Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Chương 77



Sáng hôm sau, mưa vẫn chưa ngừng, gió lùa qua cửa sổ thổi vào, mang theo khí lạnh.

Mộc Cuồng Dương hơi xấu hổ, dậy mặc quần áo rời giường từ rất sớm, đi tới sân tập luyện. Trước kia chín chưởng viện đều rất lười, sân đấu luyện gì đó, ngoại trừ mấy trường hợp đặc biệt, không thì hầu như chẳng thấy bóng dáng.

Bây giờ tông chủ đã trở về, cả đám không dám lười biếng nữa, mỗi ngày đều phải tới. Chẳng qua đương nhiên không cần quá đúng giờ, thị sát một phen là được.

Nhưng hôm nay Mộc Cuồng Dương tới rất sớm, mà sau khi nàng đến không lâu, Phó Thuần Phong cũng tới.

Các đệ tử Đao tông trên sân đều phập phồng lo sợ. Theo lý thì đại trưởng lão và chưởng viện, tới một vị đã bất ngờ rồi, hôm nay cả hai đều đến, đừng nói muốn bất ngờ đấu luyện chứ?

Nhưng hai người đều không nói lời nào, chỉ đứng một bên xem. Cả đám đoán không ra, chỉ đành ra sức nhiều hơn bình thường.

Phó Thuần Phong ho khẽ một tiếng, rốt cuộc lên tiếng: “Sắp tới… vi sư muốn bế quan một thời gian.” Y muốn tăng cao tu vi trước, sau đó hòng tiến lên cảnh giới mới. Y đã dự định như thế từ lâu, nhưng lại xảy ra chuyện thánh kiếm đào tẩu, Họa Thành sinh loạn, thế là kéo dài tới tận giờ.

Mộc Cuồng Dương đảo mắt nhìn chỗ khác, thần sắc xem như vẫn bình thường, “Vâng.”

Không còn lời nào khác.

Hai người đều hơi xấu hổ. Cả buổi sau, Phó Thuần Phong lại dặn dò: “Ta… bế quan lần này, nếu thất bại…” Dừng một thoáng, y rốt cuộc vẫn quyết tâm, “Chuyện đêm qua…” Cũng chỉ có thể xem như phụ lòng nàng.

Mộc Cuồng Dương cao hơn y hai cảnh giới, cho dù nàng không tiến thêm tấc nào nữa thì sống hai ngàn năm cũng không thành vấn đề. Thời gian của nàng còn rất dài.

Nàng nói: “Đệ tử hiểu, sư tôn yên tâm.”

Phó Thuần Phong nhẹ gật đầu, xoay người rời khỏi sân đấu luyện. Chờ đến khi y đi xa, Mộc Cuồng Dương rốt cuộc không nhịn được, hơi quay đầu lại, qua khóe mắt nắm bắt góc áo của đối phương.

Trong lòng lo lắng, nhưng miệng lại khó mở.

Nữ đao tu xưa nay trăm trận trăm thắng, lần đầu tiên trong đời không thể nhấc đao lên được.

Hôm đó, chưởng viện và các trưởng lão Tiên tông Cửu Uyên nhận được tin Phó Thuần Phong bế quan. Mọi người đều biết điều này có ý nghĩa gì, nên không ai đi đưa tiễn. Người ta đâu chắc chắn sẽ chết, vẫn chớ làm giống như đi phúng điếu thì hơn.

Đương nhiên, đúng là có khả năng rất lớn sẽ toi mạng, nhưng lúc đó tự nhiên có nhiều thời gian với cơ hội thương nhớ hơn.

Chỉ có Thủy Không Tú rốt cuộc vẫn quan tâm người sư điệt này.

Thập Phương Giới, hai người Thủy, Phó ngồi đối diện nhau.

Phó Thuần Phong lần đầu tiên có thể ngồi xuống ở trước mặt tông chủ, phải nói là được ưu ái mà kinh sợ. Thủy Không Tú nói: “Về bí chú Ma tộc hạ trên người ngươi, ta đã từ Doanh Trì đổi được phép giải.” Dứt lời, y đưa giấy Doanh Trì tự viết ra, “Ta đã xem qua, không có cạm bẫy gì, ngươi có thể dựa vào đây tự giải trừ.”

Phó Thuần Phong dùng hai tay tiếp nhận, “Cảm ơn tông chủ.”

Thủy Không Tú lại đưa cho y thêm hai viên đan dược đích thân Quân Thiên Tử luyện chế, nói: “Ngươi chịu tiến lên, thân là sư bá, ta rất mừng. Nhưng trên con đường cầu đạo, thành bại đều tại trời, ngươi cũng cần nghĩ thoáng, đừng quá đặt nặng được mất, như vậy sẽ hữu ích hơn cho ngươi.”

Phó Thuần Phong thoáng sững người, y quả thật nóng lòng thành công, mà điều này hiển nhiên không qua nổi pháp nhãn của Thủy Không Tú. Y đứng dậy, chậm rãi vái lạy, “Đệ tử cẩn tuân dạy bảo của tông chủ.”

Thủy Không Tú khẽ thở dài một cái, y hoàn toàn không biết gì về chuyện giữa Phó Thuần Phong và Mộc Cuồng Dương, chỉ là vừa mới thoát khỏi khốn cảnh, giờ đứng trước đạp kiếp sinh tử của sư điệt, nên không khỏi bùi ngùi, “Đi đi, sớm xuất quan.”

Nói cho cùng cũng là mấy lời mong chờ và chúc phúc, Phó Thuần Phong lại hành lễ, không cù cưa nữa mà đi thẳng vào phòng tĩnh tu của Đao tông.

Mộc chưởng viện không tới đưa tiễn, thực ra cho dù cùng trải qua một đêm mặn nồng, lấy tính tình của nàng, hẳn nên có thể nghĩ thoáng mới đúng.

Mộc Cuồng Dương vốn cũng cho là vậy, nhưng trên thực tế, nàng không cách nào nghĩ thoáng được. Càng nhịn không nghĩ tới thì càng mong nhớ ngày đêm, chẳng thể yên lòng.

Ngoại trừ nàng, một người khác cũng trong tình cảnh như vậy.

Họa Thành, Húc Họa đứng bên hồ, nước hồ trước mặt trong thấy cả đáy, cá lượn lờ chơi đùa.

Niệm và Si đứng ở hai bên trái phải, đổ bóng xuống trên mặt nước. Nàng đứng yên thật lâu, Niệm khẽ hỏi: “Khôi thủ muốn ăn cá sao?”

Húc Họa không nói gì, hắn bèn tự động mò bắt một con, đốt lửa nướng. Tứ quân Ma khôi từ nhỏ đã học đủ mọi thứ để lấy lòng Khôi thủ. Nấu nướng đương nhiên là một mục quan trọng trong số đó.

Nên lúc này hắn mổ cá cạo vảy, chẳng những hết sức thuần thục mà còn tao nhã vô cùng.

Nhóm lửa xong đặt cá lên nướng, mùi thơm tỏa ra. Niệm xé một phần, thổi cho nguội rồi đưa sang. Húc Họa chỉ nếm thử một miếng, sau một lát, bỗng nói: “Hơi tanh.”

Niệm chau mày, tự ngửi thử, thực ra cá nơi này khá ngon, nhất là sau Húc Họa dung hợp với thành trì, sinh linh trong Họa Thành đều được linh khí tẩm bổ, đã không còn là tục vật thế gian nữa. Nhưng ngay sau đó Húc Họa lại nói: “Khổ Trúc Lâm cũng có một đầm nước thế này, cá trong đầm vừa béo vừa ngon, không tanh chút nào, còn ngọt cực kỳ.”

Niệm và Si liếc nhau, lúc trước hóa thân Thiên Cù Tử lưu lại Họa Thành một thời gian, tình huống thế nào, trong lòng hai người họ đều có chút hiểu. Niệm đành phải nói: “Chắc do được pháp trận nuôi dưỡng, ngăn cách bùn đất nên mới được vậy. Hay thuộc hạ cũng học cách nuôi thử?”

Húc Họa khoát khoát tay, “Bổn tọa cũng không có khẩu vị.”

Si trước nay vốn không hay nói, nên chỉ có Niệm vẫn luôn miệng: “Nghe nói Tiên tông Cửu Uyên thả đại tộc trưởng Lệ Không Kiêu của Ma tộc về rồi.”

Húc Họa ngạc nhiên, “Hả? Lấy cá tính của Thủy Không Tú, chuyện này không bình thường nha. Đúng ra y hẳn sẽ giết Lệ Không Kiêu, cắt đầu lão già kia đưa tới cho Ma tộc chứ nhỉ?”

Niệm nhẹ giọng nói: “Vâng, cho nên thuộc hạ có sai người hỏi thăm một chút. Lệ Không Kiêu dùng tung tích con gái Thủy Không Tú để đổi lấy mạng già của mình.”

Bấy giờ Húc Họa mới dấy nên một ít hứng thú, quả nhiên mấy tin đầu ngõ đầu hè này vẫn hữu ích cho thể xác tinh thần hơn. Nàng hỏi: “Con gái của Thủy Không Tú? Cùng ai sinh?”

Niệm đáp: “Chính vì không biết người mẹ là ai, nên thuộc hạ mới thấy kỳ lạ. Chẳng qua thuộc hạ có nghe ngóng được tung tích của đứa bé. Ma tộc nghe nói ngài hứng thú, nên cũng không giấu giếm, nói hết mọi chuyện.”

Húc Họa tò mò, “Ai vậy, bổn tọa có quen không?”

Niệm nói: “Đứa bé kia tên là Thủy Hàm Ảnh, từ nhỏ được Tảo Tuyết Trai nhận nuôi, gả cho trai chủ đương nhiệm là Doãn Tụ Duyên.”

Húc Họa cũng biết khá rõ về các thế lực trong Huyền môn, “Hình như ta từng gặp con gái của Doãn Tụ Duyên, tên… Doãn Như Bình thì phải? Bản lĩnh bé tẹo, nhưng lại khá lớn lối.”

Niệm mỉm cười, nói: “Nàng ta chính là do Thủy Hàm Ảnh sinh ra, Doãn Tụ Duyên cưng đứa con gái này vô cùng, thậm chí còn đặc biệt sắp xếp cho nàng ta đến Tiên tông Cửu Uyên học nghệ. Bây giờ ngẫm lại, mọi chuyện xem như rõ ràng.”

Húc Họa gật gù, “Nói vậy, con nhóc Doãn Như Bình kia chính là vai sư thúc của Thiên Cù Tử rồi.” Nàng cảm thấy thú vị vô cùng, bối phận cách nhau không chỉ một đời đâu nha.

Cái tên ‘Thiên Cù Tử’ vừa vang lên, Niệm và Si lại liếc mắt nhìn nhau.

Đành chịu.

Húc Họa thành thần đã một thời gian, thời gian qua Ma tộc đối với Họa Thành cực kỳ tốt, chưa từng gây hấn. Mà tất cả Ma khôi đều đã được đưa về Họa Thành, bí chú cũng được giải, không còn làm loạn nữa.

Ban đầu Húc Họa còn tự mình rèn luyện các chiến sĩ Ma khôi, về sau không đủ kiên nhẫn nữa, thẳng thừng vứt tất cho Niệm, Nộ và Si.

Chẳng rõ vì sao, nàng luôn cảm thấy uể oải, làm gì cũng không có hứng.

Một hôm, nửa đêm Hề Vân Thanh ở dưới Họa Thành kêu: “Sư tôn ơi, thần mộc Bất Hủ nở hoa rồi!”

Húc Họa nghe thế mới miễn cưỡng lên tiếng, nàng rõ ràng đang ở trung tâm Họa Thành, nhưng chỉ nháy mắt đã ở dưới thành, cứ như nàng vốn đang ở đó vậy. Sau khi thành thần, toàn bộ Họa Thành đều là nàng, ở trong thành trì này, nàng không gì không làm được.

Lần trước khi nàng độ kiếp thần mộc Bất Hủ đã bị cháy rụi, nhưng thần mộc vốn sở hữu sức sống cực mạnh, mới một thời gian đã xanh tươi trở lại.

Lúc nhận lôi kiếp, để bảo vệ ‘bé gai tôm’ mà Húc Họa gửi gắm, nó đã bao lấy thằng bé nhét vào hốc cây tránh nạn, sau đó mới từ từ lấy ra ngoài. Mấy ngày sau, cành lá chậm rãi tản ra.

Mười mấy lớp cành lá bên trong vì quá lâu không thấy ánh mặt trời đã trở nên trắng toát, trông tựa như một đóa hoa trắng.

Húc Họa đi qua, nhẹ vươn tay ra, cành lá nhanh chóng mở ra hoàn toàn, để rơi ra một vật mềm mềm nho nhỏ.

Húc Họa đón lấy, điềm hương thơm ngát tỏa ra bốn phía, tiếng trẻ con khóc ré bật ra. Hề Vân Thanh sợ ngây người… Đứa bé cứ thế chào đời rồi?!

Húc Họa tùy tiện phẩy tay, một đám mây trắng rơi xuống, vào tay nàng bỗng trở thành một tấm thảm mềm. Nàng dùng tấm thảm bọc thằng bé lại, tiện tay đưa cho Hề Vân Thanh, “Sao khóc dữ vậy, cho nó ăn chút gì đi.”

Hề Vân Thanh ôm đứa bé, hưng phấn vô cùng, “Vâng thưa sư tôn, mà tiểu sư đệ ăn gì ạ?” Vừa nói nàng vừa cúi đầu nhìn, liền sợ điếng người, “Sư tôn ơi, trên đầu thằng bé sao có mọc gai tôm kìa?! Không xong rồi, người sinh ra quái thai!”

Húc Họa trợn mắt liếc cô nàng, “Gai tôm cái gì, bộ ngươi là con gái rơi của Quân Thiên Tử sao?! Đây gọi là kiếm cốt, kiếm cốt biết chưa?!”

Đồ đệ của nàng sao có thể thiếu kiến thức như vậy!?

Nàng tức giận, không khí trong Họa Thành liền biến xấu. Hề Vân Thanh cuống quýt nói: “Đệ tử vô tri, sư tôn bớt giận.” Dứt lời cô nàng ôm đứa bé chạy biến, chạy được một quãng xa lại đột nhiên ngoái đầu hỏi: “Sư tôn, nó ăn cái gì ạ?”

Húc Họa cũng sửng sốt, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Hình như là bú sữa mẹ, nhưng bổn tọa không có sữa. Haiz, ngươi nghĩ cách đi, phiền phức quá.” Dứt lời, chẳng biết vì sao nàng chợt cảm thấy, Thiên Cù Tử mà vẫn còn đây thì tốt biết bao. Y chắc chắn sẽ không phiền tới nàng, hơn nữa còn có thể giải quyết rất ổn thỏa.

Hề Vân Thanh nhìn ra được tâm trạng nàng không tốt, làm gì còn dám quấy rầy, đành ngoan ngoãn tự mình nghĩ cách.

Haiz, sư tôn cũng thật là, chẳng phải đã thành thần rồi sao? Chẳng phải ở trong Họa Thành thì không gì không làm được ư? Vậy sao không biến ra chút sữa chứ…

Xem ra thành thần cũng không phải thành vạn năng nha…

Cô nàng ôm tiểu sư tôn, mới đi một lúc liền gặp được một tiểu sư tôn khác. Tiểu ác ma vừa luyện đao xong, đang trên đường trở về thì nhác trông thấy Hề Vân Thanh. Nó cũng lanh trí, lập tức chú ý tới đứa bé trong lòng nàng, bèn vội vàng xán tới, “Ôi, sinh rồi à?”

Hề Vân Thanh chìa ra cho nó xem, “Ừ, xinh không?”

Tiểu ác ma liếc thấy gai tôm trên đầu đứa bé, tức thì sửng sốt, “Đây… Sao trên đầu lại mọc gai tôm thế này?” Nó giơ tay sờ sờ, “Còn nhọn hoắt nè.”

Hề Vân Thanh lập tức như tìm thấy tri kỷ, “Đúng không đúng không, ta đã nói là gai tôm mà mà sư tôn cứ nói là kiếm cốt. Đệ nói xem, có khi nào sư tôn cho Hề chưởng viện mọc sừng, những vẫn khăng khăng chẳng chịu nhận không?”

Tiếu ác ma cười đến chết đi sống lại, “Có khả năng nha, bằng không vì sao trên đầu ta không có gai tôm?”

Hai người gật gù, cực kỳ tán thành cách nghĩ này.

Cho vị đệ đệ từ trên trời rơi xuống này ăn cái gì, tiểu ác ma nhanh chóng nghĩ được cách. Nó dắt một con bò cái tới, tự mình giữ chặt, để Hề Vân Thanh kê đầu bé con tới núm vu dưới bụng bò cái. Thằng bé lập tức vô sự tự thông, bắt đầu bú sữa.

He he, cũng dễ giải quyết thôi, hai người hếch mũi đắc ý. Cho đến khi đứa bé dụi dụi đầu để bú dễ hơn, thế là gai tôm trên đầu nó chọc ngay vào bụng bò cái, con bò tức thì nhảy tót lên, đạp đá dữ dội.

Húc Họa đứng một bên nhìn, không khỏi hoài nghi trí thông minh của toàn bộ người Họa Thành…

Trong lúc mấy người Họa Thành đang luống cuống chăm sóc đứa nhỏ vừa chào đời, Thủy Không Tú của Tiên tông Cửu Uyên hiếm khi đích thân tới chỗ của tam trưởng lão Yến Hồi Lương một chuyến.

Trong viện của Yến Hồi Lương, đệ tử Yến Trần Âm của ông ta đang dạy đồ đệ Doãn Như Bình luyện công. Nhìn thấy y lại đây, tất cả đều giật nảy mình… đứng trước nhân vật mà cả chín vị đại trưởng lão đều e sợ, bọn họ làm gì có thể khác được chim cút mắc mưa co ro run rẩy chứ?

Thủy Không Tú nhìn thoáng qua Doãn Như Bình quỳ trên mặt đất, thở dài trong bụng. Đứa con gái mình khăng khăng không thừa nhận kia rốt cuộc cũng trưởng thành, hơn nữa còn sinh ra cháu ngoại cũng đã lớn thế này.

Y khẽ nói: “Luyện công cho ta xem.”

Doãn Như Bình không hiểu ra sao, chẳng lẽ Hề chưởng viện bị nhốt, tông chủ có ý định đề bạt sư phụ lên là chưởng viện Âm Dương viện ư?

Nàng ta thấp thỏm khôn tả, từ lần trước bị Húc Họa dạy cho một bài học, liên lụy sư phụ Yến Trần Âm bị muối mặt, nàng ta luôn khắc khổ tập luyện. Giờ ở trước mặt tông chủ, để tông chủ có ấn tượng tốt với sư tôn, nàng ta càng ra sức biểu hiện.

Yến Trần Âm làm đối thủ đấu luyện của nàng ta, cũng có thể cảm giác được nàng ta quả thực tiến bộ vượt bậc.

Thủy Không Tú quan sát một lúc, cũng khá hài lòng, “Ngươi nhập môn khá muộn mà vẫn luyện được tu vi bậc này, xem như tiến triển không tệ. Yến Trần Âm biết dạy dỗ đấy.”

Yến Trần Âm vội vàng quỳ xuống, nói: “Tông chủ quá khen, đệ tử không dám nhận.”

Thủy Không Tú phất tay ra hiệu cho y đứng dậy, rồi nói: “Bây giờ chưởng viện Âm Dương viện không có mặt, các ngươi càng phải cần cù hơn, làm gương cho chúng đệ tử bên dưới.”

Hai người đồng thanh vâng dạ. Thủy Không Tú lại hỏi: “Doãn Như Bình, lúc ngươi tới đây, cha mẹ trong nhà vẫn khỏe chứ?”

Doãn Như Bình không rõ vì sao tông chủ lại đột nhiên hỏi về cha mẹ mình, nhưng trong lòng vẫn rất vui mừng, lập tức đáp: “Thưa tông chủ, gia phụ với gia mẫu đều vô cùng khỏe mạnh ạ.”

Thủy Không Tú khẽ gật đầu, bấy giờ mới đứng dậy rời khỏi sân luyện.

Doãn Như Bình không rõ nguyên do, liếc nhìn Yến Trần Âm dò hỏi. Yến Trần Âm vẫn hết sức bình tĩnh, “Tiếp tục luyện công đi.”

Chuyện Thủy Không Tú đi xem Yến Trần Âm nhanh chóng lan truyền khắp Âm Dương viện. Sau đó trên dưới Tiên tông Cửu Uyên liền râm ran tin đồn rằng chưởng viện Âm Dương viện đời tiếp theo thế nào cũng là Yến Trần Âm.

Tam trưởng lão Yến Hồi Lương dốc hết sức dẹp tin đồn, nhưng vẫn không ngăn được miệng mồm của đám đông.

Ông đành phải dặn đi dặn lại Yến Trần Âm: “Tuyệt đối đừng có ý tưởng đó, tông chủ coi trọng Thiên Cù Tử thế nào, con không phải không biết. Con không có thiên phú như Thiên Cù Tử, khả năng không đủ mà vẫn mơ ước viển vông, chắc chắn sẽ tự rước nhục.”

Yến Trần Âm cũng hiểu điều này, sau lần bại dưới tay Húc Họa khi trước, tâm trạng y bình lặng hơn rất nhiều, “Đệ tử hiểu.”

Thủy Không Tú đi tới Khổ Trúc Lâm.

Khổ Trúc Lâm vô chủ, nhưng pháp trận vẫn còn đó, hai bên trúc mọc xanh rì, thơm ngát đường mòn. Hồ nước in bóng, lặng lẽ dợn sóng, đâu đâu cũng là cảnh thanh tĩnh, sự tao nhã thấm đẫm từng ngõ ngách. Thủy Không Tú lần lượt xem xét từng mật thất một, toàn bộ thư tịch đều được sắp xếp có thứ tự, nơi này quả thật giống như chủ, luôn luôn chỉnh chu.

Y từ từ thăm thú, cuối cùng trông thấy một nam nhân nằm bất động trên khán. Đây là…

Y đi vào, nam nhân nọ mặc trường bào màu trúc, tuy kê gối nằm ngủ nhưng y phục trang sức trên người hoàn toàn không chút loạn nhàu. Thủy Không Tú chỉ liếc nhìn liền hiểu được… Hóa thân! Đây chính là một hóa thân!

Y bước nhanh về phía trước, tỉ mỉ xem xét, trong lòng tức thì mừng như điên.

Y không hề nhìn lầm Thiên Cù Tử, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, y đã biết thiếu niên này cực kỳ có triển vọng. Quả nhiên, chỉ mới ngàn tuổi mà đã tu ra được hóa thân!

Đáng tiếc, thiên tài lại nhất đời hồ đồ, tự động vào Nhược Thủy trấn giữ Thiên Hà.

Mỹ ngọc hiếm có nhường này, nếu không đa tình như vậy, nếu có thể quả quyết gạt bỏ mọi trở ngại, chắc chắn sẽ đạt được tu vi khuynh đảo tam giới.

Y khẽ thở dài, kỳ tài Tiên tông Cửu Uyên khó khăn lắm mới gặp được, chẳng lẽ thật sự cứ thế bị hủy trong tay y sao?

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.