Anh Trên Trang Giấy

Chương 21



Chương 21: Yêu tinh trong động bàn tơ


Tay Phó Uyển Hòa được Dư Châu Dạ khẽ nắm lấy, bởi vì chênh lệch chiều cao, Phó Uyển Hòa phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy rõ mặt Dư Châu Dạ.


Khoảng cách quá gần, thậm chí Phó Uyển Hòa còn có thể nhìn thấy đuôi mắt nhàn nhạt đỏ của Dư Châu Dạ. Đôi mắt ấy đong đầy ý cười, tựa như yêu tinh trong động bàn tơ, câu hồn người ta.


Phải mất một hồi lâu Phó Uyển Hòa mới tiêu hóa được câu Dư Châu Dạ vừa nói.


—— Phó Uyển Hòa, anh hôn em được không?


Phó Uyển Hòa sững sờ một lúc, nhất thời không biết nói gì.


Cô nên trả lời như thế nào đây...


Giờ mới ở xác định quan hệ, như thế có nhanh quá không nhỉ? Hay những cặp đôi khác cũng như vậy?


Nhịp tim đập nhanh hơn, như thể ma xui quỷ khiến, Phó Uyển Hòa nghe thấy mình khe khẽ đáp:


"Được."


Dường như là cùng lúc, Phó Uyển Hòa cảm thấy mình bị một lực nào đó kéo, trọng tâm đột nhiên không vững. Dư Châu Dạ vững vàng đỡ lấy cô, khuôn mặt bỗng tiến lại gần.


Một đôi môi khẽ khàng hạ xuống, nhẹ tựa lông hồng, vỗ về đôi môi cô.


Cảm giác ấm áp lại mềm mại.


Nhưng Dư Châu Dạ chỉ chạm nhẹ một chút rồi thôi.


Phó Uyển Hòa từ từ khép chặt đôi mắt, không dám mở mắt nhìn, cả người rơi vào trạng thái căng cứng.


"Xin lỗi em," Dư Châu Dạ cười nói, giọng điệu cà lơ phất phơ, "Đây cũng là nụ hôn đầu của anh, không rành lắm, lần sau chắc sẽ tốt hơn."


Tim chợt ngừng đập.


Nghĩa là sao? Nụ hôn đầu...


Phó Uyển Hòa từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Dư Châu Dạ không giống như đang nói đùa, trong lòng có chút hồi hộp, ngẩn người.


Cô vốn cho rằng đây chỉ là một câu nói đùa cho vui, ai bảo Dư Châu Dạ đã từng có nhiều bạn gái như vậy, nếu anh nói cho tới bây giờ anh chưa từng hôn ai, quả thật Phó Uyển Hòa khó mà tin được.


Hơn nữa Phó Uyển Hòa không hề để ý chuyện này.


"Anh, nói thật ư?" Phó Uyển Hòa chậm rãi lên tiếng.


"Ừm," Dư Châu Dạ nhướng mi, "Tuy có thể nói anh đã đi qua vạn bụi hoa, nhưng mà trước giờ anh luôn là một người đàn ông ba tốt giữ mình trong sạch."


"....." Phó Uyển Hòa vẫn không tin cho lắm, vô cùng tri kỉ nói, "Thực ra em không ngại chuyện đó đâu, anh cứ nói thật đi em không giận mà."


"Không gạt em mà, " Dư Châu Dạ nhướng mày, thản nhiên nói, "Thật sự chưa từng hôn ai."


Có lẽ là do cha mẹ anh rất yêu nhau, từ khi Dư Châu Dạ còn nhỏ đã dạy anh một đạo lý, những chuyện như kiểu hôn gì gì đó chỉ có thể trải qua cùng người mình thật sự yêu.


Kỷ Vãn Tình là người bạn gái đầu tiên anh quen, từ ban dầu là do thua cá cược nên mới ở bên nhau, anh và Kỷ Vãn Tình đôi khi sẽ nắm tay, ôm một chút nhưng không có hành động nào thân mật quá mức.


Suýt chút nữa Dư Châu Dạ tưởng mình bị lãnh cảm.


Nhưng ngay khoảnh khắc vừa rồi, anh như bị ma xui quỷ khiến, ấy mà lại thốt ra câu ấy.


Đến anh cũng ngạc nhiên một hồi mới kịp phản ứng lại.


"Ừm, em tin anh." Phó Uyển Hòa gật gật đàu, khóe miệng không nhịn được khẽ cong cong.


Phó Uyển Hòa không ngại chuyện đó, nhưng sau khi nghe thấy Dư Châu Dạ nói như vậy, ít nhiều vẫn sẽ có chút vui vẻ.


Cảm giác này giống như là, bạn đã tiên liệu cho kết quả xấu nhất, lại phát hiện ra việc đó không hề nghiêm trọng như mình đã nghĩ.


"Em muốn uống gì? Anh đi mua." Dư Châu Dạ hỏi.


Phó Uyển Hòa ngẫm nghĩ: "Trà sữa là được rồi."


"Buổi tối không nên uống trà sữa, nếu tối không ngủ được thì sao," Dư Châu Dạ suy nghĩ một lát rồi đề nghị, "Chocolate nóng được không?"


"Được ạ." Di động trong túi xách bỗng rung lên, Phó Uyển Hòa nhìn qua rồi ngẩng đầu nói với Dư Châu Dạ, "Anh đi mua trước đi, em nghe điện thoại đã."


"Được."


Phó Uyển Hòa nhận điện thoại: "Alo?"


"Uyển Hòa, cậu đi đâu rồi?" Vừa nãy Tăng Đình Đình mải mê quá, không để ý đến chuyện xảy ra xung quanh, mãi đến vừa rồi mới phát hiện ra không thấy Phó Uyển Hòa đâu.


Toang rồi, Phó Uyển Hòa vỗ trán mình một cái như đang kiểm điểm.


Vậy mà cô lại quên báo cho Tăng Đình Đình một tiếng...


"Tớ đi mua đồ uống, quên nói với cậu, xin lỗi." Phó Uyển Hòa nói, "Cậu bên đó xem xong rồi à?"


Tăng Đình Đình: "Vẫn chưa, còn khoảng nửa tiếng nữa. Giờ cậu quay về luôn sao?"


"Ừ."


"Vậy cậu nhanh lên nhé. À đúng rồi, Uyển Hòa, cậu mua giúp tớ một cốc chocolate nóng được không?" Âm thanh ở đầu dây bên kia rất ồn ào, tiếng la hét chói tai của fan và tiếng nhạc ầm ĩ rơi vào tai Phó Uyển Hòa, khiến cô không nghe thấy rõ lời Tăng Đình Đình nói.


"Gì cơ? Tớ nghe không rõ lắm." Phó Uyển Hòa nhíu mày.


"Tớ nói, có thể mua giúp tớ một cốc chocolate nóng được không!" Tăng Đình Đình dùng hết sức để hét lên, "Làm phiền cậu nhé."


Phó Uyển Hòa nghe rõ câu này: "Ok nha."


"Tiểu thư, chocolate nóng của cô đây." Một giọng nói vang lên ở đằng sau khiến Phó Uyển Hòa giật bắn mình, quay người lại, lập tức thấy Dư Châu Dạ một tay cầm túi giấy Starbucks, tay kia thì cầm một chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt, đứng đó mỉm cười nhìn cô, rõ ràng cách ăn mặc tùy tiện nhưng lại vô cùng hút mắt.


Phó Uyển Hòa thấy Dư Châu Dạ chỉ lấy từ trong túi ra một cốc chocolate đưa cho cô, ngớ người một lát: "Anh không uống à?"


"Có, nhưng em có thể cầm túi giấy giúp anh một lát được không?"


"Được." Phó Uyển Hòa nhanh chóng nhận lấy, lại hỏi: "Anh định làm gì vậy?"


Dư Châu Dạ không đáp, quấn khăn quàng cổ trên tay lên cổ Phó Uyển Hòa, cẩn thận quấn hai vòng, sau đó khẽ kéo khăn lên che đến cằm Phó Uyển Hòa.


Kèm theo đó là một câu:


"Không thể để bạn gái vừa mới đến tay bị bệnh được."


Phó Uyển Hòa ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại, mặt bỗng nóng lên. Cô vội vàng kéo khăn quàng cổ lên, giấu nửa khuôn mặt vào trong đó.


Dư Châu Dạ đặt cốc chocolate nóng vào tay cô: "Uống đi này."


Phó Uyển Hòa nhận lấy, vừa định uống thì nhớ ra lời Tăng Đình Đình vừa nói.


Dù sao cô cũng không quá muốn uống, để cho Tăng Đình Đình cũng được.


Nghĩ thế, Phó Uyển Hòa lại thả cốc chocolate nóng này vào túi giấy.


Dư Châu Dạ giữ tay cô lại: "Sao lại không uống?"


"Bạn em mới bảo em mua giúp cô ấy một cốc chocolate nóng, dù sao em cũng không khát lắm, để cho cô ấy đi." Phó Uyển Hòa giải thích.


"Anh lại đi mua thêm cốc nữa là được mà." Dư Châu Dạ nói.


"Phí lắm ạ."


Dư Châu Dạ trầm mặc một lát rồi lại đặt cốc chocolate vào tay cô: "Em cứ uống đi, anh đi mua cốc khác cho cô ấy."


Một làn hơi ấm truyền đến đầu ngón tay, bàn tay dần dần ấm lên, Phó Uyển Hòa hỏi: "Anh không uống à?"


"Ngọt lắm, không uống." Dư Châu Dạ đút tay vào túi áo khoác.


Phó Uyển Hòa muốn đính chính cho Starbucks, kiên nhẫn giải thích: "Chocolate nóng của Starbucks không ngọt lắm đâu."


"....." Dư Châu Dạ dừng bước, lườm cô: "Phó Uyển Hòa, em có thể cho anh cơ hội để thể hiện mình được không?"


Phó Uyển Hòa cảm thấy hình như mình nói sai rồi.


"Xin lỗi." Phó Uyển Hòa cụp mắt, cúi đầu nói.


Dư Châu Dạ nhìn thấy dáng vẻ áy náy này của cô, yên lặng vài giây, nhưng lại cảm thấy buồn cười.


Cô gái này làm sao thế?


Anh chỉ đùa chút thôi, vậy mà còn tưởng là thật.


Dư Châu Dạ bước qua đó, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Phó Uyển Hòa, nói một câu không nặng không nhẹ: "Không sao, anh tha thứ cho em đó."


"....." Phó Uyển Hòa cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, mím môi, cố đè khóe miệng đang cong lên xuống, nhưng lại không nhịn được mà suy nghĩ miên man.


Tay Dư Châu Dạ, ấm ghê.


Anh ấy có ghét tay mình lạnh không nhỉ? Nếu không hay là, rút tay lại đi thôi...


"Reng ——" Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ suy nghĩ của Phó Uyển Hòa.


Dư Châu Dạ lấy di động ra, tầm mắt dừng trên màn hình vài giây rồi nói với Phó Uyển Hòa: "Đợi chút, anh nhận điện thoại đã."


"Dạ." Phó Uyển Hòa quan sát dáng vẻ nghe điện thoại của Dư Châu Dạ, lại chăm chú nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, thoáng do dự, khẽ giật cổ tay, thử rút tay lại.


Lại không kịp phòng bị mà bị kéo về, Dư Châu Dạ liếc cô một cái, đè giọng nói: "Nắm lấy."


Phó Uyển Hòa hơi lúng túng, sửng sốt một chút rồi gật gật đầu.


Không biết chuyện gì đã xảy ra, Dư Châu Dạ nhíu chặt mày, chỉ nghe người ở đầu dây bên kia nói mà không đáp.


Phó Uyển Hòa ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi anh: "Chuyện gì vậy?"


Dường như Dư Châu Dạ không chú ý đến lời cô nói, mở miệng nói với người ở đầu dây bên kia: "Được, tôi biết rồi."


Phó Uyển Hòa đang nghĩ có nên hỏi lại lần nữa không nhưng sợ làm phiền Dư Châu Dạ, bèn mím môi, yên lặng nuốt câu hỏi kia xuống.


Dư Châu Dạ cúp máy, quay đầu nhìn cô, cười nhẹ hỏi: "Vừa nãy em nói gì thế? Anh không nghe rõ."


Phó Uyển Hòa không ngờ Dư Châu Dạ sẽ hỏi lại cô, ngập ngừng một chút rồi hỏi lại: "Xảy ra chuyện gì ạ?"


"Không có gì," Dư Châu Dạ siết tay cô chặt hơn, bước về phía trước, "Công việc gặp chút chuyện."


Phó Uyển Hòa cảm thấy chuyện công việc khá là nhạy cảm, Dư Châu Dạ không cần phải nói với mình nên chỉ "Ừ" một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa.


"Không hỏi anh xem đó là chuyện gì à?" Giọng Dư Châu Dạ mang ý cười.


Phó Uyển Hòa nâng mắt nhìn, còn nghiêm túc nói: "Nếu anh không muốn nói, có thể không nói."


Còn bổ sung thêm một câu: "Em cũng không tò mò lắm."


Dư Châu Dạ bật cười, lông mày cong cong, đôi mắt như tỏa ra ánh sáng lấp lánh: "Không sao đâu, đây cũng chẳng phải chuyện gì bí mật."


Dư Châu Dạ giải thích cho cô: "<Hung thủ phía sau màn> dự tính sẽ lên sóng vào cuối năm sau, lúc đó sẽ có một buổi họp báo, đoàn phim hi vọng anh có thể đến đó để tuyên truyền."


Phó Uyển Hòa nhớ tới bộ dáng kín kẽ không chỗ hở của Dư Châu Dạ hôm đó, khóe miệng cong lên: "Nhưng mà ở phim trường anh còn ăn mặc kín như thể người nuôi ong ý, buổi họp báo có nhiều người như thế anh vẫn đi sao? Em cảm thấy anh không muốn bản thân sẽ xuất hiện trước màn ảnh cho lắm."


"Em cũng hiểu bạn trai em mà," Dư Châu Dạ dừng lại một chút, chậm rãi nói, "Lịch sử đen tối nhiều lắm, nếu lộ mặt, bị người khác bới ra sẽ không tốt."


"....." Phó Uyển Hòa không ngờ lại là nguyên nhân này, bởi trong ấn tượng của cô, Dư Châu Dạ là người không sợ gì cả.


"Em còn tưởng anh sợ mình đẹp trai quá, sẽ chiếm nổi bật của diễn viên." Phó Uyển Hòa thành thật nói.


Lần này đến lượt Dư Châu Dạ ngớ ra: "Không phải chứ, anh tự luyến đến vậy cơ à?"


"Ừm."


"....." Dư Châu Dạ đưa tay ra nhéo mặt cô, bất mãn nói: "Đồ không có lương tâm."


Khi Phó Uyển Hòa và Dư Châu Dạ cùng nhau trở lại hội trường, concert cũng sắp hết rồi, muốn đi vào thì lại phải kiểm tra phiếu lần nữa. Phó Uyển Hòa nói với Tăng Đình Đình rằng sẽ đợi ở bên ngoài hội trường luôn.


Phó Uyển Hòa uống một ngụm chocolate nóng, hỏi Dư Châu Dạ bên cạnh: "Đúng rồi, sao hôm nay anh đến đây vậy?"


"Tạ Diệc Thư cho anh vé, dù sao hôm nay anh không có hẹn với ai cả nên đến thôi." Dư Châu Dạ trả lời.


Như là nhớ đến chuyện gì, Dư Châu Dạ bỗng mở miệng: "Em không phải fan cậu ta đúng không?"


Phó Uyển Hòa không ngờ anh còn nhớ chuyện này, ngẩn ra, cứng nhắc mở miệng: "Thực ra cũng có để ý, nhưng không quá hâm mộ."


Dư Châu Dạ nheo mắt, "Ồ" một tiếng đầy ẩn ý: "Yên tâm đi, anh hiểu mà."


"Em nói thật mà." Phó Uyển Hòa sốt ruột giải thích.


Dư Châu Dạ yên lặng một lát, quay đầu hỏi: "Tạ Diệc Thư có đẹp trai không?"


Phó Uyển Hòa nghiêm túc suy nghĩ: "Cũng được."


"Hát, nhảy thì sao?"


"Hát nghe rất hay, nhảy thì em không rành lắm, nhưng nhìn qua trông khá là giỏi." Phó Uyển Hòa đánh giá.


Một sự yên tĩnh cực kỳ quỷ dị.


Dưới màn đêm, gương mặt Dư Châu Dạ trông không rõ lắm, chỉ có đôi mắt kia là đặc biệt sáng. Dư Châu Dạ hơi nghiêng người qua, Phó Uyển Hòa nín thở theo bản năng.


"Phó Uyển Hòa." Giọng anh rất trầm.


Hô hấp Phó Uyển Hòa bị ngưng trệ, chậm rãi đối diện với đôi mắt như câu hồn người kia.


"Có ai từng nói với em chưa, rằng không nên đề cập đến người con trai khác trước mặt bạn trai mình?" Dư Châu Dạ lười biếng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.