“Em phản ứng cứng ngắc sao?” Lòng em thấy lộp bộp một tiếng, loại chuyện này nhất định qua loa không thể!
“Bé nhóc như em kia chỉ biết như thế nào thoải mái liền biểu lộ như vậy,
biểu hiện cũng không tệ lắm.” Rửa sạch xong, anh xã hôn hôn mông nhỏ của em.
“Mông em thơm hay không thơm?”Em tự kỷ hỏi anh. Kết quả anh chụp một cái tát lên mông em, em liền ngoan ngoãn.
“Anh xã, anh đối với em tốt một chút.” Em lại chui vào trong lòng anh, trái sờ sờ phai cọ cọ.
“Đừng nghịch, ngủ!” Đó đó, mọi người xem, thật là anh xã già không thú vị!
Em hồ hán tam đã về rồi! Được đến sự đặc xá Anh xã, sáng sớm hôm sau em
liền gọi điện thoại cho Tiểu Nhan, Tiểu Kê, Bổn Bổn, Áp Đản Hoàng,
nhưng mà bọn nó không phải nghỉ phép ở nước ngoài thì cũng du sơn
ngoạn thủy ở trong nước, cơ bản là không có thời gian đi chơi với em.
Chẳng hiểu sao bọn nó phản ứng thật nhất trí, nhận được điện thoại của
em đầu tiên là chửi bới em một chút, sau đó là đầy vẻ khoan dung nói cho em biết, ngượng ngùng tiểu thư, hiện tại không có thời gian để ý tới
nàng! Canxi oxyt đó !
“Anh xã, chúng mình còn chưa đi hưởng tuần
trăng mật đâu!” Bị tụi nó thay nhau khi dễ, em chỉ có thể quấn quít lấy
anh xã đang làm việc trên máy tính.
“Đều vợ chồng già cả.” Anh xã không kiên nhẫn vỗ em một cái tát, sau đó ôm chặt em ở trong lòng,
không cho em nhúc nhích, để cho anh an tâm làm việc.
“Anh mới già đó, em còn rất trẻ trung!” Cô nương mới hai mươi bốn, anh đã ba mươi !
“Ừ ừ, tuổi trẻ, tuổi trẻ.” Anh xã vẫn như trước nhìn chằm chằm máy tính màn hình.
“Trần Hạo Nam, anh là tên xấu xa siêu cấp……” Ngay cả tuần trăng mật cũng không cho em!
“Đừng quấy, ngày mai mang em ra ngoài chơi.” Anh xã cúi đầu cắn một cái trên cằm, tiếp tục xem máy tính.
“Em muốn xuất ngoại, em muốn đi nước Pháp, em muốn đi dạo Đại lộ
Champs-Élysées, em muốn mua quần áo, em muốn mua đồ trang điểm, em muốn — ô ô!” Bạo lực gia đình nha! Em bị Anh xã đóng gói quăng ra phòng!!!
Ba mẹ chồng không biết đang nói chuyện gì, nhìn thấy em giống như quả bóng bị Anh xã xách xuống dưới, hai người đều nở nụ cười.
Sau khi Anh xã lên lầu,em lập tức ngồi ngay ngắn trên sô pha, không dám lỗ mãng.
“Bảo Bối, lúc trước ba với mẹ nhờ chị cả chọn cho con một cái vòng đeo tay,
con đeo xem có thích hay không?” Mẹ chồng mở hộp da tinh xảo, từ bên
trong lấy ra một cái vòng tay bằng ngọc màu xanh lá nhạt. Em biết nó! Số thứ tự là 874231!
Trước kia lúc cùng đi cửa hàng trang sức, Đại
Thiến coi trọng nó, giá trị xa xỉ. Bất quá sau hai ngày nó mè nheo, ông
xã nó cũng đồng ý mua vòng cho nó. Đáng tiếc, Đại Thiến nhỏ này vóc dáng cao, tay cũng bự, thế nên vô luận thế nào cũng đều mang không vào, chỉ
có thể thương nhớ ngắm nhìn nó đặt trong tủ cửa hàng.
Ông chủ cửa hàng trang sức còn nôn nóng hơn nó nữa, dù sao thì vòng ngọc giá trên
trời này để treo trên đó, rất ít có người quyết tâm nhất định phải mua.
Vì vòng ngọc không chỉ có giá cao, mà còn là dành cho phụ nữ trẻ tuổi
nhỏ nhắn mang.
Nhưng mà phụ nữ trẻ, có mấy người có tiền mua được đồ xa xỉ? Bình thường những tài đại khí thô [có tiền] đều là những
người phấn đấu vài thập niên. Thật vất vả gặp được một người mua thích
hợp, thế nhưng lại mang không vào.
“Chị cả con nói, cái vòng này
là cho người khung xương nhỏ nhắn, mẹ nghĩ con hẳn là có thể mang
được.” Bà bà đưa cho em một cái giữ tươi màng.
Em kính cẩn đem
chiếc vòng đặt lên tay, xương tay hơi hơi co rút, quyết tâm một cái liền đeo vào. Đừng nói em tự kỷ nha, em làn da rất trắng, đeo vào thật là dễ nhìn quá đi.
“Cám ơn mẹ, cám ơn ba, con rất thích. Là chị cả
giúp con chọn ư?” Cứ việc em thực thích thực thích, vẫn là ức chế kềm
nén lại tâm tình sôi sục, ngại ngùng nhìn về phía mẹ chồng nói lời cảm
ơn.
“Đúng vậy, ánh mắt người trẻ tuổi bọn con chúng ta không
chắc. Bất quá vòng tay này cũng thật tinh xảo.” Mẹ chồng nâng tay em,
trên dưới đánh giá một lúc, gật gật đầu.
“Ngày khác con muốn đến
nhà chị Cả để cảm ơn chị ấy!” Thân thể em mềm nhũn, thói quen theo quán
tính ghé vào vai mẹ chồng. Nhất thời cảm giác được thân thể mẹ chồng
cứng đờ, nhưng mà chậm rãi liền khôi phục tự nhiên. Ôi Ôi, tâm can bé
bỏng của em run rẩy liên hồi. Oh Mamma Mia!
Em thế nhưng nhất thời sơ sẩy đem mẹ chồng trở thành mẹ mẹ mà làm nũng ! Trời xanh phù hộ cho con nha!
“Thật là, vẫn còn là đứa nhỏ!” Mẹ chồng sờ sờ áo choàng lông của em, thế nhưng không có quát lớn em hạnh kiểm xấu! A di đà Phật!
Ngày hôm sau Anh xã thật sự tuân thủ hứa hẹn, mang em đi ra ngoài chơi.
Nhưng màvì cái gì lại là vườn bách thú?! Em không thích xem mông khỉ
cũng không thích xem mặt tinh tinh! Trách không được, trước khi ra cửa
anh xã đặc biệt kiên nhẫn giúp em tỉ mỉ xoa kem chống nắng toàn thân,
trên tất cả mọi chỗ làn da lộ ra ngoài.
Còn đặc xá cho em có thể đem theo cây dù hồng nhỏ bé lập dị.
Anh xã cũng không trực tiếp vào cổng chính, mà là mang theo em đi vào khu
quản lý, hàn huyên tán gẫu với một bác tuổi trung niên về ẩm thực khởi
cư của động vật. Lúc này em mới được biết hóa ra Anh xã vẫn giúp đỡ vườn bách thú đó! Trước kia xem tin tức báo chí đăng, ba già ở nhà còn đặc
biệt tức giận.
Cụ thể chính là động vật lớn ăn thịt trong vườn
bách thú sức ăn quá lớn, tiền vé vào cửa thu vào rất không đủ mua đồ.
Hiện tại network phát triển như vậy, chuyện gì cũng không quá là bí ẩn.
Muốn nhìn động vật nào thì ở nhà động động ngón tay nhìn hình ảnh qua
internet, chẳng những không cần phơi nắng, mà quan trọng hơn là miễn phí nha!
Chính vì vậy mà ngày nay, thiệt nhiều động vật bị chết đói……
Lúc ấy ba già cũng trợ cấp vườn bách thú không ít tiền, nhưng mà không
có kiên trì giống Anh xã như vậy hàng tháng đều trợ cấp. Đột nhiên, em
cảm thấy vẻ mặt nghiêm túc cau mày đang nói chuyện với người khác hình
như lại đẹp trai hơn một ít…
Anh xã ngày thường vẫn thích xem thế giới động vật, đến vườn bách thú tự nhiên tâm tình không tệ, cầm máy
ảnh trong chốc lát chụp chụp mông khỉ, trong chốc lát chụp chụp khuôn
mặt nhỏ nhắn của em, còn làm cho em cùng mấy bé lợn rừng mới sinh ra
cùng nhau chụp ảnh.
Buổi tối về nhà anh chỉ vào hình lợn rừng cùng em trong màn hình máy tính nói:
“Xem chị em bọn em bộ dạng giống nhau quá chưa kìa!”
“Anh mới là lợn rừng, cả nhà anh đều là lợn rừng!” Em bị Trịnh Thái ảnh
hưởng không ít! Nhắc đến Trịnh Thái, hắn cũng xuất ngoại. Đi ra ngoài
lúc đầu hắn còn mời em đi, em vô cùng rối rắm ngẫm nghĩ một phen, cuối
cùng cự tuyệt .
“Ta là lợn rừng, Ta là lợn rừng, vậy khi nào thì
em sinh cho anh một đống lợn rừng con đây?” Anh xã ôm em vào trong ngực
vuốt ve bớt giận.
“Cái kia…… Con đâu?” Em đột nhiên nhớ tới Anh
xã nhà của em còn có một đứa con! Anh xã tuy rằng vẫn rất phối hợp Mạnh
Thi Vũ, nhưng mà cuối cùng cô ấy vẫn lâm vào hôn mê sâu. Về phần đứa nhỏ kia cũng thật đáng thương, mẹ mẹ thành người thực vật, lại không biết
ba ba là ai.
Đương nhiên, đứa bé nhất định cho rằng Anh xã nhà em là ba ruột của bé. Trước khi em rời nhà trốn đi chỉ biết Anh xã đã đem
đứa nhỏ thu dưỡng, Nhưng mà sao em em không nhìn thấy bé? Hai ngày trước vừa về nhà rất kích động, hiện tại mới nhớ đến.
“Đi sang theo nhà chị cả chơi rồi.” Anh xã lập tức nghiêm túc.
“Vậy sau khi trở về sẽ ở cùng chúng ta hả?”Em có chút khẩn trương.
“Cuối tuần nó sẽ ở nhà, còn bình thường sẽ ở trong ký túc xá nội trú.” Anh xã vỗ vỗ em.
“Vậy cuối tuần anh sẽ cùng nó đi vườn bách thú hả? Nếu hai chúng em đồng
thời coi trọng một chuỗi mứt quả duy nhất, anh cho em ăn hay là cho nó
ăn? Anh có còn thương em giống như bây giờ không?” Sự thật tàn khốc bị
em trốn tránh lại một lần nữa bao phủ em.
“Con còn nhỏ mà, em nhường nhường con đi.” Anh xã chuyên tâm xem ảnh chụp, không nghĩ lại thảo luận vấn đề này cùng em.
“Anh xem em đeo vòng tay có đẹp không nè?” Em trầm mặc trong chốc lát, bắt đầu khoe ra vòng tay mới của em.
“Ừ, đẹp.”
“Là em đẹp hay là vòng ngọc đẹp?” Em cố tình gây sự, em khó chịu.
“Đều đẹp mặt.”
“Anh thật là tên xấu xa siêu cấp!” Cố tình em lại không xa rời được tên xấu xa anh đây!
Anh xã nói mấy ngày nghỉ này xuất ngoại có chút không thực tế, mọi việc đều chưa chuẩn bị. Nếu em muốn xuất ngoại, có thể đợi đến kỳ nghỉ ngày 1
tháng 10 [quốc khánh Trung Quốc]. Nếu không muốn chờ, thì hiện tại bắt
đầu chuẩn bị hộ chiếu đi, sau đó chờ anh có thời gian chúng em liền đi
ra ngoài. Mà hai ngày này, Anh xã chịu mệt nhọc cùng em đi dạo phố mua
quần áo. Nơi nơi đều là trang phục hè mới tung ra, em nhìn mà hoa cả
mắt, cố tình từng cái anh xã đều nói đẹp mặt. Cuối cùng em thật là thắng lợi trở về a! Buổi tối em nằm lăn trong biển quần áo mới, cảm thấy Anh
xã như vậy cũng thật có thành ý. Kỳ thật, em biết, đây là anh đang bồi
thường. Em mua quần áo, tiếp nhận anh bồi thường, trong lòng anh cũng sẽ dễ chịu một ít đi! Chính là không biết người nhỏ mọn như anh vậy, không biết có xót tiền không ta!
Em cùng con Anh xã vẫn chưa gặp mặt.
Bởi vì lúc bé trở về, em phải đi tạp chí xã báo danh. Lúc mới bắt đầu,
Anh xã ba ba mẹ mẹ ba chồng mẹ chồng đều thập phần phản đối em tiếp tục
đi chỗ đó công tác vì quá xa . Nhất là anh xã, mỗi lần anh nhớ đến ký
túc xá của em thì mặt liền đen. Mà em phải đến nơi đến chốn nha! Em muốn tự phụ trách chính mình, sẽ tự phụ trách đối với phân công tác này, sẽ
phụ trách đối với tạp chí xã! Ít nhất em muốn đợi cho chủ biên tìm được
họa sĩ tranh minh họa thích hợp rồi mới rời đi. Em không thể bởi vì
người trong nhà sủng ái mà quên mất giá trị xã hội của em.
Kỳ
thật sau khi công tác em thật sự mông mông lung lung hiểu được thiệt
nhiều chuyện, mấy thứ này chỉ có thể tự lãnh hội chứ không thể diễn đạt
thành lời. Em cảm thấy, em giống như trưởng thành một chút. Mọi người
nghe em giải thích cũng thấy có lý, bọn họ đều cảm thấy em dường như
không phải bé Kim Bảo Bối ngốc hồ hồ của ngày xưa nữa.
Anh xã
bằng tốc độ nhanh nhất thuê một gian nhà trọ cạnh khu khoa học kỹ
thuật, chúng em hai người bỏ thời gian một ngày bố trí nhà mới. Kỳ thật, là anh xã chiều em. Nơi này tuy nói là vùng ngoại thành, kỳ thật là cái vệ tinh thành. Từ nơi này lái xe đến công ty Anh xã là hơn nửa tiếng
thời gian, còn chưa tính kẹt xe. Nhưng mà Anh xã kiên trì không cho em
trở về ở, em lại không dám một người sống, anh cũng chỉ có thể cùng em
ở.
Từ xưa trung hiếu khó vẹn toàn, em cũng lâm vào thế khó xử
nha! Cuối cùng em nhìn Anh xã mỗi ngày vẻ mặt mệt mỏi từ công ty trở về
còn phải làm việc trước máy tính, rốt cục nhịn không được đưa ra từ
chức.