Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 83: Đến đây, buông thả nào.



Đi đến bộ rủi ro xem cổ phiếu, hai người vừa vào cửa, toàn bộ nhân viên trong đó đã nhìn họ không chớp mắt, sau đó mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Diệp Thanh Hà.

Tò mò nàng đến đây làm cái gì, càng tò mò thân phận của nàng hơn.

Thích Nguyên Hàm kéo một cái ghế để Diệp Thanh Hà ngồi xuống, nói: "Em chơi điện thoại nhé, chị xem cổ phiếu thế nào."

Diệp Thanh Hà đáp một tiếng vâng.

Thích Nguyên Hàm bật chế độ nghiêm túc, cùng quản lý xem cổ phiếu.

Cổ phiếu đều do nhân viên công ty phân tích hoạt động, dự tính sẽ tăng như thế nào, nên làm ra sao, cơ bản Thích Nguyên Hàm có thể hiểu, nhưng mà kể lể ra thì rất khó hiểu.

Giữa chừng, Thích Nguyên Hàm có liếc một cái, Diệp Thanh Hà im lặng ngồi đó, có hơi giống với lần đầu tiên cô nhìn thấy nàng, Diệp Thanh Hà mặc sườn xám, tràn ngập hương thơm.

Bây giờ nhìn lại, nàng vẫn phong tình như cũ.

Lưới che mặt rũ xuống, che đi nửa khuôn mặt nàng, đôi chân của nàng khép nép để xéo, có lẽ là đeo gang tay không tiện nghịch điện thoại, nàng cởi một cái gang tay ra, cánh tay đặt trên tay vịn, lòng bàn tay đang kéo gang tay da như vậy.

Rất nhiều người ở trong văn phòng đang nhìn Diệp Thanh Hà.

Ánh mắt va vào nhau, bùng cháy ngọn lửa nóng bỏng trong ngày đông lạnh giá.

Thích Nguyên Hàm thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghe phân tích.

Quản lý bộ rủi ro nhắc nhở cô: "Hiện tại nhà họ Chu đã vào thị trường chứng khoán."

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, nói: "Không sao, bây giờ họ không dám mua nhiều, như vậy thì rất lỗ."

Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn Bạch Uyển Lộ, "Tình hình bên nhà phương Tây như thế nào?"

Bạch Uyển Lộ đưa video truyền từ bên đó sang cho Thích Nguyên Hàm xem, "Gây rối rất to, mấy ông bà già thật là, hét to, lại không thèm lý lẽ, còn mặt dày hơn mấy thanh niên đến lúc trước."

Đừng tưởng già bạc đầu rồi, thật ra sức chiến đấu của họ cực kỳ mạnh, thường ngày họ rất hiền từ, một khi quật cường, gây chuyện, người thường đều không chống đỡ nổi, có một câu nói rất đúng.

Tuổi càng lớn thì càng giống đứa trẻ.

Bạch Uyển Lộ nói: "Kết quả kiểm tra sẽ có rất nhanh thôi, không có chuyện gì thì ngày mai sẽ công báo, đến lúc đó chắc những người này sẽ đi hết thôi."

Thích Nguyên Hàm suy nghĩ giây lát, lắc đầu.

Ông cụ chắc chắn không gây chuyện đơn giản như vậy, chắc chắn có mục đích mới, ông cụ hiểm độc như vậy, cụ ta chắc chắn không chỉ dùng một chiêu.

Thích Nguyên Hàm nói: "Cô bảo công nhân đi mua một vài thiết bị giữ ấm, cùng sữa với trứng gà, sau đó nói với những người ông người bà đó, có thể xếp hàng nhận miễn phí."

Bạch Uyển Lộ không hỏi nhiều, nghĩ rằng Thích Nguyên Hàm làm như vậy ắt hẳn có lý do của cô, lập tức gọi người đi làm, lại buộc miệng hỏi một câu, "Chuyện đến cục cảnh sát báo người mất tích hôm qua, chắc có thể hủy án rồi nhỉ."

Lúc nói câu này cô ấy nhìn Diệp Thanh Hà.

Thích Nguyên Hàm gật đầu, "Đi đi."

Độ nóng Twind đem lại rất lớn, năng lực gây chuyện bôi đen của ông cụ cũng mạnh, sự biến động của cổ phiếu rất rõ ràng.

Nếu như cô đoán không sai, ông cụ muốn khiến cổ phiếu tăng sụt, sau đó ép cổ phiếu rớt đến giá thấp nhất, vọt vào thị trường chứng khoán, không những muốn kiếm tiền, mà muốn nuốt luôn cả công ty của họ."

Cũng may lần này có vận may từ trên trời rơi xuống, không thì họ đã sụp đổ tiền tệ vì ông cụ, họ rất khó xoay sở, GM lần này đúng là tặng củi trong ngày đêm đông gió tuyết.

Ba giờ chiều, giá cổ phiếu đóng cửa.

Cuối cùng vẫn là Twind thắng dẫn đầu, kéo cổ phiếu của họ trở lại.

Thích Nguyên Hàm thở phào một hơi, nói với nhân viên: "Còn phải nhờ các bạn thêm khoảng thời gian nữa, lát nữa các bạn muốn ăn gì thì cứ gọi, sau đó thì bảo quản lý của các bạn thanh toán với tôi là được."

"Được quá! Cảm ơn Thích tổng!"

Thích Nguyên Hàm đi đến vỗ vào vai Diệp Thanh Hà, nói: "Đi nào."

Diệp Thanh Hà cất điện thoại, đáp một tiếng vâng, nàng xếp ghế gọn lại, cùng Thích Nguyên Hàm đi ra.

Hai người đi cùng nhau, thi thoảng quay đầu nhìn nhau, khóe môi của họ nở nụ cười, dường như đang tâm tình yêu đương.

Đợi họ đi xa, mười mấy nhân viên trong phòng sôi nổi hẳn lên, cũng không phải vì có đồ ăn ngon mà bắt đầu hưng phấn, mà là hóng chuyện thân phận của Diệp Thanh Hà.

"Đây đây đây, đây là bạn gái nhỉ."

"Tôi nghĩ là phu nhân tổng tài tương lai đấy! Hoàn toàn xứng đôi! Có ai đồng ý không!"

"Tôi tôi tôi, đồng ý cả hai tay hai chân!"

Thích Nguyên Hàm về văn phòng ngồi đến sáu giờ thì tan làm, cô luôn bận rộn, có rất nhiều việc phải làm, Diệp Thanh Hà lại khá ngoan ngoãn, ngồi ở bên cạnh không nói tiếng nào, luôn nghịch điện thoại của mình.

Có lúc, Thích Nguyên Hàm làm việc đã mệt, cô ngẩng đầu nhìn sang, thấy Diệp Thanh Hà cau chặt mày, ngón tay gõ trên màn hình, trông còn cực nhọc hơn cô.

Thích Nguyên Hàm đóng quyển tài liệu, nhẹ nhàng đi đến, cố ý nâng cao giọng nói: "...Em đang làm gì!"

Ngón tay của Diệp Thanh Hà run rẩy, điện thoại rơi trên đất, nàng quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, "Gõ chứ đó, cãi nhau với mấy tên ngốc trên Weibo. Chị dọa em rồi."

Thích Nguyên Hàm cười nói xin lỗi, lướt qua nàng giúp nàng nhặt điện thoại, Diệp Thanh Hà nhanh hơn cô một bước, đi đến nhặt điện thoại lên, sau đó hừ một tiếng, nghe có vẻ nàng còn rất mệt kìa.

Thích Nguyên Hàm nói: "Tan làm rồi, ra ngoài ăn bữa cơm nhé."

Hai ngày nay bận quá, hai người họ không ăn được bữa nào nên hồn, Thích Nguyên Hàm gọi điện cho Thẩm Dao Ngọc, gọi cô ấy đến ăn cùng, chuyện lần trước phải cảm ơn cô ấy đàng hoàng.

Thẩm Dao Ngọc nói: "Đùa à, hai người ăn cơm còn đưa tôi theo, là đang sợ đèn trong nhà hàng không đủ sáng hả?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Chỉ ăn bữa cơm thôi, sao cậu tưởng tượng nhiều vậy, rốt cuộc cậu có đến hay không nha?"

Thẩm Dao Ngọc nói: "Không đi đâu, quản lý không cho, không đi được."

"Sao thế?" Thích Nguyên Hàm hỏi cô ấy.

"Cũng không có chuyện gì." Thẩm Dao Ngọc cười nói: "Khoảng thời gian này ăn không kiềm chế gì cả, tớ tăng mấy cân lận, bây giờ chị ấy luôn khống chế chế độ ăn của tớ, haizz, tớ không đi đâu, hai người ăn ngon ngủ khỏe."

Thích Nguyên Hàm cười nhạo cô ấy, "Lúc trước đã nói với cậu rồi, đừng ăn như thế."

Mấy ngày trước Thích Nguyên Hàm ăn theo Thẩm Dao Ngọc, cũng mập ra chút, nhưng dạo gần đây bận bịu, ăn cơm không đúng giờ giấc, lại gầy như cũ.

Nghe Thẩm Dao Ngọc hừ hừ tức giận, Thích Nguyên Hàm nói: "Yên tâm đi, gầy được nhanh thôi, cậu không dễ mập."

"Cảm ơn lời chúc của ngài, thật đấy, tớ không đi đâu, cúp máy trước nhé." Thẩm Dao Ngọc nói.

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, tắt điện thoại.

Hai người đi ra cửa chính công ty, vừa nhận dạng khuôn mặt, liền nghe thấy nhân viên đang đi vào nói, "Thích tổng, ngoài trời đang có tuyết, tuyết rơi lớn lắm, chị nhớ mang ô đấy."

Thích Nguyên Hàm nhìn ra ngoài, thấy từng bông tuyết lớn rơi xuống, nền đất hóa thành vùng trắng xóa, tuyết dày cỡ ngón tay rồi, quả là ở lâu một chỗ, sẽ không biết bên ngoài đã thay đổi bốn mùa như thế nào.

Thích Nguyên Hàm bảo Diệp Thanh Hà đợi lúc, cô quay lại lấy ô, vội vàng gấp gáp, cũng chỉ mất mấy phút, cô đứng trước cửa bật ô ra.

Diệp Thanh Hà đeo đôi gang tay lên, nàng đến lấy ô, nói: "Để em."

Thích Nguyên Hàm: "Được rồi."

Bây giờ Diệp Thanh Hà ăn mặc rất giống với đại tiểu thư quý tộc xuyên không từ thế kỷ trước.

Một tay Thích Nguyên Hàm cầm ô, cái tay khác giơ lên, sau đó chỉnh ngay ngắn chiếc mũ của nàng, trên mũ có một đóa hoa hồng màu đen sậm.

Phụ nữ ở thế kỷ trước đều ăn mặc như vậy, là biểu tượng đoan trang tao nhã của thục nữ, nhưng Diệp Thanh Hà thì mang hương sắc khác, thành bông hoa hồng hoang dại phong tình quyến rũ.

Diệp Thanh Hà đưa tay giữ lấy cổ tay cô, ngắm nhìn cô.

Trên đường người người qua lại, hoa tuyết lặng lẽ rơi trên ô, Thích Nguyên Hàm siết cán ô, nói: "Đi ăn bữa kiểu Tây?"

Cách trang điểm hôm nay của Diệp Thanh Hà, không thích hợp với nhà hàng kiểu Trung.

Đi được vài bước, chân giẫm trên nền tuyết, để lại những dấu chân mờ nhạt, Diệp Thanh Hà nói: "Em nhìn cách chị mặc, phối theo đó."

Hôm nay Thích Nguyên Hàm mặc một bộ vest dày, trước ngực có chiếc khăn họa tiết hoa hồng đỏ sẫm, nhìn rất trí thức nho nhã, cô mặc như vậy vì nghĩ rằng sẽ gặp phải truyền thông, nên thể hiện chỉn chu một tý, không thể để thua khí chất người khác.

Chẳng trách Bách Dư Nhu nói.

Hôm nay Diệp Thanh Hà ăn mặc giống hệt phu nhân của cô.

Thích Nguyên Hàm cầm ô che.

Nếu như Diệp Thanh Hà là đại tiểu thư quý tộc, vậy...

Vậy cô làm bá tước một lần vậy.

Thích Nguyên Hàm cầm ô, hai người như dạo bộ mà đi qua đoạn đường, tuyết chậm chạp rơi xuống, bầu không khí hoàn hảo, họ giống như đang đi trên con đường của thế kỷ trước, tiểu thư bá tước ga lăng cùng thiên kim nhà giàu phong tình tùy hứng, muốn bắt đầu một buổi hẹn hò lãng mạn.

Họ đến một nhà hàng cao cấp, lúc bước vào, người ở bên trong thi nhau nhìn họ, cảm thấy rất kỳ quái.

Thích Nguyên Hàm rũ tuyết ở trên ô, sụp ô lại đưa cho người gác cửa, hai người chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, trên bàn có hoa hồng, một bông nở rộ còn một bông nụ hoa mong chờ được hé nở.

Rất nên thơ.

Thích Nguyên Hàm mở thực đơn chọn bít tết, vốn muốn gọi gan ngỗng, nhìn thấy có thêm rượu, lại bỏ, gọi món khác.

Khi phục vụ bưng thức ăn đến, hỏi: "Có cần gọi nghệ sĩ vĩ cầm cho chị không?"

"Không cần, ồn quá, hai chúng tôi ăn thôi là được, mọi người bưng đồ ăn lên xong thì đừng lại quấy rầy nữa." Diệp Thanh Hà nói.

Thích Nguyên Hàm không lên tiếng, cúi đầu cắt bít tết.

Vị không tồi, họ thong thả ăn.

Hai người thi thoảng sẽ nói chuyện đôi câu, Diệp Thanh Hà bỏ miếng bít tết vào miệng, nói: "Ngày trước em thấy chị, cũng ở trong nhà hàng Tây."

"Hửm?" Thích Nguyên Hàm uống nước ép, mùa này mà uống nước ép có hơi ghê răng.

Diệp Thanh Hà nói: "Lúc đó em còn chưa làʍ ŧìиɦ nhân của Chu Vĩ Xuyên." Nàng thong dong thốt ra hai chữ "Tình nhân", như thể không thấy ngượng, "Lúc đó chị cùng Thẩm Dao Ngọc ăn cơm trong nhà hàng Tây, đúng lúc em đi ngang qua nhà hàng, chỉ cách một tấm kính."

Thích Nguyên Hàm mím môi, hiếu kỳ mà nhìn nàng, "Sau đó thì sao?"

Diệp Thanh Hà nói: "Em thấy có một cô gái đến gây chuyện với chị, hình như cô ta là tình nhân của Chu Vĩ Xuyên, ra oai cực kỳ, cô ta bảo chị biết điều, nhường lại vị trí, đừng có bám dính Chu Vĩ Xuyên."

Thích Nguyên Hàm ồ một tiếng.

Cô ăn bít tết, không ngạc nhiên mấy.

Ngày trước chuyện kiểu này xảy ra rất thường xuyên, đám tình nhân của Chu Vĩ Xuyên, rất nhiều cô ngây thơ, bọn họ tưởng rằng Chu Vĩ Xuyên sẽ đem lại tương lai cho bọn họ, thấy Thích Nguyên Hàm đoan trang, biết sự tồn tại của bọn họ cũng không phản đối, liền cho rằng cô rất yếu đuối, nên trở nên không biết trời cao đất giầy là gì, đến kiếm chuyện với Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Sau đó nữa?"

"Sau đó em thấy chị bảo cô ta ngồi xuống ăn cùng, dáng vẻ rất dịu dàng." Diệp Thanh Hà khẽ nói, "Tiếp đãi cô ra cực kỳ tốt."

Thích Nguyên Hàm bối rối: "Không phải chứ? Chị sẽ không đối xử tốt với loại người như vậy, chắc chắn là em hiểu lầm rồi."

Diệp Thanh Hà nói: "Sau này, em lại nhìn thấy một lần nữa."

"Lại nhìn thấy cái gì?" Thích Nguyên Hàm ngẫm nghĩ thấy rằng khá trùng hợp, Diệp Thanh Hà luôn có thể gặp được cô.

Diệp Thanh Hà nói: "Cái cô kia bị Chu Vĩ Xuyên đá, khóc lóc chạy đến chất vấn chị, hỏi có phải là do chị làm không. Chị rất bình tĩnh mà nhìn cô ta, còn đưa khăn giấy cho cô ta, an ủi cô ta, nói Chu Vĩ Xuyên không phải người đàn ông tốt, nhưng cô ta có thể tìm một người đàn ông khác."

Thích Nguyên Hàm nghe đến đây, nhớ đến cái cô nàng nói là ai rồi, cô nói: "Ngày trước đang ăn mà, để lúc nữa lại nguội không ăn được nữa."

Diệp Thanh Hà không nói tiếp nữa.

Kết cục của cô tình nhân kia không tốt đẹp gì.

Bởi vì cô tình nhân này không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó lại thích Thích Nguyên Hàm, bắt đầu bám lấy Thích Nguyên Hàm, vì để thu hút sự chú ý của cô, mà tìm một người đàn ông khác, làʍ ŧìиɦ nhân cho người ta, muốn để Thích Nguyên Hàm nhìn vào cô ta, để ý đến cô ta, dạy bảo cô ta.

Nhưng Thích Nguyên Hàm không hề, mọi sự dịu dàng mất hết, biến thành một người xa lạ lạnh lùng, đến ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, cuối cùng người phụ nữ này bị vợ của người chủ phát hiện ra, bị người ta chỉnh cho rất thảm.

Khoảng thời gian đó, Thích Nguyên Hàm vẫn không hề cảm động.

Thích Nguyên Hàm dịu dàng, đó là xét về mặt người khác không tổn hại đến cô, với loại người không gây chuyện với Chu Vĩ Xuyên, mà hết lần này lần khác chạy đến chỗ cô, cô sẽ rất phiền, rất khó chịu.

Lúc đó sự dịu dàng của cô chỉ là một loại dụ dỗ, dụ dỗ người khác ngã vào vực thẳm.

Còn cô đứng bên bờ vực, quay người rời đi không hề quay đầu lại, rất máu lạnh, cực kỳ máu lạnh.

Thích Nguyên Hàm suy nghĩ một lát, cô vẫn giải thích, "Không phải là chị dịu dàng với mấy người kia, là chị không biết phải đối mặt như thế nào, cảm giác đó rất phức tạp."

Cô biết Chu Vĩ Xuyên nɠɵạı ŧìиɦ, cô phải lợi dụng Chu Vĩ Xuyên, thế nên, cô không thể giống như Chu Vĩ Xuyên, tát cho tiểu tam một cái, cũng không thể như tiểu tam nói, tôi yêu anh ấy, thế nên sẽ chấp nhận cô, chúng ta làm chị em tốt.

Mỗi lần gặp phải chuyện này, cho dù có ý xấu hay ý tốt, cô đều rất hoang mang. Trừ gặp Diệp Thanh Hà, bởi vì Diệp Thanh Hà đến để quyến rũ cô.

Thích Nguyên Hàm nhìn Diệp Thanh Hà, rồi nói: "Vậy thì em cũng to gan đấy, thế mà dám xuất hiện trước mặt chị với danh tình nhân."

Diệp Thanh Hà mím môi, cụng ly với cô.

Bởi vì nếu như không xuất hiện với tư cách tình nhân, đến cả một ánh mắt cũng không có được.

Uống một ngụm nước ép, nàng chống cằm, nghi hoặc hỏi: "Vậy ấn tượng đầu tiên của chị về em là gì?"

Thích Nguyên Hàm nói thật: "Lẳng lơ."

Dù sao thì cũng dám nói chuyện "Tìиɦ ɖu͙ƈ" với cô ở quán bar.

Diệp Thanh Hà chớp chớp mắt nói: "Em mà không lẳng lơ chút, có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng chị sao?"

Không có khả năng thật, mấy cô tình nhân của Chu Vĩ Xuyên lúc trước, đều ồn ào, õng a õng ẹo, Chu Vĩ Xuyên nói cái gì bọn họ cũng tin, rất phiền phức.

Cũng chỉ có Diệp Thanh Hà là khác, dám đến quyến rũ cô, dám lẳng lơ trước mặt cô, mặc quần áo của cô, còn chạy đến sờ đùi cô.

Thích Nguyên Hàm thành thật nói: "Cách em xuất hiện, khá là khác với người thường." Nói xong, cô còn bổ sung thêm một câu, dạy dỗ Diệp Thanh Hà, "Nhưng, chị không hề cho rằng làʍ ŧìиɦ nhân là chuyện gì đáng được khoe khoang."

Hai người ăn cơm xong thì đi dạo phố, con đường đông hơn ngày thường, đa phần là các đôi tình nhân, họ không che ô, tuyết rơi phủ lên mái tóc đen nhánh.

Diệp Thanh Hà dựa gần Thích Nguyên Hàm, khi hai người nói chuyện thở ra làn khói hòa vào nhau, nói một câu cười đôi câu, đôi má đỏ hồng, không biết là do bị lạnh hay là đang xấu hổ.

Hai người lượn ở trong tiệm lân cận rất lâu, Thích Nguyên Hàm mua không ít đồ, cô về công ty trước, lên xe chỉnh chỉ dẫn đường.

Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị định cầm đi tặng cô bạn thân đó của chị sao?"

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng.

Diệp Thanh Hà không nói gì nữa, bình thường nàng rất có thái độ thù địch với Thẩm Dao Ngọc, bỗng nhiên không lên tiếng, khiến Thích Nguyên Hàm có hơi bối rối.

Thích Nguyên Hàm không hỏi nhiều, lái xe xuất phát.

Mặc dù Thẩm Dao Ngọc nói sợ mập không ra ngoài ăn, trong lòng Thích Nguyên Hàm vẫn có thể đoán ra được lý do, là bởi vì chuyện phát trực tiếp ngày hôm trước, Thẩm Dao Ngọc ngồi ở chỗ quản lý Diệp mấy ngày, chắc chắn có người truyền ra ngoài, nhà họ Chu không dám đụng đến người đưa ra chủ ý là quản lý Diệp, nhưng mà đụng vào Thẩm Dao Ngọc thì dễ như trở bàn tay.

Thẩm Dao Ngọc chắc chắn là không muốn cô lo lắng nên mới bịa ra cái lý do này.

Làm nghệ sĩ rất khó.

Đưa đến chỗ Thẩm Dao Ngọc, Thẩm Dao Ngọc cảm động sắp chết, giơ tay muốn ôm lấy Thích Nguyên Hàm, quên luôn cả lý do vì sao mình bị cấm túc.

Rất ngốc, như một cô bé ngốc nghếch.

...

Sáng ngày mười chín, Thích Nguyên Hàm đến khu nhà phương Tây, đây là ngày cuối cùng bên nhà nước nghiệm thu, cô sợ xảy ra sai sót gì, mới đích thân đến trông.

Hiện tại khu nhà phương Tây không còn loạn như hôm qua, một đoàn ông lão bà già tranh nhau xếp hàng nhận trứng gà, chỉ có vài người còn giơ bảng, đòi đuổi tập đoàn Đường Nguyên bọn họ.

Đây là mấy diễn viên nhà họ Chu mời đến gây chuyện, Thích Nguyên Hàm nói với công nhân, bảo bọn họ mời cảnh sát đến, có thể bắt thẳng tay thẩm tra rồi.

Thử hỏi xem, ông già bà lão nào có thể chống đỡ nổi sức quyến rũ của trứng gà miễn phí không?

Xem xong, Thích Nguyên Hàm chuẩn bị rời đi, hiện tại có lẽ nhà họ Chu sẽ ám binh bất động, dù sao cũng đã khiến cụ ta hai lần trở tay không kịp, bây giờ ắt hẳn đang ở công ty điên cuồng điều tra công ty Twind kìa.

Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen dừng ở bên chân Thích Nguyên Hàm, cửa kính xe kéo xuống, bên trong là cô con dâu nhà họ Ân, lúc trước Thích Nguyên Hàm tham gia giới phú bà thường xuyên gặp phải cô ta, cô ta luôn khinh thường Thích Nguyên Hàm.

Liên Kiều nhấc cánh tay đè lên thành cửa kính xe, dò xét nhìn Thích Nguyên Hàm, "Không phải chứ, cô bỏ trốn với tình nhân của chồng thật à?"

Diệp Thanh Hà quay đầu liếc cô ta một cái, bàn tay của Thích Nguyên Hàm đặt lên vai của Diệp Thanh Hà, ôm nàng lại gần mình, nói: "Liên quan gì đến cô?"

Liên Kiều luôn ghi nhớ cái chuyện Thích Nguyên Hàm giành dự án nhà mình, nói: "Tôi chỉ muốn khuyên bảo cô, mặc dù chồng cô có nɠɵạı ŧìиɦ, nhưng ít ra cũng có tiền có thế, cô nhìn cô xem, bỏ trốn với một tình nhân, lỗ biết bao nhiêu, bây giờ nhà phương Tây xảy ra chuyện cũng chẳng ai giúp cô."

Rất nhiều người trong giới trơ trẽn vạch trần hành động của Thích Nguyên Hàm, cho rằng cô trông đã ngu thì thôi không nói làm gì, còn gây ra chuyện ngu, thế mà lại bỏ trốn cùng với tình nhân chồng mình.

"Tôi ở bên ai, là tự do của tôi." Thích Nguyên Hàm lạnh lùng nói, "Khổ cho cô mới sáng ra đã phảiđến đây cười nhạo tôi."

Hôm nay Liên Kiều đích thật là đến xem khu nhà phương Tây, muốn xem xem nhà mình có thể chen chân vào hay không, cô ta cười, trông vẻ rất đắc ý, "Này, cô không biết bây giờ bao nhiêu người đang dòm ngó công ty của cô sao? Hiện tại rất nhiều người ủng hộ nhà họ Chu đến thế chân khu nhà phương Tây, kêu gọi lớn lắm... Không biết đến cuối cùng có hợp với ý dân không."

Nhà họ Chu luôn sống ở khu nhà phương Tây, ông cụ có vị trí rất cao ở đấy, cụ ta đi hết nơi này đến nơi khác nói một tràng, rất nhiều người ủng hộ, cụ ta luôn xúi giục người khác gây chuyện, là muốn tìm được thời cơ thích hợp để cử mình ra.

Thích Nguyên Hàm không muốn đấu võ mồm với cô ta, mình còn có chuyện phải làm, nắm tay Diệp Thanh Hà rời đi.

Diệp Thanh Hà lại quay lại, nói: "Trời đã lạnh như vậy rồi, hay là nhà họ Ân mấy người phá sản cùng nhà họ Chu đi."

Liên Kiều cười phì một tiếng, "Thần kinh hả, còn phá sản, cô có biết khiến một công ty phá sản khó đến mức nào không? Đọc nhiều sách lên đi, bản thân là một tình nhân, còn học đòi người ta giả vờ làm tổng tài bá chủ..."

Đang nói thì Liên Kiều sững người, như thể cắn đầu lưỡi mà dừng lại, cô ta bị ánh mắt của Diệp Thanh Hà dọa sợ, khi Diệp Thanh Hà nhìn cô ta, âm u sâu thẳm, không một tia sáng, rất nghiêm túc.

Diệp Thanh Hà vuốt mái tóc bên tai, nói: "Không tin, thử đi."

Liên Kiều hừ một tiếng, "Thử thì thử."

Cô ta bị Diệp Thanh Hà trả treo nên khó chịu trong lòng, vừa lái xe vừa chửi, "Không biết lượng sức mình, còn ảo tưởng sức mạnh, chỉ với hai cô, cũng không biết đường lấy gương ra soi lại bản thân mình."

Nhưng mà nghĩ lại, hai người này soi gương đều đẹp hơn cô ta, cô ta lại gào loạn mấy tiếng.

Mặc dù bên ngoài luôn nói Twind muốn hợp tác với Đường Nguyên, nhưng người trong giới đều biết, là công ty con của Twind.

Chỉ khác biệt một chữ, nhưng cách xa một trời một vực.

Rất nhiều người không tin, Thích Nguyên Hàm thật sự có thể kéo bè kết cánh với người của Twind.

Thích Nguyên Hàm dắt Diệp Thanh Hà lên xe, Diệp Thanh Hà luôn xị mặt xuống, Thích Nguyên Hàm gọi nàng một tiếng, nàng ngước mắt, vẻ mặt còn chưa điều chỉnh lại. Thích Nguyên Hàm sửng sốt, dáng vẻ tức giận của Diệp Thanh Hà, thật sự trông có vài phần hung dữ, còn có mấy phần đáng yêu.

Ngón tay của Thích Nguyên Hàm chọc chọc lên má nàng, "Nào, cười một cái."

Khóe môi của Diệp Thanh Hà động đậy, cười rất miễn cưỡng.

Thích Nguyên Hàm lại chọc hai phát, nhấn giữ kéo lên, khiến miệng nàng hơi to ra, giống như mặt quỷ.

Đáng yêu đến nỗi muốn hôn một cái.

Nhưng Bạch Uyển Lộ đang ngồi ở trước lái xe, Thích Nguyên Hàm không có cái gan đó, cô khẽ nói: "Đừng giận nữa, chị dỗ em, lát nữa mời em ăn kẹo."

Diệp Thanh Hà thở hắt một hơi, nói: "Cái đồ ngu si kia, sớm muộn gì cũng phải hối hận."

"Đúng vậy." Thích Nguyên Hàm gật đầu tán thành.

Diệp Thanh Hà bình tĩnh lại một lúc, nhìn ra ngoài cửa xe, nhận ra không phải con đường đến công ty của Thích Nguyên Hàm, lại quay đầu lại, hỏi: "Mọi người đang định đi đâu?"

Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu, nói: "Đến công ty GM."

"Hả?" Đôi mày của Diệp Thanh Hà rung khẽ, nghi hoặc nhìn Thích Nguyên Hàm, "Công ty nào cơ?"

Thích Nguyên Hàm nghĩ rằng có lẽ nàng không biết, nên kể với nàng về công ty GM này, kể xong thì nói tiếp: "Vốn định hôm nay để Bách Dư Nhu đến bàn, nhưng chị không yên tâm cho lắm, cô ấy muốn bán công ty quỹ đầu tư quá, chị sợ cô ấy phán đoán không đủ chính xác, nên chị đi theo xem sao."

Diệp Thanh Hà ồ một tiếng.

Thích Nguyên Hàm nói: "Chị nghĩ rằng tốt nhất là nên gặp qua người phụ trách của họ một lần, loại trừ tất cả các khả năng, không thể bị một niềm vui nho nhỏ che mờ con mắt."

Bạch Uyển Lộ ngồi ở đằng trước nghe thấy, tâng bốc nói: "Thích tổng thật cẩn thận."

Thích Nguyên Hàm cười nói: "Cẩn thận là trên hết."

Cho dù có nhặt được của, cô cũng phải rửa sạch mảnh vụn ở trên đó, thế này mới có thể nuốt một cách sạch sẽ và thoải mái chứ.

Thích Nguyên Hàm có vui thế nào, cũng không choáng váng đầu óc, cô chỉ tìm niềm vui bằng lý trí.

Đến nơi xuống xe, Thích Nguyên Hàm đẩy cửa xe ra, quay đầu thấy Diệp Thanh Hà vẫn chưa xuống xe, cô đi đến mở cửa xe ra, "Sao thế? Sao không vui như vậy?"

Diệp Thanh Hà cong môi, nụ cười vẫn xinh tươi quyến rũ như vậy, nàng nói: "Làm gì có chuyện đó, chị có thể có tiến triển, em vui chết đi được, cuối cùng cũng có thể gϊếŧ chết lão già khốn nạn kia."

Thích Nguyên Hàm cười ra tiếng, nhỏ giọng nói: "Lát nữa trước mặt người khác, đừng có nói thản nhiên như vậy, không thì người ta sẽ nói chúng ta mồm miệng không tích đức đó."

Để một mình Diệp Thanh Hà ở đây, cô rất không yên tâm, nên đưa tay ra cho Diệp Thanh Hà, "Nào."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.