*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.6.
Ăn nhiều đồ ăn đêm vậy, nhưng bạn phát hiện ra hắn ta vẫn gầy như cò hương. Thế là bạn sẽ cho hắn ta thêm mì xào, thỉnh thoảng thì cho thêm một muôi thịt. Thế nhưng hắn ta vẫn gầy như con mắm.
Cuối cùng bạn ý thức được, cái gọi là “gầy đét” ấy chắc hắn là hắn ta cố tình giữ dáng.
Bạn xót đứt ruột chỗ mì và thịt gà uổng phí ấy.
Phần ăn nhiều như vậy, hắn ta căn bản không ăn hết, chỗ thừa chưa biết chừng còn vứt đi rồi. Bạn đoán vậy.
Bạn thấy thật nhục nhã, hận bản thân mình ảo tưởng, thế là mì tối đó cho hắn ta cực kì ít, cả mì và thịt. Hắn ta chỉ vào hộp mà chất vấn bạn, bạn lãnh đạm nói chỉ vậy thôi, nói xong chẳng buồn để ý đến hắn ta nữa, quay đầu đi xào cho người tiếp theo.
Bạn biết hắn ta không có thời gian đôi co với bạn. Sự thật cũng là vậy.
Chưa tới một phút đồng hồ, hắn siết chặt hộp xốp mà đi mất.
7.
Qua ngày hôm sau, bạn lại cảm thấy mình quá đáng – rõ ràng là tự mình đơn phương tình nguyện, ảo tưởng lắm, còn trách người khác làm gì?
Bạn quyết định hôm nay cho hắn ta nhiều mì hơn, coi như bồi thường.
Mười giờ năm mươi phút, hắn ta lại xuất hiện.
Chẳng đợi hắn gọi món, bạn đã bỏ mì vào chảo như thường lệ. Thế nhưng hắn ta không đến quầy của bạn. Hắn đi vòng qua bạn, đến quầy kế bên mua bánh trôi nước.
酒酿元宵 Bánh trôi nước kiểu Trung Quốc, nguyên liệu gồm rượu gạo, bánh trôi, trứng gà, nước, đường mịn8.
Bạn phát hiện ra hắn ta đi khập khiễng.
Bạn đoán rằng hắn bị thương trong lúc chơi bóng rổ hoặc môn thể thao nào đó. Bị thương không thể ăn đồ cay nhiều nhiệt được, thế là bạn quyết định tha thứ cho sự “phản bội” tạm thời của hắn.
Nhưng hắn ta không còn đến quầy của bạn nữa.
9.
Bạn cảm thấy mình thật nực cười. Bạn nghĩ chỗ mì cho thêm trước đây đúng là vứt cho chó ăn.
10.
Một ngày nào đó lúc dọn hàng, bạn phát hiện ra vài tên học sinh đang trốn trong hẻm đánh nhau, ra tay rất nặng, đánh đến nỗi người ta co quắp nằm trên đất, không hét nổi thành tiếng.
Bạn tức run cả người. Điều này khiến cho bạn nhớ tới thời thơ ấu bị mẹ đánh đập.
Bạn đi tới, vung thằng nhãi con đang đánh người đập vào tường. Ngày nào bạn cũng xào mì, dù chỉ dùng nửa sức, mấy thằng nhãi sống trong nhung lụa cũng tuyệt đối không phải đối thủ của bạn.
Bạn đuổi hết đám nhãi đó đi, phát hiện ra cái tên nằm co quắp trên đất thế mà lại là “khách quen lúc mười giờ năm mươi phút”.