Sau đó một thời gian
anh xã cũng bận rộn đống đặt hàng nước ngoài, cơ bản là không có thời
gian chơi cùng bọn em. Bọn nhóc cũng nhìn thấy anh xã nghiêm túc không
dễ gần, qua mấy ngày xao nhãng như vậy mấy tiểu tử kia lại càng không
đếm xỉa gì đến anh. Cho nên anh xã rất kiên quyết, cuối tuần này mang
mấy người bọn em ra ngoài du ngoạn.
Kỳ thật, anh xã già nhà em
cũng rất đáng thương. Ngay lúc em đang trêu chú em của anh xã, hai người bọn em đang nằm ở trên giường cọ xát, đột nhiên cửa phòng ngủ kẹt một
cái mở ra, một cái đầu tiểu quỷ thò vào, đúng là gương mặt bầu bĩnh của
Trần Tư Nam, theo sau còn có hai đứa nhỏ mập mạp, Đại Bảo Nhi với Nhị
Bảo Nhi.
“Sao vậy? Đã muộn thế này rồi sao còn chưa buồn ngủ à?”
Anh xã lập tức dùng chăn bọc lại hai người khỏa thân là em và anh lại,
nhưng mà mặt mẹ chúng nó là em vẫn không nhịn được đỏ lên! Phía dưới
chăn vẫn còn cảm giác được em và anh đang ** trần truồng!!! Nhìn thấy
ánh mắt ngây thơ vô tội của đám nhóc, lòng em hụt hẫng…
“Mẹ~~ bố
đang bắt nạt mẹ?!” Trần Tư Nam mở cửa ra, hùng hổ vác theo hai cục thịt
nhỏ vọt tới trước giường, nói một câu làm cho em cười thầm muốn sặc. Mấy hôm trước ở nhà xem TV, đột nhiên màn hình lại xuất hiện vài cảnh hạn
chế người xem, em lập tức cầm điều khiển đổi kệnh, những vẫn bị ba đứa
bướng bỉnh đến đáng yêu trong nhà thấy được. Đại Bảo Nhi nói với Nhị Bảo Nhi hai người đang chút chít kia là đang đánh nhau, đánh nhau ở trên
giường! Hai đứa ngốc ngây thơ học theo, nửa đêm ngay trên giường nhỏ
đánh nhau một trận. Nhị Bảo Nhi cắn tai Đại Bảo Nhi, Đại Bảo Nhi nghịch
vào tiểu ** Nhị Bảo Nhi. Ghi chú rõ, chỉ là nghịch mà thôi! Bọn nó còn
nhỏ, không hiểu chuyện gì mà…
Lúc bôi thuốc lên lỗ tai Đại Bảo
Nhi, Nhị Bảo Nhi nhà em khoanh chân, đáng thương hề hề ngồi trên giường
nhìn tiểu ** bị thương, đôi tay múp míp còn không ngừng lau nước mắt.
Vết thương của Nhị Bảo Nhi rất đặc thù, em không biết xử lý thế nào, chỉ có thể gọi điện thoại cho anh xã trước, để anh mang thằng bé đến bệnh
viện xem thế nào. Đây là chuyện liên quan đến việc nối dõi tông đường
sau này, không thể qua loa được! Em cũng không muốn để Nhị Bảo Nhi nhà
em làm tiểu thụ đâu!
“Mẹ, có phải em trai rất đau không? Để con
thổi thổi cho em trai nhé!” Mặc dù Đại Bảo Nhi nhà em xuống tay có hơi
ngoan, nhưng tâm địa vẫn rất thiện lương. Nhưng mà, mọi người có thể
tưởng tượng một cục thịt nhỏ thổi tiểu đệ đệ cho một cục thịt khác như
thế nào không? Em dở khóc dở cười bảo Trần Tư Nam mang Đại Bảo Nhi ra
ngoài chơi, nhưng mà Đại Bảo Nhi đang trong trạng thái sám hối, liều
chết không đi, nhất quyết muốn phủi phủi quần em trai, thổi tiểu ** cho
nó. Nhị Bảo Nhi nhà em lúc đó đặc biệt nhịn, nhưng hai mắt vẫn rưng rưng che tiểu đệ đệ nhà mình, tránh ở phía sau em rung đùi đắc ý, chỉ kém
hét lên đừng, không được… Bị hai đứa nhỏ kẹp giữa, em nghĩ kỹ, vì trong
sạch của tiểu đệ đệ Nhị Bảo Nhi, em có nên tự mình lái xe đưa thằng bé
đi bệnh viện, rốt cuộc anh xã cũng khoan thai đi về.
“Trên đường
kẹt xe, đợi lâu. Hai đứa nhỏ lại đánh nhau? Sao lại nghiêm trọng đến mức phải đi bệnh viện?” Anh xã khó hiểu nhìn Nhị Bảo Nhi đang sợ hãi ôm
tiểu ** cùng Đại Bảo Nhi đứng trước đang muốn thổi ** cho em trai với cả em và Trần Tư Nam đang trao đổi với nhau một cái liếc mắt, còn chưa
hiểu được chuyện gì. Cặp mắt một mí tin hin kia đặc biệt nghiêm túc nhìn lên nhìn xuống bốn người bọn em, giống như chú cảnh sát nhìn kẻ trộm!
“Em/con không đánh! Là hai đứa nó!” Em cùng Trần Tư Nam vô cùng ăn ý nói rõ
trong sạch trước cái nhìn chăm chú của anh xã, đưa hai đứa nhóc lên
trước mặt anh.
Nói ra thì hai đứa nhỏ nhà em sinh ra đúng là oan
gia, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, không đánh không thoải mái. Nhưng mà cách hai ngày không cho lũ chúng nó gặp mặt, bọn nó còn
chán muốn chết, nhất quyết đòi chị gái, phải em trai cơ.
“Nhị Bảo Nhi, con đang làm động tác gì vậy?” Anh xã quét mắt một lượt qua chúng
em một cái, tập trung sự chú ý lên người Nhị Bảo Nhi, vẻ mặt đang rất
không vừa lòng. Ừ, lúc ãnh xã dạy mấy đứa nhỏ anh vẫn rất nghiêm túc.
“Bố, con chim nhỏ của em trai đổ máu…” Trần Tư Nam rất đúng lúc dập tắt nghi hoặc của anh xã.
“Cái gì?” Vẻ mặt anh xã già nhà em rất đặc sắc, sửng sốt một lúc rồi lập tức cúi người kéo quần Nhị Bảo Nhi nhòm vào, mặc cho thằng bé liều chết
phản kháng, đôi lông mày anh nhăn tít lại như ông già. Nhị Bảo Nhi nhà
em còn rên rất tủi thần! Nhìn con chim nhỏ nhà mình, lại nhìn đầu sỏ Đại Bảo Nhi, nhìn nhìn anh xã, đôi mắt to lại chan chứa nước mắt. Em vội
vàng chạy lại hôn thằng bé hai cái, tỏ vẻ an ủi.
“Sao lại thành
ra thế này?” Anh xã có vẻ rất bất lực, vươn tay gẩy gẩy hai cái vào con
chim nhỏ của thằng bé, sau đó vỗ vỗ hai má Nhị Bảo Nhi, xem như an ủi.
“Đại Bảo Nhi nghịch, nhưng mà Nhị Bảo Nhi cũng cắn tai Đại Bảo Nhi.” Em trả
lời chi tiết, xem đi, xem đi, lần này không phải là em! Anh xã em vỗ vỗ
đầu em, em bình tĩnh lại. Sau đó em mới chú ý đến con lớn nhà em đang
đứng ở phía sau chảy nước mắt, em quay lại cũng ôm con bé an ủi một lúc. Trẻ con thôi, chuyện gì cũng không biết. Từ trước đến này Đại Bảo Nhi
đối với thằng em trai ruột này không thích lắm, đến bây giờ cũng không
thay dổi, có thể cũng chẳng phải vì như vậy. Nhưng mà, lần này quả thực
Nhị Bảo Nhi bị thương nghiêm trọng nhất.
“Mau đi bệnh viện đi!
Nam Nam, con ở nhà trông em!” Anh xã dặn một câu, nhẹ nhàng ôm lấy Nhị
Bảo Nhi đang tủi thân hề hề, lôi cả em cùng đến bệnh viện.
Ở trên xe, em dỗ rồi lại dỗ, rốt cuộc Nhị Bảo Nhi nhà em cũng ngừng khóc. Tủi thân nói câu:
“Mẹ, con chim con đau.” Lúc sau nó mới nằm trong ngực em, ngủ.
Còn em thiếu chút nữa nhịn thành nội thương… Chim đau, còn trứng có nhỉ!!!
Ngay cả anh xã cũng không bình tĩnh được, mở ra cái nhỏ nhỏ hình S, còn
nói thầm:
“Nếu thằng bé lớn lên mà còn giống em, không phải đi tong chứ?”
“Anh có ý gì?” Anh già, anh đang khinh bỉ em à?! Em vừa ôm Nhị Bảo Nhi vừa
tức đến cổ nhìn anh xã. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Đại Bảo Nhi
nhà em giống anh xã, bá đạo mà có khí phách; Nhị Bảo Nhi lại giống em,
lơ mơ mà ôn hòa. Nếu thằng nhóc kia lớn lên mà vẫn giống em… chẳng phải
là cái cốc*? Chẳng lẽ phải tìm một kẻ cường công giống anh xã để chăm
sóc nó!! Con trai nhà em sao có thể làm tiểu thụ được?! Anh xã duỗi tay, vỗ vỗ đầu em, không nói chuyện, mặc cho em tưởng tượng. Kết quả là lúc
đến bệnh viện, em có một loại mong muốn để Nhị Bảo Nhi nhà em làm phẫu
thuật chuyển đổi giới tính, để về sau trở thành bi kịch, không bằng…
*bi kịch.
“Cái đầu nhỏ của em lại nghĩ được những gì rồi?” Anh xã xuống xe, đỡ lấy Nhị Bảo Nhi trong tay em ôm vào lòng.
“Em thế nào mà lại sinh tiểu thụ?” Em vô cùng tủi thân lại nhìn thấy anh xã già đang khóc dở mếu dở.
“Lại nói ngốc nghếch gì nữa? Thắng bé lớn lên lại có thể trở thành loại không có tiền đồ như vậy sao?” Anh xã vỗ vỗ đầu em.
“Vừa rồi anh vừa nói như vậy!” Thế là em hiểu nhầm sao!
“Anh chỉ có một chút suy nghĩ như vậy, em coi là thật à! Ngoan ngoãn chờ ở
chỗ này, anh đi đăng ký!” Anh xã lắc đầu, miễn cưỡng cúi đầu cụng đầu em một cái rồi tiêu sái đi đăng ký. Thằng nhóc trong lòng cũng đã tỉnh,
dùng cái giọng mơ màng nói với em:
“Mẹ, chim con đau.” Nói xong,
nó cọ cọ khuôn mặt phúng phính cọ cọ trên meo meo em, rất không bình
tĩnh vuốt tiểu đệ đệ bằng cánh tay mập mạp.
Ngồi bên cạnh em có
hai cậu sinh viên không ngần ngại run rẩy, một người phun toàn bộ miếng
nước trong miệng lập tức bị cô lao công nghiêm khắc lườm cho một cái.
“Nhị Bảo Nhi, chúng ta may mắn được nhìn suối phun từ miệng người!” Dựa vào
cái gì, thằng nhóc dám cười em! Nguyền rủa nửa đêm chim chóc cậu ta đau
không ngủ được!