Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 109: Chị ơi, chị phải ngoan nha.



Thích Nguyên Hàm mở bức thư ra.

Bức thư đã hơi phai màu, nhưng nét chữ vẫn còn rất rõ, không ảnh hưởng đến việc đọc.

[Chị gái thân yêu:

Trời đã chuyển lạnh, chị phải mặc thêm quần áo vào nhé.

Thời tiết ở đây gần giống với trong nước, sáng ra thì nắng chói chang, chiều về lại mưa tuyết, em đã mua một cái ô, rõ ràng là để trong ngăn kéo, đến tối chuẩn bị về nhà lại không thấy đâu nữa.

Em phát hiện ra là ai lấy rồi, là học sinh nam ngồi đằng trước em, em đi đòi cậu ta, bảo cậu ta trả cho em. Thế mà cậu ta lại không đưa, còn vẽ bậy lên ô của em, em vốn muốn giành lại, cực kỳ muốn đánh cậu ta một trận, nhưng như thế là em không ngoan nữa rồi, em mặc kệ cậu ta, cậu ta muốn thì cho cậu ta đấy, suy cho cùng cậu ta vẫn là kẻ trộm, là cậu ta sai.

Em nhớ chị từng nói rằng, gặp phải chuyện gì mình không giải quyết được thì đi nói với thầy cô, em đi nói với thầy, thầy không lấy lại ô giúp em. Em có thể nói với chị không, thực ra em rất buồn.


Em đang sửa sai, cũng nghe lời chị, không tùy tiện xung đột với người khác, thi cuối kỳ em vượt mặt cậu ta, kêu cậu ta một tiếng thằng ngu. Cậu ta liền nổi giận trong vô vọng, chửi em mãi, em cứ mặc kệ cậu ta.

Hừ hừ, cho cậu ta tức chết.

Chị có nhận được thư của em không ạ?

Em viết thư cho chị, chị có thấy phiền hay không?

Hôm nay em nghe bọn họ nói, cứ luôn quấy rầy người khác không nhận được hồi âm mà còn bám lấy không buông là biếи ŧɦái, em có làm phiền đến chị không ạ?

Nếu như làm phiền chị rồi, chị gửi thư lại nói cho em biết, một chữ thôi cũng được, đây là địa chỉ nhà em, còn đây là địa chỉ trường học.

Bây giờ em học khẩu ngữ tốt lắm, biết rất nhiều từ đơn, không thi hỏng như ngày trước nữa. Lần này được hạng nhất lớp, thầy cô cũng tuyên dương em. Nếu như em chuyển trường về, chắc có thể vào được trường học rất tốt đấy. Chị thấy em quay về học có được không? Chị ơi, em có thể quay về chứ?


Xin lỗi, em xin lỗi, chuyện ngày hôm đó rất xin lỗi chị, có thể cho em một cơ hội được không ạ, em muốn bảo vệ chị, em sẽ trở nên rất mạnh mẽ.

Em rất nhớ chị, muốn quay về nhìn một cái thôi. Nhìn xong em lại ra nước ngoài, sẽ ngoan ngoãn ở nước ngoài, có được không ạ?

Không được cũng không sao, chị đừng khó xử, em sẽ học tập chăm chỉ, cố gắng trở nên xuất sắc.

Mong nhận được thư hồi âm của chị. Trân trọng.

Kính lễ!]

Người viết thư viết rất ngay ngắn có bố cục rõ ràng, mặc dù chữ có hơi xấu, nhưng mà có thể nhìn ra, mỗi một chữ đều được viết rất nghiêm túc.

Bên dưới có ghi ngày tháng, là năm thứ hai sau khi Thích Nguyên Hàm chuyển đi.

Ngoài bức thứ, trong phong bì còn có một tờ bưu thiếp, bưu thiếp đã phai màu, không nhìn ra được trên đó vẽ cái gì nữa. Hàng chữ ở phía sau bị nhòa mực rồi, chỉ có thể nhận ra mấy từ đơn tiếng Anh.


Thích Nguyên Hàm còn tưởng nàng sẽ nói cái gì sến sẩm kia.

Ngỡ rằng sẽ có một vài chữ khác lạ, sẽ khuấy động giọt lệ của cô, không ngờ lại bình thường đến mức này, tựa như đang viết ra lời thú tội để cầu xin sự tha thứ.

Cô tìm khắp nơi, không tìm được những bức thư khác, thật thần kỳ, bức thư này như thể đã trốn trong chuồng chó, mới bị thời gian lãng quên.

Không biết là bị gió thổi vào, hay là chú chó lén chạy đến sân tha nó vào, tóm lại, bức thư này vẫn còn có thể nằm trong tay cô, là một chuyện rất may mắn, có thể để cô biết được Diệp Thanh Hà từng gửi thư cho cô, cô có thể đọc được nội dung trong thư, thật sự quá tốt.

Thích Nguyên Hàm tìm rất lâu, nhưng vẫn không tìm thấy bức thư thứ hai.

Cô tìm đến cửa nhà, chú quản gia vẫn đang đứng ở cửa, chú ấy luôn đứng ở đó không đi, tựa như có lời phải nói với Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm bước qua bậc cửa, cầm theo bức thư đi đến, hỏi: "Chú quản gia, cháu có chuyện muốn hỏi chú. Chú từng thấy lá thư như thế này không? Cháu nhớ ngày trước có vài lần chú đến dọn dẹp nhà cháu."

"Thư?" Chú quản gia suy nghĩ mấy giây, chú ấy đi đến, khẽ nói: "Là những bức thư được gửi mỗi tuần ngày trước sao?"

Thích Nguyên Hàm gật đầu, hỏi: "Là bức thư như thế này, chú có biết còn có ở đâu không?"

Chú quản gia giơ tay ra lấy, Thích Nguyên Hàm nhắc nhở: "Chú cẩn thận chút, giấy giòn lắm."

Chú quản gia chỉ lật mặt sau của bức thư, nói: "Cái này chú biết, hình như là từ nước ngoài gửi về, lúc đó ông cụ còn nói là đại tiểu thư gửi về, mỗi lần bưu cục gửi thư đến đều là ông cụ đi nhận."

"Chu Tuyết Miên gửi?" Thích Nguyên Hàm lắc đầu, chắc chắn không phải Chu Tuyết Miên gửi, Chu Tuyết Miên ở nước ngoài đều gọi thẳng về nhà.
"Bức thư này có gì sao?" Chú quản gia nghi hoặc, chú ấy lại nói: "Hồi đó đại tiểu thư ra nước ngoài, trong thư cơ bản đều nói rằng cô ấy muốn về nhà."

Thích Nguyên Hàm cay cay mũi, "Muốn về nhà..."

Chú quản gia gật đầu, nói: "Cháu cũng biết đó, sau khi đại tiểu thư đi thì quan hệ với gia đình rất gắt, ông cụ rất cứng rắn. Đại tiểu thư viết trong thư những việc mình đã làm, thường xuyên báo cáo cuộc sống như thế nào, sau đó nói cô ấy muốn về nhà, hỏi nhà có đồng ý hay không, mỗi bức thư đều viết như vậy."

Giọng của Thích Nguyên Hàm khàn đi, cô siết chặt ngón tay, nói: "Đây là thư của cháu, là thư Diệp Thanh Hà ở nước ngoài gửi cho cháu, chứ không phải Chu Tuyết Miên gửi."

Chú quản gia khẽ ngây người, rõ ràng là chú ấy không biết có chuyện này, "Lẽ nào... lúc đó chú còn đang nghĩ đại tiểu thư sống ở nước ngoài không tốt như vậy, sao ông cụ còn nhẫn tâm như thế, không cho đại tiểu thư quay về."
Chú ấy nói như vậy, trong lòng Thích Nguyên Hàm càng khó chịu, nhiều bức thư đến vậy, thế mà cô lại không nhận được bức nào, để Diệp Thanh Hà chờ đợi lâu đến thế.

Con tim bí bách, từ nỗi khó chịu âm ỉ biến thành nỗi đau khó thể chống đỡ.

Nhà họ Chu đáng chết.

Quản gia hồi tưởng kỹ càng rất lâu, nói: "Nói như vậy thì, ban đầu bọn chú đến dọn sân nhà cháu, đã phát hiện không ít bức thư ở sân nhà, chắc là người đưa thư không liên lạc được với cháu, nên nhét thẳng vào. Sau đó, người ta biết cháu vào nhà họ Chu ở, thư gửi đến nhà chính rồi, sau đó bị ông cũ giữ hết."

Thích Nguyên Hàm lấy lại bức thư, không dám dùng lực mạnh.

Chú quản gia lại nói: "Những bức thư này được kiên trì gửi rất nhiều năm, ban đầu là mỗi tuần đều gửi đến, sau đó là mỗi tháng, về sau là mỗi năm, mặc dù thư đã ít đi, nhưng không hề ngừng lại, cho đến hai năm trước, thư mới không gửi đến đây nữa."
Bởi vì Diệp Thanh Hà chạy về rồi, không cần viết thư nữa.

Mỗi lần đều ôm ốp chờ mong, và thất vọng hết lần này đến lần khác.

Khi em ấy quay về... phải tuyệt vọng đến nhường nào chứ.

Lòng Thích Nguyên Hàm nặng trĩu, cúi đầu, khàn giọng hỏi: "Không còn giữ một bức nào sao?"

Chú quản gia cảm nhận được những lá thư này rất quan trọng với cô, không đành lòng nói hẳn ra, nói: "Để chú về tìm xem sao, có khi còn để quên ở đâu đó."

"Vâng, phiền chú quá." Trong lòng Thích Nguyên Hàm hiểu rõ, xác suất cao là không tìm thấy thư nữa, ông cụ rất cảnh giác, không có chuyện để lại sơ hở.

Chú quản gia lại trở về cái dáng vẻ có nhiều tâm sự, Thích Nguyên Hàm có thể đoán được chú ấy muốn nói cái gì, Vệ Triệu Trung đến đồn cảnh sát, những người biết được sự tình như bọn họ chỉ cần sơ suất chút thôi thì sẽ bị gắn mác đồng phạm.
Cộng thêm việc Thích Nguyên Hàm gần đây đối nhân xử thế rất cứng rắn, đưa bọn họ vào ngục cùng nhau cũng không phải là không thể, chú quản gia đang lo lắng cho tiền đồ của mình.

Thích Nguyên Hàm nói: "Khi còn ở nhà họ Chu, chú từng giúp cháu mấy lần, cũng ra mặt bênh cháu vài lần, cháu ghi nhớ cái ân tình này. Chuyện này có một cách giải quyết, đó là, chú có thể ra tòa với tư cách nhân chứng."

Chú quản gia đã từng xem xét đến việc này, nhưng chú ấy chỉ là một người làm thuê, ra tòa làm nhân chứng, sau này chắc chắn không thể làm việc ở nhà họ Chu nữa, rồi sau đi làm ở chỗ khác, chắc chắn người ta cũng không cần nữa.

Thích Nguyên Hàm nói cũng được bấy nhiêu thôi, phần còn lại thì để chú ấy tự ngẫm nghĩ, cô lại bổ sung thêm một câu, "Mặc dù hiện tại công ty mang họ Chu, nhưng Đường Nguyên sẽ làm chủ nhanh thôi, sau này mọi việc đều theo ý cháu."
Cái lời nhắc nhở này rất rõ ràng, chú quản gia gật đầu, báo cho cô một tin, nói: "Khương Lâm Nguyệt nhất quyết đòi ly hôn, nếu như ông hai không ly hôn mà dây dưa mãi, bà ấy sẽ khiến ông hai thân bại danh liệt. Sắp tới có khi Khương Lâm Nguyệt sẽ tìm cháu."

Thích Nguyên Hàm bối rối, "Bà ấy tìm cháu làm gì?"

"Bà ấy không quan tâm ông hai, nhưng mà bà ta quan tâm Vĩ Xuyên. Cháu xử ông cụ xong chắc sẽ xử Vĩ Xuyên đúng không, bà ấy muốn thương lượng với cháu, nhờ cháu bỏ qua cho Vĩ Xuyên. Tin tức trước mắt mà chú biết là, Khương Lâm Nguyệt định xử lý lại bản hợp đồng ly hôn của hai đứa, trả cho cháu những thứ cháu đáng có."

Thích Nguyên Hàm chỉ ờ một tiếng, không nói nữa, cũng không tiết lộ xem cô có nhắm vào Chu Vĩ Xuyên hay không.

Chú quản gia ngại hỏi nhiều, nói xong là đi vào nhà họ Chu luôn.
Thích Nguyên Hàm đứng dưới gốc cây, bóng cây phủ lên nửa khuôn mặt cô, gió thổi đến, làn váy cô rung rinh, mái tóc bị gió thổi sang má trái.

Diệp Thanh Hà đứng dưới hiên nhà nhìn Thích Nguyên Hàm, ngắm say sưa, hôm nay Thích Nguyên Hàm mặc một chiếc váy màu đen, kiểu cách rất tôn dáng, hơi mang phong cách Hepburn, tay áo cổ tròn, đứng ở đó trông rất thục nữ lại rất nghiêm khắc.

(*Audrey Hepburn: là một nữ diễn viên người Anh và là biểu tượng của điện ảnh và thời trang; Hepburn chọn phong cách nhỏ gọn, thường mặc trang phục đơn giản mà gây ấn tượng mạnh vào cơ thể gầy của bà, mang màu sắc tối giản và thi thoảng đeo những phụ kiện nổi bật)

Một lúc sau, Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu, hai người chạm mắt nhau.

"Chị sao thế?" Diệp Thanh Hà bước xuống bậc thềm đi lại gần Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm yên lặng nhìn nàng, khóe môi động đậy, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, giây lát sau, cô nói: "Không có gì, kiểm tra xong trong nhà rồi hả?"

"Còn chưa." Diệp Thanh Hà nói.

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Đồ đạc vẫn còn chứ?"

"Những thứ đáng tiền đều bị lấy đi rồi, trong nhà không còn gì mấy, luật sư nói có thể bắt đền nhà họ Chu với giá của đồ cổ. Cái này chị không cần lo lắng đâu, bọn họ sẽ đòi mức giá cao nhất." Diệp Thanh Hà nói, quan sát vẻ mặt của Thích Nguyên Hàm, sợ Thích Nguyên Hàm sẽ buồn.

Vẻ mặt Thích Nguyên Hàm rất bình tĩnh, cô đã đoán trước được.

Nhà họ Chu để lại căn nhà này là để cho người khác thấy, người ngoài đỡ nói rằng cụ ta cuỗm mất căn nhà của Thích Nguyên Hàm, thật ra bên trong đã bị đào sạch.

Thích nguyên Hàm nói: "Không sao, cái cũ không đi thì cái mới đến sao được, sau này bắt bọn họ mua cho chị là được, còn được trang trí đẹp hơn."
Đang nói, gió thổi mạnh hơn, mặt trời hoàn toàn bị che lấp.

Mưa tí tách rơi xuống, đập vào mái hiên, cơn mưa đã có dấu hiệu một ngày đổ xuống hoàn toàn, những hạt mưa hùng hổ rơi xuống, khiến những chiếc lá rung rinh dữ dội, nước mưa luồn qua những khe hở, rơi xuống đầu hai người.

Thích Nguyên Hàm giơ tay che trước chán, cô cười hỏi Diệp Thanh Hà, "Ô của em đâu?"

"Em vào lấy." Diệp Thanh Hà chạy vào nhà, Thích Nguyên Hàm theo sau, cô chạy vào phòng khách, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên vào đến nhà.

Diệp Thanh Hà lấy ô, đứng bên cạnh Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm chăm chú ngắm cách bài trí trong nhà, bờ tường, tủ đồ, còn có cầu thang, Thích Nguyên Hàm nhấc vạt váy, cô lên lầu, quay đầu hỏi Diệp Thanh Hà, "Em lên xem chưa?"

"Lên một lần rồi, chưa ngắm kỹ đã xuống." Diệp Thanh Hà nói.
Thích Nguyên Hàm đeo găng tay, vẫy tay gọi nàng lên.

"Vâng ạ." Diệp Thanh Hà theo lên.

Thích Nguyên Hàm giới thiệu với Diệp Thanh Hà, đâu là phòng của cô, đâu là phòng vẽ, đâu là phòng cô dùng để tập đàn.

Diệp Thanh Hà hỏi: "Cái phòng sát vách ngày trước chị nói là ở đâu vậy?"

Phòng sát vách là phòng Thích Nguyên Hàm từng hứa sẽ cho Diệp Thanh Hà ở, trong thư cô tả rất đẹp đẽ, đợi Diệp Thanh Hà lớn rồi sẽ đón nàng về.

Diệp Thanh Hà đã trông mong từ thời thơ ấu.

Thích Nguyên Hàm chỉ vào căn phòng bên cạnh phòng ngủ của mình, luật sư đang kiểm tra đồ đạc trong căn phòng này, những mấy người bận rộn trong đó, Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà đứng bên ngoài, Diệp Thanh Hà nghiêng đầu xem, lúc đó căn phòng còn chưa kịp trang trí, chỉ có một chiếc giường và một chiếc giá sách gỗ màu đỏ, trên đó phủ bụi, trông bẩn bẩn.
Diệp Thanh Hà đi đến, nàng mở cửa sổ ra.

Cơn mưa bên ngoài lay lắt vào cửa sổ, hoa mùa hè bất tận vẫn còn nở, pha lẫn giữa màu hồng phấn và tím nhạt, chúng đang nở rộ rực rỡ.

Ngón tay của Diệp Thanh Hà thoáng chạm lên bông hoa, nói: "Thế mà không thơm."

Trong phòng bẩn quá, không có nơi để ngồi, Thích Nguyên Hàm dắt nàng đến phòng sách, phòng sách ở đối diện hai căn phòng, sách vẫn còn nằm trên giá, nhưng mặt sách thì rất ẩm ướt.

Thích Nguyên Hàm chỉ hàng sách ở trên cùng, nói: "Đó là mấy quyển sách của chị gái em, còn có..." Cô kéo ngăn kéo ra, lấy cái cúc áo trong chiếc hộp gỗ nhỏ.

Thích Nguyên Hàm lại kéo ngăn kéo ra thêm nữa, bên trong có một chồng thư và bưu thiếp, những bức thư này gìn giữ tốt hơn nhiều so với bức ở trong chuồng chó kia.

Diệp Thanh Hà hỏi: "Em có thể xem không?"
"Xem đi." Thích Nguyên Hàm cà khịa một câu, "Chỉ là cái chữ viết của em ngày trước có hơi khó đọc. Người thường đọc dễ bị trầm cảm lắm, cảm giác mười năm sách vở thành công cốc."

Diệp Thanh Hà không tin, nói là không có khả năng, nàng cầm một bức lên xem, sau đó như thể đeo lên một cái mặt nạ đau khổ, nàng trừng mắt nhìn nửa ngày trời cũng không đọc được mấy câu. Viết cái gì thế không biết, nàng chẳng đọc được chữ nào cả.

Thích Nguyên Hàm nói: "Hồi đó chị nhìn chữ viết của em, có cảm giác rất thần thánh, toàn đoán thôi đấy. Không có cái nào ra hồn, người thường không hiểu em viết cái gì. Với lại đã nhiều năm như vậy còn không tiến bộ nữa."

Diệp Thanh Hà ho một cái, sờ cái mũi mình, "Chị đừng nói thẳng như thế chứ, ngày trước không nhìn rõ, bây giờ có thể nhìn rõ rồi mà."
Nàng già mồm lập luận, chọc Thích Nguyên Hàm nhịn không nổi cười lên.

Diệp Thanh Hà lại lấy một vài bức thư ra, có phần nghi hoặc, "Sao ngày trước em không nhận được những bức thư này?" Nàng đọc lên, "Lá cây nhỏ, em phải chăm chỉ học hành, cố gắng lớn lên thành cành lá xum xuê, chị sẽ luôn chờ em..."

"Em đọc cái này làm gì, mau đưa cho chị." Thích Nguyên Hàm giành lại bức thư, Diệp Thanh Hà không đưa cho Thích Nguyên Hàm, nàng vòng ra sau, rồi giơ qua đầu, Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị phải nói lý do tại sao không gửi cho em trước..."

"Em đúng thật là... cái này làm sao chị nhớ nổi."

Thích Nguyên Hàm ngẫm nghĩ, cô không gửi thư đi, chắc là do viết không hay nhỉ.

Diệp Thanh Hà bĩu môi, nói: "Gửi cho em thì tốt rồi."

Thích Nguyên Hàm chống tay lên giá sách, sau đó giơ tay, cô đeo găng tay cao su, vừa mới dính phải bụi, cô gỡ găng tay ra, vào giây phút Diệp Thanh Hà cúi đầu đọc thư, cô nói: "Sau này sẽ viết thư hồi âm cho em."
Diệp Thanh Hà mím chặt môi, cười tươi như sắp không khống chế nổi.

Một lúc sau quay về, trời mưa chớp đùng đùng.

Diệp Thanh Hà lái xe chở Thích Nguyên Hàm về nhà, trời tối thui, không nhìn thấy ánh sáng, Thích Nguyên Hàm chạy ra sân lấy quần áo vào, lúc quay lại quần áo đã ướt đẫm, cái ô Diệp Thanh Hà cầm trong tay, trực tiếp bị gió thổi lật.

"Vậy em về trước nhé, em sợ lát nữa mưa còn to hơn." Diệp Thanh Hà bẻ cái ô lại, có một thanh ô bị gió thổi cong luôn rồi, nàng ra sức bẻ thẳng.

Thích Nguyên Hàm ngồi trên sô pha gấp quần áo, nói: "Bây giờ em về không an toàn, em ở đây một đêm đi."

Diệp Thanh Hà nói: "Không hay đâu chị, cô nữ quả nữ."

"Vậy em ngủ ở phòng bên." Thích Nguyên Hàm ôm quần áo đi lên tầng, quay đầu liếc Diệp Thanh Hà một cái, Diệp Thanh Hà cắn môi, dáng vẻ rất buồn phiền, vừa rồi nàng chỉ ba hoa thêm có một câu, bây giờ tức lắm rồi, xách ô giũ lia lịa, giũ khô nước rồi chạy ngay lên tầng.
Thích Nguyên Hàm đưa quần áo cho nàng, Diệp Thanh Hà dùng hai tay ôm lấy, khóe môi cử động, khẽ gọi một tiếng chị ơi. Thích Nguyên Hàm lắc đầu, nói: "Không được."

"Không phải đòi ngủ cùng chị." Diệp Thanh Hà nói, "Tối chị ngủ sớm chút, không ngủ được thì tìm em, đừng uống thuốc nhé."

Hôm nay về nhà, tâm trạng của Thích Nguyên Hàm chắc chắn sẽ chập chờn không yên, bây giờ cô trông không sao, lúc đêm đen không người, cô sẽ suy nghĩ rất nhiều, cảm xúc sẽ mất khống chế.

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, quay người mở cửa phòng ra.

Cô bật đèn ở trên tường lên, nói: "Em cũng ngủ sớm vào."

"Chị ngủ ngon ạ." Diệp Thanh Hà dựa vào lan can, vẫy tay với cô, đôi môi đỏ mọng hơi hé, sau đó mở ra, để lộ một chút đầu lưỡi.

Thích Nguyên Hàm lập tức đóng cửa lại.

Quần áo Diệp Thanh Hà đã ướt đẫm, hôm nay nàng mặc một chiếc áo thun màu trắng, cùng với quần bò đùi, ăn mặc kiểu áo che mất quần, vải ướt đẫm nước mưa dính vào da thịt, vóc dáng thon gọn, lại loáng thoáng bộc lộ ra sắc xuân, du͙ƈ vọиɠ tỏa ra từ trên người không ai chống đỡ lại được.
Thích Nguyên Hàm tắm rửa xong là ngã nằm trên giường, sấm chớp đùng đùng ngoài cửa sổ, trong đêm đen, cô ngắm nhìn trần nhà, không nhìn ra được cái gì, chỉ cảm thấy tối om một vùng, không lọt được một tia sáng.

Cô chống tay ngồi dậy, bật chiếc đèn nhỏ ở đầu giường lên, là một chú cá voi con, cô chạm nhẹ vào công tắc cảm biến là có thể tỏa ra mấy màu ánh sáng.

Chỉnh ánh sáng vài lần, chọn chế độ sáng phù hợp, Thích Nguyên Hàm kéo ngăn kéo bên dưới ra, cô lại lấy cái bức thư kia, đọc từng chữ một. Lời văn rất bình thường, nhưng có thể miêu tả được cuộc sống của Diệp Thanh Hà.

Mới tý tuổi đầu đã ra nước ngoài, Diệp Thanh Hà loạng choạng mất phương hướng, không biết định nghĩa của từ "ngoan", tự mình tìm hiểu, mỗi một bức thư đều đang hỏi ý kiến của cô, muốn hỏi xem mình có thể quay về hay không.
Lần nữa đọc lại, Thích Nguyên Hàm phát hiện ra một thứ mới, cô tìm được một câu "nomanisan..." ở trên tấm bưu thiếp, cụm từ phía sau thì không nhìn rõ.

Nguyên văn chắc là thơ của John Donne "Không ai là một hòn đảo cô độc".

No man is an island,

entire of itself;

every man is a piece of the continent,

Đây là một bài thơ chữa lành, mấy câu đầu ắt hẳn không có ai từng nghe thấy, nhưng hai câu cuối bài thơ rất nổi, thường xuyên được cư dân mạng dùng chửi người, chính là câu "Đừng hỏi tiếng chuông báo tử vang lên vì ai, nó vang lên vì bạn."

Lúc đó Diệp Thanh Hà muốn an ủi Thích Nguyên Hàm, nói với Thích Nguyên Hàm, ở thế giới này cô là một hòn đảo cô độc, nếu như có thể, nàng sẽ ở bên cô.

Thích Nguyên Hàm nhìn tấm bưu thiếp mờ nhòa không rõ, đột nhiên cảm thấy, cô không phải là hòn đảo cô độc, cô luôn được đất sét dính lấy, nhưng Diệp Thanh Hà lại là một hòn đảo cô đơn, bay sang nước ngoài, cho dù có rất nhiều người xung quanh, nhưng thực ra cũng chỉ có mình nàng mà thôi.
Cô lục lọi ký ức, cô từng thấy Chu Kiến Nghiệp nhận thư, Chu Kiến Nghiệp còn cầm thư đi ngang qua cô. Phải chi có một lần, cô hoài nghi nguồn gốc của bức thư, thêm vài phần hiếu kỳ, thì có thể trả lời Diệp Thanh Hà được một chữ.

Vào lúc đó, cô có thể nhận được một bức thư của Diệp Thanh Hà, đối với cô chính là tia sáng chiếu rọi lúc bình minh, cô sẽ không cho rằng mình cô đơn, sẽ không sợ nhà họ Chu, sẽ thoát ra khỏi nhà họ Chu từ rất sớm.

Còn Diệp Thanh Hà mà nhận được thư hồi âm của cô, ắt hẳn cũng bớt đi rất nhiều phiền muộn, sẽ không thất vọng chồng chất, cũng sẽ không méo mó thành tính cách hiện tại.

Thích Nguyên Hàm gắt gao siết chặt lá thư, hai mắt đỏ hoe.

Chưa được mấy giây, đôi mắt ứa lệ.

Cô giơ tay lau đi.

Sự tiếc nuối nảy mầm trong tim, chọc thủng lòng đất rồi điên cuồng lan ra, thời gian không thể quay trở lại, cô không thể thay đổi sự lựa chọn của quá khứ, chỉ có thể hoang tưởng, hoang tưởng rằng mọi thứ chưa hề xảy ra, cô sẽ có một tương lai như thế nào.
Có lẽ...

Sau khi ba cô mất, cô đón Diệp Thanh Hà đến ở, hai cô gái sống cùng nhau, thường ngày đôi khi sẽ mâu thuẫn cãi vã, nhưng không hề ảnh hưởng đến tình cảm của họ, họ vẫn sẽ rất thân thiết.

Diệp Thanh Hà rất biết nấu nướng, Thích Nguyên Hàm cũng không rảnh rang, cô học trồng cây trồng hoa, ban ngày họ sẽ đi học cùng nhau, chú chó chạy theo sau bọn họ, sủa vang gâu gâu, tiễn bọn họ đến tận cổng trường.

Diệp Thanh Hà chắc chắn sẽ rất dính người, cho dù ra chơi chỉ có mười phút, Diệp Thanh Hà cũng sẽ chạy qua tìm cô. Buổi trưa họ sẽ cùng ăn cơm hộp, chiều về tan học cùng nhau, chú chó vẫy đuôi đứng ở cửa đợi họ.

Ngày này qua ngày khác, sống một cuộc sống bình yên nhất, sau đó trưởng thành, không biết dưới tình trạng đó Diệp Thanh Hà có thích cô hay không...
Không thích cũng không sao, chỉ cần sống hạnh phúc là được.

Đợi Thích Nguyên Hàm hồi tưởng xong, hai mắt đã ướt đẫm, dường như không có cái gì có thể bù đắp cho khoảng rỗng này, cô luôn cảm thấy rất khó chịu.

Thích Nguyên Hàm lại đặt tấm bưu thiếp vào trong ngăn kéo, cô nằm nghiêng người ngủ, không tắt chiếc đèn ở đầu giường, cô cưỡng ép mình chìm vào giấc mộng, hy vọng sẽ có một giấc mơ đẹp.

Mưa cả một đêm, buổi sáng thức dậy, thời tiết mát mẻ hẳn ra.

Thích Nguyên Hàm vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Diệp Thanh Hà đã rửa mặt ở trong đó, Diệp Thanh Hà quay đầu lại nhìn cô, hỏi: "Chị thấy thế nào, ngủ ngon chứ?"

Thích Nguyên Hàm không tài nào ngủ được, cái lưng đau nhức. Cô lắc lư cổ, người vươn ra trước, nói: "Không dễ chịu mấy."

Diệp Thanh Hà lau khô mặt, nhường chỗ cho cô, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt cô, "Hôm qua không ngủ ngon hả?"
Không biết là ai gây ra đây, hại cô không ngủ được.

Thích Nguyên Hàm quay người đi không cho nàng nhìn, ánh mắt Diệp Thanh Hà đuổi theo dán lấy cô.

"Đừng nhìn chị." Thích Nguyên Hàm quay lưng lại với nàng, đi lấy cây đánh răng với kem đánh răng. Đúng lúc này cô cảm giác được đỉnh đầu mình bị người ta khẽ chạm lên, cô thoáng ngây ngốc, liền thấy cái tay kia xoa một cái lên đầu của cô.

???

Diệp Thanh Hà thế mà gan to tày trời dám xoa đầu cô, muốn làm gì?

Thích Nguyên Hàm hít sâu, nói: "Diệp, Thanh, Hà!"

"Dạ chị, có em đây." Diệp Thanh Hà tiến lên trước một bước, tiếp tục xoa đầu cô nói: "Chị gái em ngoan lắm, hôm qua không uống thuốc, biểu hiện cực kỳ tốt, sau này phải tiếp tục duy trì nha, thật sự giỏi lắm."

"..."

Diệp Thanh Hà đi đến trước mặt Thích Nguyên Hàm, tiếp tục xoa đầu cô, nói: "Chị ơi, chị có muốn phần thưởng gì không nào?"
Khi nàng nói chuyện mang theo mùi hương chanh mát mẻ.

Thích Nguyên Hàm thoáng cử động bờ môi, quả tim lập tức phình to thành quả bóng, nghẹt đến nỗi cô không biết phải làm sao, ì à ì ạch, mặt cô đỏ bừng, nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng văng ra một câu, "Em, cút ngay và luôn cho tôi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.