Cô nhận ra được Từ Hạo không phải vì anh ta đẹp trai—— Trên thực tế, trong hoàn cảnh này cô nhìn ai cũng như nhau, hơn nữa anh ta còn đang đeo một cái khẩu trang màu đen rõ to gần như che hết nửa khuôn mặt.
Nhưng mái tóc màu xám khói này của Từ Hạo thật sự quá bắt mắt, nhờ thế mới nhận ra được anh ta.
Không muốn "gặp mặt" đối thủ tương lai trong tình huống như thế này, cái tay đang che mặt của cô càng nhích lên cao hơn, trầm giọng: "Nhận nhầm người rồi!"
"Không thể nào!" cậu trai trẻ trước mặt cười càng thêm hớn hở, "ngày nào em cũng xem livestream của chị mà! Chúng ta còn đấu game chung với nhau nữa đó! Em là Xiao, dự bị của MA—— chị còn nhớ chứ?"
Lại một kiểu chào hỏi như hát sơn ca.
Mục Vãn Vãn thành thật trả lời: "Không nhớ."
"..." sự bối rối trên mặt Xiao chỉ tồn tại một lúc, động tác muốn tiến lại gần, "chị không biết em cũng không sao, nhưng Shark thì chắc là có biết chứ hả?"
Mục Vãn Vãn không muốn tiếp tục dây dưa với đối phương, trong lòng thầm nghi hoặc—— mặc dù TS đã rút lui khỏi giải mùa xuân, nhưng lịch thi đấu của giải vẫn còn dán trên bàn máy tính của mỗi người bọn cô, cô nhớ chiều mai MA có đấu, vậy mà giờ này vẫn còn xuất hiện ở quán bar, chẳng lẽ bọn họ không cần tập luyện luôn à?
Đương nhiên, người khác có tập luyện hay không chẳng liên quan gì đến cô cả.
Cô lắc đầu tỏ ý mơ hồ không rõ, tay vẫn che lấy mặt.
Lúc này, người đàn ông bên cạnh Xiao rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Cô xóa tôi khỏi danh sách bạn rồi à?"
Cách một lớp khẩu trang, giọng Từ Hạo trầm thấp, âm lượng đủ để Mục Vãn Vãn nghe thấy.
"..."
Không dám giấu gì, đối phương nhắc cô mới nhớ ra bản thân mình hình như đúng là có một khoảng thời gian làm bạn trong game với người trước mặt này.
Sau đó... lúc anh Dương bảo cô xóa bớt bạn bè, cô xóa nhiều đến phát phiền, có lúc còn chẳng thèm nhìn, đúng thật là đã xóa luôn cả Từ Hạo.
Giờ nghĩ lại thấy hơi hối hận, để lại sau này còn có thể OB (quan sát trận đấu) một tí.
Mục Vãn Vãn đắn đo suy nghĩ xem nên nói thế nào để không làm tổn hại đến tình bạn ngoài mặt mỏng manh giữa các đội: "Chỉ là lỡ tay thôi."
"Đấy! Chị còn nói mình không phải Wanan!" Xiao cười vui vẻ vì gài được cô.
"Hôm nay tụi em tới đây ăn mừng sinh nhật anh Hạo, còn chị, đến đây làm gì thế?" Xiao hỏi.
Mục Vãn Vãn giơ mỏi cả tay, dứt khoát bỏ luôn tay xuống, nói: "Sinh nhật bạn."
"Vậy thì đúng là trùng hợp thật đấy..." Xiao nhìn chằm chằm cô một hồi, chuyển chủ đề, giọng nói mang theo sự bất ngờ, "nói chứ, chị ở ngoài đời còn đẹp hơn cả trên màn ảnh nữa!"
Mục Vãn Vãn không quen với kiểu đối thoại này lắm: "...Cảm ơn, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước nhé."
Vừa xoay người thì điện thoại trong tay rung lên.
Bùi Lộ: "Không mua, dạo gần đây cậu ấy lại tăng cân rồi, còn ăn nữa tôi sợ sau này cậu ấy sẽ bị cao huyết áp."
Trên màn hình là tin nhắn cô vừa gửi đi, hỏi Bùi Lộ có thuận đường mua phở ốc giúp cho tiểu Bánh Bao hay chưa.
Giọng điệu nghĩa khí chính trực thế này làm Mục Vãn Vãn không nhịn được mà bật cười.
Cô vừa đi vừa trả lời tin nhắn, ánh sáng từ màn hình điện thoại trở nên cực kì rõ ràng trong hành lang mờ tối.
Xiao vẫn nhìn theo bóng lưng của người con gái ấy: "Anh, anh về phòng bao trước đi."
Từ Hạo hỏi: "Cậu đi đâu."
Xiao cười hề hề: "Em đi tán gẫu với chị ấy. Chắc anh không biết, em cực kì thích xem livestream của chị ấy, thế nên vừa rồi mới nhìn em đã nhận ra được ngay!"
"Đừng đi làm gì, cô ấy sẽ không để ý đến cậu đâu."
"Hả?"
"Với lại anh Thành cũng đang giục chúng ta về lại phòng bao."
Anh Thành là quản lí của đội MA.
Xiao mặt đầy tiếc nuối: "Ồ...đành vậy."
Trên đường hai người về lại phòng bao, ánh mắt Từ Hạo không mấy tập trung, như đang có suy nghĩ gì đó.
Trong phòng bao, các thành viên của MA đang chơi đoán số phạt rượu, trước mặt là nước trái cây xanh một màu.
Mặc dù anh Thành đồng ý đến quán bar, nhưng vẫn không cho phép các thành viên uống rượu.
Thấy Từ Hạo trở lại, người đàn ông đang ngồi vắt chân trong góc vẫy vẫy tay với anh ta.
Từ Hạo ngồi xuống, lên tiếng trước: "Em vừa mới gặp AD mới của TS ở nhà vệ sinh."
Anh Thành tưởng là mình nghe nhầm: "Ai chứ?"
Từ Hạo lặp lại một lần nữa.
"Nữ AD đó đó hả?"
"Ừm."
"...Bọn TS này hay thật, không, là La Dương hay thật," anh Thành chậc chậc nói, "cô ấy tới đây một mình sao?"
Từ Hạo kéo khẩu trang xuống: "Hình như không phải."
"Vào đội mới được một tháng đã không dằn lòng được mà chạy tới hộp đêm chơi, xem ra thành viên nữ này cũng chả phải dạng hiền lành gì."
Từ Hạo liếc nhìn màn hình điện thoại của anh Thành.
Đang mở APP "Nắm bắt Liên Minh Huyền Thoại", phần mềm này có thể tra thành tích của người chơi, hơn nữa hiện tại trên màn hình của anh Thành, chính là Ionia, trang chiến tích của "TS. Wanwan".
Cảm giác được tầm mắt của Từ Hạo, anh Thành cười cười, "mặc dù tính cách có phần buông thả, nhưng mà đúng như cậu nói, chơi game không hề tệ chút nào."
"Hai năm trước em đã nói với anh là em muốn tìm cô ấy."
"Anh có phản đối đâu, là bản thân cô ấy khi đó không muốn thi đấu chuyên nghiệp," anh Thành uống một ngụm nước trái cây, "thật ra bỏ qua cô ấy cũng là một chuyện tốt."
Anh hất cằm, chỉ về phía cậu trai đang ngồi nói chuyện cách đó không xa, "chẳng lẽ Jae Jun không mạnh hơn cô ấy?"
ADC của MA là người Hàn, tên là Park Jae Jun, năm ngoái đã vô địch chung kết thế giới cùng với YSP, sang năm nay được MA dùng mức lương cao chiêu mộ về thành công, làm dấy lên một trận oanh động không nhỏ trong giới.
Từ Hạo không nói gì, ánh mắt tối tăm mờ mịt.
So với người "đồng đội" từng đè bẹp mình với tỉ số 3:0, rõ ràng Mục Vãn Vãn càng hợp ý anh hơn.
Đáng tiếc đã bị nẫng tay trên mất.
Anh càng nghĩ càng khó chịu, lôi luôn điện thoại ra, tìm đến khung trò chuyện đã lâu rồi không động vào.
Shark: "Có đó không?"
Hồi lâu sau mới nhận được trả lời của đối phương.
Bùi Lộ: "?"
Shark: "AD mới thế nào."
Bùi Lộ: "Chuyện này không có liên quan gì đến cậu."
Shark: "Quan tâm tí thôi, dù sao thì lúc trước suýt nữa cô ấy đã thành đồng đội của tôi rồi."
Bùi Lộ: "."
Shark: "Cô ấy có nói với bọn cậu chưa?"
Shark: "Hai năm trước tôi đã liên lạc với cô ấy bên rank Hàn."
Gửi xong hai câu này, tâm trạng Từ Hạo bỗng vui vẻ hơn nhiều.
——Cái cảm giác khoái chí khi mình phát hiện ra kho báu trước đối phương một bước.
Bùi Lộ: "Cô ấy không nhận lời cậu."
Shark: "Vấn đề tuổi tác. Cậu nên cảm thấy may mắn vì bọn tôi đã tìm Jae Jun trước, nếu không thì giờ cô ấy đã là người của MA rồi, còn cậu thì vẫn còn phải nhẫn nhịn mà tiếp tục hỗ trợ cho cái thằng Trần Hòa vô dụng đó."
Bùi Lộ: "Không cần phải sỉ nhục người khác mãi thế."
Shark: "Trần Hòa vốn đã là rác rưởi, tôi nói vậy đâu tính là sỉ nhục được? À đúng rồi, cậu biết chưa, Trần Hòa đã kí hợp đồng với QAM, cái đội mới thành lập cuối năm ngoái, chủ của đội đó là doanh nhân, thích làm ăn trục lợi, có lẽ việc mang Trần Hòa về chỉ để làm trò gây chú ý thôi—— dù sao thì chuyện thằng đó bị cấm thi đấu cũng ồn ào quá mà."
Đối phương lại không trả lời nữa.
Anh Thành đọc được nhật kí trò chuyện, nói: "Cậu lại đi chọc Bùi Lộ làm gì thế? Anh đã bảo rồi, cậu ta không phải loại dễ chọc đâu."
Từ Hạo không mấy bận tâm: "Anh cứ nói không dễ chọc, rốt cuộc là không dễ chọc chỗ nào? Em thấy cậu ta nhát như cáy ấy."
Anh Thành trừng mắt: "Anh mà tra ra được thì đã chẳng đáng lo như thế, với lại người ta như vậy là tính tình tốt, không phải nhát."
Nói đến đây, anh Thành hạ thấp giọng, khẽ rướn người về trước, "cậu biết nhà tài trợ của TS rất khủng đúng chứ, anh nghe nói là có chút liên quan đến Bùi Lộ... nhưng cụ thể ra sao thì không rõ."
Từ Hạo không có hứng thú với những chuyện này cho lắm: "Có thời gian đi tìm hiểu thân thế cậu ta, chẳng thà suy nghĩ xem làm sao để đào được người về đi?"
Anh Thành như nghe được một câu chuyện gì đó đáng cười: "Đào về? Cậu ta một là không thiếu tiền, hai là hợp đồng chưa hết hạn, ba là không có giao tình với bất kì ai trong đội mình, cậu nói xem, đào về kiểu gì?"
Từ Hào bực mình "chậc" một tiếng.
Anh Thành: "Sao cậu cứ cố chấp muốn đào Bùi Lộ về thế."
Rõ ràng đây không phải lần đầu họ nói về chủ đề này.
Từ Hạo nói thẳng: "Muốn thành lập một đội mạnh nhất gồm toàn người Trung Quốc."
"...Cái khác không nói," anh Thành im lặng một lúc, thở dài, "đội mạnh nhất gồm toàn người Trung Quốc, không nhất thiết phải là năm người mạnh nhất trong nước hợp lại."
Từ Hạo không biết lôi đâu ra được một chai bia: "Bỏ đi, có nói bọn anh cũng không hiểu."
Anh Thành lấy đi chai bia trong tay anh ta: "Không được, nói rồi, đến bar thì được nhưng không được uống rượu, trước khi đi cậu đã hứa với anh rồi."
"Đến cũng đã đến rồi, có vấn đề gì đâu, dù sao đội ngày mai cũng là một lũ gà."
Anh Thành vẫn không chịu trả bia lại, Từ Hạo khoát tay xem như bỏ cuộc, nằm xuống sô-pha, nhanh chóng tiến vào mộng cảnh không người.
**
Lúc Mục Vãn Vãn trở lại, depth charge của Lâm Cửu chỉ còn lại một ly.
Lâm Cửu hỏi: "Có đi vệ sinh thôi mà sao lâu thế?"
"Đông người xếp hàng," Mục Vãn Vãn nói, "cậu bớt uống lại đi có được không."
"Mục Vãn Vãn, cậu mau kiếm người yêu đi, khỏi suốt ngày quản tớ," Lâm Cửu hỏi, "phải rồi, cậu ở chung với một đám thanh niên nghiện game cảm giác thế nào?"
"Nên có cảm giác gì?"
"Thấy bảo con trai đều không được sạch sẽ lắm mà."
Mục Vãn Vãn nghĩ nghĩ.
Bàn máy tính của Bùi Lộ luôn gọn gàng sạch sẽ, có lúc cô chơi game khuya quá, mấy gói đồ ăn vặt để trên bàn quên đem vứt, ngày hôm sau dậy thì Bùi Lộ đã giúp cô dọn dẹp xong hết rồi.
Còn bàn máy tính của tiểu Bánh Bao và Hổ ca—— không nói thì thôi, đúng kiểu trai nghiện game điển hình, nhưng mà cứ mỗi hai ngày họ lại bị anh Dương bắt phải dọn dẹp, thế nên không bẩn lắm.
Trái ngược lớn nhất là bàn của Mộc Đầu.
Trên bàn anh ta có treo một món đồ trang trí cỡ lớn, trên đó có vô số cái túi nhỏ có thể bỏ những thứ như bút, giấy—— Món đồ trang trí đó màu hồng, lại còn có ren! Bên trên cùng thậm chí còn có cả một cái gương nhỏ!
Khía cạnh khác của đàn ông thật là đáng sợ mà.
Không biết khía cạnh khác của Bùi Lộ là như thế nào nhỉ.
Nghĩ một hồi lại nghĩ đến Bùi Lộ, cô vội vàng hồi thần.
"Không có gì cả, mọi người đều rất dễ gần."
Lâm Cửu liếc cô một cái: "Từ khi nào mà cậu lại nói chuyện như quản lí thế? Tớ còn tưởng đâu mình đang nói chuyện với quản lí Weibo của đội cậu không đấy."
Nói xong, cô như nhớ ra chuyện gì, móc điện thoại ra đặt trên bàn, mở Weibo.
Mục Vãn Vãn thấy tài khoản Lâm Cửu đăng nhập vào không phải là cái cô follow, hơn nữa lại còn có tên là "Giới thể thao điện tử".
Cô liếc sơ qua, thấy ngay chuỗi số trên đó—— lượng fan của tài khoản này vậy mà có đến tận một trăm bảy mươi nghìn!
Lâm Cửu cũng không định giấu cô, ——mở phần tin nhắn riêng.
Thấy được chỗ thú vị, cô còn ghìa điện thoại sang: "Ù uôi, cậu đọc cái này đi, lại thêm một cô gái bị Trần Hòa lừa."
Đọc hết mấy trăm chữ, Mục Vãn Vãn cạn lời: "Cái này là sao? Acc phụ của cậu à?"
"Acc hồi xưa rảnh tạo á mà, kết quả chơi chơi một hồi có được từng này fan luôn," Lâm Cửu nói, "dạng confession ấy, chỉ nhận confession liên quan đến thể thao điện tử, tớ sẽ chọn ra mấy bài hay hay, tính chân thực cao rồi đăng lên trang chính."
Bảo sao Lâm Cửu lại rành mấy chuyện bên lề của rank Thách Đấu như thế...
Mục Vãn Vãn bỗng nhớ tới chuyện gì: "Có bài nào về game thủ chuyên nghiệp không?"
"Đương nhiên là có rồi, nhiều lắm," Lâm Cửu nói, "dạo gần đây tớ còn nhận được cả mấy bài về cậu nữa kìa."
Mục Vãn Vãn: "...?"
"Cái bài đó tự nhận là bạn cấp ba của cậu, nói cậu yêu sớm, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau..."
Mục Vãn Vãn bật thốt: "Nhưng tớ là gái ngoan mà?"
"Phắn," Lâm Cửu cười chảy cả nước mắt, "lại còn gửi tớ những mấy mẩu chuyện nhỏ nữa cơ. Bà đây ngồi cạnh cậu ba năm còn không biết cậu nhiều phốt vậy đấy, Mục Vãn Vãn, thâm tàng bất lộ, bái phục bái phục."
"Ngại quá, ngay cả tớ cũng không biết luôn."
Lâm Cửu tìm đến cái tin nhắn đó, hai người vừa đọc vừa cười ngốc một hồi, Mục Vãn Vãn mới chợt nhớ ra chuyện chính.
"Vậy có bài nào liên quan đến Bùi Lộ không?"
"Xì, cái kiểu fan cuồng (sasaeng fan) như cậu sẽ bị mọi người khinh bỉ cho coi!" Lâm Cửu vừa sỉ vả vừa vào tìm trong tin nhắn riêng, "có, nhưng mà đọc thấy không đáng tin lắm, tớ chẳng đăng bài nào lên cả, cậu muốn biết chuyện gì?"
"...Không phải, tớ không muốn biết về đời tư của anh ấy," Mục Vãn Vãn nói, "tớ chỉ tò mò tại sao anh ấy lại được gọi là "hỗ trợ số một Liên Minh" thôi."
Lâm Cửu nhìn cô như thể cô là một đứa thần kinh: "Chuyện bé bằng cái tí thế này cậu lên tra Baidu là ra rồi mà?"
Mục Vãn Vãn ngẩn ra: "Trên Baidu có hả?"
Trên Baidu không những có, mà có cực kì chi tiết.
Mục Vãn Vãn không có sở thích tra Baidu tên người khác, chủ yếu là do trước giờ cô chưa từng nghĩ tuyển thủ thể thao điện tử cũng có trang tư liệu của riêng mình.
Hình ảnh trên trang tư liệu của Bùi Lộ...sao mà đẹp trai thế này.
Cô theo bản năng lưu hết về.
Động tác nhỏ này bị Lâm Cửu nhìn không sót miếng nào: "Ảnh mờ như vậy mà cậu cũng down(load) về? Xóa đi xóa đi, trong mấy bài confession của tớ có nhiều tấm người qua đường chụp chất lượng cao rõ nét lắm, lát tớ gửi qua cho."
Mục Vãn Vãn không để ý đến cô, cũng không xóa hình đi, tiếp tục đọc tư liệu trên Baidu.
Đầu năm 2012 tiếp xúc LOL.
Cuối năm 2014 gia nhập TS.
Giải mùa hè 2015 chứng minh được tài năng.
...
Tìm thấy rồi.
Văn bản rất dài, Mục Vãn Vãn đọc lướt một lượt, đọc xong thì có hơi ngơ người.
[Đường giữa của YSP, Secret khi được phỏng vấn về ấn tượng đối với các tuyển thủ Trung Quốc, đã cười mà khen ngợi rằng "Hỗ trợ Lu của TS có lẽ chính là hỗ trợ mạnh nhất trong giới Liên Minh hiện nay".]
Cô còn chưa kịp đọc kĩ lại tư liệu Baidu thì lưng đột nhiên bị người ta đụng mạnh một phát——
Điện thoại cũng theo đó mà rơi luôn xuống đất.
Cô cau mày xoay người, là một tên ma men đi đường còn không vững.
Cô đứng lùi vào trong, không định có xung đột gì với con ma men này.
"Không sao chứ?" Lâm Cửu đi qua, hét vào mặt con ma men đó, "ê anh đi có nhìn đường không thế, mù à? Còn không xin lỗi nữa chứ, đúng là chẳng ra gì!"
Tiếng nhạc quá lớn, hoàn toàn át đi tiếng của Lâm Cửu.
Điện thoại rớt xuống bên cạnh, cô khom eo xuống định nhặt, một bóng người đã thò tay nhặt trước cô—— sau đó xoay người chạy đi!
Mục Vãn Vãn hoàn toàn không phản ứng kịp, đứng ngây ra năm giây mới cuống cuồng đuổi theo——
Cướp điện thoại trắng trợn vậy?! Ăn cướp bây giờ ai cũng to gan như vậy hết sao?!!
Cô la lên hai tiếng "cướp cướp", sau đó lập tức ngậm miệng lại.
Mọi người đều đang chìm đắm trong bầu không khí của hộp đêm, cô nên tiết kiệm sức để đuổi bắt cướp thì hơn.
Có lẽ tên cướp cũng không ngờ cô gái nhỏ này lại chạy nhanh đến như vậy, hai người một đường chạy ra khỏi quán bar, rốt cuộc Mục Vãn Vãn cũng có thể hét thật to:
"Bớ người ta cướp—— cướp——"
Cô thở hổn hển, "bắt lấy anh ta..."
Chưa nói hết câu thì cô đã nghe thấy tiếng cửa đóng sầm một cái, ngay sau đó, một bóng người quen thuộc vọt ra từ phía bên cạnh.
Động tác của Mục Vãn Vãn khựng lại, mãi cho đến khi anh chế trụ được tên cướp cô vẫn còn đứng ngây người.
"Sao cậu, chạy nhanh thế hả..." Lâm Cửu rốt cuộc cũng đuổi đến nơi, vẫn còn đang thở dốc, "đuổi kịp không? Bọn trộm cướp bây giờ gan thật chứ, đông người như thế mà còn dám cướp đồ... sao đơ rồi? Chẳng lẽ trong điện thoại có ảnh nhạy cảm gì hả?"
"Đừng nói bậy," Mục Vãn Vãn nhìn thẳng về phía trước, "cậu mau nhìn giúp tớ xem, người đằng kia có phải là Bùi Lộ không? Tớ không nhìn rõ được."
Lâm Cửu theo lời cô nhìn sang phía đó, cũng ngây người luôn.
"Đúng là anh ấy, chời má, anh ấy vẫn còn ở đây á? Cậu bảo anh ấy đợi cậu ở ngoài hả?"
Rất nhanh bảo vệ đã chạy tới khống chế tên cướp.
Bùi Lộ nhanh chóng đi sang đây, vẫn còn đang hơi hơi thở gấp.
Anh đưa điện thoại cho cô: "Màn hình bị xước nhẹ."
Mục Vãn Vãn nhận lấy, vẫn nhìn anh: "Sao anh vẫn còn ở đây?"
"...À," Bùi Lộ cười cười, chỗ anh đứng có hơi khuất sáng, bóng tối như tạo thêm cho anh một lớp hiệu ứng, "quán bar là nơi phức tạp, tôi không yên tâm, nghĩ vẫn nên ở ngoài đợi em thì hơn."
"..."
Lâm Cửu phục thật rồi: "Vậy sao anh không vào cùng cậu ấy luôn?"
Bùi Lộ không giải thích, giọng điệu chân thành: "Chủ buổi tiệc là em sao? Sinh nhật vui vẻ nhé."
Còn vì sao nữa, không quen không biết, Bùi Lộ đương nhiên sẽ ngại xuất hiện tại tiệc sinh nhật của người khác rồi.
Mục Vãn Vãn không nói gì, lặng lẽ nhét điện thoại vào túi.