Đào Khê vui vẻ hết cả một ngày trời, bây giờ cậu cũng không còn đố kỵ với Dương Đa Lạc như xưa nữa. Cứ coi như là Dương Đa Lạc đã chiếm mất vị trí của cậu nhưng cậu sẽ chứng minh rằng cho dù bản thân chẳng có gì cả thì chính cậu vẫn ưu tú hơn Dương Đa Lạc.
Cậu chỉ muốn ánh trăng ấy là của riêng mình. Cớ gì những vì sao kia cứ mãi quanh quẩn bên vầng trăng của cậu?
Đào Khê đã suy nghĩ rất kĩ. Bây giờ nếu có 1000 tệ, cậu sẽ mua được một chiếc điện thoại thông minh nhưng phần lớn tiền sinh hoạt hàng tháng của cậu đều để dành cho Đào Lạc đi khám bệnh và mua thuốc mất rồi. Do vậy cậu đành phải nghĩ thêm cách để kiếm tiền. Cậu suy nghĩ hết cả đêm nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách nào để kiếm ra tiền.
Đến ngày thứ hai, Đào Khê tới lớp sớm như thường lệ, sáng nào cậu cũng chờ mong được nhìn thấy Lâm Khâm Hòa nhưng bỗng nhiên hôm nay cậu lại không như vậy. Cậu càng muốn nhìn thấy Lâm Khâm Hòa cậu càng sợ phải gặp anh như thể sợ rằng tâm tư của mình sẽ bị anh nhìn thấu mất thôi.
Đào Khê nhìn chằm chằm chỗ trống của Lâm Khâm Hòa một lúc rồi đứng dậy, cầm ly nước của mình đi lấy nước. Lúc cậu trở về, vừa bước ngang qua bục giảng đã bị Hoàng Tình – người đang cầm phấn cố gắng nắn nót viết từng chữ lên bảng gọi lại.
Hoàng Tình ngẩng đầu, ngơ ngác đo đạc chiều cao của Đào Khê và hỏi: “Cậu có thể giúp mình viết câu này lên bảng được không?”
Hoàng Tình là thành viên của ban cán sự học tập. Có một hôm Chu Cường nổi hứng nảy ra một ý tưởng, ông kêu Hoàng Tình mỗi thứ hai hàng tuần đều viết lên mép trên cùng bảng đen một câu cách ngôn khuyến khích học tập. Nhưng chiều cao của Hoàng Tình có hạn, ban đầu cô định dẫm lên một chiếc ghế đẩu nhưng Đào Khê bỗng đi ngang qua nên cô bèn nhờ cậu giúp đỡ.
Đào Khê giật mình, phản ứng đầu tiên của cậu là nhớ lại tấm bảng “kiểm điểm” mà mình đã viết cho Lâm Khâm Hòa. Mà nghĩ lại, Hoàng Tình là một người chính trực và ngay thẳng, từng nói đỡ cho cậu rất nhiều lần và trong lòng chỉ có chuyện học, nhất định không giống với tâm tư của Giang Hinh Vân. Hơn nữa, mấy cái lời răn này viết cũng nhanh thôi mà.
Đào Khê gật đầu với Hoàng Tình: “Được thôi.”
Cậu cầm tờ giấy Hoàng Tình đưa cho, được viết trên đấy là những lời răn dạy mà Chu Cường đã tỉ mỉ chọn lựa. Sau đó, Đào Khê lấy một viên phấn từ hộp phấn trắng và đi đến mép bên phải tấm bảng đen. Cậu hơi kiễng gót chân, giơ tay lên và viết lên bảng.
Khi vừa mới viết xong chữ đầu tiên, cậu liền nhận thấy ở phía cửa lớp có người đi vào. Hóa ra đó là Lâm Khâm Hòa. Anh đi ngược lại ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ, đôi chân dài thẳng tắp. Ngay lúc đó, Đào Khê dường như có thể nghe thấy được nhịp tim đang đập loạn xạ của mình và thế giới trước mắt cậu như được bao phủ bởi một ánh bạc lấp lánh.
Cậu nhìn chằm chằm Lâm Khâm Hòa đang đến gần bục giảng. Trong đầu bỗng nhớ lại từng lời nói của Kiều Dĩ Đường, mỗi buổi sáng gặp được người mà mình thích, hãy mỉm cười và nói với người ấy một câu chào buổi sáng. Cậu vừa định mỉm cười chào buổi sáng Lâm Khâm Hòa, bỗng nhiên tay phải đang cầm phấn được một bàn tay khác bao lấy. Sau đấy bàn tay kia lấy đi viên phấn trên ngón tay cậu, ghé bên tai cậu, dùng thanh âm trầm thấp của mình mà hỏi:
“Viết gì vậy?”
Hàng mi của Đào Khê run rẩy, cảm giác hơi choáng váng. Cậu không biết gì cả, chỉ biết Lâm Khâm Hòa đứng gần cậu quá, vững vàng đứng sau lưng cậu như vậy. Cậu thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Lâm Khâm Hòa quấn quít bên tai phải.
Hoàng Tình đứng bên cạnh vừa định nói đã bị Lâm Khâm Hòa liếc mắt một cái. Cô nhạy cảm nhận ra sự thù địch của Lâm Khâm Hòa đối với mình, bèn ngậm miệng lại.
Mãi một lúc sau Đào Khê mới phản ứng lại, cậu bối rối quên mất mình định viết gì, vội vã cúi đầu nhìn. Nhưng Lâm Khâm Hòa đã kịp giơ tay trái lên cầm lấy tờ giấy trên tay cậu, tư thế này tạo cảm giác như anh đang nửa ôm lấy cả cơ thể cậu vậy. Lâm Khâm Hòa bắt đầu viết lên bảng từng câu từng chữ trên giấy. Đào Khê đứng im không dám nhúc nhích. Cậu khẽ siết chặt bàn tay phải vừa được anh nắm lấy, ngay cả hơi thở cũng trở nên thật khẽ khàng.
Cậu nhẹ nhàng quay mặt lại, nhìn thấy sống mũi cao vút của Lâm Khâm Hòa được ánh ban mai ngoài cửa phác họa từng đường nét ánh sáng màu vàng nhạt tựa như một đỉnh núi tuyết sừng sững đứng trước bình minh. Hóa ra Lâm Khâm Hòa cao hơn cậu rất nhiều, cao đến nỗi nếu cậu muốn hôn Lâm Khâm Hòa thì cậu phải kiễng chân lên; cao đến nỗi khiến cậu có ảo giác mình đang được Lâm Khâm Hòa bao bọc. Cái ảo giác này khiến tai cậu nóng cháy lên, tim đập mạnh không cách nào khống chế nổi, chỉ có thể ép mình ngẩng đầu lên ngắm nhìn dòng chữ Lâm Khâm Hòa vừa viết.
Điều thứ nhất Chu Cường đưa ra là: “Nghiệp tinh thông cần, hoang tại đùa; Đi thành râu rậm, bị hủy bởi theo.” (*)
(*) Nghiệp tinh thông cần […]: Hiểu nôm na là học tập giỏi giang nhờ siêng năng nhưng có thể bị lãng phí vì ham lo chơi bời.
Chỉ có mười bốn chữ nhưng cậu lại cảm thấy Lâm Khâm Hòa viết lâu ơi là lâu, nhưng thật ra anh lại viết rất nhanh. Lâm Khâm Hòa vừa viết xong đã bỏ tay xuống, không thèm đáp lại lời cảm ơn của Hoàng Tình, ném phấn đi và lùi về phía sau. Đào Khê lấy lại tinh thần, nhanh chóng theo chân Lâm Khâm Hòa xuống bàn dưới.
Trong lòng cậu rõ ràng rất vui, đôi mắt lóe lên tia sáng nhỏ, thế mà miệng lại hỏi: “Không phải là mình không biết viết, cậu viết giúp mình làm gì thế?”
Lâm Khâm Hòa ngồi xuống chỗ của mình, tiện tay đặt bình nước rỗng xuống bàn của Đào Khê và nói: “Thấy cậu phải nhón lên trông cực khổ quá.”
Đào Khê hơi ngẩn ngơ, bỗng cảm thấy như bản thân vừa bị khinh thường. Cậu cầm bình nước lên, trợn tròn hai mắt lên tức giận nhìn Lâm Khâm Hòa mà nói: “Mình vẫn còn cao lên được đấy!”
Thật ra cậu không hề thấp, là do Lâm Khâm Hòa quá cao mà thôi.
“Thế à?” Lâm Khâm Hòa hững hờ.
“Tất nhiên!”
Lâm Khâm Hòa quay người đi lấy nước, cảm thấy như hôm nay mình vừa mắc nợ Lâm Khâm Hòa vậy, thật khó để giải thích. Thế nhưng điều ấy cũng khiến cậu mặt đỏ tim đập.
Khi cậu vừa lấy nước về, trên bàn tự dưng xuất hiện thêm vài đồ vật. Đào Khê nhìn tập tài liệu trên bàn, tiêu đề khổng lồ ghi: “Quy định trường học mới được sửa đổi của Trường trung học Văn Hoa Nhất Trung”.
Lâm Khâm Hòa nhàn nhạt nói: “Là học sinh mới, cậu nên đọc cho cẩn thận vào.”
Đào Khê thầm nghĩ, chẳng lẽ mình có vi phạm kỷ luật hay gì sao? Cậu có chút thấp thỏm cúi đầu xuống đọc.
Sau mười phút, cậu nhìn về phía Lâm Khâm Hòa và nói: “Mình xem xong rồi.”
“Trọng điểm là gì?” Lâm Khâm Hòa hỏi.
Đào Khê nghĩ không ra là nội quy nhà trường còn có cả trọng điểm nữa cơ, cậu ngập ngừng nói: “Không đánh nhau, không hút thuốc, không rượu bia? Cậu đừng lo, mình sẽ không làm mấy chuyện như vậy đâu.”
Thật ra trong lòng cậu có chút áy náy, bởi ban nãy cậu vừa dùng bạo lực để uy hiếp Từ Tử Kỳ.
Đào Khê nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Không uốn tóc, không nhuộm tóc, không xăm trổ? Mình cũng không có làm mấy cái này.”
Chắc Lâm Khâm Hòa không kiên nhẫn nổi nữa, anh kéo tập nội quy về phía mình, dùng bút máy vẽ một vòng tròn trên đấy rồi đưa cho Đào Khê. Đào Khê cúi đầu nhìn, và thứ được khoanh tròn là điều thứ tám.
Điều thứ tám: “Không được yêu đương sớm”.
Trong một khoảnh khắc, tim Đào Khê như ngừng đập. Chỉ trong phút chốc cậu bỗng nghĩ rằng, chẳng lẽ Lâm Khâm Hòa biết được tâm tư của cậu rồi chăng? Nhưng rõ ràng cậu và Lâm Khâm Hòa mới gặp nhau chưa được bao lâu vào ngày hôm nay.
Cậu nhìn về phía Lâm Khâm Hòa, dùng lí luận để che giấu sự chột dạ: “Nhưng không phải con gái của thầy hiệu trưởng cũng yêu sớm sao?” Sợ Lâm Khâm Hòa không biết, cậu bèn bổ sung: “Là đàn chị Kiều học lớp 12 ấy, chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật của tụi mình ấy.”
Kiều Dĩ Đường từng có mười người bạn trai nhưng Đào Khê chỉ muốn có một người bạn trai mà thôi.
Hiển nhiên Lâm Khâm Hòa bị mấy câu lí luận của cậu chọc giận, anh nhăn mày hỏi ngược lại: “Chị ấy là con gái hiệu trưởng, cậu có phải không?”
Ừ thì, cậu chẳng là cái thá gì. Đào Khê nghĩ không ra, chỉ mới ngày đầu tiên kể từ lúc cậu quyết định theo đuổi Lâm Khâm Hòa cho bằng được thì đã bị Lâm Khâm Hòa phán cho một câu không thể yêu đương sớm rồi. Nhân sinh đúng là một sự thất bại.
Nhưng so với đau lòng, cậu vẫn khó hiểu nhiều hơn. Cậu ngập ngừng một chốc rồi hỏi: “Mà tại sao cậu lại nhấn mạnh điều này với mình?”
Lâm Khâm Hòa im lặng một lúc rồi nói: “Cậu chỉ đạt 138 điểm trong kì thi học kì 1. Dựa vào thành tích này cậu chỉ có thể vào lớp số 3 mà thôi, trắc nghiệm Tiếng Anh thì xếp thứ năm từ dưới đếm lên. Cậu còn bỏ qua một câu trắc nghiệm và một câu lý thuyết đáng lẽ không nên sai, đó là hai câu lấy điểm khá cao trong bài thi toán. Ngay cả khi điểm ngữ văn của cậu là cao nhất cũng kéo không nổi điểm của mấy môn khác lên đâu.”
Đào Khê sốc thật sự rồi. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Lâm Khâm Hòa nói nhiều như vậy trong một câu.
Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa, kinh ngạc hỏi: “Sao mà cậu biết rõ vậy?”
Lâm Khâm Hòa nhìn sang chỗ khác, thờ ơ nói: “Giáo viên chủ nhiệm bảo.”
Đào Khê ngộ ra, có lẽ Chu Cường vì lo lắng cho thành tích của cậu, sợ rằng cậu ở trường yêu đương sớm nên mới lôi kéo Lâm Khâm Hòa kêu anh giám sát việc học của cậu. Chắc chắn là Lâm Khâm Hòa nghe xong chuyện này nên nói cho cậu biết.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu: “Mình biết rồi, mình sẽ cố gắng học tập, tuyệt đối không yêu sớm đâu.”
Vẻ không hài lòng trên mặt Lâm Khâm Hòa biến mất. Anh ậm ừ một tiếng, đeo tai nghe vào và đọc sách.
Đào Khê nghĩ: “Thật kì lạ.”
Cậu cứ có cảm giác như Lâm Khâm Hòa là cha mẹ của mình. Còn cậu là thiếu niên mới lớn đang bước vào thời kỳ phản nghịch.