Ánh Trăng Xa

Chương 8



11.

Lúc ta mất hồn mất vía bị Tiêu Quyết đuổi về tiểu viện, A Thuần đang dựa vào cửa sắp ngủ thiếp đi rồi.

Ta đờ đẫn đi vào nhà, đờ đẫn nằm xuống giường.

Nét đỏ ửng trên mặt vẫn không hề tan đi.

"Tiểu thư ơi, cô đi đâu vậy ạ?" A Thuần lẩm bẩm, "Em chờ cô lâu lắm."

"Không đi đâu hết..." Ta lẩm bẩm nói.

Định giơ tay che mặt, nhưng giơ tay lên ta mới phát hiện ra trong tay vẫn cầm miếng ngọc bội.

Vừa thấy ngọc bội là lại nhớ tới nụ hôn bay bổng kia.

A a a! Ta chiếm được Tiêu Quyết rồi!!

Giống như có vô số con người nhỏ đang bắn pháo hoa trong đầu tôi, khiến tôi choáng váng hồ đồ.

Ta kích động đến mức cả đêm cũng không ngủ được.

Ngày hôm sau tỉnh táo lại, ta mới nhớ tới mấy câu Tiêu Quyết nói với mình.

Hắn và Chu Thư Nhiên không hề có hôn ước, chỉ là vào ngày mừng thọ Bình Nam Vương, ông uống rượu với Lâm An hầu, hai người mới trò chuyện một chút rồi bàn về hôn ước, Bình Nam Vương tỉnh rượu là quên sạch, nhưng Lâm An hầu không muốn buông tha cho cái cây to Bình Nam Vương này, thế là ông ta đi tuyên truyền khắp chốn con gái mình có hôn ước với Tiêu thế tử.

Hắn nói, thật ra lúc ta tới sống ở trấn tú tài, hắn vẫn thường qua lại giữa kinh thành và trấn tú tài, thấy ta ký hôn thư với rất nhiều nam tử, vốn hắn cũng định ký hôn thư cùng ta, nhưng bởi vì khi đó hắn mang tấm mặt nạ da người quá xấu, ta không để ý hắn.

Sau đó gặp lại ở trong trại sơn phỉ, hắn đã biết ta đang định hồi kinh, thế là hắn rời khỏi trấn tú tài từ sớm, nhưng không nghĩ lại gặp phải thích khách, lúc đó hắn bị thương ngất xỉu, đánh bậy đánh bạ thế nào mà bị mấy người Trương Mang tha về.

Tiếp theo đó là được ta đưa về kinh.

Thật ra thế cuộc trong kinh không thái bình giống như vẻ bên ngoài, bệ hạ tuổi già, nhưng vẫn chưa chịu lập Thái tử, Ngũ hoàng tử và mấy vị hoàng tử thành niên đều rục rà rục rịch, cuộc chiến tranh đoạt sẽ khó mà tránh khỏi.

Mà bề ngoài, Tiêu Quyết đứng về phe Ngũ hoàng tử, người ngoài thấy hắn là một thế lực lớn của Ngũ hoàng tử, hoàng hậu thì không có con trai nên vẫn xem Tiêu Quyết như con ruột của mình.

Nếu được Tiêu Quyết hậu thuẫn, chẳng khác nào là được hoàng hậu ủng hộ, vì lẽ đó lúc hắn hồi kinh đã bị một đảng phái khác ám sát, để tránh né thích khách, hắn mới nhảy vào trong sân của ta.

Mà Ngũ hoàng tử ân cần với ta cũng là vì cha ta, có Tiêu Quyết và hoàng hậu ủng hộ, nếu có thêm cha ta nữa, vị trí thái tử kia ngoài hắn ra còn có thể là ai.

Tối hôm qua ta hỏi Tiêu Quyết đảng phải của Ngũ hoàng tử như thế nào, nhưng hắn chỉ khẽ cười, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Ngũ hoàng tử không thích hợp để trở thành thái tử."

Vốn dĩ ta không hiểu được ý tứ của câu này.

Mãi đến tận khi Ngũ hoàng tử bắt đầu giong cờ nổi trống theo đuổi ta.

12

Vừa đầu chỉ là hẹn ta cùng đi tửu lâu lớn nhất trong kinh thành nghe khúc.

Nhưng từ trước đến giờ ta không có hứng thú với mấy cái này, thế là ta mới từ chối hắn.

Sau đó hắn lại mời ta đi du thuyền, ngắm hoa, xem hội đèn lồ ng, còn tặng ta son phấn và đồ trang sức.

Đưa kiểu gì toàn tránh những thứ mà ta yêu thích vậy, đương nhiên ta sẽ không đồng ý.

Hắn làm cho người ta thấy ghét giống như Tống Nam Đình.

Bệ hạ phong hắn làm người biên soạn sách ở Hàn lâm viện, ngày ngày hắn phấn chấn vô cùng, không bao lâu sau đã trả hết số tiền từng mượn ta, còn ngày ngày học theo Ngũ hoàng tử đi lấy lòng Nhị muội.

Ta hỏi cha ta: "Bổng lộc ở Hàn lâm viện cao lắm sao cha?"

Cha cười nhạo thành tiếng: "Một chức quan lục phẩm nho nhỏ có thể có bổng lộc bao nhiêu chứ? Được Ngũ hoàng tử ưu ái nên có thể thăng chức rất nhanh, chứ quan trạng nguyên thì cũng chỉ đến thế."

Vào thu, Tống Nam Đình tìm bà mối để xin cưới Nhị muội.

Nhị thúc thẳng thừng từ chối hắn.

Vốn dĩ cứ tưởng hắn sẽ dần từ bỏ, nhưng không ngờ hắn càng thêm dính chặt lấy Nhị muội.

Thế là vào lúc săn bắn mùa thu, ta kéo hắn vào trong rừng đánh cho một trận.

Không ngờ gã này cũng có mưu mô lắm, buổi tối lúc bệ hạ thiết yến chúc mừng, hắn lén lút hạ độc trong rượu của ta.

Ta uống xong thì cả người khô nóng khó chịu, chạy về trướng bịt kín trong chăn thì Ngũ hoàng tử lại lén lút vào lều vải của ta.

Sau đó ta mới biết, hắn không dám xin hoàng đế cưới ta vì sợ ngài nghi kỵ, thế là hắn và Tống Nam Đình nghĩ ra biện pháp này, chỉ cần ta thất thân với hắn, không muốn lấy chồng cũng phải gả.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới là, bởi vì ta thấy quá khó chịu nên mới đi nhầm chỗ, cứ thế lao vào lều vải của Tiêu Quyết.

Vào trong lều vải của Tiêu Quyết, đắp cũng đắp chăn của Tiêu Quyết.

Đáng tiếc là không được ngủ chung với Tiêu Quyết.

Cho nên khi Tống Nam Đình dẫn tất cả mọi người tới lều vải của ta, Ngũ hoàng tử đang ôm một cô cung nữ nhỏ.

Tuy rằng bọn họ giải thích là vì bị hãm hại, nhưng hoàng đế vẫn thấy không hài lòng.

Thế là Tống Nam Đình bị phạt nửa năm bổng lộc.

Ngũ hoàng tử bị cấm túc mười ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.