Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 2



Editor: Longuevie 

Beta: Longuevie

*

Sau khi kỳ thi kết thúc, trường học cho phép học sinh nghỉ xả láng hết mười ngày. Bởi vì làng Đào Khê Loan cách huyện Nhất Trung rất xa, nên bình thường Đào Khê thường ở nội trú, một tháng mới về thăm nhà một lần.

Cậu cất sách vở học tập và quần áo vào một cái túi lớn, hết cả ngày hôm nay, cậu ngồi đến tận hai chuyến xe buýt trên thị trấn để về làng Đào Khê Loan.

Làng Đào Khê Loan là ngôi làng nằm ở phía xa nhất của huyện Thanh Thủy, cảnh đẹp nhưng vật chất nghèo nàn, những đồi chè xanh mướt bên ruộng bậc thang soi bóng vào nhau, khi những cơn mưa đầu tiên của mùa xuân rơi xuống, hơn trăm cây hoa đào nở rộ cạnh khe núi phủ đầy sương, nơi dòng suối Thanh Thủy chảy ngang qua, dòng suối mát lành mang theo những cánh hoa đào chảy khắp nơi.

Tuy nhiên, hầu hết dân địa phương không có ý nghĩ nhàn nhã ngắm cảnh đẹp và hoa nở, những năm gần đây, mạng Internet đã thu hút một số người du khách rảnh rang đến vẽ ký họa và chụp ảnh, một số người dân có kinh phí thì mở các trang trại, khi các con đường trong huyện dần dần được hoàn thiện, du khách kéo đến đây lũ lượt, mỗi lúc một nhiều.

Nhà của Đào Khê ở trên sườn núi cạnh bên bờ suối Thanh Thủy. Ở đấy, có một ngôi nhà trát sơn màu trắng và mái xám, mẹ của cậu – Quách Bình, và người cha Đào Kiên của cậu đều dân địa phương sống và lớn lên ở làng Đào Khê. Đào Kiên thì đi công tác ở ngoài quanh năm, còn mỗi khi có Quách Bình có thời gian rỗi rãi sẽ đến mấy trang trại và mấy xưởng sản xuất chè trong làng làm việc vặt. Cậu có một đứa em gái tên Đào Lạc, năm nay tròn mười ba tuổi. Cô bé mới được nghỉ hè.

Tai của Đào Lạc rất thính, ở trong nhà nghe thấy một chút tiếng nhỏ thôi đã vội chạy ra ngoài đón Đào Khê, vui mừng đến nỗi suýt nữa ngã một cú thật đau vì vấp phải túi phân hóa học nằm trên sàn. Đào Khê vừa nhìn thấy Đào Lạc đi ra đã vội vàng nắm cánh tay của cô bé dắt vào trong nhà.

“Đừng ra ngoài, hôm nay nắng độc lắm.”

Cậu thả túi hành lý xuống, đóng lại cánh cửa gỗ, quay đầu khom người xuống nhìn kỹ mặt của Đào Lạc. Công chúa nhỏ hơi ú lên rồi nè, mặc trên người một chiếc áo dài tay bó sát và một chiếc quần dài, mái đầu xoăn tự nhiên mượt mà, mắt hạnh linh động và hoạt bát, thế mà trên mặt lại có một vết đỏ đỏ như phát ban lớn bằng một con bươm bướm, trải dài từ sống mũi lan đến mặt trái. Đào Lạc bị Lupus ban đỏ, con bé phải luôn uống thuốc để chữa bệnh.

“Anh, em nghe bạn của em nói á, anh là người đứng nhất toàn huyện luôn đó! Khai giảng xong là anh tới thành phố Văn Hoa để học luôn phải không!” 

Đào Lạc nghỉ hè sớm, ở nhà thì giúp Quách Bình làm việc trên đồng áng, ngày nào cũng chỉ trông ngóng Đào Khê trở về. Tin tức lan truyền rất nhanh, phải chăng Quách Bình cũng đã biết rồi, đỡ tốn thời gian nói chuyện này với bà ấy.

Đào Khê gật đầu, nhưng trên mặt không có chút gì gọi là phấn khích cả, nếu như không phải vì Đào Lạc, cậu cũng chẳng muốn quay về cái nhà này làm gì.

Sau khi mặt trời lặn, hai anh em bỏ lá trà đang phơi ngoài đường vào trong túi. Lúc Quách Bình trở về từ xưởng trà, Đào Khê đang nấu cơm trong nhà bếp. Bà cầm lấy trên chiếc cốc sứ trên thớt uống mấy ngụm nước lạnh, đi vào trong nhà bếp.

Hồi Quách Bình còn trẻ, bà nổi danh ở làng Đào Khê Loan nhờ tính cách mạnh mẽ của mình, suốt hai mươi mấy năm này dầm mưa dầm nắng làm việc, da của bà đã trở nên nhăn nheo khô nứt hết cả rồi, đôi mắt hạnh đẹp mộng cũng rũ xuống, tính cách trở nên trầm lặng, ít nói.

Quách Bình nhìn đứa con trai trước mắt, cậu sinh ra da dẻ đã trắng, lớn lên ở nông thôn suốt bao năm nay, làm nào ít công việc lớn nhỏ nhưng làn da đó vẫn cứ trắng nõn sạch sẽ như những sinh viên mỹ thuật ghé đến làng Đào Khê Loan này ngồi vẽ vẽ vời vời hết cả một ngày.

“Nghe con trai của chị Trương nói, năm nay con muốn tới thành phố Văn Hoa học?” Quách Bình ngồi lên chiếc ghế đẩu bên bếp lửa, giọng điệu xa lạ như thể bà không phải là mẹ của Đào Khê. 

Đào Khê cầm nuôi cơm không thèm nhìn Quách Bình, cậu không thích ánh mắt này của Quách Bình, nó luôn khiến cậu nhớ đến cái số phận nực cười của của mình đằng sau ánh nhìn ấy.

“Trường ở Văn Hoa đã hỗ trợ con sinh hoạt phí rồi, mỗi tháng 1500 tệ, con sẽ để lại 800 tệ để Đào Lạc khám bệnh và mua thuốc.” Đào Khê cụp mắt xuống và nói, giọng điệu vẫn như trước, không có gì thay đổi.

Quách Bình im lặng, dùng cái kẹp gắp than gắp một mảnh gỗ ném vào bên trong lò bếp. Sự buồn bực của Đào Khê trào dâng như ngọn lửa cháy hừng hực bên trong lò bếp chứa đầy củi, điều cậu ghét nhất chính là sự im ả làm ra vẻ bao dung khoan nhượng của Quách Bình, chính vì thế nên cậu mới không thể ngăn được bản thân thốt ra những lời khó nghe.

“Dì yên tâm, tôi sẽ không đi tìm con trai của dì mà phá hoại cuộc sống của cậu ta đâu, thành phố Văn Hoa lớn như vậy, muốn tìm cậu ta thì tôi biết tìm chỗ nào cơ chứ?”

“Ý mẹ không phải như vậy.” Quách Bình nói.

Ý của bà chính là như vậy. Đào Khê âm thầm chế nhạo, nhưng sau cùng cậu cũng không nói gì thêm.

Kỳ nghỉ hè ba mươi ngày của Đào Khê chẳng nhàn rỗi xíu nào cả, trừ một số một việc đồng áng ra, hằng ngày cậu đều dành ra một khoảng thời gian cố định để ôn tập trước mấy bài giảng của các giáo viên ở trường Nhất Trung kia. Cậu còn muốn giúp Đào Lạc học nữa, công chúa nhỏ ở trường thường bị bạn học xa lánh, nên cô bé không thể học như bình thường được.

Mỗi khi có cơ hội, cậu sẽ đi làm người mẫu cho mấy nhóm sinh viên mỹ thuật vẽ vời, mỗi lần như vậy, phí làm người mẫu sẽ khoảng 100 tệ, và cộng thêm cái miệng ngọt xớt của bản thân, đôi khi sẽ có thêm tiền boa. Cậu cũng làm người mẫu cho một số nhiếp ảnh gia, nhưng phí sẽ cao hơn nhiều vì những nhiếp ảnh gia này dường như rất thích hỏi thăm về hoàn cảnh gia đình của cậu, gọi cho hay thì là ghi chép những cuộc đời khác nhau. Đào Khê hiểu tâm lý của họ. Để phục vụ cho nhu cầu giải trí của người khác mà cậu sẵn sàng bịa đặt ra không ít câu chuyện bi thương, không phải cha mất thì mẹ cũng đã không còn.

Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ cùng những sinh viên mỹ thuật kia vẽ viết một chút, bọn họ rất phóng khoáng, luôn sẵn sàng cho cậu mượn cọ vẽ và màu nước quý giá của họ bất cứ lúc nào.

“Oa, em trai có thiệt sự chưa học vẽ không đó? Vẽ còn đẹp hơn tụi chị nữa.” Những nữ sinh trường mỹ thuật vốn ra đây để vẽ cảnh, thế bây giờ lại trở thành bọn họ xem Đào Khê vẽ mất rồi.

Cây cọ vẽ trong tay Đào Khê dừng lại, không phải là vì cậu không muốn cho những cô gái này nhìn, mà bởi vì cậu đang vẽ Lâm Khâm Hòa.

Trong tranh, có một chàng thiếu niên mặc áo sơ mi trắng cầm một cuốn sách, hoa đào ngoài cửa sổ đã nở rộ khắp cành, như ẩn như hiện ánh sáng từ một vầng trăng.

Cậu không thể đếm nổi mình đã vẽ Lâm Khâm Hòa bao nhiêu lần nữa rồi, cậu có một cuốn tập vẽ, mỗi trang giấy trắng bên trong đều là bức họa của Lâm Khâm Hòa, hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc đọc sách hoặc viết bài, trên thực tế, số lần cậu nhìn thấy Lâm Khâm Hòa không nhiều, những bức vẽ này, tất cả đều là nhờ ánh trăng trong tưởng tượng của cậu mà ra.

“Đẹp trai quá, đây là ai vậy?” Các cô nữ sinh cảm thán hỏi.

Đào Khê cười cười nói phụ họa vài câu, vẽ xong tranh đã vội vàng trả lại dụng cụ, đứng dậy chạy đi.

Thật ra từ nhỏ cậu đã thích vẽ vời rồi, trời sinh có năng khiếu hơn nhiều người khác. Nhưng có một lần nọ, Quách Bình thấy mấy bức tranh cậu vẽ. Bà như phát điên mang hết mấy bức vẽ của cậu ném vào trong lò bếp, cháy thành tro bụi. Khi ấy cậu rất sợ nên kể từ đó về sau chỉ dám lặng lẽ vẽ tranh.

Mãi sau này cậu mới hiểu tại sao Quách Bình lại trở nên như vậy.

Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, Đào Khê dùng hơn nửa trong số hai nghìn nhân dân tệ mình kiếm được để mua thuốc cho Đào Lạc, chỉ dư lại năm trăm tệ để làm chi phí phụ khi cậu lên thành phố Văn Hoa học. 

Cuối tháng 8, Đào Khê thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường, Đào Lạc nhất quyết muốn ra ngoài tiễn cậu, cậu nắm một nhúm tóc của con bé và đe dọa không cho đi theo.

Đào Khê không nói lời nào với Quách Bình, cứ thế lấy hành lý, bắt chuyến xe buýt đến huyện Nhất Trung, ở trường cũ có rất nhiều thầy cô giáo đứng đợi sẵn ở đấy.

Các thầy cô vây quanh Đào Khê cứ như gà mẹ đang căn dặn gà con, cảm giác như đang tiễn biệt đứa con ra chiến trường, dặn cậu đừng quá áp lực, mình không theo kịp tiến độ của họ là chuyện bình thường, phải hòa thuận với giáo viên với các bạn học khác.

Thầy dạy ngữ văn đầu đã bạc phơ, ông rất thích Đào Khê, ông lão nhét vào trong tay Đào Khê một túi kẹo nhà làm, động viên cậu: “Thằng nhóc kia, con rất chi là giỏi, chắc chắn không thua kém học sinh trường Nhất Trung miếng nào đâu, muốn giỏi hơn, thì đừng hống hách kiêu ngạo, mà chỉ cần tự tin thôi!”

Đào Khê nhận kẹo gật đầu nói cảm ơn, cậu rất thích ăn kẹo, mà trong nhà cho dù có kẹo cũng để dành cho Đào Lạc hết, cậu biết thầy giáo của mình nói rất đúng và cậu chưa bao giờ cảm thấy tự ti cả.

Cậu sống đến tận bây giờ vẫn chưa lần nào cảm thấy tự ti, thậm chí lúc nhìn thấy Lâm Khâm Hòa, cậu còn muốn điên cuồng tiếp cận anh nữa là, đứng ở bên cạnh anh, trở thành một người xuất sắc hệt như anh, chứ không phải là trở nên tự ti, mặc cảm.

Phùng Viễn, người nãy giờ chưa nói lấy một câu bỗng mở miệng: “Lỡ như có mâu thuẫn với bạn học khác cũng đừng đánh nhau, ở đấy chưa chắc đã có người che chở con đâu.”

Đào Khê mở to hai mắt nhìn Phùng Viễn.

Ai cũng biết rằng cậu chưa từng đánh nhau lấy một lần, từ bé đến lớn đều là một học trò ba tốt, ít nhất là trước mắt giáo viên.

Phùng Viễn ho khan một tiếng, thấp giọng nói: “Con không cần phải lo cho em gái con đâu, con bé sẽ được chuyển sang lớp của cô Đinh, sẽ không có ai bắt nạt con bé nữa.” Vợ của ông, Đinh Phương, là một giáo viên dạy ngữ văn, và là một giáo viên chủ nhiệm.

Đào Khê im lặng nhìn Phùng Viễn một lúc, bỗng dưng cậu trịnh trọng cúi người xuống trước mặt các giáo viên trong trường, nói với họ một câu cảm ơn.

“Con nhất định sẽ trở thành học sinh đầu tiên của huyện Thanh Thủy vượt qua kỳ thi này.”

Lần này cậu sẽ không chiếu lệ nữa.

Các thầy cô tiễn Đào Khê đến cổng trường, Phùng Viễn đi theo Đào Khê, hai người mang theo biết bao là hành lý lớn nhỏ, ngồi xe buýt gần hết cả một ngày đàng trên chiếc xe buýt lên thị trấn, ở trạm tàu điện chỉ ăn hai ly mì gói lót bụng đợi tàu điện ngầm, sau một đêm dài lê thê ngồi trên tàu, tận giữa trưa ngày thứ hai mới đến thành phố Văn Hoa. 

Xưa nay Đào Khê chưa từng đi xa nhà như vậy, Phùng Viễn cũng rất ít khi đi ra ngoài, hai người đi đứng choáng váng ở trạm ga mất một lúc xong mới bình phục lại, nhìn bản đồ thì lơ tơ mơ chẳng biết đường xá gì ở nơi này, cuối cùng Phùng Viễn đành cắn răng vẫy một chiếc taxi chở đến trường Nhất Trung, Đào Khê muốn trả tiền taxi, nhưng Phùng Viễn nghiêm túc từ chối.

Vào khoảnh khắc xuống xe, nhìn thấy cổng trường Văn Hoa Nhất Trung kia, Đào Khê cứ mãi ngỡ rằng mình vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày, đến nỗi chân mềm hết cả rồi.

Hai người một lớn một nhỏ đi kèm thêm mấy cái hành lý to nhỏ đứng một mình ở cổng trường dường như có hơi lạc lõng, Phùng Viễn ngơ ngác một lúc lâu sau mới lấy điện thoại ra gọi, còn Đào Khê đứng bên cạnh thì ngẩng đầu mê mệt nhìn cổng trường Văn Hoa Nhất Trung. 

Tòa nhà cao to với những kiến trúc đơn giản, bảy chữ “Trường Nhất Trung thành phố Văn Hoa” được khắc trên đá cẩm thạch trắng, khi nhìn lướt qua cánh cổng kim loại, bên trong đó là một con đường nhựa rộng thênh thang, hàng cây xanh hai bên đường nhấp nhô che khuất tòa nhà màu đỏ thẫm ở phía cuối con đường.

Đào Khê thở dài trong lòng một hơi, cái cổng này so với cái cổng trường rỉ sắt cũ kĩ ở trường Thanh Thủy còn hào nhoáng hơn mấy lần.

Ngay sau đó, có một thầy giáo trung niên thấp béo bước đi trên đường nhựa, Đào Khê nhìn gương mặt của người thầy này gần một năm, ông là giáo viên dạy toán và là một thầy giáo chủ nhiệm của một lớp, cậu nhìn người thầy ấy đi đến một cách chậm rãi, bản thân cũng tự dưng lùi bước. 

Gặp người thật ngoài đời trong suốt hơn một năm chỉ nhìn thấy qua màn ảnh, cảm giác thật kì diệu xiết bao. Đào Khê chớp mắt. Lúc Chu Cương tiến lại gần, cậu nở một nụ cười ngại ngùng. 

*

“Báo cáo! Học sinh đứng đầu huyện Thanh Thủy tới trường mình rồi! Chỉ cách phòng học chúng ta hơn 500 mét!”

Sáng sớm ngày khai giảng đầu tiên, một nam sinh lao từ hành lang vào lớp học cuối tầng ba của trường Văn Hoa Nhất Trung, mọi người trong lớp đang lúi húi làm bài tập nghe thế cũng ngẩng đầu lên.

“Tiểu Phi Tử, nam hay nữ?”

“Nam!” Cậu chàng báo tin tên là Tất Thành Phi, trong nháy mặt cậu ta chạy về bàn học tiếp tục làm bài tập tiếng Anh.

Bọn con trai đột nhiên thất vọng thốt lên, lớp của bọn họ vốn dương thịnh âm suy (*), cứ đang ảo tưởng người đến sẽ là một cô gái nông thôn ngây thơ, giản dị và xinh đẹp nữa cơ.

*Dương thịnh âm suy: Trong hoàn cảnh này cứ hiểu là gái ít trai nhiều.

“Đẹp trai không?” Kim Tinh hỏi, cô là đại diện môn tiếng Anh, cô vừa hối thúc cả lớp làm bài, vừa đi thu bài tập tiếng Anh, trong lúc Tất Thành Phi đang loay hoay múa bút thành văn thì cô đã rút vở bài tập của cậu ta ra rồi.

“Khoan đã! Một câu nữa thôi mà!” Tất Thành Phi nhướn người lên cố viết thêm một khóc nữa, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm nói rằng: “Không rõ nữa, có vẻ khá gầy và trắng.”

Kim Tinh liếc nhìn chỗ ngồi còn trống sau lưng Tất Thành Phi, thở dài.

Tất Thành Phi biết cô đang nghĩ gì, giọng điệu đau lòng: “Dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì tớ vẫn đẹp trai hơn Lâm Khâm Hòa phải không?”

Kim Tinh lườm cậu ta một cái, nói: “Đẹp trai hơn cậu là được.”

Đào Khê, người con trai bị một đám đực rựa tưởng là một cô gái nông thôn ngây thơ, mặc trên mình bộ đồng phục trắng tinh mới giặt hôm trước và may mắn thay bây giờ đã khô, đang đi theo Chu Cường tiến tới phòng học.

Ngày hôm qua, sau khi Phùng Viễn đưa cậu về ký túc xá, ông đã như ngựa không ngừng vó* mà chạy đi.

*Ngựa không ngừng vó: Không kịp nghỉ ngơi.

Bởi vì trường học vẫn chưa bắt đầu, nên bạn cùng phòng cũng chưa đến, một mình Đào Khê nằm ngủ ở trong căn ký túc xá dành cho một người hết cả đêm, sáng sớm hôm sau thì được Chu Cường ân cần dẫn đến nhà ăn để dùng bữa sáng thịnh soạn miễn phí.

Đi cả đoạn đường này, Chu Cường không ngừng giới thiệu hình trường và lớp, thỉnh thoảng xen vào mấy lời động viên “đừng căng thẳng”, “từ từ mà tiến” và “trò có thể làm được mà.”

Từ trước đến giờ, Đào Khê là kiểu gặp người thì nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng ma tiếng quỷ, mới đầu còn hưng phấn phụ họa đôi câu, lát sau đã sắp nản đến gần xỉu luôn rồi.

Cậu không quen với việc người khác quá chú ý đến mình, bây giờ cậu cũng hiểu tại sao biệt danh của Chu Cường lại là thím Chu rồi.

Khi đi ngang qua sảnh tầng một, thím Chu, à không, Chu Cường còn lôi kéo Đào Khê đứng trước bức tường thủy tinh ngắm nghĩa tấm bảng danh dự này một phen.

“Trò xem, lớp chúng ta có rất nhiều người được vinh dự trên tấm bảng này, trong tương lai, các bạn ấy là bạn học của em đấy.” Chu Cường đắc ý liếc lên nhìn xuống ảnh và tên của các học sinh trong lớp, trên mỗi bức ảnh đều có một câu: “Học mà không nhớ thì lại toang, nhớ mà không học thì cũng toang luôn.”

Đào Khê liếc mắt một chút thôi đã thấy ảnh của Lâm Khâm Hòa, một là vì anh xuất hiện thường xuyên trên bảng nhất, hai là anh trông đẹp trai nhất, mà phía dưới bức ảnh chỉ có tên có tuổi, chẳng có câu gì cả.

Chu Cường thấy Đào Khê nhìn chằm chằm bức ảnh tới ngẩn người, trong lòng thầm kêu không ổn, ông cho là bạn nhỏ từ trên núi xuống này chỉ vì nhìn những bạn học ưu tú hơn mà trở nên tự ti, ông quay đầu vội vàng dẫn cậu đi lên lầu, ân cần nói: “Mỗi một học sinh trong lớp ai nấy đều hoạt bát và nhiệt tình, khiêm tốn và vui vẻ, em nhất định sẽ hòa nhập tốt thôi! ”

Đây đã là lần thứ ba Đào Khê nghe Chu Cường nói vậy.

Đào Khê cong cong khóe môi, lần thứ ba đáp lại: “Em sẽ cố gắng hòa thuận với các bạn cùng lớp.”

Ban đầu, cậu còn có chút lo lắng, song Chu Cường nhiệt tình đến thế này rồi, mọi nỗi lo trong lòng cứ thế không cánh mà bay đi. Thậm chí cậu còn mang một cảm giác nhẹ nhõm khi bước đến trước cửa lớp.

Một lớp học chỉ toàn phát ra tiếng lẩm bẩm học bài tiếng Anh, khi Chu Cường và Đào Khê đi tới, âm thanh cứ như một cuộn băng hỏng mà dừng lại.

Ngay lập tức, Đào Khê cảm nhận được hàng loạt ánh nhìn hướng về phía cậu, cậu không muốn biết những suy nghĩ của người khác dành cho mình là gì, đầu cậu ngập tràn trong căng thẳng nhìn xuống dưới lớp.

Không được.

Đào Khê nén những nghi hoặc và thất vọng vào trong lòng, sau phần mở màn đầy nhiệt huyết của Chu Cường, cậu được ông yêu cầu hướng về cả lớp giới thiệu bản thân.

“Chào mọi người, mình tên là Đào Khê, đến từ trường trung học ở huyện Thanh Thủy, giờ thì mình chuyển đến Văn Hoa Nhất Trung để học cùng mọi người.”

Thực ra thì trên đường cậu đã hình dung vô số lời tự giới thiệu bản thân, nhưng bây giờ cậu bỗng nhiên không còn tâm tình nữa.

Chu Cường ngẩn người, thế là xong rồi sao? Thôi, trẻ em bây giờ thích trở nên ngầu lòi, hoặc cũng có thể là vì cậu quá căng thẳng mà thôi, Chu Cường chu đáo tự nghĩ ra cho Đào Khê một lý do vô cùng hợp tình hợp lý, ông đưa tay chỉ vào hàng cuối cùng của lớp, nhẹ nhàng nói: “Em là người cuối cùng ngồi ở hàng thứ năm rồi đó, hôm qua xếp lớp xong xuôi hết cả rồi.”

Bạn cùng lớp đồng loạt quay đầu nhìn về phía hàng cuối cùng, ở đấy có hai chiếc ghế trống đặt cạnh nhau, một trong số đó được thêm vào ngày hôm qua, và chiếc còn lại…

Đào Khê gật đầu, vừa chuẩn bị đi xuống bục giảng, cửa phòng học đột nhiên mở toang, tiếp đến một bóng người cao lớn đi vào. Cậu theo bản năng quay đầu nhìn sang, bỗng nhiên như người bị đóng đinh đứng yên tại chỗ.

“Lâm Khâm Hòa, ngày đầu tiên khai giảng sao lại tới muộn vậy!” Chu Cường vô cùng đau đớn nói với nam sinh vừa bước vào lớp, hệt như nhìn đứa con trai bất hiệu của mình đang đi theo con đường lạc lối.

Sau lưng thằng con ngỗ nghịch mang chiếc cặp màu đen, một tay móc dây đeo cặp, một tay khác cầm  chai nước khoáng, khuôn mặt lạnh lùng không mang theo chút biểu cảm gì, anh dưng dửng nói: “Trên đường gặp phải tai nạn xe cộ ạ.”

Trong lòng Đào Khê mỉm cười, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì, cậu bình tĩnh nhìn Lâm Khâm Hòa.

Màn hình trực tiếp dù có rõ nét đến đâu cũng không tránh khỏi bị méo mó, nhìn thấy người thật mới biết tranh mình vẽ người vẫn còn nhiều khuyết thiếu, so với tranh mình vẽ người thật còn đẹp hơn gấp bội lần.

Chu Cường trở lại vẻ mặt nghiêm túc, dường như thật sự tin lời nói dối này của anh, ông nhìn tới nhìn lui người của Lâm Khâm Hòa, xác nhận người ta không bị gì rồi mới hài lòng nở một nụ cười. Ông kéo Đào Khê đi đến chỗ Lâm Khâm Hòa, dùng giọng điệu hệt như nhân viên đang chào hàng với khách khứa nói với anh:

“Không sao là tốt rồi! Nhưng mà em vừa bỏ lỡ chuyên mục tự giới thiệu của bạn học mới đến rồi, lại đây, thầy giới thiệu với em, bạn học này tên là Đào Khê, là người đứng nhất ở huyện Thanh Thủy đó! Em coi thử sau này có hợp làm bạn cùng bàn với em không?”

Ngoài miệng thì Chu Cường hỏi ý kiến vậy thôi, nhưng ngay từ đầu đã mang ghế đến đặt bên cạnh ghế của Lâm Khâm Hòa rồi, ông tự tin Lâm Khâm Hòa sẽ không từ chối mấy chuyện nhỏ nhặt này.

“Không.” Lâm Khâm Hòa liếc mắt nhìn Đào Khê, âm thanh vô tình mà đáp.

Cả lớp đột nhiên yên tĩnh. Nụ cười trên môi Đào Khê cũng cứng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.