“Ông không phải nói
có thứ tốt sao? Ở nơi nào?” Em đã sớm quan sát, trên người hắn ngoài một cái túi có khóa duy nhất ra, cái gì cũng không có.
“Nè! Chính
tông áo ngủ tơ tằm, cho bà thanh lương nhất hạ [mát mẻ].” Trịnh Thái lấy từ trong túi ra một cái áo ngủ có thắt eo màu xanh lá. Màu xanh lá này
nhìn qua rất được, thực tự nhiên. Em nhịn không được đưa tay sờ sờ, thật thoải mái! Lạnh lạnh trơn trơn .
“Trịnh Thái, ông thật là được quá đi!” Em lôi kéo tay hắn lắc qua lắc lại.
“Đương nhiên, bà không nhìn xem tui là ai hả!” Trịnh Thái có chút ngượng ngùng nhức gãi đầu.
Bảo mẫu bê khay nước ô mai ướp lạnh, mời chúng em uống.
Trịnh Thái đặt mông ngồi trên chiếu ở nhà của em uống mấy ngụm nước ô mai nói:
“Mấy người rất biết hưởng thụ .”
“Đến đến đến, Trịnh Thái, đây là Trần Tư Nam, Nam Nam, kêu chú, có tiền lì
xì.” Em nghĩ đến lời nói của anh xã, làm cho Trần Tư Nam cùng người
ngoài tiếp xúc nhiều hơn, liền vội vàng đem tên nhóc mông truồng đang
chơi bong bóng kêu đến. Trong bong bóng đổ nước lạnh vào, xúc cảm rất
tuyệt nha, đây là cách anh xã dạy chúng em chơi, chúng em chơi hai ngày
vẫn cảm thấy đặc biệt thú vị.
Trịnh Thái thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước ô mai.
“Khụ khụ khụ, bà, các người khi nào hòa hảo vậy?” Lúc bây giờ người này mới
chú ý tới em cùng Anh xã đã cùng một chỗ. Tên này thần kinh thật thô,
vượt qua cả dây thừng .
“Ngày 1 tháng 5. Mau, kể cho con tui nghe chuyện đi du lịch bên ngoài của ông đi!” Em một tay lôi kéo Trịnh Thái
một tay lôi kéo Trần Tư Nam nhà của em, đem tay bọn họ đặt vào nhau,
xong mới phát hiện hành vi của em có điểm giống hành vi của tam cô lục
bà [ba cô sáu bà; Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối,
bà lang, tú bà, chủ nhà chứa]
Trịnh Thái quả nhiên thật có sức
quyến rũ, đem Trần Tư Nam dỗ ngũ mê tam đạo, trong chốc lát oa, trong
chốc lát hứ há, nghe đặc biệt hăng say. Em cùng anh xã bọn họ kể chuyện
hăng hái, trong lòng đang nặng nề bỗng thả lỏng, Trần Tư Nam cũng không
phải rất tự bế, ít nhất khi đối mặt với những người cùng vật gì đó mà
chính mình cảm thấy hứng thú một chút cũng không tự bế, nhiều nhất chính là có điểm ngượng ngùng mà thôi. Em thích Trần Tư Nam như vậy, đứa
nhỏrất hướng ngoại đứa nhỏ em không thích.
Vốn muốn lưu Trịnh Thái ở nhà ăn cơm chiều , nhưng hắn nói mẹ hắn bên kia có yến hội, hắn phải chạy qua.
“Ông mới từ nước ngoại chạy về hả?” Em bừng tỉnh đại ngộ.
“Chứ bà nghĩ là gì!” Hắn đặc biệt khinh bỉ nhìn em liếc mắt một cái, sau đó
tiêu sái leo lên chiếc xe đỏ như máu của mình, biến mất cứ như một làn
khói.
Buổi tối tắm rửa xong, em khẩn cấp mặc áo ngủ mới vào, quả
nhiên thoải mái…… Em ở trên giường lăn hai vòng, hừ hừ hai tiếng, lại
phát hiện anh xã ngồi ở máy tính trước mặt vẫn không nhúc nhích. Trần Tư Nam xếp chân ngòi ngay ngắn thích thú nhìn một quyển tạp chí du lịch
Trịnh Thái lưu lại.
“Anh xã, anh đang xem gì vậy?” Em chồm qua, ghé vào trên lưng anh xã.
Anh xã không nhìn em, thẳng tắp nhìn chằm chằm áo ngủ trên người em, giống như muốn đem nó nhìn khoét thành một cái động.
“Anh không phải bị hạ cổ chứ ?” Em vươn tay ở trước mắt anh quơ quơ.
“Áo thoải mái không?” Anh mặt không chút thay đổi hỏi.
“Có.”
“Mát mẻ không?”
“Có.”
Anh xã không thèm nhắc lại.
“Chiếc lá nhỏ nhà của em vừa rồi mới lặng lẽ nói cho em cái này nè.” Em tiến
đến bên tai anh nhẹ giọng nói. Anh nhìn em liếc mắt một cái, ý bảo em
tiếp tục.
“Nó nói, nó đặc biệt chờ mong bị anh tự tay cởi ra.”
Nói xong, em còn cắn lỗ tai Anh xã một phát. Anh xã già nhà của em ghen tị nha……
Lúc nữa đêm không một tiếng người là lúc em cùng Anh xã trộm q tình. Tiểu tử kia hôm nay thực hưng phấn, mãi cho đến mười điểm
mới lưu luyến không rời nhắm mắt lại. Liền ngay cả trong lúc ngủ mơ còn ôm chặt tạp chí du lịch.
Anh xã ôm em đến căn phòng cách vách, thực hiện nguyện vọng của lá cây nhỏ nhà em.
“Chúng ta về sau có phải hay không vẫn phải trộm q tình?” Thoả mãn tựa vào
trong bờ ngực ướt mồ hôi của Anh xã, cổ họng em hơi khàn. Cầu cho phòng
này cách âm hiệu quả, bằng không em thật sự không mặt mũi gặp người.
Anh xã buổi tối hôm nay phá lệ ra sức, đáng thương cổ họng của em nha ¥!
“Nói cái rắm gì đâu không!” Anh xã cắn em một phát, ôm em trở về phòng.
Vài ngày sau em cùng Áp Đản Hoàng vịt cùng Bổn Bổn đi dạo phố, mới biết
được lá cây nhỏ nhà em thì ra giá trị xa xỉ dến thế. Trong khi giãy
chết, chúng em chỉ trong tạp chí giới thiệu nhìn thấy, trong cửa hàng
không có hàng.
“Trong cửa hàng này cũng không có sao?” Nhà này
giữ độc quyền kinh doanh, ở A thị tổng cộng có ba cái cửa hàng, cả nước
cũng chỉ khoảng hơn 10 cái.
“Trước mắt trong nước còn không có
hàng, nước ngoài cũng rất khó mua được. Thiên tàm ti [ tơ tằm cao cấp]
chủ yếu là dùng để làm lễ phục dạ hội, làm áo ngủ có chút đại tài tiểu
dụng. Hơn nữa, chúng tôi nghe bảo là số lượng có hạn .” Nhân viên cửa
hàng có chút xin lỗi giải thích.
“Cái gì đại tài tiểu dụng, mặc ở trên người thư thư phục phục không phải là rất hữu dụng sao!” Bổn Bổn lòng đầy căm phẫn.
“Mặc ở trên người khẳng định thoải mái……” Áp Đản Hoàng hai mắt bắn ra ánh sáng
“Đúng, thực thoải mái.” Em nói tiếp.
“Có ý tứ gì?” Bổn Bổn có đôi khi cũng không bổn.
“Hắc hắc, ta có một cái!” Em đắc ý cười a đắc ý cười!
“Chúng ta cùng nhau đem nhỏ này giết sau đó cột đá ném tới sông hộ thành đi.” Áp Đản Hoàng nghiến răng nghiến lợi, Bổn Bổn lòng đầy căm phẫn.
Biết được giá trị của lá cây nhỏ, em bắt đầu đau đầu như thế nào đền đáp nhân tình của Trịnh Thái.
“Hắn chỉ sợ là cái gì cũng không thiếu.” Anh xã không chút lưu tình hắt bát nước lạnh vào em.
Đúng thế đúng thế! Cũng không nhìn xem ba mẹ Trịnh Thái là ai!
Ba già mẹ già của Trịnh Thái là ai? Nói tiếp lại hù chết nhân, em tốt
nhất là không nói. Mọi người trong lòng biết rõ ràng là tốt rồi, mẹ hắn
là nữ cường nhân chính giới [chính trị], thiết nương tử; Ba hắn là đầu
sỏ thương giới, thiết huyết thương nhân. Em chính là không hiểu rõ lắm,
bọn họ cường cường liên hợp, sao lại cho ra một cái tiểu chính thái.
Chẳng lẽ nói, đây là phụ phụ chính trong truyền thuyết?
Đang lúc em vì chuyện của hắn rối rắm thời điểm, Trịnh Thái lại gọi điện thoại
mời em ra ngoài chơi. Em thật cẩn thận báo cáo cho Anh xã, Anh xã nhíu
nhíu mày, tỏ vẻ ngầm đồng ý. Điều kiện là mang theo Trần Tư Nam này tiểu gián điệp cùng với Trần Hạo Nam này lão gián điệp.
Vì thế, chúng em một nhà ba người đi vào quán kem mà Trịnh Thái hẹn. Mùa hè mà, giải nhiệt giải nhiệt, ăn kem là thích nhất.
Trịnh Thái nhìn thấy bên cạnh em một lớn một nhỏ hai cái gián điệp xong sắc mặt không tốt chút nào.
“Bà đúng lả đồ ngốc, nuôi con cho hắn ta!” Trịnh Thái thừa dịp Anh xã mua kem cùng đồ uống phiết miệng nói thầm bên tai em.
“Ông có biết không?” Em đặc biệt nghiêm túc nhìn hắn, hắn cũng nghiêm túc theo.
“Như thế nào?”
“Trong đám bạn bè tui,tui là có tiếng là khuyết hồn nhân.” Nói xong, em liền
nở nụ cười, hắn vốn đã hắc mặt, lúc này càng đen. Hôn nhân cũng như nước uống, ấm lạnh tự biết.
Trịnh Thái cùng Trần Tư Nam tán gẫu bất
diệc nhạc hồ, em cùng anh xã một người ăn kem, một cái uống trà. Không
cần hoài nghi, ăn kem là Anh xã em, uống trà là em…… Ô ô, em đến sinh lý kì, không thể ăn lạnh , ngay cả nước lạnh cũng không thể uống. Cho nên
em ngồi trong quán kem ngốc chiêm chiếp cầm một ly nước trà bốc hơi nóng từng ngụm từng ngụm uống.
Bởi vì lớn nhỏ gián điệp phá hư, Trịnh Thái không nói được gì. Buổi tối về nhà, hắn viết tin nhắn cho em, nói có việc muốn nhờ.
Em hỏi hắn sự tình gì.
“Ba mẹ cho tui đi coi mắt, tui không muốn đi.”
“Vậy ông tìm cái bạn gái đi!” Ngón út em rung rung một chút.
“Tui đây không phải còn chưa gặp được người thích hợp sao! Nếu không bà nguy trang giùm tui đi!” Mệt hắn còn dám nói.
“Tui là phụ nữ đã kết hôn nha !”
Trịnh Thái liền không nói gì nữa, hắn càng như vậy em càng cảm thấy có chút
ngượng ngùng. Lúc em cầu hắn hỗ trợ, hắn không nói hai lời đưa ra trăm
phần trăm thành tâm giúp em. Nhưng mà đến phiên em hỗ trợ, em lại làm
như vậy……
Tự hỏi thật lâu, cuối cùng em cảm thấy em hẳn là giúp Trịnh Thái tìm một bạn gái.
“Anhcảm thấy Bảo Bảo nhà em cùng Trịnh Thái xứng không?” Em tay phải nắm thành quyền đánh vào lòng bàn tay phải, có rồi!
“Quên nói cho em, lần trước anh nhìn thấy Bảo Bảo cùng một thanh niên tuổi
còn trẻ rất thân mật , cùng nhau vào quầy đồ lót.” Anh xã đang chơi trò
chơi trên máy tính đầu không ngẩng lên, quăng cho em một câu như vậy.
“Sao anh xuất hiện trong quầy đồ lót hả?” Lòng em rung chuông cảnh giác mãnh liệt.
“……” Anh quét tiểu thí thí cùng tiểu meo meo của em liếc mắt một cái, em mới nhớ ra nội y trên người là anh mua .
Trời quá nóng, em không nghĩ ra cửa, trên mạng nhìn thấy một bộ đồ lót thật
xinh đẹp liền nhớ Anh xã mua về cho em. Dù sao anh đi làm cũng phải ra
cửa. Em chưa bao giờ ở trên mạng mua đồ, không nên hỏi em vì cái gì.
Nếu người duy nhất có thể chọn không được, em cũng không có biện pháp gì.
Tốt xấu Trịnh Thái sau đó không nhắc lại chuyện này, em dần dần quên mất luôn.