Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 110: Trời ngày mưa, thật oi bức!



Mới sáng sớm, Thích Nguyên Hàm tự nhiên bị em gái xoa đầu một cái, cô luôn thấy cái đầu mình âm ấm, cái cảm giác kia, xúc cảm đó mãi mà không biến mất.

Diệp Thanh Hà làm một chuyện "ỷ nhỏ bắt nạt lớn", cả người phấn chấn lắm, nhìn tay mình cười mãi, không ngừng ngắm chăm chú khuôn mặt của Thích Nguyên Hàm, ánh mắt nóng bỏng kia, sắp nướng cháy Thích Nguyên Hàm đến nơi rồi.

Mưa cả một đêm, trong sân đọng nước rất dày, đã ngập đến bắp chân, đi lại không được thuận tiện cho lắm.

Diệp Thanh Hà xách váy chạy xuống bậc thềm, đi đến cửa sân, ngó ra bên ngoài.

Vừa hay có người đi qua, chắc là cô giúp việc nhà nào đó gần cạnh, Diệp Thanh Hà hỏi đôi câu, quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, nói: "Hệ thống thoát nước của nhà chị có khi hỏng rồi đó, vừa rồi cái dì kia nói sân nhà họ không ngập."


Thích Nguyên Hàm gật đầu, "Có khả năng, ngày trước chuyển vào chị chưa tìm người đến kiểm tra."

Hai người họ không biết xử lý cái này, Thích Nguyên Hàm suy nghĩ một vài giây, nói: "Thế này nhé, em lái xe đến công ty trước, chị gọi người đến sửa."

"Em đến công ty cũng chẳng có việc gì làm." Diệp Thanh Hà lại xách váy quay lại, trời lại bắt đầu mưa phùn, nàng đi đến bậc thềm, nói: "Xem xem có cái gì chưa dọn vào không, chứ đừng để dầm ướt hư đi."

Thích Nguyên Hàm cúi đầu gõ chữ, đang xin nghỉ với ban quản trị, định ở nhà họp online, cô gõ xong hàng chữ nhìn lên trên tầng, ban công không ngập, nhưng đồ đạc cơ bản đã ướt hết rồi. Diệp Thanh Hà muốn lên trên xem sao, bị cô vẫy tay đuổi xuống.

"Sàn nhà trơn lắm, ngã một cái là đau mấy ngày đấy, đợi người có chuyên môn đến xử lý đi." Thích Nguyên Hàm thu dọn đồ đạc lại, "Em xuống đây chơi này đừng có chạy lung tung."


Diệp Thanh Hà giúp xách một ít đồ, còn khá ngoan ngoãn kia, xuống lầu thì thấy mèo đang ngồi xổm ở bậc thềm, dường như muốn chạy ra ngoài chơi.

Diệp Thanh Hà ôm mèo vào, nói: "Sao nào, muốn tắm hả, đi, vào phòng tắm."

Nàng ôm mèo đi vào phòng tắm, mèo cảm nhận được, ra sức vùng vẫy.

Thích Nguyên Hàm cởϊ áσ khoác vắt lên trên ghế, chỉ e rằng lát nữa mưa to, cô lấy điện thoại xem dự báo thời tiết, sáng nay còn mưa một cơn nữa, đến bốn giờ chiều mới ngừng, vẫn là mưa to sấm sét.

Một lúc sau, thư ký gửi tin nhắn đến, nói là vài lãnh đạo cấp cao cũng không đến công ty được, cũng kiểu do nhà bị ngập nước.

Thích Nguyên Hàm trả lời tin nhắn: [An toàn là trên hết.]

Họp video online kéo dài nửa tiếng đồng hồ, Thích Nguyên Hàm ôm máy tính đến bàn bar ngồi, pha một tách cà phê, đợi tất cả mọi người đến đủ.


Lần này họp, chủ yếu là về công ty, Thích Nguyên Hàm tiếp nhận Chu thị đã lâu, cũng nên điều động nội bộ công ty rồi, cô rất không thích cái cách phát triển của ông cụ.

Thích Nguyên Hàm hỏi một câu, "Đã đến đông đủ chưa?"

Mọi người đều nhìn màn hình, thi nhau gật đầu.

Thích Nguyên Hàm chuẩn bị bắt đầu cuộc họp, thì có lãnh đạo cấp cao nhỏ tiếng khẽ nhắc nhở một câu, "Hình như còn thiếu Diệp tổng, hôm nay cô ấy không đến công ty, cũng không tham gia video, có phải chưa thông báo cho cô ấy biết hay không."

Thích Nguyên Hàm liếc qua phòng tắm, ở đó đang nổ ra cuộc chiến giữa nhân loại và mèo, cũng không biết bên nào sẽ giành thắng lợi, cuộc chiến rất kịch liệt.

Cô lắc đầu, trực tiếp bắt đầu cuộc họp, nói: "Công ty muốn vươn lên một tầm cao mới, không thể đặt trọng tâm vào việc đi giành của công ty khác, cứ có suy nghĩ lệch lạc như vậy, quan trọng là chất lượng dự án, sau này trọng tâm sẽ nằm ở đội dự án..."
Thích Nguyên Hàm liệt kê ra mấy mục, dự án, đầu tư, từ thiện... thay đổi toàn bộ cách thức của nhà họ Chu ngày trước, trong lòng mọi người đều hiểu, mặc dù hiện tại Thích Nguyên Hàm vẫn làm quan nhà họ Chu, công ty trông vẻ vẫn mang họ Chu, thực ra, đội ngũ cốt lõi của Đường Nguyên đã và đang thay thế dần dần công ty.

Suy cho cùng có thay đổi như thế nào, chỉ cần kiếm được tiền, công ty có họ gì cũng không quan trọng. Mọi người nói năng thoải mái, đưa ra một số ý kiến của riêng mình.

Thích Nguyên Hàm bưng cà phê uống, ghi nhớ từng cái một.

Cô đặt cà phê xuống, chú mèo vừa tắm xong còn chưa lau khô người đã xộc tới, bọt xà phòng trên người mèo còn chưa xử lý, trên cái tai có một bọt bong bóng lớn.

Chắc là không muốn tắm đây, muốn trốn vào lòng Thích Nguyên Hàm, mèo chen vào lòng cô, cọ ướt lồng ngực Thích Nguyên Hàm.
Diệp Thanh Hà chạy ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy một màn này, cực kỳ giận dữ, nàng vừa mới bị mèo vẩy cho một người nước, vừa mới nhấc người lấy cái khăn, mèo đã lao ra ngoài.

"Xuống ngay lập tức, không phải đã nói là đừng có quấy mẹ sao, xem con làm gì người mẹ rồi kìa." Diệp Thanh Hà vừa đi vừa mắng, quần áo nàng ướt hết rồi.

Thích Nguyên Hàm ôm mèo lên trả cho Diệp Thanh Hà, nói: "Em đóng cửa phòng tắm lại, không nó lại nhảy ra được đấy."

"Không vâng lời cực kỳ."

Diệp Thanh Hà chỉ bảo mèo một hồi, mèo híp mắt, không quan tâm đến Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà khẽ hỏi: "Không làm lỡ chị họp chứ."

"Nếu như vừa rồi em không gọi một tiếng "mẹ", chắc không có gì, bây giờ..." Có khi tất cả mọi người đều đang hình dung ra, họ có phải là đã kết hôn rồi hay không.
Thích Nguyên Hàm nói: "Không có việc gì đâu, ôm nó về phòng đi."

Chú mèo không bằng lòng nguyện ý, Diệp Thanh Hà ôm nó, nó liền vùng vẫy, nước ở trên người văng ra khắp nơi, cuối cùng bị Diệp Thanh Hà dùng vũ lực khống chế, không có cách nào cựa quẩy nổi nữa.

Thích Nguyên Hàm nói: "Nhìn cũng vô dụng, tắm rửa cho đàng hoàng, tắm xong thì cho con đồ ăn ngon, đừng nghịch."

Có lẽ là biết không có ai đứng về phe mình, chú mèo cuối cùng cũng ngoan ngoãn hơn, Diệp Thanh Hà ôm nó vào phòng tắm, nàng đặt mèo vào bồn, ngón tay vuốt ve lên đầu nó.

Giọng điệu của Diệp Thanh Hà nghiêm khắc, nói: "Mặc dù con vừa có biểu hiện không nghe lời, nhưng... nhưng, tổng thể thì, đã làm mối cho mommy và mẹ con, cũng đáng để tuyên dương, lát nữa sẽ thưởng cho con một ít phần thưởng."

Ngẫm nghĩ như vậy trong lòng nàng có đôi chút ngọt ngào.
Sau đó mèo có cào nàng, có phá phách như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không nổi giận.

Đợi tắm rửa sạch sẽ cho mèo xong, Diệp Thanh Hà ra sân nhặt đồ chơi hộ nó, đêm qua trời tối quá, họ chỉ thu dọn những vật gì to, đồ chơi trong sân thì không dọn vào.

Thích Nguyên Hàm rất thản nhiên mà tiếp tục họp, cứ ngồi mãi mệt cực kỳ, cô quay đầu liếc một cái, mèo ngồi xổm ở trên cửa sổ, đôi mắt chăm chú ngó ra ngoài.

Mèo sợ nước, nhưng nó lại thích ngắm trời mưa.

Thích Nguyên Hàm cười ra tiếng, lúc sắp thu lại ánh mắt, lại liếc thấy một bóng dáng, vạt váy của Diệp Thanh Hà được nhấc lên đến gối, thắt một cái nút bên trên, nàng đi chân trần, cúi người đi trong làn nước.

"Chủ tịch Thích? Chủ tịch Thích?" Lãnh đạo cao tầng gọi hai tiếng.

"Xin lỗi." Thích Nguyên Hàm tỉnh táo lại, tay chống cằm, họp nhạt nhẽo thật đấy, nếu như có thể ra ngoài chơi thì tốt biết bao.
Cô vô hồn uống cà phê, nâng cao tinh thần để nghe họp.

Nửa tiếng đồng hồ sau, cuộc họp buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc.

Thích Nguyên Hàm bảo thư ký ghi chép cẩn thận, tắt video, ngả người ra sau, vươn mình một cái, cô hòa hoãn lại vài giây, đi đến ngồi bên cửa sổ.

Cô xoa xoa đầu chú mèo, nói: "Đang tìm gì thế?"

Mèo kêu một tiếng, Diệp Thanh Hà nhìn sang, trong tay cầm một quả bóng da to tầm lòng bàn tay, nàng thở dài đi đến bên cửa sổ, nền đất có hơi trơi, nàng suýt ngã ra đất, may mà tay giữ lấy cửa sổ, ngón tay nàng chỉ vào quả bóng, hỏi: "Cái này hả, chơi cái này nhé?"

Chú mèo không cử động, không thèm cái này.

"Ngoan ngoãn ơi, con muốn lấy mạng của mommy hả." Diệp Thanh Hà rất bất mãn mà lườm mèo, chú mèo vẫn bất động, cái dáng ta đây cực kỳ kiêu ngạo.

Thích Nguyên Hàm đứng dậy nói: "Để chị giúp."
Cô xắn ống quần qua bắp chân, xác định là không bẩn lên quần áo mới đi ra bãi cỏ bên trái, nước đọng rất trong, cỏ cũng mềm.

Trời đổ mưa chạy ra ngoài dẫm nước, là trò chơi của tuổi ấu thơ.

Thích Nguyên Hàm vừa xuống nên vẫn còn thấy ngại, mình lớn như vậy rồi, thế mà còn như con nít, thích chơi mấy trò này.

Diệp Thanh Hà quay đầu hỏi cô: "Có cần em đỡ chị không?"

"Được bằng này nước, chị tự đi được." Thích Nguyên Hàm lại bước lên trước vài bước, hỏi: "Nó muốn em tìm hộ nó cái gì thế?"

"Không biết, em đoán là nó muốn làm khổ em đó, chị nói xem có phải nó thành tinh rồi hay không, báo thù em chuyện tắm cho nó." Diệp Thanh Hà đạp vào nước một cái, tựa như bị chọc tức rồi, lại tựa như cố ý.

"Đừng nghịch." Thích Nguyên Hàm lườm nàng, thực ra cũng không ngăn nàng, đi đến bên cạnh nàng đạp một cái, cho nàng bị ướt.
Hai người đạp qua đạp lại, cái chân của Thích Nguyên Hàm đạp lên chân Diệp Thanh Hà, lúc Diệp Thanh Hà lùi về sau, suýt nữa ngã thẳng ra đất.

Thích Nguyên Hàm cười nhạo nàng, sau đó tránh né động tác của nàng, cô lùi ra sau, ai biết được chân trơn trượt, cái mông ngồi thẳng xuống đất.

Trong chốc lát áo quần của cô ướt đẫm, cái mông tê tê âm ỉ, Diệp Thanh Hà vốn muốn đi đến kéo cô dậy, tay vươn ra phía Thích Nguyên Hàm, lại bị Thích Nguyên Hàm vung tay kéo xuống.

Diệp Thanh Hà ngã nhào người xuống, Thích Nguyên Hàm làm gì chống đỡ nổi, mình cũng ngã lăn ra đất, sau đó cô nằm thẳng trên đất, Diệp Thanh Hà chống ở trên người cô.

Hai người trố mắt nhìn nhau.

Diệp Thanh Hà hít thở, đôi môi thoáng chạm lên môi Thích Nguyên Hàm, giọng nói thâm trầm, "Làm gì thế, chị gái, chị cũng kíƈɦ ŧɦíƈɦ em quá nhỉ."
Thích Nguyên Hàm cạn lời, cô không nên chơi xấu.

Lại cảm thấy nụ hôn này ngắn ngủi quá, tim bất giác đập liên hồi.

Diệp Thanh Hà chống tay ngồi dậy, rồi đưa tay cho cô, nàng kéo Thích Nguyên Hàm dậy, người hai đứa đã ướt đẫm rồi, thì không cần lịch sự nữa, ngồi thẳng lên trên đất.

Diệp Thanh Hà xoa mặt một cái, nói: "Chị ác quá đi."

Thích Nguyên Hàm khẽ cười ra tiếng.

Chú mèo nhìn hai người bọn họ chơi một mình, cứ kêu không ngừng, nhắc nhở hai người họ nhặt đồ nhanh lên, Thích Nguyên Hàm muốn đứng dậy, Diệp Thanh Hà lại kéo cô ngồi xuống, ý là cô đừng có cử động, đừng để ý đến mèo.

"Nếu như không phải tại nó, chúng ta sẽ nhếch nhác như vậy sao? Mặc kệ nó đi." Diệp Thanh Hà giận dữ nói, làm cho chú mèo kêu liên hồi.

Thích Nguyên Hàm nói: "Chị chỉ đứng lên thôi, ngồi mãi trên đất không tốt, nước không sạch."
Cô thẳng chân đứng dậy, đưa tay cho Diệp Thanh Hà, thuận tay kéo Diệp Thanh Hà qua, hai người nói là giúp mèo nhặt đồ chơi, thực ra là họ tự chơi vui lắm chẳng phải sao.

Sau cùng Thích Nguyên Hàm nhặt hai con cá gỗ nhỏ, cô đưa mèo nhìn một cái, chú mèo vỗ vỗ vào cửa kính, trông vẻ là muốn tìm cái này rồi.

Thích Nguyên Hàm nhặt con cá nhỏ lên, giơ tay vắt mái tóc mình một cái.

Nước chảy theo tóc rơi xuống, quần áo nặng nề hơn, Diệp Thanh Hà vén váy, Thích Nguyên Hàm xắn ống quần, bây giờ đã rớt xuống hết rồi.

Bọn họ đi đến trước cửa, nhân viên sửa chữa xách đồ đến sửa, trông thấy hai người họ thì trực tiếp ngây ngốc, hỏi: "Ngập cả nhà rồi hả?"

"... À, không có, vừa rồi nhặt đồ bị ngã một cú." Thích Nguyên Hàm rất ngượng ngùng mà nói, Diệp Thanh Hà đứng ở bên mím môi cười.
Nhân viên sửa chữa khó hiểu nhìn hai người họ, Thích Nguyên Hàm trừng Diệp Thanh Hà, cô vào nhà tắm rửa, thay một bộ quần áo tinh tươm ra ngoài, cô đi đến tủ lạnh, lấy hoa quả ra, mời nhân viên sửa chữa ăn hoa quả trước.

Diệp Thanh Hà không có quần áo, vào phòng cô lấy đồ mặc, Thích Nguyên Hàm nói: "Buổi chiều em không về nhà xem sao hả, chị nhớ cái biệt thự trang viên kia của em là mới chuyển vào đúng không, không biết có bị rò rỉ nước không."

"Không sao, có người sống ở đó, trong nhà có người giúp việc." Diệp Thanh Hà tóm lấy một cái váy của Thích Nguyên Hàm, cầm vào phòng tắm, vào trong phòng nàng đứng dựa vào cửa, cúi đầu ngửi, hương hoa hồng sữa.

Thích Nguyên Hàm ngồi ở dưới tầng, đọc xong các tài liệu thư ký chỉnh sửa, nhận cuộc gọi của Thẩm Dao Ngọc, Thẩm Dao Ngọc nói ngày mai cô ấy phải đi quay phim, xác nhận lại thời gian với Thích Nguyên Hàm, hỏi cô lúc nào thì sang đó chơi.
Xin nghỉ dài hạn để đi chơi là không có khả năng, chỉ có thể nghỉ ngắn hạn ba bốn ngày, Thích Nguyên Hàm nói: "Mấy ngày gần sinh nhật tớ đi, tớ thăm ban cậu, đến đoàn phim chống lưng cho cậu, được không."

"Được chứ. Vậy ba ngày hôm tết Trung Nguyên nhé, tớ cũng xin nghỉ đi đón cậu, hứa rồi thì không được rút lời đâu đấy." Thẩm Dao Ngọc dặn dò.

"Biết rồi biết rồi." Thích Nguyên Hàm chê cô ấy làm nhàm, "Sao cậu giống hệt Diệp Thanh Hà thế, cái miệng nhỏ cứ loa loa không ngừng."

"Đừng chị em ơi, cái mồm này của tớ so được với em ấy chắc?" Thẩm Dao Ngọc làu bàu đôi câu.

Diệp Thanh Hà từ cầu thang đi xuống, ngồi bên cạnh Thích Nguyên Hàm, liếc qua màn hình điện thoại của cô một cái, hỏi Thẩm Dao Ngọc: "Chị quay phim ở đoàn nào vậy? Em kêu người đến đó đầu tư cho chị. Cho chị có vốn trong đoàn phim."
"Đừng nhé." Thẩm Dao Ngọc từ chối, "Bỏ tiền vốn vào truyền ra ngoài không hay đâu, chị là phải kiếm miếng ăn nhờ năng lực, sau này ai dám bắt nạt chị, chị nói tên em ra được không. Danh tiếng của em lớn như vậy, chắc chắn sẽ có người sợ."

"Có thể." Diệp Thanh Hà nói.

Đùa vui đôi câu, bầu không khí thoải mái hơn, Thẩm Dao Ngọc lầm bầm mấy câu, nói: "Tớ với nghệ sĩ hợp tác lần trước tan tành rồi."

"Ừm?" Thích Nguyên Hàm hỏi, "Sao vậy?"

"Nói chung là tan rồi, quan niệm không giống nhau. Cô ấy cho rằng mình không còn trẻ nữa, phải phấn đấu hơn, tớ thấy tuổi mình cũng có nhỏ nữa đâu, phải mạnh dạn yêu đương một lần tận hưởng cuộc sống chứ. Tớ cũng không phải là muốn yêu đương cái là công khai, nhưng phải có một cái mốc, ví dụ như khi nào công khai, kiếm được bao nhiêu thì công khai, cô ấy mãi mà không nói chính xác cho tớ."
Thẩm Dao Ngọc nói: "Tớ bắt đầu thấy tớ ép cô ấy quá, sau này nghĩ lại, chúng tớ chưa từng ở bên nhau, tớ cũng không có tư cách đi yêu cầu cô ấy. Cô ấy nói phải cố gắng, là cố gắng vì bản thân, chứ không phải cố gắng cùng tớ, càng không phải cố gắng vì sau này sẽ công khai, thế nên, không nên lãng phí thời gian của đôi bên nữa. Chúng tớ là không hợp nhau."

Với tính cách của cô ấy, thật sự mà yêu cũng không giấu nổi.

Cho dù với cái lý do nào đi chăng nữa, một người châm chước cho người còn lại, đều là không đủ yêu, tình yêu như thế này không lâu dài nổi.

Thường ngày cô ấy ba hoa khoác lác, nói chuyện dâm dê, nhắc đến chuyện tình cảm cũng sẽ nghẹn ngào, cô ấy cố gắng dùng giọng điệu rất tùy ý, nghe rất xót xa.

Thích Nguyên Hàm nói: "Không sao, cậu thấy không hợp thì bỏ đi, sau này sẽ gặp được người thích hợp. Cậu tốt như vậy, chắc chắn sẽ gặp được người tốt như cậu, cô ấy đã không nỗ lực vì câu, có níu kéo cũng vô dụng."
"Cậu nói đúng!" Thẩm Dao Ngọc vực dậy tinh thần, "Cô ấy không nỗ lực vì tớ, tớ block cô ấy, cô ấy còn không đến hỏi tớ vì sao, không chừng là đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tớ đây không cần phải đau đớn nữa!"

Cô ấy khô khốc khóc mấy tiếng "Huhuhu", rồi nói: "Ngưỡng mộ cậu quá đi, có người cố gắng vì cậu, trở nên xuất sắc hơn vì cậu, tớ cũng muốn nghiêm túc yêu đương một lần từ đầu đến cuối."

Thích Nguyên Hàm không biết nên an ủi cô ấy thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, liền nói: "Hay là, tớ sắp xếp cho cậu đi xem mắt."

"Xem mắt?" Thẩm Dao Ngọc ngừng khóc, "Có thể xem mắt sao, cậu có quen ai không... đúng rồi, trên người cậu có ăng ten gay, thế tớ có thể có một chút yêu cầu không?"

Thích Nguyên Hàm dịu dàng, nói có thể.

Thẩm Dao Ngọc không hề khách sáo mà nói: "Vậy tớ muốn hẹn hò với bá đạo tổng tài, phải có tiền, có thể không nhiều tiền giống cậu, nhưng tuyệt đối không được thấp, còn phải đẹp, tớ hám sắc... còn nữa, tuổi tác cũng không được già quá nhé, nếu như mấy yêu cầu ở trên cao quá, vậy tớ tóm tắt lại. Cho tớ một phú bà trẻ đẹp xinh tươi."
"...Trong công ty tớ có này, Bách Dư Nhu cậu thấy thế nào?"

Thích Nguyên Hàm vừa hỏi xong, Diệp Thanh Hà đã ho một tiếng, Thích Nguyên Hàm liếc nàng một cái, nói: "Bách Dư Nhu không được ư?"

Thẩm Dao Ngọc tưởng cô đang nói chuyện với mình, nói: "Là cái cô đồng nghiệp của cậu Bách Dư Nhu á? Xinh đấy, năng lực cũng có, nhưng mà tớ thấy mồm miệng độc lắm, với lại cô ấy với tớ có khả năng đụng số rồi."

"Đụng số là cái gì?" Thích Nguyên Hàm không hiểu cho lắm.

"Chính là kiểu hai chúng tớ đều là..." Cái số 1 của Thẩm Dao Ngọc còn chưa nói xong, Diệp Thanh Hà đã giành nói trước, "Ừm, là hai bọn họ đều không được, đụng số 0."

(*1: công, 0: thụ)

Thích Nguyên Hàm vẫn chưa hiểu.

Diệp Thanh Hà nói: "Bọn họ không hợp."

Thẩm Dao Ngọc chen lời, "Không phải, ý tớ là đụng số 1."
Nhưng chẳng ai nghe thấy.

Diệp Thanh Hà khẽ nói: "Hiện tại Bách Dư Nhu đang có đối tượng phát triển quan hệ."

Thích Nguyên Hàm hiểu được, gật đầu nói: "Ờ... vậy Hoắc Quân Nhàn, Hoắc Quân Nhàn của tập đoàn Hoành Hâm, dạo gần đây tớ đang hợp tác với cô ấy mấy lần, cậu thấy cô ấy thế nào, chỉ là ngày trước cô ấy bị lừa đảo một lần, nếu như cậu thấy được, tớ hỏi cô ấy..."

"Đợi đã!" Diệp Thanh Hà ngăn Thích Nguyên Hàm lại, nói: "Chị ơi, chị thế này, có hơi..." Nỉ non thì thầm giữa đôi uyên ương.

Thích Nguyên Hàm không hiểu, "Sao thế?"

Nếu như giới thiệu Bách Dư Nhu thật, cái tính khí kia của Hoa Tưởng Dung, cô ấy trông vẻ có khí chất dịu dàng, nhưng mà động đến đồ cô ấy nhìn trúng, cô ấy mà nghiêm túc lên, cũng khá xấu xa ngầm đấy, là một phần tử cặn bã có văn hóa...
Còn về Hoắc Quân Nhàn, cái quả bom này, không đụng được nhé.

Thẩm Dao Ngọc cũng đang hỏi, "Sao thế? Đừng nói là bọn họ đều có đôi có cặp hết rồi nhé, trời ơi, thật sự cả thế giới đều có vợ, chỉ có mình tớ là chó FA ư? Quá không công bằng!"

Cô ấy rất bất bình, chọc cười hai người ở đầu bên kia điện thoại

Thích Nguyên Hàm thật sự không tìm được người nào thích hợp nữa, trong vòng bạn bè của cô, những người thích phụ nữ cũng có bấy nhiêu thôi, cô nói: "Tớ đăng lên vòng bạn bè hộ cậu, giúp cậu thông báo tìm bạn đời, gặp được ai hợp thì nói chuyện?"

"Thôi đừng đừng." Thẩm Dao Ngọc từ chối, "Cậu đăng được một giây là tớ lên hot search luôn, cả đất nước đều biết tớ độc thân, nghĩ thôi cũng đủ mất mặt rồi, tớ cứ nghỉ ngơi thư giãn đã."
Cô ấy gọi cho Thích Nguyên Hàm để tìm kiếm sự an ủi, bây giờ đã được Thích Nguyên Hàm khuyên bảo, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, Thẩm Dao Ngọc nói: "Lòng tớ nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, cái việc yêu đương hẹn hò này không vội được, từ từ đợi đi."

Cô ấy lại đi chọc Diệp Thanh Hà, "Hết cách rồi, chị không thoát ế được, sau này vẫn phải bám lấy chị gái em, lấy đi một phần cưng chiều của chị gái em đấy."

Thích Nguyên Hàm nhìn vẻ mặt của Diệp Thanh Hà.

Diệp Thanh Hà rất thản nhiên, nàng ngả người ra sau, tay đặt lên tay đỡ ghế sô pha, nói: "Các chị là bạn bè, thường thôi."

Thẩm Dao Ngọc làu bàu một hồi, phải đi công chuyện rồi, nói: "Sau này hai người gặp được gái đẹp, nhất định phải chú ý cho tớ, đặc biệt là kiểu phú bà, tuổi tác không thành vấn đề, chị gái em gái gì tớ thích tuốt."
"Nhớ rồi, sẽ để ý giúp cậu." Thích Nguyên Hàm cười nói.

Cúp máy, Thích Nguyên Hàm đứng dậy ra sân ngó xem, bây giờ mưa đã ngừng, nước ở trong sân cơ bản đã thông hết.

Thích Nguyên Hàm khách sáo mời nhân viên vào nhà ăn quả, nhân viên lắc đầu từ chối, nói là phải đi nhà khác nữa, rồi nhắc nhở cô, sau này tìm người về kiểm tra toàn bộ, xem xem có vấn đề nào khác nữa không.

Vào nhà, Diệp Thanh Hà chuẩn bị xuống bếp nấu cơm, Thích Nguyên Hàm không cho nàng nấu, cô nói: "Em về sớm chút, mưa ngừng liền đấy."

Bàn tay của Diệp Thanh Hà khựng lại, đóng lại cửa kính nhà bếp, quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, bàn tay giấu sau lưng thoáng siết chặt, "Chị không đói ạ?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Không đói mấy, em về trước đi."

Diệp Thanh Hà ừm một tiếng.

Thích Nguyên Hàm đi lên lầu, Diệp Thanh Hà vẫn đứng ở dưới, chầm chậm lê lết một hồi, đầu ngón chân cụng vào hàng lang, thấy Thích Nguyên Hàm không trách mắng mình, nàng liền đi lên, ì à ì ạch theo sau Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm đang dọn dẹp quần áo ướt mà nàng thay ra hôm qua, định đựng vào túi đưa cho Diệp Thanh Hà đem về, lúc lùi ra sau thì va phải lồng ngực của Diệp Thanh Hà.

Diệp Thanh Hà giơ tay ôm lấy eo của cô, không dám mạnh tay quá, không dám suồng sã quá, chỉ dám được voi đòi tiên mà ôm một lúc, nàng nói: "Vậy em đi nhé, chị phải ngoan, ngoan ngoãn đi ngủ, ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ, không được uống thuốc tùy tiện."

Thích Nguyên Hàm ôm quần áo, thấy cái giọng này kỳ kỳ sao ý, tai cô nóng lên, Diệp Thanh Hà như thế này... là làm phụ huynh đến nghiện rồi hả?

Thế mà lại dùng giọng điệu dặn dò, dạy bảo này nói chuyện với cô.

"Biết chưa?" Diệp Thanh Hà hỏi ở bên tai cô, có chút ý cưng chiều, đôi tai Thích Nguyên Hàm tê dại, Diệp Thanh Hà lại nói thêm một câu, "Không trả lời là biết rồi, chị gái thật sự rất..."
Thích Nguyên Hàm xoay người nhét quần áo cho nàng, thật sự rất sợ nàng nói mình "ngoan", Thích Nguyên Hàm nói: "Chị muốn đến chơi với Thẩm Dao Ngọc sớm hơn một tý, em tự về dọn đồ lấy, dọn muộn thì không đi với chị được đâu, em tự nghĩ cách qua lấy."

Diệp Thanh Hà khẽ trừng mắt lên, cánh tay dính phải quần áo ướt đẫm, con tim đập thình thịch, tựa như hòn đá rớt vào vũng nước, bắn tóe những vòng xoáy nước xao động.

Nàng tiến lên trước một bước rồi ôm lấy Thích Nguyên Hàm, theo thói quen của nàng ngày trước, cọ vào má của cô, đôi môi gần kề tai cô nói: "Chị ơi, chị thật sự đáng yêu lắm đó."

"Đáng yêu" so với "ngoan", càng khó để người ta tiếp nhận hơn. Người Thích Nguyên Hàm nóng bừng, cô không đẩy Diệp Thanh Hà ra, mà Diệp Thanh Hà tự giác buông tay, Diệp Thanh Hà ôm quần áo chạy xuống lầu, "Em về liền đây, sẽ quay lại ngay lập tức."
Xuống được nửa cầu thang, Diệp Thanh Hà dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, sau đó làm một động tác với cô, ngón tay dán lên môi, đôi môi khẽ hôn một cái, sau đó vẫy tay với cô, "Đi đây, chị gái."

Thích Nguyên Hàm không xuống tầng, cô đứng ở ban công, lau nước đọng trên lan can, cánh tay kê lên trên, nhàn nhã ngắm nhìn, mái tóc cô cột lên, trên người là chiếc váy màu trắng, cô nhìn Diệp Thanh Hà ra cửa, Diệp Thanh Hà chạy chiếc xe Jeep Wrangler đỏ rực.

Cứ cảm thấy rất nhanh, cái cô Diệp Thanh Hà quyến rũ, phong tình, mang hơi thở du͙ƈ vọиɠ sắp quay lại rồi. Thích Nguyên Hàm hít sâu, mu bàn tay vỗ lên má.

Trời ngày mưa, oi bức thật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.