Em và anh xã thương lượng một chút, quyết định không nói cho thằng bé thân thế của nó, chờ thằng bé trưởng thành nói cho nó chân tướng sự thật
cũng không muộn. Dù sao, em không muốn làm cho đứa nhỏ khổ sở thêm nữa.
Trên phương diện này, đương nhiên là anh xã cực lực ủng hộ em.
Lưu Bỉnh chọc gậy bánh xe vừa đi, Trịnh Thái mất tích bấy lâu đột nhiên
xuất hiện trong phòng bệnh em. Mẹ mẹ tốt bụng chia cho anh ta nửa bát
súp của em. Cũng được thôi, thời gian này em uống súp sắp nôn ra tới nơi rồi, để cho anh ta uống hộ em một nửa, em thập phần vui vẻ. Mẹ mẹ và
Trịnh Thái hàn huyên một lúc, nhìn nhìn đồng hồ, thu thập cả túi quần áo bẩn của ba mẹ con em đi về, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, năm phút
sau anh xã chắc sẽ lại đây, giúp trông nom hai đứa nhỏ đều nhỏ ngủ say
bên cạnh giường.
Em nhìn nhìn Trịnh Thái, đến thăm bệnh nhân, còn không biết cầm theo giỏ quà, thật bất lịch sự.
“Anh ăn táo không?” Nhưng em vẫn cứ phải khách khách khí khí tiếp đãi anh ta, cho dù anh ta không mang quà cáp đến.
“Không ăn.” Một năm không gặp, anh ta đã học được khách khí cơ đấy, thực làm cho người ta lắp bắp kinh hãi.
“Em nhìn cái kiểu gì đấy?” Trịnh Thái kích động nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của em.
“Không có gì, em định nói anh không muốn ăn, em muốn ăn, anh gọt cho em một
quả đi!” Lời này vừa nói ra, bàn tay đang cầm quả táo chuẩn bị đặt lên
bàn của Trịnh Thái cứng lại giữa không trung.
“Em… Thật đúng là…” Môi anh ta run rẩy vài lần, nhận mệnh cầm lấy dao gọt hoa quả. Khụ khụ, động tác kia, thật đúng là vô cùng thê thảm, em quay đầu quyết định
không nhìn tới, không lại kinh hồn táng đảm. Dựa theo lẽ thường, mọi
người chúng ta đều gọt vỏ hoa quả theo chiều kim đồng hồ đúng không?
Nhưng Trịnh Thái lại gọt nghịch chiều kim đồng hồ, động tác kia, rất rất không tự nhiên. Em có thể khẳng định mà nói, anh ta còn lâu mới theo
kịp trình độ kĩ thuật của anh xã già nhà em.
“Em một nửa anh một
nửa, anh cũng nếm thử quả táo anh gọt có hương vị ra sao.” Hình như đây
là đầu tiên Trịnh Thái gọt táo, thật cẩn thận đưa cho em một nửa, cứ như là sơn hào hải vị. Em mặt không chút thay đổi nhận lấy miếng táo gồ
ghề, tận lực chịu đựng không nhíu mày. Có ăn là được rồi, em không chê
đông ngại tây. Nhưng mà….
Nhìn Trịnh Thái ăn đến quên cả trời
đất, em cũng hé miệng, chuẩn bị cắn vào, miếng táo trong tay đã bị anh
xã đoạt đi mất. Thật vô đạo đức quá đi! Cũng không phải đồ tốt đẹp gì,
đáng giá để cướp khỏi miệng em đâu chứ?! Em căm tức anh xã, sau đó trơ
mắt nhìn anh cắt miếng táo thành lát cắt ngâm vào chén nước ấm, sau đó
cầm đũa gắp một mảnh đưa đến trước miệng em. Vì thế, khóe miệng của em
chậm rãi nhếch lên, bắt đầu mỉm cười, sao em có thế hiểu lầm anh xã già
nhà em chứ?! Thật là!
“Rất đức hạnh.” Vì biểu đạt lời xin lỗi đã
hiểu lầm anh, em khích lệ anh xã một câu rồi hé miệng, nhưng rồi em lại
trơ mắt nhìn miếng táo đưa đến bên miệng lại bay đi mất.
“Tự mình ăn!” Hiển nhiên là anh xã không thích em dùng từ miêu tả “Các bà các
chị” để nói về một người “100% đàn ông” như anh, đem cái chén và đũa
nhét vào tay em, mặc kệ em.
Trịnh Thái bĩu môi, ngoảnh mặt sang
một bên, rất có cảm giác nhắm mắt làm ngơ. Em và anh xã làm chuyện gì
khác người sao? Vẻ mặt kia của anh ta có ý gì?
“Khi nào thì Trịnh Thái về nước?” Anh xã chủ động chào hỏi anh ta, nghe ra, anh rất hiểu
biết Trịnh Thái đi đầu về đâu nha. Em chỉ biết Trịnh Thái biến mất, căn
bản cũng không biết anh ta ở trong nước hay ra nước ngoài?
“Vừa
trở về được hai ngày, còn mắc thủ tục, phải có con dấu! Thực phiền toái
con mẹ nó!” Trịnh Thái một miếng cắn hết phần thịt táo, sau đó ném phần
hạt vào thùng rác. Động tác rất hào hoa tiêu sái, đáng tiếc, kết quả
thật đau lòng, ném ra ngoài. Còn bị hộ lý tình cờ đi ngang qua khách sáo lườm cho một cái.
“Ha ha, nhìn cú ném thiên tài của tôi!” Cũng không biết xấu hổ, trực tiếp xem nhẹ kết quả.
Thừa dịp anh xã ra ngoài nghe điện thoại, em không nhịn được tràn đầy quan tâm hỏi anh ta ra nước ngoài làm chi vậy.
“Anh và mấy anh em kết phường lấy quặng thôi.” Trịnh Thái nhẹ nhàng quâng bơ, nhưng cứ nhìn cái vẻ mặt kia, đầy tự hào kìa ~ Hừ!
“Trời ạ! Quặng vàng hay quặng bạc?” Mắt em hiện lên toàn hình $. Ông xã của
Tiểu Kê cũng là chủ khai thác mỏ vàng, chẳng lẽ anh em với Durex nhà em
cũng biến thành ông chủ mỏ quặng thắt lưng giắt đầy tiền bạc? Em đây là
chủ nhân của anh em anh ta, có phải cũng…
“Không phải.” Trịnh Thái lắc đầu, trực tiếp bóp chết chờ mong của em từ trong nôi.
“Quặng than quặng sắt cũng kiếm được.” Tuy rằng có kém một chút. Tâm tình của
em dần dần bình phục. Trên đời này cũng không thể có nhiều mỏ vàng như
vậy được! Em thay Durex nhà em thất vọng một phen.
“Là quặng thủy tinh.”
Khụ khụ khụ….
Khụ khụ khụ….
Khụ khụ khụ….
“Khụ khụ, anh… Khụ khụ, có nói thật không đấy? Ai da… đau bụng quá…. Ôi tiểu kê kê của tôi… Thánh mẫu Maria…. Jesus yêu quý…” Em sặc nước, cổ họng
khó chịu, ho bụng đau quá, vuốt cổ vuốt cổ.
“Chừng nào thì em có thể bình thường một chút!” Trịnh Thái luống cuống tay chân lấy khăn tay lau cho em nửa ngày.
“Ông chủ mỏ thủy tinh, nước tắm rửa của anh có bao giờ có cặn thủy tinh
không đấy?” Tiểu Kê nói có một lần nó giặt quần áo cho ông xã nhà nó,
kết quả lôi được hai lá vàng sáng lòe lòe từ túi quần ra… Nha đầu chết
tiệt kia thấy vàng liền sáng mắt, hai lời chưa nói lập tức đi cửa hàng
vàng bạc làm một chiếc nhẫn tinh xảo, đừng nói, còn nhìn rất đẹp. Ngay
cả em luôn cho rằng vàng đặc trưng cho trần tục cũng nhịn không được mà
gật đầu.
“Nước tắm rửa không có, nhưng có hai khối trong túi áo.” Trịnh Thái sờ sờ trong túi quần, thật sự lấy ra hai miếng thủy tinh
chưa gia công, một tím một đỏ. Tím quỷ dị, đỏ yêu diễm, em nhìn mà không thể không nheo mắt lại.
“Thích cái nào, tặng cho em.” Trần Thái nói vô cùng nghiêm túc.
Em nhìn gương mặt nghiêm túc của Trịnh Thái phía sau hai miếng thủy tinh
thiên nhiên, hình như đột nhiên hiểu ra chút gì đó. Trừ bỏ cha mẹ người
thân, không ai vô duyên vô cớ đối tốt với mình. Em ngây người nhìn Trịnh Thái, lắc lắc đầu. Trịnh Thái bất đắc dĩ cười cười cất hai khối thủy
tinh đi, lại lấy ra một mảnh Ngọc Quan Âm không để ý em phản đối giúp em đeo vào cổ, sau đó vỗ vỗ đầu em nói:
“Cái này có thể nhận.”
Thì ra, hai miếng thủy tinh kia thật không thể tùy tiện nhận lấy.
“Bây giờ thân thể em không khỏe, miếng Ngọc Quan âm này có thể ổn định âm
khí quá nặng trong thân thể, điều dưỡng cơ thể, đừng tùy tiện cởi
xuống.”
Trính Thái nhìn em vô cùng nghiêm túc. Sau đó, anh ta
liền đứng lên, đầu cũng không ngoảng lại đi khỏi. Trịnh Thái… đi rồi. Em nhìn theo hướng Trịnh Thái biến mất, lại nhìn nhìn Ngọc Quan Âm trên
cổ, đột nhiên có chút phiền muộn, lại giống như phải đeo thêm gánh nặng
nào đó. Có một số việc, làm như không biết cái gì thì tốt hơn. Đôi khi,
hồ đồ còn hay hơn hiểu rõ. Trịnh Thái vừa đi, em có chút bần thần, không biết anh ta còn có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt em nữa không. Kỳ
thật, em rất thích người bạn này.