Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 52: Tình cảm thăng cấp.



Khương Lâm Nguyệt không ngờ có người sẽ lấy chuyện ly hôn làm con át chủ bài.

Bà ta càng không ngờ đến, con trai bảo bối của mình, lăn lội mãi giữa vợ mình và bố mẹ, vào lúc này lại chọn vợ mình, sau đó để mẹ mình là bà ta đây ở cục cảnh sát uống thêm tách trà.

Uống trà là chuyện nhỏ, chỉ là Khương Lâm Nguyệt nghe xong thì chua chát đau khổ, có hơi suy sụp, cho dù bà ta làm gì cũng là vì Chu Vĩ Xuyên, muốn bảo hộ đứa con trai này. Chiêu này của Thích Nguyên Hàm, đâm một nhát thật sâu thật đau vào lòng bà ta.

Vợ, mẹ, hai chọn một.

Chu Vĩ Xuyên an ủi Khương Lâm Nguyệt, dỗ dành bà ta nói: "Mẹ, con sẽ gọi người đến đưa mẹ ra nhanh thôi, thật đấy, mẹ tin con."

Khương Lâm Nguyệt không làm loạn, mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần, người bị chọc tức còn có thể nhảy nhót tưng bừng, dương oai diễu võ, nhưng lòng đau khó chữa, bà ta nhìn Chu Vĩ Xuyên, lười nói xấu Thích Nguyên Hàm rồi.

Ngược lại Chu Vĩ Xuyên lại nói một câu, "Mẹ, đừng dằn vặt mình nữa, chuyện này qua đi, mẹ đi du lịch đi, xem như là giải sầu."

Duy lần này trong lòng bà ta thật sự hận đứa con trai đáng thất vọng này, đã yêu Thích Nguyên Hàm, tại sao còn làm những chuyện tổn thương Thích Nguyên Hàm, phải chi Chu Vĩ Xuyên đối tốt với Thích Nguyên Hàm, thật lòng hơn, mọi chuyện cũng đã không đến mức này.

Mặc dù Khương lâm Nguyệt sợ hãi Thích Nguyên Hàm, ghét Thích Nguyên Hàm, nhưng bà ta cũng nhìn Thích Nguyên Hàm lớn lên từng ngày, hiểu bản chất Thích Nguyên Hàm rất dịu dàng, cô không xấu, ai đối xử tốt với cô, cô sẽ cười thật lòng với người đó.

Nhưng hết đường để đi rồi, đứa con trai này của bà ta họ Chu.

Đáng hận làm sao!

Khương Lâm Nguyệt giơ tay tát Chu Vĩ Xuyên một cái.

Tại sao bà ta lại hiểu Thích Nguyên Hàm đến vậy, lý do rất đơn giản, bởi vì bà ta giống với Thích Nguyên Hàm, đều vì tiền bạc của nhà họ Chu, cũng hận nhà họ Chu hủy hoại một đời bà ta.

Đáng tiếc là bà ta lại lựa chọn dựa dẫm vào chồng mình, còn sinh ra một đứa loại con trai là Chu Vĩ Xuyên, bà ta tưởng rằng như thế này là có thể tóm được gia tài của nhà họ Chu.

Cuộc hôn nhân của Khương Lâm Nguyệt cũng rất thất bại, bà ta biết giá trị của bản thân luôn bị nhà họ Chu vắt kiệt, nhà họ Chu có việc, sẽ tìm bà ta Khương Lâm Nguyệt đây, để bà ta đóng vai ác, nhà họ Chu không có việc gì, bà ta sẽ là người vợ thủy chung hèn hạ của Chu Văn Bá.

Bà ta cũng phản kháng lại, bà ta lợi dụng Chu Văn Bá, khiến Chu Văn Bá lên làm chủ tịch, để Chu Văn Bá làm bù nhìn cho bà ta.

Nhưng bà ta không hận như Thích Nguyên Hàm, hận người hận luôn cả mình, bà ta không làm được chuyện tươi cười dịu dàng với một thằng đàn ông nɠɵạı ŧìиɦ, không tuyệt tình được như Thích Nguyên Hàm, không lưu lại một tia tình cảm, thế nên không lừa được nhà họ Chu, bà ta vốn dĩ không thể tách khỏi nhà họ Chu.

Còn Thích Nguyên Hàm cứ như thế cuộn mình trong góc, chậm rãi lớn lên, trưởng thành thành một bông hoa trông vẻ ngoài đáng yêu hiền hậu, thật ra đã sớm biến thành dây thừng tinh xảo, hút sạch chất dinh dưỡng của cả nhà bọn họ.

Khương Lâm Nguyệt có dự cảm, đây chỉ là một đợt công kích nhỏ nhoi, Thích Nguyên Hàm chắc chắn còn quay lại gϊếŧ, đến lúc đó cả nhà bọn họ đừng hòng chạy.

Có lẽ... là do bà ta không khổ đến mức như Thích Nguyên Hàm.

Khương Lâm Nguyệt nhìn Chu Vĩ Xuyên, có chút mệt mỏi nói: "Con đi nói với cảnh sát, điện thoại là do mẹ trộm, bảo họ làm theo quy định đi."

Chu Vĩ Xuyên thở hắt ra một hơi, nói: "Cảm ơn mẹ."

Từng câu từng chữ đâm vào tai, lời khuyên chân thành kia của Thích Nguyên Hàm bà ta nên để vào tai, không chống cự, ngoan ngoãn ở đây vài ngày, như vậy thì có thể tránh được rất nhiều chuyện.

Sau khi Khương Lâm Nguyệt thỏa hiệp, tin tức truyền ra ngoài, người ta không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, đủ lời ba hoa bàn tán, danh dự của Khương Lâm Nguyệt chỉ sợ đã mất sạch.

Sau đó, nhà họ Chu ngày ngày gọi điện cho Thích Nguyên Hàm, liên lạc với Thích Nguyên Hàm, nói là ông cụ đổ bệnh, gọi cô quay lại, còn thông qua cảnh sát để tìm Thích Nguyên Hàm, nhưng Thích Nguyên Hàm mãi vẫn không hiện thân.

...

Ba ngày sau, kết quả đấu thầu đã có.

Không còn nghi ngờ gì nữa, công ty của Thích Nguyên Hàm trúng thầu.

Cho dù là nằm trong dự tính của Thích Nguyên Hàm, cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Thích Nguyên Hàm ở nhà Thẩm Dao Ngọc, dùng máy tính của cô ấy xem tin tức, dấu con chuột trượt lên trượt xuống trong trang web chính thức, sau khi xác nhận lại nhiều lần, Thích Nguyên Hàm bịt xương mũi, bình tĩnh lại vài giây, cô đứng dậy đi hai bước, bắt động kích động.

Siết nắm tay lại tự cổ vũ cho mình, làm xong thấy có hơi ngốc, cô lại tự cười bản thân, lần nữa ngồi trước máy tính.

Dự án nhà phương Tây, được tính như dự án lớn nhất của cô những năm này.

Hôm nay là ngày giỗ của ba, đáng lẽ ra cô có thể nói nhiều hơn với ba đôi câu, kể lại những chuyện cô đã làm gần đây.

Một lúc sau, Bách Dư Nhu gọi điện đến.

Bách Dư Nhu báo chuyện vui cho Thích Nguyên Hàm trước, hai người tâng bốc nhau một hồi, chúc mừng nhau, sau đó Bách Dư Nhu nói với Thích Nguyên Hàm: "Cô bảo tôi thống kê lại, đã có kết quả rồi, người lấy hồ sơ dự thầu ở chỗ cô nhiều hơn ít."

"Hửm? Cô tính kiểu gì?" Thích Nguyên Hàm hỏi.

"Rất nhiều người lấy hồ sơ dự thầu của cô, nhưng không thể vào họp mở thầu, vì thế tính ra, bên cô nhiều hơn." Bách Dư Nhu thở dài, lại cảm thấy trào phúng, nói: "Không ngờ người càng có vị trí cao, tâm càng đen tối càng bẩn thỉu. Có vài công ty lại cũng dùng chiêu này của chúng ta, hồ sơ dự thầu mình không dùng, thì bán lại cho người khác."

Thị trường trước giờ đều là thắng làm vua thua làm giặc, nhưng Thích Nguyên Hàm lại rất nhiều cảm xúc, bởi vì tâm cô cũng đen tối, cô nguội lạnh nói: "Cũng tốt, có bọn họ làm khiên cho chúng ta."

Bách Dư Nhu nói: "Nếu như đã đánh cược, vậy là cô thắng rồi."

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng.

Bách Dư Nhu nói: "Sao nghe cô nói không vui vẻ gì thế, chuyện này không phải là chuyện siêu vui sao?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Không có gì, tắt máy đây, có điện thoại đến."

Tắt máy của Bách Dư Nhu, Thích Nguyên Hàm đổi dây truyền, là Diệp Thanh Hà gọi đến, có lẽ nàng cũng đã nhìn thấy tin tức công bố ở trên mạng.

Diệp Thanh Hà nhỏ nhẹ hỏi: "Chị, ai thắng vậy ạ."

Nàng rất quan tâm đến kết quả, đè thấp giọng nói, có hơi cố ý ra vẻ ngoan ngoãn, cực kỳ lanh lợi.

Thích Nguyên Hàm im lặng giây lát, lúc sắp lên tiếng, nàng lại nói: "Đừng bảo em đoán, em không đoán được, sống hay chết, chị cho em một nhát dứt khoát suиɠ sướиɠ vào."

Chắc là nàng dán vào điện thoại nói, khi hít thở, âm thanh truyền đến đây, kêu vi vu, Thích Nguyên Hàm cầm điện thoại lên, nói: "Chúc mừng em, em thắng rồi."

Diệp Thanh Hà khẽ sửng sốt, rồi cười nói: "Thật á?" Có lẽ là sợ cô nuốt lời, giọng điệu nhanh như gió, "Vậy... Ừm, hẹn ngày đi."

Thích Nguyên Hàm mở miệng, rất ngại đáp lại câu này, cô thẳng tay tắt máy, mặc dù không nghe thấy âm thanh của Diệp Thanh Hà, nhưng Thích Nguyên Hàm vẫn cảm nhận được Diệp Thanh Hà đang cười, có khi lúc này vui gần chết.

Vài phút sau, Diệp Thanh Hà lại gọi đến, Thích Nguyên Hàm tĩnh tâm một lúc, lần nữa nghe máy, hỏi: "Em còn có chuyện gì nữa?"

Diệp Thanh Hà nói: "Em chỉ muốn hỏi xem, em thắng chị bao nhiêu, chị xem nhé, nếu như em thắng hơn nhiều, có phải là sẽ có chút phần thưởng vượt mức không?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Em bớt được voi đòi tiên lại."

"Cái gì mà được voi đòi tiên, đây là em đang hợp tình hợp lý xin phần thưởng." Diệp Thanh Hà lập luận phi lý, cứ âm mưu bẻ lái ý của Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm không lên tiếng.

Diệp Thanh Hà lại đánh sang chuyện khác, "Vậy lúc nào thì chúng ta ngủ, buổi tối sao, hay là chị muốn ban ngày? Nếu như là buổi tối thì Do từ tối đến sáng, nếu như là ban ngày, có thể làm đến tối..."

"Đừng nói nữa."

Thích Nguyên Hàm nghiêm túc nói: "Không vội, phải chuẩn bị."

"Chuẩn bị cái gì cơ?" Diệp Thanh Hà truy hỏi.

Thích Nguyên Hàm kêu nàng đừng quan tâm.

"Thật sự không cần quan tâm sao? Đừng nói trước bước không qua, đến lúc đó chị sẽ cầu xin em quan tâm chị kìa." Nàng nói rất thành khẩn đáng tin, Thích Nguyên Hàm không muốn phá vỡ lòng hăng hái của nàng.

Nàng lải nhải không ngừng, Thích Nguyên Hàm nhìn vào màn hình máy tính, một chữ cũng không đánh xong, tùy ý nhấn hai cái, liền dạy bảo nàng, "Đừng có nói nữa, lẳng lơ cái gì, em là một cô gái cũng không thấy thẹn thùng."

Diệp Thanh Hà liền thở dài, "Em muốn ngủ với chị mà."

Thích Nguyên Hàm nói: "Ngày trước em không ngủ với chị, không phải vẫn sống đến giờ sao, bây giờ thì không chịu nổi?"

"Ngày trước không dám muốn, bây giờ dám muốn rồi..." Ở đầu bên kia điện thoại nàng khẽ hứ một tiếng, giống như một con kiến nhỏ, cắn vào da thịt Thích Nguyên Hàm từng chút một, không đợi được nữa mà thúc giục Thích Nguyên Hàm.

Chỉ đơn giản là trêu ghẹo hai câu, Thích Nguyên Hàm như bị điện giật, có hơi tê dại, không phải cô cố ý dụ Diệp Thanh Hà, chỉ là cảm thấy nên chuẩn bị trước, cái gì cô cũng không biết, cứ thẳng tiến mà lên, quá đơn điệu nhạt nhẽo.

Diệp Thanh Hà hỏi: "Lúc đó em đến nhà chị, hay là chị đến nhà em?"

Đây là nhà của Thẩm Dao Ngọc, dẫn nàng qua đây chơi không hay, Thích Nguyên Hàm không làm được chuyện này, cô liền nói: "Đến nhà em đi."

Diệp Thanh Hà nói vâng, lại nói: "Em cũng phải chuẩn bị, mua mấy bộ quần áo đẹp, chị thích kiểu như thế nào? Đến lúc đó em mặc cho chị xem."

Thích Nguyên Hàm ngẫm nghĩ giây lát, nói: "Gợi cảm."

Diệp Thanh Hà ở đầu bên kia cười ra tiếng, "Chị đột nhiên rất phóng khoáng nha."

Thích Nguyên Hàm đều đồng ý, dường như cứ khác người cũng vô dụng. Cô sẽ mang tâm lý thưởng thức người mẫu, không nghĩ đến những chuyện đê hèn bẩn thỉu.

Diệp Thanh Hà nói: "Tắt máy nhé, em phải nhịn xuống, không thì em kích động quá, lại làm mấy chuyện không được nghiêm chỉnh."

Thích Nguyên Hàm còn chưa trả lời, nàng đã tắt máy. Thích Nguyên Hàm nhìn màn hình điện thoại, sau đó đặt điện thoại lên bàn, người dựa ra sau, ngón tay che lấy mặt.

Bất giác, khuôn mặt nóng hừng hực.

...

Sau khi thắng thầu có rất nhiều việc phải làm, Thích Nguyên Hàm phải về công ty, làm thêm một số thủ tục, mặc dù nói có Bách Dư Nhu trông coi, nhưng ngoài kia vẫn có người nhắm vào họ, những việc này cô mà không đích thân làm, trong lòng luôn bất an.

Thích Nguyên Hàm có bận cũng không quên chuyện đã đồng ý với Diệp Thanh Hà.

Ban ngày đi làm, tan làm về liền làm nghiên cứu, mỗi ngày đều quá sức, cô cảm thấy bản thân không được khỏe lắm, có lẽ là tụt huyết áp nhẹ.

Thích Nguyên Hàm ngậm kẹo, chống cằm nghĩ xem nên chuẩn bị cái gì, ví dụ như biện pháp an toàn, như vậy thì cô sẽ không khó chịu, Diệp Thanh Hà cũng được vui vẻ.

Nếu như để Diệp Thanh Hà làm, họ sẽ sụp đổ mất.

Sụp đổ nghĩa trên mặt chữ.

Chẳng hạn như, di chứng ngày trước của cô quá nghiêm trọng, đã nhiều năm như vậy cô không chịu nổi tiếp xúc thân mật, không thích hôn môi, kiêng kỵ chuyện giường chiếu, ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ cũng lác đác ít ỏi.

Thích Nguyên Hàm không có cảm giác thì không nói làm gì, nhưng phải khiến cái đồ phóng túng nhỏ kia dễ chịu chứ.

Đồ phóng túng nhỏ,

Thích Nguyên Hàm sững sờ, sao cô có thể hình dung Diệp Thanh Hà như vậy?

Nhưng, hình dung như thế rất phù hợp với nàng.

Cái cô Diệp Thanh Hà này thật sự rất phóng túng, cũng không biết sau này ở trên giường sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Lúc trước Thẩm Dao Ngọc hót vặt với cô, nói rất nhiều người trông có vẻ phóng túng, thật ra lên giường cái sợ, có người trông vẻ ngây thơ, trên giường lại có thể học tiếng mèo kêu cùng cậu, kêu cậu là chủ nhân.

Diệp Thanh Hà là dáng vẻ gì đây.

Thích Nguyên Hàm rất mong đợi dáng vẻ của nàng.

Thích Nguyên Hàm dứt khoát gửi tin nhắn cho Thẩm Dao Ngọc, hỏi bà lão lesbian này.

Thích Nguyên Hàm: [Có ở đó không?]

Thẩm Dao Ngọc: [Làm gì nha, sao như kiểu vay tiền thế.]

Cô ấy trả lời nhanh như vậy, Thích Nguyên Hàm có hơi bất ngờ, Thích Nguyên Hàm ngừng một lúc, nói thẳng thừng: [Không vay tiền, vay cậu ít tài liệu.]

Thẩm Dao Ngọc: [????? Cậu gõ nhầm chữ rồi?]

Thích Nguyên Hàm: [Tớ chỉ rảnh nên xem thử thôi.]

Thẩm Dao Ngọc: [Gái thẳng Miss, cô là muốn có tư liệu hả?]

Thích Nguyên Hàm: [Ừm, tớ chỉ tò mò, phụ nữ với nhau thì làm chuyện kia kiểu gì.]

Thẩm Dao Ngọc: [Cậu cong rồi?]

Thích Nguyên Hàm: [Không phải, chỉ xem thử, nghiên cứu xíu.]

Thẩm Dao Ngọc: [Cậu bỏ ngành kinh doanh chuyển sang ngành y rồi? Cậu làm luận văn y học hả, còn nghiên cứu xíu, muốn cái tư liệu kiểu này.]

Thích Nguyên Hàm: [Cậu không đưa tớ tự tìm.]

Thẩm Dao Ngọc: [Ô, có bản lĩnh thì cậu đi mà tìm, tìm được xem như tớ thua.]

Thẩm Dao Ngọc còn rất tự tin, cô ấy rất ít khi thua, trừ khi cô ấy muốn thua. Cô có chút không phục, lên baidu tìm kiếm, tìm đi tìm lại, nhấn vào mấy cái trang web hoàn toàn không truy cập được, điện thoại rung lên như điên, như trúng độc không bằng.

Nửa tiếng sau, cô không thể không nhận ra một điều.

Buồn cười chết mất, hoàn toàn không tìm thấy.

Cô lần nữa mò mẫn vào nhìn tin nhắn của Thẩm Dao Ngọc.

Ảnh đại diện của Thẩm Dao Ngọc là hình mặt cười vẽ tay, vẽ rất xấu, khóe miệng nhếch lên một độ cong rất tà ác, rất khôi hài, dường như đang cười nhạo cô, cô mà nhắn tin với Thẩm Dao Ngọc lần nữa là tự sỉ nhục mình.

Thích Nguyên Hàm nhắn tin cho Thẩm Dao Ngọc: [...]

Thẩm Dao Ngọc nhắn tin cho Thích Nguyên Hàm: [xxx web, xxx phim.]

Lại hỏi: [Nhà nghiên cứu bác học, những cái này cậu biết dùng chứ?]

Thích Nguyên Hàm biết.

Thẩm Dao Ngọc nói: [Những thứ này khá thoáng, tớ thấy cái cô Diệp Thanh Hà kia chắc biết chơi đấy, cậu xem xong có thể mua ít đồ mà trợ hứng. Hihi, tớ không ngại... Cậu nghiên cứu xong, giao bài luận văn cảm nhận cho tớ. Cũng không cần dài, mười nghìn chữ là được.]

Thích Nguyên Hàm: [Đi ra chỗ khác, dung tục.]

Thẩm Dao Ngọc: [Nhìn gái đẹp dán kề kề sát sát sao lại dung tục rồi? Tớ chỉ có lòng yêu gái đẹp hơn người khác xíu thôi mà, chuyện này có cái gì mà phải xấu hổ.]

Là Thích Nguyên Hàm nói chuyện này với cô ấy rất xấu hổ, Thích Nguyên Hàm không phóng khoáng được như cô ấy.

Thích Nguyên Hàm chỉ nhắn lại cho cô ấy một câu: [Cậu có thể đi tìm một người.]

Thẩm Dao Ngọc: [Nói câu này là đâm vào lòng rồi.]

Thích Nguyên Hàm: [Yên tâm, tớ sẽ cầu nguyện cho cậu.]

Thẩm Dao Ngọc: [Không nói chuyện với cậu nữa, tớ phải đi quay phim.]

Thích Nguyên Hàm trả lời một chữ "Được", đặt điện thoại xuống, Thẩm Dao Ngọc lại gửi đến câu, [Nếu như muốn chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn chút, nhớ là phải tìm ai ai ai kia xem cùng mà học tập video, kho dự trữ trong đó đều là bảo tàng tớ lưu lại đó. Cậu đừng học không, phải thực hành.]

Nhà của Thẩm Dao Ngọc không có phòng xem phim, không thể xem ở màn hình to, cô nằm trên sô pha xem, đầu tiên là mở địa chỉ web Thẩm Dao Ngọc gửi cho.

Nhấn vào là có các mục đầu đề đủ loại ngôn ngữ, Thích Nguyên Hàm liếc một cái là có thể dịch được: Ngày hôm đó người chồng vắng nhà, night đầy du͙ƈ vọиɠ của người vợ và tình nhân.

???

Thích Nguyên Hàm sốc.

Đây là phim sεメ trong truyền thuyết?

Mặt cô chậm rãi nóng bừng, xung quanh không có người, cô nóng một lát là thôi, sau đó xem tiếp.

Không có nội dung tình tiết phim gì sất, hai người đẹp thân hình nóng bóng dính dính ôm ôm hôn hôn, sau đó bắt đầu làm.

Chi tiết thì không kể đâu, cô có hơi không chịu nổi tua nhanh một đoạn, sau đó nhìn thấy cô nàng tóc vàng kim cười một cái, lôi đồ ra...

...Cái này có vẻ rất có tác dụng, cô nàng còn lại lập tức sụp đổ.

Xem liên tiếp vài bộ phim, hình như đều dùng mấy cái này.

Một mình xem phim vô vị nhàm chán, cô suy nghĩ, có lẽ là thiếu cái gì đó.

Vì vậy, cô mở app mua sắm.

Thích Nguyên Hàm lượn lờ ở trên đó rất lâu, mua hết những thứ có thể nhìn thấy bằng mắt thịt, học hỏi xong phim, cô cảm thấy đã nắm bắt được lý thuyết cơ bản, ắt hẳn là có thể rồi.

Đợi mấy ngày sau, đồ mua đã đến tay.

Thích Nguyên Hàm vốn muốn xé bao bì, rửa sạch đồ ở bên trong, nhưng khi cô mở ra nhìn thấy đồ ở bên trong, lại lựa chọn đặt xuống.

"..."

Thôi bỏ, vẫn nên để Diệp Thanh Hà rửa thì hơn.

Đã chuẩn bị sẵn sàng, Thích Nguyên Hàm xách túi xuống lầu, đi nửa đường cô lại vòng lên tắm một phát, tắm sạch sẽ thơm tho, thay một bộ quần áo mới. Bộ này là lúc trước xem show rồi mua, mấy ngày trước còn đặt biệt giặt sạch, cô mặc xong, gửi tin nhắn cho Diệp Thanh Hà, nói hôm nay qua.

Diệp Thanh Hà trả lời tin nhắn giọng nói: "Đã chuẩn bị xong hết rồi sao? Có cần em mua gì không?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Chị mua đủ rồi, không nói nữa, chị lái xe."

Cô lái xe, kéo cửa kính xuống, gió thốc vào, trong lòng hơi căng thẳng cũng có chút chờ mong, Thích Nguyên Hàm nắm lấy vô lăng thở ra một hơi, đợi đèn xanh sáng, chậm rãi đạp ga.

Chạy nửa tiếng thì đến nơi, Thích Nguyên Hàm nhấn chuông cửa, Diệp Thanh Hà mở cửa ra, hôm nay nàng đã tận tâm làm dáng, áo hai dây màu đen, cùng quần đùi ngắn, để lộ ra cái eo cùng đôi chân dài, gợi cảm, nóng bỏng.

So sánh với bộ quần dài áo dài của Thích Nguyên Hàm, hai người như ở hai quãng thời tiết khác nhau, băng và lửa, va vào nhau, sẽ tan chảy thành nước.

Diệp Thanh Hà nhìn Thích Nguyên Hàm một lượt.

Thích Nguyên Hàm đánh giá một câu, "Em mặc rất đẹp."

Diệp Thanh Hà nói: "Ừm, bên trong còn đẹp hơn."

Thích Nguyên Hàm không nói nhiều, đi đứng cũng tràn đầy tự tin.

Diệp Thanh Hà biết hai ngày này Thích Nguyên Hàm đang làm cái gì, trong lòng cực kỳ cảm động, rốt cuộc đóa hoa kiêu hãnh này vì nàng, mà chủ động có lòng học tập kĩ năng, bông hoa hồng cao ngạo, chỉ khom lưng vì nàng.

Cho dù hiểu rõ tấm lòng của Thích Nguyên Hàm, Diệp Thanh Hà vẫn giả như không biết, cố ý hỏi: "Chị, chị học cái này để làm gì thế ạ?"

"Khiến em..." Thoải mái? Thích Nguyên Hàm nói ra, "Cũng không thể khiến em khó chịu, học hỏi ít, em cũng có thể vui vẻ."

"Vì em sao?" Diệp Thanh Hà hỏi đến cùng.

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, giả vờ lạnh lùng.

Diệp Thanh Hà nhìn cô, mắt nóng, tim cháy bỏng, cảm thấy tình yêu của mình đặt đúng nơi, dành cho đúng người.

Thần Cupid bắn mũi tên còn không trúng bằng nàng.

(*Trong thần thoại La Mã, Cupid là vị thần của ham muốn, tìиɦ ɖu͙ƈ, quyến rũ và cảm xúc. Cupid là một bé trai không bao giờ lớn có đôi cánh trắng và luôn mang bên mình chiếc cung và hai mũi tên, mũi tên vàng và mũi tên đồng. Mũi tên vàng bắn vào ai, người đó sẽ yêu người đầu tiên mình nhìn thấy say đắm, ngược lại mũi tên đồng khiến người bị bắn ghét cay ghét đắng người đó.)

Thích Nguyên Hàm tránh né ánh mắt nàng, ngồi trên sô pha trong phòng khách nhà nàng, nói: "Mở TV lên, chúng ta xem phim trước."

Diệp Thanh Hà đi đến mở TV, hỏi: "Phát bộ phim gì hả? Không ngờ chị lại lãng mạn đến thế."

"Phim giáo dục." Nàng ù ù cạc cạc, Thích Nguyên Hàm cảm thấy mình hình như nói thành "thế giới động vật", cô lại bổ sung: "Phim giáo dục tìиɦ ɖu͙ƈ..."

Diệp Thanh Hà ngây người đứng đó.

Thích Nguyên Hàm nói: "Em phải xem nhiều vào."

"Tại sao ạ?" Diệp Thanh Hà không hiểu cho lắm.

Thích Nguyên Hàm rất sâu sắc mà nhìn nàng, ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, lúc đầu Diệp Thanh Hà không động đậy, sau đó đôi mắt trừng to, hấp thu được ý của Thích Nguyên Hàm xong, nàng chỉ vào mình, nói: "Chị, không phải chị đang ám chỉ em... kỹ thuật của em không tốt đó chứ?"

Thích Nguyên Hàm không trả lời nàng, Diệp Thanh Hà luôn miệng hỏi bên tai cô: "Chị thật sự đang nghi ngờ cái này hả? Chị thật sự cảm thấy kỹ thật em không tốt sao?"

Cái này mà còn cần nghi ngờ à?

Thích Nguyên Hàm sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của nàng, dỗ dành nói: "Trong lòng em hiểu rõ là được rồi."

Diệp Thanh Hà hiểu làm sao được, bị cô nói cho hoài nghi cuộc đời, "Nhưng mà chúng ta đã làm lần nào đâu, đều là lần đầu tiên..." Nàng cúi đầu nhìn ngực của Thích Nguyên Hàm, lẽ nào...

Thích Nguyên Hàm nhặt gối sô pha che đi tầm mắt của nàng, lườm nàng, "Đừng lề mề trì hoãn nữa, em học hỏi cho tốt, bây giờ nước đến chân mới nhảy, hôm nay xem hết ba bộ phim, không xem hết, thì em đợi đến ngày mai."

Hai đứa trẻ bọn họ, cái gì cũng không biết, còn muốn vui vẻ, hơ hơ. Thích Nguyên Hàm bỗng nhiên cảm thấy áp bức Diệp Thanh Hà như thế này rất sảng khoái.

Còn Diệp Thanh Hà chỉ cảm nhận được, một loại cảm giác khủng bố khi bị giáo viên chủ nhiệm viết bản kiểm điểm, nàng lại có thể bị chị gái bắt học thêm phim giáo dục.

Thật sự mất hết đạo đức.

"Chị, chị nghe em giải thích." Diệp Thanh Hà quấn lấy Thích Nguyên Hàm nói, "Em không phải kỹ thuật kém, là do em không nhịn được, không nhịn được làm rất nhiều lần, em khá là... giữ lâu quá, lại khá mất khống chế."

"... Ờ."

"Thật sự, thật sự, chị tin em."

"... Ừm."

Vẻ mặt của Thích Nguyên Hàm nhìn kiểu gì cũng không giống là đã tin nàng, sau khi Diệp Thanh Hà ổn định cảm xúc, cô còn thêm một câu.

"Em tập trung xem vào, học không bao giờ là đủ."

Nghĩa sâu xa: Em thật sự còn rất nhiều chỗ cần học hỏi.

Thích Nguyên Hàm mở điện thoại, tìm video đã lưu lại, sau đó truyền đến tivi, màn hình đen vài giây, rồi xuất hiện hai cô người đẹp.

Người đẹp vào thẳng vấn đề, nhìn nhau cười một cái, sau đó bắt đầu hôn, nhạc nền cực kỳ nhẹ nhàng, có phần lãng mạn.

Hai người cùng nhau xem cái này, bầu không khí hơi ngượng ngùng, trên tivi phát đến cảnh rất chi là cao trào, Thích Nguyên Hàm xem đến nóng cả mặt, rõ ràng lúc mình cô xem, cũng chẳng có cảm giác gì, không cảm thấy ừm...

Thích Nguyên Hàm vuốt tóc ra sau, có lẽ là tóc đã dài ra, cô nghiêng đầu, tay chống cằm. Bởi vì cơ thể căng thẳng, nên Diệp Thanh Hà làm cái gì cô đều cảm nhận thấy, cô có thể cảm giác được Diệp Thanh Hà đang nhích gần lại cô.

Ở giữa họ là túi xách của Thích Nguyên Hàm, Diệp Thanh Hà sáp đến, chuẩn bị lấy túi xách của cô đặt sang một bên.

Động tác cầm túi xách của Diệp Thanh Hà ngừng lại, đồ trong túi của Thích Nguyên Hàm nặng quá, nhìn cô, hỏi: "Chị... Chị bỏ đá vào túi?"

Thích Nguyên Hàm mím môi, nói: "Đồ chơi mang theo."

"Mua cho mèo mèo? Nó cũng không chơi được nhiều như thế." Nàng lẩm bẩm, kéo khóa túi, liếc vào bên trong một cái, lôi ra một thứ rất... rất xấu hổ, ánh mắt của Diệp Thanh Hà từ hiếu kỳ trở nên kinh ngạc, "Chị mua hết mấy thứ này hả?"

Thích Nguyên Hàm không lên tiếng.

Diệp Thanh Hà đặt đồ ra bàn, từng cái từng cái một, như thùng bảo bối không bằng, lấy mãi mà không hết, cho đến khi lôi ra một đôi tai mèo, cùng một cái đuôi bù xù lông...

"..."

Khi Thích Nguyên Hàm mua, thật sự không có cảm giác gì, hiện tại cô chỉ có một suy nghĩ, không nhìn được, muốn chui xuống hố, não cô lúc đó nghĩ cái gì vậy, lại mua những thứ này, nhìn cái là biết không phải dành cho người thường dùng!

Ban đêm thật sự không thể tiêu xài bốc đồng.

Đang nghĩ, Diệp Thanh Hà đã dựa vào bên người cô, bám lấy vai cô, cố ý sáp gần tới tai cô, nhỏ giọng nói: "Chị, chị mua mấy cái này... là muốn đau chết em ạ?"

Mặt Thích Nguyên Hàm bị cọ đến nóng bừng, nhìn nàng.

Diệp Thanh Hà không xấu hổ lẽn bẽn gì sất mà nói: "Nói thật, chị nhìn xem chị mua mấy cái gì... em cũng không phân biệt rõ, có phải chị muốn mưu sát em rồi đúng không."

Nàng nói không kiêng nệ gì, Thích Nguyên Hàm nghe thấy trong người rất khó chịu, cảm thấy mỗi một tế bào đều đang kêu gào, Thích Nguyên Hàm không đầu hàng, nói một câu, "Vậy em chết trên giường đi."

Diệp Thanh Hà há miệng cắn lấy tai cô.

Nhịp tim tăng nhanh, không thở nổi.

Diệp Thanh Hà nhìn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu, đợi vài giây, cô chạm vào môi Diệp Thanh Hà một cái, Diệp Thanh Hà cũng chạm lại, cứ như vậy chạm từng cái một, hai người bắt đầu hôn sâu.

Thích Nguyên Hàm chậm chạp nhớ lại, lúc mua những đồ chơi này, cô thật sự rất kích động, kích động muốn xem nàng sẽ trở nên như thế nào.

Muốn biết, nàng ở dưới người cô.

Có phải hay không cũng có thể hoang dại như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.