Quần jean rất hợp ý Thập Tam, Yến Thanh Vi mới đầu còn có chút kinh ngạc, cô cho rằng người thời xưa sẽ ưa thích quần rộng thùng thình, sẽ không thích loại quần vải bố cao bồi cứng ngắc này.
Vì không muốn Thập Tam miễn cưỡng, lúc soi gương mặc thử, Yến Thanh Vi hỏi nhỏ hắn: ” Mặc quần như vậy có quen không? Nếu như không thích, còn có nhiều loại khác nữa.”
Thập Tam lẳng lặng đứng đấy, nhìn thoảng qua hình ảnh của mình, rồi quay đầu nói: ” Chủ….. nó dày chịu ma sát, cũng rất vừa người, dễ dàng hành động, rất tốt.”
Yến Thanh Vi bỗng nhiên tỉnh ngộ, Thập Tam đúng là mặc đồ đen vải thô bó sát người, đúng là chịu được ma sát cùng nhanh và tiện lợi, quần jean thì những tính chất này đặc biệt càng nổi trội, huống hồ hiện tại quần cao bồi làm bằng sợi tổng hợp, độ thoải mái dễ chịu cũng rất cao, ví dụ như cái này, tuy dày nhưng không cứng, có lẽ Thập Tam rất ưa thích.
Trong tiệm thay ra bộ đồ lỗi thời, tuy quần áo đều là kiểu dáng bình thường, nhưng vẻ ngoài Thập Tam xuất chúng, thân hình lại cao ngất, đi trên đường liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, rất nhiều người từ nam tới nữ đều nhìn hắn, làm cho Thập Tam cũng khẩn trương lên.
Hắn trầm thấp hỏi: ” Có phải hay không tôi có cái gì không ổn?”
Yến Thanh Vi mỉm cười, có vài phần tự hào vì trong nhà có mỹ nam: ” Anh rất tốt, chỉ là quá tốt nên mọi người mới nhìn đấy.”
Thập Tam lại bất an: “Tôi không phải cố ý thu hút người khác chú ý đâu, xin ngài tha thứ.”
Yến Thanh Vi an ủi mà vỗ vỗ hắn, cười nói: ” Anh lại không có làm gì sai. Mọi người yêu thích người có bề ngoài xuất chúng, nhìn nhiều hơn vài lần cũng bình thường mà.”
Mọi thứ đều rất tốt, nhưng tới lúc mua giày thì lại xảy ra vấn đề.
Coi được mấy kiểu giày mùa đông, Yến Thanh Vi khăng khăng để Thập Tam thử, chọn cái hợp ý. Thập Tam có chút mâu thuẫn, nhỏ giọng biểu thị tùy tiện cầm một đôi là tốt rồi.
“Vẫn là thử xem đi, giầy hợp hay không hợp chân chỉ có thể mang vào mới biết được nha.” Cô bé bán hàng xinh đẹp lanh lợi rất nhiệt tình, thực tế thì khi Thập Tam vừa tới, cái mặt kia liền làm cho toàn thể nhân viên cửa hàng cùng khách hàng cũng nhịn không được nhìn nhiều lần.
Thập Tam phát hiện người khác chú ý hắn, mắt phượng nhìn sang, ánh mắt trong suốt lại vài phần lãnh đạm, lập tức vài người bị điện giật ngã xuống. Yến Thanh Vi nhìn hắn căn bản biểu cảm không tự nhiên, xem người với xem giày không có gì khác biệt, chỉ có thể cười khổ.
Cho nên lúc chọn giày, nhân viên cửa hàng đặc biệt nhiệt tình cũng không kỳ quái, Có thể Thập Tam không cảm kích, thậm chí có chút mơ hồ cấm kỵ, không trả lời nhân viên hỏi thăm, liên tiếp đều đặc biệt tập trung lựa giầy.
Nếu như người ta lần lượt đưa cho là phía đầu giày, hắn nhất định cầm gót giày; người ta cầm là khoảng giữa giày, hắn dứt khoát bảo họ để trên mặt đất, dù sao tuyệt đối không đụng chạm ngón tay. Chứng kiến nhân viên hướng dẫn ánh mắt có chút bi thương, Yến Thanh Vi cố nén cười.
Về sau vẫn là Yến Thanh Vi lên tiếng, muốn hắn thử xem, Thập Tam mới miễn cưỡng ngồi xuống. Cởi giày ra, tất cả mọi người rất kinh ngạc: Thập Tam không có mang tất (vớ)!
Hiện tại là mùa đông, hắn vậy mà lại đi chân trần? Người khác kinh ngạc, Thập Tam lại vì trước mặt mọi người mà lộ chân ra, xấu hổ không chịu nổi.
Chân nam tử không thể tùy tiện cho người khác xem, nhưng bây giờ lại để cho nhiều người như vậy nhìn.
Nhưng mà chủ nhân vừa rồi kiên trì như thế, hắn thật sự không dám cãi lời. Thập Tam sắc mặt đỏ thẫm mà thập đầu, hận không thể chui vào bên trong khăn quàng cổ.
Yến Thanh Vi chằm chằm vào cặp chân trần kia, có chút ngây người: cái chân kia hình thể rất hoàn mỹ. Mười đầu ngón chân chỉnh tề, rộng hẹp thỏa đáng, gót chân cao túc cung tròn, bật lên mười phần lực cùng sức bật. Cùng đồng sự đi rửa chân, ở đó không ai rụt rè, cô không phải chưa nhìn thấy chân đàn ông, móng chân không đồng đều đấy, ngón chân lệch ra uốn éo đấy, đổ mồ hôi chân đấy, ở đâu có hoàn mỹ như vậy, huống chi làn da như ngọc kia rất sáng bóng.
Quả thực như điêu khắc, đúc chân cũng không thể hơn như vậy được?
Tuy Thập Tam chân trần, nhất là một đôi chân không giống người thường, chân đẹp làm cho người ta phải kinh hãi thán phục, đám nhân viên cửa hàng bọn họ đối đãi khách hàng bảo trì lễ nghi chuyên nghiệp, rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, còn mượn cơ hội chào hàng tất vải trong tiệm mình.
Rốt cục bắt đầu thử giày, có thể đệ nhất khoản, Thập Tam dường như không thuận lợi mang vào. Nhưng thật ra là bởi vì bên hông có khóe kéo không kéo ra, khóe kéo rất ngắn không thấy được, nhân viên hướng dẫn thấy hắn cố sức, trực tiếp ra tay giúp đỡ.
Cô ngồi xổm xuống chổ bên cạnh, thò tay muốn đem khóe kéo kéo ra, còn cười nói: ” Nơi này có khóa kéo….”
Lời còn chưa nói hết, nhân viên hướng dẫn đã bị đẩy đẩy sang một bên, trực tiếp ngã lên cái hộp giày, đem cái hộp đè bẹp. Cô bé ôi một tiếng, chậm rãi đứng lên, xoa xoa chỗ đau, vốn đang treo cái mặt tươi cười ngọt ngào liền đổi sắc: “Tại sao anh đẩy tôi?”
Người trong tiệm nghe được tiếng hét đều nhìn qua, Thập Tam lại không hề xấu hổ, hắn vươn người đứng dậy, đối với nhân viên kia lạnh lùng mà nhìn chăm chú xong quay đầu, đừng nói là xin lỗi, mà ngay cả lời giải thích cũng không thèm.
Cô bé kia mắt bốc hơi nước, người chung quanh đều ném cho Thập Tam ánh mắt trách cứ, mặt khác nhân viên cửa hàng cũng từ từ xúm lại.
Yến Thanh Vi lập tức đau đầu. Cô đoán được có thể Thập Tam không muốn bị người khác đụng chạm, thật không nghĩ đến cô bé kia ân cần như vậy, cũng không nghĩ Thập Tam phản ứng mạnh như thế.
Xem ra Thập Tam , hắn chỉ là không cho sắc nữ ăn đậu hũ, nhưng người khác lại thấy, dường như thuần túy là khi dễ một cô bé, thực tế sau khi khi dễ còn chảnh như vậy, thái độ ác liệt như vậy.
Yến Thanh Vi chỉ có thế ninh sự tức nhân(Nhã V: đại khái có nghĩa là xoa dịu sự việc giữa mọi người, ta không tìm được thành ngữ nào thích hợp nên đành để vậy), thay Thập Tam nhận lỗi, lại mua đôi giày kia, cộng thêm đôi tất.
Thập Tam một mực trầm mặc theo sau lưng cô, không nói lời nào.
Ra khỏi cửa, Yến Thanh Vi nhìn người cúi đầu phía sau, nói: “Không được tùy tiện động thủ, đánh người đẩy người cái gì cũng không, nhất là đối với phụ nữ.”
Thập Tam chấn động, trả lời: “Vâng”. Trước sau như một, đồng ý rất nhanh, kiên quyết.
Nhưng Yến Thanh Vi nghe ra giọng điệu hắn không đúng, đem tên gia hỏa đã gây phiền toái còn giả ủy khuất kéo đến quan sát. Thập Tam cao hơn cô, dù cúi đầu, cũng có thể nhìn thấy biểu lộ của hắn.
Vì vậy, Yến Thanh Vi phát hiện, Thập Tam biểu lộ rất ít, mà bộ mặt cứng ngắc, giống như cắn răng ức chế cái gì, môi dưới cũng có dấu vết cắn sâu.
Yến Thanh Vi không hiểu, trong lòng có chút đau, Thập Tam rất ẩn nhẫn, chỉ khi cảm thấy hiện tại không thể chịu được mới bộc lộ cảm xúc ra ngoài, hiện giờ nét mặt của hắn, rõ ràng là sợ hãi mà ủy khuất.