Hướng Tiêu Qua biết, đây chính là nhân quả chính lão gieo xuống. Hơn hai ngàn năm chỉ như một thoáng lặng lẽ trôi qua, lão rèn đúc được vô số pháp bảo, những thành quả tâm huyết kia, thật sự nhiều đến mức cả lão cũng không nhớ được.]
Chỉ có thanh kiếm này, thanh thánh kiếm mang tới cho lão sự tôn vinh và địa vị này là vẫn còn mới mẻ trong ký ức lão. Thậm chí đôi khi lão vẫn còn mộng thấy mình như còn đang đúc kiếm.
Lão đưa Xá Thế Liên Đăng ra, “Cầm đi đi.” Giọng vô cùng uể oải khàn đục, mười ngày qua lão không hề ngủ ngon được giấc nào.
Húc Họa vẫn luôn trong dáng vẻ khoan thai cho đến khi nhìn thấy pháp bảo đối phương đưa ra.
Xá Thế Liên Đăng. Nàng nhận lấy, chuôi đèn xanh ngọc chạm vào tay nàng, cảm xúc quen thuộc ùn ùn ùa về. Nàng đứng dậy, hỏi: “Thiên Cù Tử mang về ư?”
Cũng không khó đoán, dẫu sao lúc đó dưới Họa Thành cũng chỉ có Thiên Cù Tử là người Huyền môn. Hướng Tiêu Qua gật đầu, “Đúng.”
Húc Họa dùng đầu ngón tay m0n trớn các cánh hoa của Liên Đăng, pháp bảo gặp lại chủ cũ lập tức tỏa hào quang. Nàng khẽ gật đầu, nhẹ nói: “Rất tốt.”
Dứt lời nàng xoay người định đi, Hướng Tiêu Qua vội hỏi: “Khi nào ngươi mới thu hồi kiếm khí trong người Hướng Mang?”
“Thu hồi?” Húc Họa tựa như vừa nghe thấy được một chuyện nực cười, hỏi lại: “Đồ tỷ tỷ tặng cho đệ đệ, sao lại phải thu hồi?”
Hướng Tiêu Qua cả giận nói: “Nó và chuyện này không có chút liên hệ nào, ngươi muốn gì cứ tới tìm ta tính toán, hãy thả nó ra trước!”
Húc Họa nâng Liên Đăng lên ngắm nghía, tâm trạng nàng đang cực kỳ tốt nên trong mắt đều là ý cười, “Lời này nghe vui thật, ngài là phụ thân ta, sao ta có thể vô lễ với ngài chứ? Như thế là bất hiếu nha!” Dứt lời nàng vừa ngân nga khẽ hát vừa rời khỏi Hướng gia bảo.
Toàn bộ môn nhân đệ tử trên dưới Hướng gia bảo, thậm chí cả pháp trận phòng ngự, đều không mảy may phát hiện được chút bất thường nào.
Đối phương lui tới địa bàn của mình như chỗ không người… Hướng Tiêu Qua ngồi trước lò kiếm, bị chuyện xưa quấn lấy lật qua lật lại như ác mộng mãi không chịu ngừng.
Ở Họa Thành, Doanh Trình vẫn còn chuẩn bị Ma khôi, nhưng đã có không ít tộc nhân không nhịn được bắt đầu hỏi thăm bốn phía, xem trong một vạn Ma khôi được trao đổi lần này có thân nhân của mình không. Nhân số Ma khôi vốn không nhiều, một vạn người chính là gần một nửa rồi đấy.
Trong khi đó, đại tế ti Thái Sử Trường Lệnh lại không suy nghĩ làm sao sắp xếp cho số tộc nhân này. Gần đây lão thường xuyên chạy tới Dược phường, mà thành quả cũng rất rõ ràng, tất ca mọi người đều phát hiện tu vi của lão tăng lên với tốc độ ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được.
Chỉ có mỗi hóa thân của Thiên Cù Tử ở đây, nhưng ngày nào Dược phường cũng đầy ắp người, tất cả đều là Y tu đến từ khắp nơi trong Họa thành.
Toàn bộ người của thần điện tế ti, ai mà không biết đây là cơ duyên lớn tới nhường nào cơ chứ?
Người người tranh nhau chen vào Dược phường đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả công tác nuôi tằm cũng bị chểnh mảng nghiêm trọng. Cũng may Húc Họa chưa từng hỏi tới… Họa Thành có rất ít Y tu, Thiên Cù Tử không biết sẽ ở đây thêm bao lâu, bọn họ học hỏi thêm nhiều một chút là chuyện tốt.
Trải qua mười mấy ngày, dân Họa Thành đều phát hiện rằng tính tình của vị Hề chưởng viện này rất ôn hòa, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của chàng, chàng sẽ không nổi giận. Mà ranh giới cuối cùng của chàng chính là, ban đêm Dược phường không tiếp khách, càng không cho phép bất kỳ ai xâm nhập.
Thái Sử Trường Lệnh cũng biết những ngày qua, ban đêm Húc Họa đều không có ở Tinh Thần Hải. Nàng đi đâu, đương nhiên chẳng ai biết.
Nhưng Thái Sử Trường Lệnh thật sự không chú ý tới chuyện này nhiều… Lợi ích đang ở trước mắt, hơn nữa lại như bảo tàng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, thời gian đào móc bảo tàng còn không đủ, lão làm gì rảnh rỗi mà bận tâm chuyện khác?
Công pháp của Họa Thành những năm gần đây, phần lớn đều dựa vào trộm mà có. Bởi vì thể chất cách xa tám dặm cũng nhận ra được của Ma khôi, Húc Họa muốn bọn họ cải trang lẻn vào môn phái khác học trộm cũng không thể… ngộ nhỡ bị lộ thì chẳng phải là trộm gà không được còn mất cả nắm gạo ư?
Cho nên ngoại trừ Trận tu nhờ có nàng chỉ dẫn là còn mạnh mẽ được một chút, những công pháp khác thật sự yếu đến thảm thương.
Y tu lại vốn ít ỏi, tư chất không tệ đều có thể tìm được sư môn khá mạnh để đầu quân, cho nên Họa Thành muốn bắt cóc người về bồi dưỡng mảng này cho dân mình càng thêm khó khăn.
Thế là việc Thiên Cù Tử tới đây dễ dàng giải quyết được nam đề của họ. Mọi người mê muội kiến thức uyên bác của chàng, thậm chí thỉnh thoảng còn có người âm thầm đề nghị với Thái Sử Trưởng Lệnh rằng: “Thật ra một vạn tộc nhân đổi với tài học của Hề chưởng viện cũng không tính là mua bán hời đâu.”]
Thái Sử Trường Lệnh tức giận, ào ào khiển trách người đề nghị một trận. Loại lời lẽ này, ai dám đưa ra trước mặt tộc nhân chứ? Đây chính là thân nhân bằng hữu của bọn họ đấy?!
Mặc dù nghe qua đúng là có lý thật.
Húc Họa cầm Xá Thế Liên Đăng về thành, chuyện đầu tiên muốn làm là tạt qua Dược phường.
Nhưng đến Dược phường rồi, nàng mới phát hiện căn bản không chen vào được… Dược phường ban ngày quả thật là cảnh kín người hết chỗ. Ban đầu đến đây nghe giảng bài chỉ có Dược sư, về sau toàn bộ người của thần điện tế ti đều tới. Hai ngày nay còn khoa trương hơn… Ma khôi theo trường phái khác đột nhiên nhớ tới, vị Hề chưởng viện này không chỉ học một trường phái. Ngoại trừ Y tu, đối phương cũng am hiểu các loại công pháp khác đó nha.
Thế là nhất thời, dòng người điên cuồng đổ về Dược phường, nơi này thành đông như kiến, nước chảy không lọt. Ngay cả Hề Vân Thanh còn phải đứng bên ngoài.
Húc Họa: “…”
Không chen vào được… thực sự không chen vào được.
______oOo______
Trên núi Dung Thiên, Khí tông và Trận tông đều lao tâm lao lực giúp Hướng gia bảo rèn đúc thánh kiếm mới.
Nhưng nói náo nhiệt thì chính là ở Đao tông không thể nghi ngờ.
Mộc Cuồng Dương quả thực muốn phát điên rồi, Phó Thuần Phong cứ phát tác bất kể thời gian không kể địa điểm, không biết lúc nào y sẽ trở chứng quay sang hành hung nàng. Mặc dù linh lực đã bị phong ấn, nhưng y vẫn có thể tìm vũ khí nha! Có đôi khi chín chưởng viện đang nghị sự, y chợt nhảy dựng lên phát bệnh.
Bởi vì không có binh khí, nên y toàn dùng tay chân quyền cước với Mộc Cuồng Dương. Đối mặt với các màn tấn công không biết mệt mỏi của sư tôn, Mộc Cuồng Dương quả thực phiền muộn không thôi. Chưa kể các đợi phát bệnh của y hoàn toàn không theo bất kỳ quy luật nào, muốn phát tác lúc nào thì phát tác lúc đó.
Nếu giam y lại, với tính cách của Mộc chưởng viện, cùng nàng bàn bạc công việc sẽ ra được kết quả gì tốt đây?
Tái Sương Quy nói: “Cứ để thế mãi không phải là cách.”
Mộc Cuồng Dương đang bị Phó Thuần Phong đánh đấm, y vẫn ngu ngơ tụng mãi bốn chữ ‘Giết Mộc Cuồng Dương’ kia.
Nhưng đối phương không thể sử dụng linh lực, chút quyền cước này có thể gây được tổn thương gì với Mộc Cuồng Dương chứ? Mộc Cuồng Dương không muốn chấp, bèn chộp lấy nắm đấm của y rồi nói: “Nói thừa, chẳng lẽ ta không biết thế này chẳng phải là cách ư? Ta có thể phản sư, bái người khác làm thầy không?”
Tám chưởng viện còn lại và ba mươi mấy vị trưởng lão đều nhịn cười, Tái Sương Quy cũng không khỏi mỉm cười.
Không có người nào đành hoàng giúp nàng nghĩ cách, Mộc Cuồng Dương lại vừa bị đánh trúng, không kiên nhẫn được nữa liền dùng cả hai tay kéo Phó Thuần Phong vào ngực giữ chặt. Phó Thuần Phong đã mất đi linh lực, làm gì có khả năng phản kháng, nên nhất thời chỉ có thể giãy giụa trong vô vọng.
Chờ mãi đến khi bàn bạc xong, Mộc Cuồng Dương mới lôi Phó Cuồng Phong về Đao tông, nhưng lại không yên lòng sắp xếp y ở nơi khác.
Suy tới nghĩ lui một bận, nàng rốt cuộc vẫn mang y về phòng mình. Lần trước Phó Thuần Phong cực kỳ bất mãn với ‘đại pháp trói heo’ của nàng, Mộc Cuồng Dương bất đắc dĩ, đành phải đặt y lên giường, cột tứ chi vào bốn cột giường.
Ngay cả Quân Thiên Tử khi vào thử thuốc với Phó Thuần Phong cũng không nhịn được mà lắc đầu… Đại trưởng lão Đao tông quả thật gặp hết nạn này đến nạn khác nha!
Lần phát bệnh này rất dài, đến tối Phó Thuần Phong vẫn chưa tỉnh lại.
Mộc Cuồng Dương còn có thể làm sao? Không yên lòng ném y lại một mình trong phòng… y không thể sử dụng linh lực, giờ tùy tiện ai tới cũng có thể dễ dàng làm thịt y, rất phiền…
Nàng lẩm bẩm: “Người học đạo tất phải có sư… Sư gặp nạn, người thụ đạo tất phải giúp giải vây…” Sau khi tụng một hồi, nàng rốt cuộc khom lưng giúp Phó Thuần Phong cởi vớ giày. Bây giờ nàng đã có kinh nghiệm, biết lấy một cái khăn sạch nhét vào miệng y, tránh y khỏi cằn nhằn cũng như khỏi cắn phải lưỡi.
Nàng cũng tung chăn đắp cho y, lúc trước đây là thời điểm nàng thích xuống núi uống rượu nhất. Giờ thú vui coi như đi tong, nàng khẽ lắc đầu, sờ sờ chỗ nệm bên cạnh Phó Thuần Phong rồi nằm xuống. Giường bị y chiếm hơn phân nửa, nàng chỉ có thể nằm nép vào khoảng trống nhỏ bên cạnh y thôi.
Gần đây quả thực quá mệt mỏi, nàng nhắm mắt lại, vốn chỉ định dưỡng thần, ai ngờ lại ngủ thiếp đi thật.
Khi Phó Thuần Phong tỉnh lại, nhìn thấy tứ chi mình bị trói căng vào bốn cột giường. Phản ứng đầu tiên của y là giật nảy mình, sau đó cúi đầu xuống, liền nhìn thấy Mộc Cuồng Dương đang dựa sát vào mình ngủ say sưa.
Gần đây cứ hễ chút là y lại phát bệnh, cho dù Mộc Cuồng Dương là mình đồng da sắt cũng bắt đầu mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần. Bên ngoài trời đã tối, trong phòng chỉ mờ mờ sáng nhờ ánh trắng rọi vào. Phó Thuần Phong bỗng thấy mềm lòng, cũng không quấy rầy nàng, ngay cả khăn trong miệng cũng không phun ra, cứ thế để mặc nàng dựa vào mình, chậm rãi đi vào giấc mộng.
Thiên Cù Tử và Quân Thiên Tử đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thể giải trừ ma chú trên người Phó Thuần Phong, mà Ma tộc cũng cự tuyệt không chịu bỏ giá cao chuộc đại tộc trưởng Lệ Không Kiêu về. Chưởng viện chín nhánh đương nhiên nắm bắt cơ hội này, thỉnh thoảng lại ở trước mặt Lệ Không Kiêu châm ngòi ly gián.
Gần đây Lệ Không Kiêu trái lại lại khá thành thật, ngoan ngoãn hết ăn rồi uống, không ra rả mắng người nữa. Mỗi khi bị chưởng viện chín nhánh giễu cợt vài câu, lão cũng chỉ *hừ* một tiếng, không để ý. Vị đại tộc trưởng này tính ra cũng thức thời.
Từ chưởng viện đến trưởng lão của Tiên tông Cửu Uyên đều cảm thấy quái lạ.
Mà yêu cầu của đại tộc trưởng Lệ Không Kiêu lại rất đơn giản, chỉ cần không để Thiên Cù Tử đơn độc thẩm vấn lão thôi, bất kỳ chuyện gì khác đều có thể thương lượng. Ánh mắt của tất cả mọi người đều không khỏi hàm chứa sự tò mò, chỉ có Hề chưởng viện chính chủ là không lui tới ngục thất giam giữ lão nữa thật.
Tại Họa Thành, mặt trời đã ngả về phía Tây, dòng người tấp nập ra vào Dược phường rốt cuộc cũng thưa dần.
Hề Vân Thanh cả ngày không thể chen vào được, giờ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy sư tôn nhà mình. Nàng vội vàng bưng dược thiện bước vào, “Sư tôn, ngài đã không ăn gì cả ngày rồi, mau dùng chút cháo đi ạ.” Cho dù đã ích cốc từ lâu, nhưng giảng bài liên tục từ sáng như vậy, là ai cũng không chịu đựng nổi.
Thiên Cù Tử uống non nửa chén cháo rồi chỉ vào đống quà xếp thành núi nhỏ bên cạnh, nói: “Mang hết ra ngoài, thích cái nào thì cứ lấy dùng.”
Hề Vân Thanh trợn mắt há hốc mồm, *vâng* một tiếng xong liền ra ra vào vào, bận rộn chuyển đống lễ vật sang phòng dành cho hạ nhân của mình.
Ban đêm Thiên Cù Tử vẫn ở lại phòng luyện đan, Hề Vân Thanh thật sự không hiểu lắm… mấy ngày nay sư tôn đâu có luyện đan dược gì, vì sao vẫn ở trong phòng luyện đan cả đêm?
Thiên Cù Tử đương nhiên sẽ không nhiều lời giải thích nghi hoặc của ái đồ… hàng đêm cá nước thân mật như vậy, luyện đan kỵ nhất là khí tức bất chính, mở lò có ích gì chứ? Nhưng chàng thật sự không hề hối tiếc, nói gì thì nói đan dược cũng là vật chết, làm gì chân thực được như mỹ nhân trong lòng…
Húc Họa cũng cảm thấy hành động này của họ hơi quá hoang đường.
Vốn vhông định tới, nhưng ban đêm khó ngủ, ma xui quỷ khiến lại không nhịn được chạy tới Dược phường. Gần đây Thái Sử Trường Lệnh mới bỏ ra ít linh thạch để đặc biệt trùng tu Dược phường một bận. Bây giờ Dược phường trông rực rỡ hơn hẳn, trong viện còn có vài bụi khổ trúc không biết do ai dời tới đây trồng, vậy mà lại bắt đầu có chút phong vị của Khổ Trúc Lâm.
Nịnh hót kìa. Húc Họa không khỏi thoáng kinh ngạc… dưới trướng mình còn có tinh anh cỡ này sao?
Mà gần đây Hề chưởng viện ít nhiều có phần được cung phụng, vật chất trong Dược phường đương nhiên đầy đủ hẳn lên, bất kể Húc Họa có tới muộn đến đâu, nơi này luôn sáng đèn với sẵn rượu ấm chờ đợi.
Bên ngoài đồn rằng Hề chưởng viện thích mỹ thực và rượu ngon. Thế là ngày nào cũng có người thu thập các loại thức ăn đưa tới. Húc Họa bắt đầu thích nơi này, chắc là nhờ có những thứ này… Chẳng qua sau khi no say luôn là mấy hoạt động khiến người ta đau lưng mỏi eo…
Hề Vân Thanh cảm thấy rất lạ, tuy ngây thơ, nhưng nàng không hề ngu dốt.
Sư tôn ở trên núi Dung Thiên không bao giờ chạm vào rượu, ngoài ra một người xa rời khói lửa nhân gian như vậy, làm gì có chuyện lại thích ăn ngon? Nhưng hết lần này đến lần khác lại có tin đồn kia, hơn nữa sư tôn lại nhận hết đồ ăn ngon, trong phòng luyện đan cũng thường xuyên lưu lại mùi rượu một cách khó hiểu.
Hề Vân Thanh cảm thấy rất khả nghi… chẳng lẽ hóa thân và bản thể có sở thích khác nhau?
Đêm hôm ấy, Hề Vân Thanh bị quấy nhiễu. Các Ma khôi đến thỉnh giáo đều biết cấm kỵ của Thiên Cù Tử, nên không dám quấy rầy chàng vào ban đêm, nên đành phải làm phiền đệ tử chân truyền của người ta là Hề Vân Thanh rồi.
Hề Vân Thanh dọn dẹp xong tạ lễ của đối phương, thấy trong phòng luyện đan vẫn sáng đèn. Nhìn xuống trong phần lễ vật có rượu ngon, nàng bèn hâm nóng một bình, đang chuẩn bị đưa vào cho sư tôn, nhưng vừa nghiêng tai nghe ngóng thì nghe thấy trong phòng có tiếng người.
Hề Vân Thanh giật nảy mình, giọng nói kia không phải từ Thiên Cù Tử mà là giọng nữ!
Nàng làm gì dám nghe tiếp nữa, cuống cuồng chạy về phòng mình.
Ở trong phòng, Húc Họa khẽ hỏi: “Không sao chứ?”
Thiên Cù Tử kề sát bên gối đầu của nàng, từ môi thoát ra từng hơi thở nóng hổi, chàng nhẹ lắc đầu, đáp bằng chất giọng vừa thấp vừa khàn đặc, “Đệ tử chân truyền, không sao.”
Thế là Húc Họa không để ý tới nữa, đồ ăn thức uống ở Dược phường quả thực không tệ, chưa kể còn có người đối ẩm cùng.
Haiz, vấn đề duy nhất là mỗi lần qua đêm, lưng sẽ mỏi không chịu nổi.