trưng thân phận của những người đứng đầu, Thiên Cù Tử có trận pháp tên là Ác Cơ*, trận linh cũng liên kết với trận pháp Liên Hành bảo hộ núi Dung Thiên.

*Ác Cơ – nắm chắc cơ hội

Chiến sĩ Ma khôi bỏ mình vô số, Tế Ti thần điện vẫn luôn quan sát trận chiến rốt cuộc bị dao động.

Ma khôi có thể kết hợp với tiên ma sinh ra đời sau, chỉ riêng khả năng này đã đủ khiến tộc Ma khôi bị tất cả các thế lực truy lùng lôi kéo rồi. Nhưng nhiều năm qua Khôi thủ các đời luôn giữ vững tiêu chí sống ẩn dật, không cho phép bất kỳ tộc dân nào để lộ khả năng này.

Sau khi Húc Họa kế nhiệm vị trí Khôi thủ, nàng lại liên tục ra ngoài học hỏi bốn phía, mang về rất nhiêu bí thuật công pháp thúc đẩy Ma khôi khổ tâm tu luyện.

Tu luyện không dễ dàng gì, nhưng tộc Ma khôi vốn đối với Khôi thủ của mình là nói sao làm nấy, không có một lời oán giận.

Khi bí mật của Ma khôi đã bị lộ, Ma tộc liên tục lấy lòng. Ma tôn còn đích thân ngụy trang thành một tán tu* lẻn vào Họa Thành, kết bạn với Khôi thủ, hai người cầm tay nhau dạo chơi, trò chuyện vui vẻ suốt mấy tháng. Nhưng sau khi biết được thân phận của hắn, Húc Họa nghiêm túc từ chối lời cầu thân của Ma tôn, còn mời hắn rời khỏi Họa Thành.

*Tán tu: tu giả tự do, không thuộc tông phái nào.

Bây giờ đại quân Ma tộc đánh tới dưới thành, Khôi thủ lại ra chỉ thị tử chiến đến cùng.

Tế ti thần điện rốt cuộc cũng không thể im lặng thuận theo chỉ thị của Khôi thủ nữa. Huống chi hiện giờ Họa Thành thua trận đã là kết cục trước mắt, chưa kể đến bây giờ Ma tộc vẫn đồng ý dùng một nguồn linh mạch chiêu hàng.

Đại tế ti Thái Sử Trường Lệnh và ma tướng Quỷ Dạ tới đàm phán ngồi đối diện nhau, Quỷ Dạ không nhanh không chậm xoay xoay cái chén trong tay, “Ma tôn không có ác ý với tộc Ma khôi, tin rằng qua những gì diễn ra mấy ngày qua, đại tế ti đã sớm hiểu rõ điểm này. Nếu còn kéo dài nữa, đến khi toàn bộ chiến sĩ Ma khôi bị tiêu diệt Họa Thành mới chịu mở rộng cửa thành, chỉ e mười hai tộc trưởng không nhân từ như Ma tôn, chưa chắc đã chấp nhận điều kiện hậu đãi như vậy.”

Thái Sử Trường Lệnh bấu chặt thành ghế, “Ma tộc thật sự đồng ý sau này để Tế ti thần điện cai quản Họa Thành?”

Quỷ Dạ nheo mắt, trong lòng cười khẩy còn ngoài mặt lại hết sức chân thành, “Đại tế ti có thể yên tâm về điều này. Ma tôn miệng vàng lời ngọc, hứa hẹn đáng giá nghìn vàng.”

Thái Sử Trường Lệnh nuốt nước miếng một cái, vỗ thành ghế đứng dậy.

Bên dưới Họa Thành, quân số của Ma khôi đã tử trận hơn phân nửa, một bên thân của Húc Họa bị Linh Hoàng Yêu Phong đánh trúng, máu me bê bết. Hiện giờ cửa Họa Thành đã bị đóng chặt.

Tham đưa ánh mắt sáng ngời nhìn nàng, gọi khẽ: “Trưởng tộc?”

Húc Họa không hề quay đầu lại, chỉ cười nhạt hỏi: “Hối hận không?”

Tham nghiêm mặt, đứng thẳng người lên, “Nguyện theo Khôi thủ vào sinh ra tử, vĩnh viễn không hối hận.”

Húc Họa thấp giọng nói: “Chỉ có chủng tộc anh dũng bất khuất mới giành được tự do. Hy sinh này là đáng giá, hãy tin ta.”

Tham kiên định đáp: “Thuộc hạ chưa hề nghi ngờ.”

Sự khốc liệt của cuộc chiến vượt qua tưởng tượng của mọi người.

Bên dưới Họa Thành, thây chất như núi, máu chảy thành sông, gió thổi qua cũng bị nhiễm lệ khí. Húc Họa chầm chậm bước đi, Xá Thế Liên Đăng trải qua khổ chiến dài đằng đẵng như vậy, bấc đèn đã sắp tàn lụi.

Trong khi đó Linh Hoàng Yêu Phong lại có bốn linh mạch củng cố linh lực, vẫn cuồn cuộn không thôi. Sau lưng là cửa thành đóng chặt, nàng quay đầu cũng không đường trốn. Tham bỗng bị trúng mấy mũi tên, lảo đảo ngã xuống, Húc Họa rốt cuộc mới hơi ghé mắt nhìn.

Thiên Cù Tử đứng ngoài trận, vẫn chưa mở miệng thì Doanh Trì đã lặp lại câu chàng muốn hỏi: “Thật sự không thể cân nhắc sao?”

Cách tầng trận pháp, giọng hắn vẫn rõ ràng hơi run rẩy.

Húc Họa bình thản phủi phủi áo, máu tươi nhỏ xuống từng giọt như châu ngọc, “Cân nhắc?” Nàng giơ bàn tay đẫm máu lên, máu dâm xà hoa quyện trong máu nàng ánh lên.

Nàng nói khẽ: “Ngươi có tư cách gì để ta cân nhắc?”

Doanh Trì giật mình, Linh Hoàng Yêu Phong bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng. Đây là…

Trận phòng ngự của Họa Thành.

Tại sao đến giờ nàng mới kích hoạch trận pháp này?!

Thiên Cù Tử biến sắc, từ Liên Đăng xông ra vô số thần thức, lấy máu tươi làm nước, hài cốt làm bùn, thần thức của các binh sĩ bỏ mình dưới Họa Thành đều hóa thành linh lực. Trong đầm máu bùn vô tận kia, một chồi non phá đất trồi lên, trong nháy mắt hóa lớn, xòe cành lá bao phủ lấy Họa Thành.

Từ các chạc cây không ngừng vươn dài, từng nụ hoa vàng nhạt mọc ra, hé nở bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, vàng rực cả một khoảng trời, máu tươi chảy bên dưới giúp hoa càng thêm khoe sắc.

Trong nháy mắt mùi hoa quế tràn ngập bốn phía.

Tuy Linh Hoàng Yêu Phong có Cửu Sát Thiên Võng hỗ trợ, nhưng Doanh Trì vẫn còn lòng muốn chiêu hàng, cho nên không xuất ra toàn lực. Lúc này dường như nó bị tấn công bởi một sức mạnh nào đó, nhất thời rung chuyển dữ dội.

Thế nhưng Linh Hoàng Yêu Phong thật sự quá mạnh mẽ.

Vẫn còn thiếu một chút.

Doanh Trì biết được có điều khác thường, hết sức khống chế trận pháp, tinh thần bị chấn động. Húc Họa rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn hắn, dẫu cho toàn thân đẫm máu thì nàng vẫn cao ngạo như cũ. Tựa như một nhánh hàn mai cương nghị đâm chồi nảy lộc trong nghìn sương vạn tuyết, sinh tử không mài mòn được ý chí, đau khổ chỉ tăng thêm vẻ diễm lệ, nàng hỏi lại: “Ngươi có tư cách gì để ta cân nhắc?”

Tia sáng cuối cùng của Xá Thế Liên Đăng bỗng trùm lấy cánh tay nàng, theo đó lan xuống đốt cháy thân thể nàng. Doanh Trì kinh hãi lùi lại một bước, thần thức của nàng bỗng phát sáng, Xá Thế Liên Đăng sắp tàn lụi lại bùng lên.

Ánh sáng lan rộng, tiếp sức cho gốc ngọc quế, Linh Hoàng Yêu Phong rốt cuộc cũng *ầm ầm* xuất hiện vết rạn nứt, nháy mắt sau gốc ngọc quế đã phá vỡ xiềng xích của trận pháp giam cầm mình, vươn ngọn về phía trời xanh.

Mảnh vỡ của Xá Thế Liên Đăng rơi đầy trên mặt đất.

Doanh Trì thu hồi Linh Hoàng Yêu Phong, ngắm nhìn gốc ngọc quế cao vút tận mây, lẩm bẩm: “Hương hoa tỏa xa tận chân trời, nở rộ vào giữa tháng. Đây là…”

Thiên Cù Tử tiếp lời thay hắn: “Là thần mộc bất hủ.” Thảo nào tất cả Ma khôi đều mang hương hoa quế trên người, không ngờ trong Họa Thành lại có thần vật như vậy.

Húc Họa dùng máu thịt và linh thức của các chiến sĩ Ma tộc và Ma khôi đã ngã xuống tạo thành một nguồn linh mạch, đặt gốc quế này làm trận linh, cuối cùng còn không tiếc dùng tính mạng của chính mình để tương trợ, dựng cho Họa Thành một trận pháp phòng ngự chân chính.

Nàng thành công rồi.

Linh mạch hiện thế, trời đất rung chuyển. Vẻ đau đớn của Doanh Trì đều lộ rõ trên mặt, nhưng có người ngay cả tư cách đau xót cũng không có.

Thiên Cù Tử đưa lưng về phía Huyền Quang Kính, nhanh chóng kết ấn, thanh tẩy dư uy của Linh Hoàng Yêu Phong và lệ khí của Xá Thế Liên Đăng, ngưng tụ vài sợi thần thức còn sót lại. Làm xong chàng khom lưng thu nhặt các mảnh vỡ của Liên Đăng rơi vãi trên mặt đất.

Mảnh vỡ sắc bén cắt trúng tay chàng, song chàng lại không hề có cảm giác.

Trong toàn bộ sự kiện, từ đầu đến cuối chàng chỉ là một cái bóng mờ, đứng ngoài cuộc quan sát một hồi yêu hận tình thù của người khác, không có quyền buồn cũng không có quyền vui.

Chỉ có thể giữ bộ mặt vô cảm xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.