Dưới Họa Thành, Húc Họa một mình đối đầu với chín chưởng viện, nhưng quả nhiên chỉ sau mấy hiệp đã phải đỡ trái đỡ phải, liên tục lui về.
Nàng nhẹ giọng than thở: “Đúng là vẫn không nổi.”
Chín người đều không nói chuyện, đây là chuyện rất bình thường. Nếu chín người đồng loạt ra tay mà nàng còn có sức đánh trả, e rằng sự tồn tại của Tiên tông Cửu Uyên phải khiến người ta chất vấn rồi.
Nhưng vào đúng lúc này, trên trời bỗng chồng chất mây đen, sấm sét vang dội. Chưởng viện chín nhánh sững sờ, tất cả đều cảm giảm được lệ khí xâm nhập thẳng vào lỗ chân lông mình.
Là Thiên Hà thánh kiếm! Nó quả nhiên lại quay về!
Chín người nghiêm mặt, lập tức ngừng tấn công Húc Họa đã lùi về đầu tường thành.
Thánh kiếm sẽ xuất hiện lúc Họa Thành gặp nguy… Cũng có thể nói, nó sẽ xuất hiện lúc Húc Họa gặp nạn… Nó và Họa Thành, và Khôi thủ rốt cuộc có quan hệ gì?
Húc Họa đứng trên đầu tường thành, Nộ và Si hai quân đều đang bận rộn đuổi bắt Ma khôi muốn ‘tập kích’ Khôi thủ, nhất thời không ở bên cạnh nàng. Chỉ có Niệm quân hỏi khẽ: “Khôi thủ, Thiên Hà thánh kiếm trở về nấp bên trong Họa Thành từ bao giờ thế?”
Húc Họa đầu lại cười một tiếng, nhưng do đứng quá gần, Niệm phát hiện trên dưới người nàng đều là sát khí sắt bén. Nàng đã thoát ra khỏi cuộc chiến, nhưng vẫn bị thần binh k1ch thích chiến ý.
Niệm quân không khỏi lui lại một bước.
Mây đen bị xé rách, Thiên Hà thánh kiếm từ từ hiện thân.
Ma khôi trong Họa Thành bị uy thế của nó trấn áp, gần như đều phủ phục trên đất. Chín chưởng viện trực diện đối đầu với kiếm khí tung hoành cũng không khỏi phải lui lại mấy bước. Điểm Xuân Y hỏi: “Khống chế nó trước?”
Mộc Cuồng Dương đề nghị: “Thanh kiếm này lớn thật, lúc đó Thủy tông chủ thật sự một mình cắm nó vào Nhược Thủy Thiên Hà ư? Không bị nó nổ bay sao?”
Thiên Cù Tử không nói gì, Ngọc Lam Tảo biết cái chết của Hề Vân Thanh đã ảnh hưởng mạnh đến chàng, đành phải nói: “Bày trận vây nó lại rồi nói sau!”
Chín người hiệp lực kết trận, muốn giam giữ thần binh, thế nhưng, nó là vật mà ngay cả Cửu Sát Thiên Võng cũng chỉ cần một chém thôi cũng đã phá được đấy. Lúc này nó dường như biết được ai mạnh ai yếu trong chín chưởng viện, chĩa mũi kiếm về phía Quân Thiên Tử đầu tiên.
Tất cả mọi người đều thất kinh, trí thông minh của thanh kiếm này đã vượt xa tưởng tượng của họ!
Quân Thiên Tử chỉ kịp cảm thấy một cơn cuồng phong ập tới, thế rồi trong nháy mắt sau y phục trên người đều là lỗ thủng lớn nhỏ, toàn thân nóng lên, máu ùa ra khỏi lỗ chân lông. Và cùng gần như trong khoảnh khắc đó, Thiên Cù Tử đã chắn ở trước mặt y, dốc toàn lực đỡ một kích này của thánh kiếm.
Một tiếng *rắc* vang lên, trên lưỡi kiếm của Định Hồng Trần xuất hiên vết rạn.
Pháp bảo bổn mệnh bị tổn thương, Thiên Cù Tử lập tức hộc một búng máu tươi. Mà Thiên Hà thánh kiếm dường như có chút ngạc nhiên, song lại phẫn nộ lao tới. Đao Nhật Nguyệt Càn Khôn của Mộc Cuồng Dương bay ra trực tiếp đón đầu với nó.
Khói bụi mù mịt, mặt đất rung chuyển, Mộc Cuồng Dương lùi lại mấy bước, đao Nhật Nguyệt Càn Khôn trong tay nàng đã gãy làm ba khúc.
Máu tươi trong miệng nàng ộc ra, nàng gào lên mắng: “Khốn kiếp!”
Sau hai lần va chạm với thần binh của Huyền môn, thánh kiếm như bị k1ch thích bản chất hung tàn, thân kiếm đứng tại chỗ xoắn tít, kiếm khí ào ạt b4n ra bốn phía, trên mặt chín chưởng viện nhất thời đều rướm máu.
Trản Cửu Đăng của Khí tông đang bận bố trí cơ quan cạm bẫy để phối hợp tác chiến với Điển Xuân Y và Thiên Cù Tử, vậy mà lại lọt vào trung tâm của xoáy kiếm khí. Kiếm khí mỏng nhưng nhanh như gió chỉ vừa xẹt qua đã lấy đi một lớp da của y, dễ dàng như gọt vỏ táo.
Các chưởng viện còn lại liền vội vàng hợp lực xông lên ngăn cản kiếm khí cuồng cuộn.
Mộc Cuồng Dương gào to: “Mặc dù ta luôn ngông cuồng, nhưng vẫn phải nói một câu nhé. Thanh kiếm này hình như hơi lợi hại, e rằng chúng ta không phải là đối thủ của nó.”
Bái Tinh chỉ cảm thấy cả người nhớp nháp mồ hôi, lông mày cau tít, “Ta thấy nên bỏ hai chữ ‘e rằng’ đi sẽ đúng hơn.”
Thiên Cù Tử nói: “Tông chủ và Hướng lão hiểu rõ thanh kiếm này nhất, chúng ta hãy tạm thời rút lui, đến Hướng gia bảo tìm hiểu tình hình trước đã.”
Nhưng chàng vừa dứt lời, Húc Họa đã hỏi: “Chín vị chưởng viện không mời mà tới đã là thất lễ, chẳng lẽ lại không lời mà từ biệt à?”
Chín người tận lực chống đỡ ngàn vạn luồng kiếm khí đã gần như khó khăn, nhưng lúc này tất cả lại cảm giác được áp lực tăng lên.
Húc Họa từ xa đến gần, gia nhập cuộc chiến. Vừa rồi nàng rút đi kịp thời nên hẳn không nên bị thương, vậy mà bây giờ khóe môi lại tràn ra máu tươi. Nàng đứng bên cạnh thánh kiếm, lệ khí không chút ảnh hưởng đến nàng, nhưng vẫn phá hủy tầng tầng trận pháp hộ thân trên người nàng.
Thiên Cù Tử hỏi: “Hôm nay Khôi thủ muốn lợi dụng thánh kiếm tiêu diệt chúng ta ư?”
Húc Họa gật đầu, “Không dối gạt Hề chưởng viện, mặc dù ta không nỡ, nhưng lại chỉ có thể nhịn đau mà làm.”
Bất Động Bồ Đề nói: “Khôi thủ cần gì như thế? Đúng là thánh kiếm có thể tăng thêm uy lực cho Họa Thành, nhưng Nhược Thủy Thiên hà liên quan đến cả ba giới Nhân, Huyền, Ma; nếu Nhược Thủy nhập thế, chẳng lẽ Họa Thành có thể may mắn tránh khỏi kiếp nạn? Vẫn xin Khôi thủ vạn lần chớ suy nghĩ nông nỗi, lấy chúng sinh tam giới ra đùa bỡn.”
Húc Họa cười khẽ, “Chúng sinh tam giới?” Nàng nâng liên đăng trong tay, từng bước đến gần, thánh kiếm lại lẳng lặng theo sau bảo vệ nàng, “Chẳng phải Thủy Không Tú đang ở trong trận sao? Cửa sông Nhược Thủy Tạm thời sẽ không vấn đề gì. Nếu các ngươi không cản trở, bổn tọa đương nhiên có thời gian, cũng có năng lực nghĩ ra biện pháp khác.”
Chưởng viện Kiếm tông Thu Kết Ý từ lúc đầu đã dồn hết tâm trí vào thánh kiếm. Đây là lần đầu tiên y trông thấy một thanh kiếm như vậy, bản năng bị nó k1ch thích như vũ bão. Nhìn nhiều thêm một chút, kiếm ý lại dâng trào. Y nói: “Thần thức của Thủy tông chủ đang dần suy yếu, cho dù chúng ta thử hết mọi cách, dốc hết linh lực cũng không cách nào tiếp tục duy trì thần hồn của ngài ấy. Bây giờ thánh kiếm đang ở trước mắt, vì sao Khôi thủ không thể mở đường?”
Húc Họa cười to một tiếng, “Mở đường? Ha ha, Thu chưởng viện nói nghe thật đơn giản.” Liên đăng trong tay nàng chợt sáng bừng lên, thánh kiếm bên người lại lần nữa chém tới. Có nàng tương trợ thánh kiếm, chưởng viện chín nhánh càng thêm thế đơn lực bạc. Giọng nói của nàng bắt đầu nhuốm giận, “Bổn tọa không muốn còn cần lý do ư?”
Đương nhiên không cần. Nhóm người Thiên Cù Tử ra sức lập trận, nhưng bất kỳ trận pháp nào cũng bị thánh kiếm một kích đập nát, lệ khí vô tận tựa như ngàn vạn châm nhọn, từng cái hít thở đều khiến phổi đau nhức.
Chín chưởng viện chịu đựng áp lực cực lớn, Quân Thiên Tử của Y tông và Cửu Trản Đăng của Khí tông vì luôn quá dựa dẫm vào đan dược và pháp khí, giờ liền lộ ra sự yếu kém. Hai người bại trận trước tiên, bị thánh kiếm quất ngã lăn ra trên đất.
Mấy người còn lại phẫn nộ, bọn họ coi như tâm liền tâm, vội vàng định tiến lên viện trợ, nhưng uy thế của thánh kiếm vốn đã kinh thiên, giờ lại có Húc Họa ở bên phụ trợ, ai có thể rảnh tay chứ?!
Thiên Cù Tử phát động đàn Hàn Ti Vũ Trúc sau lưng, tiếng gầm như nước như băng mạnh mẽ chống lại uy lực của thánh kiếm, chàng nhân đó hét lên: “Mau rút lui!”
Mộc Cuồng Dương rút nửa đoạn đao gãy ra, giận dữ quát: “Ta ở lại tranh thủ thời gian, các ngươi mau cút! Mau lên!”
Thời gian cấp bách, một kích toàn lực này của nàng cũng chỉ chống đỡ được trong nháy mắt, còn nấn ná nữa thì chẳng ai thoát được!
Bọn Thiên Cù Tử, Ngọc Lam Tảo không do dự nữa, lập tức xoay người bỏ chạy, chớp mắt đã vô tung vô ảnh. Chỉ có Quân Thiên Tử và Cửu Trản Đăng là đã không còn khả năng hành tẩu, mà Mộc Cuồng Dương thật sự dùng sức của một mình nàng hòng xoay chuyển tình thế.
Đáng tiếc, Húc Họa và thánh kiếm đồng thời ra tay, nàng đành phải dùng một kích này cầu may. Húc Họa cũng kết trận gần như cùng lúc Mộc Cuồng Dương lên tiếng, định ngăn cản nhóm Thiên Cù Tử bỏ chạy. Nhưng Điển Xuân Y và Thiên Cù Tử đều là Trận tu, muốn trong nháy mắt ngăn cản hai người này thì không khỏi hơi khó.
Nàng nhìn sáu người đã thoát được, pháp trận đã kết xong, Mộc Cuồn Dương làm thế nào cũng không đi được.
Mộc Cuồng Dương liên tục ói ra máu tươi, pháp bảo bổn mệnh bị hư hại cùng với một chiêu toàn lực vừa rồi đã khiến chân khí trong người nàng chạy loạn, gần như không còn chút sức lực.
Húc Họa đi đến trước mặt nàng, nàng vẫn cố sức bảo vệ Cửu Trản Đăng và Quân Thiên Tử, trên mặt miễn cưỡng hiện ra một nụ cười, “Khôi thủ, bọn ta đầu hàng.”
Húc Họa mỉm cười, “Đầu hàng vẫn phải giết.”
Nụ cười trên miệng Mộc Cuồng Dương càng thêm gượng gạo, “Chậc, đừng vậy mà. Bọn ta tay không tấc sắt, lại bị trọng thương, có giữ nguyên được tu vi không cũng rất khó nói. Khôi thủ kiêu hùng như thế, sao có thể khó xử phường yếu ớt như bọn ta chứ?”
Lửa đã cháy tới mông, bảo vệ mạng đương nhiên quan trọng nhất! Cửu Trản Đăng cũng nói: “Họa Thành nhỏ như vậy, Khí tu và Y tu chắc hẳn không dễ tu luyện. Ta và Quân Thiên Tử đồng ý kiệt tâm tận lực dạy cho Ma khôi, phân ưu cho Khôi thủ.”
Lời này nghe có lý.
Hơn năm trăm qua, Húc Họa vẫn luôn vì Ma khôi bôn ba bốn phía, mang về đủ loại công pháp, mục đích duy nhất là chỉ để giúp tộc Ma khôi tăng thêm thực lực.
Bây giờ có Y tu và Khí tu mạnh nhất Huyền môn đích thân truyền dạy, chẳng phải sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức sao?
Húc Họa thoáng do dự, toàn bộ nhân vật phản diện trong thoải bản đều vì nhất thời nương tay mà dẫn đến bại vào phút chót đấy! Nhổ cỏ tận gốc đương nhiên mới là thượng sách hiện giờ. Nhưng ngẫm tới ngẫm lui thì lời Cửu Trản Đăng thật sự có lý đến không thể có lý hơn.
Quân Thiên Tử mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng cũng biết tính mạng quan trọng hơn hết. Sự sát phạt quả quyết của đối phương có thể đến mức nào, y bây giờ cũng hiểu rõ rồi. Y nói: “Tại hạ sẽ vì Họa Thành luyện chế linh đan, cũng nguyện truyền dạy sở học về đan đạo của mình.”
Cám dỗ thật sự quá lớn, Khôi thủ do dự thêm một lúc, cuối cùng nói: “Bắt bọn họ lại, phong ấn linh lực, tạm thời giam giữ.”
Chính tà giao thủ, muốn sống sót liền phải bằng vốn liếng của bản thân. Ba vị chưởng viện đều thở hắt ra một hơi, bất kể thế nào, chỉ cần không bị giết ngay tại chỗ thì vẫn còn cơ hội.
Húc Họa đương nhiên cũng biết điều, chỉ đáng tiếc, đứng trước lợi ích nhường đó, ai có thể chống lại được nổi? Nàng nhẹ nhàng vu0t ve thánh kiếm, bị kiếm khí vô hình cứa đứt tay ngọc, máu tươi nhỏ xuống trên thân kiếm, nhưng nàng vẫn hờ hững như không.
Niệm quân trói ba người lại, rồi phát hiện đằng xa còn một Phó Thuần Phong vẫn còn bị trói chổng bốn vó lên trời.
Được rồi, coi như lượm được thêm một mẩu còn sót lại.
Húc họa sai người dẹp đường hồi phủ, thuận tiện cứu viện tộc nhân bị vạ lây, xây dựng lại Họa Thành.
Trên đầu tường thành, hóa thân của Thiên Cù Tử cũng được thả ra, trên ngoại bào màu trúc xanh đều là máu, nhưng phần lớn là của Hề Vân Thanh. Chàng chằm chú nhìn lên tường thành, quần áo và phần xương đẫm máu của Hề Vân Thanh vẫn còn đó, đến khi bị người đưa đi thật xa, chàng mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Không ai biết, thánh kiếm đã đi đâu.
Nhưng Huyền, Ma hai giới đều rúng động.
Doanh Trì hỏi: “Chín chưởng viện, hết ba bị bắt?”
Hàm Ninh báo cáo: “Bẩm Ma tôn, vâng ạ. Mộc Cuồng Dương, Cửu Trản Đăng, Quân Thiên Tử, ba người này đã thành tù binh của Họa Thành. Những người khác mặc dù chạy thoát được, nhưng đều bị thương không nhẹ. Ngay cả pháp bảo bổn mệnh của Thiên Cù Tử cũng bị hư hại.”
Quỷ Dạ giật mình, “Mộc Cuồng Dương mà cũng bị bắt?”
Hàm Ninh gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Doanh Trì lau mồ hôi lạnh trên trán, hồi lâu sau mới nói: “Đi chuẩn bị, đến núi Dung Thiên một chuyến.”
Quỷ Dạ ngần ngừ, “Ma tôn đích thân đến núi Dung Thiên, e rằng không ổn lắm.”
Doanh Trì lắc đầu, “Nếu thực lực của Họa Thành đã mạnh đến mức này, Ma tộc há có thể chỉ lo cho thân mình? Huống chi Nhược Thủy Thiên Hà liên quan đến tồn vong của cả ba giới, hiềm khích giữa Ma tộc và Huyền môn, chỉ sợ phải tạm thời gạt sang một bên.”
Họa Thành hỗn loạn không chịu nổi, còn ở Tinh Thần Hải tính ra vẫn bình yên.
Húc Họa vừa bước lên bậc thang thì bỗng quay người lại, nói với Thái Sử Trường Lệnh: “Gửi thông điệp lần cuối cho Huyền môn, trong vòng ba ngày phải trả lời tất cả Ma khôi. Sau kỳ hạn, nếu như phát hiện bất kỳ kẻ nào còn giấu người, Họa Thành tất nhiên sẽ tru sát cả nhà, chó gà không tha.”
Thái Sử Trường Lệnh run bắn, lập tức khom người trả lời: “Vâng.”
Haiz, uất ức suốt mấy vạn năm, giờ mới được thoải mái… tâm trạng của Khôi thủ vô cùng không tệ.
Sau lưng Mộ Vân Kinh một tay vác Phó Thuần Phong vẫn còn lẩn thẩn, tay còn lại xổ Mộc Cuồng Dương, “Còn không mau đi?!”
Húc Họa quay lại trách: “Chậc, tiếp đãi khách kiểu gì thế? Không lễ phép chút nào!”
Bây giờ uy danh của nàng sớm đã bao trùm cả trên dưới Họa Thành, Mộ Vân Khinh nào dám nhiều lời? Hắn vốn có ý định tự tiến cử mình vào làm một trong bốn quân Ma khôi, bây giờ đương nhiên càng thêm mê mẩn ngưỡng mộ người trước mặt. Húc Họa vừa dứt lời, hắn lập tức hèn mọn khom lưng thưa: “Thuộc hạ đã biết lỗi.” Sau đó hắn quay sang từ tốn nói: “Mộc chưởng viện, mời.”
Mộc Cuồng Dương, Cửu Trản Đăng, Quân Thiên Tử và hóa thân Thiên Cù Tử đi lên Tinh Thần Hải. Không trung đầy sao, chi chít trải dài như biển, đẹp đến vô thực.
Mộc Cuồng Dương khen: “Chỗ ở của cô cũng tinh tế đấy.”
Húc Họa mỉm cười, nàng vốn thích chia sẻ, nghe vậy lập tức đưa tay ra dắt tay Mộc Cuồng Dương cùng đi, “Cuồng Dương có mắt nhìn lắm, lúc đó xây dựng nơi này, bổn tọa đúng là đã tốn không ít tâm tư…” Nàng từ tốn nói chuyện, Quân Thiên Tử vẫn không nhịn được lọt lại đằng sau, đi cùng với hóa thân Thiên Cù Tử.
Hề Vân Thanh chết, người làm thầy như chàng làm thế nào cũng không thể nguôi ngoai. Đối với người như bọn họ, mất đồ đệ tựa như mất con. Quân Thiên Tử vỗ vỗ vai chàng, chàng hơi gật đầu, tỏ vẻ mình cũng hiểu.
Húc Họa sai người bày tiệc rượu, lại bảo người hầu chăm sóc mấy vị chưởng viện rửa mặt thay quần áo. Lúc đối chiến nàng tàn nhẫn tuyệt tình, nhưng sau trận đánh lại như biến thành người khác, hòa nhã dễ gần đến không ngờ.
Ba vị chưởng viện đều nghĩ thoáng vô cùng, bây giờ đang ăn nhờ ở đậu, nếu còn không thức thời, chịu khổ chịu tội ngoài chính mình ra thì còn ai nữa? Chưa kể, người trước mặt hỉ nộ vô thường, thực sự đắc tội nàng, chỉ e nàng sẽ không nương tay tra tấn.
Chỉ cần cúi thấp đầu chút thôi, việc gì phải phức tạp hóa vấn đề?
Chỉ có Hề chưởng viện từ đầu đến cuối luôn không nói một lời. Dẫu gì thì máu cũng đã đổ, kết thành thù hận sống chết rồi, không ai còn có thể độ lượng mãi.
Tiệc của Họa Thành rất phong phú rượu thịt, bốn người lần lượt ngồi xuống. Thiên Cù Tử trước giờ luôn ngồi bên cạnh Húc Họa nay lại ở vị trí xa nhất.
Chàng không muốn hùa theo, bọn Mộc Cuồng Dương cũng hiểu được vì sao. Húc Họa tự tay rót rượu kính khách. Mộc Cuồng Dương mới há miệng uống một hớp, trong chén liền toàn là máu. Húc Họa nhìn thấy, bèn nói: “Trên người chư vị đều mang thương tích, nhưng cũng may có Quân chưởng viện ở đây. Lát nữa bổn tọa sẽ bảo người dẫn chư vị về Dược phường ngụ tạm.”
Mộc Cuồng Dương vốn có qua lại với nàng, nên chỉ gật đầu một cái, còn Cửu Trản Đăng và Quân Thiên Tử lại đồng thời đứng dậy cảm ơn: “Cảm ơn thịnh tình của Khôi thủ.”
Húc Họa mỉm cười gật đầu, cứ như trận ác chiến vừa rồi chưa từng xảy ra, Tiên tông Cửu Uyên với Họa Thành vốn thân như huynh đệ, mà nàng thật sự đang chiêu đãi khách quý.
Bởi vì khách đều đang bị thương, nên tiệc rượu diễn ra không lâu. Sau khi tiệc tàn, Húc Họa thật sự cho người dẫn bọn họ đến Dược phường. Mộc Cuồng Dương đi xem Phó Thuần Phong trước, sợ y bị trói lâu, máu tụ sẽ khó chịu. Thiên Cù Tử và Quân Thiên Tử cũng đi tìm thuốc. Lễ vật Thiên Cù Tử thu được lúc trước vẫn còn trong phòng Hề Vân Thanh, có không ít mấy loại dược liệu quý.
Quân Thiên Tử kiểm tra lại một lần rồi bắt đầu luyện đan cho mọi người. Mộc Cuồng Dương bị thương nặng nhất, không thể trì hoãn nữa.
Thiên Cù Tử ở một bên giúp đỡ, diệu dụng của việc tu luyện đa trường phái của Âm Dương viện hoàn toàn được thi triển tối đa ở trên người chàng.
Hai người cùng mở lò đan, đều có thể đúc được một lò tiên đan, thật sự cũng coi như hiếm thấy.
Quân Thiên Tử nói: “Ta biết ngươi đau lòng Vân Thanh, nhưng người chết không thể sống lại. Chưa kể thân là chưởng viện một nhánh Cửu Uyên, ngươi cũng biết rằng mình không thể vì sống chết của chỉ một người mà bỏ mặc mọi chuyện.”
Thiên Cù Tử khoát tay, ra hiệu bản thân hiểu rõ. Nhưng khi nhớ tới Hề Vân Thanh sớm chiều dâng trà mang thuốc cho mình, chàng vẫn không nhịn được đỏ vành mắt.
Tại Tinh Thần Hải, ba chưởng viện rưỡi (Hóa thân của Thiên Cù Tử chỉ được tính là 1 nửa chưởng viện) đều đã đi.
Khôi thủ cảm thấy xung quanh không khỏi hơi quá yên tĩnh. Nàng lại không thích yên tĩnh.
Gió đêm thổi mạnh, như có thể khiến trăng sao lung lay. Húc Họa đi ra ngoại viện, xung quanh như tắm trong ánh sáng bạc thanh lãnh nhàn nhạt. Kỳ lạ, đột nhiên thiếu vắng hơi người, Tinh Thần Hải liền như biến thành một nơi khổ tu.
Nàng bước xuống bậc thềm dài, khi bên cạnh không có người đồng hành, thật ra không nên đi dạo ban đêm; bằng không bóng đổ cô đơn in trên đất, không khỏi trông hơi thê lương. Nhưng vào lúc này, mấy viện chưởng viện chắc hẳn không đồng ý đi cùng nàng.
Thực ra trước kia nàng cũng không quá chú ý tới mấy chuyện này, có lẽ là mấy ngày trước nấn ná ở bên kia của Thiên Cù Tử hơi quá nhiều rồi.
Húc Họa đạp trăng độc hành, trong lúc vô tình lại đi tới Dược phường. Bên trong còn sáng đèn, nhất định là Quân Thiên Tử vẫn đang luyện đan. Mà nàng bỗng có một dự cảm kỳ diệu rằng Thiên Cù Tử nhất định cũng còn chưa ngủ.
Tối nay chắc hẳn y càng khó thể yên giấc hơn.
Bước chân nàng hơi chậm lại, nhưng rốt cuộc vẫn không đi vào. Mà cũng không cần thiết phải vào, lúc này có nói chuyện với y cũng chỉ nhận được sự im lặng của y mà thôi.
Tội gì tới tự chịu lạnh nhạt.
Nàng đang suy nghĩ thì cửa Dược phường bất chợt mở ra, là Thiên Cù Tử đi ra rót nước. Húc Họa né tránh không kịp, thế là hai người hai mặt nhìn nhau. Nàng ho nhẹ một tiếng, lúng túng hỏi: “Trời đã khuya mà Hề chưởng viện vẫn chưa ngủ?”
Thiên Cù Tử đáp: “Ba người họ đều bị thương, chỉ mình ta hoàn hảo, đương nhiên phải giúp Quân Thiên Tử chế dược.”
Trả lời rất phải phép, Khôi thủ nói: “Ồ. Nếu có thiếu hụt cái gì, cứ tìm Thái Sử Trường Lệnh yêu cầu.”
Thiên Cù Tử khẽ khom người, “Cảm ơn Khôi thủ quan tâm, bổn viện đã biết.”
Chàng không còn nhìn nàng nữa, chàng không thể đạp lên máu của ái đồ mình để tiếp tục ôm ấp người trong mộng. Như thế sẽ chỉ khiến chàng cảm thấy mình ti tiện vô sỉ. Vốn đã quen dùng sự lạnh nhạt xa cách ứng phó với mọi biến đổi cảm xúc, chàng đương nhiên có thể giữ mình không bị thất thố.
Húc Họa gật đầu, “Vậy không quấy rầy chư vị nữa.”
Thiên Cù Tử lại lần nữa khom người, đổ đi nước máu loãng trong chậu, rồi xoay người đóng cửa Dược phường lại. Trong tiểu viện vọng ra tiếng bước chân rất nhỏ, một lát sau nữa ngay cả tiếng bước chân cũng bặt tăm, chỉ còn lại ánh đèn mờ mờ ở các góc tiểu viện.
Tội tình gì mình lại chạy tới đây vậy?! Húc Họa cũng xoay người bỏ đi.
Trở về Tinh Thần Hải, đi ngủ.
Đáng tiếc giường tinh thạch trong tẩm điện vừa lớn vừa trống trải, thưa thớt chăn tơ nên không những cứng mà còn lạnh. Nhưng trải nhiều chăn hơn thì lại quá mềm, tóm lại là làm sao cũng không thấy ổn.
Khôi thủ khó chịu trong lòng, nhưng cũng may nàng luôn biết tự tìm niềm vui, thế là cất giọng gọi: “Si!”
Hôm nay tẩm điện do Si quân canh gác, nghe gọi hắn liền lập tức vén rèm bước vào, “Khôi thủ?”
Húc Họa vỗ vỗ giường, “Lại đây, nằm xuống.”
Thế này… là cần người thị tẩm sao?
Si bối rối trong lòng, nhưng tứ quân vốn là nhân tuyển cho vị trí hôn phu của Khôi thủ. Từ nhỏ hắn đã được dạy bảo kỹ lưỡng, ngoại trừ thi thư lễ nghi và tu vi công pháp, thì phần lớn kiến thức khác đều là làm sao hầu hạ Khôi thủ.
Hắn do dự tiến lên, nửa khắc sau đành nhắm mắt lại, chậm rãi cởi áo.
Chậc, cởi áo ra trông không đẹp bằng Thiên Cù Tử.
Húc Họa xua tay, “Được rồi, ngươi lên tường thành nhặt hài cốt của Hề Vân Thanh, mang tới chôn dưới gốc thần mộc Bất Hủ.”
Si dừng cởi áo, trong lòng thoáng thấy mất mác, nhưng lại như vừa thở phào một hơi, hắn cung kính đáp: “Vâng.”
Húc Họa không nhịn được lại dặn: “Chôn sâu một trượng, nhớ kỹ, đừng để chó hoang đào bới.”
Si buộc lại thắt lưng, hơi khuỵu chân hành lễ rồi lui ra khỏi tẩm điện. Húc Họa nhìn chiếc giường trống trải, khẽ lắc đầu, đúng là kiếp số.
Nhưng cũng phải nói, con đường lên trời lên trời hóa thần nào có suôn sẻ như thế?
Nàng gác hai tay ra sau gối đầu, đang phiêu diêu trong suy nghĩ thì bỗng thấy ngực nhộn nhạo. Hửm?!
Khôi thủ sinh nghi, nàng hay dùng thần thức thăm dò thân thể, lại thường xuyên xuất động chân thân, nên thân thể này không chịu được hay sao? Nhưng khí tức vận chuyển thuận lợi lắm mà, đâu thấy chỗ nào dị thường. Đến khi xem xét tới phần bụng, mơ hồ thấy được một vật tròn tròn nho nhỏ như hạt châu.
Đây là…
Không thể nào, đây, đây…!
Khôi thủ kinh hãi, chẳng phải nói dùng hóa thân sẽ không mang thai sao? Ớ, không phải, lần trước hình như nàng có từng cùng bổn tôn của Thiên Cù Tử làm một trận…
Nhưng chỉ có một đêm… không đến mức này chứ?!
Nàng dò xét vật tròn tròn như hạt châu này hết lần này đến lần khác.