Anh Xã Già Nhà Em

Chương 5



Vì hạnh phúc của em, em không thể không nhàm chán à nha~~~

Hình như anh cũng cảm thấy đuối lý đi, cũng không tiếp tục so đo. Xử lí xong mọi việc của công ty, anh mang em đi vườn bách thú chơi [++==thật đúng là đem em thành trẻ con] .

“Sao anh không mang theo em đi khu vui chơi?” Nơi đó mới là thiên đường của trẻ con.

“Động vật có nhiều thú vị.” Anh không để ý tới lời châm chọc của em, phăm phăm đi về phía trước. Em đau lòng nhìn những đôi yêu nhau âu âu yếm yếm cùng những người một nhà ba người ngọt ngào mà trong lòng rơi lệ đầy mặt. Anh không thể nắm bàn tay nhỏ bé của em hay sao, ít nhất cũng muốn song song đi chứ?

May mà anh đi được vài bước rồi mới phát hiện em chưa đi lên cùng, mới không kiên nhẫn dừng lại, cay mày quay đầu nhìn em.

“Trời nắng quá, em muốn mua một cây ô.” Em đuổi tới cạnh anh, túm tay anh nói.

“Không nói thêm nữa, cũng không phải mùa hè.”

Kết quả, buổi tối về nhà, trên mặt em bắt đầu nổi mụn đỏ cùng bị lột da. Em rất chăm chỉ chăm sóc da vì da của em thuộc loại mẫn cảm, rất dễ dàng mẫn cảm. Nhưng vì cẩn thận che chở, lâu rồi không bị thế này. Đây là em thực không ngờ, bởi vì mặt trời hôm nay cũng không quá lớn. Nhìn anh không có ý mua ô, em cũng không kiên trì thêm. Nếu trời nắng hơn nữa, cho dù anh cảm thấy em chán ghét, em cũng phải mua ô bằng mọi giá.

Nhìn ra được anh đang hối hận, lúc vừa nổi mụn đỏ anh đặc biệt sốt ruột, muốn dẫn em đi bệnh viện. Em bảo anh mang cái gói nhỏ của em ra đây, bên trong có thuốc mỡ thầy thuốc kê cho lúc trước.

“Em xác định không cần đi bệnh viện?” Anh cầm thuốc mỡ, có chút lo lắng.

“Vâng, bệnh viện không trị được.” Thuốc mỡ của em do một vị lão cao nhân Trung y cấp cho, chỉ dùng trong nhà, không bán ra ngoài. Vì làn da của em, ba ba mẹ mẹ không thiếu lo lắng, trên cơ bản, đã chạy chữa khắp các bệnh viện cả nước. Cuối cùng một người bạn của mẹ mẹ nói cho mẹ địa chỉ lão trung y, mới có phương thuốc này.

Em nhìn gương mặt vô cùng thê thảm của mình trong gương, không tự chủ được nghiêng mặt sang một bên.

“Ngay cả chính mình đều ghét bỏ?” Anh lấy gương khỏi tay em, để lên đầu giường, sau đó làm em nhắm mắt lại.

Ngón tay anh thực thô ráp, có lớp chai cứng cứng, cũng may có thuốc mỡ trơn, cũng là thoải mái. Em thuận thế có chút lười nhác tựa vào đầu giường, mặc cho anh vẽ loạn. Dù sao, người đầu sỏ là anh.

Ai ngờ em thật thoải mái, bất tri bất giác thiếp đi. Nửa đêm tỉnh lại, nhìn thấy anh mắt nhắm mắt mở ngồi bên người em.

“Sao anh còn không ngủ?” Em không lịch sự ngáp dài một cái. Em có cái tật xấu, trước khi ngủ phải chào hỏi WC, nếu không nửa đêm chắc chắn phải tỉnh dậy giải quyết vấn đề. Mà lần này tự nhiên là bị nghẹn tỉnh, căn bản không ngủ đủ.

“À, ngủ đây.” Anh liếc nhìn mặt em một cái, cởi quần áo nằm trên giường.

Chờ em mê mê tỉnh tỉnh ra khỏi nhà vệ sinh, ý thức mới dần dần tỉnh táo. Không phải người này vì lo lắng mặt mình sẽ xuất hiện cái gì chứ?

Em thực dễ dàng thỏa mãn, một ý nghĩ như vây cũng đủ để em ngọt ngọt mật mật chui vào lòng anh mỉm cười ngủ thẳng tới bình minh.

Hôm sau đã không thấy mụn đỏ, nhưng hiện tượng lột da còn chưa được giải quyết. Lột da có vẻ phiền toái, phải đợi ít nhất ba bốn ngày, tầng da chết bị bong ra thì mới có thể khôi phục. Đương nhiên em không dám bước ra khỏi cửa, chỉ có thể ngồi ngốc ở nhà đọc truyện tranh.

Hai ngày đọc truyện không tiết chế, đôi mắt đáng thương của em sưng lên. Anh về nhà nâng cằm em nhìn nhìn, sau không nói hai lời đem tất cả truyện tranh của em tịch thu lại.

“Đây là anh chuyên chế phong kiến! Chúng ta ngang hàng tự do!” Em bất mãn hành vi chuyên chế của anh.

“Em một đôi mắt như quả đào thế kia, không đáng cùng cấp bậc với anh.” Anh đả kích.

“Ý của anh là gì? Đồ mắt một mí nhà anh tới giờ lại nói mắt phượng xinh đẹp của em không cùng cấp bậc? Mắt phượng, sưng lên vẫn là mắt phượng, mắt một mí tí hi nhà anh dù không thũng vẫn chỉ là mắt một mí!” Em phản pháo.

“Mắt em nhiều nhất cũng chỉ là mắt hạnh.” Anh lạnh lùng thổi đến một câu, làm em hết chỗ nói.

Anh cũng không để ý tới em, ngồi trước máy tính một lúc rồi quay đầu nói với em:

“Cho em nhìn xem cái gì mới là mắt phượng.”

Cho dù mất mặt, em không thể khắc trụ lòng hiếu kì của mình. Lại nói tiếp mới hổ thẹn, em thấy rất hứng thú với mắt phượng, còn chưa từng nhìn thấy mắt phượng đến tột cùng là thế nào, bởi vì em thấy em chính là có mắt phượng.

“Nhìn thấy không, đây mới là mắt phượng chân chính.” Anh chỉ vào máy tính, nheo mắt nói với em.

“Thế, dài hơn mắt mèo một chút…” Em vẫn thích đôi mắt to của mình hơn. Đống truyện tranh, bị em ném ra sau đầu…. Lúc em nhớ đến chúng nó, chúng nó đã bị anh xã hủy thi diệt tích….Đây đều là nói sau.

Anh không nói gì, đóng máy tính ép em xuống lầu ăn cơm chiều. Ba mẹ chồng gần đây đến nhà chị chồng, trong nhà cũng lạnh lùng hơn. Em có một tật xấu, trên bàn cơm mà lạnh lùng, vắng vẻ quá sẽ không muốn ăn cơm.

Em vừa ăn mấy miếng, người đối diện đã ăn xong rồi, ung dung nhìn em.

“Không được lãng phí lương thực.” Em vừa định buông đũa, đã bị anh quát lớn. Nhìn xem nhìn xem, đây chính là sự khác nhau giữa trước khi kết hôn với sau khi kết hôn. Cùng là một ý, trước khi kết hôn sẽ thực uyển chuyển, nhiều nhất là cau mày nói một câu: “Sao lại ăn ít như vậy?” Sau khi kết hôn liền lập tức quát lớn.

“Em ăn không mập lên, dù có mập lên cũng phải giảm cân , thế không phải là càng lãng phí sao!” Em cãi lại.

Anh không nói gì thêm, chỉ đen mặt nghiêm khắc nhìn em. Cuối cùng em có chút chột dạ, ngoan ngoãn nói:

“Mặt em đau, không muốn ăn này nọ.”

Thật biết lấy cớ, nhưng mà anh tin. Cuối cùng, em đành uống hết bát cháo dinh dưỡng đầu bếp nấu cho trước mặt anh. Buổi tối bị anh làm cho bủn rủn chân tay xong lại hớt hơ hớt hải chạy vào WC.

Em gà gật ngồi trên bồn cầu, một bên hư hư, một bên oán thầm anh, anh sao có thể tin cái cớ em nói? Rõ ràng là cố ý chơi khăm em… Kết quả, thật không ngờ là, em ngủ luôn trên bồn cầu… Lúc bị anh cau mày nhắc đi ngủ, thật là xấu hổ quá đi…

“Con gái nên béo một chút mới đáng yêu, nhìn dáng người em này, y như Bạch Cốt Tinh còn dám ăn ít như vậy…” Anh ôm em mà miệng cũng không nhàn rỗi, thở ngắn than dài.

“Nhưng Tôn Ngộ Không liền thích Bạch Cốt Tinh như vậy.” Em đáp trả như phản xạ có điều kiện. Thật ra em không gầy, cao 1 m 66 nặng 50 kg. Hơn nữa, cân nặng còn lên xuống theo chế độ ăn của em. Điểm chết người là mùa đông, em có khả năng tích mỡ lên tới 53 kg, bụng nhỏ cũng hơi hơi nhô lên.

“Anh liền thích Dương Ngọc Hoàn như vậy.” Anh đem em đặt trên giường.

“Vậy anh đi tìm Dương Ngọc Hoàn đi!” Em nhấc chăn chùm lên người không thèm để ý đến anh.

“Dương Ngọc Hoàn kia không phải đã là cổ nhân rồi sao?” Anh cũng nhấc chăn lên chui vào.

“Vậy anh đi tìm cô trợ lí xinh đẹp kia đi, em nhìn bộ ngực cũng phải D cup.” Lòng em còn lửa ghen nha! Tuy rằng nói không quan tâm thì không quan tâm, nhưng là rõ ràng thấy được, sao có thể không quan tâm đâu? Tim em nhỏ lắm, còn nhỏ hơn nắm tay cơ, sao có thể chứa được chuyện lớn như vậy? Vốn tính tìm chị tìm em kể khổ, nhưng mặt lại thành hủy dung thế này, ngay cả cửa lớn còn không dám bước ra… Có lẽ tìm người khác trò chuyện sẽ tiếp tục chịu đựng được, người đàn ông kia không có một hai người ở ngoài? Người giống anh xã, nuôi một hai cô tình nhân bên ngoài là chuyện bình thường, càng miễn bàn mấy cô gặp được thì chơi. Nhưng là, ông trời cố tình không cho em có cơ hội phát tiết, em chỉ có thể chính mình chịu đựng. Chịu đựng, chịu đựng, liền nhịn không được. Nhưng những chuyện này, nói ra liền hối hận.

Thấy anh chậm chạp không có động tĩnh, em xoay người ôm lấy anh, mềm nhẹ nói:

“Em nói đùa thôi.”Chuyện này, mặc kệ em nói hay không nói đều là tồn tại khách quan, em hoàn toàn không cần vì một chuyện không thể thay đổi mà làm ảnh hưởng cuộc sống vợ chồng vừa mới bắt đầu ngọt ngào.

“Anh cùng cô ấy không có chuyện gì.” Nói xong anh ở dưới chăn nhào vào hôn hôn em, sau đó… Chúng mình bắt đầu lăn trên giường. Lăn được một vòng liền lăn đến hừng đông, lúc em tỉnh lại, thấy một chút ánh sáng màu vàng nhạt, tưởng nắng sớm, còn bồn chồn vì sao mặt trời mọc ở đằng tây. Cẩn thận suy nghĩ lại mới biết đó là ánh hoàng hôn a…

Rửa mặt tươm tất đã là lúc ăn cơm chiều, xuống lầu nhìn thấy anh ngồi ở sô pha phòng khách gọi điện thoại. Em cũng không để ý tới anh, trực tiếp chạy vào phòng bếp rót cốc nước ấm uống vào bụng.

Nếm qua cơm chiều, Tiểu Nhan gọi điện thoại tới rủ em ra ngoài ca hát.

“Ông xã tao đi công tác, ông xã Tiểu Kê hai ngày nay cũng không ở nhà. Mày đi ra không?” Ông xã Tiểu Nhan quản rất nghiêm, thật vất vả chờ đến ngày chồng nó đi công tác, nó đương nhiên phải đi ra ngoài nhảy múa hai ngày.

“Đi nơi nào? Hát suốt đêm sao?” Em vừa nghe thấy karaoke liền hưng phấn, ăn bản không thể chú ý đến tầm mắt lạnh lùng của người nào đó bên cạnh.

“Ừ, hẹn chỗ cũ nhé! Nếu đi ra nhất định phải tận hứng, tất nhiên là suốt đêm.”Tiểu Nhan cũng kích động.

“Tao đi tao đi! Gặp chỗ cũ sao? Lúc nào đây?” Đầu óc của em đã nhanh chóng xoay tròn, như thế này phải mất bao lâu phối hợp quần áo, còn trang điểm, ví mang gì đi…

“À… Ông xã mày cũng không ở nhà?”Tiểu Nhan không ngờ em lại đồng ý nhanh như vậy.

“…Ông xã?” Em đi hát ca có quan hệ gì với anh xã của em? Lời định thốt ra, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của anh xã được em thức thời mà nuốt vào miệng.

“Cái kia,Tiểu Nhan, đợi chút nữa tao gọi lại a…” Em le le lưỡi, lại quên mất chính mình là người đã kết hôn.

“Ai, không quan hệ không nóng nảy, mày không đi được cũng không sao.”TiểuNhan là người khéo léo, tự nhiên cũng biết em đang lâm vào hoàn cảnh thế nào.

Treo điện thoại thật cẩn thận, lén lút cọ cọ người anh.

“Vừa rồi, anh đều nghe được đúng không?” Em ôm cánh tay anh, làm nũng… Đây là biện pháp thường xuyên được em áp dụng dùng để đối phó với ba mẹ hồi còn ở nhà, em trai hay em gái cũng thường xuyên bị chiêu này gây sát thương.

“Anh không có thói quen nghe lén điện thoại của người khác.” Anh lạnh lùng mở đầu, có ý đồ cạy tay em ra, nhưng mà nha, công phu dán chặt người ta của em là thiên hạ vô địch. Còn không phải là anh nói dối không chớp mắt sao? Vừa rồi rõ ràng em nhìn thấy tai anh đều dựng lên, cái đầu cũng tiến đến trước mặt em, chỉ thiếu nước cướp luôn cái điện thoại! Nhưng là, hiện tại em có việc cầu anh, không thể so đo với anh.

“Chúng ta là quan hệ gì nha, anh nghe điện thoại của em mà gọi là nghe lén sao? Anh có quyền nghe quang minh chính đại.” Mông ngựa, nhất định phải vuốt thật mạnh.(1)

“Em còn biết chúng ta là quan hệ gì sao?” Anh liếc mắt nhìn em, rõ ràng là bất mãn chuyện em xem nhẹ anh lúc nãy.

“Chúng ta không phải là tân hôn sao? … Còn có nghiệp vụ… chưa được quen thuộc!” Ha, là nói như vậy.

“Vậy hiện tại chúng ta liền quen thuộc quen thuộc…” Nói xong anh nhào vào đây. Tiểu Nhan đáng thương, em chỉ có thể gọi điện giải thích vào sáng mai thôi… Sớm muộn gì em cũng bị chết bất đắc kì tử vì phóng túng t dục…

—- oOo—-

(1) Vuốt mông ngựa: Chỉ việc nịnh hót, lấy lòng người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.