“Ông xã, em sai lầm rồi, là em già đi……” Em lúc này gọi là hối hận nha…… Đây rõ ràng là họa từ miệng mà ra……
Ba mẹ chồng nhớ nhà, liền gọi điện thoại cho anh xã đi qua đón. Làm một bà xã đúng mực, em tự nhiên cũng hiền lương theo qua. Lần này anh xã tự
mình lái xe, lúc anh lái xe rất nghiêm túc, cũng rất tuấn tú, tuy rằng
em cảm thấy bộ dạng anh không có đẹp. Đây là em lần đầu tiên đi đến nhà
thân thích bên chồng, lại là nhà của chị cả nên đặc biệt khẩn trương. Cứ việc đêm qua em đã quấn quít lấy anh xã nói hết nửa thời gian về tính
tình của chị cả, anh rễ cùng hai cháu ngoại song sinh, nhưng vẫn là khẩn trương.
Anh xã đã muốn kiệt sức , liền nhẫn tâm mặc cho lòng bàn tay em đổ mồ hôi. Nhà của chị cả cũng không quá xa, chính là nhà của em ởthành tây, nhà chị ở thành đông. Chị cả ở không phải biệt thự nhỏ mà
là ở một khu nhà xa hoa, loại này vị trí tầng trệt giá cũng không thấp
so biệt thự nhỏ. Tiểu Nhan cũng ở loại nhà này cho nên em xem như có vẻ
hiểu biết. Nhà giống như vậy, bên trong các lầu đều giống nhau. Bất quá
vào cửa, em còn chưa kịp quan sát có phải trang trí giống nhau hay
không, đã bị hai đứa bé giống búp bê kia cuốn lấy, bọn họ mở miệng liền
gọi mợ mợ, kêu đặc biệt thân thiết. Em đờ người trong chốc lát mới phản ứng, hóa ra là bọn họ gọi em, vội vàng đem lễ vật đã chuẩn bị trước đưa cho bọn họ. Năm trước mấy đứa nhóc còn gọi em là chị, hiện tại thế
nhưng gọi là mợ. Tuy là bên chồng, nhưng thú thật trong lòng vẫn không
quá thoải mái. Thêm hai năm nữa có phải sẽ có người kêu em bác gái sao ? Em nhất định sẽ đánh chết nha!
Mẹ chồng vẫn lạnh như băng , ba
chồng thì tươi cười sáng lạn, khuôn mặt râu dài quá nhìn giống như bong
hoa cúc bị biến dạng. Em liền chào ba ba, mẹ mẹ, chị cả, anh rễ, lúc bấy giờ mới được chị cả ấn ngồi xuống sô pha. Chị cả nhìn qua chỉ có ba
mươi lăm tuổi đổ lại, nhưng mà hình như đêm qua em từ miệng anh xã biết
được chị ấy đã bốn mươi bảy tuổi rồi đó! Hơn nữa, chị cả là một phụ nữ
mạnh mẽ, lúc còn trẻ liền chính mình tự mở công ty, chăm lo sự nghiệp,
mãi đến bốn mươi tuổi mới muốn sinh một đứa con. Kết quả ngoài mọi người đoán trước, nhưng lại sinh một đôi song bào thai, nhà mẹ đẻ nhà chồng
đều mừng rỡ đến há hốc miệng. Anh rễ cả là người nhã nhặn nho nhã độ
tuổi trung niên, hơi hơi mập một chút, trắng trắng sạch sẽ, là giảng
viên đại học, người làm công tác văn hoá, rất hiền lành, nhìn qua ôn ôn
nhuận nhuận, đặc biệt thân thiết.
Nói là tới đón ba mẹ nhưng
chúng em càng giống như thăm viếng, mãi cho đến dùng qua cơm chiều mới
về nhà. Về nhà, mọi người ngồi ở phòng khách xem ti vi, mẹ chồng đột
nhiên mở miệng hỏi:
“Hai đứa tính khi nào có con? Nhìn gia đình cả chị cả hai đứa hoà thuận vui vẻ, thật đúng là không sai……”
Em vừa nuốt một nửa trái nho thật bất nhã phun ra, nếu không phải anh xã
phát hiện đúng lúc, lấy tay tiếp được thì nửa mảnh nho liền trực tiếp
bay về phía mẹ chồng đang ngồi đối diện em. Em bị hai lần kinh hãi, sợ
tới mức nói không ra lời.
Là nói đùa sao…… Em vẫn còn là trẻ con, làm sao có thể sinh ra trẻ con? Đến lúc đó là em bé chiếu cố em hay là
em chiếu cố em bé? Đương nhiên, phương pháp tốt nhất là anh xã một tay
chiếu cố em, một tay chiếu cố em bé…… Nếu là như vậy, anh chẳng phải là
mệt chết đi sao?
“Mẹ, chúng con còn trẻ, không vội.” Anh xã tự nhiên cũng tương thông tương ý, dứt khoát cự tuyệt.
“Đều sắp ba mươi mà nói còn trẻ?” Mẹ chồng không hề vừa lòng nhíu mày
“Nhà chị cả không phải đến ba mươi tám mới có con sao, không phải chúng con
so sánh với chị cả nhưng ít nhất đến lúc con ba mươi lăm tuổi đi! Còn có sáu năm mà!” Anh xã một câu nói an ủi em. Em còn có thể tự do tự tại
sáu năm……
“Con cho là ai ba mươi lăm tuổi cũng có thể sinh ra con sao?” Mẹ chồng tiếp tục làm khó dễ.
“Này không phải vợ con còn trẻ sao, sáu năm sau cũng mới hai mươi chín, bằng tuổi con lúc này.” Hình tượng anh xã ở trong mắt em đột nhiên trở nên
thật vĩ đại.
Mẹ chồng nhìn em liếc mắt một cái, không thèm nhắc lại.
“Chúng con cũng sẽ không để lâu như vậy, nhiều nhất là chờ thêm một hai năm
nữa, chờ còn đến tuổi mang thai tốt nhất sẽ sinh con.”
Nghe được em nhu thuận trả lời, mẹ chồng sắc mặt lúc này mới tốt một chút.
Thời gian kế tiếp, em quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thật
vất vả chờ đến ba mẹ chồng đi ngủ mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Anh xã nhìn bộ dáng giống y con chuột nhỏ của em, thở dài hai lần trên mái tóc đang dài dần của em, tắt tivi lên lầu.
“Phải làm sao bây giờ?” Mỗi lúc lòng em khó chịu thì thích ở trên giường lăn lộn.
“Đừng lăn, lăn nữa rớt xuống đất lại bị cảm.” Anh xã ôm em, không cho em nhúc nhích.
“Đừng nghĩ nữa, mẹ anh chỉ nói vậy thôi chứ không buộc em sinh.” Anh xã vươn tay tắt đèn.
“Nhưng mà, Đản Đản cùng Cầu Cầu quả thật thực đáng yêu nha……”
Hai đứa chính là tên thân mật của đôi song bào thai nhà chị cả, em cũng
không biết vì cái gì anh rễ cả học thức uyên bác lại đặt tên con như
vậy. Rất choáng váng…… So với tên của em còn choáng váng. Mọi người sẽ
hỏi em gọi là gì? Em sẽ không nói cho mọi người đâu!
“Đừng…… Đừng! Em sinh ra, anh cũng không dám cam đoan sẽ có bộ dáng gì nữa!” Anh xã đặc biệt kích động.
“Hứ! Ai thèm! Anh muốn em sinh em cũng không sinh!” Khinh bỉ em…… Đánh anh nè!