"Nhân vật kia lại thất bại rồi." Người đại diện đưa mắt nhìn Diệp Thu nói. Cô lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.
Hôm nay cô chọn đồ ăn Trùng Khánh nhưng vào miệng lại như đang nhai sáp.
Diệp Thu không lên tiếng, phần cơm trước mặt cô chỉ có vài miếng thịt luộc, mấy cọng rau xanh, nửa quả táo và nửa trái chanh, bên cạnh còn có một chén canh thanh đạm.
Cô còn không muốn ăn hơn người đại diện.
Hai phút trước người đại diện vừa nhận được điện thoại, tâm tình tốt một đi không trở lại.
Vốn cho rằng lúc trước đã tranh thủ được một nhân vật nữ hai cho Diệp Thu, tưởng ván đã đóng thuyền kết quả giữa đường thuyền bị đục, vai này bị quản lý của công ty khác lấy đi.
Bộ phim đó là do Hoắc Đằng diễn nam chính, nữ chính cũng là một diễn viên đang lên. Vốn còn mong Diệp Thu sẽ có một bộ phim phát sóng trong năm nay.
Cuối cùng vẫn là trôi theo dòng nước.
Loại chuyện này cô không cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn không thể tránh khỏi ảnh hưởng tới tâm tình.
Từ khi Diệp Thu diễn xong bộ phim cổ trang do Sở Sam chế tác kia là không có nhận thêm được kịch bản nào. Hết lần này đến lần khác cổ trang đụng phải chính sách, mãi vẫn không phát sóng được.
Lại còn gặp phải chuyện yêu hận tình cừu giữa Sở Sam và Quý Thanh Thời nên số mệnh của bộ phim này càng thêm long đong.
Còn một bộ phim khác mà Diệp Thu tham gia, <Quãng đời còn lại> thì khỏi phải nói, phát sóng là một chuyện xa vời.
Sức nóng của couple Diệp Thu và Hoắc Đằng cũng từ từ giảm đi. Tự mình khẳng định chắc chắn có người đứng sau ép các chủ đề xuống, khỏi phải nói cũng biết là do đoàn đội của Hoắc Đằng làm.
Bây giờ sự nghiệp diễn xuất của Diệp Thu đã bước đến đường mòn rồi.
Người đại diện nhìn về phía Diệp Thu, "Nhân vật của em bị lấy đi, tám phần mười là do người đại diện của Hoắc Đằng đứng đằng sau. Cô ta không muốn Hoắc Đằng liên hệ với em, cũng không hy vọng tên em và Hoắc Đằng xuất hiện cùng một chỗ."
Diệp Thu "ừm" một tiếng, cô đã sớm nhìn thấu tình người ấm lạnh.
Người đại diện vẫn còn tiếp tục nói, Diệp Thu gấp một miếng rau thả vào miệng, đến muối cũng không có.
Người đại diện: "Trước đó cô ta tùy ý để em và Hoắc Đằng xuất hiện trên hot search là bởi vì thiết lập nhân vật của Hoắc Đằng trong <Quãng đời còn lại> rất phức tạp. Điều duy nhất khiến người ta có thiện cảm với vai diễn này là vì cậu ta đối xử tốt với em trong phim, còn em thì cứu rỗi cậu ta. Thiết lập nhân vật của cậu ta cần dựa vào em mới có thể nổi."
Diệp Thu đương nhiên biết.
Người đại diện: "Về phần hảo cảm của Hoắc Đằng đối với em rốt cuộc là do cậu ta nhập vai quá sâu không thể thoát được, thích là thích nhân vật tiểu cô nương trong phim hay là thích em. Ai cũng không biết..."
Còn có lời muốn nói nhưng đến cửa miệng lại ngưng.
Cứ coi như Hoắc Đằng thích cô thì hảo cảm này sẽ duy trì được bao lâu? Mà người đại diện của Hoắc Đằng cũng chưa chắc xem trọng cô, nói không chừng còn nghĩ cô muốn dựa hơi Hoắc Đằng.
"Một người không quyền không thế, xem thanh cao lớn hơn tiền, không bỏ được định mệnh thì không đi được xa." Người đại diện ghét điều này.
Tạm dừng một chút.
Người đại diện không còn khẩu vị nữa, gác đũa, "Chị nói cho em biết, đây là em nói si nói mộng. Em không nổi tiếng, tuổi tác cũng mỗi năm mỗi tăng nhưng một tác phẩm để đời cũng không có, sau này ai dám dùng em? Cái giới này từ trước đến nay đều không thiếu diễn viên, quơ một cái là được cả bó. Chờ đến lúc tranh thủ được kịch bản rồi thì nhân vật đó sẽ như thế nào?"
Lời nói thô nhưng thật, đâm thẳng vào nội tâm mẫn cảm nhất của Diệp Thu.
Người đại diện càng nói càng tức, tức mới gộp với tức cũ, "Trước kia chị dặn em bao nhiêu lần rồi, những thứ liên quan đến Quý Thanh Thời đều không được trả lời nửa chữ, không được trả lời! Em còn xem như đó là gió thoảng bên tai, còn chia sẻ lại bài viết của Sở Sam!"
Diệp Thu cũng buông đũa, lấy nửa trái chanh gặm, trong miệng trong lòng đều chua chát. "Chị Tĩnh, việc này đã qua mấy tháng rồi, đừng nhắc lại nữa có được không?"
Người đại diện thở thật dài, "Em tưởng chị muốn nói lắm sao?" Cái mà cô tức chính là cô vất vả lắm mới nhờ được Sở Sam cho Diệp thu tài nguyên này, bây giờ Sở Sam có cái P mà cho.
Không chỉ không có tài nguyên, không biết bây giờ Sở Sam có bao nhiêu oán hận Diệp Thu. Ngay cả khi không có Quý Thanh Thời thì Sở Sam vẫn có vòng tròn bạn bè riêng của mình.
Con đường này càng ngày càng khó khăn với Diệp Thu. Không có vốn, không có cơ hội, không có may mắn lại còn quá đặt nặng vấn đề thanh cao. Muốn nuôi sống mình cũng thành vấn đề.
Người đại diện nhìn Diệp Thu, "Em vì cảm xúc cá nhân mà đem kiếp diễn này đi trên đường mòn rồi đó em có biết hay không!"
Diệp Thu rót cho người đại diện một ly nước ấm. "Là em tùy hứng, liên lụy đến chị."
Người đại diện nói đến miệng đắng lưỡi khô, uống hết nửa ly nước, "Diệp Thu, nghe chị Tĩnh một câu có được không. Em như vậy, cái gì cũng không có, không có vốn để tùy hứng. Chị cũng vậy. Đừng sống quá tỉnh táo."
Người đại diện còn muốn nói thêm nhưng nhìn thấy bộ dạng không yên lòng của Diệp Thu, cô cũng mất hứng thuyết giáo. Có lẽ cô đối với Diệp Thu quá nhân từ, mềm lòng.
Diệp Thu bỗng nhiên lên tiếng, "Chị Tĩnh, sắp tới đây chỉ cần có kịch bản thì em đều sẽ cân nhắc. Nhân vật gì cũng được, tuyến hai mươi tám em cũng diễn."
Người đại diện kinh ngạc nhìn cô, ẩn nhẫn, "Diệp Thu, chị nói em là vì muốn tốt cho em mà em lại có ý như vậy, muốn cáu kỉnh với chị, vò mẻ không sợ bể phải không?"
Diệp Thu vặn lại, "Em là kiểu người như vậy sao?"
Người đại diện không tiếp lời. Chỉ là hai bộ phim trước mắt mặc dù chưa phát sóng nhưng vẫn để cho Diệp Thu nổi một khoảng thời gian, đại đã số sẽ biết có một diễn viên như vậy, còn có thể gọi được tên cô.
Bây giờ đang từ nữ hai mà lại muốn đi xuống đóng vai phụ của phụ của phụ, liệu cô có chấp nhận nổi bản thân mình hay không?
"Em có thể không cần mặt mũi nữa à?"
Điều này tương tự như việc ngã xuống từ đỉnh núi. Đến lúc đó liệu cô có chịu được mấy lời đàm tiếu trong trường quay hay không? Loại chênh lệch lớn như vậy không phải ai cũng có thể đối mặt được.
Diệp Thu: "Chỉ có khi ở trước mặt anh ấy em mới không buông được mặt mũi." Cô muốn duy trì niềm kiêu hãnh còn sót lại một chút của mình.
Người đại diện biết "anh ấy" trong miệng Diệp Thu là Quý Thanh Thời.
Diệp Thu hòa hoãn bầu không khí, cô cười cười, "Yên tâm đi, em sẽ nuôi sống chị."
Người đại diện cũng bị chọc cho cười. Cô thở dài trong lòng, cũng hận mình không phải là kim bài quản lý, không thể kéo được nhiều tài nguyên cho Diệp Thu.
Thời gian không còn sớm nữa, người đại diện rời đi.
Chung cư an tĩnh lại, thậm chí có chút ngột ngạt.
Diệp Thu tựa vào bệ cửa sổ, cảnh đêm ở Ngũ Hoàn, bình thường.
Thời gian như trở lại trước kia, không phải ngày nào cũng có việc để làm.
Điện thoại di động vang lên, Hoắc Đằng gọi tới.
Cô và Hoắc Đằng đã lâu rồi không liên hệ với nhau, anh dành mấy ngày để thanh dự tuần lễ thời trang, hoặc hơn.
Ban đầu anh nói đợi đến khi nào phim khai máy sẽ mời cô đi ăn tối. Bây giờ nhân vật kia thất bại, cuộc điện thoại này của anh hẳn có liên quan đến chuyện này.
"Có đang bận gì không?" Âm thanh của Hoắc Đằng truyền đến.
Diệp Thu: "Không bận. Có chuyện gì sao?"
Hoắc Đằng dừng mấy giây mới nói: "Anh vừa nghe nói nhân vật em muốn diễn kia đã chọn người khác. Sợ em không vui."
"Không có gì đâu, cảm ơn anh."
Hoắc Đằng còn muốn nói thêm vài lời nhưng đột nhiên có tiếng gõ cửa vang, "Bên anh có người tới, chờ khi nào có thời gian sẽ tìm em ăn cơm." Anh an ủi Diệp Thu, "Chỉ một vai mà thôi, trước kia anh cũng thường xuyên bị hủy vai."
Cúp điện thoại, Hoắc Đằng đi mở cửa, là người đại diện.
Hoắc Đằng: "Nhân vật của Diệp Thu vì sao bị đổi thành người khác?" Trong lòng anh cũng đoán được đại khái.
Người đại diện thẳng thắng, "Trân quý sinh mạng một chút, tránh xa những người mang vận sao chổi như Diệp Thu ra."
Hoắc Đằng: "Vậy tại sao lại không nói cho tôi biết?"
Người đại diện: "Chỉ sợ cậu mềm lòng như vậy nên mới không nói cho cậu."
Cô tận tình khuyên bảo, "Để có được cậu của ngày hôm nay cậu đã phải trải qua biết bao khó khăn rồi cậu nhớ không? Có thể cậu đã quên nhưng tôi thì chưa. Không cần vì một người phụ nữ mà tự hủy hoại tiền đồ của mình, huống hồ Diệp thu không đáng. Mối quan hệ giữa cô ấy và Quý Thanh Thời nói khó nghe một chút thì chính là loại quan hệ đó, trong lòng mọi người ai cũng biết."
Trong giới lưu truyền sôi nổi, phiên bản nào cũng có. Nhưng không có lửa thì làm sao có khói.
Mối quan hệ giữa Quý Thanh Thời và Diệp Thu cô đã nhìn mãi thành quen. Theo lý thuyết thì Hoắc Đằng phải tránh vội phụ nữ như vậy.
Đằng này thì như yêu như ma suốt ngày nhớ nhung Diệp Thu.
"Tốt nhất chúng ta không nên dây vào bãi nước đục này của Diệp Thu và Quý Thanh Thời, đến lúc đó muốn rửa cũng không rửa sạch."
Người đại diện đặt kịch bản lên bàn trà, dặn anh tối rảnh thì xem. Nhận ra anh đang buồn phiền nên cũng lấy cớ rời đi.
Hoắc Đằng nhìn chằm chằm điện thoại nửa ngày mới nhắn cho Diệp Thu một tin: 【Thật xin lỗi.】Chỉ có ba chữ, không giải thích vì sao.
Diệp Thu: 【Gửi nhầm rồi (cười mà không nói).】
Trong lòng hai người đều biết đây là lời xin lỗi cho cái gì nhưng không ai nói ra.
Diệp Thu ngồi ở trên ghế sa lon một hồi lâu, nhìn màn hình TV không bật. Hoàn hồn, cô buông điện thoại, bắt đầu dọn dẹp căn phòng.
Ngăn kéo bàn trà đã lâu rồi không sắp xếp, lúc mở ra thì khẽ giật mình. Bên trong có một tấm thẻ ra vào, là cái Quý Thanh Thời trả cho cô.
Lần trước nghe được giọng nói của Quý Thanh Thời là vào đêm giao thừa, anh lấy điện thoại Hề Gia gọi điện cho cô.
Nhoáng một cái đã mấy tháng trôi qua.
Diệp Thu cất thẻ về chỗ cũ, đóng ngăn kéo, tiếp tục thu dọn chỗ khác.
Cô còn tưởng sẽ không bao lâu nữa mình được làm việc, kết quả vẫn luôn nhàn rỗi.
Người đại diện và công ty quản lý cũng đang nghĩ cách nhưng tình cảnh của Diệp Thu là do người tạo thành. Đối phương có bối cảnh không tầm thường.
Người đại diện nhờ người đi nghe ngóng thì ra không chỉ có đoàn đội bên Hoắc Đằng, Sở Sam, mà Quý Thanh Thời cũng có phần.
Điều này không khác gì phong sát Diệp Thu. Bây giờ phim cô cũng không được nhận mà các sự kiện lớn cũng không ai mời cô.
Bên phía truyền thông lại càng không chú ý đến cô.
Trong một nháy mắt cô thật muốn đi tìm Quý Thanh Thời. Nhưng cô biết, một khi Diệp Thu biết được, dựa vào tính tình của Diệp Thu chắc chắn cô và Diệp Thu sẽ không thể như trước được nữa.
Tuy cô thường gắt gỏng khắc nghiệt với Diệp Thu, thậm chí nói chuyện cay nghiệt nhưng cho đến giờ vẫn không can thiệp vào chuyện tình cảm của Diệp Thu.
Cuối cùng thì sau khi nhàn nhã ba tháng, người đại diện vất vả thông qua mối quan hệ với một bà con xa tranh thủ cho Diệp Thu một vai phụ tuyến mười mấy.
Đây là một bộ phim chiếu mạng thanh xuân vườn trường, nhân vật của Diệp Thu là dì nhỏ của nữ chính, tỉ lệ xuất hiện cũng không quá ít.
Các diễn viên của phim này đều chỉ mới mười mấy tuổi, một nhóm thanh niên, trong đó chỉ có một diễn viên mà Diệp Thu quen mặt, những người khác đều không biết.
Cùng bọn họ ở lâu một chỗ, Diệp Thu cảm thấy mình trẻ ra không ít. Khi không quay phim bọn họ sẽ cùng nhau trò chuyện, nhất là chuyện ăn chơi.
Loại cảm giác thuần tuý kia đã rất nhiều năm rồi cô không cảm nhận được.
Hôm nay phần diễn của Diệp Thu không nhiều, kết thúc công việc sớm, về khách sạn.
Người đại diện hỏi: "Cảm giác thế nào?" Chính cô cũng tốn nhiều thời gian để điều chỉnh lại tâm tình của mình chứ đừng nói là người trong cuộc như Diệp Thu.
Diệp Thu mỉm cười, "Cũng không tệ lắm."
Trong lúc trò chuyện, di động của người đại diện vang lên, là anh họ bà con xa của cô.
Diệp Thu có thể diễn bộ phim này cũng là nhờ quan hệ của anh họ.
Người đại diện và anh họ chỉ mới gặp qua có hai lần. Anh họ là thân thích của nhà bà nội, sau này cả nhà anh họ ra nước ngoài định cư, hầu như không tiếp xúc gặp mặt.
Đầu năm nay anh họ về nước đầu tư nên hai nhà mới có liên hệ. Anh họ là người trượng nghĩa, nghe đến tình huống của Diệp Thu thì rất sảng khoái hỗ trợ.
Người đại diện nghe điện thoai, anh họ vào thẳng vấn đề: "Tối nay có rảnh không?"
"Vừa kết thúc công việc, đang trên đường về khách sạn."
"Vậy thì tốt. Bên anh có một bữa tiệc, cũng không phải tiệc chính thức gì, chỉ là bữa gặp mặt bạn bè. Có một người bạn giao thiệp rộng trong giới giải trí, hay là em đưa nghệ sỹ của em tới để anh giới thiệu một chút?"
Người đại diện hơi khựng lại.
Anh họ nháy mắt hiểu ý, "Yên tâm, không có mấy loại xã giao tầm thường đâu. Nếu không phải em nói nghệ sỹ của em vì thanh cao mà không nhận được phim thì anh cũng không kêu các em đến đây. Người có ý đồ ở trong cái giới này anh cũng không đưa vào."
Người đại diện cảm kích một phen. Anh họ cúp điện thoại, gửi địa chỉ hội sở tới.
Người đại diện phân phó lái xe đến ngã tư phía trước thì quay đầu.
Cô nói với Diệp Thu: "Anh họ của chị có một người bạn có đường dây liên kết với làng giải trí. Chúng ta đi qua ăn bữa cơm, coi như quen thêm bạn, cơ hội hiếm có."
Diệp Thu gật đầu, không cự tuyệt. Ba tháng trước không có công việc nhưng người đại diện cũng không bắt cô phải đi xã giao.
Anh họ lại nhắn tin tới: 【Đến rồi thì gọi điện cho anh, anh cho người xuống đón các em. Bên này chỉ dành cho hội viên, các em không vào được.】
Anh họ cất điện thoại.
Có người hiếu kỳ: "Người này có quan hệ gì với cậu à?" Ít khi thấy cậu rảnh rỗi quan tâm nguời khác.
"Là em họ của bà con xa, em ấy quản lý một nghệ sỹ nhưng mấy tháng rồi không đóng một bộ phim nào. Tôi vừa mới nhớ ra có sẵn mối quan hệ này, nếu không dùng thì phí." Cái cằm giương lên chỉ bên cạnh.
Quý Thanh Thời nhìn điện thoại, không chú ý tới.
Một người bạn nhớ tới: "Lần trước cậu nhờ quan hệ nhét một nữ diễn viên vào bộ phim chiếu mạng kinh phí thấp chính là cô ấy à?"
Anh họ gật đầu.
Đây là tiệc liên hoan tư nhân, bình thường không mang theo người ngoài. Lần này anh họ lại đưa một diễn viên chưa quen biết vào cũng đủ thấy diễn viên này có chỗ không tầm thường.
Có người thuận miệng hỏi: "Diễn viên đó tên gì?"
Lúc đó anh họ không để trong lòng, phân phó cho thư ký đi làm. Anh nhíu mày nghĩ nghĩ nhưng không có két quả, "Quên rồi."
Anh nhìn về phía Quý Thanh Thời: "Em rể cậu chẳng phải là nhà đầu tư sao? Có chút quen thuộc với các công ty truyền thông và đạo diễn, lần này kiểu gì cậu cũng phải giúp.
Quý Thanh Thời lúc này mới ngước mắt, "Cậu đây là đang lo chuyện bao đồng."
Anh họ lấy hộp thuốc, "Người em họ này lần đầu tiên mở miệng tìm tôi giúp đỡ, không thể không giúp."
Trước đó vội vàng đi công tác ký hợp đồng, có nhiều chuyện không có tinh lực hỏi đến nên cũng quên Quý Thanh Thời có một tầng quan hệ này nên tìm cho nữ diễn viên kia một đoàn phim bình thường.
Anh cảm thấy hơi có lỗi nên bù cho cô ấy hôm nay.
Châm thuốc, anh họ ném hộp thuốc và bật lửa sang cho Quý Thanh Thời.
Quý Thanh Thời: "Cai rồi."
Anh họ trêu ghẹo, "Cậu chuẩn bị sinh con à?"
Những người khác ở trong phòng đều không dám cười.
Chỉ có anh họ không biết về đường tình quanh co của Quý Thanh Thời. Anh ở nước ngoài, đầu năm nay mới về nước nên không biết hot search ngày đó.
Diệp Thu là giới hạn của Quý Thanh Thời, bọn họ sẽ tự động bỏ qua đề tài này, chuyển hướng trò chuyện về đầu tư.
Nửa giờ sau Diệp Thu và người đại diện mới tới. Bọn họ đều đã tới đông đủ, chỉ còn chờ hai người bọn họ.
Cửa phòng đẩy ra, nhân viên phục vụ dẫn các cô đi vào.
Căn phòng xa hoa, Diệp Thu liếc mắt liền nhìn thấy được người đàn ông đang ngồi ghế chủ trì.
Quý Thanh Thời vuốt vuốt cái bật lửa, thỉnh thoảng sẽ phụ họa câu chuyện của bạn bè hai câu.
Những người đang ngồi cũng có vài người nhận ra Diệp Thu. Dù chưa thấy qua người thật nhưng cô trên ống kính và ngoài đời cũng không khác nhau mấy. Bọn họ không khỏi nín thở, khoé mắt liếc về phía Quý Thanh Thời.
Quý Thanh Thời đang nói chuyện với nguời bạn kế bên, không nhìn ra ngoài cửa.
Anh họ tự mình nghênh đón, dẫn các cô gái nhập tọa.
Diệp Thu tin rằng anh họ chỉ là vô tình, cũng không biết quan hệ giữa cô và Quý Thanh Thời, chẳng qua là giúp đỡ người đại diện mà thôi. Ấn tượng đầu tiên của anh họ cho cô rất tốt, rất khiêm tốn.
Ngoài cửa truyền tới động tĩnh không nhỏ, Quý Thanh Thời vô tình lướt mắt thì có chút giật mình. Anh không ngờ tới người đến là Diệp Thu, mà Diệp Thu chính là người mấy tháng rồi không có phim để đóng.
Người đại diện và Diệp Thu ngồi cùng nhau, đến bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được. Mức độ hết hồn của cô cũng không kém Diệp Thu là bao, cô vỗ nhẹ sau lưng Diệp Thu mấy cái.
Diệp Thu nhìn cô cười nhạt một cái.
Nhập gia tùy tục.
Diệp Thu không nhìn về phía Quý Thanh Thời nữa. Cô không ngờ rằng có ngày mình đi kiếm cơm cũng phải đến trước mặt Quý Thanh Thời mà kiếm.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Người "đờn ông" Tri Tri sau khi xem hết chương này, ăn vài miếng khoai tây chiên và cảm thán một chút: Ôi trời, bé cũng không ngờ tới là bé thuận lợi ra đời luôn á.
*
Bạn học Lã có lời muốn nói: Thể theo yêu cầu, cho Quý nhị ăn ngược đầu tiên (◐‿◑).