Ảnh Trung Trì (Trì Trong Ảnh)

Chương 9: Ba năm



Che đậy linh tức, đối với ta mà nói, giống như một giấc mộng không có khả năng hoàn thành.

Nếu như đặt về lúc trước, ta nhất định sẽ cho là mình không làm được, nhưng vì để sớm ngày gặp lại Yên Trì, ta không thể không ép buộc chính mình làm được.

Sau khi ta đi theo Yên Trì đến một sơn động gần biển Hoàng tuyền, Yên Trì sợ bị phát hiện, vội vã từ biệt ta. Ta không nỡ bỏ Yên Trì, xông lên trước muốn ôm y, rồi lại bi ai phát hiện, mình không thể tới gần y.

Ta chán nản cúi đầu, rầu rĩ không vui mà nhìn chằm chằm xuống mặt đất bẩn thỉu, nơi đây không thể sạch sẽ so với phòng của Yên Trì, bẩn đến không có chỗ để ngồi.

Yên Trì hiển nhiên cũng phát giác cảnh ngộ lúng túng của ta, cười nhạt một tiếng: “Không, chấp nhận một chút đi.”

Ta nhẹ gật đầu, giơ chân đá đá lá cây, muốn nói lời gì đó, lại không biết có thể nói gì, ta quay lưng khoát tay với Yên Trì: “Yên Trì, tạm biệt.” Cùng với việc trơ mắt nhìn y rời đi, còn không bằng không thấy.

Ta nghe thấy tiếng quần áo của Yên Trì ma sát với mặt đất, trong lòng đau xót, không nhịn được muốn rơi lệ.

“Không, ta muốn ngươi đồng ý với ta, nếu như không tìm đến ngươi, ngươi vạn lần không được đi tìm ta, cho dù đợi bao lâu, ngươi đều phải chờ ta. Ngươi… có làm được?”

Nếu như ta nói ta không làm được, Yên Trì nhất định không để ý đến ta.

Ta đưa lưng về phía Yên Trì ngồi xuống, co lên hai chân yên lặng nhìn phía trước xuất thần, ta không nói gì, chỉ gật gật đầu, coi như đáp lại lời y, bởi vì ta sợ, ta vừa mở miệng, liền nhịn không được phát ra tiếng nức nở.

Lần đầu chia lìa, ta luyến tiếc.

“Không, vậy đã nói xong, ngươi nhớ rõ ngươi đã đồng ý chuyện của ta. Sư phụ đã phát hiện sự hiện hữu của ngươi, nếu như ngươi xuất hiện, ngay cả ta cũng không thể bảo vệ được ngươi, mong ngươi nhớ rõ, chia lìa hiện tại là vì gặp lại ngày sau. Ta đi rồi, Không, bên này có thể bắt được ít con mồi lấp bụng, còn có trong khoảng thời gian này, ta trích ra linh thuật âm hệ, có lẽ có ích với ngươi, còn ngươi… Mà thôi, ngươi phải nhớ chăm sóc mình thật tốt.” Ta dường như nghe thấy trong giọng nói của Yên Trì mang theo tiếng nức nở, nhưng khi ta quay đầu lại muốn xác nhận, Yên Trì đã đi rồi.

Ta chạy ra ngoài, rồi lại chỉ thấy màu trắng quần áo của Yên Trì, lại một lúc sau, liền không nhìn thấy. Ta rất muốn xông tới nói cho Yên Trì, ta luyến tiếc y.

Nhưng ta không thể.

Ta về trong sơn động, nhìn địa phương bẩn thỉu, ta lặng lẽ khịt mũi một cái, ra ngoài tìm về một cành lá thô to, quét dọn sơn động.

Tuy rằng nơi này bẩn, nhưng thắng ở chỗ không có những sinh vật khác xâm nhập, sau khi ta quét sạch, cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều. Kỳ thật một thân một mình cũng không tệ, thanh tĩnh.

Chẳng qua là thói quen có người nhà cùng Yên Trì làm bạn, bỗng nhiên cô đơn một mình, ta ngược lại không quen.

Ta hít sâu một hơi, miễn cưỡng lên tinh thần khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận học tập nghiên cứu linh thuật Yên Trì để lại cho ta.

Vì có thể mau chóng gặp lại Yên Trì, ta hăng hái luyện tập, thu lại tất cả tâm tưởng chơi đùa, một lòng đặt vào linh thuật, trong lòng nhiều lần mặc niệm, chỉ có mạnh mẽ rồi, ta mới có thể trở lại bên cạnh Yên Trì, trường sinh làm bạn.

Một ngày lại một ngày, nhớ nhung làm bạn với ta, ta không biết ta tiến triển thế nào rồi, ta chỉ biết rằng, Yên Trì đã bao lâu không đến nhìn ta.

Sau lần đầu tiên chia lìa, bảy ngày sau Yên Trì liền lặng lẽ đến xem ta, ta hưng phấn không thôi, ở bên cạnh y chạy tới chạy lui, nhưng đáng tiếc y không ở được bao lâu liền đi rồi. Lần thứ hai, lại cách nửa tháng, ta nhìn thấy y liền nhảy cẫng hoan hô, thiếu chút nữa muốn nhảy lên cho y một cái ôm thật chặt, y cũng cười, đưa cho ta một ít vật phẩn, cùng ta hàn huyên mấy câu, y liền đi.

Lại về sau… về sau…

Về sau, khoảng cách thời gian Yên Trì đến càng ngày càng dài, thời gian y ở bên cạnh ta cũng càng ngày càng ngắn, lần gần đây nhất là, ba tháng trước, y sau khi đến buông xuống giỏ trong tay, lên tiếng chào hỏi với ta, vội vàng cáo từ.

Ta không biết Yên Trì gặp phải chuyện gì, ta đã từng hỏi y, vì sao lâu như vậy mới đến gặp ta, Yên Trì nói sư phụ y nhìn gắt gao, y không dám tới, cũng sợ ta sẽ bị sư phụ phát hiện.

Ta tin y, ta nói Yên Trì, mặc kệ như thế nào, ngươi nhất định phải chiếu cố mình thật tốt.

Yên Trì nói rằng lần tới nhất định nhanh chóng đến xem ta, lại đi rồi.

Vì vậy, ta liền ôm trong lòng hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy Yên Trì, một ngày lại tiếp một ngày, một năm rồi lại một năm.

Bất tri bất giác, ba năm trôi qua. Thời gian Yên Trì đến xem ta càng ngày càng ít, chờ đợi của ta cũng càng ngày càng dài.

Ta hoài nghi Yên Trì đã quên mất ta, nhưng ta lại không dám hoài nghi, ta sợ y thật sự quên ta, vứt bỏ ta.

Hơn nửa năm rồi, lúc này đây Yên Trì đã hơn nửa năm không tới gặp ta.

Nhớ mong dần ăn mòn tự chủ ít ỏi của ta, ta tự nói với mình Yên Trì nhất định sẽ tới, nhất định sẽ tới, nhưng ta chờ một ngày lại một ngày.

Một ngày này, ta rốt cuộc nhịn không được rồi.

Một ngày này, là ngày mà ta cùng Yên Trì gặp mặt, thời điểm năm trước, một ngày này cho dù y có bận rộn đến đâu đều sẽ tới thăm ta, sẽ bồi ta cực kỳ lâu, nhưng hôm nay giờ tý* đã đến, tiếng bước chân của Yên Trì lại chậm không xuất hiện, chỉ có tiếng gió đánh sóng biển.

(*11h-1h sáng.)

Ta không nén được tức giận, từng màn từng màn qua lại trước mắt ta, nụ cười của Yên Trì, ôn nhu của Yên Trì lúc xoa đầu ta, còn có kiên nhẫn lúc y dạy ta thứ gì đó.

Mà cảnh tượng này, đều có bóng dáng của Yên Trì.

Yên Trì, ta muốn gặp Yên Trì!

Ta muốn thấy y!

Lập tức, một luồng linh lực cường đại chạy trong cơ thể ta, phóng tới tứ chi bát mạch, ta cảm thấy được hô hấp đầu mũi đổi mới hoàn toàn, lúc lại hít sâu một hơi, ta bỗng nhiên phát hiện được âm khí của linh hồn bất tử đã biến mất.

Ta… ta vậy mà làm được?

Ta không dám tin nhìn tay mình, ba năm qua ta thử rất nhiều phương pháp, cũng không thể khiến cho mình đột phá cảnh giới cuối cùng này, che đậy linh tức của mình, không nghĩ tới tại thời khắc tưởng niệm, vậy mà đột phá.

Ta cười ha ha, ai ngờ cười ra một tiếng, linh tức này lại tản ra.

Ta vội vàng hít sâu, phỏng theo biện pháp vừa rồi thu linh tức về. Nhưng bởi vì ta là lần đầu tiên nắm giữ phương pháp này, ta thu phóng không linh hoạt, thỉnh thoảng sẽ tràn ra.

Nhưng mà ta không đợi được nữa rồi, ta không thể chờ được muốn đi gặp Yên Trì rồi!

Rót vào linh lực, ta dùng hết tất cả khí lực thu hồi linh tức, mang theo một vài đồ vật thiết yếu, ta liền kéo cao áo bào đen che khuất mình, phóng ra khỏi sơn động.

Cùng Yên Trì ở chung với nhau một năm, ta đã đi khắp cực đảo, chỗ nào đường nào tối nhất, chỗ nào đường nào an toàn nhất, ta biết đến rõ ràng. Cho nên ta rất thuần thục chọn một con đường không ai phát hiện, chạy đến.

Nhà cửa dần đập vào mi mắt ta, tâm trạng ta vui vẻ, Yên Trì, ta rất nhanh liền có thể thấy Yên Trì rồi.

Nhưng mà ta không nghĩ tới, Yên Trì không thấy, ta ngược lại thấy được một màn khiến người khiếp sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.