Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 38



“Bạn học à, một mình cháu ở đây làm gì vậy?”

Đào Khê ngẩng đầu, là một ông chú khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi mặc bộ quần áo an ninh đang quan sát cậu. Cậu chậm rãi đứng lên, trong chốc lát không thể đứng vững vì đôi chân hơi tê dại. Dưới ánh sáng hoàng hôn ngoài cửa sổ, bác bảo vệ nhìn thấy sắc mặt của Đào Khê thì hơi sửng sốt, nghĩ rằng cậu học trò này có lẽ vừa chịu ấm ức gì đó nên muốn tới phòng âm nhạc không có ai để giải tỏa tâm trạng đây mà nên quan tâm hỏi han:

“Cháu là thành viên của ban nhạc sao? Không mang theo chìa khóa cửa à?”

Đào Khê im lặng một lúc rồi gật đầu.

“Không sao. Để bác mở cửa cho cháu.” Bác bảo vệ vừa nói vừa cầm chùm chìa khóa bước đến cửa phòng nhạc, nhìn thấy Đào Khê vẫn đứng yên bên cạnh thùng rác thì nghi hoặc thúc giục: “Sao còn chưa tới đây?”

Lúc này Đào Khê mới bước tới cửa phòng nhạc. Bước chân của cậu hơi hỗn loạn, những ngón tay siết chặt lại. Cánh cửa quen thuộc mở ra, trong phòng nhạc rộng lớn kia trống trải không một bóng người. Ánh hoàng hôn màu vàng xen lẫn sắc đỏ xuyên qua cửa kính trong suốt trên trần hắt xuống sàn nhà, lặng lẽ chiếu rọi lên cây dương cầm màu đen.

“Cháu đừng luyện đàn lâu quá nhé. Lúc nào đi thì nhớ đóng cửa lại là được.” Bác bảo vệ nhắc nhở vài câu nhưng lúc quay đầu lại nhìn, bác nhận ra từ lúc cánh cửa ấy mở ra cậu bé này còn buồn bã hơn. Bác cũng không nói gì nữa, chỉ dặn dò thêm rồi thôi.

Đào Khê nói lời cảm ơn với bác bảo vệ. Cậu đứng yên ở cửa một lúc rồi mới kéo dáng hình gầy gò của mình bước tới cây đàn piano màu đen dưới ánh nắng chạng vạng cuối ngày. Cậu ngồi xuống ghế, mở nắp đàn ra. Ánh chiều tàn lướt trên những phím đàn đen trắng tựa như đang đợi ai đó đến tấu một bản nhạc vậy. 

Cậu chẳng thể nào kiềm chế được mà nhớ tới buổi chiều hoàng hôn ngày hôm ấy. Hôm đó cũng là một buổi chiều tà như thế này, Lâm Khâm Hòa nắm lấy cổ tay cậu rồi dẫn cậu tới đây, anh đưa lưng về phía phòng nhạc hỏi cậu: “Nơi này có thể chứa đủ nước mắt của cậu không?”. Sau đó anh đàn cho cậu một khúc nhạc mà chỉ mình cậu được nghe, tên là “Merry Christmas, Mr. Lawrence”.

Đào Khê nhìn đăm đăm lên những phím đàn trước mặt, nhớ lại những động tác của người ấy lúc chơi đàn. Cậu vươn hai tay muốn tấu một khúc nhưng lại không biết đánh như thế nào, đôi tay cứ lơ lửng mãi trên những phím đàn. Cuối cùng cậu nhấn ngẫu nhiên một phím màu trắng trên cây đàn, nốt nhạc cô đơn vang lên trong phòng nhạc trống trải.

Cậu nhớ lại khoảng thời gian trước kia. Khi ấy cậu trốn ngoài cửa nhìn Lâm Khâm Hòa ngồi trên chiếc đàn piano này chơi nhạc, cách đó không xa là Dương Đa Lạc đang kéo đàn Cello và những thành viên khác trong dàn nhạc đang chơi các loại nhạc cụ khác nhau. Ai nấy đều mang một vẻ mặt bình tĩnh lại tự nhiên, dường như bọn họ sinh ra đã khoác lên mình bộ Hán phục và ngồi trong căn phòng âm nhạc nguy nga lộng lẫy này để hợp tấu vậy. Mà khi cậu nhìn về phía những người ấy, bản thân lại giống như đang rình trộm vào một thế giới đẹp đẽ hào nhoáng khác, trong lòng ngập tràn sự ghen tị cùng không cam lòng.

Đào Khê hít một hơi thật sâu, vươn tay lên nắp đàn muốn đóng nó lại. Cậu nghĩ cuối cùng mình cũng hiểu ra rồi. Có những thứ đã mất đi hoặc bị bỏ lỡ, dù sau này có tìm lại được thì chúng đã không còn mang dáng vẻ ban đầu nữa. Nó giống như việc nếu cậu nhận lại người thân của mình thì cậu vĩnh viễn cũng không thể nào quay lại được thời thơ ấu để được học nhạc khí, giành được sự yêu thương của bọn họ hay có được quãng thời gian lớn lên cùng Lâm Khâm Hòa.

Đào Khê muốn đứng dậy rời đi thì bỗng nghe thấy tiếng mở cửa vang lên phía sau lưng. Cậu lập tức rút tay lại nắm chặt trên đầu gối, cả người cứng ngắc. Trong lòng cậu nảy lên một suy nghĩ mà ngay cả bản thân mình không dám tin, nhưng cậu không quay đầu lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, là tiếng bước chân cậu rất quen thuộc. Ngay sau đó, người ấy bước tới cây đàn, ngồi xuống bên cạnh cậu. Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, người bên cạnh vươn mười ngón tay đẹp đẽ đặt lên phím đàn tấu một đoạn nhạc quen thuộc. Là bài hát ấy. Đào Khê mím chặt môi, vẫn không nhìn sang bên cạnh.

Lâm Khâm Hòa trầm giọng hỏi cậu: “Muốn chơi đàn sao?”

Đào Khê cười nhạo một tiếng. Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa, cất giọng mỉa mai: “Mình đâu có được tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất từ khi còn nhỏ, thứ gì cũng được học như các cậu chứ, sao có thể biết đánh đàn được?”

Giọng điệu cực kỳ tệ, trong mắt chứa đựng toàn là sự chế giễu cùng giận dữ nhưng lại không biết rằng những giọt nước mắt chưa khô trên gương mặt cùng vành mắt hoen đỏ ướt át và hàng mi dính lại với nhau vừa nhìn liền biết cậu đang tủi thân. 

Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Khê, ánh mắt trong chốc lát bỗng tối sầm lại. Anh chợt nhớ lại ngày cậu vừa tới Nhất Trung Văn Hoa, khi ấy cả người cậu đều mang theo những chiếc gai nhọn sắc bén. Nhưng từ lúc nào mà người ấy lại trở nên ngoan ngoãn trước mặt anh vậy?

“Cậu có thể chơi theo ý mình, tôi sẽ đệm cho cậu.” Giọng Lâm Khâm Hòa bình thản chẳng mang theo chút tức giận nào.

Đào Khê ngơ ra, cậu cảm thấy lửa giận của bản thân đã bị một gáo nước lạnh dập tắt một nửa rồi. Cậu mím môi, duỗi hai tay ra nhấn lên những phím đàn chẳng theo một quy tắc nào cả, tạo nên những âm thanh kỳ dị. Lâm Khâm Hòa cũng nhanh chóng vươn tay ra phối hợp với những giai điệu mà cậu chơi ở phía bên kia, biến những tiếng đang quái dị thành một giai điệu mà người khác vẫn có thể nghe ra được. Đây là một màn song tấu hết sức kỳ lạ, giữa một người chẳng biết tí gì về piano và một người có trình độ chơi dương cầm cực giỏi.

Dường như vẫn còn tức giận, mười đầu ngón tay của Đào Khê cố ý chơi nhanh hơn và hỗn loạn hơn nhưng Lâm Khâm Hòa luôn cố gắng phối hợp với cậu. Giống như dù cậu có chơi dở thế nào đi chăng nữa thì dưới đôi bàn tay của Lâm Khâm Hòa, những âm thanh ấy đều biến thành những giai điệu tuyệt vời nhất thế gian. Mãi cho đến khi mười ngón tay của Đào Khê đè lên phím đàn, không đánh nữa khiến chiếc đàn phát ra âm thanh khó chịu không thể phối hợp, lúc này cậu mới quay đầu nhìn Lâm Khâm Hòa, hơi hất cằm lên, vẻ mặt lộ rõ vẻ khiêu khích và tùy hứng.

Lâm Khâm Hòa nhìn cậu, cũng không tức giận. Đáy mắt anh mang theo sự dung túng cùng bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài nói: “Cậu làm như vậy thì tôi cũng không biết phải làm sao nữa.”

Đào Khê không kìm được mà nở nụ cười nhưng nhanh chóng thu lại, trên mặt vẫn bày ra vẻ tức giận như ban nãy, cúi đầu không nói gì. Lâm Khâm Hòa im lặng bên cậu một lúc, chỉ có ánh nắng hoàng hôn ngày một đỏ sẫm bên ngoài cánh cửa sổ sát đất lặng lẽ phủ lên hai người đang ngồi sóng vai bên cây đàn.

Bỗng nhiên Đào Khê nghe thấy Lâm Khâm Hòa thấp giọng hỏi cậu: “Cậu không có điều gì muốn nói hay muốn hỏi tôi sao?”

Giọng anh vẫn dịu dàng như vậy như đang dỗ dành cậu cất tiếng.

Đào Khê cúi đầu nhìn những phím đàn bị nhuộm thành màu vỏ quýt phía trước mặt, thanh âm vẫn mang theo sự tức giận như trước: “Có, mình nói cho cậu biết, bây giờ mình cực kỳ, cực kỳ ghét Lâm Khâm Hòa.”

Giọng điệu như đứa trẻ con đang hờn mát. Cậu cảm thấy Lâm Khâm Hòa nghe xong có lẽ sẽ tức giận, nhưng anh chỉ bình thản trả lời: “Vậy tôi cũng ghét cậu ta.”

Đào Khê sững sờ, vô thức hỏi: “Vì sao?”

Lúc nghe thấy người khác nói ghét mình, làm gì có ai cũng nói ghét bản thân luôn chứ? Huống chi người đó còn là một Lâm Khâm Hòa vô cùng hoàn hảo nữa.

“Bởi vì cậu ta làm cậu không vui.” Lâm Khâm Hòa rũ mắt nhìn cậu, cúi đầu nói.

Hàng mi dài của Đào Khê run rẩy, tất cả sự căm phẫn, khó chịu và tủi thân,.. đủ mọi cung bậc cảm xúc cùng nhau dồn vào trái tim cậu, vừa chua xót lại vừa dồn nén nhưng chẳng thể tiêu tan. Cậu đứng phắt dậy khỏi chiếc ghế đàn như thể đã chịu đựng quá đủ mùi vị trái tim mình bị treo lửng lơ và muốn trút hết những cảm xúc đã tích tụ bấy lâu nay trong trái tim ra ngoài. Cậu siết chặt bàn tay, hét lên với Lâm Khâm Hòa:

“Lâm Khâm Hòa, cậu coi mình là một tên ngốc để mặc sức chơi đùa hay sao? Cậu cố ý làm vậy phải không, cố ý khiến mình ngày nào cũng chỉ biết xoay quanh cậu. Cậu cho mình kết bạn nhưng khi mình có quan hệ tốt hơn với người khác, cậu lại tỏ vẻ không vui, cố ý lạnh nhạt với mình! Cậu lừa mình, cậu nói rằng sẽ thi cùng trường với mình nhưng lại lén lút nộp hồ sơ sang Mỹ cùng Dương Đa Lạc! Mọi người đều nói cậu là người tốt, diện mạo đẹp trai, thành thích lại giỏi, thứ gì cũng xuất sắc nhưng chỉ có mình biết, cậu chẳng hề tốt một chút nào!”

Cậu hét lên xong, hơi thở mang theo chút gấp gáp nhưng trái tim lại trở nên trống rỗng chẳng còn sót lại một chút gì. Rõ ràng người bị mắng là ai kia nhưng rốt cuộc kẻ khó chịu nhất lại là người vẫn luôn thích người kia – chính là bản thân cậu đây.

Đôi mắt Đào Khê đỏ hoe nhìn Lâm Khâm Hòa đóng nắp đàn lại đứng lên. Anh nhìn cậu như thể vẻ dịu dàng, kiên nhẫn đánh đàn dỗ dành cậu ban nãy đều là giả vậy. Đáy mắt đè nén sự u ám còn tối hơn màu đỏ thẫm như máu của ánh chiều tà, giọng anh khản đặc: “Đúng, tôi chẳng hề tốt một chút nào.”

Đào Khê còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo mạnh. Trước mắt tối sầm lại, một bàn tay dùng sức giữ chặt gáy cậu khiến cậu buộc phải ngẩng cổ lên, ngay sau đó một thứ gì đó mềm mại chạm lên đôi môi cậu. Trong nháy mắt, đầu óc cậu như trống rỗng. Cậu vô thức nhắm mắt lại, khẽ nín thở, quên hết mọi thứ, mặc cho người kia vội vã hôn lên môi cậu. Anh liếm cánh môi cậu, những ngón tay chai sần dùng sức vuốt ve làn da sau gáy của cậu mang đến cảm giác hơi đau rát.

Bờ mi của Đào Khê run rẩy không ngừng, trái tim đập loạn lên và lồng ngực phập phồng càng lúc càng gấp gáp. Cậu chưa từng được hôn nên ngay cả việc hé miệng cũng chẳng biết, chỉ có gương mặt nóng bừng đến mức dọa người, hai chân càng lúc càng như nhũn ra và vô thức mà dựa lên người Lâm Khâm Hòa.  Hành động này có vẻ khiến người kia vừa lòng. Lâm Khâm Hòa siết chặt eo cậu ấn vào lồng ngực. Nụ hôn kia dần trở nên dịu dàng hơn. Cuối cùng anh khẽ hôn lên khóe môi cậu, cất giọng khàn khàn:

“Em xem, chưa có sự cho phép của em mà anh đã hôn em rồi, đúng là chẳng tốt một chút nào.”

Lâm Khâm Hòa buông cậu ra. Đào Khê choáng váng khẽ hé mở mắt, đôi mắt cậu ánh lên hơi nước ẩm ướt, hơi thở vẫn còn gấp gáp. Cậu nhìn con người mơ hồ trước mắt rồi lẩm bẩm như nói mớ: “Cậu, cậu có ý gì?”

Cậu vô thức khẽ liếm bờ môi ẩm ướt, trong đầu cậu bây giờ chỉ còn lại vết tích của chùm pháo hoa lóe sáng nhưng vẫn không thể tin được rằng những bông pháo hoa ấy lại sáng lên vì cậu. Lâm Khâm Hòa rũ mắt, ánh mắt rơi trên bờ môi ửng hồng mà mình vừa hôn, vươn đầu ngón tay khẽ vuốt ve làn da mỏng manh bên khóe môi cậu, chậm rãi trả lời:

“Ý của anh là, anh thích em, muốn đối xử thật tốt với em, muốn cùng em trải qua một cuộc đời tốt đẹp, không chỉ là đại học mà là từ nay cho đến hết tương lai sau này, em đều phải ở bên cạnh anh không được phép đi đâu hết.”

Có những lúc Đào Khê tự cho rằng mình nghe rất rõ, có lúc lại như chẳng nghe được gì, nhưng cậu có thể nghe được tiếng trái tim mình đang đập loạn nhịp trong lồng ngực. Cậu mở to đôi mắt nhìn Lâm Khâm Hòa. Cuối cùng cậu cũng nhìn rõ người ấy rồi, tựa hồ đang rơi vào cõi mộng hoàng hôn mang sắc màu của đóa hoa hồng. Lúc cậu còn đang lo lắng rằng những cảnh tượng trong giấc chiêm bao sẽ biến mất trong thoáng chốc thì nghe thấy giọng nói nghiêm túc mà chắc chắn của Lâm Khâm Hòa vang lên:

“Đào Khê, anh không biết trước đây em đã phải trải qua những gì và đánh mất đi thứ gì nhưng từ nay về sau, anh sẽ là người yêu em hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Những thứ em muốn anh đều sẽ dành cho em. Em cũng không cần phải giả bộ ngoan ngoãn nữa, em có thể tỏ ra tùy hứng trước mặt anh. Mọi tính cách trẻ con của em anh đều yêu thích.”

Tầm mắt của Đào Khê bỗng trở nên mơ hồ lần nữa. Vành mắt chua xót như đang có những giọt lệ chực rơi xuống, trái tim như được một bàn tay ấm áp ôm chặt vào lòng. Trong suốt mười sáu năm trưởng thành, cậu chưa từng biết thế nào là cảm giác được ai đó yêu chiều hơn bất cứ ai. Nhưng vào năm cậu mười sáu tuổi, Lâm Khâm Hòa nói với cậu rằng, anh sẽ là người yêu cậu hơn bất cứ ai trên thế giới này. 

Đào Khê cố gắng kìm nén sự chua xót trong hốc mũi, đôi mắt rưng rưng. Cậu nghe thấy Lâm Khâm Hòa dịu dàng hỏi mình: “Vậy bây giờ em còn ghét Lâm Khâm Hòa không?”

Đào Khê gạt đi những giọt nước mắt đang chực rơi xuống bên khóe mắt, nhưng cậu không ngăn nổi những tiếng gào thét như ngọn núi đang đổ sập xuống trong trái tim mình nữa. Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa bằng đôi mắt trong veo, hít một hơi thật sâu, nghiêm túc mà chân thành nói từng chữ:

“Em thích Lâm Khâm Hòa, chỉ thích Lâm Khâm Hòa, thích nhất Lâm Khâm Hòa, còn thích Lâm Khâm Hòa hơn cả chính mình. Em là người theo chủ nghĩa tối cao Lâm Khâm Hòa!”

Những câu từ viết trên bức thư tình, những lời bộc bạch mà vừa nghe thôi đã nóng bừng gò má ấy cậu nói ra chẳng chút do dự. Cậu nói đi nói lại ba chữ Lâm Khâm Hòa, tựa như muốn khắc ba chữ ấy lên một vị trí mà cả thế giới đều dễ nhìn thấy nhất. Lồng ngực Đào Khê vẫn còn phập phồng dữ dội, ánh mắt cậu nhìn Lâm Khâm Hòa nóng rực tựa ánh tà dương đang dần lặn xuống bên ngoài cửa sổ kia. Nó như giãy ra khỏi làn sương mù tím cùng đám mây mù xám xịt vướng víu giống một bánh xe lửa đang lăn trên đường chân trời và muốn đem những tia nắng đỏ rực cuối cùng đốt cháy hết thảy không vương lại chút gì.

Những đám mây mù xám xịt nơi cuối chân trời đều bị đốt thành những rặng mây đỏ rực, xuyên qua ô cửa sổ sát đất, chiếu rọi vào căn phòng nhạc trống trải và thiêu đốt cả đôi mắt hờ hững của Lâm Khâm Hòa. Anh im lặng nhìn cậu thiếu niên với đôi mắt ướt át trước mặt mình như đang kìm nén một cảm xúc nào đó sắp không thể khống chế được. Anh vươn đôi tay giữ chặt lấy gáy cậu rồi cúi đầu hôn lên đôi môi kia lần nữa. Chỉ có điều nụ hôn lần này còn gấp gáp và mạnh mẽ hơn, tựa như chẳng quan tâm tới bất cứ điều gì, chỉ muốn thiêu đốt hết những sắc dục cùng sự yêu thương vô bờ trong trái tim mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.