Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 28: Ở bên nhau đi.



Mẹ của Chu Vĩ Xuyên tên là Khương Lâm Nguyệt, gia đình bên ngoại sung túc, nghe nói từ sớm đã lăn lội ngoài đời, tiếng tăm vang xa, cho dù hiện tại không còn phát triển mạnh mẽ như trước, nhưng những người trong giới thương nhân vẫn theo thói quen kính nể nhà họ vài phần.

Khương Lâm Nguyệt có vẻ ngoài mạnh mẽ, tính cách cứng rắn, cực kỳ thích cưỡi ngựa, tự mình kinh doanh một trang trại ngựa, bị Diệp Thanh Hà mắng như vậy, bây giờ bà ta đã tức hộc máu, nếu có roi trong tay, chắc là đã quất sang rồi.

Còn Diệp Thanh Hà, sau khi Thích Nguyên Hàm nói xong, nàng liền ngây người, vẻ mặt lộ ra vài phần ngượng ngùng, rất nhanh, nàng cười tủm tỉm ra tiếng, nói: "Hóa ra là phu nhân chủ tịch, em còn tưởng là ai cơ."

Giọng điệu khinh khỉnh nha.

Đến cả phu nhân chủ tịch cũng không sợ.

Thật ra Thích Nguyên Hàm còn muốn trả lời một câu, bà ấy không những là phu nhân chủ tịch, mà còn là bác gái của em, em là em họ của Chu Vĩ Xuyên mà, là cháu họ của bà ấy đấy.

Nghĩ đến mối quan hệ này, khóe miệng Thích Nguyên Hàm không kiềm chế nổi nữa, nực cười quá, còn gì buồn cười hơn đây?

Tính khí của Khương Lâm Nguyệt nóng nảy, không đợi được lời xin lỗi, lại còn thấy hai người đối diện cười đùa, lạnh lùng nói: "Đưa tài liệu? Đưa tài liệu hai cô sáp gần thế làm gì, Thích Nguyên Hàm, không phải cô ở phòng làm việc lén lút làm chuyện gì xấu sau lưng Vĩ Xuyên đó chứ?"

Quả nhiên còn có chuyện nực cười hơn.

Hahahaha.

Đây không phải là tình nhân của con trai bà sao?

Thích Nguyên Hàm nhịn xuống, vứt bông hồng trong tay đi, nói: "Thế dì đến tìm tôi có chuyện gì?"

"Còn giả bộ, không phải dự án hải đảo do cô lấy à ?" Khương Lâm Nguyệt lao thẳng vào, từ cửa đi đến trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm mặt Diệp Thanh Hà, đôi mày trầm xuống, dường như đang nghiêm túc ghi nhớ khuôn mặt này của nàng.

Diệp Thanh Hà để tài liệu trong tay lên bàn, hoàn toàn không sợ hãi, nàng không hề né tránh mà đối diện Khương Lâm Nguyệt, đôi mày khẽ nhếch.

Thích Nguyên Hàm nói: "Cái dự án hải đảo lớn như vậy, tôi lấy sao được, bà cũng đề cao tôi quá rồi."

Khương Lâm Nguyệt tất nhiên không tin, tức giận nói: "Còn giả bộ với tôi? Cô tưởng tôi không bắt thóp được cô hả? Thích Nguyên Hàm, cô là cái loại mặt hàng gì..."

"Chị ấy là loại tuyệt sắc, hàng giới hạn, bà là loại hàng gì? Hàng tồn đọng à?" Diệp Thanh Hà chen lời, nàng vốn đưa xong tài liệu, đi đến bên cạnh bàn làm việc rồi, trông vẻ muốn rời đi, câu này nói ra, trực tiếp đối chọi với Khương Lâm Nguyệt.

Khương Lâm Nguyệt cứng họng, nói: "Cô ở bộ phận nào? Vô pháp vô thiên." Hỏi xong thì trừng Thích Nguyên Hàm, như thể Thích Nguyên Hàm chống lưng cho Diệp Thanh Hà, bà ta cười ra tiếng, "Cô là cái khá gì, tôi không để cô bước vào cửa nhà họ Chu, thì cô chỉ là một nhân viên tính toán rủi ro nhỏ nhoi trong tập đoàn Chu thị mà thôi."

Diệp Thanh Hà nói: "Nhà họ Chu có người như bà, không vào cũng tốt, bà thật sự nghĩ ai cũng yêu thích con trai bà hả."

Thích Nguyên Hàm không biết nên khen Diệp Thanh Hà ăn nói giỏi, hay là khen nàng làʍ ŧìиɦ nhân mà không lấy nhà kim chủ làm mục tiêu, phật hệ quá.

Khương Lâm Nguyệt tức gần chết, "Tiểu tiện nhân" lần nữa thoát ra khỏi bờ môi, còn bảo Diệp Thanh Hà đợi đấy, Diệp Thanh Hà thì đáp lại bà ta, "Cảm ơn lời khen của bà, con người tôi chẳng có ưu điểm gì, chỉ có cái, cực kì tiện."

"Cô..." Khương Lâm Nguyệt cứng họng không nói được lời nào.

"Vừa tiện vừa tục, tôi ở bộ phận thiết kế, tên là Diệp Thanh Hà." Nàng vuốt vuốt mái tóc, chỉ còn thiếu một câu: Tôi làm đại diện phát ngôn cho bản thân.

Diệp Thanh Hà mắng người không có giới hạn, "Bà già à, người như tôi, từ trước đến nay không bao giờ thích chịu thiệt, bà rủa tôi một câu, tôi sẽ chửi bà hai câu, mắng cho cả làng cả xóm nghe, cùng lắm thì tôi từ chức, còn bà, cả công ty đều sẽ kêu bà bà già, nói bà là tiện nhân."

Thanh niên ngày nay ai chẳng mở miệng chửi tục thành văn, chẳng qua là thấy lớn tuổi, sẽ cho bà ta vài phần mặt mũi, không đầu đường xóm chợ với bà ta, nhưng lần này đối phương không kính trên nhường dưới, dạy cho bà ta biết thế nào là chửi rủa.

Thích Nguyên Hàm không lên tiếng ngăn cản, Diệp Thanh Hà đang nói giúp cô, không có Diệp Thanh Hà mắng người giúp cô, bây giờ cô đã bị Khương Lâm Nguyên nguyệt chửi sấp mặt, cô có thể cãi lý với người ta, nhưng không giỏi dùng từ ngữ chửi rủa, lần nào cũng cảm thấy thiệt thòi.

Thích Nguyên Hàm rất cảm ơn Diệp Thanh Hà.

Khương Lâm Nguyệt sụp đổ hoàn toàn, chỉ ra cửa, hét to: "Cô cút cho tôi, cô bị sa thải!"

Diệp Thanh Hà nhàn nhã nói: "Ầu~"

Khương Lâm Nguyệt hít sâu một hơi, "Cô tốt nhất đừng để tôi bắt thóp được!"

Thích Nguyên Hàm nhịn cười, nhìn Diệp Thanh Hà, nói: "Em ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với phu nhân chủ tịch một lúc."

Diệp Thanh Hà rất nghe lời, không đấu khẩu với Khương Lâm Nguyệt nữa, nàng đi ra cửa, Thích Nguyên Hàm liếc nhìn bóng lưng của nàng, vạt áo đến đùi, mỗi một động tác đều đung đưa theo gió, thật sự phong tình.

Trong văn phòng chỉ còn Thích Nguyên Hàm và Khương Lâm Nguyệt, vẻ mặt Khương Lâm Nguyệt không vui vẻ gì, bà ta ngồi lên sô pha, bắt chéo chân, thở phì phò.

Thích Nguyên Hàm thấy vẫn nên đón tiếp bà ta, nói: "Bà có muốn uống ngụm trà không?"

"Đừng có mà giả tạo." Khương Lâm Nguyệt tựa người ra sau, khinh bỉ nhìn Thích Nguyên Hàm, "Dự án hải đảo là do cô cướp mất, cô tưởng tôi chưa điều tra được à, không có chứng cứ, tôi sẽ không nói ra."

Chứng cứ?

Chứng cứ gì đây.

Khương Lâm Nguyệt trông vẻ bà mẹ chồng độc mồm độc miệng, không tích đức, nhưng bà ta lại rất thông minh, có thể nhìn thấu Thích Nguyên Hàm rất nhiều chuyện, "Cô bắt tay với Tần Già Lam nhờ, nhìn thì có vẻ Tần Già Lam liên hệ với công ty quỹ đầu tư, thật ra chỉ là bề ngoài, người giật dây đằng sau là cô."

Thích Nguyên Hàm mà chối bỏ thì rất nhàm chán, không bằng xem xem bà ta giữ con át chủ bài gì trong tay, nói: "Thế bà nói xem, bà có chứng cứ gì."

Khương Lâm Nguyệt cười, "Người đầu tiên cô gặp khi quay về là ai?"

"Thẩm Dao Ngọc, bạn thân tôi." Thích Nguyên Hàm nói.

Khương Lâm Nguyệt chế giễu nói: "Không phải là Bách Dư Nhu hả?"

"Bà có chứng cứ gì chứng minh tôi đã đi gặp cô ấy?" Giọng điệu Thích Nguyên Hàm không đổi.

Khương Lâm Nguyệt khá tự tin, bà ta chỉ nói: "Hiện tại Bách Dư Nhu là người phụ trách quỹ đầu tư tư nhân, tôi đã điều tra người này, ngày trước cô ta ở bên đầu tư bất động sản, có một văn phòng làm việc riêng, không ít người muốn thuê cô ta, cô ta chẳng có động tĩnh gì. Sau đó cô ta đột nhiên biến mất, mọi người đều nghĩ cô ta ra nước ngoài phát triển các khu nhà cao cửa rộng, thế mà bây giờ lại làm người phụ trách ở công ty quỹ đầu tư tư nhân, gáo vàng múc nước giếng bùn, nhìn là biết giả trá."

"Thế chuyện này liên quan gì đến tôi?" Thích Nguyên Hàm nghi hoặc nhìn bà ta.

Khương Lâm Nguyệt nói: "Cô đang thăm dò xem tôi có bằng chứng gì hả?"

Tất nhiên rồi, không thì Thích Nguyên Hàm việc gì phải giả ngu.

Khương Lâm Nguyệt nói: "Thế thì khiến cô thất vọng rồi."

Bà ta biết Thích Nguyên Hàm đã đi gặp Bách Dư Nhu, trong tay có bằng chứng, hôm nay chủ yếu là đến dọa Thích Nguyên Hàm, muốn Thích Nguyên Hàm để lộ thêm sơ hở.

Thích Nguyên Hàm gặp Bách Dư Nhu cũng chẳng phải chuyện gì to tát, Khương Lâm Nguyệt không thể làm gì cô, nhưng sao Khương Lâm Nguyệt có được thông tin này.

Hai bên đều đang thăm dò, Khương Lâm Nguyệt đắc ý than một tiếng, "Haizz, cô vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng, mấy ngày trước Chu Vĩ Xuyên có gửi một thứ về, nhờ tôi giúp nó liên hệ với người bên ngành kỹ thuật."

Bà ta cười, "Cô mất gì rồi?"

Ngón tay cầm bút của Thích Nguyên Hàm hơi dùng sức, cô không ngờ đồ ngu Chu Vĩ Xuyên lại đưa điện thoại cho Khương Lâm Nguyệt, thật sự ngoài dự đoán, chẳng trách gì hắn chắc chắc như vậy, nói điện thoại không ở chỗ hắn.

Khương Lâm Nguyệt nói: "Cô an phận chút, tôi biết cô vì cái gì mà kết hôn với Chu Vĩ Xuyên, nhưng những thứ đó, cô nghĩ cũng đừng hòng nghĩ. Sau này dự án của công ty cô tốt nhất đừng có chen chân vào, không thì đừng trách tôi không khách sáo."

Đống lời nói trước đó đều là lót đệm, con át chủ bài chính là điện thoại của Thích Nguyên Hàm, thứ ở trong điện thoại không biết lừa dối người.

Khương Lâm Nguyệt dùng ánh mắt khinh thường nhìn Thích Nguyên Hàm, như thế nắm gọn trong lòng bàn tay mọi hành động của Thích Nguyên Hàm. Thích Nguyên Hàm luôn cho rằng bà ta rất thông minh, nhưng cô cũng rất ghét loại người tự cho rằng mình thông minh, mà coi thường cô.

Thích Nguyên Hàm bình tĩnh đáp trả bà ta một câu.

"Tôi không thích uy hiếp người khác mấy, nếu như tôi không được vui, thì nhất định sẽ trả đủ. Tôi luôn cho rằng bà là vì con trai mới đề phòng tôi, nên tôi nhẫn nhịn, nhưng không đại biểu cho việc tôi có thể để cho bà bắt nạt..."

Đợi Khương Lâm Nguyệt nhìn sang, Thích Nguyên Hàm cười, đôi môi đỏ mọng khẽ động, sau đó  kêu bà ta một tiếng từng chữ một rõ ràng "Bà già đáng chết."

Thích Nguyên Hàm có một tật xấu, chính là người nào càng chọc cô, cô càng khiến cho người đó khó chịu. Khương Lâm Nguyệt khiến cô khó chịu, cô tuyệt đối trả lại đủ.

Cuộc cãi vã này, cả công ty đều biết, Thích Nguyên Hàm và Khương Lâm Nguyệt xảy ra đại chiến mẹ chồng nàng dâu, mọi người đều hướng ánh mắt đến bộ phận dự đoán rủi ro tầng trên, mỗi lần Thích Nguyên Hàm ra khỏi phòng làm việc, đều có vài phần đồng tình dành cho cô.

Sau đó Khương Lâm Nguyệt dường như rất rảnh rỗi, ngày nào cũng khoa trương đến công ty, gióng trống khua chiêng mà đi, không vừa mắt bộ phận các cô, còn sai người vứt hết hoa hồng trên bàn làm việc của mọi người đi, mọi người dám giận không dám nói, ngày nào cũng ngột ngạt áp lực.

Thích Nguyên Hàm cũng để ý đến việc Khương Lâm Nguyệt có đi phá Diệp Thanh Hà không, Khương Lâm Nguyệt cũng thường xuyên đến bộ phận thiết kế, nhưng không gây chuyện, chắc là biết mình chửi không lại.

Bởi vì Khương Lâm Nguyệt mỗi ngày đều lượn tầng trên tầng dưới, Thích Nguyên Hàm cũng ít ra khỏi văn phòng làm việc, cho dù có gặp phải Diệp Thanh Hà, họ cũng không chuyện trò.

Tuy biết là để tránh tầm mắt Khương Lâm Nguyệt, không để bà ta bắt thóp, nhưng đột nhiên an tĩnh như vậy, Thích Nguyên Hàm có phần không quen.

Giờ tan tầm thứ sáu, Thích Nguyên Hàm mở ngăn kéo, lấy hộp kẹo bên trong ra, cô gọi Tiểu Chu vào, nói: "Lát nữa em tan làm, thuận đường đưa hộp kẹo này cho Diệp Thanh Hà ở bộ thiết kế.

Tiểu Chu đưa tay ra nhận, ngón tay Thích Nguyên Hàm khựng lại, đóng ngăn kéo, nói: "Thôi bỏ đi, không còn chuyện gì nữa, em tan làm đi, cuối tuần vui vẻ."

Thích Nguyên Hàm mua kẹo để cảm ơn Diệp Thanh Hà, nghĩ kỹ thì, cách giữ mối quan hệ hiện tại, là cách tốt nhất lý tưởng nhất, không nên phá bỏ nó, nhưng cứ cảm thấy chỗ nào sai sai...

Đúng giờ, Thích Nguyên Hàm rời công ty, bắt gặp Diệp Thanh Hà ở thang máy, hai người một người đứng ở bên trong, một người đứng ở bên ngoài, Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu nhìn gáy Diệp Thanh Hà, cô còn tưởng Diệp Thanh Hà sẽ chen lại đây, còn đang cảnh giác, nhưng cửa thang máy vừa mở, Diệp Thanh Hà liền rời đi, cư nhiên không nói một lời.

...

Cuối tuần, không cần đi làm, Thích Nguyên Hàm hẹn Thẩm Dao Ngọc cùng đi mua quần áo, mấy ngày trước mưa không ngớt, thời tiết xấu, hôm nay thứ bảy trời đẹp, hai người họ cũng rảnh rang.

Thẩm Dao Ngọc ngụy trang toàn thân, đội mũ rồi đeo kính dâm, để lộ mỗi cái miệng, nhà xe vốn đã tối om, Thẩm Dao Ngọc giở trò như vậy, Thích Nguyên Hàm phải đỡ cô ấy đi.

Làm minh tinh chẳng dễ dàng gì, chỉ cần thay đổi phong cách, truyền thông sẽ đạp đổ hình tượng của cô ấy, trang điểm đẹp quá, lại bị fan liếc cái là nhận ra.

Họ đi qua tấm áp phích quảng cáo to đùng của Thẩm Dao Ngọc, Thẩm Dao Ngọc kéo mũ thấp xuống, hỏi: "Không phải trước giờ cậu không tham gia vào tiệc của nhà họ Chu sao, sao tự nhiên lại muốn tham gia, không thấy người nhà họ phiền sao?"

"Phiền chứ." Thích Nguyên Hàm nói.

Nhưng lần này tương đối quan trọng, là sinh nhật của cụ Chu, cũng tức là sinh nhật của ông nội Chu Vĩ Xuyên, ông cụ năm nay đã bảy mươi, vẫn còn khỏe mạnh, chủ yếu là, trong tay ông vẫn còn 5% cổ phần của nhà họ Chu, rất có tiếng nói trong nhà họ Chu.

Đến cửa hàng, Thẩm Dao Ngọc cầm quần áo ướm thử lên người Thích Nguyên Hàm, nhất định muốn cô thay đổi phong cách.

Thích Nguyên Hàm liếc một cái, hở hang quá, cổ áo chéo trễ vai, nhìn thế nào cũng không phải gu cô, Thích Nguyên Hàm nói: " Sự việc khác thường tất có yêu ma, dự án hải đảo mới mất, tớ ăn mặc gợi cảm như vậy, người ta sẽ nghĩ gì về tớ?"

"Thích nghĩ gì thì nghĩ thôi, chỉ cần bọn họ nghi ngờ cậu, cậu có làm gì đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ nghi ngờ cậu." Thẩm Dao Ngọc nhét quần áo cho Thích Nguyên hàm, giục cô đi thử.

Có lẽ là do bản năng ưa cái đẹp của con người, trong lòng Thích Nguyên Hàm thật sự rất muốn mặc thử, cô cũng muốn xem bản thân bỏ đi vẻ bề ngoài đoan trang cùng hiền dịu, có thể có chút dáng vẻ gợi cảm hay không.

Thay quần áo xong, Thích Nguyên Hàm từ trong đi ra, Thẩm Dao Ngọc trực tiếp vỗ tay, khoa trương nói: "Tuyệt lắm, thân ái, chính là bộ này."

"Tớ còn chưa soi gương mà." Thích Nguyên Hàm nói.

Lượng từ của Thẩm Dao Ngọc có hạn, miễn cưỡng, "Lóa cả mắt, cực kỳ gợi cảm, lại đây, cầm túi của tớ, khẽ nhướng mày, đúng rồi, chính là cảm giác này, gọi là gì nhờ."

Nhân viên cũng khen: "Đóa hoa cao ngạo."

Thích Nguyên Hàm luôn ăn mặc nghiêm chỉnh, kiểu cách không nổi bật, trông đoan trang mà lịch sự, thường ngày cô gặp ai cũng dịu dàng ôn hòa, nhìn có vẻ là người dễ gần, thực ra bạn bè cô không nhiều, tính cách lạnh nhạt, ít tâm sự với người khác. Dưới mắt cô có nốt ruồi lệ, khi khẽ nhướng mày, mang lại cảm giác xa xôi mờ mịt, là một bông hoa kiêu hãnh, người thường không hái được.

Thẩm Dao Ngọc nhất quyết giành trả tiền, Thích Nguyên Hàm khó chối, ngồi ở trên sô pha đợi cô ấy, Thẩm Dao Ngọc trả tiền xong cầm hóa đơn kéo mũ xuống, nói: "Không biết có phải do tớ căng thẳng quá không... cứ cảm thấy có người đang chụp trộm bọn mình."

Là một minh tinh, đối với vấn đề này cô ấy rất nhạy cảm, Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn một lượt, chỉ thấy vài người đang chụp ảnh, nhưng không có cảm giác là đang chụp họ, Thích Nguyên Hàm nói: "Chúng ta đi cửa hàng khác."

Mấy cửa hàng khác cũng không tồi, họ lượn một vòng, chọn vài bộ quần áo, rồi đi chọn quà cho cụ Chu.

Đi đến tầng năm, Thẩm Dao Ngọc nói khát nước muốn đi mua cốc trà sữa, cô ấy chỉ quán đồ ngọt ở phía đối diện: "Cô gái kia có phải là đã gặp ở đâu rồi không?"

"Cậu chỉ chăm chăm nhìn gái đẹp thôi." Thích Nguyên Hàm trêu cô, tùy ý liếc mắt nhìn một cái, sau đó liền nhìn thấy Diệp Thanh Hà.

Diệp Thanh Hà ngồi trong quán bánh ngọt, tay cầm thìa, nàng đang ăn, đối diện còn có một người phụ nữ, không biết hai người đang nói gì, trông vẻ rất vui.

Còn đang nhìn, Thẩm Dao Ngọc đã nói khẽ bên tai Thích Nguyên Hàm: "Hai người quen nhau đúng không?"

Thích Nguyên Hàm còn đang nghĩ nên trả lời như thế nào, Diệp Thanh Hà đã nhìn về phía họ, Thẩm Dao Ngọc nhanh chóng kéo Thích Nguyên Hàm vào quán, ra vẻ gọi trà sữa.

Ngón tay Thẩm Dao Ngọc gõ từng nhịp lên bàn, như thế đếm thời gian, chỉ vài giây sau, Diệp Thanh Hà đi lại chỗ họ.

Thích Nguyên Hàm tự nhiên rất căng thẳng, quay đầu nhìn biển hiệu.

Thẩm Dao Ngọc đẩy đẩy vai cô nói: "Vãi, mới năm giây, chắc cô ấy vội lắm đây."

Vội sao?

Thích Nguyên Hàm nhướng mày.

Diệp Thanh Hà mở miệng chào hỏi trước, "Thích tổng, trùng hợp quá."

"Hả?" Thích Nguyên Hàm khẽ ngây người, một lúc sau, cô trả lời: "Cũng thật trùng hợp."

Diệp Thanh Hà lại chủ động chào hỏi Thẩm Dao Ngọc, "Xin chào, tôi là Diệp Thanh Hà, làm việc ở Chu thị."

"Xin chào xin chào." Thẩm Dao Ngọc đẩy gọng kính râm, nhìn Diệp Thanh Hà một cái, cười hỏi Thích Nguyên Hàm, "Cô ấy đi làm ở công ty cậu nhỉ? Công ty cậu lắm gái đẹp thế."

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng.

Đang trò chuyện, đồ uống của họ đã làm xong rồi.

Thẩm Dao Ngọc đưa cho Thích Nguyên Hàm một ly trước, vài giây sau, lại cầm ly khác đưa cho nàng, nói: "Cô ở đây nói chuyện với cô ấy một lúc, tôi đi vệ sinh đã."

Thích Nguyên Hàm muốn nói cô cũng muốn đi, Diệp Thanh Hà lại nhiệt tình nói trước: "Được đó, chị có thể đến chỗ em ngồi chơi."

Thích Nguyên Hàm nhìn sang chỗ nàng ngồi, không còn thấy người phụ nữ ngồi đối diện nàng vừa rồi nữa, Diệp Thanh Hà ngồi ở chỗ của người phụ nữ kia, nhường chỗ ngồi của mình cho Thích Nguyên Hàm.

Khi ngồi đó, Thích Nguyên hàm gắng sức co chân lại, tránh cho Diệp Thanh Hà móc lấy cô dưới gầm bàn, Diệp Thanh Hà đã lâu chưa tán tỉnh cô, không biết có nhịn nổi không.

Thời gian trôi qua từng giây, cái chân kia không vờn qua.

Thích Nguyên Hàm đưa tay kéo vạt áo, bắt chéo chân.

Diệp Thanh Hà mở miệng nói trước: "Bạn chị chắc phải đợi một lúc mới ra, chị có muốn mua đồ gì không, chúng ta xuống tầng xem?"

"Có chút quà muốn mua." Thích Nguyên Hàm, "Đúng lúc lắm, đi thôi."

Thích Nguyên Hàm muốn mua nhanh nhanh còn về, ở cùng với Diệp Thanh Hà rất ngượng, không tự nhiên.

Ở trung tâm mua sắm đa phần là cửa hành bán quần áo, họ rẽ hai lượt , lại vào cửa hàng chuyên bán quần áo, Diệp Thanh Hà chọn giúp Thích Nguyên Hàm hai bộ, nói: "Chị mặc hai bộ này là được, rất hợp với chị."

Thích Nguyên Hàm nhìn một cái, cũng kiểu quá gợi cảm, cô có chút muốn từ chối, nói: "Bạn tôi cũng vừa chọn kiểu cách này, tạm thời không cần mua nhiều."

Diệp Thanh Hà nói, "Chị phải tin ánh mắt của giới trẻ, bộ chị ấy chọn, không hợp với chị."

Thích Nguyên Hàm nhìn Diệp Thanh Hà nói: "Không đâu, cậu ấy bằng tuổi tôi, tôi thấy cậu ấy rất có gu thẩm mỹ, cậu ấy còn lăn lội trong ngành diễn viên."

Diệp Thanh Hà nói: "Chính vì thế mới không hợp với chị, chị là dân văn phòng, chị ấy là diễn viên, ranh giới quá xa, hai người có khoảng cách thế hệ."

Mặc dù Thích Nguyên Hàm thật sự không có ý định mặc bộ quần áo Thẩm Dao Ngọc chọn, nhưng cũng không đến nỗi như nàng nói? Với lại, sao lại dính líu đến cả khoảng cách thế hệ rồi.

Cô lại cảm thấy mình với Diệp Thanh Hà mới có khoảng cách thế hệ.

Diệp Thanh Hà nói: "Chị nhìn em xem, em mới hai mươi sáu, gu thẩm mỹ hợp với thời đại nhất, chị thấy cách ăn mặc của em, có phải nhìn rất trẻ trung, tươi tắn, mà hoạt bát hay không?

Đúng thật như vậy, cách ăn mặc của nàng rất được.

Phụ nữ ở tuổi này như thạch rau câu.

Vừa đàn hồi vừa tươi mát.

Phụ nữ đều quan tâm đến vẻ bề ngoài, Thích Nguyên Hàm cũng không ngoại lệ, cô cũng muốn trẻ ra vài tuổi, chọn xong áo dài quần dài, cô lặng lẽ lấy mấy bộ váy Diệp Thanh Hà giới thiệu đi thanh toán.

Nói là chọn quà, lại xách túi lớn túi nhỏ đi chọn quần áo, mua xong họ mới đi chọn quà, trong cửa hàng bày bán trang sức vàng bạc mà giới trẻ ưa chuộng, không có đồ vật gì mà người già thích.

Diệp Thanh Hà liền nói: "Rồi chọn trà, dụng cụ trà đạo nữa là được, người già thường thích những món cổ xưa."

Họ còn lượn sang bên cạnh xem, chọn ít loại trà đắt tiền, mấy cái này cụ Chu không thiếu, thứ tặng chính là tấm lòng, nếu ông cụ thích, tặng cái gì cũng thích, nếu không thích dù có tặng bảo vật quốc gia, ông ấy cũng không thèm.

Mua xong quay về, Thẩm Dao Ngọc từ nhà vệ sinh đi ra, nói: "Nhà vệ sinh đông người thật, đợi nửa ngày trời, xin lỗi nhé."

Diệp Thanh Hà cười nói: "Không sao, chúng tôi cũng xuống tầng lượn một lúc, hai người còn muốn đi chơi ở đâu không?"

Thẩm Dao Ngọc nhìn Thích Nguyên Hàm, trên tay Thích Nguyên Hàm đã xách một đống đồ, không muốn đi lượn nữa, nói: "Hôm nay đến đây thôi, phải về rồi."

Thẩm Dao Ngọc khẽ ngạc nhiên, đứng dậy xách đồ giúp Thích Nguyên Hàm, lại hỏi Diệp Thanh Hà, "Cô không đi cùng sao?"

"Em còn chút việc." Diệp Thanh Hà vẫy tay với họ, "Lần sau gặp."

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, cùng Thẩm Dao Ngọc rời quán bánh ngọt, cô luôn cảm thấy kỳ quái, mới ngắn ngủi có vài ngày, Diệp Thanh Hà lại như thể biến thành một người khác, suy nghĩ nhập tâm đến nỗi Thẩm Dao Ngọc nói gì cô cũng không nghe.

Nhưng mà, cô đột nhiên biết tại sao bản thân lại kháng cự Diệp Thanh Hà như vậy.

Lần đầu tiên cô gặp Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà đã muốn mời cô uống rượu, sau đó ở dưới gầm bàn móc lấy chân cô, còn chạy vào phòng cô muốn ngủ cô.

Thích Nguyên Hàm là một chậm nhiệt, Diệp Thanh Hà lại như ngọn lửa, rừng rực cháy lan sang, quá mãnh liệt mạnh mẽ, cô chống đỡ không nổi.

Dẫn đến ngày nào nhịp tim cô cũng tăng nhanh, suy nghĩ quá độ.

Cô không thích cảm giác này.

Nhưng hiện tại Diệp Thanh Hà lại yên tĩnh như vậy, cái gì cũng không làm, Thích Nguyên Hàm cũng không quen, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Đến nhà xe, Thích Nguyên Hàm hỏi Thẩm Dao Ngọc: "Cậu vừa nói gì?"

Thẩm Dao Ngọc nói: "Tớ nói, có chó săn chụp trộm tớ thật, là ở quán trà sữa, tớ trừng hắn một cái, hắn bị dọa sợ bỏ chạy xuống tầng."

Thẩm Dao Ngọc khởi động xe, vừa mới lùi xe ra khỏi bãi đỗ, liền nhìn thấy một người đang ông vạm vỡ, cầm búa đi thẳng ra sau họ, đập mạnh vào cái xe phía sau họ, loảng xoảng, vang vọng tiếng vỡ vụn của thủy tinh.

Trong bãi đỗ xe không ít người, mọi người rủ nhau nhìn sang, có người sợ hãi báo cảnh sát, sợ tên đập xe là biếи ŧɦái, muốn gϊếŧ người.

Chỉ nghe thấy người đàn ông đập xe kia nói: "Tên biếи ŧɦái chết tiệt, con chó nhìn trộm chết dẫm, này thì chụp vợ tao, mày có gan chụp, thì cmn mày có gan xuống đây, xem ông đây có đập chết mày không, kiện mày tội xâm phạm quyền riêng tư của ông..."

Cửa xe cùng cốp xe bị đập nát, nhìn thấy một chiếc xe đang ngon lành, lại bị phá tan tành như thế, đừng nói đến người có xe, ngay cả người không có xe cũng đau lòng, mà người ngồi bên trong cũng chẳng có gan mà đi ra ngăn cản.

Thẩm Dao Ngọc thò đầu ra, hùa theo mắng một trận, "Đập đẹp đấy, phải dạy cho bọn biếи ŧɦái một bài học, hôm nay bị chụp trộm bực cả mình, còn có chút đời tư cá nhân nào không."

Thích Nguyên Hàm nhìn từ kính chiếu hậu, cau chặt đôi mày, không lên tiếng.

Đến khi xe rời đi, Thích Nguyên Hàm cầm ly trà sữa chậm rãi uống, Thẩm Dao Ngọc xoay tay lái, đột ngột nói: "Cái cô Diệp Thanh Hà kia có phải có ý gì với cậu không?"

Thích Nguyên Hàm khó hiểu nhìn cô ấy, không biết cô ấy kết luận ở đâu ra, hôm nay Diệp Thanh Hà khá ngoan ngoãn, cũng không cố gắng dây dưa với cô.

Thẩm Dao Ngọc nói: "Gaydar của tớ luôn chuẩn xác, ánh mắt cô ấy nhìn cậu tròn xoe, cực kỳ thâm tình, cậu tưởng tớ thật sự đi vệ sinh lâu như vậy hả, tớ là đang tạo cơ hội cho hai người ở cạnh nhau."

Cô ấy tặc lưỡi than thở, "Nhưng mà cậu cũng ngốc quá, tớ đưa cho cậu hai ly trà sữa, là muốn cậu đưa cho cô ấy một ly, thế mà cậu lại trả lại tớ."

Thích Nguyên Hàm nhai thạch thừa, do dự không biết nên nói ra thân phận của Diệp Thanh Hà không, dọa Thẩm Dao Ngọc một trận...

Lại nghe thấy Thẩm Dao Ngọc cười haha, "Không ngờ tên Chu Vĩ Xuyên chẳng ra làm sao, ánh mắt lại khá tinh tường, tìm một cô tình nhân tốt như vậy, Nguyên Hàm, cậu nghe tớ, mau ngủ cô ấy đi."

Phút chốc, Thích Nguyên Hàm đột nhiên bị nghẹn, thạch dừa mắc ở trong yết hầu, Thích Nguyên Hàm ho sặc sụa, ngạc nhiên hỏi: "Cậu biết thân phận của em ấy sao?"

Thẩm Dao Ngọc nói: "Tớ cũng không ngốc, cậu ngày nào cũng hỏi vợ với tiểu tam như thế nào, làm ra sao, động lòng chưa có tình cảm không, không phải là đang nói cô ấy à."

"Mới đầu tớ còn chưa dám trả lời, sợ đối phương là loại gái tục tĩu, hôm nay mới thấy cô ấy khá xinh, nói thật, tình nhân tay trong tay với vợ, thật sự rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lúc tớ quay phim, tiểu tam cắn tai tớ cái tớ liền có cảm giác! Xin đó, hai người mau ở bên nhau đi."

Thích Nguyên Hàm bị nghẹn đến chết đi sống lại, ho nói: "... Cậu ngậm miệng lại được không."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.