Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 32: Tàn sát.



Nói chuyện là một nghệ thuật, sử dụng khéo léo, thường có thể lay động lòng người.

Thích Nguyên Hàm dần dần trấn tĩnh lại.

Cô đem thiệp mời Diệp Thanh Hà nhét vào tay cô cất vào túi, hỏi nàng: "Em lấy thiệp mời ở đâu?"

Diệp Thanh Hà nói: "Buổi tối tan làm, em thấy đặt ở trên bàn làm việc của em, một bức thư màu hồng, bên trên còn vẽ một hình trái tim màu đỏ."

Nàng thở dài, tiếc nuối nói: "Lúc đó em còn tưởng là chị gửi cho em, mừng một lúc lâu, không nhịn được viết thư hồi âm chị."

"Viết thư hồi âm?" Thích Nguyên Hàm thắc mắc, "Không phải là thiệp mời sao, em còn viết thư hồi âm cho tôi?"

Diệp Thanh Hà nói: "Em cứ viết, em sẽ từng bước đến bên cạnh chị."

Thích Nguyên Hàm không get được cái lãng mạn bên trong, nói: "Tôi còn tưởng em sẽ nói mấy lời cũ rích kia."

Diệp Thanh Hà nói: "Mấy lời yêu thương thì để lúc tán tỉnh chị nói, kíƈɦ ŧɦíƈɦ chị động tình, nhưng có những lời, phải nghiêm túc thành thật nói với chị, ví dụ như..."

Nàng kéo dài giọng, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên sô pha, nói: "Nếu như có ai ức hiếp chị, chị nhất định phải nói với em."

Ánh mắt nàng chân thành, Thích Nguyên Hàm chỉ tin vài phần, những lời này cô đã từng nghe vô số lần, khi Chu Vĩ Xuyên cầu hôn cô có nói "Nguyên Hàm, gả cho anh, anh nhất định sẽ bảo vệ em, không để ai ức hiếp em."

Ánh mắt Thích Nguyên Hàm quét một vòng đám người ở đây, chỉ người phụ nữ đang dạy đứa trẻ nhảy bậc ở đằng kia, nói: "Cái cô kia, hôm nay lúc tôi chào cô ấy, cô ấy coi thường tôi, làm tôi rất khó chịu, giờ tôi nhìn cô ấy rất chướng mắt."

Diệp Thanh Hà nhìn theo, nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ vào, em giúp chị trả thù."

Thích Nguyên Hàm nói: "Không cần, tự tôi có thể giải quyết."

Ngày trước khi người khác ức hiếp cô như vậy, cô sẽ nhẫn nhịn, nhưng câu nói kia của Diệp Thanh Hà, khiến cô thả lỏng cảnh giác, cô không nhịn được nói ra lời ở trong lòng.

Như đang cằn nhằn, nói bản thân không vui.

Thích Nguyên Hàm lại nói: "Tôi là người thù dai nhớ lâu."

Diệp Thanh Hà cười nói: "Thế nếu em chọc giận chị, chị có thể tận tình mà trừng phạt em."

Thích Nguyên Hàm không nhịn được nhìn lên đầu nàng, xem nàng có mọc thêm tai cún không, sao mà lúc nàng nói chuyện, cứ thích nịnh nọt như vậy.

Hai người đang nói chuyện, Chu Vĩ Xuyên từ cầu thang bên kia đi đến, hình như hắn trẹo chân rồi, đi khập khiễng, hắn hỏi Diệp Thanh Hà: "Sao em lại đến đây?"

Thích Nguyên Hàm hỏi trước mặt Diệp Thanh Hà, "Không phải mẹ anh gọi em ấy đến sao?"

"Mẹ, mẹ anh?" Chu Vĩ Xuyên ngu người.

Diệp Thanh Hà gật đầu, Thích Nguyên Hàm thờ ơ nói: "Em ấy là cháu họ của bà ấy, là em họ của anh, dự tiệc cũng không sao nhỉ?"

Hôm nay khách đến từ khắp nơi, trong số đó, không thiếu tạp nham đến để mở rộng mối quan hệ.

Chu Vĩ Xuyên một lời khó nói hết, không biết mẹ hắn đang nghĩ gì, hắn muốn dỗ Diệp Thanh Hà rời đi, nói: "Thanh Hà, chân anh bị đau, em đi mua thuốc cho anh được không, đau lắm."

Hắn vừa nói vừa nháy mắt, mong cô tình nhân biết điều một chút, lập tức rời đi, đừng ở đây gây chuyện cho hắn.

Diệp Thanh Hà trả lời một tiếng được, sắp đứng dậy, Thích Nguyên Hàm liền gọi: "Chú quản gia ơi, chân của Vĩ Xuyên bị đau rồi, trong nhà có thuốc không?"

Quản gia còn đang đi đưa rượu, nghe vậy bước tới, nói: "Trong nhà có hộp thuốc, tôi sai người mang lên, thiếu gia Vĩ Xuyên, cậu vào phòng ngồi nghỉ trước?"

Tầng một có phòng nghỉ, Chu Vĩ Xuyên rên đau một tiếng, ánh mắt quét đi quét lại hai người họ, nói: "Nguyên Hàm, em đi xoa thuốc giúp anh."

Thích Nguyên Hàm liền hỏi: "Thế em phải làm sao? Một mình em chờ ở đây sao? Em hơi sợ."

Nghĩ lại thì, thân phận của Diệp Thanh Hà đặc biệt, một mình nàng ở đây rất dễ xảy ra chuyện, 

Hai nhà chú ba bác trai đầu kia, đều quỷ quái, nếu như đến hỏi mấy câu, không trả lời được thì lộ tẩy mất.

Chu Vĩ Xuyên không còn cách nào khác, đành phải nhịn xuống, dặn dò: "Vậy hai người không được cãi nhau nghe chưa."

Hai người họ gật đầu cùng lúc.

Rất ăn khớp, từ lúc quen biết đến giờ đây là lần đầu tiên ăn khớp đến vậy.

Người xướng người tùy, như thể đã diễn tập từ trước.

Đến cả quản gia cũng nói: "Đây là em gái của Nguyên Hàm hả, hai người khá giống nhau."

"Không giống, chỉ mặc đồ giống nhau thôi." Chu Vĩ Xuyên vội giải thích, trong lòng bắt đầu oán trách, mẹ hắn đang muốn làm gì đây, sao lại cố đào hố chôn hắn.

Thích Nguyên Hàm không được coi trọng ở nhà họ Chu, bình thường cô không chủ động nói chuyện, sẽ không có ai chủ động đến tìm cô, cô ngồi với Diệp Thanh Hà cả một buổi sáng, chỉ có cái cô họ bất lịch sự kia ngồi ở ghế đối diện.

Cô này tầm tuổi Khương Lâm Nguyệt, cô ta khinh khỉnh chào Thích Nguyên Hàm, nhưng ăn nói rất khoe khoang, cứ cố ý chọc đứa trẻ nhà cô ta, còn nhìn bụng của Thích Nguyên Hàm.

Thông thường ở nhà giàu, nếu ai sinh con, thì đó là một chuyện vui, còn có tiền thưởng, với lại nam còn đắt hơn nữ.

Người này có ý gì, nhìn là biết.

~

Tụ họp dùng bữa, phải lên tầng hai.

Tầng hai có một nhà ăn rộng rãi, món ăn được bày biện trên tủ thấp phủ lụa đỏ, nhà họ Chu hào phóng, chuẩn bị muôn kiểu muôn dạng đồ ăn.

Hôm nay có rất nhiều khách, người làm trong nhà có nhiều hơn đi chăng nữa, cũng không thể chiếu cố đến từng người, nên sắp xếp như tiệc buffet, khách muốn ăn gì thì cứ lấy.

Thích Nguyên Hàm lấy một món điểm tâm, ăn một miếng, cụ Chu đi ra từ phòng khách, ông cụ vẫy tay với cô, cười nói: "Nguyên Hàm, sao cháu lại trốn ở đây, cũng không biết đường qua nói chuyện với ông."

Thích Nguyên Hàm ăn xong đồ trong miệng, lau miệng, đặt đĩa xuống nói: "Vừa rồi thấy ông đang nói chuyện với mấy bạn cũ, sợ làm phiền ông nên không lại."

"Có gì mà làm phiền, qua đây nói chuyện với ông, bình thường ông nhớ cháu nhất." Ông cụ nhìn phía sau cô, chú ý đến Diệp Thanh Hà, hỏi: "Ai đây, mặc đồ giống cháu."

Khương Lâm Nguyệt đứng cạnh ông cụ, Thích Nguyên Hàm đầu tiên là nhìn Khương Lâm Nguyệt, sau đó bình tĩnh nói: "Em họ cháu, thật ra hôm nay lén lút đưa em ấy tới, không ngờ bị ông phát hiện rồi."

Nói xong, liền nghe thấy tiếng cười chế nhạo của Khương Lâm Nguyệt.

"Muốn đưa theo cùng thì đưa theo, có gì ngại đâu." Ông cụ nghe xong nhíu mày, ôn hòa nói chuyện với Thích Nguyên Hàm tiếp, trông giống như người ông cực kỳ tốt bụng, rất kiên nhẫn đối xử với thế hệ sau.

Thích Nguyên Hàm đi qua, cụ liền chắp tay sau lưng, trừng Khương Lâm Nguyệt, mở miệng liền chỉ trích, "Cô ở công ty làm những chuyện kia, tôi đều mắt nhắm mắt mở cho qua, tùy ý cô, nhưng Nguyên Hàm là cháu dâu tôi chọn, tôi cũng nhìn nó lớn lên, nó có là người như thế nào, tôi hiểu rõ hơn cô, cô bớt tác quai tác quái lại đi."

Khương Lâm Nguyệt mấp máy môi, ông cụ hoàn toàn không cho bà ta cơ hội, lại khiển trách thêm câu, "Nguyên Hàm với Vĩ Xuyên chuyển ra ở riêng, cô phá cái gì." Nói xong, nhìn Chu Văn Bá ở đằng sau, "Trông coi vợ anh cho tốt, cũng không nghe xem người ta bàn tán khó nghe đến mức nào."

"Ba, ba cũng không nghe ngóng xem đã xảy ra chuyện gì, Thích Nguyên Hàm gần ba mươi rồi, không còn là đứa trẻ ba tuổi ngày trước nữa." Khương Lâm Nguyệt nhướng mày, bà ta rất mạnh mẽ, ông cụ chỉ trích bà ta trước mặt nhiều người như vậy, bà ta cũng không nhịn nhục.

Ông cụ phớt lờ bà ta, bảo vệ cho Thích Nguyên Hàm, bảo hộ như này, rất nhiều người không hiểu được, Thích Nguyên Hàm chỉ là một đứa cháu dâu, sao ông cụ lại đối xử tốt với cô như vậy.

Với lại Thích Nguyên Hàm trông có vẻ ít nói, cô ngồi trong phòng khách lâu như vậy mà chẳng ai để ý tới, nhìn là biết không có cảm giác tồn tại ở nhà họ Chu, hoàn toàn không có dáng vẻ được sủng ái.

Bàn tán xôn xao vài phút, mới có người nhớ ra, Thích Nguyên Hàm kết hôn với Chu Vĩ Xuyên, chính ông cụ là người làm mối, ông cụ đã từng nói rất nhiều lần, cả nhà thằng con thứ hai lòng lang dạ sói, chỉ có đứa cháu dâu là vừa mắt.

Nhưng đứa cháu dâu này không tranh giành gì cả, quá khiêm nhường, không đi nịnh nọt ton hót, mới nhiều lần bị lãng quên, không ai nhớ đến.

Đây là lý do tại sao Khương Lâm Nguyệt lại chọn ngày hôm nay để gây chuyện.

Bà ta không những muốn xé bỏ bộ mặt của Thích Nguyên Hàm, mà còn muốn cho ông cụ biết, cụ ta đã đưa ra quyết định sai lầm như thế nào, khi để Thích Nguyên Hàm được gả vào đây.

Khương Lâm Nguyệt nặng nề cười giễu cợt một tiếng, Chu Văn Bá kéo bà ta mấy lần, mới kéo lại được, vợ chồng suýt nữa cãi nhau.

Ông cụ trông vẻ rất yêu thích Thích Nguyên Hàm, bộ ấm trà mới đặt vội ở trong phòng khách là bộ mà Thích Nguyên Hàm mua, mấy cái quà nào là đổ cổ nào là thư pháp hôm nay tặng, ông cụ chẳng thèm nhìn một cái, cụ nói với Thích Nguyên Hàm: "Nếu như ai ức hiếp cháu, cháu nói ngay với ông, ông chống lưng cho cháu."

Người thường nghe câu này chắc chắn sẽ khách sáo nói một tiếng cảm ơn, nhưng Thích Nguyên Hàm lại nghiêm túc nhìn về phía sau, cô không hề phụ lòng tốt này, cô đè nhỏ giọng, nói: "Vừa rồi cô họ nói con không đẻ con được, còn bảo con là một... không biết đẻ giống."

Hai chữ kia Thích Nguyên Hàm không nói, nhưng vẫn có thể đoán ra.

Ông cụ với Diệp Thanh Hà cùng nhìn sang Thích Nguyên Hàm, đều rất kinh ngạc những gì Thích Nguyên Hàm nói, ông cụ là kinh ngạc vì tức giận, hỏi: "Cô họ nào?"

Quản gia chen lời, "Thật sự có chuyện này, buổi sáng cụ dậy muộn, con quên nhắc với cụ, là người nhà anh họ của cụ."

Vẻ mặt ông cụ thay đổi rõ rệt, hỏi Thích Nguyên Hàm: "Cháu chửi lại chưa?"

Thích Nguyên Hàm lắc đầu nói: "Chưa, có bé trai cạnh cô ấy, để trẻ em nghe thấy không tốt."

Ông cu cầm cốc ném qua, "Cái thứ gì, quản gia đuổi đi ngay, sau này nhà họ Chu không có loại họ hàng này."

Cảnh tượng này xảy ra quá đột ngột, cô họ kia sững cả người, cô ta chỉ nghĩ trong lòng như vậy, không nói ra nha.

Thích Nguyên Hàm cụp mắt xuống, cô không nói gì cả, biểu hiện rất lặng lẽ, có chút yếu ớt, người ta nhìn vào, đều cảm thấy cô dễ bắt nạt.

Nhưng với người có vẻ bề ngoài như vậy, chỉ cần cô lộ ra dáng vẻ đau thương một chút, chính là chịu thiệt thòi bất công lớn nhất, sẽ không ai nghi ngờ cô đang giả tạo.

Kẻ yếu bẩm sinh.

Hoặc là bị người khác ức hiếp, hoặc là đáp trả một đòn chí mạng.

Ông cụ tức giận, bảo quản gia xử lý người nhà kia, quản gia không nể mặt, quét một nhà cô họ ra đường như quét rác.

Màn kịch náo loạn nhỏ qua đi, Thích Nguyên Hàm nói cảm ơn ông cụ.

Hai người trò chuyện một lúc, Thích Nguyên Hàm lễ phép không chiếm lấy thời gian của ông cụ nữa, tìm đại một lí do, đưa Diệp Thanh Hà đi.

Diệp Thanh Hà rất kinh ngạc nhìn cô, hỏi: "Không ngờ, chị còn biết nói dối cơ..."

Thích Nguyên Hàm nhìn nàng cười, nói: "Sợ rồi?"

Nàng nói: "Không phải, em muốn nói, không ngờ chị càng như thế này càng đẹp, tim em đập loạn nhịp, thình thịch thình thịch, cảm thấy rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ."

Thích Nguyên Hàm liếc cô một cái, đến nhà ăn dùng bữa.

Nói dối sao?

Không phải đâu, không phải những người kia đã nghĩ cô như vậy sao?

Cái giới kinh doanh này hoạt động rất mạnh mẽ, trước đó Thích Nguyên Hàm ngồi ở phòng khách chẳng ai quan tâm, chỉ có một họ hàng xa khinh thường cô đi đến thể hiện, đến khi ông cụ biểu hiện ra yêu thích cô, phút chốc xung quanh cô đầy người.

Thích Nguyên Hàm ăn gì cũng có người đi theo lấy một phần, cô uống nước ép, cũng chẳng ai nói cô chảnh chọe, khen cô biết chăm sóc bản thân, nói cô có dáng vẻ của tiểu thư khuê các.

Bọn họ không những khen Thích Nguyên Hàm, còn khen Diệp Thanh Hà bên cạnh cô, "Nguyên Hàm, em họ của cháu xinh như cháu vậy, kết hôn chưa, có đối tượng chưa?"

Diệp Thanh Hà cười dịu dàng, nói: "Vẫn chưa ạ, nhưng dạo này đang cân nhắc đến chuyện yêu đương."

"Thế chúc mừng trước vậy, cháu đẹp như vậy nhất định sẽ thành công." Một đám người tâng bốc, Diệp Thanh Hà mỉm cười, vai nhẹ tựa vào người Thích Nguyên Hàm.

Sắc thái cuộc sống, được tái hiện một cách chân thực ở đây.

Đến tối, khách đã đến đủ, trên tầng dưới tầng đều rất sôi nổi.

Không biết họ hàng nào mời ca sĩ ngồi ở dưới tầng một hát, ngân nga ca khúc Hoa hảo nguyệt viên, rất hợp với khung cảnh lúc này, cả nhà họ Chu hòa vào làn điệu, một mảnh yên bình.

Thích Nguyên Hàm chán ngán nhìn xuống dưới, cô bình thường cũng quan tâm đến ngành giải trí, nhưng chưa từng thấy cô ca sĩ này.

Giọng cô ca sĩ nhỏ du dương trầm bổng, như chim vàng anh.

Diệp Thanh Hà nói: "Hình như ngành giải trí có quan hệ mật thiết với giới của chị."

Thích Nguyên Hàm gật đầu, "Biết thế tôi gọi Thẩm Dao Ngọc đến đây, cô ấy hát hay hơn nhiều."

Diệp Thanh Hà chống cằm, nói: "Không phải nên nói em hát hay nhất sao? Em đi trên đường không ít người đào tạo ngôi sao nhét danh thiếp cho."

Nói ra cũng kỳ lạ, điều kiện nàng như thế này tham gia giới giải trí, chắc làm gì cũng nổi, Thích Nguyên Hàm nghiêm túc nhìn nàng, rất khó hiểu.

Diệp Thanh Hà vân vê tóc.

Lúc này nên nói một câu lẳng lơ.

Nhưng hôm nay nàng rất ngoan, không đột ngột lên tiếng, khá nghiêm túc.

Thích Nguyên Hàm thầm nghĩ: Giả bộ ngoan.

"Hát xong rồi." Diệp Thanh Hà nói.

Thích Nguyên Hàm cúi đầu xuống nhìn, Khương Lâm Nguyệt nói gì đó với cô ca sĩ nhỏ, cô ca sĩ nhường chỗ cho bà ta.

Khương Lâm Nguyệt đưa USB cho nhân viên gần đó, bà ta ngồi ở vị trí của cô ca sĩ, cầm micro nói: "Tôi biết mọi người đều đang bàn tán về dự án hải đảo, tôi phải làm rõ chuyện này thay Vĩ Xuyên!"

Giọng bà ta rất to, tất cả khách mời ở đây đều nhìn sang, Chu Vĩ Xuyên từ tủ rượu bước tớ, đứng cạnh Thích Nguyên Hàm hất cằm, dùng cánh tay đẩy cánh tay cô, nói: "Lát nữa có trò vui xem rồi."

Thích Nguyên Hàm hỏi hắn: "Trò vui gì?"

"Mấy ngày trước mẹ đã nói với anh, mẹ tìm được chứng cứ rồi, nói là có thể giúp anh làm rõ chuyện này có người hãm hại anh, anh mới làm mất dự án." Chu Vĩ Xuyên rất tin tưởng Khương Lâm Nguyệt, hai bố con hắn có thể thành công lấy được Chu thị, cũng nhờ Khương Lâm Nguyệt giúp đỡ.

Thích Nguyên Hàm không khỏi có chút căng thẳng.

Cô vừa căng thẳng, liền nghe thấy Diệp Thanh Hà lười biếng nói: "Ồ, mẹ anh cũng oách nhỉ."

Chu Vĩ Xuyên có chút đắc ý, "Đương nhiên rồi."

Phía dưới Khương Lâm Nguyệt hét rất to, ngay cả ông cụ đang đánh cờ ở phòng tiếp khách cũng nghe thấy, cụ đi ra, nhìn thấy Khương Lâm Nguyệt đang gây chuyện, cau mày hỏi: "Cô ta lại muốn phá phách cái gì?"

Khương Lâm Nguyện trả lời câu hỏi của cụ ấy, "Bằng chứng của tôi là có người cậy Vĩ Xuyên mềm lòng, rồi phản bộ Vĩ Xuyên."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đổ dồn về Thích Nguyên Hàm, đôi mày của ông cụ nhíu chặt lại, cụ ấy vừa mới khen Thích Nguyên Hàm thấu tình đạt lý, là một đứa cháu dâu tốt, Khương Lâm Nguyệt nói như vậy, không phải đang tát vào mặt cụ sao.

Ông cụ bất mãn nói: "Sao tôi không thấy Vĩ Xuyên mềm lòng? Nhiều khách hứa như vậy, cô còn không đi xuống!"

Chu Vũ Xuyên đang suy ngẫm ý tứ trong lời nói của Khương Lâm Nguyệt, vẻ mặt dần dần xấu đi, chứng cớ mà Khương Lâm Nguyệt nói khác với hắn nghĩ.

Tuy nhiên hắn còn chưa nghĩ kỹ, Khương Lâm Nguyệt đã cầm điều khiển lên, như giành giật từng phút giây mà nhấn xuống, màn hình phát lời bài hát trước đó đột ngột xuất hiện một bức ảnh.

Đại sảnh nhộn nhịp ban đầu, đột nhiên im ắng hẳn, mọi người nhìn chằm chằm màn hình sau lưng bà ta, ai cũng mở to mắt, dáng vẻ sửng sốt.

Chỉ có bác trai đầu nhà họ Chu đứng cạnh ông cụ là hoảng loạn, rượu vang đỏ trong cốc đổ ào ạt lên người ông cụ, ông ta không lo lau, quát Khương Lâm Nguyệt: "Khương Lâm Nguyệt, cô đang làm cái gì thế, tắt màn hình đi, người đâu, tắt ngay cho tôi."

"Tôi xem ai dám." Khương Lâm Nguyệt không kiêu không hèn mà đáp trả ông ta: "Đại ca, đây là chuyện gia đình tôi, liên quan gì đến anh?"

"Gia đình cô... cô..." Bác trai đầu nhà họ Chu bị nói cho cứng họng, liếc ông cụ một cái, mặt ông cụ tức đến xanh lè rồi, bác Chu vội chạy xuống tầng.

Lúc này, khách hứa bắt đầu bàn tán.

Có người nói: "Khương Lâm Nguyệt ác thật, cư nhiên lại ở trước mặt nhiều người như vậy, mở ảnh chụp Chu Văn Xương nɠɵạı ŧìиɦ, cô gái kia là ai, sao giống cô ca sĩ nhỏ kia..."

Nghe xong, Khương Lâm Nguyệt quay đầu lại nhìn.

Trên màn hình hoàn toàn không phải ảnh bà ta đã chuẩn bị sẵn từ trước, mà là ảnh Chu Văn Xương ôm một người phụ nữ, cho dù ảnh chụp tối, vẫn nhìn rõ được, họ đang thân thiết, thân đến nỗi không phân biệt ai ra ai.

Khương Lâm Nguyệt cũng sốc, vô thức nhấn chuột, lần này lại ra một bức ảnh khác, những người đang nhìn màn hình càng kinh ngạc hơn, lại nhìn sang chú ba nhà họ Chu.

Lúc này chú ba nhà họ Chu còn đang mắc hót chuyện với khách, "Haizz, trước giờ nhà anh cả với anh hai không ưa nhau, nhà anh cả cũng thật là, sao lại đảo loạn hết mối quan hệ nam nữ lên, lần này thì xong rồi, bị bắt quả tang, như tôi đây, chẳng chơi mấy chuyện kiểu vậy...."

Đang nói, khách rụt rè vỗ vai ông ta, nói: "Ông ba à, ông không chơi với phụ nữ, nhưng ông chơi..."

Chú ba nhà họ Chu sững người, quay đầu lại, ngu cả người.

Cái này càng lạc lõng, một người đàn ông ôm ông ta...

"Đây, đây là đang vu khống!"

Khương Lâm Nguyệt ở trên sân khấu không biết là do hoảng loạn, hay là muốn xem thêm mấy bức, không ngừng nhấn chuột, ảnh trên màn hình càng nhấn càng nhiều, thế mà không trùng lấy một tấm, thậm chí có cả ảnh chồng bà ta ôm thư kí...

Lạ có quen có, nam có nữ có, già có trẻ có, bà ta nhấn ra một đống, toàn là ảnh của người nhà họ Chu, bất kể là có thân thiết hay không, mỗi lần thêm một bức ảnh, là một mảnh xôn xao.

Còn nhấn nữa chắc ông cụ đến cuối đời còn không giữ được tiết tháo.

Mấy cu con trai nhà họ Chu đứng gần, lao lên kéo bà ta, Khương Lâm Nguyệt lại nhất quyết không xuống, tay nắm lấy chuột, như mất lý trí.

Thích Nguyên Hàm ở trên tầng trừng to mắt, cô cũng không ngờ tới sẽ xảy ra màn này, cô tưởng Diệp Thanh Hà cùng lắm là đổi thành chứng cứ bắt Khương Lâm Nguyệt, với lại, cô vẫn đang còn hoài nghi, không nghĩ Diệp Thanh Hà sẽ làm lớn chuyện.

Ai biết được Diệp Thanh Hà lại làm ra chuyện khủng bố thế này.

Sao nàng làm được nhỉ?

Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn Diệp Thanh Hà.

Diệp Thanh Hà đang nói chuyện với Chu Vĩ Xuyên, than thở, như thể lo lắng nói: "Anh còn không đi khuyên ngăn mẹ anh, cẩn thận đến cả anh mẹ anh cũng không tha..."

Chu Vĩ Xuyên sợ ngây người, tỉnh táo lại chạy nhanh xuống tầng, sợ mẹ hắn khát máu, phát ảnh ba hắn, rồi đến ảnh của mình.

Thật ra, Khương Lâm Nguyệt là người kinh ngạc nhất, bà ta tìm người chụp ảnh ám muội của Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà, đối phương cũng đã đảm bảo với bà ta, thứ bên trong nhất định sẽ bùng nổ, sao lại trở nên như vậy....

Chu Vĩ Xuyên kéo bà ta, bà ta tỉnh táo lại, lập tức nhìn về phía Thích Nguyên Hàm, bà ta hét: "Vĩ Xuyên, Vĩ Xuyên con nghe mẹ nói, đây là do vợ con làm, cô ta cùng Diệp Thanh Hà tằng tịu với nhau, chúng nó hại con..."

"Mẹ nói linh tinh gì thế!" Chu Vĩ xuyên vội vã kéo bà ấy xuống, sau đó gầm mấy nhân viên lười biếng, "Tắt cái này đi ngay!"

Khương Lâm Nguyệt biết bản thân đã đắc tội rất nhiều người, đem chuyện xấu của nhà họ Chu truyền ra, cứ nghĩ đến Thích Nguyên Hàm hại bà ta, bà ta liền giận đỏ mắt, Chu Vĩ Xuyên càng kéo bà ta, bà ta càng phải nói rõ, "Anh biết hai cái cô đó có quan hệ gì không! Bọn họ cố ý, chuyện này là họ làm ra! Anh động não một chút được không!"

Chu Vĩ Xuyên vội nói: "Biết biết, con biết hết!"

"Thế anh nói to cho mọi người nghe!" Khương Lâm Nguyệt chỉ dưới khán đài, "Chuyện này đều do cô ta làm ra, không liên quan đến tôi, tôi đang giúp anh! Anh bị hãm hại!"

Không liên quan sao?

Đây là do chính tay bà mở nha.

Thích Nguyên Hàm nghe bà ta nói, không nhịn được cong môi.

Khương Lâm Nguyệt véo tai Chu Vĩ Xuyên, giục: "Tôi là mẹ anh, tôi sẽ hại anh à, anh nói mau, là Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà hại anh, Thích Nguyên Hàm nɠɵạı ŧìиɦ rồi..."

"Mẹ, mẹ nghe con nói, mẹ nghe con nói!" Chu Vĩ Xuyên làm gì dám lớn tiếng, kìm lại giọng mình, thấp giọng, xấu hổ nói với bà ta: "Đó là tình nhân của con, Diệp Thanh Hà là tình nhân của con đó!"

"Đúng không, mẹ đã nói rồi mà, cô ta là... anh nói cái gì?" Khương Lâm Nguyệt trừng to hai con mắt, không thể tin nổi nhìn Chu Vĩ Xuyên, "Anh vừa nói cái quái quỷ gì?"

"Mẹ đừng làm loạn nữa được không, con xin mẹ đó, còn làm nữa, nhà họ Chu chúng ta xong đời!" Chu Vĩ Xuyên nắm lấy tai mình, đau đến suýt xoa, vừa tức vừa lo, có chút hận nói: "Mẹ định ép con nói mấy lần, để người ta nghe thấy hết sao?"

Hắn cắn chặt răng, như thể cắn đứt cả lưỡi của mình, khàn giọng nói, "Xem như con cầu xin mẹ, đừng làm loạn nữa được không! Mau đi xuống!"

Khương Lâm Nguyệt mê man, ngu rồi, động tác giống như cái máy bị kẹt.

Bà ta luôn cho rằng người nɠɵạı ŧìиɦ là Thích Nguyên Hàm, tốn công tốn sức tìm cách dằn vặt Thích Nguyên Hàm, không ngờ... không ngờ người đáng hận lại là con trai bà ta, mà con trai bà ta còn thẳng thừng khí thế nói, yêu cầu bà ta không làm loạn nữa...

Bà ta như thể đã khai quật được chiếc hộp ma thuật Pandora, cứ ngỡ là báu vật, hào hứng mở hộp ra, lại không nghĩ đến toàn bộ đều là tai họa không thể đưa ra ánh sáng.

Bây giờ mới kịp nhận ra, bà ta mới là trò hề.

Hahahaha.

Buồn cười quá, một bộ phim hài hay nhất thế giới.

Thích Nguyên Hàm thật sự không nhịn nổi cười ra tiếng.

Trong đám người hoảng sợ, vào khoảnh khắc mọi người bị xé nát mặt nạ, cô cúi đầu, tay che miệng, khóe miệng run rẩy từng chút một.

Cười chảy cả nước mắt.

Vui quá.

Nhìn đám người giả tạo, từng ức hiếp cô, từng người nhếch nhác ôm đầu chạy loạn như lũ chuột nhắt, trong lòng cô thật sự rất vui.

Sao Diệp Thanh Hà lại tuyệt vời đến vậy.

Khương Lâm Nguyệt bị kéo xuống, trong tay còn cầm micro, bà ta ngồi trên ghế như cái vỏ rỗng không linh hồn.

Trong giây lát, bà ta quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm nghiêng đầu, dáng vẻ rất buồn rất buồn nhìn lại bà ta, vào lúc bà ta tức giận, cô lại nhếch môi, nhướng mày nhìn bà ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.