Trên Họa Thành, máu Thủy Hàm Ảnh vẫn chảy ồ ạt, Thủy Không Tú rốt cuộc không nhịn được nữa, hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Húc Họa mỉm cười, “Thực ra bổn tọa cũng chẳng cần gì nhiều, chỉ muốn mời Thủy tông chủ làm khách ở Họa Thành vài ngày thôi.”
Thủy Không Tú chậm rãi lui lại một bước, ai cũng biết bây giờ trên dưới Họa Thành đã kết hợp với linh thức của Húc Họa. Từng ngọn tức từng con sông, hoa cỏ cây cối đều là một phần của nàng. Nếu không vì kiêng kỵ điểm này, Ma tộc sẽ an phận nịnh nọt Ma khôi sao?
Cho dù lấy tu vi của y, một khi bước vào Họa Thành chính là có vào mà không có ra, sinh tử đều giao cho yêu nữ định đoạt.
Húc Họa đương nhiên chú ý thấy ánh mắt của đối phương, bèn nói: “Thủy tông chủ do dự. Xem đứa con gái ruột thịt này cũng chẳng quan trọng mấy với Thủy tông chủ, chí ít còn chưa tới mức có thể khiến Thủy tông chủ liều mình nha.”
Thủy Không Tú hơi siết nắm tay, Thủy Hàm Ảnh trên đầu tường thành kinh ngạc khó tả… Cái gì? Con gái ruột của ai?
Thủy Hàm Ảnh cố hết sức ngước đầu lên nhìn Thủy Không Tú, nhưng Thủy Không Tú không hề nhìn lại. Năm nay Thủy Hàm Ảnh đã hơn một ngàn tuổi, lấy tu vi hiện giờ thì đã gần hết tuổi thọ, nhưng cho tới bây giờ chưa từng có ai đề cập đến thân thế của cô ta cả.
Thủy Hàm Ảnh đành quay đầu lại hỏi Húc Họa: “Ngươi rốt cuộc đang nói gì vậy?”
Húc Họa chỉ vào Thủy Không Tú đứng dưới thành, hờ hững nói: “Bổn tọa nói vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Ma tôn Doanh Trì bước lên đứng cạnh nàng, “Vị Thủy tông chủ này không đáng mặt làm phụ thân.”
Thủy Không Tú nhìn thẳng vào Húc Họa, “Ngươi bỗng nhiên bắt cóc phu nhân của trai chủ Tảo Tuyết Trai, bổn tông chủ đương nhiên phải đến đây xem xét thực hư. Hai chữ ‘phụ thân’ kia của ngươi, ta hoàn toàn không rõ nguyên do khiến ngươi nói vậy. Ngươi liên tiếp sinh sự, đơn giản chỉ vì muốn có được hóa thân của Thiên Cù Tử mà thôi. Húc Họa, ngươi thật sự cho rằng mình đã hóa thần thì chính là vô địch ư? Thiên đạo không thể nghịch, ngươi cuối cùng cũng sẽ phải trả giá đắt cho hành vi của mình.”
Húc Họa như vừa nghe thấy chuyện gì cực kỳ khôi hài, “Chẳng phải bổn tọa đã sớm trả cái giá mình phải bỏ ra rồi ư? Xem ra trong mắt Thủy tông chủ, hai ngàn năm bổn tọa ở trong Nhược Thủy hoàn toàn không đánh nhắc tới.”
Thủy Không Tú không để ý tới nàng nữa, quay đầu rời khỏi thánh vực Thiên Ma, vô cùng quả quyết, không chút lưu luyến.
Húc Họa chậc lưỡi, “Lão cẩu này tính ra cũng còn tỉnh táo với chút chút thông minh nha.”
Doanh Trì nói: “Lúc đó chưởng viện chín nhánh tranh đoạt vị trí tông chủ, nếu y không đủ quả quyết thì làm sao có thể thượng vị được?”
Húc Họa gật đầu, “Cũng đúng. Lúc lão mang bổn tọa tiến vào Nhược Thủy, chỉ cần hơi chút sơ sẩy là sẽ hồn phi phách tán ngay. Kẻ này dám cược, mà cũng đủ đảm đương để cược, tính ra thích hợp làm đầu lĩnh đại tông hơn Thiên Cù Tử nhiều.”
Doanh Trì ngạc nhiên, “Lời ấy của Khôi thủ khiến bổn tôn hơi giật mình đấy. Hảo cảm của Khôi thủ dành cho Thủy Không Tú vậy mà còn hơn cả Hề chưởng viện?”
Húc Họa nhấc Thủy Hàm Ảnh lên, bất đắc dĩ giúp cô ta cầm máu vết thương, “Hảo cảm? Thật lòng mà nói thì bổn tọa chưa từng vì hảo cảm mà thiên vị một ai. Chậc, đứa con gái này của lão cẩu đúng là chẳng có chút tác dụng gì, giữ lại chỉ tổ tốn chỗ.”
Doanh Trì mỉm cười, “Bổn tôn nguyện phân ưu với Khôi thủ, giao cô ta cho Ma tộc xử lý đi, sao hả?”
Húc Họa ngẫm nghĩ, rồi nói: “Vẫn thôi đi. Nếu như bộ da kia của Thiên Cù Tử khăng khăng muốn cùng Doãn Như Bình ký khế ước, bổn tọa còn thiếu một phần hậu lễ.”
Khi nói đến mấy chữ cuối, trên người nàng vô thức toát ra sát khí. Doanh Trì bị kiếm khí trấn áp, bất giác lui lại nửa bước.
Húc Họa đương nhiên cảm giác được, bèn quay đầu lại, mỉm cười nói: “Chẳng hay Ma tôn có rảnh không, chúng ta đến núi Dung Thiên thăm Thủy Tả Ý một bận, thế nào?”
Doanh Trì cau mày, “Chín nguồn linh mạch của núi Dung Thiên tuyệt đối không chỉ có hư danh, e rằng chúng ta lên núi chẳng dễ.”
Húc Họa hiển nhiên hiểu rõ tâm tư hắn, lập tức ném ra một mồi nhử thơm phức, “Bổn tọa nhớ tông quy của Cửu Uyên có ghi rõ rằng sư đồ không thể yêu nhau. Nếu Thủy Hàm Ảnh thật sự là do Thủy Không Tú cùng sư tôn lão sinh ra, vậy đây chính là vết nhơ cực lớn của Tiên tông Cửu Uyên.”
Doanh Trì nhướng mày, Húc Họa tiếp tục dẫn dắt: “Nếu sự thật phơi bày, lại lan truyền rộng rãi, liệu vị trí tông chủ của lão cẩu còn được đảm bảo không nhỉ?”
Doanh Trì trầm ngâm, “Không chỉ khó bảo đảm mà còn sẽ bị xử lý theo môn quy. Mà Tiên tông Cửu Uyên bây giờ… chà, không biết ai sẽ kế nhiệm vị trí tông chủ đây.” Hắn nói: “Bổn tôn bắt đầu có chút hứng thú rồi.”
Húc Họa nhẹ phẩy ống tay áo, “Thủy Tả Ý không phải trấn giữ Nhược Thủy, thi thể nhất định còn ở Tiên tông Cửu Uyên. Chúng ta chỉ cần tới đó xem xét một chút, nói không chừng sẽ phát hiện thêm gì khác. Chuyện lớn như vậy, nói thế nào cũng phải còn lưu lại chút vết tích.”
Đối với loại hành động trực tiếp giáng cho Tiên tông Cửu Uyên một đòn mạnh thế này, Doanh Trì đương nhiên hết sức ủng hộ. Hắn vui vẻ đưa tay ra, “Mời Khôi thủ.”
Húc Họa nói: “Nhớ Trung Thu năm trước, Ma tôn từng phái Quỷ Dạ đến núi Dung Thiên tung hỏa mù, để mình lẻn vào sau. Chứng tỏ Ma tộc có cách đối phó với đại trận hộ sơn của Tiên tông Cửu Uyên, đúng chứ?”
Nhắc tới chuyện lúc trước, Doanh Trì đương nhiên còn nhớ lúc ấy mình đã làm sao phái Quỷ Dạ đi trước tung hỏa mù. Đây không phải là thời điểm bị Húc Họa ghim thù, nên hắn vội nói: “Ma tộc có vô số Khí tu, bao năm qua đương nhiên cũng có kha khá nghiên cứu về pháp trận trên núi Dung Thiên. Lấy tu vi của bổn tôn, muốn lẻn vào quả thật không quá khó.”
Tựa như mấy người Thiên Cù Tử cũng thường xuyên vượt qua Cửu Sát Thiên Võng, khi tu vi đạt tới trình độ như bọn họ sẽ luôn có cách một mình tiến vào địa phương lạ. Đương nhiên, tiền đề phải là trong tình huống đối phương không quá đề cao cảnh giác.
Mà núi Dung Thiên bây giờ, hiển nhiên đang bấn loạn cực cùng.
Doãn Tu Duyên đau buồn vì bị bắt mất ái thê, Doãn Như Bình bồn chồn lo lắng cho an nguy của mẫu thân, Thủy Không Tú đi tới Họa Thành chưa về. Thiên Cù Tử thì hợp thể với Vạn Vật Tam Sinh, nhất thời không thể tách ra, toàn bộ Y tông đều đang cuống tay cuống chân vì chàng.
Đây chính là thời cơ tốt để đục nước béo cò.
Doanh Trì nói: “Chỉ là pháp khí này chỉ có thể ẩn giấu một mình bổn tôn. Thân thể của Khôi thủ đã hóa thần, chỉ e khó che giấu khí tức.”
Húc Họa đã sớm chuẩn bị sẵn, tay ngọc khẽ vung, chân thân lập tức từ trên trời giáng xuống. Nàng cầm thánh kiếm đưa cho Doanh Trì, “Nếu Ma tôn chỉ mang theo một thanh kiếm vào thì sao?”
Doanh Trì tiếp nhận thánh kiếm, thân kiếm cổ xưa cũ kỹ, không quá hào nhoáng, nhưng chỉ cần nhẹ chạm vào liền có thể cảm giác được kiếm khí sắc lạnh. Hắn không nói thêm lời nào, tiện tay gài thánh kiếm ra sau lưng.
May mà Húc Họa đã trích một phần tu vi luyện đan giúp Thiên Cù Tử trấn giữ Nhược Thủy, nên bây giờ Doanh Trì không phải chịu đựng thống khổ do kiếm khí nhập thể.
Hắn cõng Húc Họa, một đường không ngừng thẳng tiến đến chân núi Dung Thiên.
Thủy Không Tú làm thế nào cũng không thể ngờ hai người bọn họ lại dám vào lúc này xâm nhập núi Dung Thiên. Doanh Trì kích hoạt pháp khí tùy thân, linh khí của núi Dung Thiên nhanh chóng rót vào thân thể hắn, dần dần che đi ma tức trên người.
Thừa dịp không ai chú ý, hắn thuận theo lối cũ, lặng lẽ tiến lên núi Dung Thiên. Húc Họa thu nhỏ chân thân về kích cỡ một bảo kiếm bình thường, ngoan ngoãn để Doanh Trì cõng mình, chỉ hỏi một câu: “Ngươi biết thi thể của Thủy Tả Ý ở đâu không?”
Thù địch bao nhiêu năm, Doanh Trì đương nhiên hiểu biết rất rõ về Tiên tông Cửu Uyên. Hắn nói: “Tiền bối tiên hiền của Tiên tông Cửu Uyên đều được mai táng ở vịnh Cửu Uyên phía sau lầu Thận Khởi. Thủy Tả Ý là sư tôn chân truyền của Thủy Không Tú, cũng là đại trưởng lão của toàn bộ Tiên tông Cửu Uyên, thi thể cô ta nhất định không quá khó tìm.”
Húc Họa *ừ* một tiếng, không nói thêm gì khác.
Doanh Trì im lặng đi một mạch, lầu Thận Khởi không phải là chỗ bình thường, nơi này đã từng là nơi ở của của các đời tông chủ Cửu Uyên. Sau khi Thủy Không Tú bị nhốt trong Nhược Thủy, nơi này trở thành chỗ nghị sự của chưởng viện chín nhánh. Thủy Không Tú trở về cũng chọn ở tại Thập Phương Giới, chứ không đến lầu Thận Khởi nữa.
Dọc đường bố trí vô số cạm bẫy Khí tông và trận pháp Trận tông, nhưng trước Húc Họa và Doanh Trì cùng đồng hành, thật sự không có bao nhiêu vật làm khó được họ.
Doanh Trì cõng thánh kiếm, nhanh chóng đến được vịnh Cửu Uyên. Trước mắt là khung cảnh chín thủy mạch giao thoa chảy xiết, linh khí màu xanh nhạt vờn quanh. Không hổ là đại tông đứng đầu Huyền môn.
Hắn nhìn xuống nước thăm dò, Húc Họa hỏi: “Thi thể ở dưới đáy à?”
Doanh Trì nói: “Theo tin Ma tộc điều tra được thì chính là nơi này không thể nghi ngờ. Chúng ta xuống xem thử.”
Húc Họa *ừ* một tiếng, cũng không thấy có hung hiểm gì. Nơi này so với Nhược Thủy thì chẳng khác gì bãi cát so với sa mạc cả. Doanh Trì nhảy xuống nước, lập tức cảm thấy linh khí đâm vào toàn bộ lỗ chân lông trên người như kim châm. Hắn kêu lên đau đớn, “Linh khí nơi này quá mạnh, e rằng bổn tôn không thể chống đỡ quá lâu. Mà chỉ cần vận dụng một tia ma tức, bọn Thủy Không Tú sẽ lập tức phát hiện ra sự hiện diện của chúng ta.”
Húc Họa đương nhiên hiểu, hai người cũng không nhiều lời, lập tức chia ra tìm kiếm thi thể của Thủy Tả Ý.
Dưới vịnh nước chảy xiết vô cùng nguy hiểm, nhưng lại có vô số thi thể. Tiên tông Cửu Uyên chính là đại tông đệ nhất Huyền môn, người được mai táng ở đây đều là nhân vật hàng đầu có bối phận và địa vị được cả Huyền môn tôn sùng. Ngay cả sau khi chết dung mạo của họ đều được bảo toàn cực tốt.
Chân thân của Húc Họa hành tẩu trong nước rất thoải mái, trước mắt nàng là chi chít động thủy tinh xếp hàng ở hai bên. Trong mỗi động thủy tinh màu tím nhạt đều có một thi thể ngồi xếp bằng ngay ngắn.
Nơi này không giống lăng mộ, giống động Phật hơn*.
*Từ gốc Hán Việt là Phật Quật: hang động có các tượng Phật ngồi xếp bằng trong từng hốc
Trước mỗi cửa động đều có một tảng tinh thạch hình bia mộ, trên bia ghi chép cuộc đời của nhân vật.
Húc Họa lần lượt xem từng động một, không tìm thấy Thủy Tả Ý mà lại phát hiện ra một cái tên lạ: Hướng Nam.
Hả?! Trong đầu nàng hình như có gì đó xẹt qua, nhưng không kịp bắt được đó là gì. Quái lạ, Hướng Nam là trưởng tử của bảo chủ Hướng gia bảo Hướng Tiêu Qua mà. Tại sao di thể y lại được lưu giữ ở đây?!
Nàng đến gần nhìn kỹ, phát hiện trong động thủy tinh không có thi thể của Hướng Nam, chỉ có y quan được xếp như người ngồi ngay ngay bên trong. Húc Họa xốc y quan lên, dưới lớp áo là một tưởng đá được điêu khắc cực kỳ tinh xảo.
Hướng Nam… cái tên này thật sự rất quen.
Nhưng trên bia đá chỉ ghi rằng người này sinh thời chuyên chế tạo binh khí, tuyệt nhiên không có nguyên nhân chết và vì sao lại được chôn ở đây.
Húc Họa suy nghĩ một hồi vẫn không tìm ra manh mối, lại nghe bên kia Doanh Trì lên tiếng gọi: “Khôi thủ, bên này!”
Húc Họa thuận theo dòng nước bơi tới, một thanh kiếm khổng lồ ở trong nước nhưng lại di chuyển cực kỳ nhanh, một lát sau đã đến cạnh Doanh Trì. Doanh Trì chỉ vào bia đá trước động thủy tinh, “Đây rồi!”
Trên tấm bia ghi rõ: Đàm Yên. Đạo hiệu Thủy Tả Ý.
Chính là sư tôn của Thủy Không Tú.
Húc Họa thoáng nhìn vào trong động thủy tinh, thi thể bên trong trông đầy tiên khí, tóc dài uốn lượn, áo trắng bồng bềnh.
“Nom cũng đẹp đấy!” Húc Họa không khách khí, lượn vào trong trước, “Vào xem cô ta có từng sinh con hay không!”
“Hơ!” Doanh Trì lúng túng hỏi: “Khôi thủ có thể nhìn biết ai từng sinh nở hay không sao?”
Húc Họa trừng hắn, “Ta làm sao biết được, ta chỉ là một tảng sắt!”
Doanh Trì bất đắc dĩ vô cùng, “Bổn tôn cũng không biết, chuyện này e phải tìm Y tu tới xem hộ.”
Húc Họa nói: “Vậy cõng cô ta ra ngoài trước đi.”
Doanh Trì cũng cảm thấy đó là ý hay, nhưng hắn nhanh chóng ý thực được cõng xác chết không thoải mái lắm, “Bổn tôn vẫn thích cõng chân thân của Khôi thủ hơn.”
Húc Họa nào rảnh để ý tới hắn, “Nhanh lên, giờ mà bị Thủy Không Tú phát hiện, ta không chắc có thể che chở Ma tôn chạy khỏi núi Dung Thiên đâu đấy.”
Doanh Trì rất bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ đành tiến lên cõng thi thể của Thủy Tả Ý. Nhưng chỉ vừa hơi chuyển động, ánh mắt hắn liền ngưng lại, “Khôi thủ!”
Húc Họa quay đầu lại, lập tức liếc thấy dưới lớp xiêm y của Thủy Tả Ý, cánh tay trần chằng chịt vết thương. Một đại trưởng lão của Tiên tông Cửu Uyên, cớ gì lại ôm thương tích đầy người mà chết vậy?