Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 41: Quan tâm nàng.



Cả đoạn đường mọi người đều rất im lặng.

Hai người ngồi đằng trước ngại nói chuyện, Thích Nguyên Hàm biết mình không đẳng cấp như Diệp Thanh Hà, cũng không dám đáp lời Diệp Thanh Hà, sợ nàng tán tỉnh không biết điểm ngừng, bản thân không đỡ nổi, một nhóm người bình yên đến khu nhà phương Tây.

Thư ký Dương dẫn đường, đưa theo bọn họ vạch ra phạm vi của khu nhà phương Tây, anh ta giới thiệu: "Diện tích rất lớn, quy hoạch cụ thể như thế nào thì còn phải bàn bạc kỹ, con đường này, còn có nhiều hộ chống đối không chịu dời đi rất khó giải quyết."

"Bây giờ còn chưa khai phá, đừng gọi là hộ chống đối." Thích Nguyên Hàm không phải là bắt bẻ cách dùng từ, cô đã ở đây từ nhỏ đến lớn, rất hiểu văn hoá con người nơi đây, thật ra mọi người đều trông mong nhanh chóng khai phá mở rộng.

Với lại người sống ở mảnh đất này, nhà rất giàu có, cơ bản đều kinh doanh vụn vặt, không có ý nghĩ kiếm nhiều tiền hơn sau đó đi đắc tội với chính phủ.

Nếu như không có nguyên nhân đặc biệt, đều sẽ đồng ý xây dựng lại.

Thư ký Dương chỉ con đường đối diện, nói: "Sau này ở đây sẽ là trung tâm, con đường này bị phá hoại rất nghiêm trọng, xây dựng bất hợp pháp rất nhiều, chúng ta muốn lấy được dự án, mấu chốt là nằm ở đây."

Anh ta đã đến vài lần, đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Trước đây nhà phương Tây còn chưa được xem trọng, không ít người kinh doanh ở con đường này, lúc đó mọi người không coi trọng văn hóa, đã xây lại không ít địa điểm. Nếu như vứt bộ lọc lịch sử, kỳ thật ở đây có không ít kiến trúc bất hợp pháp.

"Kiến trúc sư." Thích Nguyên Hàm gọi một tiếng.

"Có." Diệp Thanh Hà đáp lời, bước lên trước một bước.

Nàng đáp có hơi nhanh, Thích Nguyên Hàm còn chưa kịp phản ứng, ngập ngừng giây lát, Thích Nguyên Hàm hỏi: "Em có ý tưởng gì với con đường này không?"

Thích Nguyên Hàm không có mong đợi gì lớn, chỉ là muốn nghe ý kiến, dù sao thì Diệp Thanh Hà chỉ thiết kế nội thất nhà cửa, còn do Chu Vĩ Xuyên nhét vào công ty, về quy hoạch mặt đường ngoài phố, chắc nàng không biết nhiều.

"Em cảm thấy tốt nhất là khôi phục lại dáng vẻ của thế kỷ trước, như vậy mới có giá trị lịch sử hơn, chúng ta vừa đi vừa nói."

Diệp Thanh Hà đứng bên cạnh Thích Nguyên Hàm, lần trước Thích Nguyên Hàm đã dẫn nàng đến đây, Diệp Thanh Hà quen đường chỉ, nói: "Ví dụ như những bức tường này đều được xây từ gạch đỏ rồi quét sơn, sau này chắc chắn phải dỡ bỏ, cuối cùng đổi thành quảng trường nhỏ ngày trước. Đây là đường ray xe điện, cũng bị chiếm rồi, bị chủ hộ gia đình sửa thành sân trước, trông như đất tư nhân, thật ra là cố ý sửa đổi."

Nàng nói nghiêm túc, lại như rất chắc chắn, thu hút sự chú ý của mấy người, Thích Nguyên Hàm không ngờ nàng lại hiểu biết nhiều đến vậy, cô sống ở đây lâu như vậy, từ khi bắt đầu có ký ức, ở đây đã như vậy rồi.

Thư ký Dương nghe xong cũng sững sờ, nghi ngờ nói: "Tôi tìm rất nhiều tư liệu, tài liệu cũ nhất là ghi chép sự tồn tại của con đường này, theo như cô nói, phục hồi lại con đường cùng quảng trường nhỏ, chúng ta phải đi yêu cầu chủ hộ trả đất trước tiên, đi làm công việc của chủ hộ... lượng công trình quá lớn."

Mảnh đất nảy bị chiếm đã một trăm năm, trở thành đất sở hữu tư nhân của chủ hộ, đừng trông nó là một mảnh nhỏ như vậy, nhưng với giá nhà hiện tại, cũng phải gần triệu, chủ nhà làm sao nỡ trả lại đất. Họ mà mua lại, tiền có đủ hay không không nói, quan trọng nhất là, sau khi mua được, có thể sẽ bị quy hoạch thành đất của nhà nước, cũng không thuộc quyền sở hữu của công ty.

Vấn đề bên trong rất hóc búa, công ty lấy dự án này, chắc chắn mục tiêu là kiếm tiền, Diệp Thanh Hà nói như vậy, công ty còn chưa kiếm được tiền, đã phải đầu tư một khoản tiền lớn, rất không thoả đáng.

Thích Nguyên Hàm hỏi nàng: "Em có được những thông tin này từ đâu?"

Diệp Thanh Hà nói: "Tài liệu lịch sử kiến trúc, con đường này là do kỹ sư kiến trúc rất nổi tiếng ở thế kỷ trước thiết kế, hồi nhỏ chúng ta còn từng được học bài văn của bà ấy, trong tác phẩm bà ấy từng nói, thiết kế cần phải bố trí theo một không gian nhất định, nền móng, độ cao, và phòng chống động đất... những yếu tố này bắt buộc phải suy xét tới, nếu như chỉ cân nhắc đến quang cảnh, vậy khác gì với dán giấy."

"Nói đơn giản hơn, đa phần những người mua nhà đều biết một điều, hướng Nam, chị quan sát kỹ sẽ thấy, căn nhà này vì chiếm thêm đất mà đã thay đổi hướng. Ngoài ra xây đường thì thứ đầu tiên cần cân nhắc đến là gì? Tiện lợi, mặc dù hiện tại đã không còn dùng xe điện thời đó, nhưng chị quan sát kỹ..."

Bóng cây loang lổ, nàng đi dọc theo con đường hoang tàn, từng bước từng bước vòng quanh cây hoè, sau đó đứng yên, "Chị nhìn thấy chưa?"

Thích Nguyên Hàm gật đầu.

Giữa đường, vòng qua cây, đừng nói là thuận tiện, người có kỹ thuật lái xe tốt như thế nào đi chăng nữa, cũng phải thốt lên một câu nguy hiểm.

Diệp Thanh Hà nói: "Đây là cách sửa đất điển hình."

Trò này rất xảo trá, nói một cách đơn giản, trước khi sử dụng đất sẽ vòng vùng đất lại, cho cái biển hiệu: Đường cụt, cấm người khác chiếm đất bất hợp pháp.

Năm đó từng trải qua loạn lạc, chính phủ không kiểm soát được nhiều đến vậy, không quản lý chặt chẽ như bây giờ, rất nhiều người "có đầu óc", sẽ đẩy điểm mốc lùi ra sau, lén lút mở rộng thêm sân vườn nhà mình, hôm nay chiếm thêm một tấc, ngày mai thêm mười tấc, ngày dồn tháng chứa... bọn họ đã có thể dùng mánh khóe này vì phúc lợi cho con cháu về sau.

Ban đầu Thích Nguyên Hàm còn tưởng Diệp Thanh Hà là người ngoài ngành, cái gì cũng không biết, không ngờ lúc sau Diệp Thanh Hà lại giảng bài cho một đoàn người bọn họ.

Diệp Thanh Hà lại giảng giải rất nhiều kiến thức, vốn Thích Nguyên Hàm nhìn con đường này rất bùi ngùi xúc động, cho rằng đây là sản vật của thế kỷ trước, bị văn hoá lịch sử làm mù con mắt, không ngừng cảm thán trí tuệ của kiến trúc sư.

Bây giờ nhìn lại, chỉ thấy một vùng hoang tàn.

Tất cả mọi người đều đặt tâm tư vào việc tính toán.

Khảo sát địa hình luôn khô han, sau khi Diệp Thanh Hà nói như vậy, đã trở nên thú vị, Thích Nguyên Hàm không nhịn được dành mọi ánh mắt cho cô, khoé môi bất giác cong.

Ngắm nhìn mãi.

Tiểu Chu cũng nhìn Thích Nguyên Hàm, say sưa mê mẩn.

Diệp Thanh Hà ăn nói giỏi thế, một chút cũng không tệ như mọi người bàn tán, nàng rõ ràng rất thông thái, hiểu rộng, chẳng được mấy người giỏi như nàng, đúng với câu nói đó: Ánh sáng rực rỡ của sự khiêm nhường chọc mù mắt chó của cô ta!

Còn có Thích tổng.

Rất nhiều người ở công ty xì xào về cô, cho rằng cô được gả vào nhà giàu, cả đời này không cần lo ăn lo mặc, đã đứng trên đỉnh cao của đời người, không có người phụ nữ nào không ngưỡng mộ cô.

Lúc trước Tiểu Chu cũng cho rằng, Thích Nguyên Hàm gả được mối ngon, còn có người chồng yêu thương cô, bản thân xinh đẹp, có thể vui vẻ làm phú bà cả đời, đây là cuộc sống mà cô gái nào nằm mơ cũng muốn.

Nhưng mà, gần đây cô ta nhìn Thích Nguyên Hàm bận tối mắt tối mũi, nghiêm túc chăm chỉ làm việc, bộ lọc ống kính lúc trước liền vỡ tan tành, Thích Nguyên Hàm là một người phụ nữ vừa thông minh vừa có năng lực, trước đây công ty sắp xếp cô như vậy, thật là không biết trọng dụng nhân tài.

Cứ nhìn mãi, cô ta lại không nhịn được nghĩ.

Diệp Thanh Hà đẹp như vậy, Thích Nguyên Hàm cũng đẹp như vậy, đôi bên đều rất có năng lực, còn cần đàn ông làm cái gì, cực kỳ hợp nhau.

Hic hic hic.

Mình đúng là đầu toàn yêu với đương, bị Thích tổng nói trúng tim đen rồi.

Trong lòng Tiểu Chu chửi mình sấp mặt, hơi quật cường giây lát, nói: "A, Thích tổng, tiểu thư Diệp, hai người ghê quá, nếu như đổi giới tính, em là phụ nữ cũng muốn gả cho hai người, tình yêu nảy mầm!"

Diệp Thanh Hà liếc cô ta một cái, giọng điệu có hơi cứng rắn, "Sao, là phụ nữ thì không gả được à?"

"Hả?" Tiểu Chu sững sờ, cô ta thật ra đang khen Diệp Thanh Hà, nhưng mà nói như thế lại làm Diệp Thanh Hà không vui, cô ta khá là hoang mang, muốn biết mình nói sai chỗ nào rồi.

Diệp Thanh Hà lại nói: "Phụ nữ không bằng đàn ông chỗ nào?"

"Cái này..." Tiểu Chu cũng không nói nên lời, liền liếc sang mười mấy gã đàn ông đi cùng họ, mười mấy người đàn ông này, lúc Diệp Thanh Hà nói thẳng thừng như vậy, đều rất im lặng, như bọn câm không đáp trả được.

Người đàn ông duy nhất có thể nói chuyện là thư ký Dương, còn là tên thích diễn sâu, luôn đặt vấn đề. Nhưng khi nghe thì, chẳng có câu nào anh ta nói được trọng điểm....

Diệp Thanh Hà nói: "Con gái không tốt sao, lúc nào cũng mềm mại thơm ngát, còn cưng chiều cô yêu cô, còn bảo vệ cô, nấu cơm cho cô làm ấm giường cho cô, biết cô mặc bộ quần áo nào đẹp, biết cô hôm nay nên trang điểm như thế nào, cô ấy còn có thể ngồi ở trước gương tô son vẽ lông mày cho cô, nếu như cô bị ốm, cô ấy sẽ ân cần chăm sóc cô, đau lòng vì cô."

Tiểu Chu: "..."

Cô ta ngẫm nghĩ lại, ngày trước sao cô ta lại cứ thích lũ đàn ông đầu gỗ nói uống nhiều nước nóng, khiến cho cô ta không chịu nổi, nổi giận một trận liền chia tay.

Diệp Thanh Hà lại nói: "Cô có thể tìm hiểu, hiện tại phụ nữ đều đứng đầu ở nhiều lĩnh vực, mọi ngành nghề đều có bóng dáng của họ."

Tiểu Chu: "..." Đích thực là như vậy.

Lúc cô ta còn đi học, mấy học sinh đứng đầu lớp đều là nữ.

Phụ nữ đang tiến lên trước so với đàn ông ở khắp nơi.

"Nói về thể vực, cô có thể tìm hiểu thế hội Olympics, phụ nữ cũng không kém so với đàn ông, cử ta nè, chạy ngắn chạy dài nè, đều rất xuất sắc."

Diệp Thanh Hà nói, rồi quay đầu nhìn mấy người đàn ông phía sau, nói tiếp: "Tôi không phải xem thường các anh, tôi luôn tôn trọng những người đàn ông xuất chúng, tôi chỉ đang chứng minh, khi lựa chọn bạn đời, phụ nữ cùng phụ nữ cực kỳ hợp đôi, nếu các anh cho rằng phụ nữ không được, cũng có thể cảm thấy đàn ông cùng đàn ông cực kỳ hợp đôi."

Tất cả đàn ông đều rất trầm mặc, không phản bác được, bởi vì bọn họ đều rất thích phụ nữ, phụ nữ thật sự rất tuyệt vời.

"E hèm."

Thích Nguyên Hàm nhắc nhở họ tập trung, đừng có mà lạc đề nữa, hôm nay họ đến đây chủ yếu là khảo sát địa hình, không phải tranh luận về xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ.

Chủ yếu là nếu như cô còn nghe nữa, cô sợ cô sẽ vỗ tay cổ vũ Diệp Thanh Hà.

Nói rất đúng, cô phải chứng minh bản thân, gϊếŧ chết nhà họ Chu.

Diệp Thanh Hà làm lơ cái ho của cô, cứng cổ bổ sung hết câu nói phía sau.

Thích Nguyên Hàm lườm Diệp Thanh Hà một cái.

Diệp Thanh Hà liền cười toét miệng.

Nàng thật to gan, trước mặt nhiều người như vậy dám chứng minh xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ của mình, không sợ người khác bàn tán sao, không sợ Chu Vĩ Xuyên biết sao?

Nghĩ kỹ lại thì, đây chính là tính cách của nàng.

Nếu như nàng giấu diếm, làm sao có thể là yêu tinh Diệp Thanh Hà chứ.

Tiểu Chu nghe say sưa, lại cho rằng không nên, cô ta cảm thấy quan niệm tình yêu của Thích Nguyên Hàm tương đối đúng đắn, muốn đi hỏi Thích Nguyên Hàm, cô ta đi đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, "Thích tổng, yêu phụ nữ, chị thấy nên hay không?"

Sau đó, cô ta liền nghe thấy một câu hỏi vặn lại, "Thế em có muốn cong không?"

Tiểu Chu lưỡng lự lắc đầu, "Em mà cong, ba mẹ em sẽ cắt đứt quan hệ với em, sau đó đánh chết em."

"Thế thì em đi sang chỗ khác mà đứng cho vững, trả lại vị trí cho tôi, được không?" Diệp Thanh Hà nở một nụ cười dành cho cô ta, vừa rồi trả lời là Diệp Thanh Hà, Thích Nguyên Hàm vẫn còn đang suy nghĩ câu trả lời, còn chưa kịp nói lý lẽ với Tiểu Chu.

Tiểu Chu ngại ngùng, mẫn cảm nhận ra bản thân bị chĩa mũi nhọn vào rồi, trong lòng cô ta không được thoải mái, mặc dù Diệp Thanh Hà đang cười với cô ta, đối với cô ta khá lịch sự, thực tế thì tính công kích ở bên trong cực kỳ mạnh mẽ.

Cô ta cũng không biết nên nói gì, lùi ra sau hai bước.

Diệp Thanh Hà đứng ở vị trí của cô ta, nói một câu cảm ơn.

Tiểu Chu cứng mặt, không nói gì.

Ở công ty có rất nhiều tin đồn về Diệp Thanh Hà, dường như không ai có thể chịu đựng được nàng, người ở bộ khác nghe thấy tên nàng cũng cau mày.

Bây giờ muốn cười, cũng phải nói chuyện hợp, Diệp Thanh Hà hình như chưa bao giờ lấy lòng hùa theo ai, nàng luôn làm theo ý mình, cảm xúc biểu lộ hẳn ra trên mặt.

Tiểu Chu khuyên giải bản thân, có nhiều người có tính cách như vậy, những người này trông vẻ khó ở, thực ra không có ý xấu, ăn ngay nói thẳng mà thôi.

Đang nghĩ, cô ta liền nghe thấy một thanh âm ngọt ngào du dương.

Giống như đột ngột đang lạnh thì nóng, xuân về trăm hoa đua nở.

Nhẹ nhàng, Diệp Thanh Hà mang theo sắc thái dò hỏi mà nói: "Chị, chị muốn ăn kem không?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Không muốn."

Diệp Thanh Hà ngập ngừng vài giây, lại nói: "Vậy chị dâu có muốn ăn không?"

Thích Nguyên Hàm vẫn nói: "Chị dâu cũng không muốn ăn."

"Không, chị dâu muốn." Diệp Thanh Hà chắc chắn nói.

Thích Nguyên Hàm liếc nàng một cái, Diệp Thanh Hà đi mua một túi kem về, bên trong có hai que kem, một que màu vàng một que màu đỏ, nàng bóc hai que kem ra, đưa cho Thích Nguyên Hàm que màu đỏ, nói: "Que này vị dưa hấu nè."

Thích Nguyên Hàm do dự không biết nên lấy hay không, Diệp Thanh Hà đã nhét thẳng vào tay cô, kem tan nhanh, Thích Nguyên Hàm cắn một miếng, sau đó cô đi mua hơn mười bịch kem, đưa cho những người đến đây mỗi người một bịch.

Diệp Thanh Hà mím môi, cắn một miếng kem thật to, vang lên tiếng két két, để thể hiện bất mãn ở trong lòng.

Hiện giờ đã không còn sớm, Thích Nguyên Hàm hỏi Tiểu Chu, "Em nói với họ là hôm nay đi ăn, hay ngày mai?"

Tiểu Chu nói hẹn hôm nay, sinh vật hoạt động như bọn họ, hiếm khi mới có ngày nghỉ, thứ bảy chủ nhật không muốn ra đường, bữa ăn có ngon đến mấy, đối với bọn họ, cũng không bằng nằm trên giường hai ngày, thoải mái suy sụp hai ngày.

Thích Nguyên Hàm tính toán thời gian, nói: "Phải về sớm hơn, chạy xe qua đón họ."

Cô nhìn thư ký Dương đang chuẩn bị kết thúc công việc, hỏi: "Thư ký Dương, anh có muốn đi cùng không?"

Thư ký Dương vừa mới chuyển đến, không quen với người bộ phận họ, nói chính xác, anh ta vẫn chưa được tính là người của bộ phận này, chỉ là tạm thời gắn tên vào đây.

Tính cách anh ta khá kiêu, lúc làm việc, không thích hợp tác với người của bộ phận, luôn vênh váo tự đắc chỉ huy người khác làm việc.

Thư ký Dương lắc đầu, "Không cần đâu, tôi còn phải về chuẩn bị tài liệu, có điều có thể cho tôi một ít thời gian nói chuyện được không?"

Thích Nguyên Hàm ăn xong que kem trong tay, vứt vỏ vào sọt rác, lấy khăn giấy lau tay, cô đi lại dưới cây hoè, "Anh nói đi, có chuyện gì."

Thư ký Dương nói: "Tôi suy nghĩ kỹ về chuyện mà Diệp Thanh Hà nói, những tư liệu mà cô ấy nói ra đều đọc được từ sách, không có bằng chứng xác thực, nghe có vẻ giả. Chị phải biết, rất nhiều lúc, tác giả vì tác phẩm, vì thu hút người đọc, sẽ cố ý phóng đại sự thật."

Ngược lại Thích Nguyên Hàm rất tin tưởng những lời Diệp Thanh Hà nói, người hám lợi chuyện gì cũng làm được, đừng nói đến chuyện sửa đổi đất, ông cụ không phải điển hình sao, vì cái phòng của nhà cô, mà bán đứng lương tâm?

Cô nói: "Thư ký Dương, anh đừng ví tài liệu lịch sử như tiểu thuyết, anh nhìn thấy sách toán học ghi một cộng một bằng một trăm chưa?"

Thư ký Dương mím môi, không được vui cho lắm.

Thích Nguyên Hàm cười, "Thư ký Dương, ông nội bảo anh sang chỗ tôi, chắc là muốn để anh giúp đỡ tôi, nhưng những ngày này, tôi không thấy anh làm được việc gì thiết thực, mà luôn thấy anh tính toán mưu đồ, tôi rất thất vọng về anh, hy vọng anh có thể thể hiện bản lĩnh thật sự của mình vào những công việc tiếp theo, tôi muốn lấy dự án này, không muốn tính kế đi tính kế lại với người ta."

Cô cười rất chân thành, không có ý tứ xem thường anh ta, là lời khuyên nhủ thật lòng, "Tôi biết anh có năng lực, không thì ông cũng không tán thưởng anh như vậy, nhưng một nhân tài kỹ thuật như anh lại cứ muốn chơi trò gián điệp, thật sự không vui vẻ gì. Tôi nghĩ anh cũng không giỏi mấy thứ này đâu nhỉ?"

Thư ký Dương sững sờ, cảm xúc trên mặt dần dần biến mất, bừng tỉnh lúng túng nhìn Thích Nguyên Hàm, như thể sau khi bị vạch trần, thẫn thờ trong giây lát.

Gió nổi rồi, Thích Nguyên Hàm đóng cúc áo khoác, quay người vẫy tay với Tiểu Chu, "Đi thôi, đi ăn tiệc."

Tiểu Chu ngồi ở ghế lái, Thích Nguyên Hàm ngồi ở ghế sau, Diệp Thanh Hà lại ngồi bên cạnh cô, Tiểu Chu liếc trộm từ kính chiếu hậu, hỏi: "Thích tổng, chúng ta đi đâu ăn vậy ạ?"

"Nơi trồng trúc, ở đó có lầu trúc, nếu như đến sớm, em còn có thể chèo thuyền."

Tiểu Chu hoang mang, nói: "Sao em chưa từng nghe thấy."

Thích Nguyên Hàm nói: "Lần trước đến đó ăn, tôi mời tiệc một đoàn phú bà với phu nhân, họ đều nói đồ ăn ngon."

Tiểu Chu phấn khích nói: "Đậu xanh! Tất nhiên là phải đi, em chắc chắn phải đi!"

Thích Nguyên Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, ống tay áo bị kéo, Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị đang ngắm ai vậy?"

"Thư ký Dương, xem anh ta tỉnh ngộ chưa." Thích Nguyên Hàm nói.

Diệp Thanh Hà liền nói: "Một người đàn ông gần bốn mươi rồi, có cái gì đẹp đâu. Chẳng lẽ cô gái xinh đẹp mơn mởn không đẹp bằng anh ta sao?"

Thích Nguyên Hàm nhìn sang ghế trước, nói: "Đúng vậy, Tiểu Chu khá xinh, Tiểu Chu, đối tượng xem mắt lần trước thế nào?"

Tay Tiểu Chu trượt mạnh, cô ta mạnh mẽ nắm chặt vô lăng, khóc không ra nước mắt, muốn nói Thích tổng chị đừng quan tâm em như thế, em cảm thấy Diệp Thanh Hà chĩa mũi nhọn vào em rồi, em đỡ không nổi.

Thật ra, lần xem mắt trước của cô ta tan tành rồi, cô ta ghi nhớ lời dặn của Thích Nguyên Hàm, có thể cho con trai đưa về, nhưng không chấp nhận yêu cầu ở lại. Cậu con trai kia đưa cô ta về, liền nói khát nước, muốn vào nhà cô ta uống nước, cô ta để tâm đến, từ chối rồi, không lâu sau hai người liền chấm dứt.

Tiểu Chu nói: "Vẫn ổn, còn đang trong giai đoạn tìm hiểu."

"Ừm, bản thân kéo dài lâu chút, tìm người chín chắn một chút." Thích Nguyên Hàm nói.

Diệp Thanh Hà khẽ chậc một tiếng.

Thích Nguyên Hàm dựa vào cửa, nhắm mắt, chợp mắt một lúc.

Diệp Thanh Hà độc thoại nói: "Sở thích của chị cũng đa dạng quá nhỉ, lúc thì thích em gái học sinh sa ngã thanh thuần, lúc thì thích chín chắn đáng tin, em sắp không diễn xuể..."

Thích Nguyên Hàm mệt rồi, uể oải không muốn nói chuyện.

Nhưng Diệp Thanh Hà vừa lên tiếng, cô liền nhịn không được muốn đáp lời, chỉ là hiện tại cô nói chuyện không được trôi chảy, phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.

Thích Nguyên Hàm suy nghĩ xong rồi mới chuẩn bị mở lời.

Sau đó, cô nghe Diệp Thanh Hà tự mình độc thoại, "A ô, cũng chỉ có em biết diễn, đổi người khác chắn chắn ăn rồi tiêu rồi cơ."

Nguyên Hàm nhịn tức, suy nghĩ, cô lúc này lẽ ra ngỏm luôn thì tốt, cô cười khẩy: "Hơ hơ, sao nào, yêu tôi sợ rồi hả?"

Diệp Thanh Hà trầm giọng, rất cảm khái nói: "Không sao, em tiêu được hết, người như em không có ưu điểm gì, chỉ được cái dạ dày to."

Như thể Thích Nguyên Hàm đói khát lắm không bằng.

Thích Nguyên Hàm nhìn ra phía trước, sợ Tiểu Chu nghe rồi nghĩ linh tinh. Tiểu Chu lái xe khá chắc tay, chắc là không nghe thấy.

Nhưng vẻ mặt Tiểu Chu trông có vẻ phức tạp.

Diệp Thanh Hà lại nói: "Chị dâu, em nói hợp lý chứ."

Nàng cố ý nâng giọng, có lẽ là cho rằng, nàng nâng tone giọng nói lên, người khác sẽ nghĩ hai người họ trong sạch, không có quan hệ ám muội.

Thích Nguyên Hàm cực kỳ muốn nói, em chăm chỉ học môn văn vào, hai từ "có tật giật mình" với "bịt tai trộm chuông" cực kỳ hợp với em.

Cô đẩy đầu của Diệp Thanh Hà ra, "Đừng phiền chị."

Diệp Thanh Hà lại tựa lại đây, "Ây da, em còn nhiều chuyện chưa nói mà."

Thích Nguyên Hàm đẩy ra lần nữa, "Cút xa chút."

"Ây da, đừng xấu hổ, nói chuyện thêm lúc đi mà." Diệp Thanh Hà vô phép vô tắc.

Đến kỳ rồi sao, sao nàng giống như con mèo phát dục vậy.

Thích Nguyên Hàm không hiểu, dứt khoát không tiếp lời.

Cô ngẫm nghĩ, một mình Diệp Thanh Hà không quẩy nổi đâu.

Sự thật chứng minh, Diệp Thanh Hà rất thích đùa nghịch, vứt mình nàng lên sao hoả, nàng có thể bay vòng quanh sao hoả, chơi trò nữ thần tung hoa.

Thích Nguyên Hàm: Sao em ấy có thể phóng túng như vậy?

Phía trước Tiểu Chu tập trung cẩn thận lái xe, nghĩ thầm: Không phải tôi tự luyến, tôi cảm thấy cô ấy phóng túng như vậy là vì tôi... là để cho tôi xem.

Mãi đến khi đến cửa công ty, Diệp Thanh Hà mới tém tém lại, mắt Thích Nguyên Hàm trùng xuống, bất lực nói: "Em thật sự phiền lắm, Diệp Thanh Hà."

Diệp Thanh Hà nói: "Em xin lỗi, em sẽ chú ý."

Nàng ngậm miệng, Thích Nguyên Hàm liền có thể yên ổn nghỉ ngơi, nhưng im lặng đột ngột quá, Thích Nguyên Hàm rất không quen, cảm thấy cả người không thoải mái, muốn kêu nàng nói chuyện, lại ngại mở lời.

Xem ra, cô không phải ghét Diệp Thanh Hà ồn ào.

Đến nơi, Thích Nguyên Hàm ngáp ngắn ngáp dài, lại buồn ngủ rồi.

Thích Nguyên Hàm đến lầu trúc một lần, được tính như là khách quen ở đây, ông chủ tiếp đãi khách nhiệt tình, sắp xếp một phòng yên tĩnh cho bọn họ.

Thích Nguyên Hàm không có hơi sức nào nữa, không muốn nói chuyện, đồ ăn đều tùy mấy người Tiểu Chu gọi, lúc ăn, cô cũng không có khẩu vị, cô đẩy thức ăn sang Diệp Thanh Hà, "Em ăn đi, món này cũng không tệ."

Diệp Thanh Hà cũng ăn một chút, lần trước nàng ở dưới lầu ăn ít dưa hấu, lần này nhấm nháp lâu hơn, gật đầu khen kỹ năng nấu nướng của nhà bếp.

Ăn hai tiếng đồng hồ, Thích Nguyên Hàm hỏi mấy người Tiểu Chu có muốn ở lại qua đêm không, mấy người Tiểu Chu đều phải về, Thích Nguyên Hàm liền gọi xe chở họ về.

Tinh thần Thích Nguyên Hàm không tốt không lái xe, cô vốn muốn nhờ Tiểu Chu chở, Diệp Thanh Hà nói tiện đường, nàng ngồi trên ghế lái, chở Thích Nguyên Hàm về nhà, dọc đường nàng không nói chuyện, im lặng rất không giống nàng.

Buổi tối, tắm xong, Thích Nguyên Hàm định đi ngủ, nhận được vài tệp dữ liệu, là thư ký Dương về sửa lại lần nữa.

Nói anh ta hai câu, đã thật sự khích lệ anh ta.

Thích Nguyên Hàm xem được lúc, wechat kêu ting ting.

Diệp Thanh Hà: [Chị dâu ơi em về nhà rồi, chị ngủ chưa? Nhìn thấy chị buồn ngủ như vậy, em còn ngại quấy rầy chị.]

[Đừng thức đêm!]

Thích Nguyên Hàm: [Chị rất bận, không có thời gian để ý đến em.]

Diệp Thanh Hà: [Nghe em, ngủ sớm đi, không thì em đau lòng.]

Thích Nguyên Hàm cười ra tiếng, gõ chữ: [Đau lắm không? Có cần gọi bác sĩ đến khám cho em không?]

Diệp Thanh Hà: [Chị dâu thổi thổi cho em em liền không đau nữa.]

Thích Nguyên Hàm không trả lời nàng.

Diệp Thanh Hà lại nói: [Lạc đề rồi, chị ngủ sớm đi.]

[Thật đó, không được thức đêm đâu, hôm nay chị đã mệt như vậy rồi, chắc chắn là trong người khó chịu, em giúp chị gọi chạy việc vặt mua thuốc cảm nhé?]

Diệp Thanh Hà: [Bây giờ vẫn khó chịu hả?]

[Buồn ngủ thì ngủ ngay đi.]

Nàng biết cách nói chuyện quá, còn làm chậm trễ công việc của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm trả lời một chữ được, lập tức đi xem tài liệu, dự định xử lý công việc trước, xem hết thì ngủ, không trả lời Diệp Thanh Hà nữa.

Đọc được nửa giờ đồng hồ, Thích Nguyên Hàm cảm thấy thư ký Dương vẫn chưa nói ra được trọng điểm, anh ta cố ý tránh né những điều Diệp Thanh Hà nhắc đến, chắc là trong lòng vẫn không phục.

Thích Nguyên Hàm không hài lòng với những tài liệu này, cảm thấy cần thiết phải đưa Diệp Thanh Hà đến văn phòng làm việc của cô, nhưng mà, Diệp Thanh Hà mà phóng túng lên, văn phòng cô đỡ nổi không...

Còn đang suy nghĩ, cô lại nhận được một tin nhắn.

Diệp Thanh Hà: [Em tắm xong rồi, có phải chị đang xem tài liệu không, sao mà không nghe lời như vậy, trừng -- ]

Thích Nguyên Hàm: [Không có, bây giờ chị phải...]

Đang gõ chữ, nhìn thấy bàn phím hiện ra một biểu tượng cảm xúc có chút giống với suy nghĩ trong lòng cô, cô nhấn vào, sau đó lập tức gửi đi.

Ai biết được biểu tượng cảm xúc đột ngột trở nên cuồng dại.

Ban đầu là đầu gấu trúc, vẻ mặt nó rất phức tạp nói "emmm...", một giây sau nó bỗng nhiên nhấp nháy, nó bắt cái đầu gấu trúc khác điên cuồng hôn, hút sạch nó luôn, nói "Tôi phải hôn chết em, hahaha, rất bất ngờ phải không".

Diệp Thanh Hà: [Ây da mà, phú bà chị hoang dại quá.]

[Làm cho em khô nóng cả người, làm sao đây chứ.]

[Em cảm thấy em bị ốm rồi. Khó chịu quá nha, trong tim nóng hừng hực.]

Thích Nguyên Hàm vốn muốn thu hồi biểu tượng cảm xúc, nhìn thấy dòng tin nhắn này, liền nhắn tin quan tâm nàng, trả lời rằng: [Vậy em uống nhiều nước lạnh vào.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.