Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 42: Chúng ta hợp nhau nhất.



Hai tệp dữ liệu thư ký Dương mới gửi, không khác gì so với lúc trước, Thích Nguyên Hàm đọc xong rất nhanh, hai ngày này phải tận sức nghỉ ngơi.

Thứ hai. Thích Nguyên Hàm gọi Diệp Thanh Hà đến văn phòng làm việc.

Không phải vì gì khác, cô đã rất thất vọng với thư ký Dương, cho dù văn phòng làm việc không đỡ nổi, cô cũng phải kéo Diệp Thanh Hà qua đây giúp.

Thích Nguyên Hàm bảo Tiểu Chu đi gọi, thư ký Dương liếc cô một cái thâm sâu, hình như đang muốn nói sau này cô chắc chắn sẽ hối hận.

Diệp Thanh Hà đến khá sớm, Tiểu Chu đi ra ngoài đóng cửa lại.

Thích Nguyên Hàm nhìn thấy má nàng có hơi đỏ, quan tâm hỏi một câu trước, "Cơ thể em không sao chứ?"

"Làm sao thế." Diệp Thanh Hà vốn khá nghiêm chỉnh, nghĩ đến "nước lạnh" ngày hôm trước, nói: "Bầu không khí đang yên đang lành bị chị phá vỡ rồi."

Thích Nguyên Hàm nói: "Không có ý gì khác, chỉ quan tâm đến em chút."

Diệp Thanh Hà vuốt tóc ra sau tai, ngồi trên sô pha, nàng thở dài nói: "Haizz, uống nước lạnh không có tác dụng, ai bảo em là thanh niên máu nóng chứ, từ trong xương cốt đã rất khô nóng."

Thích Nguyên Hàm rất tích cực nói: "Nhưng mà, không phải hôm đó em nói là trong tim em nóng sao?"

Diệp Thanh Hà im lặng hai giây, nghiêm túc nói: "Chị nghe nhầm rồi, em nói trong tim rất lẳng lơ."

"Không nghiêm túc gì cả." Thích Nguyên Hàm khôi phục lại trạng thái nghiêm túc, nói: "Chị gọi em lên đây, không phải để em lẳng lơ tán tỉnh."

"Hửm? Phải làm cái gì?" Diệp Thanh Hà nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt Thích Nguyên Hàm, một khi nàng chăm chú, đôi mày cũng ẩn tình, dường như mấy ngày không nhìn thấy Thích Nguyên Hàm, muốn ngụ ý bù đắp lại.

Thích Nguyên Hàm không được tự nhiên, tránh né ánh mắt nàng, nói: "Lần trước những lời mà em nói ở khu nhà phương Tây, có chứng cứ không?"

Diệp Thanh Hà nói: "Cái đó hả, em bịa đó."

"Hả?" Thích Nguyên Hàm không hiểu cho lắm, "Cái gì bịa cơ?"

"Em không phải đọc trong tài liệu lịch sử đâu, đều là do em bịa ra đó." Diệp Thanh Hà cười, nhìn rất ác liệt, nàng dường như không ý thức được mình đang nói gì. Nàng lại nói: "Tài liệu lịch sử có viết chi tiết như thế nào đi chăng nữa, cũng không viết kĩ đến cả gạch ngói. Tất nhiên là em đọc được ở nơi khác rồi."

Thích Nguyên Hàm trầm mặc nhìn nàng.

Đang yên lành, tại sao phải nói lấp lửng như vậy?

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Lúc đó vì sao em lại nói dối? Nói rõ ra không được sao?"

Diệp Thanh Hà nói: "Những chuyện này đều là tư liệu tốt, có nó, lấy dự án sẽ như hổ mọc thêm cánh."

Chính xác là vậy, Thích Nguyên Hàm gật đầu, nàng lại nói: "Em không thể đưa những tư liệu tốt này cho chị nha."

Thích Nguyên Hàm lại không nghĩ đến chuyện này, không biết nên trả lời nàng như thế nào, liền vào vấn đề chính mà nói: "Em lấy được tư liệu gì?"

Diệp Thanh Hà cố ý không nói, "Chị đoán thử xem."

"Không đoán ra." Thích Nguyên Hàm không thèm nghĩ ngợi.

"Chị không để tâm suy nghĩ." Diệp Thanh Hà đứng dậy đi đến bên cạnh bàn làm việc của cô, ngón tay rơi lên bàn gõ hai nhịp, trách cứ nói: "Chị qua loa quá, không thử đoán được sao, không đoán thử thì làm sao biết?"

Ngày trước Thích Nguyên Hàm đều nhận dự án về khu du lịch, khách sạn, lần đầu làm về lịch sử, cô xem như người mới vào nghề.

Cô hỏi: "Lấy từ bạn của em sao?"

Diệp Thanh Hà lắc đầu, lắc lắc ngón tay, "Không phải."

Thích Nguyên Hàm không nghĩ ra, "Em gợi ý đi."

Diệp Thanh Hà nói: "Em chỉ lừa thư ký Dương một nửa."

Lời nói dối mà, tất nhiên là nửa giả nửa thật động lòng người nhất.

Thích Nguyên Hàm nói: "Em thật sự tìm được những chứng cứ xác thực ở trong sách ghi chép , nhưng em lại nói với thư ký Dương là không có? Còn lừa anh ta là lấy từ trong tài liệu lịch sử?"

"Thông minh." Diệp Thanh Hà nói, "Ảnh của thế kỷ trước rất khó tìm, nhưng mà có thể tìm được bản đồ thiết kế, mấy bức ảnh thì không có tác dụng gì với công trình, nếu như có bản đồ thiết kế, lại là một chuyện khác rồi."

Thư ký Dương luôn đi theo ông cụ, về phương diện thu thập tư liệu nguồn gốc lịch sử là một thế mạnh, chỉ đáng tiếc, anh ta không thuộc chuyên ngành kiến trúc, có những thứ anh ta hoàn toàn không biết.

Nói về cái chuyện bản đồ thiết kế này, Thích Nguyên Hàm nhớ ra, lần trước lấy hòn đảo, không phải Diệp Thanh Hà cũng đưa bản đồ thiết kế cho cô sao, nói là nàng lấy từ chỗ bạn mình.

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Bản đồ thiết kế này rất phổ biến sao?"

"Không không không." Diệp Thanh Hà lắc đầu, "Cái này tuyệt đối không phổ biến, cứ cho là phổ biến, bọn họ cũng không lấy được bản hoàn chỉnh."

Nói xong,  nàng để ngón tay lên cằm, nhẹ nhàng gõ hai cái, càng lộ ra vẻ phong tình trêu ghẹo hơn, như thể đang nói: Chị mau hỏi, mau hỏi đi.

"Em có bản hoàn chỉnh?" Thích Nguyên Hàm theo ám chỉ của nàng mà hỏi mà hỏi.

Diệp Thanh Hà gật đầu: "Ừm... có đó, em cũng chỉ tìm được bản vẽ tay thôi."

Bản vẽ tay? Thích Nguyên Hàm kinh ngạc.

Im lặng giây lát, Thích Nguyên Hàm nhìn nàng, đôi mày khẽ nhíu. Diệp Thanh Hà nghiêng đầu, hỏi: "Sao thế, không vui sao?"

"Không có gì." Thích Nguyên Hàm cầm bút máy, chỉ ra vị trí bên ngoài, nói: "Em lên này đi, đến lúc đó làm việc ở ngoài kia."

"Em lên đây làm việc?" Diệp Thanh Hà chỉ bản thân mình, không chắc chắn hỏi, sau khi Thích Nguyên Hàm gật đầu, nàng cười: "Tốt như vậy cơ à."

Thích Nguyên Hàm nói: "Quản lý văn phòng làm việc của chị rất nghiêm khắc, không có phòng làm việc riêng cho em, em cân nhắc cho kỹ rồi nói lại với chị cũng không muộn."

"Cái này mà còn cần cân nhắc sao?"

Diệp Thanh Hà nói: "Bây giờ có thể chuyển lên không?"

Nàng không đợi được đi lòng vòng trong phòng, dường như đang nhìn xem, vị trí nào tương đối phù hợp để cho nàng làm việc.

Thích Nguyên Hàm cắt ngang nàng, chỉ ra bên ngoài, "Đừng nhìn nữa, phòng làm việc không có nơi cho em ngồi."

Nàng ồ một tiếng, đi đến bên cạnh bàn làm việc của Thích Nguyên Hàm, ngón tay trượt dài trên mép bàn, nói: "Không cần phiền phức như vậy, em ngồi đây cũng được, chị xem, như thế này..."

Nàng nhẹ nhàng chống tay, ngồi lên bàn làm việc của Thích Nguyên Hàm, "Có phải rất thuận tiện hay không, khi chị tìm em, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy em."

Thích Nguyên Hàm bỗng nhiên có hơi hối hận, kéo nàng lên đây làm gì, nhìn nàng phóng túng kìa, lúc này cô cực kỳ hận cái miệng này của mình.

Thích Nguyên Hàm còn đang sầu não, cửa văn phòng làm việc đã bị đẩy ra, thư ký Dương từ ngoài đi vào, nhìn thấy khung cảnh bên trong văn phòng làm việc, ấn đường anh ta động đậy, lại không nói gì nhiều, xem ra mồm miệng cũng kín kẽ.

Diệp Thanh Hà vẫn giữ nguyên tư thế, đôi chân thon dài bắt chéo, chân dài lắc lư dưới ánh đèn. Nàng cũng không hoảng sợ, trắng trợn táo bạo, cầm lấy tài liệu kiến trúc trên bàn lật xem, đúng là ngạo mạn.

Thích Nguyên Hàm ngầm thoả thuận phần ngạo mạn này, xem như không nhìn thấy.

Diệp Thanh Hà lật sách, thờ ơ hỏi: "Thư ký Dương, lúc nào tôi có thể chuyển lên đây làm việc."

Thư ký Dương đặt tài liệu trong tay lên bàn làm việc, anh ta cười, nói: "Lúc nào cũng được, tôi chỉ là một thư ký, không thể đứng ra thay mặt cho sếp, cụ thể phải xem sếp như thế nào."

Anh ta đá bóng lại đây, hại Thích Nguyên Hàm không đáp trả được, Thích Nguyên Hàm không vui vẻ mấy trả lời câu hỏi này, nói: "Lát nữa gọi người chuyển đồ của em lên đây."

Thư ký Dương lại nói: "Sắp tới có bữa tiệc xã giao, Thích tổng chị chuẩn bị cho kỹ. Toàn là những người bên trên, chúng ta phải đi chào hỏi thật tốt."

Đặt kế hoạch tốt đến mấy, cũng phải đi lại các mối quan hệ, không còn cách nào khác, mọi ngành nghề, đều tồn tại hiện tượng này, phải biết cách đối nhân xử thế.

Thích Nguyên Hàm nói: "Đã biết, anh đi sắp xếp đi."

"Phải đi dự tiệc xã giao nhỉ." Diệp Thanh Hà hỏi, "Thế không phải phải uống rượu sao?"

Thị trường việc làm không thể thiếu xã giao, trước đây Thích Nguyên Hàm là người tính toán rủi ro, chẳng khác gì với chim hoàng yến chỉ biết mổ lông, người khác không khỏi nghi ngờ.

Thích Nguyên Hàm gật đầu: "Đương nhiên."

Đang nói, thư ký Dương đã đi ra khỏi phòng làm việc.

Diệp Thanh Hà khoanh tay nhìn anh ta.

Thích Nguyên Hàm ngồi thẳng lưng, nghiêm túc cầm tài liệu đọc, một lúc sau, cô lại ngẩng đầu lên, Diệp Thanh Hà đã xuống khỏi bàn làm việc đi ra ngoài.

Chưa đến nửa tiếng sau, bên ngoài truyền đến một loạt âm thanh, Thích Nguyên Hàm nhìn ra ngoài, liền thấy Diệp Thanh Hà nâng một chiếc ghế, hai cô gái đi theo đằng sau, hổn ha hổn hển giúp nàng khiêng bàn.

Nhìn kỹ thì, em gái nâng bàn là Lạc Quân Thư đánh bài hôm trước.

Tiểu Chu và Tống Duệ đi qua phụ một tay, sau đó cái bàn được đặt song song cạnh bàn Tiểu Chu, cái bàn kia của nàng khá to, suýt đè nát cả bàn Tiểu Chu.

Trong phút chốc vẻ mặt Tiểu Chu thừ ra.

Diệp Thanh Hà lấy khăn giấy lau bàn, khoé miệng khẽ cong lên, nở một nụ cười, đôi môi khẽ mấp máy, hình như là đang nói cảm ơn với Tiểu Chu.

Thích Nguyên Hàm quay lại bàn làm việc, mở ngăn kéo ra, lục lọi bên trong, ngẫm nghĩ Diệp Thanh Hà chuyển đến đây, cũng là nhân viên của văn phòng, phải tặng nàng cái gì đó thiết thực, lúc đó cũng xem như chào đón nàng.

Tìm nửa ngày trời vẫn không thấy cái nào phù hợp, chỉ có một cái bút máy chưa dùng, Thích Nguyên Hàm cầm nó đi ra ngoài, định thuận tay giúp đỡ, bước đến cửa, kinh ngạc.

Bên ngoài người người qua lại, trong tay không phải ôm sách, thì cầm máy tính, bọn họ để đồ lên bàn làm việc của Diệp Thanh Hà, từng cái một, chỉ vài phút sau, bàn của Diệp Thanh Hà đã được xắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Thích Nguyên Hàm mấp máy môi, không phải nói nhân duyên của Diệp Thanh Hà không tốt sao, bây giờ nhìn lại, không phải mọi người đều rất nhiệt tình với nàng sao?

Nhìn bên ngoài đã thu dọn xong, cô cũng không đi ra nữa.

Không lâu sau, Tiểu Chu đi đến, nói là bưng cà phê cho Thích Nguyên Hàm, thực tế thì khuôn mặt kia của cô ta còn đắng cay hơn cà phê trong cốc.

"Thích tổng..." Tiểu Chu muốn nói lại thôi.

"Hửm?" Thích Nguyên Hàm giả như không biết, hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì à."

Tiểu Chu nói: "Diệp Thanh Hà nói chị bảo chị ấy lên đây làm việc, sau này chị ấy là nhân viên của văn phòng chúng ta."

Thích Nguyên Hàm ồ một tiếng, nói: "Vậy sau này mọi người phối hợp cho tốt, em xem, em ấy cũng không khó ở đến vậy, vừa rồi nhân viên ở bộ phận của em ấy đều giúp em ấy thu dọn đồ đạc, có thể thấy được em ấy..."

"Gì chứ." Tiểu Chu nói: "Người ở bộ phận chị ấy chỉ mong chị ấy rời đi, sợ chị ấy dọn đồ lâu, tất cả nhân viên đều giúp... chỉ thiếu việc nổ pháo thôi."

Thích Nguyên Hàm: "..."

Cô cạn lời một lúc, liền biết Tiểu Chu muốn nói gì, Tiểu Chu chắc chắn không muốn ngồi cùng Diệp Thanh Hà.

Nếu như bắt buộc phải chọn một người ngồi ở cửa, cô nhất định chọn Diệp Thanh Hà.

Lý do rất đơn giản.

Diệp Thanh Hà có năng lực hơn Tiểu Chu.

Nhưng Tiểu Chu đi theo cô đã mấy tháng, xem như là người bên cạnh cô, thế nào cô cũng phải chống lưng cho cô ta một chút, không thì lời đồn ra không tốt.

Thích Nguyên Hàm lưỡng lự không biết an ủi Tiểu Chu như thế nào, cô luôn khó khăn trong việc xử lý mâu thuẫn giữa các cô gái, liền hỏi: "Có ý tưởng gì không? Tôi tận lực đáp ứng em."

Tiểu Chu nói: "Thích tổng..." Cô ta chần chừ do dự, biết là không nên nói ra, Thích Nguyên Hàm là sếp, cô ta không thể làm khó sếp...

Thích Nguyên Hàm rất dễ tính, nói: "Em nói thử xem, đừng sợ."

Tiểu Chu nói: "Vậy em nói thẳng nhé, Thích tổng, em cảm thấy em không hoà hợp được với chị ấy, chị ấy cứ nhìn vào phòng làm việc, nhưng ánh mắt đó, em cảm thấy chị ấy đang xiên em, em rất khó chịu, hay là..." Cô ta khó chịu nói: "Hay là chị để chị ấy vào phòng làm việc của chị đi, có chị trông coi, chị ấy cũng ăn phận hơn, để chúng em còn tập trung làm việc."

"..."

Tiểu Chu em chắc chắn, quan hệ giữa em và em ấy không tốt sao?

Sao tôi thấy em thân với em ấy như chị em ruột vậy.

...

Thích Nguyên Hàm không đáp ứng đề nghị của Tiểu Chu.

Diệp Thanh Hà là kiến trúc sư, ngồi trong phòng làm việc của cô không phù hợp.

Vẫn nên giữ khoảng cách, lời bàn tán về Diệp Thanh Hà cũng tốt hơn.

Kỳ thật, Thích Nguyên Hàm rất tò mò, tại sao Diệp Thanh Hà ở bộ phận cũ lại bị người ta ghét như thế, mấy ngày nay Diệp Thanh Hà chuyển đến, cô quan sát kỹ càng, Diệp Thanh Hà ngoài việc luôn thích ngây người, cũng không làm chuyện gì vi phạm quy tắc.

Thích Nguyên Hàm còn phát hiện ra một điều.

Nhân duyên khác giới của Diệp Thanh Hà rất tốt, trên bàn luôn không thiếu đồ ăn, thường xuyên nhận được quà, vì vậy cái bút máy kia của Thích Nguyên Hàm, lần nữa nằm trong ngăn kéo, đến giờ vẫn chưa tặng.

Đang nhìn, Diệp Thanh Hà cũng nhìn sang Thích Nguyên Hàm, nàng chống cằm, nhìn Thích Nguyên Hàm cười tủm tỉm, đôi mày cong như trăng lưỡi liềm.

Thích Nguyên Hàm cúi đầu, không nhìn nàng nữa, nhưng ánh mắt kia quá mãnh liệt, không thể làm lơ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc tiếp theo của cô.

Cô cầm điều khiển, hạ cửa sổ xuống.

Một lúc sau, cửa văn phòng làm việc bị gõ hai cái, Thích Nguyên Hàm nói vào đi, Diệp Thanh Hà liền ôm tập tư liệu đã in đi vào.

Tim Thích Nguyên Hàm đập kịch liệt, cảm thấy Diệp Thanh Hà như thư ký, có hơi không nghiêm túc, cô bối rối hỏi: "Sao lại là em?"

Diệp Thanh Hà giải thích nói: "Tiểu Chu bận quá, em thấy cô ấy bị thư ký Dương sai hết việc này đến việc nọ, em liền chủ động đi giúp, đồng nghiệp với nhau, thì nên giúp đỡ lẫn nhau mà, dù sao em cũng rảnh rỗi."

Quỷ mới tin em, Thích Nguyên Hàm ồ một tiếng, bảo nàng đưa tài liệu để ký, Diệp Thanh Hà đứng bên cạnh bàn làm việc, không ngừng ngắm cô.

Thích Nguyên Hàm thi thoảng cũng tự luyến, cảm thấy bản thân nhìn cũng không tệ, nhưng mà, cô cảm thấy cô không đẹp đến nỗi Diệp Thanh Hà ngày nào cũng nhìn chằm chằm cô.

Mỗi lần bị Diệp Thanh Hà nhìn như vậy, cô đều phải chú ý hình tượng, bày ra tư thế tương đối đẹp đẽ, chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, một hai lần thì được, lần nào cũng nhìn khiến cô khá khó chịu.

Thích Nguyên Hàm muốn đuổi nàng đi ra, nói: "Em đi bảo Tiểu Chu chuẩn bị đi, lát nữa chị phải đi họp."

Diệp Thanh Hà nói: "Tiểu Chu đi mua cà phê rồi."

"Sao lại đi vào lúc này, thư ký Dương sai đi?" Thích Nguyên Hàm cau mày hỏi, lát nữa cô thuyết giảng chính, thư ký phải đi theo giúp đỡ.

Diệp Thanh Hà gật đầu, "Cái anh thư ký Dương này thù dai ghê, anh ta cũng từng sai em đi mua cà phê, cả ngày không làm gì, chỉ thích uống cà phê."

"Em đi chưa?" Thích Nguyên Hàm hỏi.

Diệp Thanh Hà nói: "Em nói với anh ta, nếu như què tay rồi, vậy tôi rất sẵn lòng cống hiến sức lực, từ đó về sau, anh ta không sai em đi nữa."

Nàng còn khá tiếc nuối.

Thượng đội hạ đạp.

Thị trường việc làm chính là như vậy, người mới rất dễ bị bắt nạt.

Thích Nguyên Hàm nhíu mày, đứng lên nói: "Chị vào nhà vệ sinh một lát, em cũng chuẩn bị đi."

Diệp Thanh Hà ôm tài liệu, nhắc nhở cô: "Chị trang điểm rồi."

Thích Nguyên Hàm muốn trang điểm lại nên mới vào nhà vệ sinh, cô đi ra ngoài, thư ký Dương đang thu dọn đồ đạc, xem ra là muốn đi cùng cô. Thích Nguyên Hàm lờ đi, xem anh ta như không khí, lướt qua anh ta ra ngoài.

Phòng họp ở tầng ba mươi tư.

Thích Nguyên Hàm lên tầng trước, rồi mới vào nhà vệ sinh, cô lôi thỏi son ra định son lên, Diệp Thanh Hà giữ lấy tay cô, nói: "Dùng của em đi." Nàng cầm một thỏi son, nói: "Nâng cằm lên."

Thích Nguyên Hàm muốn nói không cần, không có thư ký nào làm đến bước này.

Diệp Thanh Hà liền thúc giục, "Không phải chị đang vội sao, còn quậy nữa là không đủ thời gian đâu đó, với lại kỹ thuật em tốt em, có thể nâng tầm khí chất cho chị, như vậy sẽ không ai thấy chị dễ bắt nạt, chỉ sợ chị thôi."

Thích Nguyên Hàm chỉ đành nâng cằm lên, Diệp Thanh Hà son lên môi dưới của cô.

Lực tay không giống với bình thường Thích Nguyên Hàm son môi, nhẹ nhàng, cọ vào đôi môi cô, đem lại cảm giác ngứa ngáy, khiến cô muốn cắn một ngụm.

Thích Nguyên Hàm không chịu nổi nữa, nói: "Mạnh chút."

Diệp Thanh Hà ngước mắt nhìn cô, "Wow, khoẻ quá."

"Hửm? Shhh..."

Thích Nguyên Hàm nhíu mày, thật sự sợ nàng nhấn gãy son.

"Mím môi lại." Diệp Thanh Hà đối diện với cô làm động tác mím môi, trông vẻ đang dạy cô, thực ra thì cố ý phát ra tiếng "pặc", như muốn hôn cô.

Hai cánh môi mỏng chậm rãi mím lại, màu đỏ ánh lên, óng ánh như thấm nước, Diệp Thanh Hà nhìn cô chằm chằm, nói: "Thật đẹp."

Thích Nguyên Hàm lại mím môi thêm hai lần, Diệp Thanh Hà lấy khăn giấy lau phần son lem ra vành môi, lần này đã hoàn hảo hơn, nàng liền nói: "Quả nhiên là như vậy, màu này hợp với chị hơn, em hiểu chị hơn cả bản thân chị."

Thích Nguyên Hàm bất giác nhớ đến lời nàng nói hôm trước.

Phụ nữ càng hiểu phụ nữ hơn, họ biết bạn hợp với son màu gì, biết bạn hợp với cách trang điểm nào, Thích Nguyên Hàm muốn lấy gương ngắm, xem sự phù hợp mà nàng nói, rốt cuộc là hợp đến mức nào.

Diệp Thanh Hà giữ lấy tay Thích Nguyên Hàm không buông, say sưa ngắm mặt cô, nói: "Đợi đã, em ngắm thêm lúc."

Nàng sáp lại quá gần, Thích Nguyên Hàm không được thoải mái, liền lùi ra sau, người tựa lên bồn, chỉ còn một bước là cô không còn đường để lùi nữa, Thích Nguyên Hàm nói: "Lát nữa cũng có thể ngắm, em sáp gần thế làm gì?"

Diệp Thanh Hà thở dài, nói: "Lát nữa chị ra ngoài, người khác cũng được ngắm vẻ đẹp của chị, lúc đó không còn phải mình em mới ngắm được nữa, vì vậy, em muốn ngắm lâu thêm lúc."

Nàng nói câu này, cực kỳ có tính chiếm hữu...

Thích Nguyên Hàm cảm thấy rất kỳ lạ, lúc trước giữa họ luôn duy trì khoảng cách, Diệp Thanh Hà tán tỉnh cô, chưa bao giờ trắng trợn như vậy, những ngày này nàng nói chuyện càng ngày càng quá giới hạn.

Có phải mình dung túng em ấy quá không?

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Có phải em phóng túng quá rồi không?"

"Có lẽ là... không ai quản em, em liền nhịn không nổi." Nàng nói, "Người như em, tương đối hoang dại, phải có người trói buộc em."

Đây là chuyện phá nát tam quan gì vậy, chồng cô không có ở nhà, tình nhân Diệp Thanh Hà không khống chế nổi, muốn vụиɠ ŧяộʍ với cô sao, Thích Nguyên Hàm quay mặt đi, nói: "Đừng nói linh tinh nữa, đi nhanh lên."

Diệp Thanh Hà miết lấy cằm của Thích Nguyên Hàm, thành thật nói: "Chị đừng xuyên tạc ý của em, chị biết rõ em muốn gì."

Yết hầu Thích Nguyên Hàm động đậy, không dám nuốt xuống.

Diệp Thanh Hà nói: "Chị hoảng rồi."

Tôi hoảng cái gì? Không phải chỉ son môi thôi sao?

Thích Nguyên Hàm muốn giải thích, điện thoại để trên bồn reo lên, cô bắt lấy, nhìn cũng không thèm nhìn nói: "Đi thôi, đến giờ họp rồi."

Diệp Thanh Hà đi theo sau cô nói: "Chị biết rõ, em chỉ muốn hôn chị, hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện linh tinh kia."

Thích Nguyên Hàm cười khẩy, "Hôn cái gì, vừa mới son môi, cũng không sợ hôn đỏ cả miệng."

Đi đến cửa, cô sững người, thế mà Chu Vĩ Xuyên lại đứng ngoài cửa.

Người này xuất hiện quá đột ngột, không báo trước gì, cô vẫn chưa kịp phản ứng.

Vài ngày trước, Thích Nguyên Hàm nhận được tin Chu Vĩ Xuyên xuất viện, lúc đó vết thương trên mặt hắn vẫn còn, bản thân hắn mặt dày, cứ nằm ở nhà không đến công ty, sao hôm nay lại đột ngột đến...

Nhìn vào, tóc mái trước trán của hắn đã dài ra chút, ngày trước hắn thích vuốt tóc, bây giờ lại rẽ ngôi, Thích Nguyên Hàm suýt nữa không nhận ra hắn.

Nói thật thì, Thích Nguyên Hàm đã quên mình có ông chồng này.

Thích Nguyên Hàm khống chế cảm xúc, trực tiếp lờ hắn đi, đi ngang qua người hắn, đến phòng họp.

Chu Vĩ Xuyên lập tức đi theo cô, câu vợ ơi vẫn chưa kịp kêu lên tiếng.

Diệp Thanh Hà chạy vụt qua người hắn, nàng vẩy nước nơi tay, nói: "Ai nói không thể hôn, người ta đi hẹn hò, cũng chưa thấy lúc hôn phải lau miệng trước? Có phải chị hiểu sai về hôn môi rồi không?"

Chu Vĩ Xuyên cứ như thế bị hai người coi nhẹ.

Hắn nhịn một đống lời muốn nói, một câu cũng chưa kịp nói ra.

Cảm thấy bản thân đến không khí cũng không bằng, xuất hiện cũng như không.

Thích Nguyên Hàm đến cửa phòng họp, xác định Chu Vĩ Xuyên không đi theo, nhắc nhở Diệp Thanh Hà, "Đừng nghịch đừng quậy, yên lặng họp, làm được không?"

Diệp Thanh Hà nhỏ giọng ra điều kiện, "Vậy chị có thể thưởng cho em một nụ hôn không, em phát bệnh là không nhịn được, em sợ em không phân biệt ở đâu chỗ nào mà hôn chị."

Thích Nguyên Hàm cảm thấy nàng đang cố ý.

Tính chiếm hữu này của nàng, còn nặng hơn Chu Vĩ Xuyên.

Thậm chí nàng còn cố ý thể hiện tính chiếm hữu của mình trước mặt Chu Vĩ Xuyên.

Thích Nguyên Hàm sợ Diệp Thanh Hà thật sự phát bệnh.

Cô muốn nói gì đó, nhưng ông cụ cùng quản gia đã đi đến.

"Nguyên Hàm, vào họp thôi." Ông cụ vào văn phòng, nhìn sang bên cạnh Thích Nguyên Hàm, sau đó sắc lạnh lườm Diệp Thanh Hà ở bên cạnh cô.

Thích Nguyên Hàm hít sâu, theo sau ông cụ, đi được vài bước, quay đầu nhìn Diệp Thanh Hà làm động tác suỵt.

Ngón tay dán lên đôi môi đỏ mọng, ánh mắt thêm phần thành khẩn.

Diệp Thanh Hà cố nhẫn nhịn xuống, phút chốc căn bệnh ăn sâu vào xương tủy.

...

Chu Vĩ Xuyên đến văn phòng làm việc của Thích Nguyên Hàm, cửa phòng làm việc đóng, hắn đẩy cửa thì thấy cửa đã khoá, lôi chìa khoá lúc trước mình dùng ra, lại nhận ra căn bản là không mở được, hắn bực bội lượn qua lượn lại trước cửa phòng.

Tiểu Chu mua cà phê về, nhìn thấy hắn, chào: "Chu tổng, anh quay về rồi ạ, Thích tổng đi họp rồi."

Chu Vĩ Xuyên khó chịu ừm một tiếng, chống lên bàn, nhìn Tiểu Chu, hỏi: "Gần đây quan hệ giữa Thích tổng của các cô với Diệp Thanh Hà tốt lắm sao?"

"Chắc vậy đó, Diệp Thanh Hà đến văn phòng chúng tôi làm việc, à, đúng rồi, anh đang chống tay lên bàn của chị ấy đó." Tiểu Chu nói, cô ta đưa cà phê cho từng người, vừa vặn thừa một cốc cho Chu Vĩ Xuyên.

Chu Vĩ Xuyên không có tâm trạng uống, quan sát đánh giá bàn của Diệp Thanh Hà, nắm lấy tay cầm ngăn kéo, muốn mở ra xem sao, mắc cái Tiểu Chu ở đây, hắn lại rút tay về, hỏi: "Tiểu Chu, hỏi cô một chuyện, cô trả lời thành thật."

"Anh hỏi đi." Tiểu Chu rất thật thà gật đầu.

"Cô có phát hiện ra, mối quan hệ giữa Thích tổng của các cô và Diệp Thanh Hà chỉ tồi tệ ở vẻ ngoài, ra vẻ đối chọi lẫn nhau, thật ra quan hệ giữa hai người đó rất tốt, có trường hợp này không?" Chu Vĩ Xuyên nghiêm túc hỏi.

Tiểu Chu không hiểu cho lắm, Chu Vĩ Xuyên liền lấy ví dụ, "Có không, ví dụ nhé, Diệp Thanh Hà ra vẻ đối chọi với Thích tổng của các cô, lại âm thầm cố gắng lấy lòng cô ấy, đối xử rất tốt với cô ấy, giống như em ấy thích cô ấy vậy."

Hắn trừng Tiểu Chu, Tiểu Chu cố gắng nhớ lại, lắc đầu, Diệp Thanh Hà luôn rất thẳng thắn với Thích Nguyên Hàm nha, không tồn tại chuyện âm thầm hay lén lút.

Tiểu Chu rất khó hiểu hỏi: "Hành vi như vậy, là có thể đại diện cho việc Diệp Thanh Hà thích ai, yêu ai sao?"

Chu Vĩ Xuyên gật đầu, tâm trạng phức tạp nói: "Ừm, xem là như vậy, có trường hợp như vậy không, cô nghĩ kỹ xem."

"Hình như, hình như thật sự có..." Tiểu Chu đột nhiên căng thẳng, bóp lấy cốc cà phê, vẻ mặt trở nên rất bối rối, nhỏ giọng nói: "Chu tổng, theo như anh nói... tôi cảm thấy tôi đang rất nguy hiểm, Diệp Thanh Hà chị ấy, chị ấy không phải vừa mắt tôi rồi chứ? Tôi nói mà sao dạo này chị ấy cứ là lạ, luôn đối với tôi..."

Chu Vĩ Xuyên nhìn cô ta một lượt, "Hả? Cô nói cái gì?"

Tiểu Chu có hơi xấu hổ, cực kỳ ngần ngại nói: "Diệp Thanh Hà luôn không ưa tôi, cứ cho tôi có cảm giác chị ấy đang đối chọi với tôi, khi thư ký Dương đàn áp tôi, chị ấy luôn giúp tôi đưa tài liệu đầu tiên, luôn giúp tôi hoàn thành công việc." Đang nói thì cô ta nhớ ra một chuyện, nhưng cô ta ngại nói với Chu Vĩ Xuyên.

Diệp Thanh Hà từng nói, phụ nữ và phụ nữ cũng có thể yêu nhau.

Nghĩ kỹ lại thì, lúc đó chỉ có hai người phụ nữ là cô ta và Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm đã kết hôn, câu đó không phải là nói cho cô ta nghe sao, trông vẻ như đang bắt bẻ, thật ra là...

Trời ơi.

Không ngờ Diệp Thanh Hà ngây thơ như vậy, giả vờ không ưa cô ta, thật ra đã tốn công ám chỉ từ trước, chạy lại ngồi cùng bàn với cô ta, chăm sóc cô ta mọi lúc.

Tiểu Chu rất khó xử nói: "Xong rồi, tôi là gái thẳng đó, bố mẹ tôi chắc chắn không đồng ý tôi cùng chị ấy, làm sao bây giờ, thế, thế này làm sao tôi từ chối..."

Chu Vĩ Xuyên cau mày thật chặt, cảm thấy Tiểu Chu ảo tưởng viển vông quá mức, hắn tưởng tượng ra cảnh Tiểu Chu và Diệp Thanh Hà đứng cạnh nhau, nhìn như thế nào cũng thấy không hợp không ổn, gu của Diệp Thanh Hà không tệ đến vậy.

Tiểu Chu khó xử chết đi được, ngồi bên cạnh vị trí của Chu Vĩ Xuyên thở dài liên tục.

Khiến Chu Vĩ Xuyên phiền lây, hắn rất bực dọc nói: "Được rồi được rồi, cô bớt ảo tưởng lại, em ta không vừa mắt cô đâu, em ta có vừa mắt cũng mắt vợ tôi..."

Đang nói thì hắn sững người.

Hắn không nên nói là vừa mắt hắn sao?

Sao lại nói vừa mắt vợ hắn?

Chu Vĩ Xuyên đau đầu nhức óc, tức giận chửi: "Cô câm mồm cho tôi Tiểu Chu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.