Đêm xuống, hai người ra bờ biển lượn một vòng, lúc quay về thì nghe khách du lịch nói có người cãi nhau, Thích Nguyên Hàm không phải là người thích hóng chuyện, nhưng lại nghe thấy từ mấu chốt "Vợ chồng Tần gia".
Bên hồ bơi, một tay Tần Già Lam chống eo, những đóm thuốc lá bay tán loạn trong không khí, tâm tình kích động, Phương Thiên Hãn im lặng đứng đối diện cô ta, nắm lấy chiếc bật lửa, như thể không quan tâm đến, sau đó Tần Già Lam giành lấy bật lửa từ trong tay Phương Thiên Hãn vứt mạnh xuống đất.
"Cô gái kia nóng tính thật, tự nhiên xông lại chửi người ta, hình như có xu hướng bạo lực."
"Nhất định là chồng cô ấy đã làm gì có lỗi với cô ấy, chẳng có chuyện cô ấy vô duyên vô cớ nổi giận, theo tôi thấy thì là cái người đàn ông kia nɠɵạı ŧìиɦ rồi."
"Như thế thì cũng không nên để anh ta khó xử trước mặt nhiều người như vậy, chí ít cũng phải biết giữ mặt mũi một chút, vợ chồng thì phải thấu hiểu tha thứ lẫn nhau."
Tần Già Lam và Phương Thiên Hãn cãi nhau rất to, đại sảnh trong giây lát chật ních người.
Thích Nguyên Hàm xem được lúc rồi rời đi, tránh cho khi Chu Vĩ Xuyên đến hóng, ba người lại chạm mặt nhau.
Trong thang máy lúc này không có ai, Diệp Thanh Hà hỏi: "Kíƈɦ ŧɦíƈɦ không?"
Thích Nguyên Hàm giữ im lặng, ra khỏi thang máy dán thẻ mở phòng, Diệp Thanh Hà đi vào trước, nàng ra ban công phòng khách liếc nhìn xuống dưới, nói: "Dưới kia hai người họ vẫn còn cãi."
Ở đây rõ hơn tầng một, Tần Già Lam là một người phụ nữ mạnh mẽ, lần nào nói chuyện khí thế cũng mãnh liệt, nhưng rốt cuộc mắt của cô ta vẫn đỏ hoe. Phương Thiên Hãn im lặng, như thể mệt mỏi với cuộc cãi vã, trở thành người bị hại trong cuộc hôn nhân này.
Diệp Thanh Hà đưa một ly trà cho Thích Nguyên Hàm, nói: "Kỳ thực em thấy chuyện chị gửi file ghi âm cho Tần Già Lam là không đúng, làm sao chị cho rằng Tần Già Lam sẽ không nói chuyện này với Phương Thiên Hãn? Cô ấy đã quá yêu Phương Thiên Hãn mà?"
Những điều này làm sao mà Thích Nguyên Hàm không hiểu cho được? Nhưng cô không tin, thật sự có một người phụ nữ ngu ngốc như vậy sao?
Kịch cãi nhau dưới kia cuối cùng cũng đến hồi kết, Tần Già Lam mạnh mẽ vứt điếu thuốc trong tay, giẫm lên nền đá cuội lảo đảo từng bước rời đi.
Cũng lúc này, điện thoại của Thích Nguyên Hàm đang để trên bàn bar kêu lên, trên màn hình hiện lên ba chữ "Tần Già Lam".
Cổ họng Tần Già Lam khản đặc, nói: "Có thể ra ngoài nói chuyện một lúc được không, hoặc là tôi đến tìm cô."
Một lúc sau Tần Già Lam đến phòng của Thích Nguyên Hàm, cô ta đã thay quần áo, áo croptop chéo vai cùng với quần short bò ngắn, tóc mai trên trán vuốt ra sau tai, phong cách avant garde mới mẻ, vừa xinh đẹp vừa cá tính.
Ai nhìn vào cô ta, đều cho rằng cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ, khi gặp phải chuyện chồng nɠɵạı ŧìиɦ hay ly hôn, đáng ra cô ta phải tát cho người kia một cái, đạp thêm vài cái nữa, đánh cho người bầm dập đến bò không bò được. Dù cho cô ta là người rát cổ bỏng họng, thì người thoát khỏi tuyệt vọng vẫn là cô ta.
Đúng là, rất mất mặt.
Tần Già Lam nắm chặt điện thoại đi vào: "Ngại quá, làm trò cười cho cô rồi."
Nói xong, phòng ngủ đột nhiên mở cửa, Diệp Thanh Hà giẫm lên dép lê đi ra, rót nước rồi uống.
Tầm mắt Tần Già Lam chuyển đến người Diệp Thanh Hà, kinh ngạc nhìn nàng, cô ta không ngờ có người ở trong phòng, mặc dù Diệp Thanh Hà không làm gì cả, nhưng cô ta vẫn thấy quan hệ giữa Diệp Thanh Hà và Thích Nguyên Hàm không bình thường.
Khi cô ta còn chưa đến, Thích Nguyên Hàm bảo Diệp Thanh Hà đừng ra ngoài, Diệp Thanh Hà cũng bằng lòng dạ dạ, có thế thôi đó, mà giờ nàng ung dung đi ra thoải mái tựa người vào bàn bar.
Thích Nguyên Hàm cười, nói: "Ngồi xuống đi rồi nói chuyện."
Kịch cãi vã cũng xem rồi, Tần Già Lam cũng chẳng giấu diếm gì nữa, cô ta đi thẳng vào vấn đề: "Tôi biết cô là người gửi đoạn ghi âm."
"Chỉ là tôi không biết cô muốn làm gì." Điều duy nhất mà Tần Già Lam biết là Thích Nguyên Hàm muốn có được dự án hải đảo này, rất muốn cực kỳ muốn, cô ta nói: "Tóm lại là phải xem xem tiền bạc của nhau bao nhiêu, phải không?"
Thích Nguyên Hàm rất thành thật, "Phương Thiên Hãn động tay vào hợp đồng, cô cũng có thể học theo anh ta đổi tên công ty quỹ đầu tư tư nhân đi, sau đó cầm tiền lấp đầy chỗ trống trong công ty của cô, còn anh ta sẽ không lấy được gì cả."
Ánh mắt Tần Già Lam tràn đầy nghi ngờ, Thích Nguyên Hàm lại nói: "Cô có thể yên tâm mà ra tay, công ty quỹ đầu tư tư nhân mới sẽ là của tôi, đây là tiền bạc của tôi, cô cảm thấy thế nào?"
Cô nhìn vào Tần Già Lam, vẻ mặt bình tĩnh, như thể đang nói một chuyện gì đó rất bình thường, Tần Già Lam hoảng loạn, từ nghi ngờ biến thành kinh hãi, nói: "Tiền vào công ty của cô, vậy thì Chu Vĩ Xuyên không phải là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo hay sao, cậu ta chịu để yên?"
Thích Nguyên Hàm hỏi ngược lại: "Chuyện này liên can gì đến tôi? Tôi bảo anh ta đầu tư sao? Không phải do tự anh ta chịu thiệt sao?"
Chu Vĩ Xuyên đầu tư tiền bạc vào công ty quỹ đầu tư tư nhân, khoản tiền này cũng không mất đi đâu được, chỉ giống như tiền gửi theo kỳ hạn, tạm thời trong chốc lát không rút ra được, nhưng mấy tháng đó, họ có thể dùng khoản tiền đầu tư này.
Tần Già Lam dựa người ra đằng sau, khâm phục dũng khí của cô, ngón tay vân vê họa tiết trên cốc, "Thế nên, cô đang tay không bắt sói?"
Thích Nguyên Hàm sửa lại, nói: "Nó vốn dĩ là của tôi, tôi có quyền lấy nó."
Nghe có vẻ không phải như vậy, Thích Nguyên Hàm không tốn một xu nào, nhưng lại có được dự án đáng giá hàng chục tỷ đô la.
Trước đây Tần Già Lam có nhìn Thích Nguyên Hàm như thế nào, cũng cảm thấy cô chính là một bông hoa dại mọc trên người Chu Vĩ Xuyên, Thích Nguyên Hàm của hiện tại đã gột bỏ hoàn toàn suy nghĩ của cô ta.
Đúng vậy.
Quỹ đầu tư là Phương Thiên Hãn bảo Chu Vĩ Xuyên đầu tư vào, Chu Vĩ Xuyên cũng can tâm đầu tư, chuyện này liên can gì tới họ? Mở đầu cuộc chơi không phải họ, mà là hai người kia.
Oan có đầu nợ có chủ, xảy ra chuyện gì cũng đi mà kiếm Phương Thiên Hãn, người Chu Vĩ Xuyên không thể bỏ qua cho chỉ có thể là Phương Thiên Hãn.
Còn Phương Thiên Hãn, đừng hòng sống nhẹ nhàng.
Trong lòng Tần Già Lam vui sướng hể hả không nói nên lời, tim cô ta đập nhanh, hỏi: "Từ khi nào cô nghĩ ra được vậy?"
"Chiều hôm nay." Thích Nguyên Hàm nói thật.
Tần Già Lam kinh sợ, "Kế hoạch ban đầu của cô là gì?"
Kế hoạch ban đầu?
Tiếp cận với Tần Già Lam, có được dự án với danh nghĩa của mình, nếu không thì, cô việc gì cứ phải nói chuyện hòn đảo với cô ta, vì Chu Vĩ Xuyên chắc?
Hừ, làm gì có chuyện đó.
Thích Nguyên Hàm nói: "Có khi cô không muốn nghe đâu, cứ xem như tôi muốn chiếm được lợi ích lớn nhất, không muốn nhận lấy dự án qua tay Chu Vĩ Xuyên, sợ bẩn tay."
Tần Già Lam nói: "Tôi cần suy nghĩ một thời gian, rủi ro cũng rất lớn."
"Cô chỉ có một buổi tối." Thích Nguyên Hàm hỏi: "Chắc cô vẫn còn yêu anh ta nhỉ?"
Tần Già Lam nở một nụ cười châm biếm, "Cô nghĩ sao?"
Vào khoảnh khắc nghe xong đoạn ghi âm đó, tâm cô ta như chết lặng, ý muốn gϊếŧ người cũng có rồi, Phương Thiên Hãn không xứng với tình yêu của cô ta.
Tần Già Lam nói: "Tôi có thể ở lại đây một lúc được không, tôi không muốn nhìn thấy bản mặt của Phương Thiên Hãn."
Diệp Thanh Hà cướp lời nói trước, "Không được, giờ đã muộn rồi, còn phải nghỉ ngơi nữa."
Lúc Thích Nguyên Hàm và Tần Già Lam nói chuyện, nàng không can dự vào, im lặng ngồi ở bàn bar, như vô hình, bây giờ thì giọng nói không khách sáo chút nào, như thể đang vạch rõ ranh giới địa bàn của mình, với dáng vẻ của chủ nhà.
Tần Già Lam nhìn nàng, vẻ mặt phức tạp, nói: "Tôi cứ cảm thấy đã gặp cô ở đâu rồi thì phải."
Thích Nguyên Hàm nói: "Bình thường thôi, em ấy là em họ của Chu Vĩ Xuyên, cô muốn thì cứ ở lại đi."
Mặc dù đã đánh trống lảng, nhưng ký ức của Tần Già Lam dần dần rõ ràng, cô ta đã nhớ ra thân phận của Diệp Thanh Hà.
Em họ cái gì.
Nàng ta là tình nhân của Chu Vĩ Xuyên!
Thích Nguyên Hàm cau mày, hẹt Diệp Thanh Hà, "Cô đi ngủ trước đi." Cô không thể ở trước mặt Tần Già Lam, đi ngủ cùng phòng với Diệp Thanh Hà.
Cũng may Diệp Thanh Hà không nghịch loạn, rất ngoan ngoãn, tự mình về phòng, nhưng đi đến cửa thì quay đầu lại nhìn Thích Nguyên Hàm, nói: "Em ở trên giường đợi chị."
Thích Nguyên Hàm không nhìn mặt Tần Già Lam, đi đến bàn bar rót hai ly sữa, cô đẩy cho Tần Già Lam một ly.
Vừa rồi khi nói chuyện, tay của Tần Già Lam cứ bóp lấy điếu thuốc, không hút, nhưng nắn nát cả cuống thuốc.
Tần Già Lam nhận lấy ly sữa, "Thật sự cảm ơn cô."
Bởi vì Thích Nguyên Hàm thật lòng có chút đồng cảm với cô ta.
Chỉ đơn giản là một ly sữa, Tần Già Lam lại như uống say, đôi mắt đỏ hoe hỏi: "Cô đã từng cảm thấy bản thân rất vô dụng chưa, biết rõ đối phương là loại rác rưởi, còn không nỡ buông tay?"
Thích Nguyên Hàm lắc đầu nói chưa từng.
"Thật tốt." Tần Già Lam ngưỡng mộ nói.
Thật ra đạo lý buông tay, không đi yêu loại cặn bã, ai ai cũng hiểu.
Tần Già Lam rất tỉnh táo, biết là không nên, nhắc nhở bản thân là đối phương không đáng để yêu, nhưng lại cứ không nỡ dứt bỏ, giống như cây cổ thụ đã thối rễ, lại cắm chặt vào bùn đất không buông, chỉ có thể đợi đến khi mưa gió bão bùng, thổi lật cả rễ của mình lên, mới hoàn toàn triệt để mà chết.
Cô ta từng nhắc nhở bản thân, tự nói với bản thân mình vô số lần, đối phương là một người tồi tệ, yêu anh ta làm gì, trên đời có hàng ngàn người để yêu, không cần tự gϊếŧ bản thân chỉ bởi một người.
Nhưng lại trở nên vừa hận vừa yêu.
Cô ta muốn nhanh chóng quên đi Phương Thiên Hãn, khoang mắt trở nên nóng bỏng, muốn Thích Nguyên Hàm chỉ cho cách gì đó, Thích Nguyên Hàm nói: "Cô yêu anh ta, đương nhiên luôn xem anh ta là một con người, cho dù anh ta có trở nên rác rưởi, loại rác rưởi thối rữa trong cống nước thì có sao?"
"Nhưng hiện tại anh ta..."
"Hiện tại không phải sao, vậy cô đẩy anh ta xuống, tự tay biến anh ta thành rác rưởi là được thôi." Thích Nguyên Hàm nhẹ nhàng nói, "Chuyện này không phải rất dễ dàng sao, dựa vào khả năng của cô, chắc là dễ như trở bàn tay nhỉ?"
Giây phút đó, Tần Già lam run rẩy.
Trong lòng cô ta nghĩ, không nên nói chuyện với Thích Nguyên Hàm trong đêm nay, Thích Nguyên Hàm quá ác liệt, giọng điệu nhẹ nhàng mà có thể đẩy người ta rơi vào vực sâu.
Nhưng mà, Tần Già Lam không thể không tán thành.
Chỉ cần biến Phương Thiên Hãn thành rác rưởi, còn lo không buông bỏ được sao.
Tần Già Lam nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Thích Nguyên Hàm, bất giác hỏi: "Rốt cuộc cô kết hôn với Chu Vĩ Xuyên để làm gì vậy..."